Tên gốc của chương: The Illusion of Safety (Jasmine)
GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH
Hơi cau mày, con bé
Camellia lúng túng ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ cứng, rồi lại đứng dậy và xem
xét tới lui. Cô bé xoay chiếc ghế lại rồi ngồi xoay lưng ra ngoài, tựa hai tay
vào phần lưng ghế khúc tiếp xúc với mặt ghế và gật đầu hài lòng.
“Đồ gỗ của loài người
thật kỳ lạ,” con bé nói với tôi. “Con đang ngồi sai cách thì có,” tôi đáp trả.
“Con khá chắc là
không,” con bé nói, lắc đầu. “Dù sao thì cái giường ở đây cũng đẹp hơn cái ở
quán trọ kia — và tốt hơn rất nhiều so với việc ngủ dưới đống lá đầy bùn.”
“Cô tưởng tộc elf tụi
con thích ngủ trong đống lá,” tôi chọc ghẹo con bé trong khi cái miệng đang
nhai đầy trứng tươi.
Bé Camellia kéo đĩa
thức ăn của mình lại gần, mũi hếch lên trời. “Mẹ đã nói với con là thật thô lỗ
khi nói mà mồm đầy thức ăn. Và thậm chí còn thô lỗ hơn khi duy trì những định
kiến xấu, kiểu như thể tất thảy loài người đều là những kẻ man rợ nguy hiểm
chuyên ăn bốc!”
Tôi dừng động tác cầm
miếng trứng vụn bằng tay không đưa lên mồm, rồi tỏ vẻ chế giễu và tỉnh bơ cho
vào mồm ăn tiếp. Khi bạn dành phần lớn cuộc đời mình rong ruổi rày đây mai đó
trên đường, không phải lúc nào cũng có sẵn bộ dao nĩa bằng bạc, hoặc việc ăn uống
đúng nghi thức cũng không phải là ưu tiên hàng đầu. Thêm nữa, cha tôi luôn rất
nghiêm khắc khi nói về cách cư xử trên bàn ăn.
Camellia cười khẩy
và bắt đầu xúc trứng vào miệng.
Chúng tôi đang ngồi
quanh một chiếc bàn tròn nhỏ trong khu phòng khách của một ngôi nhà ba phòng
khiêm tốn mà ông Halim đã thu xếp cho chúng tôi. Nó đủ thoải mái, nhưng tôi đã
tự hỏi liệu mình có hấp tấp khi chấp nhận đề xuất của người thương gia để ở lại
thị trấn Greengate hay không.
Bất chấp sự khó chịu
này, tôi không thể tìm thấy một giải pháp thay thế nào khác, và tôi đã lăn tới
lăn lui cả đêm vì mất ngủ khi nằm trên chiếc giường mới của mình. Ngôi làng có
vẻ tương đối an toàn, bất chấp nỗi lo sợ của người dân nơi đây về sự báo thù của
bọn Alacrya. Sự thật là Greengate không đủ quan trọng để trở thành một mục
tiêu.
“Chúng ta còn cần
cái gì?” Tôi hỏi khi Camellia đã ăn nốt phần trứng trên đĩa con bé.
Con bé tuốt chiếc
áo choàng đã sờn rách ra, một trong những bộ mà tôi đã nhận được từ người quản
kho lương ở pháo đài Bức Tường. “Quần áo mới á? Ồ, và một số đồ dùng riêng tư,”
cô bé nói thêm, ngọ nguậy những ngón tay cong cong về phía tôi.
“Được rồi. Con biết
phải đi đâu kiếm không?”
Con bé nghiêm túc gật
đầu trước khi bật dậy khỏi chiếc ghế ngồi ngược và lau tay vào cái áo choàng bẩn
của mình. “Anh Jarrod đã chỉ cho con nơi tất cả những cửa hàng vẫn còn mở cửa
vào sáng nay.”
Camellia đã rất háo
hức giúp đỡ bất cứ gì con bé có thể, và tôi đã để con bé đi tham quan thị trấn
trong khi tôi và ông Halim đã gặp một vài người dân có thứ hạng trong làng.
Ông thị trưởng già
đã biến mất hai đêm sau khi các Lance chiến đấu với ả retainer, và một lượng lớn
người trong thị trấn đã theo ông ta. Thị trưởng mới là một người phụ nữ can đảm
ở độ tuổi năm mươi mà tôi đã quên mất tên, và bà ấy đã xây dựng một hội đồng đại
loại gồm những cư dân lâu năm, những người muốn duy trì sự sống cho thị trấn
Greengate.
Họ đã đủ hạnh phúc
khi có một pháp sư chiến binh ở lại thị trấn. Người pháp sư duy nhất còn lại của
họ ở Greengate là người chữa bệnh kiếm bào chế thuốc, người mà tôi chưa gặp,
nhưng có vẻ như người đàn ông này đã qua thời kỳ đỉnh cao từ lâu và không còn
thích hợp để chiến đấu nữa. Dân thị trấn này thích gọi đùa ông ta là “pháp sư đồ
cổ” hơn.
Tôi theo Camellia
ra khỏi nhà và chúng tôi quay về phía quảng trường làng. Chúng tôi chưa đi được
hai mươi bước thì nghe thấy tiếng hét đầu tiên vang lên. Con bé quay lại nhìn
tôi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
“Quay lại nhà đi,”
tôi ra lệnh trước khi chạy vượt qua con bé. Nhiều tiếng la hét theo sau. Thật dễ
dàng để truy vết nguồn tiếng ồn tới rìa phía nam của thị trấn.
Tôi vượt qua một
vài người đang hối hả đi ngược chiều, cách xa một toán lính đang tập trung khoảng
một trăm thước ngoài rìa thị trấn.
Dựa trên đồng phục
và áo giáp của chúng, để lộ rõ dọc xương sống nhằm phô ra những hình xăm các
loại ấn trên lưng, rõ ràng bọn chúng là binh lính Alacrya. Có sáu chiếc xe hàng
được kéo bởi những con quái mana, và khoảng tám mươi binh lính, hầu hết trong số
họ đang gấp rút sắp đặt một số loại ống dài.
Tôi không chắc mấy
cái ống này để làm gì, nhưng tôi biết nó chẳng tốt lành gì hết.
Đầu óc tôi quay cuồng.
Có quá nhiều người trong số bọn chúng để tôi có thể chiến đấu trực diện, và tôi
thậm chí không thể hy vọng có thể bảo vệ cả một ngôi làng trước hàng loạt các
phép thuật tầm xa. Nếu tôi tấn công bọn chúng trực tiếp, điều đó có thể câu
thêm cho dân làng thời gian chuẩn bị cỡ vài phút ... là hết cỡ ... có lẽ thế.
Lại còn nữa, nếu
tôi rút lui vào làng, tôi có thể giúp dẫn đường cho dân làng lánh đi. Tuy
nhiên, nếu những chiếc ống đó là một loại vũ khí nào đó, thì việc ghim mọi người
ở lại lánh nạn trong thị trấn có thể chính là điều thứ vũ khí này mong đợi.
Trước khi tôi kịp
quyết định làm gì, tôi đã bị phân tâm bởi tiếng bước chân đến gần. Tôi quay lại,
sẵn sàng nói với bất kỳ gã nông dân ngu ngốc nào đang nắm lấy cây ba chĩa trong
tay rồi chạy tới đây là cút quách khỏi chỗ này đi, nhưng ngạc nhiên đến độ câm
lặng khi nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi của ông Halim - ít nhất là tất cả những
đứa lớn hơn - được dẫn dắt bởi Camellia.
Tôi trừng trừng
nhìn cô bé. “Cô đã bảo con…”
“Nhưng tụi con ở
đây rồi!” con bé nói át tiếng tôi, gần như hét lên.
Nhìn về phía đám
binh lính Alacrya, tôi nén lại những lời giận dữ. “Nghe này, không có bất cứ điều
gì con— bất kỳ ai trong số các con — có thể làm được ở đây cả.”
“Tôi không thể tiếp
tục chạy trốn mãi,” Cậu Jarrod nói nhẹ nhàng. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt cậu
ta đang nhìn thẳng vào sau gáy tôi, nhưng tôi không nhìn vào mắt cậu. “Tất cả
chúng tôi đều là những pháp sư được đào tạo trong học viện. Chúng tôi có thể
chiến đấu. Chúng tôi—”
“— sẽ chết nhanh
chóng và đau đớn,” Tôi hoàn thành nốt lời giùm cậu ta. “Trừ khi tất cả các con
chạy. Chúng ta cần đưa dân làng rời khỏi thị trấn trước khi…”
Giọng tôi tắt dần
khi hai cây táo gần đó rung chuyển, khiến mớ quả chưa chín rơi xuống đất như
thác đổ. Rễ rút lên khỏi đất, nâng đỡ hai cây này như mấy cái chân khi chúng nửa
đi, nửa trượt để đứng hai bên cạnh nhóm nhỏ của chúng tôi.
Gật đầu tự hào về
câu thần chú của mình, Camellia luồn tay vào tay tôi và nắm chặt. “Con sẽ không
đi đâu hết nếu không có cô.”
Tôi nghiến răng,
nhưng quanh tôi là các anh chị em nuôi của Jarrod đang thi triển những phép thuật
phòng thủ, khuôn mặt của họ rất dữ tợn. “Chúng ta không thể thắng cuộc chiến
này.”
“Nhưng chúng ta có
thể câu giờ cho những người còn lại của thị trấn thêm thời gian để trốn thoát,”
Jarrod cười gượng nói.
“Phải, chúng ta có
thể,” thị trưởng hét lên khi bà dẫn vài chục người đàn ông và phụ nữ đi ra từ
góc quẹo của ngôi nhà gần nhất. Họ tròng vào người bất cứ thứ gì xiêu vẹo bằng
da hoặc sắt mà họ có thể tìm thấy, và cầm giáo, dùi cui, và - tôi trợn mắt lên
- thậm chí là có cả vài chiếc ba chĩa.
“Đám kia là những
pháp sư chiến binh của tụi Alacrya đấy!” Tôi nói, chỉ vào những kẻ tấn công của
chúng tôi. “Chúng sẽ tàn sát các người.”
Mặc dù nỗi sợ hãi của
họ là rõ ràng, không một ai trong làng lùi bước, và cả các pháp sư trẻ cũng vậy.
Tôi dồn sự thất vọng ngày càng tăng của mình vào Camellia. “Không,” tôi nói chắc
nịch. “Mánh khóe với mấy cái cây trông dễ thương đấy, nhưng cô không kéo con ra
khỏi vùng Beast Glades chỉ để con có thể bị giết bởi toán lính Alacrya đầu tiên
mà chúng ta tình cờ gặp phải.”
Con bé nhún vai, một
cử chỉ đơn giản đến mức gây nổi đóa. “Bọn chúng đã giết cả gia đình con rồi. Nếu
cô định chiến đấu, thì con cũng vậy.”
Răng tôi nghiến
răng rắc khi tôi mài chúng với nhau, ánh sáng từ con dao găm trên tay lóe lên dội
vào người cô bé mà tôi bảo hộ. “Làm cảnh sát trưởng liệu có ích gì nếu không ai
chịu nghe tôi chứ?”
“Có chuyện gì đó
đang xảy ra kìa,” cậu Jarrod nói, chỉ tay về phía hàng lính Alacrya.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight