[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA SETH MILVIEW:
Tất cả mọi người đều la hét lên khi cả khán đài rung chuyển.
Một bong bóng mana trong mờ bao phủ nhóm của
chúng tôi. Mayla đang ôm lấy tay tôi. Tôi lờ mờ nhận ra có dòng máu chảy quanh móng tay của
cô ấy khi nó cắm sâu vào da tôi, nhưng tôi không thể cảm nhận được chút đau nào cả.
Deacon nằm trên mặt đất, ôm
đầu. Yannick ngồi phịch xuống ghế, bất tỉnh. Ít nhất tôi hy vọng cậu ta chỉ bất tỉnh thôi.
Brion và Linden đang hét vào
mặt nhau, vẫn tập trung chú ý vào trận chiến kinh thiên động địa đang phá nát đấu trường.
Chỉ có Pascal dường như là đỡ đần nhất trong cả đám, rồi tôi dõi theo tầm mắt của cậu ấy…
Một số hàng đầu tiên trên khán đài của chúng tôi đầy rẫy xác chết. Những chiếc gai
có kích thước bằng mỏ lao đâm thẳng vào đá và thịt nát, phá vỡ rào chắn có tác dụng bảo vệ chúng tôi khỏi giao tranh kể cả giữa retainer và Scythes. Các khán giả bên dưới chắc chắn đã sử dụng phép thuật của riêng mình để tạo
ra những chiếc khiên bảo vệ, nhưng, để chống đỡ lại toàn bộ sức mạnh của một Scythe thì…
Có một tiếng nổ rền vang khắp toàn bộ đấu trường vỡ nát ngay đối diện chúng tôi.
Tôi chứng kiến hàng ngàn người bị nuốt chửng bởi một đám bụi nâu. Tất cả bọn họ cũng tan biến
như đám bụi mù đó…
Đấu trường biến thành một cánh đồng gai đen kịt vỡ nát. Những chiếc gai
sắt màu máu đen đậm cắm lên như bia mộ ở khắp nơi. Đám mây bụi hư vô kia tan biến dần đi. Ngọn lửa linh hoả diệm bùng cháy dữ dội, thiêu rụi mọi thứ giống như những ngọn lửa ma trơi mà người ta luôn truyền tai nhau trong những
câu truyện dân gian như nó sẽ là thứ lửa sẽ lừa lọc anh hùng, sẽ dẫn người hùng lạc lối, đi vào đầm lầy hoặc hang ổ của
quái thú…
Tại giữa trung tâm đấu trường, Giáo sư Grey đứng bên trên Scythe Cadell Vritra của
Vùng trị
trung tâm. Bây giờ trông bọn họ không hề khác gì nhau cả. Giáo sư Grey… Không biết liệu tôi còn có thể gọi anh ấy như vậy được không nữa? Có vẻ như một tước vị như vậy không còn đủ nữa rồi.
Giáo sư Grey đứng thẳng người nghiêm nghị, sức mạnh của anh ta quá khủng bố… không thể chống trả, cũng không thể trốn tránh được. Khoác trên người một bộ giáp vảy đen, với cặp sừng
mã não giống như sừng của các Vritra cong ra từ đầu, trông giáo sư Grey hệt như là một vị thần.
Tôi cố gắng hiểu những gì tôi đang chứng kiến. Tôi đã nghiên cứu nhiều loại phép thuật và ấn tự kể từ khi tôi còn nhỏ. Vì tôi bị bệnh nên có nghĩa là tôi không thể bắt
đầu tập luyện như chị Circe, và vì vậy tôi đã ở trong nhà và đọc sách. Lúc nào cũng đọc sách. Nhưng tôi chưa bao giờ đọc về thứ ma thuật mana như thế này.
Grey chạy vòng quanh đấu trường
với tốc độ khủng khiếp không thể theo kịp được. Vũ khí của anh ta xuất hiện và biến mất một cách dễ dàng. Thú triệu hồi của anh đã thay đổi
từ một sinh vật sói vốn đã đáng sợ thành một quái vật có cánh khổng lồ có thể tiêu diệt mọi
đòn tấn công bằng mana thuộc tính Phân rã chỉ bằng hơi thở của mình!
Mọi thứ điên rồ kinh khủng. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một chút mana nào rò rỉ ra từ anh ta cả, không hề một chút nào. Mặc dù mana của Scythe Cadell Vritra áp đảo,
ngột ngạt, nhưng sức mạnh của vị giáo sư là... một thứ hoàn toàn khác.
Rồi một cảm giác ngột ngạt
bao trùm tôi khi tôi chứng kiến vũ khí của Giáo sư Grey đâm xuyên qua Scythe và nuốt chửng ông ấy. Cảm giác như lưỡi hái của tử
thần đã vung xuống. Cái cách mà ngọn lửa màu tím kỳ lạ kia quằn quại trên da của Scythe khiến tôi cảm thấy khó chịu
vô cùng. Như thể những quy tắc thế giới mà tôi biết không còn nghĩa
lý gì nữa.
"A-Anh ấy - nhưng ... làm sao mà?" Mayla lắp bắp.
“Không thể tin được,” Linden nói, quên mất
Yannick đang bất động kia, sự chú ý của chúng tôi dồn vào cảnh tượng của Scythe Cadell Vritra đang bốc
cháy thành tro.
"Cái quái gì thế?" Pascal lẩm bẩm, đầu lắc dữ dội như không thể tin được những
gì mình đang thấy. "Tôi chưa bao giờ thấy thứ phép thuật nào như vậy cả."
“Cái cách mà anh ta đâm vào thú triệu hồi của mình…” Giọng Mayla vang lên đầy kinh hoàng.
“Mình nghĩ anh ấy đã hấp thụ thú triệu hồi vào vũ khí của
mình,” tôi chỉ ra, nhớ lại cách con sói đã tan biến và lưỡi kiếm bùng lên ngọn lửa tím đậm. "Một đòn tấn công kết hợp điên rồ gì đó."
Thành thật mà nói, tất cả mọi thứ chẳng có nghĩa lý gì
hết.
Giáo sư Grey đã đánh bại một Scythe. Không, không đúng. Tôi gần như quên mất
Scythe Nico rồi, trí óc và trí nhớ của tôi đều uể oải vì cố gắng xử lý mọi thứ
vừa xảy ra.
Vị giáo sư của chúng tôi vừa đánh bại tận hai Scythes. Và anh ta còn giết được một người!
Linden nói. “Ảo vl. Anh ta chắc hẳn đầy ấn tự Regilia bao bọc khắp
cả người mình. Đó là lý do tại sao anh ta không bao giờ khoe ấn tự của mình ra như hầu hết các pháp sư."
Pascal tròn mắt. "Má, có lẽ đó là lý do tại sao cả lớp chúng ta đều được nhận
các ấn tự mạnh mẽ trong buổi ban tặng vừa rồi..."
Một cảm giác nghi ngờ và cả…
kinh hãi lấn át cảm giác băn khoăn của tôi.
Có gì đó không ổn rồi. Đây là một việc chưa hề có
tiền lệ ở các giải Victoriad trước đây. Rất hiếm để có ai đó đứng ra thách thức vị trí
Scythe, nhưng để giết được một Scythe, thậm chí có thể là hai… đây có thể là một lời
tuyên chiến.
Tôi nhanh chóng bàng hoàng nhận ra rằng chúng tôi biết rất ít về
Giáo sư Grey. Nếu phỏng đoán của Pascal là chính xác, điều gì sẽ xảy ra với tất cả các học sinh của anh ta? Giáo sư có phải là kẻ thù
của Vritra không? Tất cả chúng tôi đều được hưởng lợi từ lớp huấn luyện của giáo sư, thậm chí bằng cách nào đó hưởng được ấn tự mạnh mẽ nhờ
sự hiện
diện của anh ấy. Vậy… điều đó có khiến chúng tôi trở thành… đồng phạm của giáo sư không?
Tôi tựa đầu vào Mayla.
Đôi mắt cô ấy trợn lên nhìn
tôi. "Mình sợ lắm, Seth. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Mình không biết,” tôi trả lời, lồng
ngực thắt lại. "Nhưng mình cũng vậy."
GÓC
NHÌN CỦA SERIS VRITRA:
Khi Đấng Cai Trị Kiros vui vẻ chấp nhận cái chết của
Cadell, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm tôi chẳng được bao lâu liền biến thành nỗi thất vọng khi cánh cổng xuất
hiện bên dưới chúng tôi, cắt ngang lời của Đấng Cai Trị.
Ngay lập tức, tôi bắt đầu
lên kế hoạch làm cách nào để cứu Arthur thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này.
Hơn bao giờ hết, bây giờ tôi càng chắc chắn rằng cậu bé con
người này là chìa khóa của mọi thứ, và tôi tuyệt đối không thể để cậu ta rơi vào tay Agrona.
Bực bội thật sự. Nếu cậu ta chỉ đơn giản là làm theo tôi yêu cầu, đấu tay đôi và
đánh bại Cylrit, sau đó từ chối vị trí retainer… thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều. Tôi vẫn có thể
sử dụng chiến thắng đó để làm bệ đỡ, nâng cậu ta lên trở thành lãnh đạo của "chủng tộc thấp kém", mà chưa cần phải thu hút sự chú ý của
Agrona.
Tuy nhiên, chiến thắng này…
nó quá lớn và đến quá sớm. Agrona đã đã chẳng còn bận tâm thèm suy nghĩ về cậu ta, thay vào đó tập trung hoàn
toàn vào Di Sản, không còn quan tấm đến những mỏ neo đã đưa cô ta đến đây. Điều đó rất hữu ích. Tất nhiên là nó sẽ không kéo dài lâu, nhưng nếu tôi có thêm vài tháng nữa thì…
Nếu tôi không đưa cậu ta đi bằng cách nào đó, thì
Agrona sẽ mổ xẻ cậu ta đến từng tế bào để tìm ra cách aether trong Arthur hoạt động ra sao. Tôi đã nhìn thấy đủ thí nghiệm
bên dưới pháo đài Taegrin Caelum nên tôi biết chính xác số phận nào đang chờ đợi cậu ta. Có lẽ điều đáng sợ hơn việc mất Arthur là viễn cảnh
Agrona bằng cách nào đó học được cách điều khiển aether từ xác chết bị mổ xẻ của Arthur.
Với tình hình hiện tại, ngay
cả việc phá vỏ bọc bản thân cũng đáng. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức tôi vẫn có thể được thực hiện được kế hoạch của mình ngay
cả khi đang ẩn nấu, mặc dù không phải tốt lắm. Arthur, hay đúng hơn là Grey, sẽ là một cái tên cực kỳ nổi tiếng ở Alacrya trong vài ngày tới.
Không một ai mà lại không biết đến chiến thắng của cậu ta. Trong trường hợp chúng tôi
thực sự có thể trốn thoát khỏi giải Victoriad bằng cách thần kỳ nào đó, việc sử dụng tên của cậu ta sẽ càng làm
đơn giản hoá kế hoạch của tôi hơn.
Tôi phải kiềm chế bản thân mình
lại, chỉ quan sát và lắng nghe trong khi tôi chờ đợi thời điểm thích hợp. Nhưng khi Di Sản sử dụng thần chú của mình, nỗi bất an ngày càng lớn hơn.
Mặc dù đã tìm hiểu kỹ về mức độ
phát triển của cô ta, nhưng tôi chưa từng thấy khả năng này trước đây. Về mặt lý thuyết, câu thần
chú đó thậm chí có thể đánh bại ngay cả một Scythe, nếu khả năng kiểm soát của cô ta đủ mạnh. Không, không chỉ
là một Scythe thôi. Vì asura chỉ dựa vào mana để tồn tại bằng cách truyền mana vào cơ thể của mình, một câu thần chú như vậy
có thể tiêu diệt ngay cả những thực thể mạnh nhất trên thế giới này, khống chế sức mạnh của bọn họ
hoàn toàn.
Dragoth và Viessa trôi lơ lửng trên bầu trời, bao vây Arthur. Tôi không có lựa chọn
nào khác ngoài việc làm theo, đợi tình hình sẽ diễn biến ra sao.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt của
Arthur… bằng cách nào đó, cậu ấy thậm chí còn không tỏ ra sợ hãi. Đáng nói hơn là cậu ta còn đang toan tính gì đó.
Thậm chí một chút… buồn ư?
Tôi lắng nghe Agrona nói, tuân theo đến khi những người khác tiến
vào để bắt Arthur. Có lẽ tôi nên ra tay sau khi cậu ta bị bắt trở lại pháo đài Taegrin Caelum, đề nghị tự
mình hộ tống cậu ta vào ngục tối…
Đột nhiên, Arthur di chuyển, lao ra khỏi bẫy và lao thẳng
về phía Agrona và di sản, một thanh kiếm aether màu tím rực rỡ xuất hiện trong tay cậu ta.
Tôi như ngừng thở, tôi phải
tập trung xem chuyện gì sắp xảy ra.
‘Ngu ngốc,’ tôi nghĩ trong đầu, không nói thành tiếng.
Cậu ấy đã dừng lại. Cậu ta đã có thể ra tung ra đòn chết người, lưỡi kiếm của cậu ta đã gần đến mức có thể khoét một lỗ trên Di Sản, nhưng cậu ta đã tự dừng lại. Vì mối
quan hệ của cậu ta với Tessia Eralith, cậu ta không có gan để làm điều cần phải làm.
Ý tưởng tự tay giết cô ta lóe lên trong đầu tôi lần
thứ mười, nhưng tôi không thể mạo hiểm khiến cả Agrona và Arthur ghét tôi. Tuy nhiên, nếu Arthur tự
mình ra tay thì…
Nhưng tôi biết sẽ chẳng có tý hy vọng gì cho điều đó khi
Agrona bắt đầu chế nhạo và xúc phạm Arthur. Sau đó, với đôi mắt không rời khỏi cậu ta, Agrona ra lệnh. "Bắt
hắn."
Tôi biết rằng hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ, nhưng tôi lại do dự. Mặc dù bị tấn công,
mặt tái nhợt, ngón tay hơi run rẩy ở bên hông, nhưng Arthur vẫn chẳng tỏ vẻ gì là thất bại cả. Tôi bay về phía cậu ta, làm theo những người khác, không biết
phải nên làm gì tiếp.
Và rồi cậu ta bỗng biến mất. Cứ như vậy, nhanh đến mức
ngay cả Agrona, khuôn mặt vặn vẹo vì thịnh nộ, chỉ có thể nắm được dư ảnh và tia sét tím lơ lửng trên
không trung của Arthur.
Tôi bắt đầu mỉm cười.
GÓC
NHÌN CỦA CAERA DENOIR:
"Cái đéo gì vậy?"
Những lời nói đó rời khỏi miệng tôi như thể
chúng vừa được nói bởi một người lạ, nhưng tôi không thể nào dùng từ khác thích hợp
hơn để miêu tả cảm giác hiện tại của mình dù cho tôi có chuẩn bị cả tháng đi nữa.
Grey đã... biến mất.
Khi Đấng Cai Trị Tối cao bắt đầu hét lên ra lệnh cho tất cả các Scythes, tôi
lùi vào bóng tối của một khán đài trống trải, vấp ngã trên đống đổ nát trước khi dựa
lưng vào tường và nhắm mắt lại.
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là việc Grey bị giam trong một loại loại lồng chống mana, nhìn thẳng vào
mắt tôi. Rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ đã lướt qua khuôn mặt anh ấy chỉ trong khoảnh khắc đó,
nhưng một cảm xúc rõ ràng hơn những cảm xúc còn lại.
Hối tiếc.
Điều đó chỉ có thể có nghĩa
là một điều. Anh ấy đã quyết định sẽ rời khỏi đây.
Anh ta không chỉ sử dụng thuật
aether của mình chỉ để thoát khỏi đấu trường, tôi dám chắc luôn. Anh ta có ý định sẽ biến mất khỏi đây.
Tôi cảm thấy mình nên nổi
điên lên - đáng lẽ tôi phải cảm thấy bị phản bội. Nhưng không. Grey đã luôn cảnh báo tôi về việc
đừng nên
quá gần gũi … và cũng đừng biết quá nhiều về anh ấy. Điều này đã xác nhận việc đó. Kế hoạch của anh ta hoàn
toàn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi nhìn thấy
anh ta trong Thánh Tích, nằm đó bất động như xác sống và dường như đang ở ngưỡng cửa tử thần, và tôi đã tỏ ra thương xót tha
cho người mà tôi nghĩ là một phụ nữ trẻ đã bị hỏng lõi mana của mình. Và định mệnh thế nào đó, sau đó chúng tôi lại gặp lại nhau trong vùng hội
tụ, nơi
anh ta mang vũ khí của anh trai tôi vào trận chiến. Chỉ riêng điều này đã rất khó để nghĩ rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, và rồi sau đó tôi biết được mối quan hệ bí ẩn giữa anh ta và người cố vấn của tôi,
Scythe Seris…
Vậy là, mặc dù bất cứ thế lực nào đã
đưa chúng tôi đến với nhau - aether, hoặc vận phận, hoặc ý nguyện của một thực thể thần thánh nào đó khác các Asura - tôi biết những việc theo sau đều là do chính tôi quyết định. Dù Grey có định dẫn theo tôi vào cuộc phiêu lưu của
anh ta hay không, tôi vẫn phải lựa chọn mình cần phải làm gì tiếp
theo.
“Dù đó là gì đi chăng nữa,” tôi lẩm bẩm, ép mình vào
bức tường và run rẩy một chút.
Trận chiến của Grey với
Cadell đang nhanh chóng tái hiện lại trong tâm trí tôi. Mặc dù đã chiến đấu sát cánh
cùng anh ta, nhưng sức mạnh của Grey bây giờ vẫn còn là một bí ẩn to lớn đối với tôi.
Ở Alacrya, ai cũng biết rằng Scythe
Cadell không chỉ là một Scythe đơn thuần — ông ta là người thi hành án riêng của Agrona, xử lý các
vấn đề được chính Đấng Cai Trị Tối Cao đích thân để ý đến. Theo lời Scythe Seris, ông ta được phong tước thành Scythe khi Agrona bắt đầu có ý định tuyên chiến với Dicathen gần mười lăm
năm trước, nhưng thậm chí lúc đó ông ấy còn mạnh hơn và nguy hiểm hơn những Scythe khác nhiều.
Chưa hết, Grey đã đánh bại ông ấy trong một trận chiến duy nhất,
giết chết ông ấy ở nơi mà tất cả mọi nhân vật quan trọng trên lục địa đều có thể nhìn thấy.
Cổ họng tôi như thắt lại khi
những câu hỏi lộn xộn dấy lên trong đầu tôi. Hơn nữa, anh ta còn chiến thắng
ngoạn ngục trước một Scythe khác. Và giải Victoriad lần này cũng đã tiết lộ rằng Grey không
chỉ biết Scythe Seris, mà còn cả Cadell và Nico. Và thậm chí là biết cả Agrona, qua cách anh ta nói chuyện với
Đấng Tối Cao.
Nhưng mối quan hệ của họ là
gì? Tại sao Grey lại đưa ra những thử thách này? Grey thực sự là ai? Và anh ấy
đã cố gắng làm điều gì?
Có lẽ nào tôi đã đúng khi nói với Scythe Seris rằng anh ấy
được sinh ra từ asura? Có lẽ một hậu duệ nào đó của long tộc đã thề sẽ trả thù Agrona? Nếu
tôi không sát cánh cùng anh ấy trong Thánh Tích, tôi sẽ gần như tin rằng anh ấy là một asura thuần chủng. Nó ít nhất cũng sẽ giải thích việc anh ta có thể điều khiển aether.
Hoặc — tôi cảm thấy hồi hộp
khi xem xét điều này — liệu anh ta có thể là một trong những pháp sư cổ đại không?
Một pháp sư cổ đại vẫn còn sống sót trong Thánh Tích và ẩn nấu giữa chúng tôi kể từ khi những con rồng
tiêu diệt bọn họ. Đúng là anh ta có một liên kết gì đó đến Thánh Tích, vượt xa bất kỳ ascender nào khác mà tôi từng biết. Theo hiểu biết của tôi,
chưa từng có ascender nào trong lịch sử phát hiện ra một trong những tàn tích cổ đại cả, huống chi là nói chuyện với tâm
trí tàn dư của các pháp sư cổ đại để lại.
Và anh ta còn có những chữ cổ tự rất đặc biệt - những Thần Tự - và một trong số đó thậm chí
còn cho phép anh ta hồi sinh những thánh vật chết được khai quật từ nền văn hóa cổ đại đó…
Má tôi ấm dần lên. Nghe như suy nghĩ một một đứa
ngớ ngẩn vậy. Nhưng sự thật là, tôi không thể đưa ra một lời giải thích đơn
giản, hợp lý hơn cho việc Grey lại có thể làm chủ tất cả sức mạnh này như thế
nào. Thu hút sự chú ý của chính Đấng Tối Cao, người hiếm khi rời khỏi pháo đài khổng lồ Taegrin Caelum, cao chót vót trong dãy núi Basilisk Fang…
Tôi đột ngột nhận ra một
cách chắc chắn rằng Grey có thể là một trong những thực thể mạnh nhất thế giới. Nếu chưa thì dần dần sẽ thành mạnh
nhất. Tôi biết chắc chắn rằng tôi sẽ khổng thể nào vui vẻ trở lại cuộc sống cũ của
mình khi biết rằng anh ấy còn đang ở ngoài kia, ở một nơi nào đó.
Cuộc sống cao quý được, những
nỗ lực sống và phấn đấu theo di sản Ascender của anh trai tôi, thậm chí việc tôi có mang dòng máu Virtra trong huyết quản, tất cả đều chẳng hề quan trọng khi đối mặt với những chiến công mà Grey đã và sẽ tiếp tục đạt được.
Đó là thứ sức mạnh thực sự, thứ có thể
định hình lại thế giới chúng ta.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi
khi tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Sevren từ rất lâu trước đây. Chúng
tôi đang đánh tập với nhau trong vườn bằng những thanh kiếm gỗ — tất nhiên mỗi thanh đều được
chạm khắc ấn tự để bảo vệ an toàn — và khi trận đấu càng trở nên căng thẳng hơn, cho đến khi tôi “vô tình” đập vũ khí của mình vào anh ấy đủ mạnh đến mức khiến anh ta kêu lên vì đau.
Trong lúc bối rối, tôi đã trêu chọc
anh ấy về việc quy hàng trước sức mạnh phép thuật aether của tôi, nhưng thay vì nổi cáu, anh ấy chỉ ngồi xuống bãi
cỏ và đưa bàn tay bầm tím của mình lên suy nghĩ trầm ngâm.
"Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một ascender đấy em. Anh sẽ đi vào thánh tích và tìm hiểu về chúng rõ hơn." Tôi vẫn nhớ rất rõ
đôi mắt anh ấy sáng lên rực rỡ khi anh ấy ngước nhìn tôi từ mặt đất, khuôn mặt quá
nghiêm nghị không phù hợp với một cậu bé chưa đến mười hai tuổi. "Sau đó sẽ
không ai phải chiến đấu nữa, không cần phải chiến đấu nữa. Chúng ta có thể biến thế
giới trở thành bất cứ điều gì mà chúng ta muốn."
Tôi đã cười anh ấy. "Vậy
anh có thể làm mưa kẹo bơ cứng
cho em được hông? Lenora đã nói với các đầu bếp là đừng làm kẹo nữa sau khi tôi lẻn ăn vài lần trước."
Nhưng Sevren không mỉm cười. "Điều đầu tiên anh sẽ làm là sẽ khiến không ai được phép tước
đoạt em ra khỏi gia đình của chúng ta. Anh sẽ tạo ra một thế giới nơi em được sống an toàn khỏi tầm tay của Gia Tộc Vritra."
Những luồng suy nghĩ và cảm xúc trái
ngược nhau tràn ngập tâm trí tôi, và tôi nhận ra rằng có những giọt nước mắt
đang chảy dài trên má mình. Bên ngoài khu vực trống trải an toàn, tôi có thể nghe thấy tiếng
ồn ào của hàng ngàn bước chân đang hối hả chạy trên đấu trường, tiếng người la
hét, tiếng cột trường chuyển động, tiếng vo ve của ma thuật… rất nhiều người vẫn còn sống, bị thương, bầu không khí kinh hãi bao trùm tất cả chúng tôi, không ai có thể tiếp thu hoàn toàn những
gì vừa xảy ra.
Tôi nghĩ về các học sinh của Grey, có
thể chúng đang kinh hãi và khiếp sợ, khi không tài nào hiểu được những gì mà chúng vừa chứng kiến.
Cha mẹ nuôi của tôi cũng ở
đâu đó quanh đây, có khả năng đang cố gắng sắp xếp cổng dịch chuyển tạm thời để trở về vùng trị trung tâm để tránh bị cuốn
vào bất kỳ vụ nổ nào, và đang suy nghĩ ra câu chuyện mà bọn họ sẽ thống nhất
kể khi mối quan hệ của Grey với Thượng huyết Tộc Denoir trở nên rõ ràng.
Có lẽ điều đúng đắn mà tôi cần làm là đi giúp đỡ.
Có hàng chục pháp sư vẫn tràn qua khu vực bị sập của đấu trường, tìm kiếm những
người sống sót trong đống đổ nát. Các quan chức sẽ cần tất cả sự giúp đỡ để quản lý đàn người đông đảo
đổ vào cổng dịch chuyển.
Cuối cùng, khi tôi đẩy mình đứng dậy khỏi bức tường và lau nước
mắt, tôi chỉ có một điều duy nhất để làm. Tôi cần biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và để làm
được như vậy, tôi cần gặp cố vấn của mình.
Đã đến lúc tôi xứng đáng biết
được câu trả lời thực sự.
[] []
[]