[] [] []
GÓC NHÌN CỦA NICO SEVER:
Tôi đi từ phòng chính của tháp
Taegrin Caelum qua các hành lang lạnh lẽo của lâu đài, di chuyển có chủ đích về
phía phòng riêng của Agrona. Những người hầu cúi đầu và ép mình vào các bức tường
khi chúng tôi đi qua, và thậm chí nhiều binh lính tinh nhuệ và các nhà lãnh đạo
quân sự cấp cao cũng phải lùi lại vì sợ hãi tôi – và bọn chúng nên như vậy. Tôi
không có tâm trạng để bị quấy rầy hay gián đoạn; Tôi muốn có câu trả lời và sẽ
không bị dừng lại cho đến khi chính Agrona giao chúng cho tôi.
Tôi đi cầu thang xoắn ốc hai
bậc một lần để đến phòng đôi của Agrona, tay tôi bám chặt lấy cổ tay Cecilia
khi cô ấy lẽo đẽo sau tôi. Cầu thang dẫn ra một hành lang nối phần chính của
lâu đài đến các phòng riêng của Agrona. Không giống như hành lang bằng đá lạnh
lẽo mà chúng tôi vừa qua, căn phòng này rực sáng một cách ấm áp.
Các bức tường bao phủ bởi
các vật phẩm và đồ lưu niệm về các chiến tích của Agrona. Nằm rải rác giữa các thánh
vật chết của các thượng huyết tộc được Agrona ưa chuộng là các chiến tích sừng
sỏ hơn: một cánh phượng hoàng, được gắn để cho xòe rộng ra, phô ra những chiếc
lông vũ lấp lánh vàng ròng và đỏ rực; một chiếc mũ trùm làm từ lông rồng màu bạc ngọc trai cùng với
một chiếc vòng cổ trang trí công phu từ móng vuốt và răng nanh; và một cặp sừng
rồng chĩa ra từ bức tường.
Tôi dừng lại. Con đường phía
trước đã bị chặn lại.
“Ta đến đây để nói chuyện với
Agrona. Tránh sang một bên đi, Melzri. ”
Nữ Scythe kia đưa một tay
vào trái tim cô và miệng cô ta há ra một cách trêu chọc. “Đó có phải là cách để
nói chuyện với người đã huấn luyện và chăm sóc mình sau khi chúng ta đưa cậu trở
về từ hòn đảo nhỏ rác rưởi đó à, em trai?”
Tôi tặc lưỡi chế giễu, để
cho một luồng sát khí tràn ra hành lang được trang trí lộng lẫy nơi Melzri đang
đứng gác. Mặc dù tôi trừng mắt nhìn cô ta, cô ta chỉ mỉm cười đáp lại, vẫn giữ
bộ dạng đó: làn da xám bạc hoàn hảo, mái tóc trắng tinh được tết thành bím dày
dài xuống lưng, đôi môi sẫm màu và đôi mắt đen tuyền như hai cặp sừng mọc ra từ
đầu và cong về phía sau, một cặp sừng nhỏ hơn nằm ngay bên dưới hai chiếc sừng
lớn hơn.
"Ta không phải là em
trai của cô," tôi nói một cách u ám. “Dù sao thì cô cũng đang làm gì ở đây
vậy?”
Cô ta cười khúc khích với
tôi, điều mà cô ấy biết tôi ghét và hoàn toàn làm tôi khó chịu. “Chỉ là một số
công việc liên quan đến giải đấu Victoriad thôi. Viessa cũng ở đây, nhưng rất
tiếc là cô ấy vừa rời đi vài phút trước." Đôi mắt đen đỏ của cô ta, tập
trung vào Cecilia. “À, Di sản nổi tiếng. Ta phải nói rằng cô đang mặc làn da của
cô gái elf kia khá đẹp đấy. Có nhiều người sẵn sàng tàn sát mọi thứ để chiếm đoạt
nó đấy.”
Tôi gầm gừ, bước vào giữa
Melzri và Cecilia. "Câm miệng và đừng lôi cô ấy vào chuyện này."
Tôi cảm thấy Cecilia lê bước
bên cạnh tôi. “Nico, không sao đâu. Tại sao chúng ta không đi đợi trong phòng của
mình nhỉ?"
Nụ cười của Melzri biến
thành nụ cười săn mồi. “Có chuyện gì vậy, em trai? Không sẵn lòng chia sẻ đồ
chơi của mình à… mặc dù vậy, ta cho rằng cô ta đúng thực sự là thú cưng của Đấng
cai trị Tối cao, nhỉ? Điều gì khiến cậu trở thành ... cái gì gì? Bảo mẫu của cô
ta à? Không…” Melzri đưa tay che miệng khi cô ấy cười một chút nữa. “Cậu chỉ là
món đồ chơi của cô ta thôi…”
“Ta không quan tâm cô muốn
nói gì, Melzri,” tôi nói, cố làm ra vẻ như tôi không quan tâm. Tôi bất giác đưa
tay nắm lấy tay Cecilia, nhưng cô ấy né tay tôi, và cơn tức giận trào ra khỏi
tôi càng nhiều hơn.
Melzri nhìn thấy, nhưng thay
vì chế nhạo tôi, cô ta chỉ cau mày thất vọng và lùi lại để chặn đường phía trước.
“Đấng Tối Cao không rãnh để nói chuyện với cậu vào lúc này. Cậu có thể đợi ở
đây hoặc trở về phòng của mình”.
“Việc này khẩn cấp—”
Melzri sụt sịt. “Ta chỉ muốn
tốt cho cậu thôi, em trai. Nếu cậu xông vào đó và làm gián đoạn cuộc họp của Đấng
Cai Trị Tối Cao với Dragoth và Đấng Cai Trị Kiros, thì hậu quả sẽ khôn lường hơn
việc cái tôi nhỏ của cậu bị tổn thương đấy. "
Điều đó thu hút sự chú ý của
tôi.
"Đấng Cai Trị của vùng
Vechor đang ở đây ư?" Rất hiếm khi các Đấng Cai Trị rời bỏ vùng trị của mình.
Mặc dù tôi đã từng diễu hành xung quanh trước từng người bọn họ khi tôi được phong
danh hiệu Scythe của vùng trị trung tâm, tôi chưa bao giờ gặp lại bất kỳ ai
trong số họ cả.
Melzri không thèm trả lời, vậy
nên tôi quay lưng lại với cô ta và đi đến góc xa nhất của căn phòng, cạnh cửa cầu
thang, rồi tôi đứng nhìn chằm chằm vào một cặp lưỡi kiếm màu hồng ngọc giống
nhau, bắt chéo trên gia huy của các thượng huyết tộc đã không còn tồn tại từ
lâu rồi.
Các thành viên của các huyết
tộc lâu đời này có nhận thấy cái kết sắp đến với họ không nhỉ? Tôi tự hỏi. Họ
có cảm thấy an toàn sống trong hào hoa cao quý, như thể họ đã tự tạo ra một chỗ
đứng cho mình trên thế giới này, hay họ luôn chờ đợi kề dao vào lưng ai đó?
Tôi nhớ lại sự kiện ở Toà Án
Tối Cao, cố gắng hiểu nó. Không còn nghi ngờ gì khi tên Ascender Grey tóc vàng,
mắt vàng này thực sự là Grey của tôi, bất chấp ngoại hình khác biệt hoàn toàn.
Nhưng tôi không hiểu tại sao Agrona lại không nói trước cho tôi.
Đây là loại thử thách gì à?
Tôi đã luôn được thử nghiệm
thường xuyên, kiểm nghiệm và đẩy đến giới hạn của tôi. Đôi khi những thử thách
này rất đau đớn, thậm chí tàn nhẫn, nhưng chúng luôn khiến tôi mạnh mẽ hơn.
Luôn luôn là vậy.
Tôi thở dài ngao ngán, vẫn
không hiểu.
Cecilia đi theo tôi, ở bên cạnh
tôi nhưng không bao giờ chạm vào tôi, không bao giờ đưa ra lời an ủi gì cả…
Không cần nhìn bất cứ đâu
ngoài Cecilia hay Melzri, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà, nơi một bức bích họa
khổng lồ kéo dài suốt chiều dài đại sảnh.
Nó miêu tả chuyến bay của
Vritra từ Epheotus, mô tả những con rồng của gia tộc Indrath như những con quái
vật khổng lồ tràn ngập trên bầu trời đỏ rực như máu, trong khi tất cả mọi người
– tính cả chủng tộc thấp kém và các basilisks của gia tộc Vritra - đang thu
mình lại sau Agrona, ông ta được mô tả đang mặc một bộ giáp bạch kim sáng chói
và tỏa ra ánh sáng vàng khiến con rồng bay ra xa…
“Nico…?” Cecilia hỏi từ phía
tôi. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của cô ấy nhìn má tôi, nhưng tôi không quay lại
nhìn cô ấy. Tôi không thể. Nếu tôi làm vậy, tôi lo lắng rằng cảm xúc của tôi sẽ
vỡ oà mất.
Mọi chuyện đáng ra không phải
như thế này. Tôi đã dành cả cuộc đời để cố gắng bảo vệ cô ấy, đầu tiên là khỏi
con quái vật trong chính cô ấy và sau đó là khỏi nhiều người đang tìm cách lợi
dụng cô ấy, và tôi dùng hết kiếp sống mới này để hoàn thành nghi lễ tái sinh và
cho cô ấy cơ hội thứ hai, nhưng khi cuối cùng thì tôi cũng đã hoàn thành nó, có
vẻ như mọi thứ dường như đi chệch hướng hoàn toàn.
Agrona đã từng nịnh nọt tôi
giống như cách đối xử với Cecilia bây giờ… nhưng bây giờ ông ta lại tỏ ra khinh
bỉ và mỉa mai tôi. Ông ta đã cử tôi đến Toà Án Tối Cao để tìm ra Ascender Grey
này thực sự là ai. Ông ta chắc chắn đã biết trước rồi, chứ không mắc gì phải chỉ
đích danh tôi đi điều tra với chút ít thông tin đến vậy? Nhưng tôi không hiểu động
cơ của ông ta. Đây chẳng khác gì một trò chơi tàn nhẫn cả?
Lẽ ra ông ta phải nói với
tôi những gì ông ta biết, hoặc nghi ngờ.
Tâm trí tôi cố gắng chối bỏ
khỏi những suy nghĩ này, bởi vì càng nán lại ở đó có nghĩa là tôi sẽ phải thừa
nhận nỗi sợ hãi đang len lỏi, làm hắc hoá trong tâm trí tôi. Sợ hãi là thứ cảm
xúc không thể chấp nhận được. Nó là điểm yếu chết người. Những tên Scythe khác,
và cả người Vritra… họ đều có thể ngửi thấy nó, và tỏ ra sợ hãi ở đây có nghĩa
là sẽ bị nuốt chửng.
“Nico,” Cecilia nói một lần
nữa, tiến tới trong tầm mắt của tôi.
"Gì?" Tôi nói, lạnh
lùng hơn tôi dự định.
“Em…” Cô nói theo, cắn môi.
Sau vài giây dài, cô ấy hít thở sâu và thử lại. "Em muốn biết thêm về cái
chết của mình."
Hàm tôi nghiến chặt và răng tôi
nghiến răng vào nhau. Mặc dù tôi muốn cô ấy hiểu — muốn cô ấy ghét Grey nhiều
như tôi — nhưng tôi không thể tự mình nói ra.
“Nhớ lại cái chết của mình có
thể sẽ gây chấn thương tâm lý đây,” giọng nam trung của Agrona vang lên từ cuối
hành lang, thông báo sự xuất hiện đột ngột của ông ta. "Nhưng ta nghĩ cô
đã sẵn sàng rồi, Cecilia."
Melzri lướt sang một bên, dựa
lưng vào tường và cúi đầu xuống. Đôi mắt đỏ của Agrona nhìn lướt hết tất cả mọi
thứ trong hành lang nhanh chóng, một cử động nhẹ nhàng gần như giống như lười
biếng, nhưng tôi biết chắc lúc đó ông ta đã thấy hết mọi thứ trong phòng. Ông
ta di chuyển thư thả không vội vàng, thần thái như thể mong đợi thế giới đứng
yên và chờ đợi mình đến. Khi đi ngang qua Melzri, ông ta đưa tay ra và lướt một
ngón tay dọc theo một trong những chiếc sừng của cô ta, nhưng sự chú ý lại hoàn
toàn đổ dồn vào Cecilia.
“Ông thực sự—” Miệng tôi ngậm
chặt lại ngay khi Đấng cai trí tối cao liếc nhìn, mọi lời nói của tôi đã bị bác
bỏ trước khi nó có thể rời khỏi miệng tôi.
Tôi muốn vòng tay quanh
Cecilia, kéo cô ấy lại gần tôi để tôi có thể bảo vệ cô ấy, nhưng khi Agrona đến
gần, tôi đã không làm gì cả. Ông gạt mái tóc màu xám khói của cô sang một bên
và đặt ngón tay lên thái dương cô. Cô nhắm mắt lại và cơ thể cô ấy cứng đờ.
Mặc dù tôi không thể trực tiếp
trải nghiệm Đấng cai trị tối cao đang làm gì trong tâm trí cô ấy, nhưng tôi biết
rõ ý đồ của ông ta. Agrona là bậc thầy trực tiếp thao túng tâm trí, có thể xóa
bỏ và thay đổi ký ức, thậm chí có thể điều khiển trực tiếp cơ thể của người
khác một cách hạn chế. Ngay bây giờ, ông ấy đang hồi tưởng lại cho Cecilia ký ức
về cái chết của cô ấy… và chỉ trong giây lát, cô ấy sẽ biết.
Cô ấy sẽ nhớ lại mọi thứ.
Tôi kiềm lại cảm giác lo lắng,
tội lỗi đang râm ran khắp cơ thể. Sẽ tốt hơn nếu tôi đã nói với cô ấy tất cả sự
thật ngay từ đầu… nhưng như thế tồn đọng rủi ro quá lớn. Tôi biết rằng Agrona
đã thêu dệt những ký ức mà cô ấy nhận được, và làm nổi bật vai trò của tôi
trong cuộc đời cô ấy trong khi làm giảm bớt sức ảnh hưởng của Grey. Cô ấy chỉ cần
có một người nào đó trên thế giới này mà cô có thể hoàn toàn tin tưởng. Điều chỉnh
những ký ức nhỏ đó để đảm bảo rằng người ấy là ... tôi.
Tuy nhiên, ký ức này, ký ức
về cái chết của cô ấy… thậm chí tôi không muốn nhớ lại nó trong đầu mình, và
tôi ước, không phải lần đầu tiên, Agrona sẽ giúp tôi quên nó đi. Cecilia cũng
không cần phải nhớ nó, nhưng cô ấy phải làm vậy, cô ấy phải biết chuyện gì đã xảy
ra. Với Grey còn sống, chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi cả hai gặp lại
nhau. Cô ấy cần biết con người thực sự của hắn ta. Không quan trọng là hắn ta
đã dùng tên nào hay kiếp sống hiện tại ra sao… vì ẩn sâu bên trong, hắn ta vẫn
là một tên Grey ích kỷ, lạnh lùng như trước. Tên khốn đã chọn vương quyền thay
vì những bạn bè - gia đình - duy nhất của mình trên thế giới.
Tôi sẽ không để tên hắn ta
cướp cô ấy khỏi tôi một lần nữa.
Cecilia bắt đầu run rẩy. Đôi
mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi môi cô. Đầu
gối cô như muốn khuỵu xuống.
“Dừng lại, cô ấy—”
Một sức mạnh khủng bố siết
quanh cổ họng tôi, bóp nghẹt lời cầu xin của tôi. Hai tay tôi bóp vào cổ và khuỵu
xuống, nhưng Agrona thậm chí không thèm nhìn tôi.
Cecilia ngã nhào về phía
sau, nhưng ông ta đã đỡ được cô, nhấc bổng cô lên và ôm cô vào lòng như một đứa
trẻ. “Nào nào, Cecil. Ta biết, và ta xin lỗi vì đã buộc cô phải nhớ lại ký ức
kinh khủng ấy. Hãy nghỉ ngơi ngay chút đi”. Agrona hạ trán xuống cho đến khi chạm
vào trán Cecilia. Có một tia sáng ma thuật, và hơi thở của cô ấy trở nên đều đặn
và chậm lại, và tiếng rên rỉ đau đớn chấm dứt.
Melzri ở bên cạnh họ, và
Agrona trao Cecilia - Cecil của tôi - cho nữ Scythe kia. “Đưa cô ấy về phòng. Bảo
vệ cô ấy cho đến khi cô ấy tỉnh dậy, sau đó quay trở lại Etril.”
"Như ý ngài, thưa Đấng
Tối Cao." Sau đó, cô ấy hành quân đi, và mang theo Cecilia.
Chỉ khi họ đi rồi thì lực siết
vô hình quanh cổ họng tôi mới thả ra. Tôi ho sặc sụa, khuỵu tay xuống, thở hổn
hển. Tôi cảm thấy sát khí đen tối đang dần dâng lên trong mình, tức giận và háo
hức bùng phát, nhưng tôi đã kìm nén nó hoàn toàn. Với đôi mắt ngấn lệ giận dữ,
tôi nhìn lên Agrona. Mặt ông ta vẫn tỏ ra thản nhiên.
Sau khi cơn ho của tôi
thuyên giảm, ông ấy nói, “Ngươi đã quên mất bản thân mình rồi. Ngươi quá sợ hãi
việc mất đi hôn thê của mình lần thứ hai đến nỗi cơn sợ hãi đang dần dần xé toạc
ngươi từ bên trong.”
Cuối cùng, tôi đứng dậy và
nâng cằm lên để nhìn thẳng vào ánh mắt của Agrona. "Ông đã làm đau cô ấy."
Tôi gần như cắn vào lưỡi mình, một nửa vì thất vọng khi nghe thấy giọng nói
nhõng nhẽo của chính mình. “Ông đã thề rằng ông sẽ—”
"Nico." Tên của tôi
rời khỏi môi ông ta như một mũi lao, và tôi cảm thấy như lời nói đó đâm xoáy
sâu vào trong tôi. “Ngươi có hiểu Cecilia là gì không? Bản chất của Di Sản là
gì ngươi hiểu chứ? " Ông lắc đầu, những sợi xích trang trí treo trên sừng khe
khẽ leng keng. Bàn tay lớn và lạnh lẽo của ông ta lướt qua mặt tôi, nhưng ánh mặt
lại lạnh lùng đến kinh sợ. “Tất nhiên là không rồi. Cô ấy là tương lai. Nhưng ngươi,
Nico… vẫn còn chỗ trong tương lai đó — trong thế giới tương lai mà ta sẽ xây dựng
với Cecilia ở bên cạnh — một thế giới chỉ dành cho những chiến binh, chứ không
dành cho những kẻ yếu đuối khuất phục hoàn toàn trước bản tính cứng đầu ngây dại
của chúng.”
Tôi cố nuốt nước bọt. Nó nghẹn
lại trong cổ họng tôi, suýt khiến tôi bị sặc, nhưng đó chỉ là cơn thịnh nộ, sợ
hãi và nỗi thất vọng của riêng tôi… ‘Bản tính cứng đầu của mình ư,’ tôi cay đắng
nghĩ. Thật không công bằng. Cơn tức giận và thịnh nộ của tôi đã được nuôi dưỡng
từ khi tôi còn là một đứa trẻ sơ sinh, được khai thác và biến thành vũ khí - bởi
chính Agrona. Chính cơn thịnh nộ thuần tuý đó đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
Không có nó thì…
Tôi biết mình đã đạt đến đỉnh
cao pháp sư, và rằng tôi không thể tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn được nữa, và rõ
ràng là chính Agrona cũng biết điều đó.
Tôi không phải là một chiến
binh hay người dùng ki mạnh mẽ hồi còn trên Trái đất, không phải như Grey hay
Cecilia. Khi tôi nhận ra tiềm năng của mình trong thế giới mới này, trước khi
ký ức của tôi bị tước đoạt khỏi tôi và tôi bị biến đổi thành Elijah và bị gửi đến
vùng đất kia, tôi đã rất ngây ngất trước sức mạnh của mình. Cuộc sống mới này của
tôi không giống như kiếp sống cũ của tôi. Tôi sẽ có sức mạnh, sức mạnh thực sự
- về thể chất, chính trị và phép thuật, và tất cả đều là nhờ Agrona. Ông ta đã
cho tôi mọi thứ tôi cần — luyện tập, thần dược, cổ tự mạnh nhất, và một cơ thể
có khả năng sử dụng ma thuật phân rã của chủng tộc Basilisks — để đảm bảo rằng
tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, những người
tôi quan tâm đến vẫn đang vươn xa hơn tôi và bỏ tôi lại phía sau. Lại một lần nữa.
"Ngươi có biết tại sao ngươi
được đầu thai không?" Agrona hỏi, quay lưng lại với tôi để nhìn vào một
trong những món đồ trang trí treo trên tường. “Ngươi được đầu thai bởi vì ngươi
ở gần cô ấy. Cả ngươi và Grey. Để tối đa hóa tiềm năng của chuyển sinh — để đảm
bảo rằng Di sản có thể hòa nhập hoàn toàn vào thế giới này — ta cần có một mối
quan hệ mật thiết đã hình thành giữa kiếp sống của cô ấy. Ta cần những cái neo
để giữ và gắn kết tinh thần của Di Sản. Đó chính là mục đích duy nhất của ngươi.
”
Tôi không thể ngưng lắc đầu.
"Không, ông đã nói -"
"Ngươi thấy và khuyến
khích những lời nói dối mà ta nói với Cecilia, thế ngươi không nghĩ rằng ta
cũng sẽ làm như vậy với ngươi à?" Agrona mỉm cười, một vẻ mặt lãnh đạm,
không hề có chút gì là cảm giác tội lỗi hay hối hận. “Tận dụng những gì ta đã học
được từ Thánh tích, ta đã quan sát khắp các thế giới cho đến khi ta tìm thấy Di
sản, và những kẻ bên cạnh cô ấy, ngươi và Vua Grey.”
Tôi nao núng, cơn tức giận
bùng lên khi nhắc đến tên vua Grey, kẻ đã giành được ngôi vương bằng cách tước
đi mạng sống của Cecilia. “Nhưng ông cần tôi. Chính ông đã nói như vậy. Chính sự
tái sinh của Grey đã chỉ cho ông cách đưa tôi đến đây. Không có tôi, ông—”
“Ta đã cố gắng tái sinh Grey
trước, đúng là như vậy, nhưng linh hồn của cậu ta không hề đến cơ thể chứa đựng
mà ta mong muốn. Ta cho rằng đó chỉ là một tính toán sai lầm đơn giản thôi. Cậu
ta vẫn còn sống ở thế giới Trái đất quê hương của ngươi, trong khi sự chuẩn bị
của ta dành cho Di sản đã giúp linh hồn cô ấy đến đúng nơi cần đến."
Agrona hơi nghiêng đầu sang một bên, lưỡi lướt qua răng nanh sắc nhọn. “Mà bây
giờ thì chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, ngươi cũng biết mà nhỉ? Chẳng
có chút ích lợi gì khi thảo luận về điều. Nhưng… nếu muốn thì ta vẫn sẽ giải
thích thêm, chỉ sợ ngươi sẽ chật vật hiểu được ý ta.”
Tôi trừng mắt nhìn lại ông
ta. Những lời nói xoa dịu của ông ta — không tàn nhẫn hay ác ý, nhưng đầy tò mò
và khinh thường con người, giống như một người cha thất vọng lắng nghe những ý
tưởng ngu ngốc của con họ — sắc bén hơn bất kỳ con dao nào, nhưng tôi sẽ không
thể hiện ra mặt. Tôi cũng có thể lạnh lùng và bỏ qua nếu tôi muốn. "Thế
thì giải thích đi. Tôi xứng đáng được hiểu.”
Agrona nhún vai. “Ta có thể
giải thích nó, nhưng ta không thể làm cho ngươi hiểu được nó. Rút kinh nghiệm từ
những gì ta đã học được từ nỗ lực tái sinh Vua Grey, rồi sau đó ta bắt đầu quá
trình tái sinh của ngươi vào cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh đến từ một gia đình
pháp sư nổi tiếng với chút ít dòng máu Vritra còn sót lại trong huyết quản của
chúng. Rồi ngươi đã đến, đúng như kế hoạch của ta.”
Vẫn không biểu lộ cảm xúc,
tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài có đệm dọc theo một bức tường của hành lang. Dựa
lưng vào tường, tôi bắt chéo chân và đợi ông ta nói tiếp.
“Nhưng ta cần hai cái neo,” ông
ta tiếp tục, “và Cecilia không còn thân với ai khác cả. Chúng ta đã thử một vài
kẻ khác, nhưng không có linh hồn nào trong số đó đủ mạnh để được tái sinh, và
vì vậy cuối cùng ta đã đặt thử nghiệm đó sang một bên. Nếu không có các mỏ neo
thích hợp, việc tái sinh Di Sản chứa quá nhiều rủi ro; nên ta không thể tạo ra
một cơ thể chứa hồn phù hợp. "
Tôi nghĩ lại thời thơ ấu của
mình ở Alacrya, với quá trình đào tạo và thử nghiệm kéo dài vô tận. Ý nghĩ về
việc có Cecilia trở lại cho phép tôi chịu đựng bất kỳ sự tra tấn khủng khiếp
nào xảy đến. Mặc dù tôi không biết sự thật hoàn toàn về quy trình tái sinh và mục
đích của mình, nhưng cô ấy vẫn luôn là củ cà rốt mà Agrona treo lơ lửng trước mặt
tôi, hứa rằng, nếu tôi phát triển đủ mạnh, một ngày nào đó ông ta cũng có thể
tái sinh cô ấy. Lời hứa đó giúp tôi không phát điên sau những quãng thời gian
tàn khốc đó.
“Vậy còn tôi thì sao? Tuổi
thơ của tôi? Tất cả những gì mà ông đã làm với tôi? ”
“Chúng ta không biết việc
tái sinh của ngươi có thể mang lại những lợi ích gì, vì vậy ta đã giữ ngươi ở
đây, ra lệnh rằng ngươis phải được nuôi dưỡng và đào tạo cùng các Vritra. Chúng
ta đã thử nghiệm ngươi, và ngươi đã chứng minh rằng một linh hồn tái sinh thực
sự có sức mạnh phi thường. Nó khiến ta hy vọng rằng, một ngày nào đó, ta có thể
quay trở lại kế hoạch của mình, và Di Sản sẽ thuộc về của ta để kiểm soát. Và
vì thế…"
“Arthur…” Tôi cảm thấy rùng
mình khi tôi nói đến tên này, và những kỷ niệm về thời gian ngắn ngửi ở cùng
nhau ở Học viện Xyrus lũ lượt tràn về tâm trí tôi.
"Đúng. Arthur. Bằng
cách nào đó đã sinh ra dưới gia đình Leywin, một lục địa cách xa, bên ngoài quyền
cai trị của ta." Agrona lắc đầu với vẻ thích thú, khiến những món đồ trang
trí của ông ta lại phát ra tiếng leng keng. “À, Sylvia. Luôn luôn là một trong
những người cực kỳ thông minh. Ẩn mình trong vùng đất không bóng người của
Dicathen trong khi đang bị thương nặng, nhưng vẫn là một cái gai chĩa vào ta.
“Mãi cho đến khi Cadell tìm
thấy cô ấy, chúng ta mới biết được sự thật. Ta chắc chắn Sylvia tưởng rằng mình
đã giấu được cậu bé đó, nhưng trong khoảnh khắc nhỏ xíu trước khi cô ấy sử dụng
bí thuật aether nguyền rủa của mình để đóng băng thời gian, Cadell đã nhìn thấy
được. Làm gì còn ai khác vào đây nữa chứ? Đứa trẻ con người nào có thể quan trọng
đến mức Sylvia tự tiêu hao năng lượng và xuất đầu lộ diện trước những thợ săn của
ta chỉ cứu cậu ta? Ngay sau khi ta nghe về chuyện này, ta đã biết tỏng rồi.”
“Và thế là ông đã tước lấy
những ký ức của tôi và gửi tôi đến Dicathen, đến Rahdeas…” Cuộc sống của tôi với
tư cách là Elijah đã bắt đầu với những người lùn, một trang giấy trắng xoá mọi
ký ức. Ngay cả sức mạnh thực sự của tôi cũng đã bị kiếm ép và tôi chẳng hề biết
gì về nó cả. Tôi tự hỏi, bây giờ, liệu tôi sẽ trở thành gì nếu những năm tháng
với tư cách là Elijah không bị tước đoạt khỏi tôi.
Liệu tôi có còn đạt đến đỉnh
cao sức mạnh của mình sớm như vậy không?
Tôi không nghĩ vậy. Agrona
đã đánh cắp tiềm năng đó của tôi, tất cả chỉ để đưa tôi đến gần Grey.
“Bộ ông không thể cử tôi làm
gián điệp được hay sao? Tại sao…” Tôi nuốt khan. “Tại sao lại lấy đi ký ức của
tôi? Tại sao lại tước đoạt khoảng thời gian đó của tôi? ”
"Ngươi nghĩ rằng ngươi
có thể ngăn mình tấn công Arthur ngay khi nhìn thấy gã đó không?" Ông ta hỏi
với một nụ cười chế nhạo. "Liệu cậu có thể tạo nên một tình bạn và mối
quan hệ thực thụ trong kiếp sống này, nếu cậu vẫn còn định kiến từ kiếp sống
cũ của mình?"
“Vì Cecilia, đương nhiên rồi.
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì,” tôi trả lời, muốn tuyệt vọng tin rằng Agrona đã
sai.
“Cơn tức giận của ngươi là một
biến số khó lường. Tại sao ta lại phải chấp nhận rủi ro không cần thiết chỉ vì
lợi ích của ngươi? Bằng cách tước đi ký ức của ngươi — hiểu biết của ngươi về
luân hồi và việc sinh ra ở Alacrya — ta có thể đưa hai ngươi đến với nhau một
cách an toàn hơn, trở thành hai cái neo cho việc tái sinh Di Sản. ”
Tôi vùi mặt mình vào tay và
hình dung việc xé đôi sừng của Agrona ra khỏi hộp sọ của ông ta cắm chúng vào
ngực ông ta hết lần này đến lần khác cho đến khi xác của lão biến dạng hoàn
toàn. "Làm thế nào ông thậm chí biết rằng tôi sẽ tìm thấy hắn... Arthur?"
Một bàn tay nặng nề đặt lên
đỉnh đầu tôi, và tôi nhắm nghiền mắt lại. “Các người đã bị vận mệnh ràng buộc lại.
Ngươi, Grey và Cecilia tạo nên ba điểm của mảng. Ta chắc chắn các ngươi sẽ tự
tìm được đường đến với nhau. Nhưng dù thế thì ta vẫn ra lệnh cho các điệp viên
cài vào hoạt động, và chúng đã mở rộng mạng lưới của chúng ta trên khắp
Dicathen, và rồi ta chỉ cần chờ đợi.
“Phải nhiều năm trôi qua thì
Grey mới xuất hiện trở lại ở Xyrus. Nhưng người của chúng ta đã được đặt ở đó chỉ
để tìm ra cậu ta, và một khi cậu ta lộ diện, không thể nhầm lẫn vào đâu được:
kiếm thuật hoàn hảo, một pháp sư tứ hệ nguyên tố, đánh thức sức mạnh khi chỉ mới
hai tuổi. Và cậu ta ấy quấn một chiếc lông rồng quanh cánh tay của mình”.
“Vậy việc Rahdeas đột ngột
khăng khăng muốn tôi trở thành một nhà thám hiểm, bất chấp tuổi tác của tôi…”
Tôi lẩm bẩm, đã hiểu phần còn lại. “Và chính sự gần gũi của chúng tôi với công
chúa elf, Tessia Eralith, đã khiến cô ta trở thành vật chứa linh hồn hoàn hảo cho
Cecilia. Cũng giống như trên Trái đất… một cô gái yêu Grey ngay ánh nhìn đầu
tiên, người thậm chí chỉ nhìn thấy tôi chỉ bởi vì tôi đứng cạnh hắn ta… ”
Những ngón tay mạnh mẽ của
Agrona luồn vào tóc tôi trước khi đột ngột giật mạnh đầu tôi lên để tôi nhìn chằm
chằm vào đôi mắt đỏ tươi của ông ta. “Ngươi mong đợi điều gì sẽ xảy ra hả,
Nico? Rằng ngươi và Di Sản sẽ về hưu trong một căn nhà gỗ trong rừng và sống những
ngày còn lại của mình một cách vô tư và yên bình, vui đùa và quên đi mọi thứ đã
từng xảy ra ư? Sau tất cả thời gian và nguồn lực mà ta đã dành cho việc tái
sinh của cô ấy? Không. Ngươi chỉ có một mục đích, và vô tình thay ngươi đã hoàn
thành nó rồi”.
Ông ta thả tôi ra và bắt đầu
đi xuống hành lang, nhưng tôi vẫn chưa kết thúc với ông ta.
"Còn Grey thì
sao?"
Agrona dừng và quay lại, cau
mày bối rối, như thể ông ta không thể hiểu tại sao tôi lại hỏi về kẻ thù không
đội trời chung của mình. “Vua Grey… Arthur Leywin… Ascender Grey… tên của cậu
ta là gì không quan trọng, bởi vì cậu ta không còn quan trọng nữa. Vai trò của cậu
ta đã hoàn thành, cũng như vai trò của ngươi. Ta nghi rằng cậu ta chỉ sống sót
vì con gái ta bằng cách nào đó đã hy sinh bản thân khi dùng cấm thuật aether của
mẹ rồng mình, mà cũng càng tốt. Sylvie luôn là mối nguy hiểm còn lớn hơn người
bạn tứ nguyên tố nhỏ bé của ngươi. "
“Nhưng làm thế nào ông biết tên
ascender này chính Grey đó? Tại sao…” Tôi hít một hơi thật sâu, giữ chặt hình ảnh
Agrona bị xé xác dưới chân mình trong tâm trí. "Tại sao lại gửi tôi đến Toà
Án Tối Cao nếu ông đã biết rồi?"
“Trước đây, Seris có nói với
ta,” Agrona nói một cách thờ ơ, như ông ta đang đề cập đến một tin đồn nhảm
nhí, không đáng nói nào đó. “Cô ta cũng nghĩ như ngươi - rằng Arthur bằng cách
nào đó rất quan trọng, rằng tin tức về khả năng sống sót của cậu ta sẽ rất quan
trọng. Mấy tên chủng tộc thấp hèn các ngươi đúng là ngộ thật. Kể từ khi tên
retainer của Dragoth bị giết ở Dicathen - tên gã ta là gì ấy? Uto hử? — thế là
mấy ngươi suốt ngày cứ lải nhải, “Hãy để tôi giết hắn, Đấng Tối Cao!” “Ồ không
không, làm ơn, hãy cho tôi vinh dự được giết hắn!” Trước đây thì Grey có thể là
một mối đe doạ nhỏ - khi còn đám asuras chống lưng cho, vì con gái ta - nhưng thời
thế đã thay đổi rồi.”
Tôi cảm thấy nền tảng đã
nâng đỡ toàn bộ cuộc sống mới của tôi bắt đầu sụp đổ dần đi. Trong cả hai kiếp
trước, Grey là người bạn thân nhất và cũng là kẻ thù đáng khinh nhất của tôi.
Thậm chí còn hơn cả Cecilia, chính sự tồn tại của hắn đã thay đổi hoàn toàn cuộc
đời tôi. Tôi sẽ không cho phép hắn ta sống, sau khi biết những gì hắn ta đã
làm.
‘Và những gì hắn vẫn có thể
làm trong tương lai,’ tôi nghĩ. Chừng nào Grey còn sống, Cecilia sẽ không an
toàn.
Vậy mà Agrona cứ lờ hắn ta, lờ
cả hai chúng tôi. Tại sao ông ta không chịu hiểu mối đe dọa mà Grey có thể tạo
ra cơ chứ?
“Ông sai rồi,” tôi lạnh lùng
nói, đứng dậy và từ từ tiến lại gần vị chúa tể Vritra cao chót vót. Ông ta cười
thích thú. “Làm ơn, hãy cho phép tôi truy lùng Grey, Đấng Cai Trị Tối Cao,” tôi
nói, cố gắng không cầu xin, nhưng trớ trêu là lời nói của tôi hệt như cách ông
ta vừa nhại lại. “Tôi đã tưởng rằng hắn ta đã chết, nhưng bằng cách nào đó hắn
ta đã thoát khỏi nắm đấm báo thù của tôi. Hãy để tôi có một cơ hội khác. Sau tất
cả những gì ông đã làm với tôi, ông nợ tôi điều này. Ông nợ tôi Grey.”
Nụ cười của Agrona trở nên
chua chát, gần như là thương hại. “Ta chả có nợ nần ngươi gì cả. Nhưng nếu ngươi
muốn chạy đi diễn lại vở kịch trả thù của mình, cứ tự nhiên đi. Có lẽ giết chết
cậu ta sẽ giúp dập tắt cảm giác mặc cảm vĩnh viễn của ngươi. Đó là nếu cậu ta
không giết nguơi trước." Agrona nhún vai như thể ông ta thực sự không thèm
quan tâm. “Tuy nhiên, trước tiên, hãy trở về bên Di Sản thay cho Melzri. Và đừng
quên. Cecilia chính là tương lai. Hãy chắc chắn rằng cô ấy có mọi thứ cô ấy cần.”
Agrona quay gót và di chuyển
với tốc độ nhanh không tự nhiên xuống hành lang, để lại tôi hầm hập thất vọng
và tức giận. Tôi không cần ông ta chấp thuận. Tôi sẽ tìm Grey. Tôi sẽ tìm thấy hắn
ta và tôi sẽ giết hắn ta, và lần này, hắn ta sẽ không thể quay trở lại.
[] []
[]
#Darkie