[] [] []
Bà lão elf già nhẹ tâng trong vòng tay của tôi khi
chúng tôi lao đến giữa những ngôi nhà ở phía rìa của hang động. Đường phố vẫn chật cứng người,
một số người đứng ngẩn ngơ, bối rối hiện rõ trên khuôn mặt họ, nhưng hầu hết đều
vội vã đi cùng hướng với chúng tôi.
Các giọng nói cất lên rồi nhỏ dần
khi chúng tôi lao qua. Virion chỉ thẳng mặt từng người một mà không dừng
lại, lùa họ về phía đường hầm sâu hơn. Những người trung thành nhất với Virion đã
do dự không muốn đi, nhưng theo lời ông ấy, họ nhanh chóng đi theo bất cứ gia đình hoặc bạn bè người thân nào mà họ vẫn còn ở đây.
Lối vào đường hầm nghẹt kín người. Ít nhất một nửa người trong thánh tích đang ở đó, đã chui vào cái lỗ hẹp
dẫn ra mạng lưới hang động và đường hầm.
"Hãy nhớ luôn theo sát các chỉ huy
nhóm của mình!" Người tị nạn elf, Feyrith Ivsaar, đang hét lên từ trên đỉnh một bệ đất cao bên cạnh miệng đường hầm.
“Họ sẽ dẫn mọi người đến một nơi an toàn! Chúng tôi sẽ nhắn cho cho họ khi nguy hiểm đã
qua!”
Rinia vùng vẫy trong vòng tay tôi, vỗ nhẹ vào
khuỷu tay tôi khi chân bà ấy đang đặt trên mặt đất. “Cảm ơn vì đã sự phục vụ tận tình với Dicathen, Tướng quân Wykes. Ta cần cậu tổ chức một nhóm bảo vệ và
tìm kiếm những người còn sót lại trong ngôi làng. Chúng ta phải đảm bảo rằng tất cả mọi người
đều thoát khỏi hang động này. Virion và ta sẽ dẫn đầu trong khi các cậu sẽ bảo vệ hậu phương”.
Tôi nhìn Virion để xác nhận,
và ngài ấy gật đầu. "Ta sẽ giao cậu nhận trọng trách kéo dài thời gian đủ để mọi người rời khỏi hang động."
Tôi chào. "Tất nhiên rồi, thưa Tổng Tư Lệnh."
Vừa quay gót định bỏ đi, một
bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi. Virion nhìn vào mắt tôi và nói, “Đừng nán
lại lâu. Ta hy vọng rằng cậu sẽ trở lại đây sau khi tất cả chuyện này kết thúc, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu rắn chắc, và Virion buông tay.
Những người ở rìa đã chú ý đến
Virion và Rinia, và trong khoảnh khắc cặp đôi đám đông sợ hãi bao vây, hàng chục giọng nói đồng
loạt hét lên.
Tôi quay lưng lại, xem xét
hiện trường để tìm bất kỳ lính gác nào còn ở gần đó. Một số ít đã tập trung
phía trên con đường trên mỏm đá nhô ra, trong khi những người khác chen vào trong đám đông, giúp
đỡ Albold và Feyrith tập hợp mọi người. Tôi cẩn thận ghi nhớ xem ai là người nhanh chóng
tham gia cùng cặp đôi gây rối kia, rồi bắt đầu tiến về phía những người lính bảo vệ còn lại.
“Mấy anh kia, quay trở lại làng và tìm
kiếm bất kỳ người dân nào còn sót lại. Phải đảm bảo tất cả mọi người cần phải được sơ tán”. Những người đàn ông
nhìn lưỡng lự về lối vào đường hầm đông nghẹt người kia. "NGAY!" Tôi quát lên, khiến họ giật bắn mình.
"Vâng thưa ngài!" Họ đồng thanh nói trước khi
lao đi.
Tôi bay lên phía trên, nhìn bọn họ chạy nước rút trở lại thị
trấn dưới lòng đất từ khoảng cách vài chục mét trên không trung. Sự hỗn loạn bên dưới kia gọi nhớ lại ký ức chết
tiệt khi toà lâu đài thất thủ. Tôi cố gắng nén chặt những ký ức lại, nhưng những tia chớp đen đốt cháy làn da xám xịt của cư dân ở toà lâu đài
bay cứ xâm
nhập vào suy nghĩ của tôi.
Chả có kỹ năng quái nào của
tôi mà có thể đả thương tên Scythe được cả. Và bây giờ, thậm chí còn một tên
nguy hiểm hơn thế đang tiến đến gần nữa.
Ánh mắt tôi quét qua đám
đông và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng lớn dần. Tôi rất ghét nó, sự thôi thúc muốn chạy trốn, những câu hỏi cứ thể nảy lên trong đầu tôi
thật nhiều. Liệu tôi có nên trở về với gia đình của mình, bỏ rơi Virion và phó mặc tất cả những người này cho số
phận của họ không? Liệu tôi có nên rời đi để cứu mạng bản thân mình không? Tôi đâu có nợ gì những con
người này đâu?
Sét nhảy từ da tôi và chạy dọc khắp bề mặt áo giáp của tôi.
Nó lách tách giữa các đầu ngón tay của tôi, háo hức tìm đối tượng.
Tôi tập trung vào cảm giác
đó. Cảm giác thôi thúc muốn tấn công. Tôi để cho độ sáng của nó dập tắt những suy nghĩ yếu
kém của chính mình. Giống như Virion, bất chấp mọi thứ mà ông ấy đã phải đối mặt và những mất
mát mà ông ấy phải gánh chịu, tôi sẽ tự biến mình thành ngọn hải đăng hy vọng để để dẫn dắt người dân. (Darkie:
10/10 character development)
*
Nhờ sự hiệu quả sinh ra từ sự tuyệt
vọng, những người tị nạn dưới sự dẫn dắt của chúng tôi liên tiếp lao ra khỏi hang động. Virion và Rinia đã đi trước,
dẫn đầu nhóm chính đi đến một địa điểm đến không xác định nào đó. Những người lính của tôi đã đi khắp làng hai lần; những người
duy nhất còn lại ở đây đều đang tụ tập xung quanh lối vào đường hầm, chờ đợi cơ hội để thoát ra.
Tôi là người đầu tiên cảm nhận
được mana bắt đầu thay đổi. Ngay bên ngoài tòa nhà cuối cùng ở rìa thị trấn, một
cơn chấn động rung cả bầu không khí, và ánh sáng bắt đầu kết tụ lại thành một hình bầu
dục lơ lửng. Có người hét lên.
Tôi hạ cánh xuống đất giữa cánh cổng và
những người còn lại vẫn đang cố gắng chạy trốn. Các lính canh đang hô hào chỉ dẫn, thúc giục họ di chuyển
nhanh hơn.
Hai bóng dáng xuất hiện. Người
đầu tiên mặc bộ đồng phục quân đội luôn mặc, đôi mắt dị thường của gã tiếp thu mọi thứ trong nháy mắt.
Người thứ hai thì trẻ hơn, và cũng trông bặm trợn hơn. Tên nhóc gầy và cạo đầu nhẵn bóng, thấp hơn Windsom một cái đầu, với
đôi mắt đen tức giận không phản chiếu ánh sáng. Thay vì một bộ đồng phục hay áo
giáp sang trọng, hắn ta mặc bộ quần áo tập luyện rộng rãi màu đỏ như thể hắn ta chỉ đến đây để tham gia một trận
đấu đơn giản.
Áp lực khủng bố toả ra từ hắn
ta hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bình thường kia.
"Asura!" Tôi hét
lên, giọng vang vọng như một tiếng sét rền vang. “Các người không còn được chào đón ở nơi này nữa. Hãy rời đi ngay
lập tực, hoặc—” Một áp lực dữ dội bóp chặt lồng
ngực tôi, cắt ngang lời nói.
“Im lặng đi, con người,” Windsom nói.
Không hề có chút dấu hiệu hay cảm xúc nào trong giọng điệu của gã cho thấy rằng chúng ta đã
từng đứng chung một phe trong cuộc chiến này. Giọng nói đó giờ không còn chút đồng
cảm hay thương xót gì cả. “Ta đến đây cùng với lời thánh chỉ từ lãnh chúa Kezess Indrath của gia tộc rồng Indrath, lãnh đạo của các asuras trên Epheotus.
"Liên minh của chúng ta đã chấm dứt." Những lời nói rung động đất đá và không khí, dường như
phát ra từ mọi hướng cùng một lúc, thậm chí vọng ngược lại chỗ chúng tôi. Những tiếng la
hét kinh hãi bắt đầu vang lên. “Các ngươi đã tự chứng mình bản thân quá hồ đồ, thiếu khả
năng phán xét và dễ lay chuyển lòng tin. Các ngươi chính là mối nguy hiểm cho vương quốc của các ngươi, cho tương lai của chủng tộc
các
ngươi. Vì điều này, Chúa tể Indrath quyết định rằng cần phải loại bỏ khu thánh địa này và tất cả những người cư trú bên trong đây."
Tôi sải bước về phía trước,
cằm hất lên, một tia sét nổ lách tách trên tay tôi. “Chúa tể của mấy người không có quyền lực ở đây. Quay trở lại nhà của mấy người đi, và để cho bọn
tôi yên. Chúng tôi sẽ tự mình giành chiến thắng trong cuộc chiến này mà không cần
nhờ mấy người."
Tên Asura trẻ tuổi cau có, mũi
nhăn lại như thể hắn ta vừa dẫm phải thứ gì đó dơ bẩn. Tuy nhiên, Windsom lại tiếp tục lên tiếng. “Cậu biết mình phải làm gì rồi đó, Taci. Chúa tể Indrath đặt nhiều kỳ vọng
vào cậu đấy."
Con rồng với đôi mắt dải ngân hà quay lại cánh cổng và biến mất.
Phía sau tôi, những người tị
nạn cuối cùng đang chen lấn xô đẩy để vào được đường hầm bị bịt kín và đầy rẫy tiếng la hét, chửi bới khiến mọi người sợ hãi. Các
binh lính đứng trước bọn họ, vũ khí hướng về phía tên asura trẻ trâu tuổi.
Vận sức mạnh, tôi lao về phía
trước với ngọn giáo vươn ra về phía hắn cùng nhiều vòng cung tia chớp nổ đùng đùng, nhưng tên asura tên Taci lóe sáng dịch chuyển sang một bên, và tia chớp bắn nát sàn đá kế bên hắn ta.
Thế giới dường như chậm lại
khi dòng điện chạy dọc dây thần kinh của tôi, nâng cao phản xạ và nhận thức của
tôi — chiêu mà tôi đã học được từ cậu nhóc Leywin trước khi cậu ta qua đời. Những tia sét nổ tách tách khắp người tôi giống như hệ thống thần kinh
mới, cho
phép tôi cảm nhận được các đòn tấn công từ bất kỳ hướng nào, và trước khi chúng chạm đến tôi.
Tiếng nổ còn vang vọng — âm ỉ và bị bóp nghẹt đối khi mọi giác quan của tôi
tăng tốc đến tối đa— rồi Taci di chuyển. Ngay cả dưới hiệu ứng Thundercap Impulse, tôi cũng hầu như không thể theo
kịp chuyển
động của hắn ta. Hắn bước một bước, và mặt đất dường như kéo tôi về phía hắn. Tôi chỉ kịp suýt soát né sang một bên để tránh bàn
tay hắn ta quơ tới, những luồng điện giúp phân giải và chuyển hướng lực tấn công của hắn ta, nhưng ngay lúc hắn ta lướt qua tôi, tôi có thể thấy đôi mắt
đen của hắn vẫn đang theo dõi tôi sát sao.
Tên asura thay đổi động lượng giữa lúc đang tung đòn tấn công, cơ thể hắn mờ đi và biến dạng, quá nhanh để tôi phản ứng.
Bỗng nhiên, tôi thấy mình
đang lao vun vút về phía tòa nhà gần nhất. Hơi thở của tôi bị rút khỏi phổi một cách
thô bạo tôi khi tôi đâm xuyên qua nó. Bụi và các mảnh vỡ tung bay khắp nơi, và tôi nghe thấy tiếng đá xê dịch, sau đó cảm thấy sức nặng
của cả một tòa nhà đổ ập xuống đầu tôi.
Mặc dù vậy, ngay cả khi trong đống đổ nát dày đặc, tôi vẫn
có thể nghe thấy tiếng hét chết người của các lính gác.
Sấm sét nổ tung trong người tôi, và sức nặng của toà nhà đang đè tôi xuống
bị thổi bay đi. Tôi bao bọc cả cơ thể trong một áo choàng đầy tia chớp và bay thẳng về phía lối vào đường hầm với tốc độ ánh sáng. Những viên đá gạch vụn bay vương vãi khắp hang động.
Xác binh lính của tôi bị chém đứt lìa người nằm ngổn ngang trên mặt đất,
máu của họ nhuộm đỏ những viên đá xám. Trông có vẻ như cả một đội quân đã tấn công họ,
tàn sát họ ở ngay nơi họ đứng.
Taci đang đứng trên cơ thể của Lenna Aemaris, người đứng đầu
đội cận vệ của Virion kể từ khi chúng tôi trốn đến khu thánh địa này. Cô ấy quay về hướng tôi,
ho ra máu, mắt tròn xoe như trong bàng hoàng. Sau đó, hắn ta nhấn bàn chân mình
luôn, kết liễu cuộc đời của cô ấy.
Dù có thể di chuyển nhanh
hơn mắt tôi có thể theo kịp, nhưng Taci vẫn thong thã tận hưởng và bắt đầu đi về phía đám người
đang túm tụm ngay bên trong miệng đường hầm, mỗi bước đi đều để lại một dấu
chân đầy máu.
Tia chớp lách tách giữa những
ngón tay của tôi, ngưng tụ thành một quả cầu màu trắng xanh rực rỡ, sau đó bắn
ra về phía
trước. Nó bay ngang đầu tên asura, bay lơ lửng trên không trung giữa hắn và mọi người, sau đó vụt
sáng. Một tia sét đâm vào bức tường phía trên đường hầm, và một đoạn dốc sụp xuống, những tảng đá nặng nề đổ
xuống miệng đường hầm, bóp nghẹt tiếng la hét ở bên trong.
Cùng lúc đó, quả cầu bắt đầu
quay cuồng, phóng ra những tia lửa cùng những tia chớp dài về phía asura. Hắn ta gạt từng đòn sang một bên, khiến chúng cắm sâu xuống đất
xung quanh chỗ hắn ta đứng.
Tia sét nhảy ra từ cuối mỗi đòn, quấn chặt quanh hắn ta và tạo thành những sợi
dây xích buộc chặt cổ tay và mắt cá chân của Taci lại. Toàn bộ cơ thể tôi tỏa ra một lượng mana khổng lồ khi tôi bay ngang qua hang
động và đâm sầm vào hắn.
Một vụ nổ năng lượng sáng trắng-xanh vang dội lên, sau đó là một tiếng sấm chớp làm rung chuyển hang động,
vang dội từ bức tường và các tòa nhà, tạo thành một làn sóng xung kích chói tai dữ dội.
Đầu tôi quay cuồng khi lùi về
phía sau, chuẩn bị sẵn một ngọn giáo sét và một lần nữa vận sấm sét vào hệ thống thần kinh của
tôi, mắt tôi giãn rộng ra và tôi đảo mắt xung quanh để tìm kiếm đối thủ của tôi, kẻ đáng lẽ phải ở ngay trước mặt
tôi.
Quá muộn để kịp nhận ra, tôi nghe thấy tiếng quần áo của hắn ta bay xé
gió. Ngay cả
với phản xạ được nâng cao của tôi, tôi cũng không thể kịp nhấc tay lên và cú đánh của hắn đã khiến đánh bay tôi về sau ngay trước khi hắn ta xuất hiện ngay trước mặt
tôi. Tôi dùng ngọn giáo đâm xuống một hòn đá, nó nứt ra và kêu riết lên phản đối trong khi cơ thể tôi đột ngột dừng lại, cơ bắp
của tôi hét lên đầy thống khổ.
Một cơn đau âm ỉ, nhói sâu
trong tôi ngay lập tức lấn át tâm trí tôi. Nhìn xuống, tôi nhận ra phần trước áo
giáp của tôi bị lõm vào trong và đụng vào xương ức một cách đau đớn.
Những bước chân nhẹ nhàng
thu hút sự chú ý của tôi về Taci, hắn ta tò mò quan sát tôi khi đến gần. "Ta cứ tưởng Chúa tể Indrath đã nói răng đây sẽ là một thử thách kiểm tra sức mạnh của ta..."
Tôi khịt mũi và rút ngọn
giáo ra khỏi đá. “Indrath đáng lẽ ra phải đợi cho đến khi ngươi hết mặc đống quần áo quấn kia rồi hẳn mới gửi ngươi đến đây, nhóc ranh.” (Darkie: ý là chê bộ đồ như quấn tã ấy)
Đôi mắt đen của Taci nheo lại,
sau đó cơ thể hắn ta mờ đi và hắn ta lặp lại động tác một bước ban nãy. Ngọn giáo của tôi giương lên để đỡ đòn, nhưng hẳn ta chuyển hướng, bước một bước sang một bên
ngay tức
khác và né được ngọn giáo của tôi. Cùi chỏ của hắn giáng mạnh xuống vai tôi tạo ra âm
thanh răn rắc gãy xương.
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại,
sau đó tôi nằm sõng soài dưới đất ngước lên nhìn hắn ta, toàn bộ cơ thể tôi tê dại,
tất cả các phép thuật của tôi vụt tắt khi tôi mất tập trung.
Hắn ta chìa tay ra. Một luồng mana
tụ lại dữ
dội, và sau
đó trên tay
hắn là một ngọn giáo dài màu đỏ tươi như máu. Hắn ta nâng ngọn giáo lên, nhưng thay vì đâm thẳng
vào người tôi, nó tiếp tục bay lên không trung, nâng Taci theo. Tôi chợp mắt. Taci ở ngay dưới tôi, đang bay thẳng vào miệng đường
hầm, nên tôi lao thẳng theo hắn ta.
Thế giới đảo lộn điên cuồng. Tôi thoáng thấy khuôn mặt
của Taci khi hắn trầm ngâm nhìn lướt qua hang động, rồi bỗng có thứ gì đó đập mạnh từ bên
hông, làm gãy xương ở vai và cơn đau điếng người lan khắp cơ thể tôi.
Những âm thanh của thần chú — băng vỡ, gió thổi ào ào,
đá rơi — phát nổ từ khắp mọi nơi cùng một lúc.
Tôi chớp mắt, cố gắng xem chuyện gì vừa xảy ra với tôi. Một khuôn mặt non chẹt nhìn tôi và nháy mắt, sau
đó chúng tôi xoay người dữ dội để tránh một một vệt đỏ gì đó — và ở gần đó có tiếng đá đổ xuống.
"Mica?" Tôi nói,
suy nghĩ của tôi uể oải vì đau đớn và gắng sức.
“Lúc nào cũng thích khoe mẽ
ha? Cứ đâm đầu đấu một chọi một với cả một tên asura mà không cần chờ đợi viện binh gì hết.” Mica lên tiếng khi chúng tôi chạm xuống đất, khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhói lên lần nữa. Cô ấy đỡ tôi đứng dậy, ánh mắt của cô ấy nhìn sang Taci. "Người dân đã di tản được bao
lâu rồi?"
“Chưa đủ lâu,” tôi dừng lại, di
chuyển cánh tay của mình khi tôi cố gắng xem xét mức độ nghiêm trọng của chấn
thương. "Chúng ta phải giữ chân hắn ta ở đây."
Cô ấy quan sát tôi một lúc,
những quả tên lửa đóng băng xoay ở đằng sau cô ấy. "Vậy thì tốt hơn hết là anh nên hồi phục lẹ lẹ
đi."
Cô ấy nháy mắt và nở một nụ cười lém lỉnh, sau đó bay đi hỗ trợ Aya và Varay, tôi có thể nhìn thấy hai bọn họ bay quanh Taci như ruồi vo ve, phép thuật đầy màu sắc của họ thắp sáng cả không
gian.
Tôi tập trung chú ý vào bên trong cơ thể, cố gắng tìm hiểu xen chuyện gì vừa xảy ra với mình. Asura chỉ
tấn công tôi hai lần, và thậm chí không sử dụng bất kỳ phép thuật nào, nhưng toàn bộ khu vực
xung quanh lõi của tôi đã bầm dập và lõm vào trong. Ít nhất một xương đòn của tôi đã gãy, nhiều xương sườn cũng thế, và có một cơn đau nhức nhối
ở khắp cổ ở đáy hộp sọ cho thấy cổ của
tôi cũng bị nứt.
Tôi đứng dậy và vận mana vào những phần bị
thương trên cơ thể, giúp bảo vệ những phần xương bị gãy và nứt. Nếu không có pháp sư chữa trị Emitter, tôi không thể làm gì để
tăng tốc độ chữa trị vết thương của mình. Tôi phải cắn răng và tiếp tục chiến đấu như bình thường
thôi.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Ngay cả từ chỗ tôi đang đứng,
tôi cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh lẽo trong phép thuật của Varay khi cô ấy đóng băng không khí,
khiến những bông tuyết dày đặc rơi xuống các tòa nhà cổ kính. Băng hình thành
trên cánh tay và chân của Taci, và mặc dù nó vỡ ra khi hắn ta lao vào Varay, nhưng nó cũng làm hắn ta chậm lại vừa đủ để cô có thể
tránh đòn, tạo ra một bức tường băng trong suốt ngăn cách hai người và lao đi vun vút.
Ngay sau khi hắn ta ta giảm tốc độ, băng lại bắt
đầu hình thành, bám chặt vào người hắn ta. Đôi mắt đen thui của hắn mất tập trung trong giây
lát, nhìn chằm chằm vào khoảng không thay vì để tìm những Lances kia.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi trước
vẻ mặt vô cảm, hơi tò mò của hắn ta. Đó không phải là vẻ mặt của một kẻ đang dùng cả tính mạng mình để chiến đấu, mà gần giống với
dáng vẻ của một con thú mana trẻ tuổi đang vờn con mồi của mình và kiểm tra…
Mặc dù thiếu tập trung, Taci
vẫn dễ dàng tiêu huỷ một loạt phép thuật trước khi tập trung lại vào trận chiến. Bất cứ nơi nào hắn ta nhìn tới, những cột băng mọc lên cản trở tầm nhìn của hắn ta, và một cơn gió mạnh thổi
vào mặt hắn làm hắn mất tập trung dù cho có nhìn đi đâu đi nữa.
Một số cơn lốc xoáy mang
theo những khối băng đá lởm chởm quay cuồng quanh tên asura và đập liên tiếp vào hắn ta. Khi tôi vẫn còn đang tập trung vào việc cường hoá cơ thể của mình, một cơn lốc
xoáy quét qua hắn. Tuy nhiên, thay vì đả thương được hắn ta, nó tan biến trước phòng thủ của hắn ta, mana phong hệ tiêu tán và cơn lốc tan dần,
trút mưa xuống.
Tuy nhiên, đồng thời lúc đó, hắn ta lùi về phía sau. Chỉ một
hoặc hai bước, nhưng đủ để ngăn hắn ta tung một đòn tấn công khác. Sau đó, trọng
lực lại chuyển dịch, và hắn ta hơi trùng xuống, rồi lơ lửng lên cao, khiến hắn ta mất thăng bằng.
Nghiến răng, tôi bay lên
không trung, vận thêm mana vào trong tay.
Taci không còn buồn phòng thủ trước
những đòn tấn công mình, rồi hắn ta hít một hơi thật sâu. Một tay hắn từ từ đưa lên, các ngón tay
đan vào nhau. Mana xung quanh hắn run rẩy, sau đó hắn vặn mạnh cổ tay. Có một tiếng nổ vang lên, và tôi cảm thấy mana như bị phá tung.
Mica hét lên, và từ khóe mắt
tôi, tôi thấy cô ấy ngã xuống trên không trung như một con chim bị mũi tên bắn
trúng.
Cùng lúc đó, Taci đá văng một
cột băng và biến mất. Theo bản năng, tôi quay về phía Aya ngay khi hắn ta xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Cô được bao bọc bởi một kết giới gió thay đổi hình dạng liên tục, nhưng ngọn giáo của Taci đã đâm xuyên qua nó mà không mất chút sức nào.
Tôi phóng tia sét sáng chói loà cầm trên tay vào giữa Aya và Taci.
Cũng cùng thời điểm đó, không khí xung quanh tên asura đông cứng lại.
Tôi không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Rồi ngay sau đó, một khối băng vỡ tan, và tôi
nhìn Aya trượt ra khỏi cuối ngọn giáo đỏ và rớt xuống.
Với một tiếng gầm thịnh nộ, Mica lao đến như một thiên thạch đâm vào tên asura. Chiếc búa của cô ấy
vỡ tan tành sau khi đập mạnh vào cánh tay cứng cỏi của hắn, rồi nó hồi phục lại hình dạng, rồi lại vỡ ra tiếp khi hắn ta đập nó sang một bên.
Một luồng điện cao thế từ ngón tay tôi lan đến chiếc búa của cô ấy, và
khi cú đánh tiếp theo rơi xuống, một vụ nổ sấm sét bắn Taci sang một bên. Ngay phía
sau hắn ta, một quả cầu tối đen như mực - đen tối đến mức ánh sáng không thể thoát ra
- xuất hiện, và hắn ta lại lẩn vào đó.
Nhưng tôi quay người sang cơ thể đang rơi của Aya. Có
một tiếng nổ nhỏ vang lên khi tôi đạt tốc độ tối đa, bắt lấy cô ấy ngay trong không trung ngay trước khi cô ấy lao xuống đống tòa nhà đổ nát bị phá
hủy trong cuộc giao tranh.
Cô ấy thở hồng hộc, mắt mở to,
răng nhe ra như một con thú. “Mẹ kiếp chứ, hắn ta quá mạnh. Ngọn giáo đó… ”
Tôi bay sau mái che của một
ngôi nhà, với hy vọng rằng Varay và Mica có thể cầm chân hắn trong giây lát để tôi có thể
kiểm tra vết thương của Aya. Nhưng khi tôi đặt cô ấy xuống và bắt đầu nhìn cô ấy,
cô ấy đã gạt tôi sang một bên.
“Tôi ổn, Bairon. Cây thương
đó đã làm gì đó gián đoạn nguồn mana của tôi, nhưng tôi không bị thương nặng,” cô nói, chỉ về một vết
thương đẫm máu ở bên hông.
Khi cô ấy nói, tôi nhìn Aya
với ánh mắt đầy thương xót. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi tôi thấy các Lances khác. Aya giờ đây có vẻ mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng đen. Thứ ma lực rung động đầy quyến rũ
trong giọng nói của cô ấy đã không còn nữa, đôi môi quyến rũ của cô ấy một thời giờ đã thâm tím.
Không có thời gian để hỏi những
người khác đã trải qua những gì kể từ sau trận chiến tại Etistin và sau khi toà lâu đài thất thủ, nhưng tôi biết tất cả
chúng tôi có thể sẽ bỏ mạng ở đây. "Aya, cô có chắc là mình ổn không đấy?"
Cô ấy đẩy tôi sang một bên.
"Không có thời gian đâu. Hãy-"
“Chúng ta không có cửa đấu với hắn ta. Ngay cả những chiến thuật
trì hoãn này sẽ chỉ có tác dụng trong chốc lát thôi. Đây không phải là một cuộc đấu công bằng, đây là một cuộc
đi săn chết tiệt của hắn,” tôi chỉ ra, khiến Aya liếc nhìn tôi khi bị ngắt lời. “Còn những ảo ảnh của cô thì sao? Có lẽ-"
Cô ấy khịt mũi, lơ lửng lên khỏi mặt đất và nhìn chằm
chằm vào Taci, đôi mắt đầy hận thù, ngọn lửa báo thù đốt hằn trên từng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt cô. “Nếu như thế có thể — chỉ là có thể — những thứ như thế sẽ có tác dụng một lần trước khi tên asura nhận ra tôi đang làm
gì, vậy thì có tạo được sự khác biệt gì không hả? Không, tôi không chán chơi mấy chiêu trò tiểu
xảo với mấy tên thần này rồi."
Gió thổi xung quanh cô ấy khi cô ấy quay
trở lại cuộc chiến, và tất cả những gì tôi có thể làm là bay theo.
Hố đen mà Mica triệu hồi đã biến mất. Varay cũng đã
áp sát hắn, cơ thể cô ấy được bọc trong một bộ giáp băng sáng lấp lánh, nhưng hai
Lances bị kìm ở thế phòng thủ và không thể thoát khỏi hàng loạt đòn tấn công như
vũ bão của Taci.
Aya hét lên vào lao thẳng về phía hắn ta. Không khí biến dạng, xoắn
lại và ngưng tụ thành những tên lửa uốn lượn bắn liên tiếp vào lưng tên asura.
Tôi theo sát phía sau cô ấy,
bắn ra
các vòng
cung sấm sét vào tên lửa gió của Aya, tia sấm sét biến thành một chiêu thức tinh tế hơn khi tôi sử dụng
thần chú
Nerve
Fracture. (Darkie:
chắc là phiên bản học từ Thunderclap Impulse của Arthur) Khi các tia sét truyền xuống
đất, các xung điện tạo thành một mạng lưới phức tạp lan xuyên qua da của Taci, đi xuyên qua kết giới mana của hắn ta và đi thẳng vào hệ thống thần kinh của hắn ta để làm hắn tê liệt.
Nhưng hắn ta thậm chí còn chẳng
co giật dù chỉ một chút.
Aya áp sát Taci, hàng chục lưỡi kiếm
trong suốt phóng về phía hắn từ mọi hướng.
Cơ thể của Taci chớp nháy xung quan với độ chính xác tức thì giống
như thể hắn ta đang dịch chuyển từng inch một, chỉ sử dụng ít chuyển động và nỗ lực nhất
có thể để tránh đòn tấn công hoặc để đập nó vỡ tan bằng cánh tay hoặc vai. Với mỗi chuyển động,
ngọn giáo đỏ của hắn ta phóng ra, chém và đâm về mọi hướng cùng một lúc, chém đứt những phép thuật mà hắn ta không thể né tránh, phá nát phép thuật của chúng tôi và
sau đó tái hấp thu mana để cung cấp sức mạnh cho bản thân.
Những người khác cần phải
lùi lại, nhưng họ đã bị hắn ta khoá chân tại chỗ.
Quét trần nhà, tôi tìm thấy
thứ mình cần tìm. Có một tảng đá lớn giàu chất sắt phía trên nơi những người khác đang
chiến đấu. Tôi ném một tia sét vào nó, nhưng thay vì phá hủy viên đá, tôi truyền
mana cho nó, sau đó điều khiển nó quay vòng vòng qua thanh sắt.
Taci đá về phía sau, khiến
Mica bay đi, sau đó xoay cây thương thành một hình tròn. Khi hắn ta còn đang giữ chặt nó, tôi hút mạnh. Hòn đá liền trở thành một nam châm khổng
lồ, giật ngọn giáo ra khỏi bàn tay Taci khiến hắn không liền trước được. Nó bay thẳng lên không trung và đập vào trần nhà với một tiếng
kêu vang dội.
Tôi ngay lập tức phóng ra nhiều tia sét đến nỗi đá
tan chảy ra, hợp nhất ngọn giáo lên trần nhà.
Varay chớp lấy cơ hội, lùi lại,
tạo ra nhiều kết giới băng nhất có thể.
Nhưng Aya vẫn tiếp tục chiến
đấu. Những lưỡi kiếm bay quanh cô ấy mở rộng và đặc lại, nhiều lưỡi kiếm lia nhanh đến mức Taci không thể
né chúng được nữa. Thay vào đó, hắn hướng đôi mắt đen lạnh lùng về phía cô, để những
cánh gió đập vào hắn từ mọi hướng, nhưng chẳng hề hấn gì với hắn cả.
"Ngươi có biết mục đích của thử thách lần này là gì không?" Asura nói, nhìn
thẳng vào mắt Aya. “Để chứng minh rằng ta có đủ sức mạnh để học bí kỹ World Eater… chính là thứ sức mạnh đã phá hủy quê nhà của ngươi.”
Chiến trường dường như bị
đóng băng. Như thể thời gian chậm lại, Taci vươn tay và nắm lấy lượng mana đang xoay tròn trong
không khí, như hắn đã từng làm lúc nãy. Nhưng ngay trước khi hắn có thể phá bỏ bùa chú của Aya, cô ấy đã giải phóng nó. Cơ thể cô
trở thành một cơn gió, cuộn quanh Taci và biến đổi, Aya giờ đang ở ngay phía
sau hắn, lưỡi kiếm của cô cắt ngang cổ họng hắn ta.
Cả hai bọn họ đồng loạt di chuyển. Lưỡi
kiếm của cô vụt sang một bên khi hắn ta xoay người, bàn tay của hắn ta lao thẳng vào bụng cô như một ngọn giáo, phá vỡ kết giới mana của cô.
Mở mắt to trong bàng hoàng, tôi nhìn thấy cánh tay của
hắn ta đâm xuyên qua bụng và chĩa ra khỏi lưng của cô ấy. Tay hắn nhỏ giọt máu của cô ấy, và
tôi nghĩ có một khúc cột sống bị gãy của cô ấy bị hắn nắm chặt trong tay.
Ngay cả từ nơi tôi đang đứng, tôi vẫn có thể thấy sự sống dần rời khỏi mắt cô ấy. Khi cơ
thể cô ấy ngã xuống, bụng dạ tôi cũng chùn xuống.
Mắt tôi theo dõi cơ thể cô ấy cho đến khi cô ấy rơi xuống, rồi quay trở lại trận chiến
ngay khi Taci tốc biến và đập Mica vào tường bằng mu bàn tay đẫm máu.
Một lớp tinh thể đen lấp
lánh dày đặc hình thành xung quanh Mica, nhưng khi tên asura đập vào lần nữa, một âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên, và các vết nứt xuất hiện trên bề mặt. Hắn ta tấn công một lần nữa, và
những mảnh pha lê đen lấp lánh bay lên không trung. Trong lần tấn công thứ ba, thần chú Black Diamond Vault của cô ấy bị phá vỡ, cánh tay của hắn ta lún sâu đến tận khuỷu tay.
Rồi nó xé toạc ra, máu phun ra xối xả từ giữa những mảnh vỡ lởm chởm
của tinh thể đen.
Một chùm tia sét nóng trắng đốt cháy bầu không khí giữa chúng
tôi tạo nên mùi ôzôn cháy khét nồng nặc, và Taci văng sang một bên.
Varay xuất hiện từ trong sương mù lạnh lẽo ngay bên cạnh
tôi, một cơn gió nhẹ làm tung bay mái tóc ngắn của cô ấy. Bàn tay lạnh như băng
của cô ấy siết lấy cổ tay tôi, và tia sét trở thành một tia chớp trắng lạnh tanh. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi đầy quyết tâm. "Đừng có để dành sức."
Tôi gần như bật cười. "Mới quay lại mười phút mà đã bắt đầu ra lệnh rồi."
Dưới đòn tấn công kết hợp của chúng tôi, Taci bị đẩy
lùi về phía sau, một lớp băng giá tích điện bao bọc lấy da hắn ta. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy một tia hy vọng le lói.
Một vệt đỏ lóe sáng lên khi ngọn giáo xuất hiện trở
lại trong tay Taci như một chiếc khiên, tách chùm tia ra làm đôi và khiến chúng bắn vào bức
tường phía sau hắn ta. Một trận lở đá đổ ập xuống các tòa nhà bên dưới,
nghiền nát chúng và chôn vùi một nửa ngôi làng trong đống đổ nát.
Tôi đẩy và đẩy, tập trung tất
cả sức mạnh tôi có vào đòn tấn công duy nhất đó, vòng
tay của Varay ngày càng siết chặt hơn và lạnh lẽo hơn.
Ngọn giáo của Taci chém qua tia năng lượng của chúng tôi, cắt nó làm đôi.
Tôi lảo đảo sang một bên khi
cái hang nổ tung. Một lưỡi kiếm mana vô hình xé toạc mái nhà và khoét một cái lỗ thật sâu vào bức tường phía sau
chúng tôi với một tiếng nổ long trời lổ đất.
Một lớp sương mù đỏ tràn ngập trong không khí. Trong bàng hoàng, tôi từ từ quay
về phía Varay. Cánh tay trái của cô ấy, cái mà cô ấy đã đẩy tôi ra, đã bị bốc hơi hoàn toàn chỉ để lại một vết chém đỏ
đen cháy xém ở vai cô ấy.
Sau đó, Taci xuất hiện ở ngay trên chúng tôi. Một lớp khiên bảo vệ bằng tia sét màu trắng xanh xuất
hiện trước mặt tôi cùng với tiếng nổ của sấm sét, nhưng ngọn giáo màu đỏ của Taci dễ dàng cắt
xuyên qua nó, đâm thẳng vào ngực tôi. Máu tuôn ra từ trong bộ giáp của tôi, và
mọi thứ trở nên đen kịt trong một giây trước khi tôi lấy lại nhận thức.
Tôi ngã xuống. Ở gần đó, Varay đã nắm lấy ngọn giáo
đỏ bằng một cánh tay băng gần trong suốt. Taci xoay cây thương, bẻ gãy cánh tay đó, và dùng thanh kiếm dài chém xuyên
qua Varay.
Tầm nhìn của tôi mờ đi và mắt
tôi mất tập trung. Tôi chớp mắt, sau đó cô ấy cũng ngã xuống.
Đầu của Varay rơi về một hướng, phần còn lại
của cơ thể cô ấy thì ngã về hướng khác. (Darkie: Oh shit got dark real
quick, where the fuck are you Arthur)
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng
toàn bộ cơ thể tôi hét lên phản đối trong đớn đau. Nhìn xuống, tôi thấy mình đã bị chém từ bả vai xuống hông, xuyên qua cả áo giáp và mana. Thật khó
để biết liệu tôi đã chết rồi và tâm trí tôi vẫn chưa nhận ra điều đó, hay máu tràn
ra giữa các mép áo giáp sẽ là thứ sẽ kết liễu tôi.
Nhưng tôi là người duy nhất
còn sống sót.
Tôi hít vào một hơi run rẩy và mắt hương sang nơi mà các đồng đội của tôi đã ngã xuống. Ngực
tôi như thắt lại. Một áp lực dồn dập tích tụ sau mắt tôi. Gầm gừ trong cổ họng,
tôi lăn sang một bên và cố gắng đứng lên, chỉ mơ hồ thầm mừng trong lòng khi ruột của tôi rớt ra ngoài ngay lập tức.
Taci bắt đầu di chuyển về phía đường hầm
bị sập để bắt đầu cuộc săn lùng của mình.
"Asura!" Tôi hét
lên, giọng nói khản đặc, tầm nhìn mờ ảo với những giọt nước mắt tuôn rơi.
Hắn ta dừng lại và liếc nhìn lại
tôi, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng vô cảm. Một giọt máu tươi nhỏ lấm tấm
trên cổ hắn ta, nơi Aya đã chém, mặc dù vết thương đã lành.
Siết chặt nắm đấm, đá bên dưới tôi rung lên,
một ngọn lửa giận dữ dữ dội bùng lên tiếp lên sự sống bên trong tôi. Những giọt nước mắt khô đi
khi tinh thần tôi cứng lại. Tôi đã chuẩn bị cho cái chết, nhưng biết rằng các Lances - những pháp sư vĩ đại
nhất của Dicathen - đều đã bỏ mạng chỉ khiến một tên asura nhỏ được đúng một giọt máu là điều không thể chấp nhận được.
Tôi biết rằng đảm bảo những
người khác trốn thoát thành công là mục tiêu thực sự của trận chiến này, nhưng điều
đó không có nghĩa là tôi đã từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình. Tôi là một Wykes,
ngay cả khi những người còn lại trong gia đình tôi đã không còn xứng đáng với cái tên này.
[Thunderlord’s Wrath]
Câu thần chú đã lấy đi toàn bộ
sự tập trung của tôi, đốt cháy từng chút nỗi căm phẫn sôi sục và mana của tôi.
Máu tôi dần biến thành tia chớp chảy trong huyết quản. Ánh sáng trắng
bắt đầu tràn ra khỏi vết thương trên thân tôi, đốt từ mắt vào bên trong da tôi. Mana của phép thuật cấp cao
Deviant này thấm vào cơ thể tôi.
Asura di chuyển ngọn giáo của mình
vào thế phòng thủ, đôi mắt đen mờ của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tiếng hết của tôi vang lên như một tiếng sấm trong cơn giông bão tố
khủng khiếp. Một tia chớp loé theo sau khi tôi bay lên không trung, dùng chính cơ thể mình làm vũ khí chống lại Taci. Tôi di chuyển nhanh một tia chớp, di chuyển loạn xạ không thể đoán trước, và
tôi đã ở ngay trên hắn ta ngay lập tức. Tia sét bùng lên từ tôi đâm vào hắn ta từ mọi hướng, hàng nghìn
con dao găm sấm sét lao vào từng cm vuông trên người hắn ta.
Ngọn giáo của hắn ta đâm xuyên qua sườn tôi, nhưng
tia sét chạy lên trục giáo và truyền vào tay hắn ta ta. Khi hắn ta xé toạc vũ khí ra, một tia sét đánh thẳng vào ngực hắn.
Tôi mỉm cười, máu chảy ra thành dòng như tia chớp. "Thiêu rụi đi, tên ôn thần."
Sóng xung kích bắt đầu bùng
phát từ vết chém dài trên thân của tôi, mỗi cái đập vào asura, đánh bay lớp phòng thủ của hắn. Tôi vòng tay qua gáy hắn ta để đảm bảo hắn ta không thể chạy trốn, và
khi ngọn giáo của hắn ta đâm vào tôi một lần nữa, nó càng khiến cho sức mạnh của tôi chảy ra nhiều hơn.
Một làn gió mát mơn man thổi vào má tôi, và tôi nhắm mắt lại.
Tôi đã sẵn sàng. Tôi đã trụ lâu nhất có thể. Đây là một cái chết đầy tự hào.
Ngay trước khi tôi bùng nổ, một giọng nói nhỏ, quen
thuộc thì thầm vào tai tôi. “Anh đã làm đủ rồi, Bairon. Đây không phải lúc anh ngã
xuống."
Mắt tôi mở trừng trừng, và
tôi xoay cuồng tìm kiếm giọng nói đó, không biết nó có thật hay không, sợ rằng
chính tâm trí đang chết dần của tôi đang sinh ra ảo ảnh.
Khi tôi mất tập trung, ánh
sáng tràn ra từ tôi mờ đi. Ngọn giáo của Taci lao tới, phá vỡ vòng tay kìm chặt của tôi, rồi lại chém xuống bả vai đã vỡ nát của tôi. Tôi hầu
như không nhận ra rằng tôi đang rơi xuống đất.
Taci phủi lớp bồ hóng ra khỏi bộ đồng phục màu đỏ của
mình. Ngay cả loại vải hắn ta mặc cũng không bị hư hại gì, khiến tôi càng thêm cay đắng.
Tôi cố gắng đẩy khuỷu tay của mình xuống dưới, để đẩy bản thân đứng lên, cố gắng hoàn thành câu thần chú của
mình, cố gây thêm chút thương tích gì đó cho tên asura, nhưng giọng nói lại vang lên, thở ra rất thật bên tai tôi. “Đừng
di chuyển nữa. Dù anh có nhìn thấy gì đi chăng nữa, đừng di chuyển. ”
Taci hạ cánh bên cạnh tôi. Hắn ta không cười với chiến thắng
của mình, hay nói ra bất kỳ câu nói rập khuôn vô nghĩa nào về trận chiến của chúng tôi. Chỉ có một cái cau mày đầy suy tư
trên khuôn mặt hắn ta khi hắn ta nâng ngọn giáo đỏ lên lần cuối.
Tôi để cơ thể thư giãn, cuối
cùng cũng trút bỏ được gánh nặng mà tôi phải gánh kể từ khi Hội đồng sụp đổ.
Tôi đã làm mọi thứ tôi có thể. Mặc dù tôi hy vọng rằng Virion và Rinia sẽ đến đúng chỗ, đúng lúc, nhưng một loại cảm giác
bình yên phủ lên tâm trí tôi khi tôi tuân theo mệnh lệnh nhẹ nhàng của giọng
nói quen thuộc đến lạ lùng này.
Ngọn giáo hạ xuống, đâm thẳng vào ngực
và xuyên qua lõi của tôi.
Khi bóng tối bao trùm lấy
tôi và tôi nhắm mắt lại lần cuối, một ý nghĩ thoáng qua cơn buồn ngủ lạnh lẽo này.
Tôi đã tưởng khi chết sẽ đau hơn.
[] []
[]
#Darkie