[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA VIRION ERALITH:
Đôi ủng của tôi như thể dính
đầy bùn dày, mỗi bước đi qua hành lang trống đều rất nặng nề và mệt nhọc. Sức nặng của việc đối diện với công chùng
càng đè lên vai tôi và khiến cho thái dương của tôi đau nhức. Cuộc biểu tình này, hay đúng hơn là phản ứng của
tôi đối với nó, đang chạy theo vòng tròn trong tâm trí tôi khi tôi nghĩ lại từng từ mình đã nói, vì sợ rằng tôi chưa trình
bày rõ quan điểm của mình.
Khi tôi đến phòng riêng của
mình, tôi quay lại đóng cửa và thấy Bairon đã đi theo sau tôi sau cuộc biểu tình ban nãy, và bây giờ cậu ta đang đứng trong hành lang
và quan sát tôi cẩn thận. Sự hiện diện của cậu ta là một niềm an ủi, và tôi thực sự không hề để ý đến mối
quan hệ của chúng tôi đã phát triển ra sao. Tôi chưa bao giờ thích
Lance đó, luôn coi cậu ta là một người ích kỷ và tự cao tự đại. Đã có nhiều lần tôi đã rất muốn loại bỏ cậu ta nếu tôi có quyền lực, hoặc
có thể ra lệnh cho cậu ta vào một nơi hầm ngục tồi tệ nào đó để làm nhiệm vụ.
Tuy nhiên, sau những ngày dài đằng đẳng sống trong khu thánh địa ẩn của các pháp sư cổ đại,
tôi chợt nhận ra rằng những có lẽ đó không phải là bản chất thật sự của Bairon, mà đúng hơn là tính cách đó đã
được nuôi dưỡng bởi chính gia đình cậu ta và hoàng tộc Glayder. Không rõ là do bọn họ không còn ở đây nữa, hay nhiều lần vào sinh ra tử, hay sự thất bại của Hội đồng
và Lances trong việc bảo vệ Dicathen, nhưng Bairon đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ, cậu ấy là một có cái đầu lạnh và là cánh tay vững chắc ở
bên cạnh tôi trong hội đồng. Có lẽ vẫn còn chút kiêu hãnh, nhưng không quá tự cao như trước đây nữa.
"Ngài Tổng Tư Lệnh?"
Tôi chợt nhận ra rằng mình vừa chằm chằm cậu ta suốt vài giây. “Bairon. Ta đã bao giờ cảm ơn cậu vì
những nỗ lực quên mình vì đại cục của cậu suốt những năm tháng dài qua chưa nhỉ? "
Cậu ấy nhìn tôi một cách không chắc chắn. "Thưa ngài?"
Tôi trầm ngâm. “Những thứ như một câu ‘cảm ơn’ đơn giản thường bị lờ đi trong những thời điểm éo le. Có thể ta đã nói chưa đủ, nhưng thực sự cảm ơn cậu vì đã phục vụ toàn thể Dicathen.”
Cậu ta vuốt mái tóc vàng xõa qua
đôi mắt xanh lục sáng của mình sang một bên - đặc điểm nổi nổi bật của gia tộc Wykes. "Với những người như chúng ta
thì ngài không cần thiết phải nói những điều đó, thưa Tổng Tư Lệnh."
Tôi chế giễu. “Có lẽ ta cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng
ta đã quá già và mệt mỏi để tỏ ra kiêu hãnh rồi.” Môi của Bairon giật giật,
nhưng cậu ta không trả lời. "Giờ thì hãy để một ông lão elf này nghỉ ngơi một chút."
Lance do dự, nhăn mặt, rồi
buột miệng, "Ngài có chắc không, thưa Tổng Tư Lệnh?"
Tôi chỉ có nhún vai không chắc
chắn. “Từ trước đến nay, không hề có bất kỳ đức vua hay hoàng hậu nào mà lại không cố gắng ném người dân
của họ vào miệng những con quái vật mana để trục lợi. Một sự thật rất đáng buồn. Biết đâu… có lẽ thời đại vua chúa hoàng tộc này cần
phải trôi qua rồi. Mọi người có lẽ cần được quyền tự lựa chọn cách mà mình chết."
Mặt Bairon xịu xuống và cúi đầu, quay ngoắt lại và
bước đi. Khi nhìn tấm lưng rộng lớn của cậu ấy lui ra, tôi chợt nhận ra vị thế của
chúng tôi đã khiến chúng tôi ngày càng xa cách, và thậm chí cô đơn đến nhường nào.
Bairon đã tìm gặp những người còn sống của gia đình mình ngay sau
khi hồi phục lại sức mạnh của mình, hy vọng có thể giúp họ chạy trốn khỏi Xyrus để đến thánh địa. Với mức độ sức
mạnh của mình, đó sẽ là một vấn đề dễ dàng, nhưng cậu đã không hề chuẩn bị tinh thần cho những
gì mà cậu ta sẽ thấy ở Xyrus.
Những người đã nhanh chóng có mặt
sau khi cậu ta snắm quyền kiểm soát các cổng dịch chuyển ở lâu đài bay, những người đã cản trở nỗ lực xâm nhập của cậu ta không phải là dân Alacryan, mà là chính các thành viên trong gia tộc cậu ta.
Gia Tộc Wykes là một gia tộc cực kỳ quyền lực và nổi tiếng. Họ
có thể tập hợp những gia tộc khác và liên kết bảo vệ thành phố. Nhưng thay vào đó, họ lại là một trong những người đầu
tiên quỳ xuống tuyên thệ sẽ phục tùng cho Agrona, một nỗ lực thiển cận nhằm để lấy lòng những kẻ xâm lược. Bairon đã đến để
giúp gia đình mình trốn thoát, nhưng thay vào đó cậu ta lại thấy họ tích cực làm việc
cùng với dân Alacryan để đàn áp bất cứ lực lượng kháng cự nào nổi dậy.
Điều đó đã suýt thì làm tan
nát Bairon khi cậu ta một lần nữa để trở về trắng tay. Tôi đã phải tự hỏi liệu
Bairon trước đây - người trước khi thất bại nghiệt ngã dưới tay tên Scythe – liệu có quay lại hay không. Tôi rùng mình khi nghĩ không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi
nếu cậu ấy chọn đi theo gia đình mình thay vì tôi.
Khi cậu ta rẽ vào một góc và rời khỏi
tầm mắt của tôi, tôi đóng cửa lại và di chuyển đến bàn của mình, ngồi xuống.
Chống khuỷu tay lên mặt bàn bằng đá, tôi vùi mặt vào tay mình.
Biết rằng các asura, đồng minh của chúng
tôi, đã huỷ diệt Elenoir là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của chúng tôi. Khi tôi chấp nhận đề xuất của
Windsom, tôi biết rằng chắc chắn sẽ có rủi ro, nhưng tôi vẫn đồng ý với ông ta rằng sự thật sẽ phá huỷ tinh thần vốn đã
mong manh của toàn bộ người dân ở đây. Và tôi đã đưa ra lựa chọn, nhưng giờ tôi lại bắt đầu hối
hận, vì giờ tất cả sự thật đều đã được lan truyền khắp
nơi qua những lời đồn đại và xì xào bàn tán.
Qua những ngón tay xoè ra,
tôi nhìn vào ba chiếc hộp dài đặt trên bàn của mình. Một cách thận trọng, tôi với
tay và vặn chốt của chiếc hộp đầu tiên, sau đó mở nắp nó ra. Viên ngọc hoa oải hương trong chiếc gậy lóe lên trong ánh
sáng, và tôi lướt ngón tay dọc theo lớp vải da màu đỏ đậm của tay cầm.
Có một luồng năng lượng nứt ra, và những sợi lông trên cánh tay tôi dựng đứng.
Những cổ vật này đã mang lại cho tôi
niềm hy vọng mới, và tôi mong muốn người dân của tôi - cả tộc elf và tất cả những người dưới sự
bảo hộ của tôi trong thánh địa này cũng sẽ cảm thấy như vậy. Và Windsom xuất hiện quá đúng lúc. Với những cổ vật trong tay, tôi có công
cụ cần thiết để giảm bớt cú sốc và nỗi tuyệt vọng mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy, và có thể cho họ thấy một tương lai
nơi chúng ta có đủ sức mạnh để chiến thắng.
Có lẽ tôi đã quá thiển cận khi không lường
trước những gì mà Rinia đã nói. Nhưng mà, sau cùng thì tôi cũng đâu phải là nhà tiên tri.
Cười khúc khích một mình trong bóng tối, tôi ấn mạnh
hai lòng bàn tay vào mắt để giảm bớt áp lực ở đó. Tôi tự hỏi liệu việc đề nghị bỏ phiếu bầu về việc sử dụng cổ vật có phải là một hành động khôn ngoan
hay ngu ngốc.
Đây là một câu hỏi mà tôi đã
tự hỏi mình nhiều lần trước đây, mà cũng có chút an ủi khi nghĩ rằng tôi sẽ
không bao giờ biết câu trả lời.
Hành động của tôi là đúng hay sai thì điều đó
hãy để thế hệ tương lai quyết định. Đó là nếu có thế hệ tương lai. Nếu những gì Rinia đã nói là sự thật, nếu cô ấy thấy trước được thảm họa và sự hủy diệt trên
khắp lục địa, thì chắc không có thế hệ sau đâu. Nhưng nếu vậy thì giải pháp thay thế là gì? Có vẻ như chúng tôi chỉ có duy nhất
hai lựa chọn, một là chúng tôi trở nên đủ mạnh để rồi cũng bị tiêu diệt trong cuộc chiến tranh giữa các vị thần, hoặc bị tiêu diệt ngay từ đầu luôn vì chúng tôi quá yếu.
Và đó, tôi cho rằng đó chính
là lý do tôi kêu gọi bỏ phiếu.
Những người này cũng nên được phép tự lựa chọn kết cục cho riêng mình mà? Tôi đã quá già, chỉ huy
quá lâu, đẩy quá nhiều người đến cái chết, và tôi đã không còn đủ khả năng gánh chịu sức nặng vì những quyết định mà tôi
đưa ra.
Lấy chìa khóa từ thắt lưng ra, tôi mở khóa ngăn kéo duy
nhất trên bàn làm việc và mở nó, tiếng đá thô vang lên. Đẩy các vật phẩm ra khỏi đó cho đến khi tôi tìm thấy thứ
mình đang tìm, tôi cẩn thận rút một quả cầu pha lê có đường kính khoảng 8 inch ra.
Vật phẩm này là thứ mà tôi cực kỳ coi trọng
và nâng niu, nhưng nó cũng là thứ tôi mà tôi rất ít khi sử dụng, vì tôi cố gắng tiếp tục sống tiếp. Nhưng tôi thấy mình ngày
càng phụ thuộc nhiều vào nó hơn, sử dụng nó để bỏ trốn đến khoảng thời gian tươi sáng
nhất trong đời tôi.
Quả cầu xoay tròn toả ra ánh sáng mờ ảo, hơi run lên khi tôi đặt nó lên bàn, giữ chặt nó bằng một tay để đảm bảo
nó không lăn xuống đất và vỡ ra.
“Lania…” Tôi thì thầm, nhìn
sâu vào luồng sáng xoáy trong đó.
Nghe âm thanh của giọng nói của
tôi, nó bắt đầu chiếu lên một hình ảnh sáng sủa… một khuôn mặt bằng ánh sáng lỏng. Đó là
khuôn mặt xinh đẹp ngây ngất nhất mà tôi từng thấy, khuôn mặt mà tôi đã rất nhiều năm rồi không
còn gặp nữa.
Vợ tôi mỉm cười với tôi
trong quả cầu ký ức. “Là Đức Vua của cả tộc Elves mà sao mặt bí xị vậy anh. Có chuyện gì nặng nề đến nổi
làm kéo khóe môi đáng yêu của em xuống thế kia? ”
Giọng nói trong quả cầu là của
em ấy, một tiếng vọng tinh tế,
vang vọng qua nhiều năm tháng từ một nơi đã rất là xa và rất lâu trước đây.
Giọng nói của chính tôi vang lên, trẻ hơn nhiều thập kỷ, để
đáp lại. "Anh xin lỗi. Cuộc chiến tranh này... nó đã diễn ra quá lâu. Quá sức lâu rồi. Anh thực bắt đầu thắc mắc liệu cái giá mà chúng ta phải
trả có đáng hay là không. Anh sợ, Lania. Sợ rằng điều này khiến anh trở nên yếu đuối mất.”
"Không đâu, tình yêu của em. Anh không hề yếu đuối chút nào cả. Anh là người cực kỳ dũng cảm và rất xinh đẹp mà”.
“Xinh đẹp hử?” bản thân trẻ tuổi của tôi
đáp lại bằng một cái khịt mũi. Mặc dù ký ức đó chính từ góc nhìn của tôi, nhưng tôi có thể
hình dung ra diện mạo của người elf trong đây, một người đàn ông trẻ hơn, khuôn mặt chưa hằn những
nếp nhăn, đôi vai không trùng xuống bởi gánh nặng trách nhiệm. Một giọt nước mắt chảy dọc
trên
khuôn mặt đang mỉm cười rạng rỡ. “Đó không hẳn là lời khen mà các đức vua muốn được nghe đâu.”
“Nhưng đó là sự thật mà, đã luôn và sẽ luôn như vậy. Từ trong ra ngoài, anh chính là một người đàn ông xinh đẹp, và anh đã sống một cuộc sống rất tươi đẹp. Và em sẽ luôn bảo vệ anh”.
Một cái khịt mũi khác phát
ra, nhưng tôi nhớ lại cách mặt tôi dịu lại khi tôi nhìn em ấy một cách âu yếm. "Ý em phải là anh sẽ luôn bảo vệ
em mới đúng chứ?"
"Không đâu, tình yêu của em." Bàn tay em ấy đưa lên vuốt ve má tôi,
và tôi gần như có thể cảm nhận được những đầu ngón tay mềm mại mà em ấy lướt trên da tôi.
Hình ảnh đó mờ dần, biến trở lại thành một vòng xoáy đục ngầu.
Tôi ngồi khom người trước quả
cầu pha lê, nhìn chằm chằm vào bàn tay nhăn nheo của mình trên bề mặt trong suốt của nó.
Liệu đôi bàn tay này có ở
đây nếu không nhờ khả năng thiên phú của vợ tôi?
Liệu số phận của Dicathen có
tốt hơn nếu không có tôi?
Bây giờ tôi càng cảm thấy trống rỗng hơn trước
khi sử dụng nó, tôi nhét quả cầu ký ức trở lại bàn làm việc.
“Khả năng tiên tri khốn nạn,” tôi nguyền rủa, cay đắng nghĩ rằng cả đời tôi giống như đã được định sẵn bởi
viễn cảnh tương lai của các nhà tiên tri.
Cho dù đó là một món quà hay
một lời nguyền, như tôi đã từng nghĩ nhiều lần trước đây, tôi nghĩ rằng chúng ta nên tự mình định đoạt cuộc đời của chúng ta tốt nhất có thể
trong khả năng chúng ta thay vì dựa vào viễn cảnh tương lai mơ hồ có thể xảy ra hoặc không. Ngay cả những người khôn
ngoan nhất trong chúng ta cũng có thể phát điên khi cố gắng giải mã những con
đường tương lai khả thi nhất của chúng ta.
Nhưng tôi đã tận mắt chứng
kiến được gánh nặng khổng lồ mà những nhà tiên tri phải gánh vác trên vai mình. Đôi khi gánh nặng của tri thức còn nặng nề hơn cả gánh nặng của việc đưa ra mệnh lệnh. Dù có nhiều lần tôi van xin vợ mình đừng nhìn nữa, và cũng đừng cố bảo vệ tôi bằng
chính mạng sống của em ấy, nhưng em ấy
vẫn không thể chấp nhận số phận đó. Làm sao mà em ấy có thể chấp
nhận để tôi hy sinh trong khi em ấy có sức mạnh để ngăn chặn điều đó cơ chứ?
Nhưng có bao giờ em suy nghĩ rằng, cuộc sống của anh sẽ tăm tối thế nào khi
không còn em nữa? Làm sao mà đôi mắt mù quáng của anh có thể thấy được gì khi ánh sáng hy
vọng của đời mình đã bị dập tắt?
Rinia cũng hiểu tại sao tôi lại không hề
thích thứ khả năng thiên phú ấy. Khi cuộc chiến tranh giữa con người và tộc elf cuối cùng cũng kết thúc, Rinia không đề xuất việc sử dụng khả năng của mình để
đưa tôi
lên làm lãnh đạo. Tuy nhiên, sau những gì đã xảy ra trong toà lâu đài bay… rất khó để tôi có thể tha thứ cho Rinia vì đã không chia sẻ những
gì mà cô ấy đã thấy trước.
“Mình đúng là một ông già đạo
đức giả,” tôi lẩm bẩm một mình, đứng dậy và bắt đầu chạy quanh căn phòng vuông vức nhỏ.
Nổi hối hận sởn gai ốc dâng lên trong lồng ngực. Nhìn thấy
Rinia trông thậm chí còn già nua và gầy gộc hơn cả tôi lật đật bỏ về, thật không dám tưởng tượng cô ấy đã hy sinh bao nhiêu sinh mệnh của mình. Rinia đang đi theo lối mòn của vợ tôi — em gái cô ấy — nhưng tôi sẽ không
cảm kích cô ấy vì điều đó. Tuy nhiên, tôi tin rằng cô ấy đang làm như vậy là có mục đích, và Rinia quyết định xuất hiện cũng
là có lý do.
Tôi sẽ là một tên ngu ngốc khi xem nhẹ lời Rinia.
Tôi tiến đến cửa sổ và dựa
vào bệ cửa với một tiếng thở dài run rẩy. Bên dưới, một gia đình elf đang làm việc chăm chỉ ở vườn nấm cạnh Tòa thị
chính. Ba người lùn đang chạy nhảy qua khu vườn, chỉ chỏ vào những cây nấm với cha chúng. Rồi anh ta sẽ khom người xem nấm đã sẵn
sàng để hái chưa, nếu chưa thì giải thích cho lũ trẻ tại sao nó chưa sẵn sàng…
Tôi tự hỏi anh ta đã làm nghề gì trước khi đến khu thánh địa này. Anh ấy đã từng là một
người lính ư? Hay một tiều phu? Có lẽ anh ấy đã từng là một đầu bếp. Tôi tò mò không biết anh ấy nghĩ gì về các cổ vật này, và càng không biết liệu
anh ấy có muốn gánh vác trách nhiệm sẽ được đưa ra trong ba ngày tới hay không.
Bởi vì, dù mong muốn của chính mình là gì, thì người đàn ông này sẽ phải bầu để đưa ra lựa chọn
sẽ quyết định tương lai của cả khu thánh địa này. Tôi là người đã đặt áp lực đó lên vai anh ấy.
Liệu đây có phải là một quyết
định khôn ngoan không?
Tôi sợ rằng, sâu thẳm trong thâm tâm mình, tôi đã đưa ra quyết định
đó chỉ bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi không muốn gánh vác trọng trách này một mình nữa, đặc biệt là khi số phận của
cả chủng tộc tôi đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nhất là khi chúng tôi mắc kẹt giữa cuộc chiến quy
mô khổng lồ giữa gia tộc Vritra và gia tộc Indrath.
GÓC
NHÌN CỦA WINDSOM:
Xa xăm bên dưới là ngôi làng thánh địa nhỏ tràn ngập chủng tộc hạ đẳng. Theo ước tính của tôi, có khoảng vài trăm người chen
chúc nhau ở trung tâm thị trấn dưới lòng đất. Nếu tôi nhắm mắt lại và vận mana vào tai, tôi có thể
nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, giống như một đám muỗi bay vo ve vậy.
Tôi có chút thất vọng khi biết
được Virion đã từ chối sử dụng cổ vậy mà mình đã rất háo hức sở hữu. Nhìn bên ngoài, có vẻ như ông ta đã quyết định rút lui ngay khi người dân của ông ta phát hiện ra sự thật về sự hủy diệt của Elenoir là do bí kỹ World Eater.
Lời nói dối đó cũng chẳng tồn tại được
quá lâu, tác dụng của nó chỉ đơn giản là để câu giờ đến khi giai đoạn tiếp theo
trong kế hoạch của Chúa tể Indrath bắt đầu. Một đám người Dicathen vô vọng sẽ chẳng có ích lợi gì cho chúa tể của tôi. Tôi
thậm chí đã đưa ra một số gợi ý cho Virion về việc nên chọn ai là người đầu
tiên sử dụng cổ vật mới. Ông ta đáng ra đã có thể đã bắt đầu quá trình này vào bất kỳ thời điểm
nào trong ba ngày qua, và các pháp sư như Glayder, Earthborn, hoặc thậm chí tên Lance Bairon Wykes sẽ có thể trở thành một ngọn hải
đăng thắp sáng hy vọng cho bọn chúng.
Bằng cách nào đó, việc ông ta thoái lui ngay lập tức gần như mang
tính cá nhân với tôi. (Darkie:
Gốc: immediate collapse of his judgment almost personal, ý Winsom là kiểu đã
khuyên là nên dùng, và Virion suýt thì dùng nếu không có Rinia can thiệp, nên tự
dưng Virion từ chối dùng cổ vật nữa nên ông thần này cay cú). Tất cả các cuộc trò chuyện
dài đằng đẵng giữa chúng tôi - tất cả lời khuyên và hướng dẫn của tôi – đều coi như bỏ công vô ích.
Chính Aldir là người đã quyết định chọn Virion làm chỉ huy lực
lượng của toàn thể Dicathen, trước khi cuộc chiến này leo thang hơn. Aldir coi ông ta là một người đàn ông xứng
đáng bỏ thời gian rèn luyện, nhưng thất bại lần này chính là một lời nhắc nhở lạnh lùng rằng tất cả các chủng tộc hạ đẳng kia
cũng có giới hạn của chúng, và có vẻ như Virion đã sắp đến giới hạn của ông ta rồi. Thời gian sống ngắn ngủi và tư tưởng thiển cận không biết
nhìn xa trông rộng kia chính là lý do tại sao đám chủng tộc hạ đẳng kia vĩnh viễn
sẽ chẳng bao giờ hiểu được hậu quả khôn lường còn to lớn hơn tính mạng của bọn
chúng.
Quá nhiều thời gian đã bị lãng phí, cơn bực tức đeo bám tôi như bụi đường
sau một chặng đường dài.
Với tư cách là người đại diện của Dicathen, tôi đã dành
quá nhiều thời gian để chăm sóc lục địa kia, đảm bảo rằng nền văn minh
của chủng tộc hạ đẳng kia sẽ không sụp đổ cho đến khi hoàn toàn phát triển. Mặc dù tôi chưa nói ra suy
nghĩ của mình với lãnh chúa, nhưng tôi rất háo hức mong đợi cuộc chiến này kết thúc để tôi có thể đề xuất thăng tiến lên một vị
trí cao hơn.
Và đương nhiên, tùy thuộc vào những
gì mà Virion và người dân của ông ta quyết định, công việc giám sát của tôi có thể kết thúc sớm
hơn tôi nghĩ.
Cơ thể tôi tan chảy thành
màu đen như mực, biến thành hình dạng một con mèo đen, và tôi nhảy ra khỏi mỏm
đá mà tôi đang ngồi quan sát, nhảy từ đá này sang đá khác cho đến khi tôi đến con đường dẫn đến
trong thị trấn.
‘Đáng ra mình phải nên giải
quyết hết đám người tiên tri từ nhiều năm trước,’ tôi suy nghĩ, bực bội khi Rinia Darcassan can thiệp vào chuyện này. Trong số các chủng tộc hạ đẳng
kia, chỉ có một mình bà ta là thấu hiểu rõ mục tiêu của Chúa tể Indrath, mặc dù bà ta đã quá mù quáng khi không chấp
nhận hy sinh nhỏ kia, không thấy được rằng việc bọn chúng hoàn thành vai trò của
mình sẽ là một vinh hạnh của bọn chúng mới đúng.
Tôi đến vùng rìa thánh địa trước khi cuộc họp bắt đầu.
Đám đông ngày càng ồn ào khi tôi đến gần hơn. Mỗi người một một ý kiến, mỗi ý kiến
trái ngược nhau tạo nên một cuộc tranh cãi khó hiểu và vô nghĩa. Tôi thật không thể hiểu sao
lại có người lại đưa ra quyết định thông minh đến thế này.
Khi đám người dần trở nên đông đúc hơn, tôi
luồn lách giữa hai chân của chúng và nhảy lên một mỏm đá nhỏ nhô ra từ một bên của một tòa nhà bằng
đá. Tôi ngay lập tức hối hận về vị trí đã chọn của mình khi đứa trẻ bên dưới cố
gắng tóm lấy đuôi của tôi. Không có thời gian để di dời, tôi cảm nhận được sự thay đổi
trong đám đông.
Bên kia quảng trường, cánh cửa
của Tòa thị chính mở ra và Virion xuất hiện, mang theo một trong những cổ vật mà Chúa tể Indrath đã ban tặng cho ông ta. Lance Con người đi ngay
sau ông ta, cầm cái thứ hai, một hòn đá quý màu xanh lam có tay cầm bằng bạc, và một người lùn tóc vàng cầm cái thứ ba, được rèn bằng vàng
và đính một viên đá quý màu đỏ trên đỉnh, trong như một con rắn độc.
Tiếng ồn ào của đám đông lặng
đi khi bọn chúng nhận ra rằng tổng tư lệnh của chúng hiện đang có mặt. Ông ta chỉ đơn giản là quan sát những người dân đang đứng đầy quảng trường và tất cả
các con hẻm gần đó, một số thậm chí còn dựa ra ngoài cửa sổ hoặc tụ tập trên những
mái nhà thấp. Khi toàn bộ hang động trở nên im lặng, ông ta bắt đầu nói.
“Toàn dân Dicathen. Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây ngày hôm nay. Vấn đề trước mắt là
một trong những điều vô cùng quan trọng đối với tất cả mọi người trong nơi ẩn náu này, và từng ý kiến của tất cả mọi
người đều rất quan trọng, và chúng ta sẽ cùng nhau quyết định hướng đi của dân
tộc mình." Virion dừng lại, để các cuộc trò chuyện nhỏ dần. “Trên tay tôi là một cổ vật có khả năng đẩy một pháp sư đến hoặc thậm chí đột phá cao hơn cả lõi trắng. Sức mạnh này sẽ được trao cho chúng ta để
cuối cùng chúng ta có thể chiến đấu ngang cơ với kẻ thù của mình."
Có một số người reo hò và lên tiếng về điều này. Một đám thiếu kỷ luật và tôn trọng đến đáng kinh ngạc, nhưng Virion
chỉ đợi cho đến khi tiếng ồn lắng xuống trước khi tiếp tục.
“Những cổ vật này được các Asura ở Epheotus chế tạo và được Chúa tể Indrath trao tặng cho chúng ta. Nhưng, như tôi chắc rằng tất
cả mọi người
đều đã biết,
cũng chính Chúa tể Indrath là người đã ra lệnh cho một asura được gọi là Đại Tướng Aldir tấn công người
Alacryan ở Elenoir, dẫn đến sự hủy diệt của quê hương tộc elves. "
"Sát nhân!" Một con người bụng phệ hét
lên.
"Chúng ta không cần những con quỷ đó giúp đỡ!" Một người phụ nữ elf hét lên. Cô ta đã mất một con mắt, có một cái lỗ sâu hoắc không che và ai cũng nhìn thấy. “Ông cũng chẳng tốt đẹp gì
hơn bọn chúng hết! Đồ phản bội!”
"Là lõi trắng đấy, đồ ngu!" Một giọng trầm hét lên mà tôi không thể xác
định được là ai. "Chúng ta có thể giành lại quê hương của mình, nên kệ mẹ lòng tự tôn của mấy người!"
Từ trên sân thượng, một nam
thanh niên đập chiếc búa vào đá. “Tại sao lại bỏ phiếu bầu làm gì hả? Tổng tư lệnh, chỉ cần chọn ra những người muốn trở nên mạnh mẽ sử dụng các cổ vật là được rồi! ”
Hàng chục giọng nói vang lên
trong hỗn độn, người thì ủng hộ và người thì lên án, và đám đông dường như sẵn sàng dùng đến bạo lực. Tuy nhiên, trước
khi mọi chuyện leo thang, một tiếng sấm rung chuyển cả hang động. Đứa trẻ đang phá rối tôi quay ngoắt về phía cha
mẹ của nó, khóc ré lên vì giật mình và sợ hãi.
Tôi đã kiểm tra Lance con người. Trước đây Bairon Wykes có thể là một
cánh tay thép phù hợp với việc lãnh đạo dân Dicathen hơn, nhưng bây giờ thì Bairon đã quá thân thiết và phục tùng Virion.
Tất nhiên vẫn còn những người
khác trong số các Lances kia. Varay Aurae có thể sẽ là một con rối mạnh mẽ. Tuy nhiên, cô ta đã thể hiện rằng mình hoàn toàn trung thành
với dân Dicathen, và không có khả năng đứng về phía chúng tôi và quay lưng với Virion và hội đồng hạ đẳng kia.
“Chúng ta sẽ có thời gian để
bàn bạc nên làm gì với những asura kia, hoặc mọi ngươi nên làm gì với
tôi sau,” Virion tiếp tục, giọng anh vang vọng khắp hang động. “Nhưng hôm nay,
chúng ta ở đây vì một mục đích khác, nhằm đưa ra quyết định hệ trọng sẽ thay đổi cục diện
của cuộc kháng chiến này. Chúng ta sẽ chấp nhận món quà sức mạnh đó, thứ mà chúng ta đã được cảnh
báo có thể sẽ dẫn chúng ta vào con đường tận diệt, hay chúng ta sẽ từ chối món quà sức mạnh đó, từ chối mối liên minh với Gia tộc Indrath và có thể sẽ khiến chúng ta phải đối đầu
với các asura? ”
Mặc dù tôi rất muốn nhắm mắt
dõi theo rạp xiếc này quyết định ra sao, nhưng tôi buộc phải chăm chú lắng nghe từng người
một bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
Một số nói về sự sống còn,
những người khác nói về việc đúng và sai. Nhiều người rơi nước mắt thương tiếc
vì mất quê hương rừng của mình, trong khi những người khác rao giảng chủ nghĩa thực dụng. Đối với tôi, dường như tất cả những gì bọn chúng
nói chỉ đơn thuần là nói suông, những câu từ sáo rỗng. Tuy nhiên, tôi ghi nhớ tất cả những gì chúng đã nói, nhìn chằm chằm vào chúng
và chú ý đến
cả lời nói và hành động.
Eleanor Leywin quan sát mẹ mình và con gấu bảo hộ của con bé từ mái hiên bên trái tôi,
nhưng tôi không để chú ý quá lâu vào đứa trẻ đó, đề phòng nó nhận ra mắt của tôi và ngay lập
tức nhận ra danh tính thật của tôi.
Nhà phát minh Gideon cũng có
mặt, khoanh tay quan sát với vẻ mặt chua chát. Không phải khi không mà các sasura để ý đến những nhà phát minh của Dicathen, nhưng Gideon
có một bộ óc rất khác thường. Sẽ rất đáng tiếc nếu để Gia tộc Vritra chạm tay được vào ông ta.
Ngoài mấy người đó ra thì
trong đây chẳng có chủng tộc hạ đẳng nào là đáng để chú ý.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, bọn chúng vẫn còn tranh cãi
nhau dữ dội như đám trẻ con chơi quăng đá tảng (boulder toss). (Darkie: Trò này chắc chỉ có dân asura chơi
thôi qua.) Lâu đến mức tôi bắt đầu cảm
thấy những phút giây quý giá của mình trôi đi một cách vô ích, mặc dù bản thân mình già hơn cả những người cổ
xưa nhất trong số các asura. Ngay khi tôi quyết định rằng bọn chúng hẳn đã quên lý do chính của việc này, Virion kêu gọi tất cả giữ im lặng.
“Bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu bầu. Ai ủng hộ việc sử dụng những cổ vật này xin vui lòng giơ tay lên.”
Tất cả các cánh tay giơ lên, nhưng có quá
nhiều người nên không thể biết chính xác số lượng là bao nhiêu. Bên cạnh Virion, một pháp
sư giơ tay ra và phát ra một xung gió lan truyền qua đám đông giống như gợn sóng
trong ao, thổi vào lông của tôi. Cô ta cúi người về phía Virion và thì thầm vào tai Virion
một con số.
Ông ta gật đầu. "Còn ai phản đối việc sử dụng
các cổ vật này, xin vui lòng giơ tay lên."
Các cánh tay lại đưa lên. Tôi nhận thấy
rất rõ ràng rằng Eleanor cũng nằm trong số đó, và Gideon cũng vậy. Tôi rất ngạc
nhiên khi thấy Virion đã không giơ tay lên, và cả tên Lance cũng vậy.
Một lần nữa, một luồng gió
thổi qua hang động. Pháp sư đó thì thầm vào tai Virion. Ông ta không nói liền với đám đông, một lúc sau, giọng ông ta
vang lên thông báo kết quả một cách cam chịu.
“Người dân đã lên tiếng. Chúng ta sẽ từ chối sử dụng cổ vật này, và làm như vậy đồng nghĩa với việc từ chối mối quan hệ hữu nghị với Chúa tể Indrath. Các pháp sư của
chúng ta sẽ không bị các asura trói buộc, và chúng ta sẽ tự tìm cách giành lại quê hương mình và đánh đuổi người Alacryan ra khỏi lục địa của chúng ta.”
"Nhưng những người muốn chiến đấu thì nên—”
"Quyết định khôn ngoan!"
“—yêu cầu đếm lại—”
“—thành kẻ thù của các vị thần!”
“—nên hầu tòa vì đã phản bội—”
Tôi thở dài, đôi vai nhỏ bé
của tôi vươn lên và hạ xuống trong thất vọng khi những tên hạ đẳng kia sôi sục, đám đông ngay lập tức chuyển
sang la hét và khi ngôn từ bất lực, bọn chúng bắt đầu xô đẩy lẫn nhau. Các lính gác và một số pháp sư mạnh hơn
đã tiến vào, can ngăn các nhóm cãi vã và hét lên yêu cầu tất cả mọi người giải tán và trở về
nhà của mình. Vợ níu kéo chồng, bố mẹ ôm con vào lòng, bạn bè nhìn nhau một cách bất lực.
‘Thật ngu ngốc,’ tôi nghĩ, nhảy xuống khỏi tảng đá và len lỏi qua các đôi chân đang dậm dữ dội kia.
Từ thuở khai thiên cho đến
nay, bọn chúng đã luôn coi chúng ta như những vị
thần. Đáng ra bọn chúng phải tỏ ra biết ơn nhiều hơn vì những gì chúng ta đã làm vì chúng, tôn thờ chúng ta hơn.
Hoặc ít
ra bọn chúng cũng phải biết sợ hãi trước chúng ta.
Có lẽ lịch sử được định là sẽ luôn lặp lại, tôi suy nghĩ, đã chuẩn bị tinh thần báo
cáo cho Chúa tể Indrath.
[] []
[]
#Darkie