Tên gốc của chương: The Three Lances (Mica)
GÓC
NHÌN CỦA MICA
EARTHBORN
---- Phần 1 ----
“Mica phát chán với
vùng Beast Glades này rồi,” mình nói, biết rằng lời phàn nàn của mình đây sẽ
khiến bà chị Lance người elf khó chịu. “Mica chán lắm. Chờ - a ngờ an - chờ an
chan sắc CHÁN, chán lắm rồi.”
Chị Aya, người đang
ngồi thiền và thanh lọc lõi mana, không thèm trả lời mình.
“Mica và các chị em
của bạn ấy sẽ không ở đây nếu thằng bé kinh khủng đó không xuất hiện,” mình càu
nhàu, hình dung về cái tên Alacrya tóc đen mà sự xuất hiện hắn đã niêm phong định
mệnh của tụi tui ở Etistin, “với ngọn lửa tối và kim loại đen của hắn…”
Chị Aya giật mình
khi mình coi chị ấy và chị Varay là chị em của mình, nhưng không đáp lại.
“Mica chỉ đang nhớ
về cái lúc chị Varay phóng cả một dòng sông băng vào người thằng Scythe. Còn nhớ
cách dòng sông băng bị nhấc lên khỏi vịnh biển giống như nó bị bắn từ một cái
máy bắn đá khổng lồ không?” Mình nhổ một con trong đám búp bê bằng đá mà mình
đã làm từ giường ngủ và bắt chước dòng sông băng lao vào nó, làm con búp bê bị
gãy làm đôi bằng nắm tay của mình. “Mica nghĩ là chiêu này hiệu quả, nhưng ngọn
lửa đen khốn kiếp kia đã ăn lấn qua dòng sông băng như—”
“Như lửa xuyên băng
hả?” chị Aya hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.
Mình nhập hai nửa
con búp bê mới bị tách đôi lại với nhau. Đó là một vật nhỏ xíu xấu xí, nhìn là
muốn tăng xông, nặn mô phỏng theo một trong mấy ông thầy của mình ở Viện
Earthborn. Ít nhất, đó là những gì mình đang cố nặn. Nó trông giống một củ
khoai tây có râu, cau có hơn.
Mình ném con búp bê
trở lại giường, khiến nó va vào mấy con khác, rồi mình kích hoạt lõi và đảo ngược
trọng lực lên bản thân, khiến mình lơ lửng chầm chậm trên không và lướt là là
cách mặt đất vài feet.
“Loài elf các ngươi
luôn có kiểu nói chuyện như vậy. Mica nghĩ có lẽ đây là lý do tại sao chị đến
thành phố Etistin trễ như vậy. Vừa đi vừa làm thơ chăng?”
Chị Aya mở một mắt
trừng trừng nhìn mình, rồi nhắm lại, tròng mắt đảo lung tung sau mí mắt và lại
tập trung vào việc ngồi thiền. Mình trôi lại gần hơn một chút để rìa của bong
bóng trọng lực mình đang dùng làm cho tóc chị ấy bồng bềnh quanh đầu.
“Chị Varay và Mica
đây đang đánh cho tên Scythe sừng kiểu lưỡi cưa mém thua thì cậu trai nhẫn tâm
chạy đến. Nếu chị Lance Aya mà nhanh hơn xíu nữa thôi, chạy đến Etistin kịp
lúc, có lẽ…”
Đôi mắt dịu dàng
bình thường của chị Aya lạnh như băng khi chúng mở ra nhìn mình trừng trừng. “Nếu
cô nghĩ rằng tôi định ngồi đây và nghe nhai lại điều này lần nữa... Nếu tôi mà
không đến để hỗ trợ mấy người chạy thoát khỏi Etistin, thì mấy người chết rồi,
con lùn gàn dở.”
Mình nhướng một bên
lông mày - hoặc hạ xuống, có lẽ vậy vì mình cũng không rõ, bởi vì mình đang
xoay tròn cho đến khi quay sấp mặt xuống đất - và nở một nụ cười mãn nguyện với
chị Aya. “Thấy chưa? Mica nói là loài elf các người có kiểu nói như vậy.” Nụ cười
khó chịu có chủ đích trượt khỏi khuôn mặt mình khi mình nghĩ về điều gì đó
khác. “Thật khó tin rằng Lance Arthur đã chiến đấu với cả gã Scythe và cậu trai
bóng tối kia cùng một lúc.”
“Giả sử vậy,” chị
Aya đáp, mắt lại nhắm nghiền lần nữa. “Hơn nữa, câu ta còn có một con rồng ở
bên cạnh. Có lẽ nếu Arthur và Sylvie ở lại thành phố Etistin như họ đã dự định,
thì mọi chuyện có thể đã kết thúc
khác. Cậu ấy có thể đã không chết khi chiến đấu một mình, hậu quả đó là một ví
dụ rõ ràng nhất.”
Mình đã quan sát chị
Aya một cách cẩn thận. Dù đang ngồi thiền nhưng các đường nét trên khuôn mặt gầy
gò của chị vẫn căng thẳng, đôi môi mím chặt đến nỗi quanh viền môi trắng bệch.
Cái bĩu môi đầy quyến rũ ngày trước mà cô Lance người elf từng dùng để đánh lạc
hướng cả thế giới khỏi sức mạnh của cô ấy đã biến mất, thay vào đó là cái cau
mày liên tục. Sự phản bội của Vua Eralith và sự biến mất của Tessia và ông
Virion đã gây khó khăn cho cô.
Nhưng ai có thể biết
rõ những gì chị ấy đã trải qua hơn mình chứ?
Chậm rãi vươn tay
ra, mình dùng đầu ngón tay chọc vào mũi chị Aya, khiến đôi mắt của chị elf mở
to. Chị ta cố gắng gỡ bản thân ra khỏi tư thế ngồi bắt chéo chân và đồng thời
giật mình cùng lúc, kết quả là chị ấy ngã về phía sau với một tiếng càu nhàu.
“Cô đang làm cái
quái gì thế?” chị Aya mở to mắt, miệng chùng xuống vì sốc.
Lắc đầu bực tức,
mình nói, “Mica ngạc nhiên là một cô elf xinh đẹp như Lance Aya đây lại không
quen với sự đụng chạm cơ thể của người khác. Chắc chắn chị Aya đã từng được động
chạm cơ…”
“Ồ, im đi,” chị Aya
cáu kỉnh. “Đừng thô tục vậy, Mica. Cô không thể để yên cho tôi ngồi thiền được
à?”
Mình chỉ nhún vai.
“Mica chán lắm.”
Chị Aya trông như sấm
chớp khi một luồng mana giận dữ bị tích tụ đang nhấp nháy dưới làn da tái nhợt
của cô ấy, nhưng ở xa gần cuối cái hang động nhỏ bé của chúng mình, các mảng tường
bắt đầu bị nghiền vào nhau và rung chuyển, đất bắn ra thành giọt lỏng từ trên
cao xuống và làm hai đứa mình mất tập trung.
Tụi mình quay lại để
xem khi bức tường đất đá tách ra và nâng lên, để lộ ra chị Varay đang đứng trên
nền cây xanh rực rỡ. Chị Lance tộc người này thậm chí còn không đợi cánh cửa bằng
đất nâng lên hoàn toàn trước khi chui tọt xuống bên dưới nó và khiến nó đảo ngược
hướng thình lình và đóng lại một lần nữa.
Khi đóng lại, cánh
cửa không thể nhìn thấy từ bên ngoài, và nó sẽ chỉ mở ra khi có sự hiện diện của
một Lance, một biện pháp phòng ngừa mà chị Varay đã nhấn mạnh. Theo mình thì có
vẻ là làm quá mức cần thiết, vì tụi mình đang ở sâu trong vùng Beast Glades, được
bao quanh bởi rất nhiều vết tích của khu rừng nguyên sơ chưa từng được khám phá
mà bản thân khu rừng đã đầy rẫy những con quái vật mana cấp S và SS.
Chị Aya và mình im
lặng khi chờ chị Varay báo cáo về chuyến thám hiểm của chị ấy, nhưng chị Lance
tộc người không nói với chúng mình ngay lập tức. Chị ấy băng qua chỗ ẩn náu nhỏ
của chúng mình và rửa tay chân mặt mũi trong khe suối hẹp hơn là chạy xuống bức
tường phía sau.
Hang động cũng là
do mình tạo ra. Ba cái giường đúc từ đất mềm xếp vạch thành một hàng sát bức tường,
trong khi cái bàn đá phủ tấm bản đồ thô của Dicathen chiếm vị trí giữa phòng. Một
quầy để ngồi cùng với một lò nướng tự làm và một tấm ván làm bằng đá để làm bếp
nấu cơm mọc ra từ bức tường đằng xa.
Mình đã khắc vào bức
tường phía sau một dòng suối tự nhiên, để cho nước suối tự rơi vào một cái chậu
nông nhằm lấy nước uống và thỉnh thoảng tắm - vì rất lạnh. Chị Varay dường như
không bận tâm đến điều này, vì bả là một pháp sư băng hệ, và chị Aya cũng không
bao giờ phàn nàn về điều đó, nhưng mình là một thiếu nữ người lùn tinh tế và
đành bỏ lỡ những bồn tắm khoáng nóng ở quê nhà Darv.
---- Phần 2 ----
Trong suốt những
ngày tẻ nhạt sau sự đại bại của Dicathen, việc xây dựng và tinh chỉnh nơi ẩn
náu nhỏ bé của chúng mình trong Beast Glades này đã trở thành sở thích của
mình. Khi không đến lượt mình đi trinh sát, mình đã dành thời gian chơi với
hình dạng của những chiếc giường của chúng mình, loại đá làm bàn và thiết kế lò
nướng. Mình cẩn thận đóng những chiếc kệ vào tường, làm nhẵn mặt sàn, thậm chí
xây những cột trụ và mái vòm nhỏ xinh xắn dọc bờ tường và trụ lực cho trần nhà.
Khi việc tu sửa trở
nên nhàm chán, mình chuyển sang nhào nặn và tạo hình những thứ khác. Bắt đầu với
bức tượng bán thân của chị Aya, nhưng cuối cùng nặn xong nó trông giống ông anh
họ Hornfels của mình hơn nếu ai đó cạo râu anh ta. Nghệ thuật không thực sự là
sở trường của mình.
Tuy nhiên, sau đó,
mình đã thử tạo những hình dạng đơn giản hơn dưới hình hài mấy con búp bê nhỏ,
hiện đang nằm rải rác trên giường của mình. Thứ gần nhất với một con búp bê mà
mình từng có khi còn nhỏ là một hình nộm làm mục tiêu thử các phép thuật của
mình, và mình chưa bao giờ hiểu được mục đích tạo ra golem hoặc các hình mẫu
nhái người (simulacrum) trong chiến đấu, giống như gã đồng đội cũ Olfred, nhưng
có điều gì đó liên quan đến việc trầm ngâm suy nghĩ để nhào nặn và tạo hình cho
chúng.
Bọn chúng dường như
cũng làm chị Aya khó chịu, vì vậy mình đã tạo ra hàng chục con búp bê kỳ lạ hoặc
độ đáng sợ ngày càng tăng, và thường xuyên bỏ chúng quanh hang động để chị ấy
tìm ra.
Khi tụi mình đợi chị
Varay, mình đã hủy phép trọng lực và nhặt một con lên. Nhìn chị Aya rồi nở một
nụ cười hối lỗi, mình đưa con búp bê ra cho chị ấy. “Mica xin lỗi vì đã làm
gián đoạn việc thiền định của chị. Hãy chấp nhận món quà thân thiện này.”
Chị Lance tộc elf
nhìn xuống con búp bê. Nó là con đặc biệt xấu xí với cái đầu hình củ ấu và dị dạng,
một con mắt bị khuyết từ một vết nứt chạy dọc từ đỉnh đầu xuống qua khuôn mặt,
và một cơ thể mập mạp, cục mịch. Mình cũng nhận ra rằng nó trông hơi giống một
củ khoai tây đang tức giận.
Chị Aya đặt đầu
ngón tay lên đỉnh đầu nó và niệm phép ra một âm thanh rung động không thể nghe
được vào ngay chỗ vết nứt, khiến con búp bê bị gãy làm đôi chỉ bằng một tiếng
búng tay.
Chị Varay quay lại
với tụi mình và mình đã nhìn chị ta bằng một cái nhìn đầy tai tiếng. “Chị Varay
ơi, chị Aya đã làm vỡ con búp bê của em!”
Chị Lance tộc người
dụi mắt và cố gắng phớt lờ mình trước khi bắt đầu bài tường trình của chị ta.
“Tôi có tin tốt đây. Pháo đài Bức Tường vẫn đứng vững và do binh lính Dicathen
trấn giữ. Tôi tin rằng việc nó thiếu giá trị chiến lược đã làm bọn Alacrya giảm
sự hào hứng nên không chiếm lấy nó. Ngoài ra, bọn nó dường như đã quên sự hiện
diện của chúng ta ở Beast Glades, đó là điều tốt cho chúng ta.”
“Còn gì nữa không?”
mình hỏi, giọng thiếu kiên nhẫn vì đang chờ thông tin để có thể hành động.
Một bên lông mày lá
liễu của chị Varay nhướng lên khi nhìn mình. “Và tôi đã tìm thấy một mục tiêu để
cô có thể trút bỏ nỗi thất vọng của mình, Mica.”
Mình vỗ mạnh hai
bàn tay của con búp bê bị gãy vào nhau theo kiểu high five, rồi ngồi phịch xuống
giường như đứa trẻ đang hóng nghe kể chuyện trước khi đi ngủ.
“Có một tên Alacrya
mạnh mẽ, có lẽ là một retainer, đang di chuyển từ thành phố này sang thành phố
khác làm cái loa cho đám Vritra, loan tin về chiến thắng của bọn Alacrya và việc
xử tử thành viên Hội đồng của chúng ta, và thông báo cho mọi người rằng họ hiện
là thần dân của Chúa tể Tối cao, Agrona. Lực lượng của chúng vẫn đang phân tán
khắp Dicathen và chúng vẫn chưa tiếp cận được nhiều khu dân cư ở nông thôn. Tên
kẻ diễn thuyết này là Lyra Dreide và tôi đã theo dõi kiểu di chuyển của cô ta.
Tôi tin rằng điểm dừng chân tiếp theo của cô ả sẽ là một ngôi làng buôn bán có
quy mô vừa phải nằm giữa hai thành phố Xyrus và Blackbend có tên là Greengate.
“Tôi gợi ý là chúng
ta đến làng Greengate và bắt kẻ tên Lyra Dreide này. Chúng ta có thể tra khảo
cô ta để tìm hiểu thêm về những gì bọn Alacrya đang làm và cách tốt nhất để
ngăn chặn kế hoạch của chúng.”
“Phải,” mình trả lời
ngay lập tức. Ngoài một số cuộc giao tranh nhỏ, chúng mình đã tránh lộ diện kể
từ trận thua tại thành phố Etistin. Mình đã quá mệt mỏi với việc ngồi hờn dỗi
trong Beast Glades, và sẵn sàng cho bọn Alacrya thấy rằng cuộc chiến này vẫn
chưa kết thúc.
Chị Aya, mặt khác,
đang lắc đầu. “Đó là một cái bẫy, đúng không? Tại sao kẻ này lại để việc di
chuyển của chúng lộ rõ như vậy? Với các vật tạo tác dịch chuyển cá nhân của
chúng, bọn Alacrya có thể dịch chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác một
cách ngẫu nhiên để tránh bị phục kích.”
“Chúng nghĩ rằng
chúng đã thắng,” mình nói nhanh, không muốn để chị Lance tộc elf thay đổi ý định
của chị Varay. “Chúng nghĩ rằng Dicathen đã bị đánh bại, rằng không còn ai để
thách thức bọn chúng. Mica tự hỏi tại sao chúng lại mất công đi che giấu hành
tung của mình nếu không còn mối đe dọa nào đối với chúng chứ.”
Chị Aya phớt lờ
mình, bắt gặp ánh mắt của chị Varay khi chị ta tiếp tục. “Bọn Alacrya đánh cô
trước đây có liều lĩnh không? Chúng đã luôn đi trước chúng ta ba bước ở mọi lượt
đánh. Chúng vạch ra kế hoạch trội hơn ta và đánh bại ta, đó là lý do tại sao
chúng thắng.”
Mình mở miệng định
trả lời, nhưng chị Varay giơ tay lên để ngăn mình lại, rồi ra hiệu cho chị Aya
tiếp tục nói.
“Chúng ta không thể
cứ tự ném mình vào bất cứ trận chiến nào vì đó là cơ hội đầu tiên mà ta thấy. Nếu
chúng biết ta vẫn còn ở đây, vậy tại sao chúng không cố gắng dụ chúng ta sơ hở?
Nếu chúng thấy trước chúng ta đang cố can thiệp vào chính phủ non trẻ mà chúng
đang xây dựng, rồi treo ả đàn bà này trước mặt chúng ta như một miếng mồi thì
nghe rất hợp lý đấy.”
Chị Varay, người đã
trở thành thủ lĩnh trên thực tế của tụi mình kể từ khi Hội Đồng sụp đổ, đã lắng
nghe một cách chu đáo và cẩn thận những gì chị Lance tộc elf lên tiếng, rồi im
lặng trong vài giây dài đến phát bực sau đó.
“Tôi đồng ý với cô,
Aya” - chị Lance tộc elf nháy cho mình một nụ cười chiến thắng - “nhưng sẽ có
nguy hiểm trong bất kỳ hành động nào, và ngồi yên không phải là điều mà tôi có
thể chịu được nữa.”
Mắt chị Aya quay lại
nhìn chị Varay và mặt chị trùng xuống. Mình nhếch mép cười sau lưng chị ấy.
“Mặc dù đây có thể
là cái bẫy, nhưng cũng là cơ hội đầu tiên của chúng ta để tấn công một mục tiêu
có giá trị cao của đám Alacrya. Nếu chúng ta muốn xứng đáng với danh hiệu
Lance, chúng ta không thể trốn ở đây trong Beast Glades mãi được. Đã đến lúc phải
hành động.”
Đôi mắt sắc bén của
chị Varay chuyển hướng từ chị Aya sang mình. Mình gật đầu. Một lúc sau chị Aya
cũng làm theo.
“Tốt. Vậy thì không
còn thời gian nữa. Mình nghĩ chúng ta nên đến làng Greengate ngay lập tức và
thiết lập cơ sở cho chiến dịch.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch:
_ Với cách xưng hô lạ lẫm của Mica, thì khi tự nói trong lòng cũng phải nghe là lạ mới phù hợp với tính cách người lớn không ra người lớn, mà trẻ con không ra trẻ con của Mica nhé các bạn.
https://docs.google.com/document/d/1GqAxJRl8zzO3pmcSC-bE01G-aTxjPiQMQYM4_L0-Dr8/edit?usp=sharing