[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA:
Nền đá cổ xưa run lên dưới chân tôi. Tôi cảm thấy
mana trong bầu không khí rung lên khi một thứ sức mạnh khổng lồ được giải phóng. Không còn nhiều thời gian nữa.
Ai đó đặt tay lên vai tôi.
"Chúng ta có đủ thời gian không?" Đó là giọng nói của Albold.
"Chúng ta có nên thiết lập phục kích ở đâu đó, để kiềm chân tên asura nữa không?"
Tôi chế giễu. “Hy vọng duy nhất của chúng ta bây giờ là chạy lẹ lên và phó mặc cho may mắn, chứ không phải bằng vũ lực. Đừng
sẵn sàng chết một cách vô nghĩa.”
Một giọng nói khác, từ xa
hơn trong hàng vang lên. "Bà có thể cưỡi con thú cùng với tôi này." Đó là Quý Bà Astera, người mà Eleanor
Leywin đã cho phép cưỡi khế ước thú của mình, vì bà ấy bị thiếu một chân. Đó là một lời đề nghị tử tế đến
từ một người ghét cay ghét đắng tôi.
“Tôi chỉ có thể cảm nhận đường đi bằng chân
chứ không phải bằng gấu. Tôi sẽ đi bộ." Tôi siết chặt cánh tay của Virion
khi ông ấy dẫn tôi. "Chúng ta cần phải đi nhanh hơn."
Tôi cảm thấy cái ánh mắt đầy lo lắng của
Virion mặc dù không thể nhìn thấy nó, nhưng Virion vẫn làm theo lời tôi yêu cầu,
và tôi ép cơ thể già nua của mình theo kịp.
Đây là thời điểm mà các nhánh tương lai tiềm năng khác nhau và khả
năng tìm đến một nhánh tương lai cụ thể của tôi bị hạn chế. Nhóm của chúng tôi có tổng là sáu mươi người, có thể là bảy mươi người: một số
thành viên hội đồng, những mạo hiểm giả được gọi là Twin Horns, nhà phát minh Gideon và trợ lý của ông ta, và những người khác trong số những người tị nạn
tin tưởng tôi nhất.
Bọn họ sẽ cần nó.
Các nhóm nhỏ hơn đã chia
nhau đi xuống hàng chục đường hầm khác nhau, dẫn đầu bởi Glayder, Earthborn, hoặc
các pháp sư mạnh mẽ khác. Nếu các Lances gục ngã quá nhanh, hoặc chiến đấu
quá lâu, ngăn không cho tên asura tiếp cận chúng ta vào đúng thời điểm, tất cả
chúng ta cũng sẽ chết. Nếu Taci săn lùng chúng tôi quá nhanh hoặc dành quá nhiều thời
gian để dò tìm hết các đường hầm, thì tất cả chúng tôi cũng đều sẽ chết. Thời gian cần phải chuẩn xác cao độ.
Bàn chân phải của tôi va phải một tảng đá nhọn. “Rẽ
phải ở ngã tiếp theo và đi xuống,” tôi nói với Virion, và sau năm mươi bước nữa, ông ấy dẫn tôi sang phải, và có con đường dốc dưới chân tôi.
Một vụ nổ vang lên từ một nơi nào đó xa xăm phía sau và phía trên chúng
tôi làm rung chuyển bụi trên trần đường hầm. Một tiếng hét thất thanh xa xăm vang lên.
Ở duới con đường, đường hầm bẻ gắt sang trái. “Tất cả mọi người sắp cảm thấy một nỗi sợ không muốn tiếp tục đi về phía trước. Đó chỉ là một mánh khóe của các
pháp sư cổ đại để ngăn chặn nơi này không bị phát hiện thôi. Chúng ta phải vượt qua nó”.
Chúng tôi đi qua một vài ngã
rẽ khác trước khi cảm giác khó chịu len lỏi ập đến. Lúc đầu, cảm giác đó rất nhẹ,
chỉ thoáng qua trong tâm trí chúng tôi rằng, “Có gì đó không ổn ở đây. Hãy cảnh
giác”. Cảm giác này càng tăng lên nhanh chóng khi chúng tôi tiến về phía trước, dần biến thành một cảm giác sợ hãi gần như
áp đảo.
Những người sau chúng tôi bắt đầu thút thít và phàn
nàn, và tốc độ của chúng tôi chậm lại bất chấp sự động viên của tôi và tiếng thần
chú đập nát đá từ phía xa xăm. Ngay cả con gấu cũng rên ư ử, từng hơi thở gấp gáp và tuyệt vọng.
“Albold, đưa tất cả lính gác
ra phía sau. Ép những người này tiến về
phía trước. Đừng để bất cứ ai quay đầu lại,” tôi nói.
"B-Bà không có quyền ép chúng tôi!" Có người nghẹn ngào nói.
"Bà đang dẫn chúng tôi đến tử thần!"
Vài tiếng bước chân ngừng lại,
và tôi nghe thấy tiếng người xô đẩy. Các lính canh di chuyển để can thiệp,
nhưng có sát khí nghi ngút toả ra ngay bên cạnh tôi, và mọi người vẫn đứng yên.
“Tất cả các người đều có thể cảm nhận được mối
nguy hiểm thật sự đang ở phía sau chúng ta. Đó mới là thật, còn ở đây
thì chỉ là phép thuật tác động lên tâm trí của chúng ta thôi. Nếu bà Rinia nói rằng ở phía trước mới có đường sống, thì chúng ta sẽ tiếp tục đi tiếp”.
Sự tự tin và uy quyền trong từng câu chữ của Virion đã giải quyết
đám đông náo loạn, ít nhất là trong giây lát. Khi ông quay lại và bắt đầu hành
quân lần nữa, cơ thể ông ta cứng đờ ở phía tôi, những người khác cũng cảm nhận được.
Đùng, tiếng thần chú ở xa xăm vang
lên. Đùng. Đùng. Đùng.
Đủ to để khiến cho ngay cả những người tị nạn
sợ hãi nhất bắt đầu tiến nhanh về phía trước, chống lại ma thuật gieo rắc nỗi sợ đang tìm cách đẩy chúng tôi
ra xa.
Nhưng không hẳn ai cũng vậy.
Chỉ sau năm mươi bước nữa, một
số người lại dừng lại. Sau một trăm bước, tôi nghe thấy tiếng khóc.
Sau năm trăm bước, lính gác ở phía sau đang kéo lê những người yếu nhất về phía trước. Sau một nghìn bước, những người lính canh
không còn đủ sức nữa, và những người đầu tiên quá yếu ớt không thể đối mặt với nỗi sợ hãi đã
bỏ chạy ngược về sau, tiếng khóc la của họ vang vọng khắp đường hầm sâu tăm tối.
“Cứ mặc bọn họ đi,” tôi ra lệnh, nghe thấy những bước chân
nhẹ nhàng của Albold bắt đầu theo sau. "Bất cứ ai quay lại bây giờ đều sẽ
bị tiêu diệt, kể cả cậu."
Tốc độ của chúng tôi chậm lại
như sên. Mỗi bước đi như tiến sâu
hơn vào một hố đen hư không, chờ đợi bóng tối phủ kín đầu và bóp nghẹt sự sống trong tôi.
Tôi đã biết chúng tôi cần phải vượt qua rào cản này.
Tôi tưởng rằng tôi đã sẵn sàng.
Nhưng tôi đã sai.
Chân tôi ngừng di chuyển.
Virion kéo mạnh tôi, cau mày để nổi thể nghe thấy được. Ông ấy đang nói gì đó, nhưng tôi
không thể nghe thấy khi máu dồn dập bên tai.
Tất cả đều vô ích. Tôi đã đẩy
cơ thể của mình đi quá xa và bây giờ nó đã không còn sức để tiếp tục.
Mặt đất như rung lên, rồi im bặt.
Mana
ngưng tụ lại. Trận chiến của asura với các Lances đã kết thúc. Tuyến phòng thủ cuối cùng của
chúng tôi đã thất thủ. Không còn thời gian nữa. Không còn thời gian để nghi ngờ hay sợ hãi nữa.
Một bàn tay mỏng manh quấn qua tôi,
và Virion thả cánh tay còn lại của tôi ra, bước đi. Một người khác, thấp hơn và
thậm chí gầy hơn người đầu tiên, thay thế chỗ ông.
Luồng mana mát mẻ, nhẹ nhàng chảy vào người tôi. Hầu hết cơ thể của tôi
đã chịu đau
đớn quá nhiều đến nỗi tôi đã gần như quên mất cảm giác đó, nhưng khi tiếp xúc với luồng mana này, cơn đau ấy đã biến mất. Hơi thở của tôi dần dễ dàng hơn. Tôi đứng thẳng
hơn.
Từ phía bên kia, một ánh
sáng vàng đang di chuyển qua tôi, sưởi ấm tâm hồn tôi và đẩy lùi bóng tối và tuyệt vọng về sau.
“Cảm ơn nhé, Leywins…” Tôi lẩm bẩm khi
tôi đã có thể nói trở lại. “Bây giờ, hãy tiếp tục di chuyển thôi. Chúng ta đang lãng phí thời gian quý giá của mình.”
Alice cười khúc khích bên phải
tôi, nhưng Ellie nhìn tôi kiên định hơn. “Chúng ta sẽ làm được mà. Đúng nơi, đúng lúc nhỉ? ”
Tôi hắng giọng và bụng tôi thắt lại vì cảm xúc dâng
trào. "Chúng ta gần đến nơi rồi."
Cả hai người nắm tay tôi và giúp tôi tiến
về phía trước, Virion đi ngay phía trước chúng tôi. Nỗi sợ hãi dường như cứ tiếp diễn,
áp đảo cơ thể và ý chí của chúng
ta bằng một nỗi tuyệt vọng ngày càng gia
tăng nhằm phá vỡ tinh thần chúng ta. Sau đó, giống như lao qua một thác nước
băng giá, chúng tôi đã được giải thoát khỏi cảm giác khủng khiếp đó, mọi dây thần kinh trong cơ
thể tôi như sống lại khi luồng aura hắc ám bị đẩy lùi và biến mất dần. Đầu óc tôi trở nên tỉnh táo, ngay lập tức tính
toán được khoảng thời gian mà chúng tôi đã mất.
Không nói lời nào, tôi bắt đầu
tăng tốc, cơ thể tôi đã trở nên khoẻ hơn nhờ phép thuật hồi phục của Alice và cảm thấy cơ thể nhẹ như lông hồng mà không bị
các pháp sư cổ đại tác động.
Một luồng sát khí hung bạo bắt đầu xâm nhập vào các đường hầm ở
đâu đó phía sau chúng tôi, di chuyển nhanh hơn tôi có thể tưởng tượng.
Chúng tôi bắt đầu chạy.
Nền đá thô ráp trở nên mịn
màng, và những ca ngợi nhỏ từ phía sau tôi vang vọng dọc theo một hành lang này. Tôi biết những gì họ đang
nhìn thấy: những bức chạm khắc tinh xảo bằng đá quý, kể về một nơi được
gọi là Thánh Tích, thứ được tạo ra bởi các pháp sư cổ đại trước khi họ lụi tàns.
Nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Không có thời gian để giải thích chúng, thậm
chí không để đủ để thở trong lúc chạy, vậy nên tôi tiếp tục thúc đẩy những người khác đi tiếp.
Những bước chân nhẹ nhàng của
Virion dừng lại phía trước chúng tôi, nhưng tôi tiếp tục đẩy ông ấy đi tiếp. "Đi nhanh, chúng ta phải đưa mọi người
vào trong."
Luồng sát khí ấy ngày càng lớn dần, lao nhanh
như một mũi lao tử thần đến chỗ chúng tôi.
Mặc dù đôi mắt mù của tôi
không thể nhìn thấy căn phòng, nhưng tôi biết rõ qua viễn cảnh mà tôi đã thấy. Một khung cửa hình vòm dẫn ra một không gian rộng lớn
hình lục giác rộng hàng trăm thước. Những chiếc ghế đá dựng đứng như những bậc
thang dẫn xuống một khung đá hình chữ nhật.
“Đưa tôi xuống trung tâm ngay,” tôi nói, tuyệt vọng tập
trung vào khung đá chạm khắc. Không còn thời gian nữa rồi. Nếu nó không xảy ra sớm thì…
Khi chúng tôi đến nó, tôi kéo tay họ ra và đặt tay lên khung đá,
ngón tay lần theo những nét chạm khắc tinh xảo.
Lạnh lẽo. Không có chút mana hoặc aether nào bên trong nó cả.
"Cái quái gì vậy?" Quý bà Astera thốt lên khi bà ấy được giúp đỡ leo xuống khế ước thú của Ellie. "Bà dẫn chúng tôi vào ngõ cụt à!?"
Những người khác tham gia
cùng bà ấy, cầu xin rằng ở đây phải có một thứ gì đó khác, bất cứ thứ gì có thể cứu được bọn họ. Ai đó gõ vào khung như
thể nó là một cánh cửa, hy vọng ai đó có thể cho họ đi qua. Hầu hết đều lao ra phía
sau căn phòng, tránh xa luồng sát khí đang đến gần nhất có thể.
“Tôi đã dẫn các người đến nơi cần phải đến để tồn tại,” tôi nói, để
cho sự mệt mỏi và thất vọng của tôi trôi ra thành lời. "Nếu tôi mà muốn mấy người chết thì
chẳng tội gì phải chạy thục mạng đến đây làm quái gì cho khổ vậy."
“Tránh xa ra khỏi cửa,” Virion ra lệnh.
"Mọi người ra sau ngay!"
Tôi gật đầu về phía ông ấy. “Những người này sẽ cần các nhà lãnh đạo có năng lực dẫn dắt sau khi tất cả chuyện này kết thúc. Làm
như ông ấy nói đi, Astera. Hãy ráng mà sống sót.”
Một tiếng hét thất thanh vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo, và
tôi nghe thấy da thịt bị xé nát.
Một nhân vật giàu mana đến nỗi cơ thể hắn ta sáng bùng lên trong giác quan của tôi
khi bước vào cổng vòm phía trên. Sát khí của hắn như một nắm đấm siết quanh trái tim tôi, bóp chết
sự sống của tôi.
Thế giới dường như dừng lại,
âm thanh duy nhất là tiếng kêu thảm thiết bị bóp nghẹt một nửa, chuyển động duy
nhất của hắn ta là quay đầu chậm rãi quét qua căn phòng.
“Các người dân Dicathen, tín đồ của
Tổng Tư
Lệnh Virion Eralith, ta là Taci của Gia tộc Thyestes.” Giọng hắn ta lè nhè và kiêu ngạo, những
lời nói vọng ra từ hắn ta thể hiện sự ghê tởm không thèm che dấu. “Vì các ngươi quá ngu muội và
thiển cận, thất bại trong việc thấu hiểu
nghĩa vụ của mình trong cuộc chiến này, Chúa tể Indrath đã ra lệnh rằng tất cả các ngươi sẽ phải chết để dọn đường cho
một tương lai hợp lý hơn.”
Virion bước ra trước. ‘Một tên ngốc dũng cảm,’ tôi nghĩ, mặc dù tôi không cố gắng
ngăn cản ông ấy. Bây giờ chúng tôi cần từng giây quý giá.
Mana tăng lên từ Virion khi ông kích hoạt ý chí thú của
mình. Giọng ông dần thành một tiếng gầm gừ trầm thấp khi ông nói, “Những tên đồng minh giả dối và phản bội. Gia tộc Indraths không hề tốt lành gì hơn gia tộc Vritra.” (Darkie: where the f#ck are you Arthur)
Ông lao về phía trước, di chuyển
nhanh như chớp. Tôi nghe thấy thanh kiếm của ông trượt khỏi vỏ và cắt xuyên không khí, rồi quan sát cơ thể của Taci di chuyển để bảo vệ,
sau đó căn phòng sáng rực lên lên với hàng chục thần chú khác nhau khi hàng chục pháp sư khác thi triển phép thuật để có thể để hỗ trợ Virion.
Tôi nín thở.
Tên Asura di chuyển nhẹ nhàng tinh tế như thể đã
dàng cả một kiếp đời để tập luyện. Đối với hắn, tốc độ thú dã và đòn hung bạo của Virion chẳng hề hấn chút ít nào cả. Taci đã chặn được hết tất cả đòn đánh nhanh và triệt tiêu hàng tá phép thuật khác.
Virion lao từ bên này sang bên kia, luôn di chuyển và chém liên hoàn, một cơn lốc đen tối, nhưng
những cú đánh của ông ta không bao giờ xuyên thủng được lớp mana của asura.
Sau đó, Virion dừng lại. Một
số người la hét lên. Cơ thể ông đập mạnh vào cục đá với một tiếng rắc đầy đau đớn vang lên. (Darkie: ARTHUR WHERE THE F#CK ARE YOU)
Boo gầm lên một tiếng vang dội,
rồi dần thành một tiếng kêu thảm
thiết, và áp lực khủng bố nặng nề đổ ập xuống cầu thang. Sau lưng tôi, Ellie
hét lên trong tuyệt vọng.
Vầng hào quang thắp sáng khắp căn phòng, dấu hiệu mana của hắn ta hòa vào bầu không khí
trong nháy mắt, và rồi hắn ta xuất hiện trở lại, tiếp sau đó là âm thanh sắc bén, ướt át khi một lưỡi dao cắt da thịt.
Sau đó, hắn ta lại lóe sáng, và một lần nữa, ở nơi nào hắn xuất hiện, một dấu hiệu mana khác vụt tắt.
Nhưng khung cổng vẫn lạnh lẽo
và vô hồn, trống rỗng ma thuật.
"Đủ rồi!" Tôi hét lên thật to, lấn át tiếng kêu la
khác. Tôi bước về phía trước, giật bản thân ra khỏi những cánh tay đang cố gắng giữ tôi lại.
"Taci của Gia tộc Thyestes, ta, Trưởng lão Rinia Darcassan của Elenoir, ra lệnh
cho ngươi dừng lại!"
Tên Asura dừng lại, và tôi nghe tiếng lưỡi kiếm của hắn ta trượt ra khỏi một cơ thể vô hồn, rồi ngã xuống sàn.
"Ngươi thực sự sẵn lòng để bọn họ biến người thành vũ
khí à?" Tôi hỏi, tiến thêm một bước nữa. “Ngươi cũng chẳng hề quan trọng với lãnh chúa của
ngươi hơn bọn ta là mấy cả. Ngươi sẽ chỉ là một thứ công cụ, được mài dũa, sử dụng
và bị thay thế khi cần thiết."
Hắn ta bật cười. Một điệu cười đơn giản, tàn nhẫn. “Ta đã được huấn luyện từ khi mới chỉ là một đứa trẻ, trải qua
nhiều thập kỷ trong Tinh Cầu aether, chỉ để trở thành vũ khí của chúa tể ta. Đó chính là mục đích của ta, bà tiên tri già.”
Khắp nơi, tiếng người thút thít,
khóc lóc vang lên. Ai đó đã sặc trong máu của chính họ. ‘Mình không thể cứu hết tất cả,’ tôi đã tự nhủ lần thứ một
trăm.
“Ta chưa bao giờ hiểu tại sao asura chúng ta lại phải bận tâm đến chủng tộc hạ đẳng, thấp hèn
vô tri các ngươi,” Taci tiếp tục, vầng hào quang của hắn ta lan rộng xung quanh căn phòng, nhìn
vào những người đang sợ hãi, bất lực mà hắn ta sắp giết. “Epheotus
không, chưa bao giờ, cần bất cứ thứ gì từ các ngươi cả. Vậy thì tại sao, tại sao một trong các ngươi, một thằng nhóc ranh con ngu ngốc
lại được huấn
luyện cùng với bọn ta?”
Có người cố gắng chạy ra ngoài. Ngọn giáo của
Taci rít lên, và máu bắn tung tóe trên mặt đất.
“Đây là một sự sỉ nhục với Đại
Trưởng Lão Kordri. Một sự sỉ nhục với ta, và bất kỳ ai khác khi phải đấu tập với nó. Ta-"
Hắn ta dừng lại, và tôi cảm thấy
toàn lực sát khí của hắn dồn vào tôi. Sau đó, hắn ta xuất hiện ngay trước mặt tôi, sát khí phừng phực như một ngọn lửa đe dọa thiêu cháy tôi.
“Ngươi nghĩ ta là một kẻ ngu ngốc à,” hắn nói, hơi thở của hắn như gió mùa hè nóng phả vào mặt tôi. “Ta đã được cảnh báo về bà, học trò của tên hoàng tử thất lạc. Tuy nhiên, bây giờ, ta vẫn không thể hiểu tại sao. Dù cho bà sở hữu loại thuật
aether gì đi chăng nữa, bà cũng đã đốt cháy hết sinh mệnh của mình rồi. Bà chẳng
khác gì một chiếc lá khô trước gió cả”. (Darkie:
Hoàng Tử Thất Lạc ở đây là Mordain, người thừa kế Gia Tộc Asclepius, chủng tộc
Pheonix, từng là bạn thân của Keezess Indrath, và đã phản đối kế hoạch tiêu diệt
pháp sư cổ đại của Long Tộc, và sau đó biến mất không một dấu vết khỏi Epheotus.
Đọc lại Chapter 347 có từng nhắc đến Mordain.)
Tay hắn đặt lên vai tôi, rồi đẩy về trước.
GÓC
NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN:
Như một cơn ác mộng kinh
hoàng, tôi tê liệt chỉ có thể chứng kiến bà Rinia bị nhấc bổng lên và bay về phía sau và đập mạnh vào khung đá. Hồi ở thành phố Xyrus, tôi đã từng
chứng kiến một cậu bé ném một bao tải lên con chuột và sau đó dẫm lên nó. Tiếng lúc đó nghe giống hệt như bây giờ.
Cơ thể bà ngã xuống đất, bất động. Tôi
hét lên. Mẹ tôi cố gắng ôm chặt lấy tôi, kéo tôi ra, lấy thân mình che chắn cho tôi, nhưng tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng
tay của mẹ mình để kéo cây cung của mình lên. Giống như tôi đang quan sát mọi thứ diễn
ra từ trên cao, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Một số lính gác đã chết. Boo nằm một đống, bất động ngoại trừ hơi thở trồi lên xuống. Durden đang chảy máu từ vết
thương trên đầu, tôi nghĩ - hy vọng - rằng tôi vẫn có thể cảm nhận được ma lực
của chú ấy. Jasmine và Angela Rose đang che chắn Camellia và Emily ở bức tường phía sau. Tôi
không thể nhìn thấy Helen, không chắc liệu cô ấy có ổn không, nhưng thật không ổn khi tôi không
thấy cung tên nào được bắn ra.
Đôi mắt đen của tên asura quét qua căn phòng, tập
trung vào tôi, tập trung vào tiếng hét của tôi. Một mũi tên hình thành trên cung của tôi và bay đi vun vút. Hắn ta di chuyển một inch, để mũi tên rít sượt qua tai. Một cái thứ hai bay tới, và cái này hắn ta bắt được, mana vỡ ra và
biến mất khi hắn ta chạm vào nó. Cái thứ ba vẫn lao đến nhanh hơn, nhưng hắn ta không còn ở đó nữa.
Một tia sáng đỏ rực loé qua, và cây cung của tôi gãy thành từng mảnh trong tay
tôi, mũi tên trên dây dần biến mất.
Tôi nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng của mẹ tôi khi ngọn giáo đỏ kia nhấc lên như đuôi của một con bọ cạp. Tôi không hề sợ, thực sự đấy. Tôi luôn biết rằng mình sẽ
phải chết
trong lúc chiến đấu, giống như cha và anh Arthur. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ và dũng cảm, giống như họ. Nhưng trong
thế giới này, những người mạnh mẽ và dũng cảm luôn luôn bỏ mạng trong chiến
tranh.
Tên Asura lưỡng lự. Mẹ tôi ôm chầm lấy tôi, kéo tôi vào lòng thật chặt, những mảnh cung bị phá hủy ghim vào giữa
chúng tôi một cách đau đớn. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn!" Mẹ hét lên, giọng rưng rưng và
nghẹn ngào nước mắt.
Hắn ta cau mày sâu hơn. "Ngươi chắc là em gái của Arthur nhỉ." Đôi mắt đen trong
veo của hắn nhìn về phía Mẹ. "Và mẹ của nó phải không?" Ngọn giáo hạ xuống.
“Thật là tệ khi Arthur không có mặt ở đây. Ta rất vinh dự khi được chúa tể của ta tin tưởng giao phó nhiệm vụ này cho ta, nhưng ta sẽ rất vui khi đối mặt với anh
trai của các người một lần nữa, để cho nó thấy tiềm năng của nó chẳng là cái đinh gỉ gì
so với pantheon.” (Darkie: okê nhớ)
Chậm rãi, tên asura nắm lấy cánh tay của mẹ, kéo mẹ đi.
"Không! Đừng! Đừng có làm hại con bé! Ellie!”
Tiếng hét van xin của mẹ tôi
vang lên
diên loạn khi đầu ngọn giáo đỏ vươn lên, đâm vào hông tôi, ngay bên dưới xương sườn của tôi.
Đầu gối của tôi bắt đầu run lên khi tôi cảm thấy nó đẩy lên khắp cơ thể mình, cắt người tôi dễ dàng như cắt bánh sinh nhật.
Bánh sinh nhật hử? Tôi tự hỏi, nhìn khuôn mặt
tái nhợt của mình phản chiếu trong ánh mắt của tên asura. Thật là một suy nghĩ buồn cười trước khi chết. Nhưng nó cũng có chút ý nghĩa hơi ngớ ngẩn. Tôi đã nghĩ rất
nhiều về bữa tiệc sinh nhật cuối cùng mà tôi đã có trước khi chiến tranh bùng nổ. Hồi mà tất cả chúng tôi vẫn còn quây quần bên
nhau, hồi mà còn có anh trai và cha tôi, hồi mà thế giới vẫn chưa đến hồi kết thúc…
Tôi không la hét. Tôi đã quyết
định, giữa những suy nghĩ quay cuồng, ảo ảnh của mình, rằng tôi sẽ không
hét lên trong đau đớn.
Ngọn giáo trượt ra khỏi tôi
dễ dàng như khi nó đâm vào. Đôi chân run rẩy của tôi gục xuống và tôi ngã quỵ xuống đất. (DARKIE: NO)
Mẹ đã chạy đến bên người tôi, nước mắt chảy
dài trên mặt, rơi lên khắp người tôi. Lưng của tôi ấm và ướt, nhưng tôi có thể cảm thấy một bàn tay tử thần lạnh lẽo dần kéo tôi đi. Đôi tay của mẹ nhấp nháy ánh
sáng mờ nhạt. “Không sao đâu mà con, không sao cả. Mẹ đây, mẹ ở ngay đây với con. Không sao hết, mẹ sẽ giúp
con hết đau mà, Ellie. Mẹ đây mà. "
Phía trên mẹ, ngọn giáo của Taci giơ lên sẵn sàng đâm vào gáy mẹ, nhưng giờ đây mẹ chỉ hoàn toàn tập
trung vào tôi.
‘Không, chạy đi mà mẹ. Tránh ra đi,’ tôi muốn hét lên, nhưng
không thể hút được chút không khí nào vào phổi.
Taci lại do dự. Ánh mắt hắn chuyển sang nơi khung đá đứng
ở trung tâm của, và tôi nhận ra có ánh sáng phát ra từ đó. Tôi phải cố gắng
quay đầu lại, nhưng bên trong vòm đá trống rỗng hình chữ nhật, bây giờ có một cánh cổng
màu tím rực rỡ phát sáng với những hoa văn thanh tao.
Bên dưới tiếng nói và đọc thần chú liên tiếp của mẹ tôi và tiếng nức nở
của những người đang chờ đến lượt mình chết, một tiếng vo ve nhẹ nhàng, nhịp
nhàng đang phát ra từ cánh cổng.
Cánh cổng màu tím chất lỏng gợn sóng
như thể một cơn gió nhẹ thổi qua, và hai bóng người xuất hiện.
Các đặc điểm khuôn mặt hai người họ đã bị ẩn đi, nhưng có gì đó
về hình dáng và dáng đứng của người đó rất rất là quen thuộc. Gần giống như… (DARKIE: FUCK YEAH)
Một nụ cười nở trên khuôn mặt
tôi khi đôi mắt tôi nhắm nghiền lại. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy rất an toàn sau một thời gian rất
dài.
GÓC
NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA:
Âm thanh nức nở phát ra từ gần
đó, át đi tiếng đập vo ve trong hộp sọ đau nhức của tôi. Đó là một tiếng nói quen thuộc. Alice. Tôi cảm
nhận được Ellie. Con bé đang gần đây, nhưng sinh mệnh con bé đang mờ dần. Tên Asura đang đứng trên họ,
nhưng sự chú ý của hắn lại tập trung sang chỗ khác.
Tôi lần theo ánh mắt hắn đến ánh sáng aetheric từ cánh cổng, dù tôi bị mù nhưng tôi vẫn
có thể cảm nhận được nó. Hình dáng bước ra từ cánh cổng đó hoàn toàn lấn át mọi
thứ.
Tim tôi đập mạnh.
Những gì tôi cảm nhận được nằm
ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng tôi biết không phải là do tôi tự tưởng
tượng ra. Thân thể tôi rã rời, sinh mệnh tôi tuột dốc. Đây là thời điểm tôi đã thấy được, nơi mà tất cả các nhánh tương lai tụ lại, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu được làm sao mà chúng tôi có thể được cứu được, mà tôi chỉ biết duy nhất ở
đâu, và khi nào thôi. Nhưng bây giờ tôi đã biết tại sao.
“Arthur…”
Cậu nhóc đã không hề xuất hiện trong viễn cảnh của tôi về tương lai kể từ
khi cậu ấy mất tích, tương lai của cậu ta chưa bao giờ hiện lên rõ ràng đối với tôi ngay cả
khi còn nhỏ. Tôi đã không hoàn toàn tin rằng cậu ta đã chết, nhưng lại không thể tìm ra cậu ấy, hoặc tìm thấy bất kỳ tương
lai nào mà cậu ấy xuất hiện trở lại. Mặc dù tôi đã nhìn thấy viễn cảnh này, nhưng nó giống như
đang xem nó qua đáy của một chai thủy tinh dày: không rõ ràng, một viễn cảnh được vẽ nên bởi sự thiếu hiểu biết và kiến thức hạn hẹp của chính tôi.
Bây giờ tôi có thể nhìn thấy
cậu ấy rõ ràng như Taci, một ánh
sáng hào quang thạch anh tím rạng rỡ, hơi ấm của cậu ấy tràn khắp căn phòng như mặt
trời giữa trưa mùa hè.
"Regis, giúp em gái ta."
Một đóm sáng tím - một tia lửa
aether sống động - len lỏi vào dấu hiệu mana đang mờ dần của Ellie, và sự sống dần trở lại cơ thể
con bé.
Taci lùi lại, chuyển vũ khí
của mình sang thế phòng thủ. “Ai… Arthur Leywin?” Sự bối rối và không chắc chắn của hắn ta hiện rõ, đan xen trong giọng điệu của
hắn ta.
Hào quang của Arthur trở nên
tối tăm hơn, dần đỏ đậm như một bể máu điên cuồng. Một chùm aether tinh khiết
với hình
dạng của một thanh kiếm xuất hiện trên tay cậu ta, bẻ cong không gian.
Những tia chớp Aether như nuốt
chửng Arthur, và không gian dường như uốn cong theo ý nguyện của cậu ấy, rồi cậu ấy xuất hiện ngay sau Taci.
Ánh sáng tím va đập vào thanh giáo màu đỏ khi Taci xoay ngọn giáo ra sau lưng để đỡ đòn tấn công.
“Ta rất vui vì ngươi đã xuất hiện,” Taci gầm gừ, giọng hắn ta văng vẳng bên tai tôi.
“Ngươi đừng nên vui vội,” Arthur đáp, giọng cậu ta tràn đầy phẫn nộ như hoả
ngục sôi sục.
Thanh kiếm aether trong nháy
mắt biến mất sau đó xuất hiện trở lại trong cùng một nhịp thở, bây giờ đâm lên và dưới ngọn thương đó. Mana và aether đập vào nhau và thanh kiếm chém qua
xương sườn của tên asura.
Với một tiếng gầm gừ đau đớn,
Taci lùi lại, lần nữa biến mất và xuất hiện trở lại, sử dụng kỹ thuật Mirage Walk của Gia Tộc Thyestes.
Tôi cảm thấy aether tịch tụ không ngừng bên trong Arthur, và cậu ta lao về phía kẻ thù của
mình, thanh kiếm aether lia một vòng cung trong không khí. Ngọn giáo của Taci lại
lao tới để làm chệch hướng đòn tấn công.
Cuộc chiến đã tạo ra một làn sóng xung
kích khiến tôi lật ngang, suýt thổi bay tôi đi. Cơ thể tôi hét lên với tôi rằng tôi đang sắp chết, như thể tôi không
hề biết tử thần đang đến gần tôi vậy.
Arthur dừng lại, liếc nhìn
xung quanh. Alice đã bị hất văng ra phía sau. Ellie đã bị lật ngang. Những tiếng la hét vang
lên khắp căn phòng khi nhiều người khác đã bị thổi bay bởi vụ va chạm của hai kẻ khổng lồ này.
Taci xoay cây thương của
mình theo một vòng cung rộng, và tôi cảm thấy một làn sóng cắt mana bay trên đầu. Một số tiếng
hét đột ngột cắt ngắn, và một số dấu hiệu mana vụt tắt.
Arthur quay trở lại tiếp đòn hắn ta ngay lập tức, lưỡi kiếm
màu tím của cậu ta di chuyển nhanh đến khả thi so với một con người, nhưng Taci vẫn có thể tiếp chiêu. Và với mỗi đòn va chạm, cả căn phòng rung chuyển.
Cả căn phòng sẽ sụp đổ nếu Arthur không làm gì đó.
Tôi cố hét lên, nhưng phổi của
tôi không thể phát ra âm thanh gì ngoài tiếng thì thầm quá nhỏ. Thay vào đó, tôi tìm đến chút ít sức mạnh còn sót lại của mình. Tôi không còn nhiều sức nữa. Mana bùng lên trong tôi,
và tôi đã cố gắng định hình nó thành một thông điệp, một viễn cảnh, và gửi nó trực tiếp vào
tâm trí Arthur, nhưng… tôi không còn đủ mana.
Lần đầu tiên, khả năng thất
bại bất chấp mọi thứ tôi đã làm để đến được thời điểm này, càng trở nên đáng sợ khủng khiếp hơn. Đã rất nhiều lần mà thế giới này thường đòi hỏi ở tôi nhiều
hơn những gì tôi có thể cho, nhưng tôi vẫn cho đi, và bây giờ, cuối cùng tôi vẫn thiếu sức mạnh để thực tiễn hoá viễn cảnh mình đã thấy.
Một phần căn phòng bị đổ xuống.
Ngọn lửa aetheric mà tôi đã
cảm nhận được trước đó xuất hiện khỏi cơ thể Ellie, tự ném mình xuống dưới những phiến đá để che
chắn cho một nhóm người sống sót đang tụ tập vào nhau.
Hai chiến binh trở thành một
hỗn hợp đầy màu sắc rực rỡ, ánh sáng trắng kết hợp với màu tím, aether xung đột với mana, vũ khí của
hai người
họ va đập lẫn nhau. Nhiều lần tôi cảm thấy Arthur bị thương, và cảm thấy những dấu vết của mana còn sót lại ở nơi
ngọn giáo đâm vào, nhưng cậu ta dường như không mệt mỏi và liên tiếp chèn ép tên asura.
Ngọn giáo của Taci đột nhiên
dập nát mặt đất. Mặt đất rung chuyển và nứt toát ra. Nhiều viên đá rơi khỏi trần nhà, và căn phòng chứa
đầy mana bắt đầu xuất hiện nhiều phép thuật để làm chệch hướng hoặc phá hủy các mảnh
vỡ.
Vũ khí của Arthur biến mất
và cậu ta nắm lấy ngọn giáo của
Taci. Cả hai giành giật quyền kiểm soát vũ khí. Taci lên gối và trấn chỏ, sức mạnh càng tăng lên trong các đòn đánh
của hắn, mỗi đòn đánh lại tạo ra một làn sóng xung kích khác.
Arthur nhìn về hướng tôi.
Tôi phải làm cho cậu ta hiểu. Một lần nữa, tôi thu thập tất cả năng lượng còn sót lại của mình và cố tạo một thông điệp. Căn phòng đầy aether, tràn ra khỏi cánh cổng
đang mở như một con đập vỡ. Tôi với tới nó, cầu xin nó giúp tôi.
Tôi cảm thấy tâm trí của
Arthur kết nối với tâm trí của tôi.
‘Arthur, sử dụng cổng dịch chuyển và rời khỏi đây
ngay.’ Tôi nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to và khẩn cấp, không chắc liệu cậu ấy có thực sự nghe và hiểu
tôi hay không.
‘Asuras không thể đi vào Thánh Tích.’
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo
cứng rắn trong tâm trí cậu ấy thông qua mối liên hệ tạm thời của chúng tôi. Đây không còn là cậu bé mà tôi từng biết.
Cậu ấy đã hy sinh rất nhiều để
trở về với chúng tôi, và có thể bản ngã của cậu ấy cũng là một trong những thứ đó.
‘Cứ tin ta đi.’
Aether bùng lên xung quanh
Arthur, và cậu ấy xoay ngọn giáo lên trên đầu, xoay người để cả cậu ấy và Taci lùi về phía sau, cả hai cầm ngọn giáo trên cao. Hai
người vật lộn, không ai có thể hơn người kia, sau đó Arthur biến mất
trong một tia chớp, rồi xuất hiện trở lại ở ngay chỗ đó, chỉ khác là mặt quay về hướng khác.
Taci loạng choạng bước về phía trước do đà của chính mình. Vòng tay của Arthur từ
phía sau siết lấy hắn, kéo hắn về phía trước.
Rồi cả hai lao vào cổng dịch
chuyển.
Và sau đó cả hai đã biến mất. Căn phòng im lặng
một cách đáng sợ, và không khí có vẻ nhẹ nhàng và dễ thở hơn. Tôi run rẩy hít một
hơi, cảm thấy lồng ngực có sức nặng lớn.
Có thứ gì đó chuyển động bên
cạnh tôi, và một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay tôi, những ngón tay của chúng
tôi đan vào nhau. Dưới mùi mồ hôi và máu, ấm áp như ánh mặt trời và có mùi lá phong, dầu gươm. Tôi tự
hỏi đã bao lâu rồi kể từ khi làn da của Virion nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà sao mùi của nó vẫn còn bám vào ông.
Tôi cố mở miệng để nói, nhưng
không có gì phát ra.
“Đừng nói chuyện nữa. Bà đang bị thương. Nhưng… chúng ta có — hắn ta đâu…? ” Giọng nói sỏi đá của ông cắt ngang, và tôi có thể thấy qua cách ông cứng người,
ông đã nhận ra rằng mình cũng bị thương nặng. “Ta cần một Emitter! Alice? ”
Giọng ông ấy nhỏ dần, và tôi cảm thấy
có thứ gì đó ướt đẫm trên da mình. Cơn đau hành hạ cơ thể tôi bắt đầu dịu đi…
và sau đó nó biến mất, chỉ còn lại hơi ấm của bàn tay Virion ôm lấy tôi.
Tệ thật. Tôi rất muốn nói với ông ấy rằng…
Tôi rất vui vì ông ấy đã ở bên cạnh tôi cho
đến cuối đời.
[] []
[]
#Darkie