14/9/22

Chapter 374: Kết Thúc

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

Tôi đứng đó một cách vô hồn, bất động như thể bị tê liệt, mắt đờ đẫn và luồng suy nghĩ rối tung lên.

Agrona hét lên, nhưng máu dồn lên đầu tôi, lời nói của ông ta bị bóp nghẹt như tiếng sấm ở vùng núi xa.

Người đàn ông kia, người từng được cho là bạn của tôi - tôi phớt lờ cảm giác rối bời khi ký ức về ta vẫn tiếp tục lẩn tránh tôi - đã cố giết tôi, thêm lần nữa. Nhưng điều đáng lo ngại hơn là tôi đã mất kiểm soát cơ thể của chính mình.

Tôi đã để anh ta chạy qua tôi. Không, nói thế cũng không đúng - cô ta gần như đã để ta chạy vụt qua tôi.

Lộn xộn và rối mù, tâm trí tôi nhớ khoảng thời gian ngắn ngủi trong kiếp sống mới, và tôi nhận ra rằng cô ta luôn ở đó, ẩn sâu bên trong cơ thể này, trốn chui lủi trong ý chí thú của Elderwood Guardian ẩn sâu bên trong tôi.

Và cô ta đã điều khiển cơ thể này. Chỉ một giây thôi, nhưng đủ lâu để cho tôi thấy cô ấy ẩn chứa nhiều điều hơn những ký ức kia.

Nhưng có gì đó sai sai. Cơ thể này… Nico và Agrona nói rằng nó thuộc về một chiến binh phe địch, một công chúa, nhưng cô ta đã bị thương trong trận giao tranh, cơ thể vẫn còn sống nhưng tâm tríta đã biến mất…

Dối trá, lúc nào cũng dối

Bây giờ tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cô ấty, biết cô ấy là người như thế nào, tôi nhận ra rằng những suy nghĩ này là của cô ấy, không phải của riêng tôi, và làm cho nó im lặng. Tôi nghĩ về cảm giác của Agrona khi bóp nghẹt những ký ức đó, thứ đã liên tục đeo bám tôi trong những ngày đầu tiên sau khi chuyển sinh. Theo bản năng, tôi tiếp cận với cảm giác này một lần nữa, tôi bao bọc ý chí thú bằng mana, tạo ra một rào cản ngăn cách giữa tâm trí cô ta và tôi.

‘Tâm trí của tôi là thuộc về mỗi mình tôi, chứ không của ai khác, tôi tức giận nghĩ.

Không còn phản hồi nào cả.

Tôi hít một hơi thật sâu. Đấu trường có mùi khô héolạnh lẽo, át đi mùi thơm phảng phất của mana còn tồn đọng sau trận chiến dữ dội vừa rồi.

Agrona liếc nhìn về hướng tôi, khẽ cau mày. Ngoài ông ta ra, tôi thấy trên khán đài, hàng ngàn người vẫn còn quỳ gối, một số cúi ​​gằm xuống, rõ ràng là do áp lực toả ra từ Agrona. Những khuôn mặt mà tôi có thể nhìn thấy — những người đủ can đảm để ngẩng đầu lên trước sự hiện diện của Đấng Tối Cao — là những chiếc mặt nạ đang bàng hoàng trong sợ hãi và kinh ngạc.

"Cô có cảm nhận được gì từ hắn không, Cecil?"

Tôi lắc đầu và một lọn tóc xám như kim loại xõa bay vào tầm nhìn của tôi. Có lẽ tôi nên nhuộm nó nhỉ? Tôi tự nghĩ, rồi nhớ rằng Agrona đang đợi tôi trả lời. "Không. Tôi không cảm nhận được chút mana nào từ , ngay cả khi rõ ràng đang sử dụng ma thuật.” Tôi dừng lại, nhìn đôi mắt đỏ rực rực rỡ của Agrona. "Ôngđịnh để cho ta giết tôi không?"

Ánh mắt ông quay lại bầu trời, nhìn về phía xa xăm. “ chưa bao giờ gặp nguy hiểm cả. Ta biết hắn ta sẽ cố gắng, và tôi cũng biết hắn ta sẽ thất bại”.

Tôi gật đầu, quay đi. Tôi há hốc miệng khi nhận ra bộ dạng nằm sấp và tơi tả bầm dập của Nico nằm ngay trong một trong các khu vực khán đài. Tôi bước về phía anh ấy một bước, nhưng Agrona đã nắm lấy khuỷu tay tôi.

Không nhìn tôi, ông ta nói, “Kệ cậu ta đi. Tên nhóc đó còn giá trị sử dụng gì đối với cả hai chúng ta nữa”.

Cau có, tôi lắc tay mình ra khỏi tay ông ta. "Anh ấy rất quan trọng với tôi, Agrona, nên anh ấy cũng quan trọng với ông."

Lơ lửng khỏi mặt đất, tôi bay qua cánh đồng đầy gai và đất cháy đen kịt, rồi quỳ xuống bên cạnh Nico. Hơi thở của anh ấy gấp gáp và nặng nhọc, và mái tóc đen của anh ấy lòa xòa rối bời. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhợt nhạt và bẩn thỉu.

Có một cái lỗ nhuốm máu trên áo giáp của anh ấy, ngay trên xương ức. Vết thương đã không còn chảy máu nữa, miệng vết thương đã lành lại, nhưng bất cứ loại thần dược nào mà anh ấy đã dùng đều không thể cứu được lõi của anh. Mana đã phớt lờ anh ấy. Một vài hạt mana thổ hệ bám vào da anh, một ít mana thuỷ hệ màu xanh chảy trong huyết quản anh, nhưng lõi của anh ấy lại trống rỗng. Nó đã hỏng và trở nên vô dụng.

Em xin lỗi, Nico,” tôi nói, lau vết bẩn trên má anh ấy. “Lẽ ra em phải bảo vệ anh. Anh đã rất... tức giận... Đáng ra em phải biết được rằng anh sẽ làm chuyện này."

Ngực của Nico đang phập phồng lên xuống. Mí mắt anh ấy rung lên. Xung quanh anh, mana chỉ nằm yên lặng trên mặt đất, cuốn bay theo làn gió nhẹ, bị đốt cháy bởi những ngọn lửa tàn dư từ cuộc chiến giữa Cadell và Grey…

Nhưng không chút mana nào được hút vào mạch mana của anh hoặc cung cấp năng lượng cho cơ thể anh ấy. Những chữ cổ tự khắc vào da thịt anh ấy cũng trống rỗng vô hồn, không khác gì những hình xăm bằng mực ở thế giới trước đây của tôi.

Không công bằng chút nào cả. Thật sự không hề đúng gì cả.

Tôi cảm thấy áp lực khủng bố của Agrona đang tiếp cận từ phía sau, có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của ông ấy ngay cả khi không cần quay lại nhìn. Ánh mắt của ông giống như một ánh đèn sân khấu, thắp sáng thế giới ở bất cứ nơi nào nó nhìn tới. “Sau tất cả công sứckhổ nhọc để trở nên mạnh mẽ hơn, Nico giờ sẽ vĩnh viễn không bao giờ sử dụng được phép thuật nữa.” Agrona nói không hề có chút buồn bả hay cảm xúc gì cả, ông chỉ đơn thuần là nói sự thật trước mắt thôi.

Những lời của ông ấy vang lên trong tai tôi. Một vết thương không giết chết cơ thể, mà lại tước đoạt quyền thi triển phép thuật của một pháp sư. Ban cho họ món quà tuyệt đẹp này chỉ để rồi nhẫn tâm tước đoạt nó đi ư? Một số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Agrona nói một lần nữa, nhưng tôi không thể xử lý lời nói của ông ấy vì đống suy nghĩ của mình. Tầm nhìn của tôi xoáy sâu vào nguồn mana quanh quẩn quanh Nico. Có một cái gì đó ở đây, một tiềm năng, một thứ gì đó chỉ có tôi mới có thể làm được.

Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển như thể trong vô thức, được hướng dẫn bởi một bản năng sâu xa nào đó. Tay tôi lướt đến xương ức của Nico, rồi ngón tay tôi đẩy xuống vết thương vẫn đang lành lại. Chúng di chuyển bên trong anh cho đến khi va chạm vào một thứ hơi cứng: lõi của anh ấy.

Các hạt mana màu xanh lam, đỏ, lục và vàng xoay quanh chúng tôi, lơ lửng như phấn hoa phát sáng trong không khí, sau đó bắt đầu chảy vào mạch mana của anh ấy, uốn lượn qua cơ thể anh ta và trở lại cái lõi bị hỏng của anh ấy. Với mana, tôi có thể cảm nhận được vết sẹo đen bao trùm lấy lõi của Nico và sự thô ráp bên trong khi nó chứa đầy máu đông và cặn bã.

Bản thân lõi – một cơ quan kỳ lạ chỉ tồn tại trên thế giới này chứ không hề có ở thế giới trước của tôi - không hề phản ứng với sự hiện diện của mana. Cứ như thể phần lõi đã chết, mặc dù các cơ quan khác của Nico vẫn tiếp tục hoạt động bình thường. Thông thường, một cơ quan bị hỏng sẽ dần khiến các cơ quan khác hỏng theo, cuối cùng dẫn đến tử vong. Nhưng con người có thể sống sót mà không có lõi mana

Tôi đã được đầu thai vào một cơ thể có lõi mana bạc đã hình thành hoàn chỉnh, đẹp đẽ, và vì vậy tôi chưa bao giờ cần phải hình thành lõi của chính mình. Bản thân quá trình luân hồi — hoặc có lẽ là việc tôi là Di sản— đã gần như ngay lập tức thanh tẩy lõi bạc của cơ thể để đột phá lên lõi trắng. Nhưng mana tồn đọng xung quanh lõi của Nico giống như một bản thiết kế cho thứ mà lõi trước đây.

Sử dụng mana như nhọ nồi (steel wool), tôi quét sạch máu khô đọng bên trong đồng thời đốt sạch phần cặn còn sót lại bằng cách cẩn thận đốt mana hoả hệ.

Nico phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ và co giật, nhưng vẫn bất tỉnh, điều mà tôi rất mừng. Quá trình này không hề nhanh chóng. Tuy nhiên, với khả năng thành thạo kỹ thuật mới của tôi, và chỉ trong vòng vài phút, tôi đã làm sạch hoàn toàn bên trong lõi.

Đến phần khó hơn, bản thân cốt lõi. Giống như một cơ quan mới được hình thành, các khung cứng của nó đã bị nhiễm máu.

Chỉ dùng mana thuỷ hệ, tôi kéo chúng xuyên qua các khung lõi. Mỗi hạt mana thải ra một ít máu bị mắc kẹt và khi tôi càng lặp lại quá trình này, lõi của Nico càng sạch và trong suốt hơn.

Đây là một quá trình chậm hơn, và vì vậy tôi đã dừng lại khi lõi vẫn còn là một màu vàng âm u. Hiện tại, tôi chỉ cần biết nó sẽ có tác dụng là được.

Nhưng chỉ riêng sự hiện diện của lõi và mana đã được làm sạch dường như vẫn chưa đủ, vì chưa có gì xảy ra bên trong anh ấy cả. Anh ấy nhăn nhó không yên, lông mày nhíu lại và miệng cong như một cái cau mày khó chịu.

Alacryan, không giống như người ở Dicathen, được sinh ra với lõi mana đã hình thành sẵn: Một trong nhiều đột biến gây ra bởi thử nghiệm của Agrona trong việc lai giống. Lễ ban tặng thực chất chính là kích hoạt lõi tự nhiên trong họ, hấp thụ mana để họ có thể khai thác sức mạnh của cổ tự. Tuy nhiên, Dicathen, tôi biết rằng các pháp sư trẻ đã tự thiền định để thu thập và thanh lọc mana cho đến khi họ “thức tỉnh”, sử dụng chính mana để tạo ra cốt lõi.

Đưa tay ra bên ngoài, tôi kêu gọi nguồn mana lấp đầy sân vận động, kéo nó đến với tôi thành dòng nước xoáy. Tôi lại rút nó qua các mạch mana của Nico, vào lõi của anh ấy, rồi lại ra ngoài qua các dòng mana và vào các cổ tự của anh ấy cho đến khi cơ thể anh ấy phát sáng mờ nhạt, cơ thể anh ấy phát sáng lên từ bên trong.

Tôi nghe thấy các Scythes quay trở lại, nhưng Agrona lờ đi những lời bào chữa và phỏng đoán của họ. Ông ấy tập trung hoàn toàn vào tôi, đôi mắt ông ấy tò mò dò xét tôi.

Tôi lờ ông ta đi.

Những chiếc khiên kết giới— những thứ trụ lại được sau trận chiến — vụt tắt khi tôi lấy hết mana từ chúng. Các vật phẩm chiếu sáng chạy bằng Mana nhấp nháy và tắt ngúm. Các cổ vật khác cũng y chang. Ngoài lượng mana trực tiếp trong lõi của những người đang run rẩy, sợ hãi trên khán đài ra, số mana còn lại tôi đều đổ hết vào Nico.

Đôi mắt anh ấy mở ra một cách mệt mỏi. "Cecilia?"

Anh bắt đầu ho. Tôi thả lõi của anh ra và từ từ rút tay ra khỏi ngực anh ấy, cẩn thận lau máu của anh bằng áo choàng chiến đấu của tôi. “Em đã làm xong phần của em rồi, Nico. Bây giờ em cần sự anh giúp đấy. Hãy hút mana vào, kiểm soát nó đi. Anh có thể… anh có thể làm điều đó không? ”

Nico hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào và ho thêm vài tiếng nữa. "Anh không thể cảm nhận được mana."

Nắm lấy tay anh, tôi siết mạnh đến mức đau điếng. “Những đứa trẻ ở lục địa khác có thể điều khiển mana trong cơ thể chúng trước khi chúng hình thành lõi. Nên chắc chắn anh cũng có thể làm được.” Nhìn thấy sự tự tin dần lụi tàn trên ánh mắts của anh ấy, tôi cố gắng khơi dậy ngọn lửa trong Nico. "Grey đã làm được khi chỉ mới ba tuổi, đúng không?"

Qua cách anh ấy làm căng người, tôi chắc chắn rằng nó đã thành công. Nico trừng mắt nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại. Một nhịp tim trôi qua, rồi hai nhịp, rồi… mana tôi đã cô đọng trong cơ thể anh ấy bắt đầu lăn tăn. Thoạt đầu, một chuyển động nhỏ, như làn gió nhẹ lướt qua mặt ao, nhưng cũng đủ để khiến tôi mỉm cười.

"Chính xác thì đã làm gì thế?" Agrona hỏi khi cúi xuống cạnh tôi và đặt tay vào giữa bả vai tôi.

Tôi giải thích quá trình này một cách tốt nhất có thể, giữ giọng trầm để Nico có thể tập trung. “Nhưng tôi không chắc chính xác liệu nó có tác dụng hay không.”

“Một lần nữa, khả năng kiểm soát mana của cô lại khiến ta ngạc nhiên đấy,” Agrona nói, giọng trầm ấm của ông vang lên những lời khen ngợi. “Ta thực sự tin rằng không hề có giới hạn cho khả năng của , Cecil. Và ta xin lỗi vì những gì ta đã nói lúc nãy. Ta đã quá nhanh chóng từ bỏ Nico”.

“Không có gì,” tôi lạnh lùng trả lời. “Bởi vì tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy. Và tôi cũng sẽ không bao giờ để cho ông quên lời hứa của mình đâu."

Các hạt mana trong lõi của Nico bắt đầu thay đổi, ngày càng sáng và tinh khiết hơn. Các mạch mana của anh ấy cũng thức dậy, kéo lượng mana mới được thanh lọc ra ngoài cơ thể để giúp anh ấy hồi phục. Các chữ cổ tự của anh ấy được kích hoạt trong chớp nhoáng, từng cái một, giống như cơ bắp được kéo căng.

Mắt Nico mở trừng trừng. Nụ cười anh ấy dành cho tôi đầy dịu hiền và tử tế hệt như ký ức mà tôi nhớ về anh ấy hồi còn ở cô nhi viện.

"Làm sao mà em làm được thế?"

Tôi siết chặt tay anh ấy một lần nữa và nhận ra rằng cảm giác chóng mặt và buồn nôn mà trước đây tôi thường cảm thấy khi chạm vào anh ấy — một phần cảm xúc mà Tessia Eralith dành cho anh — đã biến mất. Tôi định cúi xuống hôn anh ấy, nhưng sau đó nhớ lại lời hứa của Agrona.

Một ngày nào đó, Nico và tôi có thể lấy lại cuộc sống mà chúng tôi xứng đáng có được. Cuộc sống thực của chúng tôi — bao gồm cả mối quan hệ của chúng tôi. Còn hiện tại, trong cơ thể này… cảm giác thân mật giống như một cảm giác bị xúc phạm vậy. Tôi gần như bật cười vì suy nghĩ trẻ con này. Đúng là ngớ ngấn. Bộ chiến đấu trong cơ thể của người khác thì được, nhưng lại không được hôn người khác ư?

Nhưng sự thật thì khác. Một cái gì đó phức tạp hơn, và xa lạ hơn nhiều.

Tôi quyết định rằng như vậy thì chẳng thể nào gọi là sống được. Đây cứ như làđịa ngục vậy. Mặc dù tôi sẽ không đơn thuần trở thành thứ vũ khí của Agrona, nhưng tôi cũng không thể là chính mình, không thực sự, nếu là tôi vẫn còn sử dụng cơ thể này. Nico cũng không thể là chính anh ấy. Nhưng chúng tôi chung sức với nhau, thay đổi kết cấu của thế giới này theo ý muốn của Agrona và khi giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh, chúng tôi có thể rời đi. Cùng với nhau. thực sự được là chính bản thân mình.

Cùng với nhau.

Đứng dậy, tôi kéo Nico lên với tôi. Anh ấy nhăn nhó, cuộn vai và cổ. Đôi mắt anh nhìn về phía Agrona trước khi lướt ra xa lần nữa, tập trung vào khoảng không. “Chuyện gì đã xảy ra với…”

"Grey ư?" Agrona nói, nhướng mày trước một khuôn mặt thản nhiên khác. "Sau thất bại ngoạn mục của ngươi, hắn lại biến mất."

Khuôn mặt của Nico trùng xuống, nhưng tôi nắm lấy cằm anh ấy và buộc anh ấy phải ngước lên nhìn vào mắt tôi.

“Đừng đánh mất bản thân mình torng sự tuyệt vọng và tức giận,” tôi nói, nhẹ nhàng lạnh lùng. "Em cần anh. Nếu chúng ta định giết Grey, chúng ta cần phải làm điều đó cùng nhau. "

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:

Cốt lõi của tôi rên rỉ phản đối khi tôi hoàn thành Thần Tốc.

Bụng dạ cồn cào, tôi ngã nhào xuống đất, cơ thể đâm vào một sàn đất đầy kim khô dày đặc.

Trong một vài giây, tôi chỉ nhìn chằm chằm về phía sau của mình. Một tán cây xanh dày đặc che khuất bầu trời. Những thân cây màu nâu xám vươn cao trong không khí, các thân dày xòe ra len vào những cây bên cạnh.

Tay tôi bấu vào mặt đất bên dưới, siết chặt đất vào lòng bàn tay. Tôi đập mạnh nắm đấm xuống đất, và một lần nữa khi một tiếng hét thất vọng xé toạc cổ họng tôi.

Tôi biết tôi đã phạm sai lầm. Nhưng tôi vẫn chưa chắc liệu tôi có sai lầm không khi cố gắng và không giết được Cecilia, hay là ngay từ đầu nỗ lực đó đã sai trái rồi.

Sự thật rõ ràng một cách đau đớn là cô ấy không phải là người đã chết trên thanh kiếm của tôi trong giải đấu giành ngôi Vua. Agrona đã làm gì đó với cô ấy, trong hoặc sau khi tái sinh cô ấy. Cái nhìn ghê tởm kia… đó không phải là ánh mắt của một cô gái bị tra tấn đến mức lao mình vào vũ khí của một người bạn để kết liễu cuộc đời mình.

Nhưng có một cái gì đó khác. Tôi vẫn chưa biết liệu đây là chuyện tốt hay xấu.

Tessia vẫn ở đó. Em ấy đã chiếm lại cơ thể của mình, chỉ trong một khoảnh khắc, đủ lâu để nói chuyện với tôi.

Tôi có thể đã nắm lấy e ấy, Thần Tốc khỏi đó cùng em ấy…

Nhưng tôi cũng biết rằng Agrona sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Một trọng lượng nhẹ đột ngột đè lên ngực tôi khi Regis xuất hiện trong hình dạng chú cún con. Con sói bóng tối hùng vĩ một thời giờ đang chui ra khỏi tôi và bắt đầu tuần tra quanh khu đất trống nhỏ mà chúng tôi vừa xuất hiện.

Cảm ơn, tôi nghĩ với cậu ấy, vẫn chưa thể tập trung đủ năng lượng để nói nó thành tiếng.

‘Cảm ơn gì, vì đã cứu cái mạng cậu à? Regis dừng lại, nhướng mày nhỏ xíu. 'Không phải lần đầu tiên. Và chắc cũng không phải lần cuối cùng đâu quá."

Tôi dừng lại để sắp xếp suy nghĩ của mình. Điều đó cũng vậy, nhưng để tôi có trận chiến với Cadell. Đúng là điều đó thật ích kỷ, thậm chí nguy hiểm, nhưng đó là điều tôi cần phải làm.

Regis khẽ khịt mũi chế giễu. ‘Okê nhớ.

‘Mà, thứ sức mạnh mà ngươi đã sử dụng…

Tôi từng nói điều đó rồi… sức mạnh của tôi không theo kịp của cậu, Regis nghĩ một cách thực tế. Tôi đã tập luyện, chắc chắn rồi, nhưng tôi cũng đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ. Thiền định. '

Hình ảnh Regis ngồi trên một tảng đá, mắt nhắm nghiền, hai chân khoanh lại, tắm mình dưới đáy con thác đổ mát lạnh khiến môi tôi giật giật. Ngồi thiền thiệt luôn hả?

‘Ê, đừng để bị lừa bởi bộ răng tuyệt đẹp này nha. Tôi là dân có trí thức cao đấy. Nhưng vấn đề là, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cách tốt hơn để giữ cho chúng ta tỉnh táo trong khi cậu sử dụng những kiến thức tinh thông của mình về aether…

Vì vậy, bằng cách áp chế Huỷ Diệt vào một phép thuật cụ thể… Tôi nghĩ, nhớ lại những ngọn lửa màu tím lởm chởm bao bọc thanh kiếm aetheric.

“Chính cmn xác,” Regis nghĩ, rồi cứng người lại.

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng lạo xạo của những bước chân nhẹ nhàng, và quay đầu nhìn kỹ hơn xung quanh khu rừng.

Một khung cảnh màu vàng cam bao phủ cả rừng, lâu lâu bị ngắt quãng bởi những bụi cây xanh thẫm mọc xung quanh gốc cây, khiến người ta khó có thể nhìn xa hơn.

Ngay phía sau tôi, một vòm đá đã cắt ngang cảnh quan thiên nhiên. Nó được chạm khắc bằng đá cẩm thạch trắng, nhưng các chi tiết chạm khắc đã bị mài mòn từ lâu và đá đã bị ố vàng. Những dây leo bò lổm ngổm lên hai bên, ôm chặt lấy nó như thể chúng sẽ kéo nó xuống mặt đất nơi nó thuộc về.

Một người đàn ông già nua say quắc, dáng người trung bình nhưng với đôi vai rộng lớn bước quanh một trong những cái cây to lớn, lông mày rậm nhướng lên. “Ta tưởng cậu nói là cậu sẽ làm trong yên lặng và nhanh gọn mà, thằng nhóc kia. Lao thẳng từ bầu trời xuống và hét lên như một tên điên thì hơi bị ngược ngược rồi đó, đúng không? "

Tôi đứng dậy và gật đầu với ông ấy một cách mệt mỏi. "Càng thêm lý do để tôi rút khỏi đây nhanh."

Alaric thọc ngón tay cái vào thắt lưng và nhìn tôi. “Chà, xem xét những thứcậu đã cho ta, ta đã tưởng rằng cậu sẽ trông tồi tệ hơn rất nhiều khi xuất hiện ở đây. Mọi thứ vẫn theo kế hoạch chứ nhỉ?"

"Đoại loại vậy." Tôi nhăn mặt và xoa xoa phần xương ức đang đau nhức của mình. "Ông lấy hết tất cả mọi thứ chưa?"

Alaric khó chịu. "Vô thẳng việc luôn ha?" Rút ra một chiếc nhẫn trơn bằng đá đen bóng, ông ta ném nó cho tôi. "Mọi thứ đều ở trong đó hết."

“Cảm ơn,” tôi nói, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. “Bọn chúng sẽ tìm kiếm tôi. Tôi cho rằng chúng sẽ dập tắt mọi tin đồn, nhưng tôi nghĩ chúng sẽ kiểm tra bất kỳ ai mà có liên quan đến tôi.

Alaric nhìn thẳng vào mắt tôi và thở dài một tiếng. “Kệ bà chúng nó chứ. Dù sao thì ta cũng chỉ là một ascender say quắc cần câu còn gì. Quá bê tha và đần đồn, sáng mắt trước những đồng tiền dễ dàng từ một người lạ đề nghị trả tiền cho ta để dẫn đi xung quanh, đóng giả làm chú của ”.

Tôi khịt mũi, cảnh giác nhìn ông già, cảm thấy một vết nứt chạy qua cảm giác lạnh băng giá đang len lỏi trong thâm tâm tôi. “Cảm ơn nhé, Alaric. Tôi hy vọng tôi đã không khiến cho cuộc sống của ông trở khó khăn hơn."

Ông đạp nhẹ xuống đất, đá văng ra những vết kim châm nhọn hoắc ra. "Nói thực thì cậu càng làm nó khó hơn rồi còn gì, nhưng sau cùng thì, qua cái lời xin lỗi nửa vời kì cục kia thì ta cho rằng cậu thật lòng." Đôi mắt của Alaric dõi theo Regis khi con sói bóng tối tiếp tục việc làm của mình. “Dù gì thì trước khi cậu gặp ta, ta cũng đâu hề có một cuộc sống dễ dàng dưới quyền cai trị của mấy Đấng kia.”

Tôi im lặng, suy nghĩ của tôi chỉ lắng nghe nửa vời, thay vào đó tôi nghĩ về những gì sẽ đến với tôi.

Ta, ừm…” Alaric hắng giọng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, rồi lại quay đi. “Ta cũng có một đứa con trai, cậu biết đấy. Mang dòng máu Vritra.”

Ngạc nhiên, tôi nhìn lên với đôi lông mày nhíu lại khi ông ta tiếp tục.

“Tất nhiên là thằng bé đã bị bắt đem đi ngay lúc được xác định danh tính. Tước đoạt khỏi tay chúng tôi và đem cho các thượng huyết tộc nuôi dưỡng." Alaric dựa lưng vào một trong những cái cây gần đó và nhắm mắt lại. “Phải cho đến đến nhiều năm sau thì ta mới biết bọn chúng đã làm gì, nhưng rõ ràng bọn chúng tưởng rằng để dòng máu của thằng bé biểu hiện ra, bọn chúng phải thúc đẩy thằng bé. Thúc đẩy quá dữ dội.

"Và bọn chúng đã giết chết thằng bé."

Alaric để dòng chữ lơ lửng trong không khí rừng rậm u ám. “Mẹ thằng nhóc thì đã cuốn gói đi đâu đó nhiều năm trước. Không bao giờ gặp lại cô ta nữa. Chúng ta không được phép tiếp xúc, thậm chí không được biết thằng nhóc thượng huyết tộc nào, và tôi đoán cô ta không còn thấy cần thiết phải tiếp tục bên nhau nữa. Ta không biết."

Regis đã đến tham gia với chúng tôi, dường như hài lòng rằng chúng tôi, lúc này, đang được an toàn.

Đào bới tin tức xung quanh trong Hiệp hội Ascenders với sự giúp đỡ của một số bạn bè nhiều năm sau đó, khi thằng bé đã đủ lớn để đi thăng bậc. Không có ai trùng với thằng bé của ta, vậy nên ta cứ thế tiếp tục. Thật sự không biết tại sao.” Alaric gãi râu, bên dưới ẩn lên một nụ cười đầy đau khổ. “Nhưng nó đã trở thành một sự ám ảnh với ta. Một liên kết này dẫn đến một liên kết khác, và cuối cùng tôi đã tìm ra thằng bé đã được gửi đến thượng huyết tộc nào.

Ta đã đăng ký thăng bậc với một số người quen trong chúng. Mang theo nhiều rượu bia, để khiến chúng mở miệng. Mà nói thật thì thậm chí còn không cần đồ uống nữa." Đôi mắt của Alaric lúc này nhìn về hướng xa xăm, nhìn chằm chằm vào vực thẳm của ký ức. “Bọn chúng rất tự hào khi nói về cách chúng đã thúc đẩy thằng bé. Đẩy và đẩy. Bọn chúng đã nuôi dưỡng ba người có dòng máu Vritra, và thằng bé sẽ là người thứ tư. Nhưng mà…"

Alaric dừng lại hắng giọng một lần nữa. “Thằng bé đã không thể chịu nỗi. Chết khi chỉ mới tám tuổi. Được đưa đến pháo đài Taegrin Caelum để bị mổ xẻ và nghiên cứu. Bọn chúng chỉ nói đơn giảng, điều đó giáng một đòn nặng nề cho huyết tộc bọn chúng. Bị tước đoạt danh hiệu và đẩy xuống trở thành một Huyết Tộc Có Tên. Vì đã giết con trai ta”.

Một làn gió mát thổi qua những tán cây, và một con ma thú hú lên từ xa… tuy nhiên, một sự im lặng nặng nề bao trùm trong không khí khi tôi không thể nói được lời an ủi nào.

Rốt cuộc, tôi cũng đã trải qua như cậu bé đó. Rời xa khỏi gia đình mình, đầu tiên được nuôi dưỡng bởi Sylvia, sau đó là hoàng tộc Eraliths, cha mẹ tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi…

“Tôi rất tiếc, Alaric,” cuối cùng tôi nói.

Ông ta dùng một tay gạt các từ ra khỏi không khí trong khi tay kia lần mò tìm bình nước của mình. “Đừng. Ta chỉ nói với cậu điều này để cậu không phải lo lắng gì khi rời khỏi đây, và cũng đừng cảm thấy tội lỗi khi cậu đã làm cho cuộc sống của ta trở nên lộn xộn hơn. Ngoài ra… ”Alaric cười toe toét. "Còn ai khác tốt hơn để ta trút tý tâm sự bí mật hơn một thằng nhóc mà ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại cơ chứ, ha."

“Đúng vậy,” tôi cười đáp lại, chìa tay ra. "Sau tất cả, cảm ơn ông vì tất cả những gì ông đã làm cho tôi. ”

Alaric bắt tay. “Cậu đã trả tiền rất hậu hĩnh còn gì, và còn cho ta một kiểunói sao nhỉ, ta không biết, một mục đích hay gì đó ở tuổi già của ta”. Giọng nói sỏi đá của ông trở nên khàn khàn. “Giờ thì đi đi, Grey, trước khi một tên Scythe lao xuống đầu chúng ta và khiến toàn bộ câu chuyện buồn này trở thành chuyện kinh dị.”

Tôi gật đầu, bắt tay ông ấy một cái thật mạnh. “Arthur. Hãy gọi tôi là Arthur. ”

“Arthur,” ông chậm rãi lặp lại. Lông mày ông ấy nhíu lại suy nghĩ, và mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi trước khi trố to. “Khoan, là—”

“Tốt hơn là tôi nên đi thôi,” tôi nói với một nụ cười tự mãn.

"Ờ ờ." Alaric bật ra một tiếng cười ngặt nghẽo, lần mò gì đó trong tay trước khi chạm vào viên bi. Với một tiếng vo ve nhẹ, một cánh cổng màu trắng đục xuất hiện trong khung hình. “Cậu sẽ trở về… nơi mà cậu xuất hiện à?”

“Tôi không chắc,” tôi thừa nhận. "Nhưng tôi hy vọng cuối cùng rồi tôi sẽ trở về nơi cần về."

"Chà, vậy thì đừng quêntìm  ông chú Al già của cậu đấy nhá." Ông dựa vào khung cổng và khoanh tay trước bụng. "Trừ khi ta tự uống cho đến chết, trong trường hợp đó thì cậu đã mất quá nhiều thời gian rồi."

Regis chạy lon ton bên cạnh tôi khi chúng tôi đến gần cổng, và Alaric cúi xuống vỗ nhẹ vào đầu cậu ta. "Hãy chăm sóc cậu ta thật tốt, được chứ?"

Regis quay vòng tròn, hít lấy ngón tay của Alaric, sau đó nhảy trở lại vào tôi.

"Tôi sẽ rất nhớ ông già say xỉn này đây," cậu ta nói, một chút thút thít trong giọng nói.

Tôi trao nụ cười cuối cùng cho ông già say xỉn. "Tạm biệt nhé, Alaric."

Ông ta nháy mắt. "Hẹn gặp lại, cậu bé Arty."

Lắc đầu, tôi chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra và bước vào cổng. (Darkie: Arthur 3: Homecoming sẽ chuẩn bị ra rạp vào cuối năm nay)

[] [] []

#Darkie

[] [] []

#Darkie