[] []
[]
GÓC
NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN:
Tôi đung đưa trên tấm lưng rộng của Boo, nhịp nhàng theo từng bước chân chậm
rãi. Hơi thở của cu cậu nặng nhọc và đều đều, gần như buồn ngủ sau khi ngấu nghiến đám cá. Chúng tôi đang di chuyển
chậm rãi trở về nơi trú ẩn từ chỗ câu cá yêu thích của Boo và đi về phía quảng trường bên ngoài Tòa thị
chính.
Tôi đã có thể nghe thấy tiếng
ầm ầm trầm thấp của nhiều giọng nói kết hợp với nhau. Nghe có vẻ như hàng chục,
thậm chí có thể là hàng trăm hoặc nhiều hơn…
Thật là kỳ lạ. Lớn lên ở
Xyrus, một ngày ở chợ đồng nghĩa với việc băng qua đường với hàng trăm, thậm
chí hàng nghìn người. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về tiếng ồn ào của đám đông
hồi đó. Tất cả những tiếng nói đó như hòa vào nền, nhưng… không quan trọng.
Bây giờ, ý tưởng về rất nhiều
người - mỗi người đều phải chịu đựng mất mát khủng khiếp và sống sót sau cơn ác mộng
trong vài tháng qua - khiến tôi cảm thấy khó chịu. Bị giam cầm. Tuy nhiên, ngay cả khi cảm
giác này bén rễ trong tôi, một ánh sáng vàng tỏa ra từ cốt lõi của tôi, truyền
cho tôi sự tự tin và trở nên bản lĩnh hơn.
Mỉm cười, tôi vỗ nhẹ vào cổ
Boo. "Cảm ơn nhé. Ta luôn có thể tin tưởng ngươi mà, phải không, Boo? ”
Số lượng đám đông ngày càng tăng cao khi tôi tiếp cận những
người tị nạn tập trung đông đúc, gần như tất cả đều là elf. Một số người có ánh mắt cảnh giác hướng về tôi khi
tôi đi ngang qua, và tôi đã rất ngạc nhiên trước vẻ khó chịu và kích động của
đám đông. Tôi không hoàn toàn chắc chắn chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng
Albold đã kêu tôi rằng hãy đến đây.
Mẹ tôi đang đợi tôi ở miệng
một con hẻm dẫn về phía một trong những khu vườn cộng đồng, bên ngoài đám đông elf dày đặc lấp đầy quảng trường.
Ngôi nguyên tư thế trên Boo, tôi
cúi xuống và siết nhẹ tay mẹ. "Chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ?"
“Mẹ tưởng con sẽ nói cho mẹ biết
chứ,” mẹ nói, đôi mắt lo lắng nhìn
xung quanh đám đông.
Theo dõi ánh mắt của mẹ, tôi chợt nhận ra tại sao. Bây giờ nhiều
elf đang nhìn tôi hơn. Một số
nhìn chằm chằm một cách công khai, trong khi những người khác bắn vào tôi những
cái nhìn đầy ẩn ý khi họ nói chuyện nhẹ nhàng với bạn bè và gia đình của họ. Và
trong khi một số dường như chỉ tò mò hoặc thậm chí - tôi hy vọng - thân thiện, nhưng hầu hết những người khác thì không hẳn.
Sau đó, tôi nhận ra tại sao
Albold lại yêu cầu tôi đến đây.
Tôi tự hỏi có phải liệu anh ta và Feyrith đã nói với những
elf này không. Mọi thứ tôi đã tiết lộ với họ về cuộc trò chuyện của
Virion và Windsom? Nghe có vẻ điên rồ, nhưng sau cùng, tôi không chắc chắn chính xác tôi đã mong đợi họ sẽ làm gì với thông tin đó. Mặc dù vậy, qua cách mà mọi người đang nhìn
tôi, chắc chắn họ đã tiết lộ hết ra rồi.
Tôi bỗng ước rằng ít nhất họ sẽ
không đề cập đến nguồn thông tin kia là ai…
Không phải là tôi sợ hãi. Ngồi trên lưng Boo,
với bàn tay mẹ cầm bắp chân một cách an ủi, tôi có cảm giác ấm áp giống như một đứa trẻ nhỏ
khi Art ngủ gục bên cạnh tôi khi đưa tôi lên giường ngủ. Giống như tôi đang được bảo vệ.
Nhưng tôi không thể kiềm được cảm giác như thể tất cả những bất hạnh và thất
vọng xung quanh tôi đều là lỗi của tôi.
Đã một vài tuần trôi qua kể từ khi tôi nói với Albold
và Feyrith về những lời nói dối của ông Virion và Windsom. Rinia đã cảnh báo tôi nên tránh
xa việc này
ras, nhưng
tôi vẫn nghĩ rằng họ xứng đáng được biết. Tôi đã biết quá rõ cảm giác bị nói dối là như thế nào,
phải giấu giếm những sự thật vì để “bảo vệ” tôi. Bố mẹ luôn giấu
giếm tôi rất nhiều điều về anh Arthur. Ngay cả khi các Lances đưa anh ấy đi, họ viện đủ mọi lý do để tôi không lo lắng.
Giống như tôi đã quá ngu ngốc
không hiểu rằng khi mẹ tự nhốt mình và khóc, có điều
gì đó không ổn.
Nhưng tôi muốn biết sự thật để tôi có thể phát
triển từ đó, được tự mình nhìn bản chất thực sự của thế giới này, chứ không phải qua lăng
kính màu hồng mà cha mẹ tôi muốn cho tôi thấy. (Darkie: tới lúc nói bà Rinia nói sự thật thì
lại giãy đành đạch mà thây)
Tuy nhiên… tôi biết rằng tộc elf có thể không cảm thấy như vậy.
Có thể trong thời điểm đáng sợ như bây giờ, một số người sẽ thà chọn vô minh hưởng phúc lại, không muốn nhận thức về sự thật phũ
phàng và cố bám chặt vào những lời nói đầy hy vọng, đã chắt lọc từ các nhà lãnh đạo của chúng
ta.
Và vì vậy tôi đã chờ đợi,
mong đợi một điều gì đó khác sẽ xảy ra sau cuộc trò chuyện của tôi với Feyrith và Albold, gần
như hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi.
Bởi vì, nếu có chuyện xấu xảy
ra, tôi biết đó là do tôi.
“Cảm ơn vì đã đến, Ellie,”
ai đó nói từ phía sau tôi. Tôi quay lại và ngồi lùi về phía sau trên Boo. Feyrith và Albold vừa
đi ra từ ngõ hẹp.
"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Mẹ hỏi, di chuyển đứng giữa Boo và cặp elf.
Cả hai đều cúi chào mẹ tôi, rồi Feyrith nói, "Nhờ con gái của bác, elf chúng cháu cuối cùng cũng đã biết sự thật về những gì đã xảy
ra với quê hương của chúng cháu, điều mà các nhà lãnh đạo kia đã nói dối để cố bảo vệ liên minh với những người bạn giả tạo kia."
“Chúng ta sẽ bắt Virion giải thích lý do và hành động của ông ấy,” Albold nói một cách thô bạo.
Feyrith cười với tôi. “Chúng
anh muốn em đến đây, Ellie, để nghe những
gì Virion nói và… đưa ra một số quan điểm cá nhân, nếu cần thiết.” Anh nhanh chóng đưa tay
lên thì mẹ tôi bắt đầu phản đối. “Em đã được chính nhà tiên tri Rinia chỉ dẫn. Em đã ở Elenoir khi tất cả bị huỷ diệt hoàn toàn… và em chính là người duy nhất sống sót sau
cuộc tấn công đó. Em đã tự mình nghe thấy những lời nói dối giữa Virion và asura. Nên chúng tôi cần em ở đây, Ellie.”
‘Vậy là mình không bị đưa đến đây để bị
thẩm vấn,’ tôi nghĩ nhẹ nhõm. Nhưng Virion sẽ nói - hay phủ nhận - gì khi họ yêu cầu
ông ấy giải thích? Dù thế nào đi nữa,
tất cả đều
là do tôi và thông tin mà tôi đã tiết lộ nên mới có đám đông elf ngày hôm nay.
Mẹ thở dài, lùi lại và nhìn
lên tôi. Boo xoay người để có thể quan sát các elf, đôi mày nặng nề trĩu thấp trên đôi mắt nhỏ
và hàm răng to tướng của cậu ấy nhe ra.
“Không sao đâu,” tôi nói. “Giờ thì em đến rồi đấy. Chỉ
là… có thật sự cần thiết phải
nói với tất cả mọi người đó là em không? ”
Trên má Feyrith thoáng ửng đỏ và anh nhìn xuống đất. “Mọi
người cần sự thuyết phục để xuất hiện ở đây. Chúng anh phải nói cho họ biết chính xác cách nguồn thông tin của tụi anh
từ đâu mà có."
“Ồ,” tôi nói. Tôi rất muốn bực bội, nhưng tôi
không thể đổ lỗi cho bọn họ được. Rốt cuộc, nếu tôi không muốn dính líu đến chuyện
đó, thì tôi đã có thể ngậm miệng to lớn của mình lại.
Tôi đoán rằng tôi sẽ không
biết liệu việc tôi đã làm là đúng hay sai cho đến khi tôi xem mọi việc diễn ra như thế nào. Hy vọng
rằng hầu hết mọi người vui mừng khi biết được sự thật, nhưng tôi cá rằng rất
nhiều người trong số họ nghĩ rằng tôi đang nói dối hoặc đổ lỗi cho tôi vì đã tạo ra đống vấn đề mới này.
Tôi lại liếc nhìn xung
quanh. Nhiều cặp mắt đổ dồn về phía tôi khi tôi đang nói chuyện với Feyrith và
Albold. Một bà lão elf chống gậy — tôi nghĩ là một trong hội đồng viên— đang tiến về phía chúng
tôi, nhưng đằng sau bà ấy, tôi bắt gặp một khuôn mặt thực sự thân thiện hơn.
Cưỡi trên vai Jasmine
Flamesworth trong đám đông, bạn tôi, Camellia rạng rỡ và vẫy tay chào tôi. Mái tóc vàng nhạt
của cô ấy được thắt lại thành những bím tóc mỏng, và có một nhánh cây cắm sau tai. Cô ấy gõ vào đầu
của Jasmine và chỉ về phía tôi, khiến cô Jasmine có chút nhăn mặt.
Cả nhóm Twin Horns cũng ở bên cạnh họ, và khi họ quay về hướng
của chúng tôi, đám đông tách ra để cho phép họ đi qua.
Helen nở một nụ cười ấm áp
và vỗ về phía Boo. “Ellie. Đáng ra cô phải biết ngay bọn họ sẽ kéo cháu vào việc này mà.” Cô nhìn Feyrith và Albold
một cái nhìn sắc bén, nụ cười của cô nhanh chóng tắt ngúm.
Durden, người nổi bật giữa
đám đông vì cao hơn mọi người ít nhất một cái đầu, cau mày, làm nổi bật những vết
sẹo trên nửa khuôn mặt. "Ellie, cháu có biết là cháu đang ngồi ngược không đấy?"
Camellia cười rạng rỡ trước câu đùa đó, nhưng nó nhanh chóng vụt tắt. Cô ấy nhìn xuống, để một lọn tóc
màu nhạt lòa xòa trên mặt. “Xin lỗi, cháu cho rằng đây không phải là lúc để cười.”
“Luôn luôn có thời gian để
nhắc nhở bản thân rằng chúng ta vẫn còn sống,” Angela Rose đáp lại khi vòng tay quanh mẹ tôi, ôm mẹ tôi thật chặt.
Bà lão elf cuối cùng cũng vượt qua được
đám đông. Bà ấy ngập ngừng, nhìn quanh nhóm Twin Horns và tôi. “Ta xin lỗi vì đã làm gián đoạn,
nhưng…” Ánh mắt bà ấy chuyển sang Feyrith. "Ta có thể nói chuyện với cậu trước khi bắt đầu không?"
Feyrith gật đầu, mặt mày trở nên nghiêm nghị. Nhưng khi anh ấy nhìn tôi,
nét mặt
trở nên mềm mại dường như đã hóa giải phần nào thiệt hại mà anh ấy phải chịu trong suốt khoảng
thời gian bị giam cầm bởi người Alacryan. “Cảm ơn một lần nữa vì em đã đến đây, Ellie.”
Và sau đó họ rời đi, biến mất trong đám
đông.
Tôi quay lại để ngồi đúng chỗ
trên Boo, và Camellia trèo khỏi vai Jasmine và leo lên lưng Boo sau lưng tôi. Tay cô ấy ôm lấy eo của tôi và cô ấy tựa đầu
vào lưng tôi, siết nhẹ tôi.
“Mọi thứ sẽ trở nên khá khó
khăn đây,” Angela Rose lầm bầm, một tay vẫn quấn quanh mẹ tôi.
“Mong là không,” Helen nói. “Nhưng nếu vậy, hãy nhớ rằng vai trò của
chúng ta ở đây là giữ cho mọi người không làm tổn thương lẫn nhau.”
Durden sử dụng mana, và một
cánh tay bằng đá xuất hiện để thay cho cánh tay mà chú ấy đã mất trong trận chiến tại Tường Thành. “Chúng ta luôn ở bên cậu, Helen.”
Gia đình nhỏ kỳ lạ của chúng
tôi rơi vào im lặng căng thẳng khi chúng tôi chờ đợi.
Những không cần chờ đợi lâu.
Albold và Feyrith lách qua
đám đông cho đến khi họ có thể leo lên cầu thang dẫn vào Tòa thị chính. Những
người lính gác thường xuyên đứng đó đã vắng mặt, và các cánh cửa đã đóng lại.
Albold cố gắng hét lên gì
đó, nhưng giọng nói của anh ta bị lấn át bởi tiếng ồn. Feyrith bắn một loạt nước nổ tung lên không
trung, phát nổ kèm theo một vài tiếng lộp bộp rít lên, khiến đám đông im lặng.
“Hầu hết mọi người đều đã biết tại sao chúng ta lại ở đây,” anh ấy nói khi sự ồn ào cuối cùng đã kết thúc. “Một
số người trong số chúng ta đã nhìn thấu những lời nói dối mà Tổng Tư Lệnh của chúng ta đang lan truyền, nhưng tôi biết nhiều người
vẫn còn hoài nghi. Và tôi không trách những người đó. "
Anh dừng lại, để lời nói của
mình lắng đọng trước đám đông. "Chúng tôi đã mất rất nhiều elf đồng hương của mình." Giọng anh ấy vỡ vụn, và anh ta lại dừng lại.
“Không ai có thể lấp được được lỗ hổng tuyệt vọng đã xé nát trái tim và tâm hồn chúng tôi khi nghe tin quê hương của
chúng tôi đã bị xoá xổ, khi người dân của chúng tôi đã bị đẩy đến bờ vực tuyệt
chủng. Nhưng tôi, Feyrith Ivsaar III, đang nói với mọi người rằng tất cả mọi người xứng đáng hiểu biết lý do tại sao điều này lại xảy ra với
chúng tôi."
Giọng Feyrith cất lên, trở
thành tiếng hét vang khắp hang động. “CHÚNG TA ĐÃ BỊ LỪA DỐI. BỊ ĐỐI XỬ NHƯ MỘT ĐỨA CON
NÍT. ĐƯỢC YÊU CẦU PHẢI BẮT TAY VỚI NHỮNG KẺ ĐÃ HUỶ DIỆT QUÊ HƯƠNG CHÚNG TA. BỊ
PHẢN BỘI BỞI CHÍNH LÃNH TỤ CỦA CHÚNG TA!”
Một số elf cổ vũ ủng hộ, nhưng hầu hết vẫn
im lặng. Một số người tỏ ra thái độ thù địch với thông điệp của
Feyrith, trừng mắt dữ dội về phía anh ta. Bên cạnh tôi, tôi có thể thấy Helen
đang theo dõi tất cả những người có thể là một mối đe dọa tiềm tàng, bất kể họ đang đứng về phe nào.
"Bằng chứng đâu!" Một người đàn ông elf tóc hoa râm hét lên, cắt
ngang tiếng reo hò. Anh ta bị bỏng nặng một bên cổ vì bị đóng dấu, vết thương vẫn còn sáng bóng và đóng vảy.
“Sao anh dám buộc tội ngài Virion Eralith, một người đã chiến đấu vì chúng ta cả đời, rằng ngài ấy phản bội chúng ta mà không có bằng chứng được!”
Có một vài tiếng kêu ủng hộ,
nhưng nhiều tiếng la ó hơn khi những người ủng hộ Feyrith cố gắng hét vào mặt người đàn ông.
"Bộ chúng ta phải tin lời của một đứa trẻn con người thay vì tổng tư lệnh của chính chúng ta hả!" Một elf khác hét lên, lần này là một
người phụ nữ, đôi mắt xanh lục sáng của cô ấy đầy cay đắng và khinh bỉ đến nỗi
tôi cảm thấy mật trào lên trong cổ họng.
Đám đông cãi nhau, hét đủ thứ vào mặt nhau. Tất cả những gì tôi có thể
thấy sự chia rẻ ngày càng tăng cao, chia rẽ lực lượng phản kháng mong manh của
chúng tôi, và chính lời nói của tôi đã khiến mọi chuyện thành như thế này.
“Chị mong em đừng để tâm nhiều đến
những lời trách mắng đó nhiều nhé, El,” một giọng nói lo lắng vang lên, chị Emily Watsken bỗng xuất hiện giữa đám đông. Mái
tóc xoăn làm tôn khuôn mặt nhuốm màu của chị Emily và có một vết nứt
quanh mép kính của chị ấy.
"Em!" Trượt khỏi
Boo, tôi ôm chị ấy thật chặt. "Chuyện gì đã xảy ra với chị vậy?"
Chị ấy xoa má, càng làm nhòe đi lớp
bụi than bám trên da. “Một vụ nổ
tại phòng thí nghiệm, một trong những dự án mới của Gideon… nhưng đừng bận tâm
về điều đó. Chị đã bỏ lỡ cái gì thế?"
Tôi thở dài, tựa lưng vào
Boo. "Không có gì ngoài một đống tiếng la hét và chửi bới nhau."
Tất cả những người khác đều chào hỏi nhau, mặc dù nhóm Twin Horns chủ yếu tập
trung vào đám đông vẫn đang la ó. Tôi trườn lên lưng Boo, dựa vào Camellia, cô ấy tựa
cằm vào vai tôi.
“Không ai thực sự đổ lỗi cho
cậu đâu, cậu biết đấy,” cô ấy nói thì thầm. "Họ chỉ đang sợ hãi thôi."
"Không phải tất cả
chúng ta đều vậy sao?" Tôi càu nhàu, rồi thở dài thườn thượt một cách không cần thiết.
"Tôi chỉ muốn…"
Mẹ bóp chân tôi và nở một nụ
cười an ủi. "Bị cuốn vào giữa những sự kiện vĩ mô tầm cỡ chắc chắn là lời nguyền của các con của mẹ rồi."
Tôi nắm tay mẹ và cười một chút.
“Con đoán chỉ do may rủi thôi.”
Trước Tòa thị chính, Albold
quay lưng lại với đám đông và đập ầm vào các cánh cửa. “Virion! Virion, lên tiếng đi. Chứng minh những lời buộc tội này là sai, hoặc cả đời này ông sẽ là— ”
Các cánh cửa bật tung, suýt hất
tung Albold về phía sau.
Lance Bairon Wykes, hiện là
cận vệ riêng của Tổng Tư Lệnh Virion và là thành viên của hội đồng, đứng nghiêm nghị ở ngưỡng cửa với bộ giáp lấp lánh của anh ta
vẫn còn đầy những tia sét chói lọi. Đôi mắt anh sáng rực lên khi những tia chớp nhỏ nhảy
từ anh xuống tường và sàn nhà, làm cháy xém đồ đá.
“Giải tán hết,” anh ra lệnh, giọng nói đầy uy quyền mà tôi hiếm khi được chứng
kiến cận cảnh. Thậm chí cách đó cả chục mét, tôi cảm thấy dòng điện tĩnh đang râm ran trên da
mình, và những vòng cung điện nhỏ chạy trên những sợi lông mịn trên cánh tay của tôi. “Không phải cứ kéo đến đây cả
đám là Tổng Tư Lệnh sẽ phải ra hầu mấy người. Nếu muốn gặp Virion thì tự đặt lịch
hẹn trước đi”.
Feyrith và Albold đã nhanh
chóng hồi phục. “Tổng tư lệnh của chính chúng tôi, đức vua một thời của toàn Vương Quốc Elenoir, đã lệnh cho con chó săn của mình ra xử lý chúng tôi ư. Thế anh tính làm gì hả, Lance? Anh sẽ-"
“Đủ rồi, Bairon, quá đủ rồi,” một giọng nói thô
bạo vang lên từ bên trong Tòa thị chính. Đám đông — gần như trở nên điên cuồng bởi những lời đe
dọa của Lance — liền im lặng và đứng yên như một pho tượng. "Ta sẽ tự nói chuyện với người dân của ta."
Lance hung hăng trừng mắt nhìn
xung quanh trước khi bước sang một bên. Virion tiến lên phía sau anh ta.
Dù ông lão elf đứng sừng sững, từng bước
đi vững chãi, tự tin nhưng tôi lập tức cảm thấy như có gì đó khác lạ. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng màu
xanh lá cây được thêu những chiếc lá vàng và dây leo, mái tóc của ông ta bện thành đuôi, tạo thần thái vương giả và uy quyền nghi ngút… nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng không đủ để che giấu sự mệt
mỏi sâu thẳm đang dần bao trùm lấy ông ta như một đám mây đen.
Ông không nói ngay lập tức, mà lia đôi mắt già nua sắc bén của
mình khắp những người tị nạn đang tụ tập. Bất cứ nơi nào mà mắt ông nhìn tới, các elf đều nhìn xuống đất. Một vài người thậm chí còn
khóc, tiếng thút thít nhẹ của họ là âm thanh duy nhất vang lên.
“Đồng bào của ta,” ông bắt đầu, bằng cách nào đó,
giọng nói của ông vừa cứng rắn mà cũng vừa mềm mại. Vẫn là giọng điệu uy quyền, nhưng giọng của ông vẫn ôn tồn thấu hiểu. "Mọi người đã yêu cầu ta xuất hiện, và ta đây."
Tôi không biết phải miêu tả biểu cảm của Virion khi mắt
ông ấy lướt qua đám đông bằng từ ngữ gì. “Thật đau lòng khi thấy chúng ta
như thế này - những người cuối cùng của nền văn minh lâu đời giờ đây lại chui lủi dưới lòng đất thay vì sinh sống trong những khu rừng nơi
chúng ta sinh ra… nhưng hơn thế nữa, giờ chúng ta lại còn chia đàn xẻ cánh ra, vào đúng thời điểm hiểm nghèo mà chúng ta cần phải sát cánh bên nhau hơn bao giờ hết. ”
“Không ai phản đối những gì ông đang
nói,”
Feyrith trả lời từ cuối bậc thang, nhìn lên Virion. Anh ấy ra hiệu cho những
người còn lại bằng một tay. “Nhưng rất khó để thấu hiểu được thông điệp của ông về việc phải đoàn kết, ít nhất là đối với tôi. Quê hương của chúng ta đã biến mất, Virion… và những tên asura của Epheotus đã tước đoạt quê nhà của chúng ta, chứ không phải đám người Alacryan. Ông có phủ nhận điều đó không? ”
Virion gật đầu theo lời của
Feyrith. Trước khi trả lời, ông hít một hơi thật sâu và rùng mình. "Không, ta không phủ nhận điều
đó."
Đám đông vỡ òa ra, một số người kêu lên vì thất vọng hoặc bán tín bán nghi, một số yêu cầu biết lý do tại
sao, những người khác hét lên rằng điều đó không thể là sự thật, rằng Virion
đang bị thao túng hay gì đó.
"Vậy tại sao lại nói dối?"
Albold hét lên giữa tiếng ồn ào.
"Đó là một lời nói dối
cần thiết, nhằm để giúp cho nền văn minh mỏng manh hiện tại của chúng ta không bị sụp đổ
trong tuyệt vọng." Khi Virion nói, ông ngẩng cao đầu, đối mặt với
những ánh mắt buộc tội mà không hề nao núng. "Ta rất tiếc khi đã làm thế, nhưng nếu được làm lại, thì ta vẫn sẽ đưa ra quyết định tương
tự một lần nữa."
"Vậy ông muốn bảo vệ đám asura hơn người dân của mình ư?" Feyrith hỏi với vẻ
hoài nghi nặng nề.
Virion đứng thẳng hơn, và
khi ông nhìn chằm chằm vào chàng elf trẻ tuổi, đôi mắt ông ta rực lửa. "Thế đứng trước mặt cậu là một
asura hả? Hay đôi tai nhọn này vẫn chưa đủ để chứng minh rằng ta cũng là đồng tộc với cậu!"
Cơn tức giận bộc phá đột ngột của ông đã dập tắt mọi tiếng ồn
khác.
“Cậu thực sự nghĩ rằng ta đã sống lâu đến vậy và cống hiến hết sức mình vì Vương Quốc Elenoir mà ta lại không thương tiếc sâu sắc về nó như bất kỳ ai trong số các các cậu à? Asura có tiêu diệt Elenoir không? Có! Và cũng nhờ vậy, bọn họ đã loại bỏ một chỗ đứng
của kẻ thù trên lục địa này, và tiêu diệt được nhiều các người đứng đầu các gia tộc cấp cao của
Alacrya. Bọn họ cũng đốt cháy các doanh trại chiến tranh và phòng thí nghiệm của kẻ thù. Họ đồng thời cũng đã cắt đứt nhiều cổng dịch chuyển kết nối
Dicathen với Alacrya”.
Từ nơi tôi đang đứng, tôi có thể thấy phong thái
hoàng gia, kỷ luật của Virion dần dần nứt ra — cảm xúc ngày càng lấn át bản thân khi đôi mắt Virion dần ướt đẫm khi những giọt nước mắt gần như
không kìm nén được.
"Nhưng bọn họ không hề tước đoạt quê hương
của chúng ta." Virion ấn một tay vào ngực, tay kia chỉ về đám đông. “Dù dân tộc của chúng ta có
ra sao đi nữa, chúng ta luôn mang theo ngôi nhà của chúng ta đến bất cứ nơi nào chúng ta đi. Cây có thể trồng lại. Nhà được
xây lại. Phép thuật có thể được phục hồi. Không ai có thể tước đoạt điều đó từ chúng ta cả”.
"Nhưng những người họ
đã giết không thể hồi sinh lại!" Ai đó hét lên, giọng nghẹn ngào bức xúc.
"Đây là CHIẾN TRANH!" Giọng nói sằn của Virion vang dội khắp hang độn, từ “chiến tranh” rơi xuống
như một quả bom khổng lồ. "Những sự hy sinh đều là cần thiết, ngay cả khi cái giá phải trả là quá đắt đi chăng nữa."
Ngọn lửa bực tức trong trong giây đã dần nguội lạnh dần đi, để lại một ông lão elf đã rất mệt mỏi và kiệt sức. “Đừng để các bi kịch này đẩy chúng ta vào
một tình huống tồi tệ hơn nữa. Chúng ta không thể khóc thương cho những người chúng ta đã mất trước khi chúng ta cứu được những người
còn lại… ”
Đám đông im lặng, nhìn
Virion, Feyrith và Albold mắt mở to và ướt át.
Tôi không đồng ý với Virion.
Nhưng… tôi hiểu ông ấy. Người dân của ông ấy đang rất bấn loại, vì họ đã trải qua quá nhiều đau thương. Ông ấy chỉ đang cố gắng cứu họ khỏi
bất cứ bất kỳ tình cảnh hiểm nghèo nào khác có thể xảy ra.
Sau một lúc lâu im lặng, ông Virion ra hiệu về phía sau. “Chính dân Alacryan đã tấn công lục địa của chúng ta, xâm lược quê nhà của chúng ta, sát hại bạn bè và gia đình
của chúng ta…và hành quyết đức vua và hoàng hậu của chúng ta…” Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt Virion, chảy ngoằn ngoèo trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông. "Cuộc chiến này chỉ kết thúc khi chúng ta ném chúng khỏi lục địa của
chúng ta."
Ông quay lại để lấy thứ gì đó từ
bảo vệ trưởng, Lenna Aemaris, rồi cô ấy cúi đầu và lui vào trong Tòa thị chính. Khi ông quay lại đối mặt với chúng tôi một lần
nữa, ông ấy đang cầm một chiếc hộp dài, được trang trí rất bắt mắt. Nó được làm từ một loại gỗ
màu đen đậm được gắn bằng kim loại bạc phát quang. Với một tay, anh ta mở nắp, để lộ
bên trong cho đám đông.
Nó là một cái que, dài khoảng
hơn nửa mét, với một tay cầm màu đỏ
lấp lánh được quấn bằng những vòng vàng. Ở đầu que, một viên pha lê toả ra ánh sáng màu hoa oải hương. Nó rất đẹp,
nhưng nhìn thấy nó cũng đủ khiến tôi rùng mình.
“Giờ đây, tất cả mọi người đều biết về những cổ vật có thể ban tặng sức mạnh cho
các Lances, điều vốn được giữ bí mật từ lâu bởi hoàng tộc, nhằm đảm bảo sự an toàn cho các đức vua và hoàng hậu của chúng ta bằng cách tạo
ra và ràng buộc các pháp sư mạnh nhất lục địa phải phục vụ họ,” Virion khiến tất cả mọi người mê mẩn.
“Những cổ vật đó đã không còn có thể
sử dụng được nữa,” Virion tiếp tục, giọng nhẹ nhàng, lãnh đạm. "Và vì vậy, để không để chúng rơi vào tay kẻ thù, các đồng minh
asuran của chúng ta đã đảm bảo rằng không ai có thể sử dụng chúng nữa."
Một số người thất thần kêu lên, nhưng Bairon vẫy tay
ra hiệu im lặng, tia chớp nổ lách tách giữa các ngón tay.
“Thay vào đó, bọn họ đã đưa cho chúng ta những
cổ vật mới,” Virion nói, giọng ông cất lên bớt mệt mỏi và mạnh
mẽ hơn. Ông giơ chiếc hộp lên cao, để cho viên ngọc hoa oải hương sáng lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ của hang động
dưới lòng đất. “Đây là một trong ba cổ vật có khả năng nâng một pháp sư lên lõi trắng hoặc thậm
chí là mạnh hơn nữa, đây có thể là cơ hội tốt nhất để chúng ta chiến đấu với thực dân Alacryan. Mỗi cổ vật đặc biệt
này chỉ
có tác dụng đối với ba chủng tộc của Dicathen và không hề có tác dụng khi bất kỳ ai có dòng máu
Vritra sử dụng, khiến chúng trở nên vô dụng đối với dân Alacryan. "
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi đám đông reo hò lên. Liếc nhìn xung quanh, tôi
nhận ra rằng hầu hết những người kéo đến đây đều là vì sợ hãi, chứ không phải vì họ muốn tìm kiếm sự thật, và Virion
vừa cho họ thấy một tia hy vọng mới. Đột nhiên, việc ai chịu trách nhiệm trong việc gây ra thảm họa ở Elenoir bỗng không còn quan trọng bằng
việc chúng ta có vũ khí để chống lại người Alacryan.
“Điều đó… thật tốt, nhỉ?” Camellia hỏi, vẫn ngồi
sau lưng tôi trên Boo.
Mọi người đang hét lên hàng tá câu hỏi và những lời khen ngợi, nhưng
một giọng nói đã cắt ngang những người còn lại. "Vậy ai sẽ được ban tặng món quà này, thưa Tổng Tư Lệnh Virion?"
Virion cau mày, rồi ông đóng chiếc hộp lại và đưa nó lại cho Lenna. Bầu không khi trở nên yên tĩnh trở lại
khi tất cả chúng tôi chờ đợi câu trả lời.
“Chúng ta sẽ quyết định chuyện
đó sau,” ông thừa nhận, tiến một bước đầu tiên về phía người dân. “Cách thức cũ — chỉ chọn hai chiến binh
từ mỗi chủng tộc — sẽ không còn khả thi nữa. Với những cổ vật mới này, chúng ta có thể tạo ra cả một Quân
đoàn Lance, và—”
“—có thể gây ra thảm hoạ khủng
khiếp, và tự buộc xiềng xích lên những pháp sư mạnh mẽ nhất của chúng ta và
giao họ lại cho Gia Tộc Indrath,” một giọng nói già cỗi cất lên từ đâu đó
trong khán giả.
Tôi nhanh chóng lướt qua những
khuôn mặt ngạc nhiên cho đến khi tôi tìm thấy bà ấy. Một bóng người lù khù, quấn cả áo choàng và chăn,
bước ra từ ngưỡng cửa của một trong những ngôi nhà xung quanh quảng trường này,
kéo mũ trùm đầu lên.
Đám đông nhốn nháo nhường chỗ
cho bà. Một vài elf cúi đầu kính cẩn, nhưng hầu hết các elf khác đều nhìn bà với ánh mắt thù địch.
Bà không hề để tâm đến họ, run rẩy di
chuyển về phía Virion. “Những cổ vật kia chính là một cái bẫy quyền lực. Nhằm đảm bảo chúng ta phải quy
phục bọn chúng. Ta biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta sử dụng nó”.
Virion cay mày, càng làm những nếp nhăn trên khuôn mặt
ông sâu
hơn. Nhưng
thay vì tức giận, tôi nghĩ vẻ mặt của ông ấy thể hiện sự buồn bã và hối hận nhiều hơn. “Rinia.
Hãy cùng
vài trong
và chúng ta có thể thảo luận thêm về vấn đề này”.
Lờ đi Virion, Trưởng lão Rinia quay đầu sang trái và
phải, nhìn vào ánh mắt của những người gần bà nhất. “Nếu sử dụng chúng, những cổ vật này quả thực sẽ giúp
các pháp sư của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí đủ mạnh để chiến đấu với các tên Scythe của dân Alacryan. Nếu chúng ta sát cánh cùng
nhau, thì với số lượng đông, chúng ta thậm chí còn đủ mạnh để chiến đấu với các Asura của Gia tộc Vritra. ”
Khán giả thoáng chốc xì xào,
nhưng nó nhanh chóng tàn lụi. “Kẻ thù của chúng ta sẽ đáp trả bằng cách đẩy mạnh lực lượng tấn công lục địa này — tất cả sẽ theo đúng kế hoạch
mà Gia tộc
Indrath vạch ra. Những trận chiến sau đó sẽ khiến lục địa quê hương của chúng ta tan hoang. Xyrus sẽ bị xé
toạc khỏi bầu trời. Etistin sẽ vỡ nát và bị đại dương nuốt chửng. Tường Thành sẽ sụp đổ. Dicathen, quê nhà của chúng ta sẽ chỉ còn là một đống đổ nát, với những thực thể mạnh khủng bố kia vẫn đang chiến đấu dữ dội trên lục địa đổ nát
này. "
Virion im lặng, rồi ông hỏi, “Và điều gì sẽ xảy ra nếu
chúng ta từ chối bàn tay giúp đỡ của Chúa tể Indrath và phá vỡ liên minh của chúng ta với asura? Không có đồng
minh và không còn hy vọng, tôi không cần bà phải nhìn vào tương lai để hiểu được số
phận của lục địa của chúng ta đâu. "
Rinia chế giễu. "Các đồng
minh của ông sẽ lợi dụng người của chúng ta làm phân bón, để từ đó bọn chúng sẽ phát triển một quốc gia mới
sau khi giải quyết xong gia tộc Vritra." Phong thái của Rinia dịu đi phần nào khi bà nhìn người bạn cũ của mình.
“Chúng ta còn lại rất ít người, Virion. Đừng đẩy bọn họ đến bờ vực tuyệt
chủng không đáy kia. "
"Vậy thì chúng ta nên
làm gì?"
“Các vị thần đã phản bội lại chúng ta—”
“— thế thì chúng ta sẽ chiến đấu
đến người cuối cùng!”
“—Chấp nhận món quà—”
“—phá huỷ các cổ vật—”
Và thế là các cuộc tranh cãi nảy
lửa nổ ra. Helen và nhóm Twin Horns luôn mở to mắt và đề phòng mọi chuyện leo thang, nhưng không có gì quá nghiêm trọng ngoài việc la hét hoặc thỉnh
thoảng xô đẩy nhau. Camellia ở lại với tôi, má cô ấy tựa vào lưng tôi, cơ thể cô ấy căng
như dây cung. Mẹ vòng tay qua chân tôi và tựa vào người Boo, vẻ mặt khó hiểu.
"Chúng hoạt động như thế nào nhỉ?" Tôi chỉ nghe thấy
Emily lẩm bẩm trong hơi thở. “Chắc mình phải đi hỏi Gideon…”
Sau một vài phút trôi qua, một áp lực nặng nề, giống
như trước một cơn giông bão sắp tới, tràn ngập căn phòng và khiến tôi bật ra.
Mọi người liền ngay lập tức im lặng khi Lance Bairon tiến thêm
một bước. “Im lặng,” anh nói chắc nịch.
Ông Virion nhìn bà Rinia. “Vậy thì chúng ta chỉ có một sự lựa chọn trước mắt.
Nhưng…"
Ánh mắt của Virion lướt khắp hang động, nhìn Albold và Feyrith, và một
vài thủ lĩnh khác trong số các elf, rồi nhìn sang tôi. “Nếu tất cả mọi người đều muốn bày tỏ ý kiến của mình — nếu mọi người muốn gánh vác sức nặng của không chỉ mạng sống của mình mà còn của những
người khác — thì đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm”. Lance Bairon cau
mày lo lắng cho ông ấy, nhưng biểu cảm lo âu liền biến mất khi ông nói. “Hãy nói với người thân của mọi người. Hãy lan truyền tin tức này khắp khu thánh địa, để mỗi người trong chúng
ta — bị chia rẽ bởi dân Alacryans — đều có thể bày nói lên chính kiến của mình. Trong ba ngày, tất cả chủng tộc, con người, người lùn và tộc elf trong khu thánh địa này sẽ có cơ hội bỏ phiếu bầu về vấn đề này và quyết định tương lai của người dân chúng ta, dù cho có tốt hơn hay tệ
hơn đi nữa.”
Mẹ lùi ra xa, quay lưng định
bỏ đi, nhưng tôi vẫn ở lại, nhìn Virion khi ông từ từ bước xuống Tòa thị
chính.
Đám đông bắt đầu giải tán, một
số nán lại để nói chuyện với Feyrith và Albold, những người khác tập trung xung
quanh bà Rinia như thể bà ấy là một ngọn nến trong phòng tối, và tôi chỉ nghe được loáng
thoáng tiếng nói nhỏ nhẹ của Virion khi ông đến gần trưởng lão Rinia.
“Rinia. Vào bên trong đi. Chúng ta sẽ cùng nói chuyện
như trước đây.”
Bà lão tiên tri già kéo chăn sát lên. “Không,” bà trả lời cộc cằn. "Ông không còn lắng nghe tôi như trước đây nữa." Rồi bà ấy rời đi, một số elves khác đi theo sau bà ấy, và Virion bắt gặp tôi
đang quan sát bọn họ. Ông hơi nghiêng đầu về phía tôi, cảm xúc khó hiểu để lộ rõ vẻ mệt mỏi và cam chịu trong từng
cử động trên khuôn mặt của ông. (Darkie: thôi thôi được rồi, để Virion yên xíu đi đm lão Turtle)
[] []
[]
#Darkie