Tên gốc của chương: But what for? (Jasmine)
GÓC
NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH
Đang ngồi trên băng
ghế gỗ, tôi xích lên phía trước, tựa vai và lưng vào thành lều, cố tìm một tư
thế ngồi thoải mái hơn trong khi đợi đại đội trưởng. Tấm bạt mát, và tiếng mưa
lạnh nhè nhẹ trên lều khiến tôi muốn nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, ngay khi
tôi làm vậy, những ký ức khó chịu hiện lên trong tâm trí tôi.
Chúng tôi vẫn đang
đi trên đường khi có tin tức về việc Dicathen thất thủ, bởi một lực lượng lính
Alacrya đã chặn đường tới thành phố Etistin. Nhóm Twin Horns và hai nhóm thám
hiểm khác đã ký hợp đồng để bảo vệ các toa xe chở vũ khí và hàng hóa đi từ pháo
đài Bức tường đến thành phố Etistin. Một số xe quân nhu có thể đã đến được đó,
mặc dù không phải xe từ nhóm chúng tôi.
Một tên pháp sư
Alacrya thô lỗ thông báo với chúng tôi rằng chiến tranh đã kết thúc, các thành
viên Hội đồng Dicathen đã bị hành quyết, rồi cho phép bất kỳ ai hạ vũ khí và trở
về nhà của họ. Chính Helen là người đã thuyết phục chúng tôi làm theo lời chúng
nói.
Tôi có thể cảm thấy
mình đang cau mày cong hơn khi nghĩ về khoảnh khắc đó.
Durden đã sẵn sàng
chiến đấu, tính khí bình thường của anh ấy đã biến mất sau cái chết của
Reynolds. Angela đã từng sợ hãi, nhưng giờ cô ấy đã đi theo Helen đến bất cứ
đâu. Mặc dù vậy, Helen … lãnh đạo của chúng tôi luôn là tiếng nói của trí tuệ.
Cô ta đã nói chuyện với chúng tôi lúc tất cả đang bên bờ vực sụp đổ khi Adam chết,
và một lần nữa khi Reynolds gục ngã ở pháo đài Bức tường, và cô ấy đã cứu mạng
sống cả bọn ở đó lúc đang trên đường đến thành phố Etistin.
Nhưng để làm cái quái gì? Tôi tự
hỏi mình đến lần thứ mười.
Sau đó, khi cậu người
elf tên Albold đến pháo đài Bức Tường trong đêm khuya, tìm kiếm những chiến
binh sẵn sàng chiến đấu chống lại bọn Alacrya, những người khác đã rất mừng khi
đi cùng anh ta.
Nhưng tôi không thể.
Có tiếng chà xát nhẹ
khi cửa lều bị gạt sang một bên. Một người phụ nữ trẻ tuổi, mặt nghiêm nghị thò
đầu vào nói: “Đại đội trưởng muốn gặp cô bây giờ.”
Tôi đứng dậy và chỉnh
lại áo giáp trước khi bước ra ngoài trời mưa.
Người lính gác dẫn
tôi về phía căn lều lớn, nơi người đại đội trưởng gặp gỡ các chỉ huy khác của
pháo đài Bức Tường. Một người lùn gầy gò, đầu hói vừa rời đi. Ông ta nhá qua một
nụ cười buồn với tôi dưới bộ râu xồm xoàm khi đi ngang qua. Jerimiah Poor, người
phụ trách vấn đề lương thực cho pháo đài Bức Tường. Ông ấy thường xuyên mỉm cười,
nhưng đó luôn là một biểu hiện mệt mỏi. Tôi tưởng tượng rằng phụ trách phân phối
lương thực cho những người túng thiếu là một công việc nhận khá nhiều sự vô ơn
khi mọi người xung quanh bạn cần một thứ gì đó và bạn không còn gì để cho đi.
Cơn mưa tuy nhẹ
nhàng nhưng lạnh buốt da, nó nhanh chóng làm tôi phân tâm khỏi ông người lùn. Ít ra thì họ cũng để tôi đợi trong lều, ngay
cả khi cái băng ghế còn cứng hơn cái đầu của Durden nữa. Một nụ cười mỏng
manh không chút hài hước nở trên môi tôi khi nghĩ đến điều đó. Tôi phải nói với
hắn ta điều đó, nếu tôi còn gặp lại cái gã conjurer to lớn này thêm lần nữa.
Người lính gác nhìn
tôi đầy hoài nghi khi cô ấy giữ vạt lều sang một bên. “Jasmine Flamesworth đến
gặp đại đội trưởng, thưa ngài,” cô nói. Tôi nhướng mày nhìn cô ấy và cười gượng
gạo, thực sự là một sự mỉa mai. Ánh mắt của cô ta chỉ tập trung ngang vai tôi
khi đợi tôi bước vào, và cô ấy để vạt lều rơi xuống sau lưng tôi ngay khi tôi
bước vào, ngắt hẳn luồng sáng xám mù và buộc mắt tôi phải điều chỉnh.
Chiếc bàn tròn lớn
vẫn nằm chiếm gần hết không gian trong lều. Trên thực tế, căn lều trông gần giống
hệt như khi cha tôi chiếm nó, mặc dù cái bản đồ trên bàn đã biến mất, những chồng
giấy gọn gàng cũng vậy. Đại đội trưởng Albanth đang ngồi sau chiếc bàn cũ được
trang trí công phu của cha tôi. Đó là một thứ cồng kềnh, khó sử dụng khi có
trong lều, nhưng đó là kiểu của gã đàn ông tên là Trodius Flamesworth…
Đại đội trưởng đang
nhìn xuống một cuộn giấy. Ông ấy rên rỉ và lắc đầu khi cuốn cuộn giấy lại, còn
mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi khi làm thế.
Tôi đứng, chờ được
phát biểu, hoặc có lẽ được mời ngồi. Tôi biết Albanth không quá mê mẩn cái lối
trang trí quân sự trang trọng như cha tôi, nhưng tôi cũng biết rõ là ông ấy
chào đón tôi bằng sự thiếu tôn trọng có chủ đích.
Đại đội trưởng càu
nhàu trước cuộn giấy của mình. “Chúng tôi đang gặp phải tình trạng thiếu thốn mọi
thứ ngoại trừ miệng ăn.” Ông lính ngực to như thùng phuy này đứng dậy và đi
vòng qua bàn làm việc để đứng trước mặt tôi. Ông ấy dựa lưng vào bàn và thở một
hơi dài, gần như là tiếng thở dài. “Điều đó có nghĩa là tôi có rất nhiều việc
bày ra trên bàn của mình vào lúc này, và ít thời gian để tán nhảm thân mật. Cô
cần gì, Flamesworth?”
“Một công việc.”
Ông ấy cau mày nhìn
tôi và khoanh tay.
“Tôi cần một công
việc, thưa Đại Đội trưởng,” tôi lặp lại, cẩn thận giữ tông giọng của mình một
cách tôn trọng.
Đại Đội trưởng
Albanth nhìn tôi có vẻ soi xét kỹ lưỡng trước khi lắc đầu. “Việc thì rất nhiều,
Jasmine à, nhưng không tìm được xu nào quanh ở đây đâu. Nếu cô chỉ cần bận rộn,
có lẽ tôi có thể tìm được thứ gì đó—”
“Tôi cần phải ăn,”
tôi nói, gay gắt hơn tôi dự định. Tôi nghiến chặt hàm để không nói thêm điều gì
khi chờ đợi sự quở trách của Albanth.
Đại đội trưởng cau
mày, nhưng ông không trả lời ngay lập tức. Khi ông ấy lên tiếng, giọng nói trầm
ấm của ông thật nhẹ nhàng. “Tôi nghe nói cô đã từng là người cố vấn cho Tướng
Leywin trẻ tuổi. Điều đó có thật không, cô Flamesworth?”
Tôi đáp lại cái
nhíu mày của Albanth nhưng không nói gì, không chắc ông ta đang muốn nói tiếp
điều gì.
Môi ông nhếch lên
thành một nụ cười gượng dưới bộ râu. “Tôi cảm thấy rất khó khăn khi cố hình
dung điều đó.”
Tôi cảm thấy chính
cái nhíu mày của mình còn nhăn hơn. “Tại sao vậy?”
“Không nghi ngờ gì,
cô khá là có năng lực,” Albanth trả lời, tựa lưng vào bàn và nhìn tôi có vẻ thẩm
định. “Chỉ là tôi dường như không thể hình dung được Tướng Leywin khi còn nhỏ.
Có điều gì đó về nguồn sức mạnh quá lớn của cậu ấy làm ta nghĩ cậu ta hẳn thình
lình xuất hiện trên trái đất này như một người đàn ông trưởng thành sẵn rồi.”
Sau đó, tôi nhận ra
lý do tại sao đại đội trưởng lại đề cập đến Arthur.
Việc cậu ta biến mất
và có thể đã chết là một đòn giáng mạnh hơn bất kỳ trận thua nào, thậm chí còn
hơn cả việc lâu đài bay của Hội Đồng bị phá hủy. Cậu ta là người duy nhất ở
Dicathen này đủ sức mạnh để tạo ra sự khác biệt trong cuộc chiến, thậm chí còn
hơn những Lance khác. Lẽ tự nhiên là những người hiểu được điều này sẽ muốn nói
về sự mất mát của cậu ấy, để thương tiếc cậu ta bằng bất cứ cách nào họ có thể.
Khi tôi không vội
nhảy ngay vào câu chuyện thời tôi còn phiêu lưu cùng với Arthur, Albanth tiếp tục
nói. “Tôi chưa bao giờ chiến đấu bên cạnh bất kỳ ai có đầu óc như cậu ta. Tôi
thề, cậu ấy có kỹ năng chiến thuật của một vị tướng phải gấp năm lần tuổi của cậu
ấy. Tôi nghe nói…” Albanth dừng đột ngột và hắng giọng, như thể ông ấy sắp chia
sẻ một tin đồn bất lợi. “Nghe nói cậu ta thức tỉnh khi chỉ mới ba tuổi?”
Tôi chợt nhớ Arthur
đã cung cấp cho tôi một lời giải thích sâu sắc về kỹ thuật đấu kiếm của cậu ấy
khi cậu bé mới lên ba, ngay sau khi làm cho Adam xấu hổ trong một lần luyện tập.
Ánh mắt tôi hướng
xuống chân Albanth và tôi chỉnh lại áo giáp của mình một cách khó chịu. “Cậu ta
đúng là một đứa trẻ kỳ lạ.”
Albanth đang nhìn
tôi đầy háo hức, nhưng tôi không giải thích chi tiết. Ông ấy muốn tôi nói gì với
cậu ta?
Sự im lặng kéo dài
trong vài giây ngày càng khó xử trước khi tôi nói, “Dù sao thì, cậu ấy đúng như
những gì ông mong đợi đấy. Có lý do gì mà ông muốn biết về cậu ấy không?”
Albanth dường như mất
cảnh giác trước câu hỏi của tôi. Ông hắng giọng và rút cuộn giấy cuộn tròn ra
khỏi bàn. “Chỉ là tôi tò mò thôi. Thật hổ thẹn, thật đáng hổ thẹn khi cậu ta
qua đời.” Đôi mắt ông lướt từ cuộn giấy sang tôi, rồi trở lại trên cuộn giấy.
“Dẫu sao, cô nói rằng cô muốn giúp đỡ phải không? Có một cách. Pháo đài Bức Tường
này cần thức ăn. Nếu không còn hy vọng vào nguồn thực phẩm được tiếp tục cung cấp
từ hai thành phố Xyrus hoặc Blackbend, hay bất kỳ ngôi làng trồng trọt nhỏ nào
gần đó, thì nguồn thức ăn thực sự duy nhất của chúng ta là ở vùng Beast
Glades.”
“Và ông muốn tôi đi
săn.”
Albanth thể hiện
cho tôi một sự biểu cảm khó hiểu nào đó ở giữa một cái gật đầu và một cái nhún
vai. “Ở ngoài đó bây giờ nguy hiểm hơn trước đây, những con quái mana sống sót
từ cuộc tấn công thành đàn ở đợt trước vẫn lảng vảng xung quanh, và những con
khác mò đến để ăn thịt người chết. Điều đó làm cho việc săn bắn trở nên khó
khăn và nguy hiểm. Nhưng nếu cô có thể mang về một số con quái mana có thể ăn
được, tôi sẽ tìm cho cô chỗ nào khô ráo để ngả đầu ngủ ban đêm. Chịu không?”
Tôi quay lại và nhấc
cửa lều lên trước khi trả lời. “Tốt hơn là tìm giùm tôi chỗ nào đó có nước nóng
để tắm.”
(Người dịch: ý
câu của của Jasmine là chấp nhận đi săn, vì đi săn quái thú khổng lồ sẽ có máu
me dính đầy người)
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch:
_ Đã check in
nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.