5/9/22

Chương 1: Ngưỡng thấp nhất (nhân vật Jasmine)

Dưới đây là bản đồ của lục địa Dicathen do chính tác giả thiết kế ra và đính kèm vào chương này:



 

LƯU Ý VỀ TRÌNH TỰ ĐỌC: để có trải nghiệm đọc tốt nhất, phần phụ truyện “Xung quanh các bại binh” này nên đọc sau tập 8 của The Beginning After the End (hoặc đảm bảo rằng bạn đã đọc đến tập 868 trên tapas)

 

GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH

 

---- Phần 1 ----

 

Tỏng… tỏng… tỏng…

 

Tôi sẽ cần nói chuyện với Dalmore về vụ rỉ nước ở đây, tôi nghĩ thế khi đang chịu đựng cơn đau âm ỉ trong đầu mình. Tôi gắng lăn qua và kéo gối trùm lên đầu để che đi cơn mưa phùn triền miên, nhưng thay vì chụp lấy gối, tôi lại quơ phải một nắm rơm ẩm.

 

Ngồi dậy thôi cũng khiến đầu tôi quay cuồng, thì việc tập trung vào xung quanh lại càng khó khăn hơn. Đôi mắt lờ đờ của tôi lướt qua cả căn phòng nhưng ánh nhìn mờ như bị lọc qua đít chai gợi tôi nhớ lại một đêm rượu chè be bét quá mức. Tôi nhận ra cái phòng này rồi. Nó là một nơi rộng mười feet vuông bao quanh bằng đá lạnh và ẩm thấp. Một cánh cửa duy nhất có thanh chắn cho phép ra vào phòng giam. Thậm chí còn không có cửa sổ, bởi vì cái nhà giam này nằm dưới đáy của pháo đài Bức Tường (the Wall).

 

Mặc dù thiếu cửa sổ nhưng các phòng giam luôn ẩm ướt. Tôi gắt gỏng trừng mắt nhìn dòng nước chảy đều đặn từ các kẽ đá trên đầu. Nhìn vậy làm cổ và đầu tôi có cảm giác đau nhói lên rõ ràng, và mắt tôi nhắm nghiền lại.

 

Tôi dụi lòng bàn tay bẩn vào một bên hốc mắt, cố gắng xoa dịu cơn đau. Làm thế cũng giúp giảm đau, một chút thôi.

 

Rõ ràng tôi không nhớ nổi mình đang ở trong tình trạng thế nào vào lúc này. Trước đó tôi đã ở Quán trọ Underwall, kiếm sống bằng cách canh chừng vài khách quậy quen thuộc khác, tôi nhớ tới nhiêu đó thôi. Thông thường ở các quán trọ thì trong cùng một lúc sẽ không bao giờ có nhiều hơn một kẻ gây rối cả, nhưng kể từ khi Hội đồng (the Council) sụp đổ, căng thẳng luôn tăng cao.

 

Những người lính thậm chí còn ở lại pháo đài Bức Tường - chủ yếu là vì không còn nơi nào khác để đi - cũng tức giận và sợ hãi như những người khác. Khi một trong số họ có một ngày tồi tệ và vài người uống quá nhiều, mọi thứ có thể trở nên bạo lực. Tôi đã tống cổ vài tên lính như thế, cho chúng nó bay ra khỏi quán rồi tiếp đất bằng đầu. Kể từ khi những người còn lại trong nhóm Twin Horns đã xuống nơi tị nạn dưới lòng đất và tôi… ừm, tôi không đi theo họ.

 

À rồi, kí ức quay lại đôi chút rồi. Tôi nửa nhớ nửa không cái khuôn mặt của một gã lính vũ trang nhìn như khỉ đột, to mồm, lớn miệng.

 

Tôi dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt của phòng giam khi phân vân nhớ lại các sự kiện buổi tối hôm trước. Đó là một ngày buồn tẻ nữa, và tôi đã nốc hơi nhiều rượu. Thằng lính kia cứ không ngừng khoe khoang về việc hắn cứng cựa như thế nào.

 

Hắn đã nói gì ấy nhỉ? Gì đó về thanh kiếm của hắn, tôi chắc luôn. Tôi dụi đầu ngón tay vào thái dương, áp lực khi ấn giúp tôi giảm bớt cảm giác choáng váng vì say rượu.

 

Kí ức dần tập trung lại, và tiếng khoe khoang ầm ĩ của thằng ngốc đó lại vang lên trong cái đầu đau nhức của tôi. Hắn cứ lèm bèm tới lui về lũ Alacrya, và rồi hắn nói, “Ta cứ chờ đám cặn bã Alacrya đến chím thử pháo đài Bức Tường đi, phải hông các chàng trai? Tao sẽ đập chết cả đám bợn chúng, từng thằng một, và thậm chí còn hổng cần rút thanh Mankiller (Sát Nhân) ra khỏi vỏ, phải không?”

(Người dịch: Trong bản gốc tác giả up lên Tapas: chỗ này tên thanh kiếm Mankiller)

 

Sát Nhân hả? Tôi nghĩ, tỏ vẻ chế giễu và khiến một cơn đau nhói lên trong đầu. Tôi ấn gót bàn tay vào đôi mắt nhắm nghiền của mình. “Vốn từ vựng trong đầu thằng ấy hạn chế đến mức nào để đặt tên thanh kiếm của hắn theo mục đích thiết kế của kiếm?” Tôi tự hỏi bản thân, ra vẻ chế nhạo mặc dù vẫn còn chếnh choáng. Giọng tôi vừa khan vừa yếu.

 

Tôi đã uống cạn cốc bia một cách say sưa khi hắn ta nói về con dao làm bếp quá khổ của mình, và gã súc vật to lớn này quay sang hỏi tôi có gì mà cười. Lẽ ra tôi chỉ cần xua tay đuổi hắn đi, nhưng thay vào đó, tôi lại nói cho hắn biết chính xác thì tên thanh kiếm của hắn nực cười đến mức nào. Để chắc chắn thêm rằng thằng đó hiểu rằng tôi đang xỉa xói hắn, tôi bồi thêm rằng hắn ta không thể đập chết nổi một con chó què chạy bằng ba chân với cơ thể to đùng rệu rã đấy, chứ đừng nói là một pháp sư Alacrya.

 

Hình ảnh một người đàn ông to lớn, kích thước dễ phải gấp đôi tôi, nằm bất tỉnh trên sàn hiện ra trong tâm trí uể oải của tôi. Hắn rơi mất vài chiếc răng.

 

Luôn có một vấn đề khi đập nhau với bọn lính. Đó là luôn có thêm vài thằng khác tới.

 

Có một người hiện đang nhìn tôi qua cánh cửa có thanh chắn ở phòng giam, tôi ngớ người khi nhận ra. Anh ta là một thanh niên nổi mề đay trên người, trạc tuổi tôi, với mái tóc xù hơi đỏ. “Tôi giúp gì được cho anh đây?” Tôi hỏi, rồi ước gì tôi đã không hỏi khi bên trong của tôi đang nổi đóa lên một cách nguy hiểm.

 

“Đại đội trưởng đã ra lệnh thả cô, cô Flamesworth,” người lính nói, nhấn mạnh tên tôi. Anh ta cười toe toét với tôi. “Đại đội trưởng cũng đã yêu cầu tôi thông báo cho cô rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Thêm bất kỳ… lần đánh lộn nào nữa… và ông ấy sẽ đá liệng cô ra khỏi pháo đài Bức Tường. Không đủ nguồn lực để nuôi giữ những kẻ hạ cấp như cô trong tù.”

 

Không, tôi nghĩ một cách cay đắng, tôi cũng chỉ là một quý tộc mưu mô, phản quốc như cha tôi.

(Người dịch: Chỗ này tác giả viết in nghiêng chữ Flamesworth phía trên và cụm từ phía dưới là sự cố tình, khi bị người lính nhắc đểu đến họ của mình, Jasmine tự nghĩ thành đoạn in nghiêng)

 

“Hiểu chưa?” Người lính hỏi, liếc mắt qua song sắt. Tôi gật đầu, thà làm vậy còn hơn mở mồm ra nói.

 

Chìa khóa kêu lục cục trong ổ khóa và bản lề kêu to khi cánh cửa được kéo mở ra ngoài. Tên lính đứng sang một bên và hất đầu ra hiệu. “Vậy mời đi giùm, tôi không rảnh để trông trẻ cả ngày.”

 

Tôi dựa vào bức tường bẩn thỉu và lê bước cho đến khi đứng vững và loạng choạng bước ra khỏi cửa. Người lính dẫn tôi xuống một hành lang dài với đầy những phòng giam giống hệt nhau, hầu như các phòng đều trống rỗng, rồi đi lên một cầu thang đá hẹp ngoằn ngoèo, và đẩy tôi tới một cánh cửa gỗ dày mở dẫn ra một con hẻm dưới chân pháo đài Bức Tường.

 

“Như tôi đã nói, đây là lần cuối cùng. Hãy kiểm soát cảm xúc và cư xử bình tĩnh, hoặc rời mẹ nó khỏi thị trấn, ô-kê?” Với những lời động viên cuối cùng đó, anh ta đóng sầm cửa lại, và tôi nghe thấy tiếng thanh sắt kéo vào khớp khóa bên kia cửa.

 

Tôi dựa lưng vào mấy tấm ván gỗ thô ráp của tòa nhà tạo thành mặt bên còn lại của bức tường con hẻm, nghỉ ngơi một lúc trước khi bắt đầu lết chậm rãi về Nhà trọ Underwall, nơi tôi đang ở.

 

Tôi đã băng qua một vài người trên đường đi, nhưng quán trọ Underwall ở không xa, và không còn nhiều người như chúng tôi ở pháo đài Bức Tường. Một vài người lính nhìn tôi chằm chằm lạnh lùng, nhưng thật khó để phân biệt đó là vì trận ẩu đả lúc nãy, vì danh tiếng xấu của tôi, hay vì họ phát bệnh khi phải làm việc miễn phí rồi chờ đến lượt chết cho mỗi một ngày khốn kiếp này trôi qua.

 

Rốt cuộc thì cuộc sống ở pháo đài Bức tường này là như vậy đấy. Các thành phố như Etistin, Blackbend và Xyrus đều đã gục ngã. Rất có thể các thành phố lớn khác cũng vậy. Vùng Elenoir hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của người Alacrya. Vùng Darv, theo những gì tôi nghe được, đã lao vào cuộc nội chiến.

 

Xung quanh pháo đài Bức tường, thì bọn Alacrya đã giành quyền kiểm soát. Chúng tôi được tha lâu như vậy vì pháo đài này không còn giá trị chiến lược nào nữa. Bọn chúng không cần phải vượt qua nó để đi bất cứ nơi nào khác, trừ khi có kế hoạch hành quân vào Beast Glades, và bọn chúng đã chứng minh rằng bọn chúng có thể vào đó dễ dàng.

 

Không ai, kể cả tôi, nghĩ rằng sự trì hoãn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi. Cuối cùng thì, sẽ có một lực lượng đối phương hành quân tới pháo đài Bức Tường, hoặc thậm chí tệ hơn, một trong những retainer của chúng sẽ đến để dọn sạch lính ở đây. Hầu hết các đồn lính đã trống rỗng, bị dồn quân xuống Etistin để chết, và nhiều người khác chạy trốn, cởi bỏ quân phục và vứt vũ khí xuống để họ có thể về nhà và hy vọng có được cuộc sống tốt nhất dưới sự cai trị của lũ Vritra.

 

Tuy nhiên, không phải ai cũng có nơi để đi.

 

---- Phần 2 ----

 

Cánh cửa kêu lên khi tôi đẩy tới để bước vào quán Underwall. Dalmore ngó qua từ vị trí của mình sau quầy bar. Ông ta đặt chiếc cốc đang lau xuống - ông ấy vốn rất tỉ mỉ với những chiếc cốc, làm sạch chúng liên tục, lặp đi lặp lại - và chỉ tay ra cửa.

 

“Ồ không, lần này thì hết nhé. Cô đi luôn được rồi.” Dalmore là một người đàn ông lùn và mập ở độ tuổi trung niên. Ông ấy có nước da màu đất sét, hơi nhăn và mái tóc ngắn, sẫm màu đang xõa nhanh ra khỏi trán. “Xin lỗi phải nói như này, Jasmine, nhưng những việc cô làm được thì ít mà rắc rối cô gây ra thì nhiều.”

 

Tôi đảo mắt và gác chân ngang qua một cái ghế đung đưa ở dãy ghế hàng quầy bar ngay trước mặt ông ấy. Trên quầy bar có một dãy cốc mới đã được làm sạch, vì vậy tôi chộp lấy một cái và lật ngửa nó lên, sau đó nhìn Dalmore đầy mong đợi. Lông mày ông ấy nhướng lên cùng lúc với lại  cái cau mày trở nên sâu hơn, và không bước tới rót cho tôi một ly.

 

“Lý trí chút đi, Dal à. Nếu ông không có tôi bên cạnh, ai sẽ ngăn những người lính đó cắt cổ ông và ăn trộm bia của ông?”

 

Ông ta chế giễu. “Cô sẽ là lý do khiến bọn chúng cắt cổ tôi. Tôi thật hạnh phúc khi có một thành viên của nhóm Twin Horns bám trụ ở đây để theo dõi mọi thứ, nhưng cô đã khiến tôi phải trả giá gấp ba lần những gì cô kiếm được cho quán. Không, chúng ta kết thúc công việc với nhau rồi, Jasmine. Tôi muốn cô ra ngoài. Ngay bây giờ.”

 

Tôi bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của ông chủ quán này. “Ít nhất thì em có thể có thứ gì đó để giải tỏa cơn chếnh choáng này trước khi đi không ạ?”

 

***

 

Chỉ mươi phút sau, tôi đang trèo lên bề mặt dựng đứng kế bức tường và hối hận vì điều đó. Chân tôi trượt khỏi một tảng đá, làm cơ thể xóc mạnh khiến tôi xém ói, nhưng tôi nghiến răng và đứng vững.

 

Đặt tay này lên tay khác, và thỉnh thoảng ném ra một luồng khí để tự điều chỉnh bản thân nếu tôi mất thăng bằng, tôi vừa buồn nôn vừa đi chậm đến mỏm đá nơi Arthur và tôi đã ngồi rồi nói chuyện sau khi cậu ấy cãi nhau với Reynolds.

 

Cả hai chúng tôi đều chìm trong những cơn bốc đồng tồi tệ nhất liên quan đến gia đình mình. Ít ra thì hồi đó chúng tôi đã có gia đình. Sau cuộc nói chuyện đó không lâu thì Reynolds chết và Arthur đã cho bắt giữ cha tôi.

 

Những giọt nước mắt đầy tức giận, không được mời chào tự tích tụ nơi khóe mắt, nhưng tôi cố kiềm lại, sau đó rít lên trong đau đớn và lấy mu bàn tay quệt vào môi. Mọi thứ đã trở nên đẫm máu.

 

Tôi quay đầu lại để hét lên một câu chửi thề, nhưng tất cả những gì có thể phát ra chỉ là một hơi thở run rẩy.

 

“Giá mà chúng ta biết trước mọi thứ có thể tồi tệ đến thế nào, phải không Arthur?” Gió ôm lấy lời tôi nói và gửi chúng xuyên qua pháo đài Bức Tường và luồn vào vào vùng Beast Glades.

 

Ở một nơi nào đó bên dưới chỗ tôi đứng, trong phòng giam tốt nhất của pháo đài Bức Tường, cha tôi ngồi đó và đang nâng niu niềm tự hào bị tổn thương của mình. Tôi không nghĩ tật nói ngọng do chiếc lưỡi bị bỏng của bố tôi làm ông ta phiền bằng việc biết rằng gia tộc Flamesworths đã bị tước mọi địa vị và của cải, ngay cả khi điều đó không còn nghĩa lý gì bây giờ.

 

Tôi chỉ đến thăm ông ấy có một lần, sau khi có tin tức về sự sụp đổ của thành phố Etistin và Hội đồng. Tất nhiên, lão không muốn gặp tôi, vì vậy tôi tự thỏa mãn bản thân bằng cách bắn những bình luận như gai như thép qua mấy cánh cửa có song sắt, kể cho ông ta nghe về việc Senyir đã rời khỏi pháo đài Bức Tường vào ngay sau ngày ông ấy bị bắt, vì không thể chịu đựng được sự xấu hổ, và việc mọi sự đột ngột như thế nào khi dì Hester và tôi, thay vì bị ruồng bỏ, là những người duy nhất của gia tộc Flamesworths không mất tất cả vì sự ích kỷ của ông ấy.

 

Tôi đã không trở lại gặp ông ấy kể từ đó. Nếu Hội đồng không sụp đổ, có lẽ ông ta đã bị xử tử. Mặc dù vậy, đại đội trưởng mới, Albanth Kelris, không muốn tự mình lấy đầu cha tôi.

 

Gió lạnh thổi qua làm tôi nổi da gà dọc theo cánh tay và cổ để hở, khiến tôi co đầu gối vào ngực rồi vòng tay ôm chúng. Không có Arthur để tạo kết giới bằng hỏa lực, giống như không còn Arthur để đứng giữa chúng tôi và quân Alacrya nữa. Tôi tạo ra một luồng không khí vô hình xoáy xung quanh tôi để giữ nhiệt cho cơ thể.

 

“Xin lỗi,” tôi nói nhẹ nhàng, nhớ lại hình tượng Arthur không phải lúc bay vòng qua đầu chúng tôi, rải cả chùm mưa phép thuật chết chóc xuống đầu hàng ngàn con quái mana, mà là lúc cậu ấy trông như thế nào khi được tôi dìu dắt, cùng nhau phiêu lưu trong vùng Beast Glades, một cậu bé mười tuổi đã khiến tôi cảm thấy như mình mới là đứa trẻ.

 

Tôi không thể ngăn mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với lục địa Dicathen này nếu không có Arthur. Bọn Alacrya đã chơi trội hơn chúng ta ở mọi lượt, đánh bại các chiến binh mạnh nhất của ta rồi xử tử các lãnh đạo của ta thậm chí còn trước cả khi hầu hết mọi người biết rằng ta sẽ thua trong cuộc chiến. Nếu không có cậu ấy, thì còn hy vọng chiếm lại lục địa của chúng ta không?

 

Đó chính xác là lý do tại sao tôi lùi lại khi những người khác chạy đi tham gia vào cuộc nổi dậy ngầm. Helen, bằng cách nào đó, dường như tìm thấy chút hy vọng rằng những người Alacrya có thể bị ném khỏi bờ biển của chúng ta. Tôi lắc đầu và kéo đầu gối vào ngực chặt hơn. Helen đối với tôi như một người mẹ vậy, nhưng tôi cũng không thể chia sẻ niềm lạc quan vĩnh cửu của cô ấy.

 

Hy vọng đã chết cùng với Arthur.

 

Với suy nghĩ uể oải này đang làm mờ tâm trí mệt mỏi của tôi, tôi rút một cái bình từ chiếc nhẫn chiều không gian của mình, đổ một giọt rượu lên mặt đất cho Arthur, và uống một hơi dài khao khát.

 

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight

 

 

Ảnh minh họa:

Cái ghế wobble stool (mà tác giả ghi nguyên văn là wobbly stool) Jasmine ngồi trước quầy bar của Dalmore để xin rượu:



 

Ghi chú của người dịch:

_ Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.