[] [] []
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:
Mặt trời vừa mọc, bao trùm cả
khuôn viên một lớp nắng màu hổ phách và tím. Tôi ngồi yên vị trên đỉnh mái nhà
bằng phẳng của Hollow Tower, tận hưởng quang cảnh và làn gió mát lạnh mà tôi
không thể có được khi ngồi trong phòng của mình. Mặc dù nơi đây đã được xây dựng
như một tháp canh từ nhiều năm trước và được dùng làm nơi để thiền định, các
tòa nhà mới hơn và đẹp hơn đã khiến cấu trúc này bị bỏ hoang hoàn toàn.
Thở ra một hơi nặng nhọc,
tôi rút hòn đá chìa khóa ra và lật nó lại, xem xét khối lập phương màu đen bình
thường này. Bề mặt của nó đen trơn và mờ; đặc điểm đáng chú ý duy nhất của nó
là trọng lượnn.
“Ai mà ngờ được rằng thứ giản
dị này lại chứa đựng kiến thức tinh thông có khả năng viết lại thế giới,” tôi
trầm ngâm. Ngay cả khi biết tất cả những gì tôi đã làm, tôi vẫn cảm thấy khó
tin rằng một thứ nhỏ bé và… hữu hình này lại nắm giữ những bí mật có thể cho
phép ai đó hiểu sâu sắc về chính Vận mệnh.
Regis nhảy ra khỏi cơ thể
tôi và đánh hơi thánh vật. "Ít nhất nó cũng nên phát ra ánh sáng đáng ngờ
hay gì gì đó đó để cho chúng ta biết nó quan trọng chứ." Quay lưng về phía
tôi, cậu ấy băng qua mái nhà và gác chân lên lan can. "Dù sao thì cậu cứ
chơi với cái đó tiếp đi."
Cơ thể cậu ta cứng lại như
muốn nhảy lên.
"Chờ đã," tôi nói
nhanh. "Ngươi tính đi đâu đấy?"
Cậu ấy vẫn quay lưng lại với
tôi và trả lời, "Tôi cần phải tự luyện tập."
"Ngoài việc hấp thụ
aether ra, ngươi vẫn còn cần tập luyện thêm á? Tại sao lại đột ngột như vậy?"
Tôi hỏi, tiến đến đứng cạnh cậu ta.
Regis cứng người nhưng không
chịu nhìn tôi. "Bởi vì tôi đã được đưa vào thế giới này để trở thành vũ
khí của cậu — người bảo hộ của cậu — nhưng gần đây có cảm giác như tôi không thể
làm được công việc của mình. Chúng ta là đồng đội của nhau, nhưng cậu ngày càng
trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách học các thần tự aether mới. Tôi không muốn ngồi
yên nhìn khoảng cách giữa chúng ta ngày càng rộng ra."
Lần đầu tiên, tôi không biết
phải nói gì với người bạn đồng hành của mình.
Tôi đứng im lặng nhìn con
sói bóng tối, một con chim bốn cánh đậu trên lan can gần đó, chu mỏ và nhìn
chúng tôi đầy mong đợi. Tôi rút khẩu phần ăn đóng gói của mình ra — một thói
quen mà tôi vẫn giữ mặc dù hiếm khi cần ăn — và lôi ra một lát thịt khô và xếp lại
rồi ném nó cho sinh vật kia. Nó nhảy xuống mái đá và chộp lấy phần thưởng trước
khi phóng đi, bay nhanh ra khỏi tầm mắt.
“Ta… không nhận ra rằng điều
đó lại làm ngươi cảm thấy phiền lòng đấy,” cuối cùng tôi cũng tập trung lại.
"Chà, đi mà cảm ơn
Sylvie vì cái thôi thúc nảy lửa muốn giữ cái thân cậu nguyên vẹn đi nha,"
Regis japed.
Tôi bật ra một tiếng cười nhỏ
và thúc vào con sói bóng đêm. "Được thôi, hãy cẩn thận ngoài kia. Thế giới
là một nơi đáng sợ đối với một chú cún nhỏ đấy."
Cậu ta hướng đôi mắt sáng của
mình về phía tôi một cách chế nhạo. "Ha. Ha. Chúa tể hài hước, kẻ huỷ diệt
trò hề."
Sau đó, thực hiện một động
tác mà tôi thậm chí còn không biết cậu ta có thể làm được, Regis nhảy sang bên
cạnh tòa tháp. Tôi nhìn cậu ta lao thẳng xuống đất, những ngọn lửa màu tím phập
phừng sau cậu ta như một lá cờ trước khi cậu ta trở nên trong suốt và chìm xuống
đất một chút.
Khi đã trở lại hình dạng cũ,
Regis phóng đi về phía bắc, rời khỏi khuôn viên trường về phía những ngọn núi.
Tất nhiên là, cậu ta đã bẻ hướng chạy ngang qua một đám đông sinh viên, khiến cả
đám đồng thanh hét toáng lên, trước khi chạy biến ra đằng sau một tòa nhà khác.
Tôi theo dõi tiến độ của cậu
ta trong một thời gian, vẫn có thể cảm nhận được cậu ta ngay cả khi khoảng cách
giữa chúng tôi ngày càng lớn. Có vẻ như cậu ta đang đi ra ngoài núi. Tôi thoáng
tự hỏi liệu năng lượng gắn kết chúng tôi với nhau có cho phép cậu ta đi xa đến
thế không, nhưng cả hai chúng tôi sẽ cảm nhận được điều gì đó nếu cậu ta bắt đầu
đạt đến khoảng cách tối đa mà có thể rời xa tôi. Vì chúng tôi đã không kiểm tra
vụ này kể từ khu vực cây cầu lặp đi lặp lại mà tôi đi qua với nhà Granbehls,
tôi thực sự không biết cậu ta có thể đi bao xa.
Tôi chắc rằng cậu ta sẽ ổn,
tôi tự nhủ, nghĩ lại lý do tôi muốn đến tòa tháp này ngay từ đầu.
Tôi nhìn chằm chằm vào khối
lập phương màu đen nặng nề trong tay tôi. Một phút trôi qua, và sau đó là một
phút nữa khi tôi xem xét nó.
Với một tiếng thở dài, tôi cất
nó trở lại cổ tự không gian của mình. Tôi nên đi thẳng vào trong hòn đá chìa
khoá — luyện tập, hấp thụ aether, làm điều gì đó để trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng
tâm trí tôi cứ lảng vãng đi chỗ khác. Tôi không còn sức thúc đẩy bản thân mình
trở nên mạnh mẽ nữa, đặc biệt là sau khi vừa trở về từ một trong những tàn tích
cổ đại.
Thay vào đó, tôi lôi thánh vật
theo dõi ra, lần theo những cạnh sắc bén trong khi nghĩ về chính những người đã
luôn thúc đẩy tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi kích hoạt thánh vật và
di chuyển khắp thế giới, phóng to ra cho đến khi tôi thấy mình ở trong hang ngầm
mờ mịt của khu thánh địa cổ đại. Ellie chìm sâu đến thắt lưng dưới dòng suối,
nước bắn tung tóe vào cô Jasmine đang bế một đứa trẻ elf mà tôi không biết để
làm lá chắn, tất cả bọn họ đều cười lớn.
Một nút thắt hình thành
trong lồng ngực tôi khi tôi nhận thấy mẹ tôi, Helen, và những người còn lại của
nhóm Twin Horns đang ngồi quanh đống lửa trại nhỏ bên bờ suối, nhìn nhau với nụ
cười mệt mỏi. Phía sau họ, Boo đang đứng bảo vệ trước một đống cá.
Tôi cắm móng tay vào tay
mình, kìm lại cơn nấc đang phát triển trong cổ họng và cố gắng gượng cười. Sau
cùng, tất cả đều ổn, và họ đang cười vui vẻ hạnh phúc.
Vậy là đủ.
Rùng mình và nở một nụ cười
trống rỗng, tôi cạy mình ra khỏi thánh vật và đổi sang hòn đá chìa khóa một lần
nữa.
Khối lập phương màu đen, bằng
lòng bàn tay tôi, có trữ lượng aether gần giống hệt cái trước. "Được rồi,
hãy xem ngươi có gì cho ta nào."
Giải phóng aether khỏi lõi của
mình, tôi vận nó lên cánh tay và vào hòn đá chìa khóa. Ý thức của tôi như tuân
theo nó khi tâm trí tôi rời khỏi cơ thể của chính mình và vào bên trong thánh vật
cổ đại. Đầu tiên, tôi gặp một bức tường mây mù màu tím, đúng như dự đoán. Bức
tường rùng lên khi tôi tiếp cận, và tôi đi qua nó một cách dễ dàng.
Tôi mong đợi sẽ tìm thấy một
câu đố khác, một thứ gì đó để thao tác hoặc làm việc giống như trong hòn đá
chìa khoá lúc trước, nhưng thay vào đó…
Bóng tối.
Chỉ có bóng tối.
Hoảng sợ bao trùm lấy tôi
khi tôi bất ngờ quay trở lại mái tháp, tay ôm chặt khối lập phương màu đen, mồ
hôi túa ra trên mặt và khiến lòng bàn tay tôi ướt sũng. Hơi thở của tôi gấp gáp,
và sau đó tôi chợt nhận ra lý do tại sao: bên trong hòn đá chìa khóa này có cảm
giác giống hệt như sau khi cơ thể tôi bị phá hủy và tôi tỉnh dậy trong thánh
tích. Giống như tâm trí của tôi là thứ duy nhất tồn tại trong toàn bộ vũ trụ
này vậy.
Tôi nhớ lại cảnh mình trôi nổi
trong một không gian đen bất tận. Nhưng nó không giống nhau. Lần này, tôi vẫn ở
đây. Không có gì thay đổi cả.
Hít thở sâu vài lần để lấy lại
bình tĩnh, tôi thử lại.
Lần này tôi đã bớt sợ hãi với
trạng thái trống rỗng không một thứ gì tồn tại trong đây ngoài tâm trí tôi,
nhưng bên trong đây cũng vẫn không bớt kỳ quái. Tôi lững thững đi một lúc,
không chắc mình đang thực sự di chuyển hay không, và không bao giờ chạm vào tường
hay bất kỳ loại vật thể thực nào, chẳng hạn như cả đống khối hình học mà tôi phải
giải đố bên trong hòn đá mở khoá kỹ năng Aroa’s Requiem.
Chỉ có không gian trống trãi
bất tận đen xì trong đây thôi.
Ngay cả thời gian cũng chẳng
có nghĩa lý gì trong đây cả, và tôi không có cách nào biết được mình đã trôi đi
trong bao lâu. Tại một thời điểm nào đó, tôi bắt đầu lo lắng rằng mình có thể bỏ
lỡ lớp học của mình, nhưng khi tôi ngừng vận aether và rời khỏi khoảng không
gian đen kịt đó, chỉ mới một vài phút đã trôi qua. Và vì vậy tôi đẩy mình trở lại,
và tiếp tục lang thang trong bóng tối trống rỗng đó.
Cảm giác giống như đang bơi
sâu dưới đáy đại dương, nơi ánh sáng không chiếu tới được vậy. Hướng lên, xuống,
trái, phải… không còn ý nghĩa, mặc dù tôi vẫn tiếp tục có cảm giác chuyển động.
Tôi đã cố gắng đẩy aether ra ngoài theo các hướng ngẫu nhiên, hoặc xung quanh
tôi, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi đã cố gắng vận aether lên bản thân mình —
hoặc bất cứ thứ gì của tôi có tồn tại trong không gian này — nhưng một lần nữa
vẫn chẳng đạt được kết quả gì.
Sau đó, tôi đành chỉ trôi dạt
vô định. Suy nghĩ của tôi trôi vẩn vơ một lúc rồi dừng lại, giống như đang ngủ
vậy.
Bóng tối đột ngột nổi lên, có
chút biến động trong khoảng không đen mịt này, giống như có thứ gì đó đã di
chuyển bên trong nó. Tôi thử vận aether, cố gắng tương tác với hiện tượng đó,
nhưng không có gì xảy ra cả.
Cánh cửa trên sân thượng cọt
kẹt mở ra, tôi thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ từ rìa ý thức của tôi, và
tôi bực bội rời khỏi hòn đá chìa khóa. Sự thất vọng nhanh chóng biến thành sự
tò mò khi một khuôn mặt quen thuộc chăm chú nhìn tôi từ ngưỡng cửa.
"Valen?" Tôi nói một
cách cứng rắn, nhìn lên cậu thanh niên cao ngạo đang đứng trong khung cửa tối,
một tay vẫn đặt trên cửa. Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào hòn đá chìa khóa
khi tôi cho nó trở lại cổ tự lưu trữ. "Cậu lạc đường à?"
Đôi mắt Valen lo lắng quét
qua mái tháp, nhưng vẫn không rời khỏi cánh cửa hoặc thậm chí để nó đóng lại. “Tôi…
ừm…” Cậu ta hắng giọng. "Tôi đang tìm ông đấy, Giáo sư."
Tôi nhướng mày nhìn cậu nhóc,
cau mày. "Làm thế nào mà cậu thậm chí còn biết tôi đang ở trên đây?"
Valen nhìn nhanh trở lại cầu
thang cửa phía sau, hít một hơi thật sâu, và bước ra khỏi cánh cửa, để nó đóng
lại.
Cậu ta lại hắng giọng trước
khi nói. "Tôi tình cờ gặp Seth trên đường đến lớp học của ông... Tôi nghĩ cậu
ta cũng đang tìm kiếm ông, và cậu ta nói rằng đã từng thấy ông đến đây một vài
lần, nên tôi nghĩ ..." Anh nhăn mặt, để ý nghĩ đó vụt tắt. .
"Cậu cần gì?" Tôi
hỏi một cách chua chát, rồi nhớ ra rằng buổi lễ ban tặng đã diễn ra vào sớm hôm
nay. "Là về buổi ban tặng sao?"
Người thanh niên cao lớn dựa
lưng vào cánh cửa nặng nề, đầu dựa vào nó một cái thật mạnh. Đôi mắt đen của cậu
ấy nhìn lên bầu trời rực rỡ. Ngay khi tôi định lặp lại câu hỏi của mình, cậu ấy
nói, "Tôi đã nhận được một ấn emblem."
Một ấn emblem là ấn cấp cao
thứ hai trong ấn tự sức mạnh của pháp sư Alacryan. Theo tôi hiểu, việc nhận được
một loại ấn tự mạnh mẽ như vậy khi còn trẻ sẽ thay đổi cuộc đời của người đó,
ngay cả đối với những thượng huyết tộc.
Tôi nhướng mày. "Cậu có
chắc không? Tôi muốn chúc mừng cậu, nhưng trông cậu không hài lòng lắm về điều
đó."
Valen phát ra một giọng điệu
vô cảm. "Tất nhiên là tôi rất vui. Huyết tộc của tôi giờ đang nghĩ rằng
tôi là một loại thần đồng gì đó..."
Tôi thở dài thiếu kiên nhẫn
trong khi dựa lưng vào lan can đối diện với cậu ta. "Chà, tôi chắc rằng cậu
không đến đây chỉ để khoe khoang, nên nói thẳng ra đi."
Cậu ta vò đầu bứt tai.
"Tôi chỉ là không có ai khác để nói chuyện. Huyết tộc của tôi... họ không
hiểu. Và các cộng sự của tôi -"
"Cộng sự?" Tôi chế
giễu. "Đó là một cách kỳ quặc để gọi bạn bè của cậu đấy."
Valen nhìn tôi cứng rắn, sự
lưỡng lự khó xử của cậu ta đã phần nào mất đi. "Một Ramseyer không có 'bạn
bè' như cha tôi đã nói. Chỉ có người hầu, người quen, cộng sự và đồng
minh." Sau một lúc dừng lại, cậu ta nói thêm, "Và tất nhiên là kẻ
thù."
Tôi gật đầu hiểu ý, nghĩ lại
về Trodius Flamesworth và những gì gã sẵn sàng làm vì lợi ích của gia tộc mình.
"Tôi không muốn trở thành
một thần đồng," Valen buột miệng, cúi gằm mặt. "Kể từ khi tôi còn là
một đứa trẻ sơ sinh, tôi đã luôn được nuôi dạy như một chiến binh, học giả và
lãnh đạo, với hàng tấn kỳ vọng đặt vào tôi khi mới sinh ra rằng tôi sẽ trở
thành Lãnh chúa của thượng huyết tộc Ramseyer. Chưa bao giờ — chưa một lần
trong đời — có ai hỏi tôi rằng muốn làm gì hoặc trở thành người như thế
nào."
"Và nhận được một ấn tự
mạnh như vậy sẽ chỉ càng phóng đại sự mong đợi đó," tôi xác nhận.
Cậu ta gật đầu lia lịa và
quay lại.
“Vậy thì, để tôi hỏi,” tôi vặn
lại. "Cậu muốn làm gì?"
Valen thẫn thờ, và lần đầu
tiên, cậu ta trông như một đứa trẻ chứ không phải một người đang cố gắng khoác
lên mình khí chất của một lãnh chúa. "Tôi không biết, nhưng... tôi ước
mình có cơ hội được khám phá. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Có lẽ ... có lẽ
điều mà huyết tộc của tôi mong muốn về tôi chính là điều mà tôi thực sự muốn phải
làm, về lâu dài và ở tương lai. Nhưng nó thật sự chưa bao giờ cảm thấy như vậy,
trừ khi tôi được phép nêu ra chính kiến của mình.
"Tôi muốn khám phá thế
giới bên ngoài ranh giới hạn hẹp và bị chắt lọc mà gia sư và huyết tộc của tôi
đã nói cho tôi. Nhưng việc nhận được ấn tự emblem này dường như càng củng cố số
phận của tôi, thay vì trao cho tôi quyền lực hơn."
Cậu ấy quan sát tôi cẩn thận
để nghe lời phản hồi của tôi, dù tốt hay xấu. Có lẽ cậu ta mong rằng tôi sẽ quở
trách cậu ấy, nói cho cậu ấy biết mình đã may mắn như thế nào, khích lệ cậu ấy
làm như gia đình mình mong muốn, nhưng tôi chỉ giữ im lặng.
Đột nhiên cậu ta nở một nụ
cười bất ngờ với tôi, và đôi mắt tập trung vào một nơi nào đó xa xăm. "Ông
biết đấy, chú tôi đang tham gia cuộc chiến ở Dicathen, và ông ấy đã nói với tôi
một điều kỳ lạ. Ở đó, những thanh thiếu niên - đôi khi chỉ mới mười ba hay mười
bốn tuổi - thường tự mình trở thành mạo hiểm giả, đi chiến đấu với quái vật và dấn
sâu vào các ngục tối."
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe
nhắc đến Dicathen đột ngột, những ký ức về thời gian tôi còn là mạo hiểm giả
đeo mặt nạ, Note, trồi lên. Có cảm giác giống như đó là một cuộc sống khác vậy.
"Ở Dicathen, các pháp sư thường ít phổ biến hơn, và trở thành một nhà thám
hiểm là một đặc quyền của bọn họ. Nhưng cũng không quá khác biệt so với cách
Alacrya đối xử với các ascender. Theo tôi nghe là vậy," tôi nhanh chóng
nói thêm.
Nụ cười của Valen đọng lại một
lúc khi cậu ta nghĩ về điều này, nhưng nó từ từ tắt dần trên khuôn mặt cậu. Cuối
cùng cậu ấy gật đầu và nói: "Cảm ơn giáo sư. Vì đã lắng nghe. Tôi sẽ không
làm mất thời gian của ông nữa."
Cúi đầu cứng ngắc, cậu ta
xoay người rời đi.
"Cậu biết không,
Valen," tôi nói sau lưng, giọng nhẹ nhàng, "sẽ rất khó đi ngược lại
mong muốn của họ khi cậu lớn hơn. Nếu cậu thực sự muốn sống một cuộc đời không
hối tiếc, thì tốt hơn là nên làm bố mẹ cậu thất vọng bây giờ hơn là để sau
này."
Cậu ta sững người, quay đầu
nhìn lại tôi, vẻ mặt khó hiểu. Cuối cùng, với một nụ cười tò mò, cậu ta rời đi,
và cánh cửa lại đóng lại giữa chúng tôi.
Không muốn và không thể đối
mặt với nhiều luồng suy nghĩ mâu thuẫn đang dâng lên trong não, tôi rút hòn đá
chìa khoá ra và kích hoạt nó, ngay lập tức nhảy vào khoảng không vô định trong
nó. Nhưng thay vì khiến tôi chống lại những suy nghĩ của mình, nơi này lại phơi
bày chúng ra, khiến tâm trí tôi chẳng còn gì ngoài những suy nghĩ mâu thuẫn của
chính mình.
Tôi biết rằng thật không
công bằng khi đổ lỗi cho Valen hoặc các bạn học cùng lớp của cậu ta về những
chuyện đã xảy ra ở Dicathen. Họ cũng chỉ là nạn nhân của chiến tranh này, như bạn
bè và gia đình của tôi ở quê nhà, vậy mà chính bạn bè và gia đình của họ đã giết
đồng hương của tôi. Họ là thần dân của Agrona, người hầu và công cụ của y, mỗi
người trong số họ là vũ khí tiềm năng chống lại tôi. Hoặc tệ hơn, chống lại mẹ
tôi hoặc em gái tôi.
Nhưng càng ngày, tôi càng
phát hiện ra rằng người Alacryan bắt đầu tỏ ra lưỡng lự ở việc tuân theo lãnh
chúa của mình, đặc biệt là trong số các học sinh. Lúc đầu, tôi cứ cho rằng việc
Caera thiếu tôn trọng Vritra là điều gì đó độc nhất chỉ có cô ấy mới có —một
Alacryan mang dòng máu Vritra đã biểu lộ nhưng lại giấu nó đi — nhưng thời gian
ở học viện đã chứng minh rằng điều đó là sai. Ngoài thái độ coi thường cuộc chiến
tranh của Giáo sư Aphelion, cảm xúc của các học sinh hiện rõ trên khuôn mặt của
mỗi khi nhắc đến Elenoir.
Rất nhiều Alacryan trẻ mạnh
mẽ đã mất hết tất cả mọi thứ ngày hôm đó. Và tôi không nghĩ rằng tất cả bọn họ
đều đổ lỗi cho asuras.
Với một tiếng thở dài thất vọng,
tôi bước ra khỏi hòn đá chìa khóa và cất nó đi. Rõ ràng là tôi sẽ chẳng đi đến
đâu trong khi tôi quá mất tập trung, hoặc tâm trí tôi đầy bất định.
***
Từ Hollow Tower, tôi đi vòng
quanh khuôn viên trường một lúc trước khi đến lớp học. Tôi vẫn còn chút thời
gian, nhưng suy nghĩ của tôi không thể lắng xuống khiến tôi không thể tập trung
vào bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã tăng trọng lực lên vài lần trong sân tập và bắt
đầu rèn luyện cơ thể của mình. Mặc dù tôi đã rất thích triệu hồi lưỡi kiếm
aether, nhưng tôi không muốn giải thích điều đó với bất kỳ ai tình cờ đến lớp học.
Tôi cũng không tập luyện
lâu.
Tiếng cửa đóng sầm lại và tiếng
bước chân vội vã đi xuống cầu thang kéo tôi ra khỏi việc tập các thế võ mà
Kordri đã dạy tôi.
"A, giáo sư đây rồi!"
Mayla hét lên, lao về phía sàn đấu.
Nhanh chóng nhảy ra khỏi sân
tập, tôi ấn một ngón tay lên trán cô ấy để giữ cho cánh tay dang rộng của cô ấy
không quấn lấy tôi.
Mayla thốt lên một tiếng ngạc
nhiên khi cô ấy ôm lấy khoảng không giữa chúng tôi.
"Có tin tốt hử?"
Tôi hỏi, khoanh tay hờ hững và tựa lưng vào chân của sân tập nâng cao.
Cô gái đến từ Thị trấn
Maerin như kiễng chân lên nói, "Đúng vậy! Thật là điên rồ. Thật không thể
tin được! Em vừa được thêm vào tất cả các lớp Trinh Sát cấp cao này, và có vẻ
như tỉ lệ chuyện này xảy ra thấp đến mức Học viện Trung tâm không hề có tiền lệ
về chuyện này trước đây, và họ đề nghị miễn hoàn toàn học phí của em và gửi một
khoản trợ cấp khổng lồ này cho huyết tộc em ở Etril nếu em đồng ý hợp tác kiểm
nghiệm một do người trưởng khoa Trinh Sát ở đây thực hiện, và… "
Cô ấy đi theo sau, nhận thấy
vẻ bối rối ngày càng tăng trên khuôn mặt tôi. "Em đã có thêm ấn emblem!"
Cô ấy reo hò, giọng nói phấn khích của cô ấy nâng lên một quãng tám. "Hai
cái liên tiếp luôn, tính luôn hai lễ ban tặng đầu tiên của em. Tỷ lệ này gần như
là bằng không. Họ đã nghĩ đến việc kéo em ra khỏi lớp học này để tập trung vào khả
năng Trinh Sát, nhưng ngài viện trưởng có vẻ như thực sự muốn em tham dự giải
Victoriad."
Nụ cười của cô ấy tắt dần,
và cô ấy nhìn tôi với chút lưỡng lự. "Có chuyện gì vậy? Em... nghĩ rằng ngài
sẽ tự hào về em. Em đã nói điều gì đó mà mình không nên sao, thưa Giáo
sư?" Đột nhiên cô ấy lùi lại và cúi đầu thật thấp, mái tóc của cô ấy phủ xuống
sàn nhà. "Em xin lỗi!"
Khi cô ấy đang nói, tâm trí
tôi chuyển từ cô ấy đến Valen, rồi trở lại Thị trấn Maerin, nơi cả Mayla và tên
nhóc Belmun - hai đứa trẻ duy nhất mà tôi tương tác gần gũi - đều nhận được những
ấn tự mạnh mẽ đến bất thường. Trước đây tôi nghi ngờ rằng sự hiện diện của tôi
có liên quan gì đó, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì thêm về quá trình ban tặng
này. Tôi không biết nhiều về cách người Alacryan phân bổ phép thuật để suy luận
gì cả, ngoài giả thuyế cho rằng bằng cách nào đó aether có liên quan đến chuyện
này.
"Giáo sư?"
Sự chú ý của tôi quay trở lại
cô ấy, và tôi nhận ra mình đang cau mày trầm tư. Tôi liền dịu lại. "Xin lỗi,
Mayla, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi ... nhưng đây là một sự thay đổi lớn đối với cô.
Cô ổn chứ?"
Khi Mayla nhận được ấn đầu tiên,
rất nhiều luồng ý kiến mâu thuẫn trái chiều nổ ra. Chị gái cô ấy là vô năng, và
có thể sẽ dành phần đời còn lại của mình ở Thị trấn Maerin. Hai ấn emblem cũng
tốt đấy, nhưng chắc chắn Mayla sẽ bị dính vào một cuộc sống đầy phiêu lưu và
nguy hiểm. Nếu cô ấy không trở thành một ascender, cô ấy chắc chắn sẽ bị bắt tham
chiến.
Và kẻ thù tiếp theo cần chống
lại không phải là dân Dicathian, tôi nghĩ, nhận ra những chữ cổ tự cao cấp có ý
nghĩa gì đối với họ.
“Lúc đầu, em rất sợ,” cô ấy
thừa nhận. “Em không muốn rời khỏi nhà, nhưng bây giờ em đã ở đây một thời gian
rồi…” Cô quay về phía cửa, các tiếng bước chân nhanh và nhiều giọng nói đang đến
gần. "Và em chưa bao giờ cảm thấy đặc biệt đến vậy kể từ trước đến nay. Em
đã luôn cho rằng mình sẽ dành phần đời còn lại của mình ở Thị trấn Maerin, giống
như chị Loreni." Mặt cô sầm lại. "Có sai không khi em chẳng hề cảm thấy
chút tội lỗi nào hết?"
"Không," tôi trả lời,
mặc dù tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn liệu mình có tin vào bản thân mình
hay không. "Chỉ cần trong lòng cô vẫn chưa bỏ rơi gia đình mình, thì cô
không hề bỏ rơi họ. Mọi thứ cô làm bây giờ đều là vì họ, miễn đó là thành ý của
cô."
Những giọt nước mắt không
kìm nén được chảy xuống trên má Mayla, và cô gật đầu mạnh mẽ. "Em... thực
sự vui mừng vì thánh tích đã đưa ngài đến Thị trấn Maerin, Giáo sư Grey."
Tôi không nói lời nào và chỉ
vẫy cô ấy về chỗ ngồi. Cô ấy lê bước, rồi lại gần. Tôi đã nghĩ đến việc ngăn cô
ấy lại trước khi cô ấy có thể vòng tay ôm tôi, nhưng thay vào đó tôi chỉ thở
dài, đáp lại cái ôm bằng một cánh tay vụng về vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của cô ấy.
Regis sẽ không ngừng mồm nếu
cậu ta còn ở đây…
Sau một vài giây, tôi lùi lại
và quay đi để hắng giọng khi phần còn lại của lớp học bắt đầu tràn vào, đầy năng
lượng và phấn khích rõ qua tiếng ồn quá mức kia.
Các sinh viên háo hức khoe mẽ
những ấn tự mà mình đã nhận được trong buổi lễ ban tặng. Mọi thành viên trong lớp
đều nhận được ít nhất một ấn crest, và hóa ra, một số ít thì nhận được ấn emblemg. Ngay cả Deacon cũng
ngưng đọc sách của mình đủ lâu để khoe khoang về ấn mới của mình.
Những tiếng bước chân sắc lẹm
vang lên ở hành lang bên ngoài thu hút sự chú ý của tôi khỏi cuộc bàn tán sôi nổi
ngay khi Giáo sư Irongrove, Trưởng khoa Chiến đấu Cận chiến, đẩy cửa bước vào.
Phải mất một lúc để các học sinh chú ý, nhưng từng người một đột nhiên im lặng
lại, tập trung vào người đàn ông lớn tuổi. Ông ta dừng lại trước cửa, rồi bước
sang một bên để nhường đường cho hai bóng dáng quen thuộc bước vào trước.
Mái tóc đặc trưng của Briar
- màu cam nhạt dần đổi thành màu vàng sáng ở đuôi tóc - khiến dễ nhìn thấy cô ấy
trong khuôn viên trường - đứng ngay trước mặt tôi, và tôi ngay lập tức tự hỏi
người phụ nữ trẻ này đang định làm gì. Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy nhìn tôi đầy
thách thức khi cô ấy bước xuống các bậc thang.
Đứng sau Briar là một gương
mặt quen thuộc khác, mặc dù tôi mất nhiều thời gian hơn để nhận ra cô ấy. Một
cô gái tóc đen, có chiều cao và thân hình tương tự Briar. Đôi mắt cô ấy dõi
theo lớp học trước khi nhìn vào tôi, và sau đó tôi chợt nhớ ra đó chính là
Aphene từ huyết tộc Mandrick. Cô ấy là cháu gái của ông lão Cromley, từ Học viện
Stormcove. Chúng tôi đã "chiến đấu" với nhau trong lễ ban tặng ở
Maerin.
Giáo sư Irongrove dừng lại
và mở rộng vòng tay để chỉ khắp cả lớp. "Lớp chiến thuật cận chiến nâng
cao! Những ngôi sao đẳng cấp của trường chúng ta. Những thí sinh tham gia giải
đấu Victoriad và cũng là những nhà vô địch trong buổi lễ ban tặng."
Có một vài tràng pháo tay từ
các học sinh, Irongrove đáp lại với một nụ cười tự nhiên. Khi cả lớp im phăng
phắc, ống ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. "Giáo sư Grey, tôi xin lỗi vì đã đến
bất ngờ, nhưng tôi hy vọng có chúng ta có thể trò chuyện nhanh trước khi lớp học
của cậu bắt đầu chứ?"
Tôi gật đầu và ra hiệu về
phía văn phòng của mình. Rafferty và hai phụ nữ trẻ đi vào văn phòng nhỏ, với
tôi theo sau. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, lớp học lại trở nên ồn
ào.
“Tôi sẽ tốn nhiều thời gian
của cậu vì cậu có lẽ đang bận rộn chuẩn bị cho giải Victoriad,” Rafferty bắt đầu,
giọng điệu như dân kinh doanh. "Thực tế mà nói, đó là lý do tại sao tôi đến
đây. Vì cậu không có trợ giảng đứng lớp, viện trưởng muốn đảm bảo cậu có đủ mọi
sự giúp đỡ cần thiết.” Rồi ánh mắt ông ta nhìn xuống đất trong giây lát.
"Hai phụ nữ trẻ rất có năng lực này đã tình nguyên giúp đỡ cậu với tư cách
là trợ lý giáo sư trong suốt thời gian diễn ra Victoriad. Thêm một vài cặp mắt
— và nắm đấm — để giúp cho các học viên hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu cậu
hiểu tôi."
Tôi nhìn Briar một cái, môi
nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. "Rốt cuộc cô cũng tìm ra cách để tham
dự giải Victoriad, nhỉ?"
Rafferty liếc nhìn giữa
chúng tôi. "Tôi biết rằng cậu đã được đào tạo cùng với Briar tự huyết tộc
Nadir trước đây. Cô ấy là một học sinh xuất sắc, tôi đảm bảo với cậu—"
Tôi giơ tay. "Tôi chỉ
trêu cô ấy thôi, giáo sư. Đương nhiên là tôi hoan nghênh cô ấy làm trợ giảng của
tôi rồi." Sự chú ý của tôi chuyển sang Aphene. "Tôi tò mò về cô gái
này hơn."
Aphene nâng cằm lên, và khuôn
mặt có chút run lên. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, tôi đã đánh bại cô ấy và
bạn của cô ấy – tên gì gì ấy mà tôi quên rồi - trong một trận đấu tay đôi.
"Ông của Aphene đã có sự
hậu thuẫn từ thượng huyết tộc Denoirs để giúp cô ấy theo học tại Học viện Trung
tâm," Rafferty thông báo với tôi. "Nhà Denoirs rất kiên quyết muốn cô
ấy có một vị trí trong hàng ngũ của chúng tôi, và chính Cromley đã đích thân liên
hệ với tôi để giới thiệu cháu gái của mình. Tôi có nghe về trận đấu giao hữu ở
Etril rồi. Chỉ dựa trên việc hai học viên chiến đấu gần như ngang hàng một ascender
dày dạn kinh nghiệm cũng đủ để chứng minh thực lực cô ấy rồi. Tôi chắc chắn rằng
cậu đồng ý rằng cô ấy sẽ là một trợ giảng xuất sắc."
Lông mày của tôi từ từ nhướng
cao hơn khi Rafferty nói chuyện, và tôi phải cố gắng kìm nén sự chế giễu ngạc
nhiên khi nghe đến cuộc chiến của chúng tôi. Người phụ nữ trẻ này có tài năng đấy,
nhưng nếu nhà Denoirs có nhúng tay vào đây, thì có vẻ như cô ấy sẽ được bọn họ yêu
cầu theo dõi tôi, giống như Caera vậy. Tuy nhiên, việc Việc này cũng có lợi mà
cũng vừa có hại hơn tôi nghĩ, và sẽ kéo thêm nhiều phiền phức không đáng có.
Tôi gật đầu khẳng định.
"Cả hai bọn họ đều ổn cả. Tôi sẽ rất vui khi có một vài người trông trẻ
xung quanh, trong khi tôi tập trung vào những việc quan trọng khác." Tôi
cười khẩy khi Briar và Aphene bắn cho tôi những cái nhìn tương xứng. "Bây
giờ, Giáo sư Irongrove, tôi chắc chắn rằng ông cũng có việc cần làm, bởi vì tôi
cũng thế."
***
Khoảng không trống rỗng và bất
động xung quanh tôi. Bóng tối không còn gợn sóng, và tôi không cảm nhận được gì
khác — không một hiện diện, không chút năng lượng — bên trong viên đá chìa khoá
này với tôi.
Các xung aether dần dần phát
ra từ cơ thể tôi khi tôi lướt qua bóng tối. Không có phản hồi gì cả. Cuối cùng,
tâm trí tôi thoát khỏi không gian trống rỗng và trở lại thế giới thực.
Cả lớp đã phản ứng tốt với sự
hiện diện của Briar và Aphene. Mặc dù Briar chỉ mới là năm hai tại học viện,
nhưng cô ấy đã lớn tuổi hơn hầu hết những người khác — và có kinh nghiệm chiến
đấu hơn nhờ Darrin Ordin — trong khi Aphene đã học đến mùa cuối cùng rồi. Hai
phụ nữ trẻ hăng hái tiếp nhận vai trò của họ, giúp tôi dạy lớp học về một loạt
các chiêu thức mới, nhái theo thế võ của Kordri để dùng trong giải Victoriad.
Chính lúc đó, khi tôi vừa
chút phân tâm, tôi lại nhìn thấy nó: một bức màn gió chuyển động xuyên qua
không gian đen như mực.
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa
làm tôi bị gián đoạn, nhưng tôi phớt lờ nó, tập trung vào những gợn sóng trong
thế giới aetheric đen xì bên trong hòn đá chìa khoá. Lần này tiếng gõ lại vang
lên, to hơn và khăng khít hơn.
Tôi rời khỏi hòn đá chìa
khoá và cất nó đi. “Vào đi,” tôi cáu kỉnh nói.
Cửa văn phòng mở ra và
Kayden Aphelion thò đầu vào trong. "Tôi không làm gián đoạn cuộc họp bí mật
hay gì đó của anh, nhỉ?"
"Tôi có thể giúp gì cho
anh?" Tôi hỏi thẳng thừng, không có tâm trạng để nói những điều vô nghĩa.
Thay vì tỏ ra khó chịu trước
thái độ của tôi, vị giáo sư kia dường như coi đó như một thử thách. Anh ta khập
khiễng bước qua cửa và ngồi xuống ghế đối diện với tôi. "Với hy vọng thuyết
phục anh không lấy mạng tôi vì đã làm gián đoạn cuộc họp bí mật thượng lưu không
còn chút nghi ngờ gì – à mà có mặt nạ không nhỉ? Tôi cảm thấy như thể sẽ cần
đeo mặt nạ. Và những người hầu ăn mặc xuề xòa đâu nhỉ. Dù sao, tôi nói tới đâu
rồi nhỉ?
“À rồi,” anh ta nói, tựa
lưng vào ghế và cố gắng bắt chéo chân, một để rồi phải dùng tay nâng chân này
lên chân kia. "Vậy thì để tôi nói thẳng ra vậy. Tôi nghĩ rằng anh có thể
muốn biết rằng anh đang hơi thu hút chú ý đến bản thân mình đấy, Giáo sư
Grey."
Vẫn dựa lưng vào ghế, tôi
nhìn Kayden một cách kiên định. Đôi mắt anh ta rất sắc bén quan sát tôi, không
hoàn toàn phù hợp với nụ cười nhếch mép nhăn nhó. "Nói một cách dễ hiểu đi,
Kayden."
Anh ta liếc nhìn quanh văn
phòng, kiểm tra các góc phòng một cách tinh nghịch, như giả vờ cố gắng tìm kiếm
gián điệp. "Những lời xì xào bàn tán về thành công của lớp anh trong buổi
lễ ban tặng đã lan ra rất nhanh và rất xa. Anh biết Sulla của huyết tộc Drusus
chứ? Người đứng đầu Hiệp hội Ascenders ở Cargidan đấy? Anh ta là bạn của tôi,
và dường như đã nhận được thư từ mọi ngóc ngách của Alacrya để dò tìm thông tin
về anh, việc anh đến từ đâu, v.v. "
Anh ta ngưng nói, tò mò nhìn
tôi.
"Tại sao anh lại đang
nói với tôi điều này?" Tôi hỏi.
Kayden thờ ơ nhún vai.
"Giống như tôi đã nói khi ta gặp nhau lần đầu, anh có vẻ là người thích giữ
kín đáo công việc của mình. Tuy nhiên, một nửa thượng huyết tộc và ascender khắp
từ Rosaere đến Onaeka bây giờ đều biết tên anh rồi. Theo Sul thì tin đồn đang
lan rất nhanh ở vùng Venchor này đấy."
"Và tại sao lại thế?"
Nụ cười nhếch mép của Kayden
đanh lại. "Anh, cũng như tôi, nên biết rằng mọi khoảnh khắc liên quan đến
giải Victoriad — mọi cuộc hẹn, mọi trận đấu, và còn kinh hơn, mọi cái bắt tay
hay không — đều được theo dõi chặt chẽ, bởi vì bản thân sự kiện này có thể thay
đổi bộ mặt chính trị của cả một vùng trị. Chỉ cần một retainer hay một Scythe
mà thay đổi có thể sẽ khiến một huyết tộc càng được nâng cao hơn, hoặc lụi bại
hoàn toàn … cơ hội hoàn hảo để một huyết tộc vô danh tiểu tốt đột ngột xuất hiện
và đấu tranh mạnh bạo để vươn lên."
Nụ cười của anh ta vụt tắt.
"Nhưng tôi không ở đây để tìm câu trả lời, hoặc chia sẽ phỏng đoán của tôi.
Tôi chỉ muốn cho anh biết — với tư cách là người bạn tự xưng — rằng anh đang bị
theo dõi sát sao và từ nhiều góc độ. Cho dù anh có tìm cách thách thức vị trí retainer
của vùng Vechor hay không, anh đã tạo ra một cơn lốc tin đồn đang dần lớn lên đấy."
Tôi không thể kìm được tiếng
cười ngạc nhiên bật ra từ tôi, khiến Kayden nở một nự cười không chắc chắn.
"Có tin đồn đó luôn á?" Tôi nói, thực sự há hốc mồm trong thích thú.
"Ồ, tuyệt vời. Quá hoàn hảo."
Kayden hẳn thấy tiếng cười của
tôi không có ý đồ xấu, vì thế anh ấy cũng bắt đầu cười khúc khích. "Vậy là
anh không có ý định thách thức trở thành retainer của Dragoth nhỉ?"
Tôi lắc đầu và lau một giọt
nước mắt trên khóe mắt. "Không, không hề chút nào cả."
"À, thế đi tong ván cược
của tôi rồi. Dù sao thì, tôi sẽ không làm tốn thời gian của anh nữa, tôi chỉ
nghĩ -"
“Không sao đâu,” tôi nói,
cơn cáu kỉnh của tôi dịu đi. "Tôi rất cảm kích anh vì đã cho tôi thông tin
này."
Kayden đi khập khiễng bước
ra cửa, chậm rãi. Khi anh ấy rời văn phòng, tôi liền nói, "Caera nói rằng
anh đã từng tham gia chiến nhỉ. Một ngày nào đó... chúng ta có thể cùng ngồi xuống
ôn lại chuyện xưa đấy."
Anh ta dừng lại, đôi mắt hơi
mở to. "Đương nhiên rồi. Nhớ mời tôi đến cuộc họp bí mật tiếp theo của anh
đấy, và tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả về trải nghiệm của tôi."
Tôi vẫn không hoàn toàn tin
rằng anh ta đã không nhìn thấy chuyện xảy ra vào đêm mà Ceara và tôi đã đánh cắp
chiếc La bàn, nhưng nếu quả đúng là anh ta biết thì anh ta đang giữ kín chuyện
đó. Cũng có khả năng anh ta thực sự không nhìn thấy gì cả, vì trời tối và mưa
to, vì anh ấy đã không nhắc đến chuyện đó, hoặc thậm chí hỏi
"Haedrig" ra sao rồi.
Tôi cân nhắc những lời nói của
anh ta khi rời khỏi căn phòng. Mặc dù càng nhiều chú ý càng gây bất lợi cho tôi,
nhưng ít nhất giới quý tộc đã tự tạo ra sự nổi tiếng của tôi, như tôi mong đợi.
Và nếu Agrona hoặc mấy tên Scythes của y mà để ý thì bọn chúng cũng sẽ không nhận
ra mối liên hệ giữa hai danh tính này. Nếu chúng nhận ra thì tôi dám chắc bọn
chúng đã đem cả đội quân đến đây lâu rồi.
Suy nghĩ về việc chiến đấu với
lực lượng của Agrona bị gián đoạn khi tôi bắt gặp một mái tóc xanh nước biển
quen thuộc đang đi trước tôi vài chục bước. Tôi di chuyển nhanh hơn để bắt kịp
Caera, nhưng chậm lại khi tôi nhận thấy cô ấy đang đọc một lá thư nào đó, không
để ý đến đám đông xung quanh. Sau một lúc, cô ấy hất tung mái tóc của mình và bắt
đầu xé lá thư thành từng mảnh.
"Sao thế, lại thêm lệnh
do thám tôi à?" Tôi hỏi, khiến cô ấy giật bắn mình. Cô xoay người, vò những
mảnh thư đã xé lại. Má cô ấy nhanh chóng đỏ lên. "Tôi chỉ đùa thôi, nhưng...
đúng là như vậy, nhỉ?"
Cô ấy liếc xung quanh chúng
tôi về những học viên đang đi qua lại. "Có và không. Đó là... một lời mời
ăn tối. Một lần nữa. Tôi đã từ chối, nhưng bố mẹ nuôi của tôi vẫn kiên quyết..."
Bộ não của tôi hoạt động
nhanh chóng khi tôi nghĩ lại lời khuyên của Kayden về việc rất nhiều thượng huyết
tộc đều tò mò về tôi. Với giải đấu Victoriad đang đến gần, tôi phải nghĩ xem
mình sẽ làm gì sau khi quãng thời gian làm giáo sư kết thúc. Có lẽ đã đến lúc bắt
đầu gieo một vài hạt mầm cho tương lai rồi.
Tôi chìa một cánh tay ra để
Caera nắm lấy, với ánh mắt nghi ngờ..."Tôi sẽ cần chút giúp đỡ để chọn
trang phục của mình để diện kiến thượng huyết tộc nổi tiếng và mạnh mẽ như ngài
Chúa tể và Phu nhân Denoir . "
[] [] []
#Darkie