5/9/22

Chương 2: Sống mà không an toàn (Lilia)

Tên gốc của chương: Not a Safe Life (Lilia)

GÓC NHÌN CỦA LILIA HELSTEA

 

---- Phần 1 ----

 

Gót giày tôi va vào các phiến đá trên mặt đường và vọng lại chỗ tôi từ các bức tường cao của những ngôi nhà quanh đây, khiến tôi nghe như đang bị theo dõi. Tôi liên tục ngoái nhìn về phía sau vì lý do chính đáng và chỉ để yên tâm, nhưng tôi là người duy nhất trên phố lúc này. Đã quá giờ giới nghiêm, điều đó có nghĩa là sẽ gặp rắc rối nếu một đội tuần tra của lũ Alacrya bắt được tôi, nhưng tôi đã bị giữ lại muộn tại Học viện Xyrus, thêm lần nữa.

 

Lũ Kiểm định viên (Tester) chắc hẳn thấy thật hài hước khi ép chúng tôi làm việc về trễ đến mức chúng tôi phải chạy nước rút về nhà trong bóng tối chạng vạng, giống như những con chuột lao vào tổ của mình. Mẹ kiếp lũ Alacrya, Tôi cay đắng nghĩ. Chỉ chưa đầy một tháng kể từ khi lũ này chiếm đóng thành phố Xyrus thôi, nhưng cảm giác giống như tụi nó đã ở đây cả đời người, hoặc như thể chúng mới đến ngày hôm qua.

 

Thiếu thời gian đã ảnh hưởng đến chất lượng bấp bênh của giấc ngủ, vốn dường như trôi qua nhanh chậm tùy ý, và nhìn chung là đối lập với nhu cầu của tôi.

 

Cảm xúc này có mối liên hệ chặt chẽ với sự hiện diện từ lũ bạo chúa mới của chúng ta. Gia tộc Vritra, tôi nghĩ, từ đó vang lên trong tâm trí tôi như một lời nguyền.
(Nguyên văn: “This felt inextricably connected with the presence of our new overlords.” Có lẽ tác giả đánh máy sai, ‘felt’ là loại vải felt hay còn gọi là vải nỉ. Theo nội dung các đoạn văn thì thấy chả hợp lý gì ở đây cả. Có lẽ tác giả định viết từ ‘this feeling’)

 

Lũ Vritra, kẻ đã đánh bại các Lance của chúng ta. Chúng thậm chí đã giết anh Arthur. Khi tôi nghĩ về một cậu bé kỳ lạ, như sống ở thế giới khác chuyển đến sống với nhà chúng tôi kể khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ, tôi trở nên buồn rầu. Anh Arthur là lý do tôi muốn trở thành một pháp sư; nếu không có sự huấn luyện của anh ấy, tôi sẽ không thức tỉnh. Anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi, tôi nhớ lại với một chút bối rối.

 

Yêu ư? Tôi tự hỏi chính mình. Phải, tôi nghĩ thế. Trẻ và dại khờ, có lẽ thế, nhưng đó mới là yêu.

Dĩ nhiên, tôi không bao giờ có cơ hội đến với anh ấy, không có cơ hội nào cả khi phải cạnh tranh với những người cỡ như một cô công chúa thực sự…

 

Tôi rũ bỏ ý nghĩ đó và thực sự tự cười thành tiếng. Từ đó đến giờ đã bao lâu rồi nhỉ? Giống như cả một quãng thời gian sống hoàn toàn khác.

 

Có động tĩnh phía trước thu hút sự chú ý của tôi và tôi dừng lại, cảm thấy căng thẳng ngay tức khắc, cổ họng co giật và trong đầu không còn nghĩ gì hơn ngoài sự an toàn cho bản thân. Một bóng người đi từ trong hẻm ra và dừng lại giữa phố, quan sát tôi. Người đó mặc một chiếc áo choàng loại có mũ trùm và phủ nó kín đầu, nhưng có gì đó quen thuộc về hình thể, dáng đứng…

 

“Cô ra ngoài trễ vậy,” anh ta nói. Giọng nói lạnh lùng và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi khác hẳn với sự tử tế và tự tin mà tôi đã luôn nghe thấy trước đây.

 

“J-Jarrod? Jarrod Redner à?” Tôi tiến lên một bước, nhìn vào chỗ tối trên mũ trùm đầu của anh ta. “Là anh ư?”

 

Jarrod bỏ mũ trùm đầu và trừng mắt nhìn tôi. Chàng trai đẹp trai từng cùng tôi làm việc cho hội học sinh tại Học viện Xyrus gần như đã biến mất hoàn toàn. Chỉ còn một con bù nhìn gầy còm, dáng lỏng lẻo giống như bề ngoại hiện tại của Jarrod, đang trừng mắt nhìn lại tôi, khuôn mặt nhăn nhó đầy ác ý.

 

Ánh mắt dữ tợn của anh khiến tôi chùn bước, và suýt chút nữa thì trượt chân khi dẫm phải một hòn đá trơn trên mặt đường.

 

“Sợ à, Lilia?” Anh ấy chế nhạo. “Cô nên sợ làm đúng rồi. Tôi không thể tin rằng trong số tất cả mọi người thì cả nhà cô đã trở thành con chó cho người Alacrya, nhưng tôi sẽ bắt cô trả giá. Tôi sẽ bắt cả gia đình cô phải trả giá!”

 

Tôi nhìn chằm chằm đầy khiếp đảm vào chàng trai đã từng là bạn của mình, ngay lập tức tôi cảm thấy bối rối, tức giận và rất sợ hãi. “Anh đang nói cái quái gì vậy, Jarrod? Anh bị cái gì vậy?”

 

Tôi bị cái gì hả, Lilia?” anh nghiến răng hỏi. Jarrod tiến lên một bước đầy đe dọa, cho tôi thấy rõ hơn đôi má hốc hác, đôi mắt trũng sâu và những vết bầm vàng của anh ta. “Đám nhà Helstea các người đều là một lũ phản bội bẩn thỉu, bị cái như vậy đấy!”

 

Mana được tạo ra trong tay phải của anh ấy, nhưng anh do dự, mắt dịu lại khi nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tôi tự giơ tay mình lên phía trước với một cử chỉ xoa dịu. Tôi không thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra với anh ấy, và tôi chắc chắn không muốn chiến đấu với anh ta.

 

Thật không may, anh ấy đã không cho tôi một sự lựa chọn.

 

Với một tiếng càu nhàu, Jarrod ném một cụm khí nén hình đĩa dẹp bay về phía tôi. Tôi vẫy tay, niệm ra một bức tường nước mỏng trước mặt để hấp thụ sức mạnh từ phép thuật của anh ta trong yên lặng.

 

Một khuôn mặt thoáng hiện ra qua cửa sổ của ngôi nhà liền kề với tôi: một ông già mở to mắt, sợ hãi. Ông ấy biến mất gần như nhanh chóng.

 

“Bọn tôi không phải kẻ phản bội!” Tôi hét lên, giọng run run. “Hãy cho tôi cơ hội để—”

“Im đi, Lilia,” Jarrod rít lên, cắt lời tôi. “Tôi biết bố cô đã thỏa thuận với đám Alacrya để cô được tha khỏi những thử nghiệm tồi tệ nhất của họ.” Mana cô đọng trong tay khi anh ta chuẩn bị một câu thần chú khác.

 

Tôi áp sát anh ta, tạo ra năm quả cầu mana tinh khiết lơ lửng, mỗi quả to bằng nắm tay của tôi. Chúng quay xung quanh tôi, chờ đợi cuộc tấn công của anh ta.

 

Jarrod biến mana phong hệ thành hình một ngọn giáo và ném nó về phía tôi, và rồi ném ra hai luồng khí nén hình bán nguyệt theo sau ngọn giáo đó. Ba trong số những viên cầu trắng hình mặt trăng nhỏ của tôi bắn tới trước, va chạm với các phép thuật của anh ta và làm chúng chệch hướng hoặc nổ tung.

 

Hai phát cuối cùng tôi bắn trực tiếp vào anh ta, buộc anh ấy phải tiêu hao mana để tạo ra chiếc khiên cho chính mình để phòng thủ.

 

“Jarrod, điều này thật ngu ngốc. Ta không nên…”

 

Jarrod nghiêng người tới trước và đẩy hai tay ra, tạo thành một luồng gió lốc xoắn tới trước như đường hầm thổi ngược những lời nói của tôi vào mặt chính mình. Tôi tạo ra một lớp nước để làm giảm bớt toàn bộ lực từ đòn phép đó, nhưng cơn gió lốc đó bắt đầu vỡ bung ra thành các mảnh gió hình đĩa quay và hình bán nguyệt bay cong qua các bên của lá chắn nước đang bảo vệ tôi.

 

Một mảnh gió bán nguyệt cứa vào cánh tay khi cố né một mảnh hình đĩa, và tôi nhận ra rằng mình sẽ bị chém đứt te tua như ruy băng nếu tôi không làm điều gì đó. Hành động nhanh chóng, tôi niệm phép Sunken Tomb (Mộ Chìm), một câu thần chú khó mà tôi chưa bao giờ phải sử dụng trước đây. Một rào cản dày cộm làm từ mana thủy hệ đậm đặc hình thành xung quanh tôi, bao bọc tôi hoàn toàn, nhưng cũng đè tôi xuống khiến bản thân không thể di chuyển.

 

Hết đòn tấn công này đến đòn tấn công khác chìm nghỉm vào rào chắn được dựng từ ma pháp thủy hệ của tôi, nhưng không đòn nào xuyên qua được, và sau vài giây nữa các đòn phong hệ giảm dần và các cuộc tấn công dừng lại.

 

Tôi không tập trung vào niệm phép nữa, để bức tường nước độ sập xuống chân mình. Jarrod thở hổn hển, vai rũ xuống, hai tay nắm chặt lại thành những nắm đấm. Anh ấy trông giống một con quái vật hoang dã hơn là cậu bé mà tôi từng học cùng.

 

Rõ ràng, một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với anh ta. Tôi không còn giận anh ấy nữa. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho anh… Tôi cũng cảm thấy không vui khi gia đình mình đã thoát khỏi những điều tồi tệ nhất từ tình trạng chiếm đóng của lũ Alacrya, trong khi rất nhiều người khác phải chịu đựng sự khủng khiếp dưới bàn tay của tụi nó.

 

“Jarrod…” Tôi thận trọng bước về phía anh ta. “Nói chuyện với tôi đi, Jarrod. Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Một cơn rùng mình chạy qua người anh và Jarrod co người lại, khuỵu xuống, hai tay vén mái tóc vàng bẩn thỉu của mình.

 

“Tụi — tụi nó đã — bắt gia đình tôi!” anh nói, lời nói của anh nghẹn lại qua cổ họng thắt lại. “Chúng đã bắt tất cả mọi người, và - và bây giờ tụi nó đang tìm kiếm tôi…” Anh ấy ngước lên để bắt gặp ánh mắt tôi. “Tôi xin lỗi, Lilia. Tôi rất xin lỗi. Tôi lẽ ra không nên ... Tôi không biết phải làm gì.”

 

Tôi nghe thấy tiếng hét ở đằng xa. Lũ lính canh.

 

Ép chính bản thân mình trở nên can đảm, tôi lao đến Jarrod và khom đầu gối xuống trước anh ấy, đặt tay lên bờ vai run rẩy của anh ta.

 

“Hãy nghe tôi nói thật kĩ lượng, anh Jarrod Redner. Tôi không phải là kẻ thù của anh. Tôi cũng không ghét anh vì những gì anh vừa mới làm, và tôi sẽ giúp anh nếu tôi có thể, nhưng bọn lính canh đang đến.” Âm thanh của những chiếc ủng bọc giáp trên đá nhấn mạnh lời cảnh báo của tôi. “Đi. Nhanh lên! Gặp tôi ở nhà tôi sau vài giờ nữa. Đợi đến nửa đêm.”

 

Khuôn mặt bẩn thỉu mệt mỏi của Jarrod hướng về phía tôi, sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời của anh ấy.

 

Tôi chụp cánh tay anh ấy và kéo anh đứng lên. “Hay là anh muốn bị bắt!” Tôi rít lên.

 

Ánh mắt của tôi lại nhìn xuống con đường, nơi mà tiếng bước chân đang chạy tới ngày càng lớn hơn, và tôi cảm thấy Jarrod cứng người lại.

 

Cuối cùng, người bạn cũ của tôi yếu ớt loạng choạng đi về phía con hẻm và biến mất trong bóng tối — cũng chẳng phải là quá sớm. Bốn người lính Alacrya đến một góc cách đó khoảng 40 feet, vũ khí và phép thuật đã sẵn sàng.

 

Tôi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh cửa sổ, hy vọng không có ai theo dõi chăm chú cuộc cãi nhau của chúng tôi, sau đó vung tay lên và hét lên, “Ôi, ơn trời, các anh đây rồi!” và bắt đầu chạy bộ về phía những người lính.

 

“Dừng lại!” một người hét lên khi một người khác chĩa một ngọn giáo phát sáng vào tôi. Tôi làm theo chúng nói.

 

“Giúp với,” tôi nói, bằng cái giọng đau buồn nhất của mình, “Tôi vừa bị tấn công.”

 

Đôi mắt của thằng lính gác hướng từ tôi đến vũng nước vẫn còn ngâm sũng mặt đất, sau đó đến các tòa nhà quanh chúng tôi, nơi một vài phép thuật của Jarrod đã làm sứt mẻ gạch và gỗ.

 

“Tại sao cô lại ra ngoài sau giờ giới nghiêm?” hắn ta hỏi, giọng nói sỏi đá tỏ vẻ đầy nghi ngờ.

 

“Em đến từ Học viện. Em tên là Lilia Helstea, con gái của Vincent Helstea. Bố em là một thương gia, được thống đốc mới cấp phép để tiếp tục công việc kinh doanh. Giúp em với, kẻ mới đánh em chạy theo hướng đó!” Tôi chỉ xuống con phố, cách xa con hẻm nơi Jarrod đã biến mất.

 

Gã pháp sư với ngọn giáo phát sáng vẫn đang nhắm mũi giáo vào tôi, nhưng một trong mấy tên khác đã đi đến tòa nhà gần nhất. Hắn lướt những ngón tay của mình dọc theo một vết cắt sâu trên đá. “Đây chắc chắn là các thiệt hại gây ra từ phép thuật, thưa ngài.”

 

Đội trưởng đội tuần tra gật đầu với đồng bọn và vẫy tay với những người khác. Nét mặt hắn dịu lại và tiến vài bước về phía tôi. “Không phải báo cáo đầu tiên mà chúng tôi nhận được về việc bọn bản địa tấn công những công dân ngay thẳng. Kẻ tấn công này trông thế nào?”

 

Đầu óc tôi quay cuồng khi tôi sáng tạo ra mô tả giả cho kẻ tấn công trong tưởng tượng của mình. “Hắn mặc áo choàng và trùm đầu, nhưng hắn già hơn, có thể ở độ tuổi bốn mươi ... bộ râu đỏ ... bẩn thỉu, giống như hắn sống vất vưởng trên đường phố.”

 

Đội trưởng tuần tra nghiêm túc gật đầu. “Chúng tôi sẽ tìm ra hắn. Cô về nhà ngay. Đừng để ai đó nghĩ rằng cô đang âm mưu làm gì đó vào giờ này. Điều đó sẽ không tốt cho địa vị của gia đình cô.”

 

Tôi nhìn vào đôi ủng của gã này và cúi đầu chào hắn, hy vọng hắn không thể nghe thấy tiếng nghiến răng của tôi khi tôi làm vậy. “Cảm ơn vì lòng tốt và sự rộng lượng của ngài, thưa ngài.”

 

Tôi đã không nhìn lên cho đến khi bốn tên Alacrya lao đi sai hướng để tìm kiếm kẻ tấn công tôi.

 

---- Phần 2 ----

 

“Chính xác thì con đã làm cái gì vậy?” Ba tôi hỏi, tròn mắt ngạc nhiên.

 

Ông ấy nghiêng người về phía trước và úp mặt vào tay mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ấy già đi, nhưng dường như ông đã già đi đáng kể kể từ khi cuộc chiến với lũ Alacrya bắt đầu. Mái tóc đen của ông ấy đã bạc đi và lùi lại sau thái dương. Ông ấy cũng đã tăng cân, vì vậy mà những bộ vest thời trang hàng ngày ông ấy hay mặt đang bó chặt người ba tôi.

 

“Con không thể chỉ nhìn…”

 

“Cậu ta đã tấn công con, Lilia!” Ba tỏ vẻ cáu kỉnh, đứng lên thình lình làm ghế đang ngồi bị lật nhào. “Và đổi lại, con còn mời cậu ấy vào tận nhà mình! Con nghĩ gì vậy?”

 

Trái tim tôi đã đập loạn nhịp; Tôi không thể nhớ lần cuối ba quát mắng tôi là khi nào.

 

“Chúng ta có thể mất tất cả, Lilia. Con không hiểu sao?”

 

“Con chỉ hiểu rằng có quá nhiều người khác đã mất tất cả rồi!” Tôi quay trở lại, sự nóng nảy của chính tôi bùng lên. “Con không phải là một đứa trẻ, thưa Ba. Con biết những gì ba đang làm để bảo vệ con—”

 

“Không chỉ con, Lilia,” ông ta nói một cách quyết liệt. “Còn mẹ con thì sao? Hay hàng chục người đàn ông và phụ nữ vẫn có thể tự nuôi sống bản thân vì chúng ta vẫn tiếp tục kinh doanh được - những người được bảo vệ bởi thỏa thuận của ba với bọn Alacrya? Điều này có thể gây nguy hiểm cho mọi thứ ba đang làm.”

 

“Ba không hiểu gì anh ấy cả.”

 

Ba đập tay vào bàn làm tôi giật bắn người. “Con có định cứu tất cả mọi người à, Lilia? Con định ném bọn Alacrya ra khỏi Dicathen, khiến người chết sống lại, khôi phục mọi thứ như trước đây sao? Nói ba mày nghe, thằng Arthur Leywin đã cho con những sức mạnh tuyệt vời này khi thằng bé đó huấn luyện con trở thành một pháp sư à? Bởi vì, nếu cậu ta làm được vậy, ba sẽ rất vui khi hiểu điều đó.”

 

Ba đang thở dốc, nhưng tôi đáp lại ánh mắt giận dữ của ông bằng một vẻ bình tĩnh gượng gạo. Còn trong lòng, tôi run lên, nhưng tôi không để sự ngạc nhiên và sợ hãi của bản thân xuất hiện trong giọng nói của mình. “Không, thưa Ba. Con sẽ rất vui nếu chỉ cứu được người này.”

 

Miệng ông ấy mở ra để đáp lại, rồi lại từ từ khép lại khi nhìn tôi. “Con gái tốt bụng, khôn ngoan của ta…”

 

Ông loay hoay một lúc, nâng ghế và chỉnh lại một vài món đồ trên bàn đã bị xê dịch khi va phải lúc nãy. Cuối cùng, ông ấy ngồi xuống trở lại. “Ba xin lỗi, Lilia. Một cậu bé không đáng để mạo hiểm.”

 

“Nếu đó là anh Arthur thì sao?” Tôi cáu kỉnh, nỗi thất vọng của chính tôi bùng lên khi đối mặt với sự bình tĩnh của ông ấy. “Nếu đó là em Ellie thì sao? Ba sẽ mất bao lâu để suy tính nếu nó là con của người bạn thân nhất của mình? Mất bao lâu” - giọng tôi hét lên - “Đổi lại tình huống đó, liệu chú Reynolds và cô Alice sẽ giúp đỡ nếu đó là con?”

 

Cha ngả người ra ghế và vuốt tay dọc xuống mặt. Một tiếng gõ nhẹ vào cửa văn phòng làm gián đoạn không khí căng thẳng.

 

Ông ấy nói với tôi, “Không giống nhau đâu, Lilia. Alice và Reynolds là người nhà chúng ta.” Đôi mắt của người cha mất tập trung khi ông nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xăm nào đó. “Đi ăn tối đi. Muộn rồi.” Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên to hơn, ông ấy nói, “Vào đi.”

 

Mẹ mở rộng cửa văn phòng và nở một nụ cười ân cần, lo lắng cho tôi. Tôi siết chặt tay bà khi bước ra khỏi phòng, nhưng không thể nhìn vào mắt bà ấy.

 

Chân tôi tự động dắt tôi đến phòng ăn, nơi thức ăn thừa nguội lạnh vẫn còn nguyên trên bàn. Tôi chọn giăm bông và ô liu chỉ để cho đôi tay của mình có gì đó làm như tôi nghĩ.

 

Nói về mặt lý lẽ, Ba đúng. Khi tự mình tham gia vào bất kỳ nỗ lực nào nhằm chống lại lũ Alacrya, nếu bị phát hiện, sẽ kết thúc với việc chúng tôi bị giết và tất cả tài sản của chúng tôi được trao cho một gia tộc khác. Đó là một sự liều lĩnh ngu ngốc khi cứu một người vừa cố giết tôi.

 

Và hẳn là …

 

Bộ không phải những kẻ xâm lược dựa vào chính những nỗi sợ hãi kiểu này để giữ cho chúng ta ngoan ngoãn tuân lệnh sao?

 

Lũ Alacrya đã không giành được thành phố Xyrus bằng vũ lực. Trên thực tế, hầu như không có bất kỳ sự kháng cự nào cả. Với phần lớn lực lượng Liên hiệp Ba chủng tộc (Tri-Union) tập trung tại thành phố Etistin, thành phố Xyrus đã hoàn toàn mất cảnh giác khi bọn binh lính Alacrya bắt đầu hành quân ra khỏi cổng dịch chuyển và thông báo về sự hủy diệt của Hội Đồng.

 

Đối mặt với thất bại, hầu hết các công dân của thành phố Xyrus chỉ đơn giản là gục xuống, tránh xa và hy vọng vào điều tốt nhất. Một khi lũ Alacrya kiểm soát toàn bộ lục địa, dường như không có lý do gì để tiếp tục lẩn trốn. Ba nghĩ cách duy nhất để bảo vệ chúng ta là hoạt động giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Nhưng tôi muốn làm gì đó. Cho dù là tôi chỉ có thể giúp một người thôi…

 

Đứng lên, tôi quyết định đi thẳng trở lại văn phòng của ba tôi và giải quyết lại vụ việc của mình, lần này tốt hơn.

 

Tôi đi lên cầu thang và đi được nửa hành lang trước khi nhận thấy những tiếng nức nở nặng nề và tiếng nói chuyện thì thầm phát ra từ cánh cửa văn phòng hơi mở. Với cơ thể gần như bị ép vào tường, tôi rón rén lại gần cho đến khi tôi có thể nhìn lén vào văn phòng.

 

Mẹ tôi đang dựa vào bàn và ôm đầu ba tôi vào bụng. Bàn tay bà ấy vuốt tóc ông, và bà đang tạo ra những tiếng cào tóc nhẹ nhàng, giống như khi bà ấy đã làm cho tôi vô số lần trước đây.

Ông ấy thút thít chìm mặt vào áo mẹ, vai run run.

 

“Alice và Reynolds là những nhà thám hiểm, anh yêu à,” mẹ tôi nói nhẹ nhàng. “Họ không để ý đến một cuộc sống an toàn. Anh không cần phải so sánh mình với họ.”

 

Ba cố nói nhưng không thành lời.

 

Nước mắt cũng trào ra sau đôi mắt của chính tôi. Tất nhiên, tôi đã từng thấy ba tôi khóc trước đây, nhưng cảm xúc dâng trào này dường như rất… vô vọng.

 

Tự dưng cảm thấy tội lỗi vì đứng nghe lén bên ngoài, tôi lao vào văn phòng và chạy đến chỗ ba mẹ. Đôi vai của Ba chỉ rung lên mạnh hơn khi tôi vòng tay ôm Ba và Mẹ. Chúng tôi cứ như vậy một lúc, cạn nước mắt.

 

Khi tôi cảm thấy mình có thể nói lại mà không bị nghẹn lời lần nữa, tôi nhìn vào mắt ba tôi. “Chỉ sống an toàn thôi là không đủ nữa.”

 

Ông gật đầu và lấy tay áo lau nước mắt. “Ba biết, Lilia. Ba biết. Chúng ta sẽ tìm ra cách gì đó, được chứ? Cả nhà ta làm cùng nhau.”

 

---- Phần 3 ----

 

Hai người đàn ông mặc áo choàng xịn đi qua đầu hẻm. Từ cách ăn mặc, cách nói chuyện và việc di chuyển một cách thản nhiên sau khi trời tối, rõ ràng bọn chúng là những pháp sư Alacrya.

 

Tôi ra hiệu cho Jarrod cúi đầu xuống cho đến khi chúng biến mất ở một góc xa.

 

Khi con đường đã sạch bóng người, chúng tôi lao ra khỏi con hẻm và chạy xuống phố, áp sát các tòa nhà phòng trường hợp cần lẩn núp nhanh chóng lần nữa.

 

Chúng tôi đang hướng về rìa đông của thành phố nổi, nơi — hy vọng — một trong những người liên lạc của ba tôi sẽ đợi chúng tôi.

 

Bất chấp sự do dự của Ba, ông đã sắp xếp mọi thứ một cách nhanh chóng đến khó tin một khi ông hạ quyết tâm. Jarrod đến nhà chúng tôi chỉ sau nửa đêm, như tôi đã chỉ dẫn. Anh ta đã trốn trong nhà của chúng tôi trong hai ngày qua trong khi mọi người vẫn tiếp tục với công việc bình thường của mình.

 

Nó đã thực sự thú vị. Tôi không ngờ rằng làm gì đó để đấu trả - để phản kháng lại cảm thấy thoải mái đến vậy.

 

Chúng tôi đi ngoằn ngoèo và rẽ qua các con hẻm, tránh những đường chính bất cứ khi nào có thể và cẩn thận lắng nghe bất kỳ tiếng khách bộ hành lang thang lúc đêm hôm thế này, vì hầu hết trong số họ chắc chắn sẽ là đám lính canh Alacrya. Nếu chúng tôi bị bắt thì tất cả sẽ kết thúc.

 

Một tiếng hét xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo của màn đêm, khiến tim tôi như muốn nhảy lên tận họng, và Jarrod run rẩy đến nỗi suýt ngã nhào. Đôi mắt chúng tôi mở to nhìn nhau, và chúng tôi chờ đợi. Tiếng ầm ầm của những giọng nói trầm thấp ở đâu đó gần đây kéo theo tiếng hét.

 

Ra hiệu cho Jarrod, tôi dẫn chúng tôi đến cuối con hẻm mà chúng tôi đang băng qua, chui vào sau một đống thùng rỉ mục và nhìn ra đường.

 

“—Hình phạt khi tham gia buôn bán mà không có giấy phép là khá nghiêm khắc, bà có biết điều đó không?”

 

Người nói là một gã lính canh to lớn cơ bắp. Hắn quay lưng lại với chúng tôi, vì vậy tôi không thể xác định được nét mặt hắn, nhưng rõ ràng hắn là ai đó có quyền ở đây. Ba lính canh khác vây quanh một người phụ nữ gầy, trông cỡ năm mươi tuổi. Bà ấy đang quỳ gối trên phiến đá cứng. Toàn thân bà ta run lên.

 

Một tiếng sủa trầm đục vang lên từ một cánh cửa đang mở gần đó, và một con quái mana lớn, màu xám - loại sói bóng tối, tôi nghĩ vậy - nhào ra, khiến cánh cửa văng một cái rầm vào mặt bên tòa nhà. Nó gầm gừ với các lính canh và lao về phía trước để bảo vệ người phụ nữ, nhưng bốn đòn phép đánh trúng nó cùng một lúc.

 

Con sói bóng tối lộn nhào trên không trung và rơi mạnh xuống đất với tiếng rên rỉ, rồi bị băng xuyên thủng và bị sét đốt cháy. Tôi chỉ có thể thấy lồng ngực thở phập phồng to lên một lần, sau đó lại chậm rãi hơn, và rồi con quái mana hoàn toàn cứng đơ.

 

Người phụ nữ quỳ gối khóc lóc, giọng nói bị tra tấn của bà ấy vọng khắp thành phố quanh chúng tôi. Bà ta cố gắng vượt qua bọn lính gác để đến với con sói chết, nhưng gã đàn ông chỉ huy chỗ đó đã tóm lấy cổ bà trong chiếc áo choàng cũ và kéo bà đứng thẳng.

 

“Giao dịch mà không có giấy phép tấn công một người lính của quân đội Alacrya? Tao được phép xử tử mày ở đây và bây giờ ... nhưng tao đã nghe nói đám Kiểm định viên ở học viện cần đối tượng cho các cuộc tập trận bắn đạn thật.” Hắn ta quay nửa người để tôi có thể nhìn thấy bề ngoài của hắn, nhìn chằm chằm vào bà ấy như thể hắn đang ôm một con côn trùng đặc biệt ghê tởm, không phải là một người phụ nữ.

 

Sau đó, hắn mỉm cười. “Cũng có thể có chút lợi ích trước khi mày chết đấy.”

 

Tôi bắt gặp ánh mắt của Jarrod và mở miệng, “Vật tạo tác vẫn hoạt động chứ?” Tôi biết nó có tác dụng - nó đã được kích hoạt từ trước khi chúng tôi thậm chí bước ra khỏi ngưỡng cửa nhà tôi - nhưng vì cảm thấy lo lắng nên tôi hỏi lại lần nữa cho chắc.

 

Anh ấy giơ nó lên và gật đầu.

 

Tôi muốn giúp người phụ nữ này nhiều hơn bất cứ điều gì tôi muốn làm trong đời. Hình ảnh tôi và Jarrod lao ra đường trong với ánh sáng chói lọi của chú phép hiện lên trong tâm trí tôi, và trong một khoảnh khắc tôi nghĩ thậm chí chúng tôi sẽ làm thế. Nếu chúng tôi làm chúng bất ngờ, đánh chúng bằng những phép thuật mạnh nhất của chúng tôi trước khi chúng có thể phòng thủ… nhưng nỗi sợ hãi đã giữ tôi ở yên chỗ này.

 

Chúng tôi bất lực đứng nhìn, dấu hiệu mana của chúng tôi bị che giấu bởi vật tạo tác mà Jarrod mang theo — một món quà khác từ ba tôi — trong khi bọn lính Alacrya bỏ đi cùng người phụ nữ đang khóc nức nở. Chúng thậm chí còn không thèm xử lý xác từ con thú khế ước của bà ấy.

Tôi đã không di chuyển ngay cả khi bọn nó đã đi khuất dạng. Tôi không cử động gì cho đến khi bàn tay của Jarrod đặt trên vai khiến da tôi gần như muốn nhảy dựng lên.

 

“Tôi rất tiếc,” anh nói nhanh, tay anh giật ra khỏi người tôi như thể tôi vừa làm anh bỏng.

 

Tôi lắc đầu và kéo mui áo che kín mặt hơn, giấu những giọt nước mắt đang chảy dài trên má. “Đi nào.”

 

Chúng tôi không gặp ai khác trong suốt quãng đường tới đích đến: một kho chứa nhỏ được xây dựng ngay rìa thành phố. Nó bị bỏ trống, vốn thuộc về một gia đình đã bị người Alacrya chiếm giữ từ rất sớm, và nó cũng nằm ở một trong những khu nghèo hơn của thành phố Xyrus, có nghĩa là ít gặp tuần tra hơn.

 

Một thứ gì đó gây xáo trộn trên mái bằng của nhà kho. Tôi phải đẩy mana vào mắt và nheo mắt để nhìn nó trong bóng tối: một con quái mana lớn, có cánh. Nó đang nằm sấp, ẩn nấp một cách hiệu quả nhất có thể.

 

“Đó là gì vậy?” Jarrod khẽ hỏi.

 

Một giọng nói trả lời từ bóng tối bên cạnh tòa nhà. “Một con cánh đao (blade wing).”

 

Người cưỡi trên lưng con cánh đao bước ra ngoài để chúng tôi có thể nhìn thấy anh ấy, mặc dù nét mặt của anh hầu như bị che khuất trong ánh sáng yếu. Bất chấp nguy hiểm, anh ta vẫn cười toe toét. “Trông cũng đẹp, phải không?”

 

“Có mỗi anh nói vậy thôi,” Jarrod lo lắng nói, đôi mắt lướt qua giữa hình bóng con quái mana và tôi.

 

Tôi nắm tay Jarrod và dẫn anh ta đi về phía trước. “Anh sẽ ổn thôi. Cha nói Tanner đứng nhất lớp ở Học viện Lanceler.”

 

Người cầm lái khịt mũi, sau đó nhanh chóng lấy tay che miệng và nhìn chúng tôi có vẻ tội lỗi.

“Sự thật là,” anh ta nói khi chúng tôi đứng ngay cạnh anh, “nếu không phải vì chiến tranh, tôi vẫn ở học viện và sẽ không bao giờ được phép đến gần một con cánh đao. Mặc dù nhiều chuyện đã xảy ra, tôi không thể tưởng tượng là sẽ gặp được Velkon ở trên đó và học được cách cưỡi…”

 

“Và nó ... an toàn chứ?” - Jarrod hỏi, tay anh ấy nắm chặt lấy tay tôi đến mức nhức nhối.

 

Tanner nhún vai. “Nếu bạn đang nói về anh bạn Velkon đây, vâng, cậu ta an toàn ... miễn là bạn không làm bất cứ điều gì gây hấn với cậu ấy - hoặc làm cậu ta giật mình - hoặc chọc tức cậu ấy quá nặng. Nhưng nếu ý bạn là chúng ta trốn thoát - bằng một chuyến bay ra khỏi đây— Chà…” Anh ta lại nhún vai.

 

Tôi rút tay ra khỏi tay Jarrod và đẩy anh ta về phía tòa nhà. “Đi liền đi. Một đội tuần tra có thể đến bất cứ lúc nào.”

 

Tanner gật đầu với tôi, sau đó hướng dẫn Jarrod - người luôn liếc nhìn tôi đầy sợ hãi qua vai - về phía một cái thang đi lên phía bên của kho chứa. Khuôn mặt của người bạn cùng lớp một thời của tôi nhợt nhạt đến mức gần như nổi bật dưới ánh sao mờ ảo.

 

Tôi ở lại để xem cả hai leo lên con cánh đao to đùng. Chiếc mỏ dài và cứng như đá của nó chĩa vào Jarrod khi anh ta lần đầu tiên đến gần, nhưng một vài lời nhẹ nhàng từ Tanner đã khiến nó lắng xuống. Khi cả hai đều leo lên và buộc chặt người vào yên ngồi rộng rãi, Velkon xoay người để nó quay mặt ra xa tôi, sau đó lao khỏi mái nhà và bay thẳng tới dưới những đám mây, không gây tiếng động nào ngoại trừ tiếng hét sợ hãi của Jarrod.

 

Tôi lo lắng liếc nhìn xung quanh, nhưng dường như không có ai gần đó.

 

Niềm vui thành công tràn ngập trong tôi. Tôi đã làm được.

 

Jarrod sẽ được bay đến một ngôi làng nhỏ ở phía đông Sapin, gần pháo đài Bức Tường. Với vật tạo tác ức chế mana làm vỏ bọc ngụy trang, anh ta sẽ bắt đầu cuộc sống như một cậu bé mồ côi không có nguồn gốc xuất xứ, dưới sự giám hộ từ một người bạn thân của cha tôi.

 

Con cảm ơn Ba , tôi trầm ngâm nghĩ.

 

Nếu không có sự trợ giúp của Ba, điều này đã không thể thực hiện được. Ông ấy đã tìm thấy Tanner, người cầm lái con cánh đao, và cũng ông ấy đã gọi điện để nhờ vả một thương gia đã nghỉ hưu, người sẽ trông chừng Jarrod. Ông cũng cũng đã lôi vật tạo tác ra khỏi nhà đấu giá và tặng nó cho Jarrod mà không mong đợi được thưởng hay trả tiền.

 

Điều này trở nên dễ dàng. Trên thực tế, dễ dàng đến mức tôi không thể không tự hỏi liệu, với đặc ân và sự giàu có của mình, chúng tôi có thể làm điều đó một lần nữa hay không. Có bao nhiêu pháp sư đau khổ như Jarrod? Chúng ta có thể giúp bao nhiêu người chạy trốn khỏi thành phố?

 

Đó sẽ là cách để chúng tôi chống đối lại.

 

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight

 

 

Ghi chú của người dịch:

_ Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.