Tên gốc của chương: Choices and consequences (Emily)
GÓC NHÌN CỦA EMILY WATSKEN
Âm thanh ầm ầm đều
đặn từ tiếng bánh xe bình thường là đủ làm tôi ngủ ngay tức khắc, nhưng không đời
nào tôi có thể ngủ được khi đang ngồi đối diện với gã Oleander Brone. Tên pháp
sư hệ Instiller người Alacrya này sẽ trải qua các khoảng im lặng ủ rũ kéo dài,
trong lúc đó hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Gideon và tôi, và rồi bắt đầu những đoạn
độc thoại nhàm chán về công việc của chúng tôi, hoặc những thất bại của người
Dicathen, hay vinh quang của gia tộc Vritra, và cứ thế tiếp tục đi tiếp tục lại.
“Thật đáng xấu khi
thấy những gì xảy ra với Hội Mạo Hiểm Giả ở Thành phố Blackbend, đúng không?” hắn
nói, phá vỡ sự im lặng đã kéo dài ít nhất một giờ.
“Sự thiếu tôn trọng
với chính nền văn hóa và sự an toàn của chúng mày là lý do tại sao lũ Dicathen
không bao giờ có thể tự đứng vững được, không quá lâu. Thực tế là, người dân bọn
mày cần gia tộc Vritra để giữ cho nền văn minh chúng mày không bị sụp đổ.”
Tôi có thể nói rằng
hắn đang đang cố dụ chúng tôi rơi một cuộc tranh cãi, nhưng tôi không hứng thú
gì cãi nhau với thằng này ... hoặc nói chuyện với hắn, nếu tôi có thể né được.
Mặt khác, ông Gideon không bao giờ bỏ lỡ cơ hội giao tiếp với tên Brone. “Vâng,
thưa ngài Oleander, thứ mà lục địa này thực sự thiếu là một bạo chúa. Quá nhiều
tự do, đó là vấn đề của chúng tôi.”
“Đúng vậy,” gã
Brone đồng ý. “Những con thú đang được hưởng ‘tự do’. Con người cần có định hướng
và mục đích — và cả sự kiểm soát nữa.”
“Còn bao xa nữa?”
Tôi hỏi, dụi vào sống mũi bên dưới cặp kính khi nhìn chằm chằm ra cửa sổ toa xe
ngựa. Chúng tôi đã cách thành phố Blackbend hai ngày rưỡi đi đường, nơi chúng
tôi đã dịch chuyển tới từ thủ đô Vildorial. Gã Brone không giải thích chúng tôi
sẽ đi đâu, chỉ biết rằng chúng tôi sẽ thử nghiệm một loại vũ khí mới dựa trên
quá trình đốt cháy muối lửa mà Gideon đã phát minh ra.
Gã Brone chế nhạo.
“Lại một ngày khác. Tẻ nhạt, cách đi du lịch kiểu này, phải không? Chà, tin tốt
là khi nào người dân của chúng mày hoàn toàn bị thuần hóa, ngay cả những điểm đến
xa xôi nhất cũng sẽ có thể đến được thông qua thiết bị di động tạo cổng dịch
chuyển (tempus warp). Tuy nhiên, bây giờ…” Hắn ta giảm giọng dần, ra hiệu cho cỗ
xe của chúng tôi.
Ngó qua Gideon, tôi
hỏi, “Nhưng tại sao chúng ta cần phải đi xa như vậy chỉ để thử vũ khí cơ chứ?
Cơ sở vật chất trong Viện Earthborn—”
“—không lý tưởng để
đánh giá đầy đủ khả năng của những thiết bị mới này,” Gã Brone trả lời chắc nịch.
“Chúng ta đã sắp xếp một thứ gì đó đặc biệt. Nó sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn
nhiều về lượng sát thương đầu ra của vũ khí.”
Điều đó có nghĩa là
gì? Tôi tự hỏi.
***
Ngày hôm sau trôi
qua chậm rãi. Vào lúc đoàn xe dừng lại và tiếng hét thông báo đến nơi từ xe
chúng tôi lan dọc xuống hàng xe ở dưới, tôi đã rất sẵn sàng phóng ra khỏi xe.
Tôi tận hưởng khoảng
bốn giây nhẹ nhõm khi nhảy ra và duỗi lưng, nhìn quanh địa điểm thử nghiệm từ
xa của chúng tôi.
Dãy Núi Grand là
hình bóng xanh lam ở đằng xa, một nửa bị che khuất bởi những ngọn đồi trập
trùng. Hàng đoàn xe thồ và binh lính đã tấp vào lề đường ở một cánh đồng hoang.
Đối diện với dãy núi kia, tôi nhận ra có một thị trấn nhỏ.
Những tên lính
không vũ trang đã dỡ hàng xuống dưới sự chỉ đạo cẩn thận của gã Brone. Ông
Gideon đã lang thang một chút để tránh xa khỏi sự náo động rồi nhìn chằm chằm
vào ngôi làng một cách vô hồn.
Tôi lách vào giữa một
vài tên lính đang mang theo một chiếc hộp dài và hẹp và chạy đến Gideon. “Ta
đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi.
“Đang thử nghiệm vũ
khí mới,” Gideon nói mà không nhìn tôi. Giọng ông ấy khô khốc, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi cảm thấy mất kiểm
soát bản thân. Bất chấp mọi thứ đã xảy ra, mọi thứ mà tôi đã trải qua kể từ khi
bọn Alacrya giành chiến thắng trong chiến tranh, tôi vẫn cố giữ một ảo tưởng
nào đó rằng chúng tôi vẫn đang làm việc để khiến mọi thứ tốt hơn. Và trong suốt
thời gian đó, tôi luôn giữ vững bản thân mình, giữ một sự xa cách mà tôi cần để
giữ cho mình tỉnh táo — và sống sót. Tôi đã đặt niềm tin vào Gideon, cho rằng
ông ta có một kế hoạch nào đó, một lý do nào đó cho hành động của mình.
Nhưng như thế này
là quá mức chịu đựng.
Ông Gideon búng
ngón tay ngay trước mũi tôi, khiến tôi chột dạ. “Không có thời gian cho chuyện
đó lúc này. Chính xác thì cô sẽ làm gì đây, cô Watsken? Lao tới đó và đánh nhau
với hàng chục nhóm chiến đấu Alacrya và bốn mươi tên lính không vũ trang? Một
mình à? Trừ khi cô đang che giấu sự thật rằng hiện tại cô là một pháp sư lõi trắng
với khả năng hủy diệt ở cấp độ một Lance, còn không thì cô chỉ cần tiếp tục
công việc của mình, hiểu không?”
Tôi đứng trông nhiều
cái hộp dài hơn được dỡ ra khỏi xe và được kéo ra. Những chiếc ống phủ cổ tự (rune) đã được sắp xếp để có mức hiệu
quả kinh khủng.
“Chúng ta có thể cảnh
báo dân làng…” Tôi nói nửa vời.
“Họ biết rồi. Nhìn
kìa.” Gideon hất đầu về phía ngôi làng. Một vài bóng người nhỏ bé ở ngoại ô
đang lao vào làng, giọng nói đằng xa của họ vang lên báo động.
Tôi nắm lấy tay áo
của Gideon và giật mạnh nó. “Phải có gì đó mà ta có thể l—”
Nhà phát minh già
giật tay ra và nhìn tôi một cách chua chát. “Điều gì có thể làm được, thì đã
làm rồi. Giờ hãy bước ra xa. Chúng ta sẽ không muốn ở gần đội khai hỏa như thế
này.”
Người cố vấn của
tôi quay lưng lại với tôi và đi thật xa khỏi các đội pháp sư và đám lính không
vũ trang đang sắp đặt và chuẩn bị mười vũ khí, mỗi món chỉ thẳng vào ngôi làng.
Với việc Gideon chứng
tỏ bản thân lão còn tệ hơn cả vô dụng, tôi lướt qua đám lính Alacrya và tìm gã
Brone. Hắn ta đang đứng ngay tại tâm điểm của sự huyên náo này, nói một cách đầy
tự tin với lính của hắn. Tôi lao về phía hắn.
"—các tòa nhà
sẽ là những bài thử nghiệm bắn đạn thật hoàn hảo cho vũ khí mới của chúng ta. Mỗi
người các ngươi đã nhận được phân công nhiệm vụ của mình trên đường đến địa điểm
này. Nếu ai chưa được phân công, làm ơn nói với ta ngay lập tức. Có—”
“Vẫn còn người dân
trong cái làng đó!” Tôi hét lên, cắt lời gã Brone.
Mọi cái đầu đều hướng
về phía tôi. Hầu hết binh lính đều ngạc nhiên trước sự bộc phát của tôi, mặc dù
một số nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ thù địch không giấu diếm. Gã Brone chỉ
nhìn tôi thích thú.
“Quả thực là có, cô
gái à, nhưng bọn chúng không phải là người vô tội.” Hắn tiếp tục nói chuyện trực
tiếp với người của mình. “Người dân của ngôi làng này phạm tội phản quốc và nổi
loạn, cũng như hành hung, bắt giữ và có thể là đã sát hại một quan chức Alacrya
cấp cao. Như mày đã biết, hình phạt cho những tội ác nghiêm trọng là hành
hình.”
Tôi nhìn chằm chằm
xung quanh những tên lính Alacrya nhưng không tìm thấy sự đồng cảm nào ở đó.
Ngay cả ông Gideon, vẫn đứng cách xa những tên còn lại, cũng không nhìn vào mắt
tôi.
Chà, tôi sẽ là đồ
khốn nếu chỉ đứng ngó điều này xảy ra.
Quay lại, tôi phóng
nhanh về phía một trong những khẩu đại bác, nghĩ rằng bằng cách nào đó tôi có
thể vô hiệu hóa nó, nhưng tôi chưa kịp đi được hơn vài bước thì một nắm đấm bọc
trong găng tay thép và nặng nề đập vào một bên đầu, làm bay kính của tôi. Mắt
tôi nổ đom đóm và tôi nằm úp mặt xuống đất, thở hồng hộc.
Một bàn tay rắn chắc
nắm lấy tóc tôi và kéo đầu tôi lên, kéo căng cổ tôi đầy đau đớn. Tôi bọc mình
trong lớp mana, nhưng một cú đá mạnh vào xương sườn đã thổi bay lớp mana phòng
vệ và đánh gục sự phản kháng của tôi.
“Mày sẽ nhìn trái
ngọt sắp chín từ công lao động của mình, cô gái ạ,” Tên Brone rít vào tai tôi, ấn
mạnh cái kính một cách thô bạo vào mặt tôi. “Mặc dù tao nghi ngờ tên ngốc già
Gideon kia đòi bọn tao giữ lại mạng sống của mày vì lòng tốt hơn là giá trị của
mày, tao muốn mày thấy những gì nỗ lực của mày đã mang lại.”
Tôi nhắm mắt lại,
nhưng gã Brone giật mạnh tóc tôi khiến tôi không thể không mở mắt ra lần nữa.
Hàng quân lính trước mặt tôi đã chuẩn bị xong và tất cả đều nhìn tên Brone chờ
hiệu lệnh.
“Chuẩn bị khai hỏa!”
hắn ta hét lên.
Các pháp sư Alacrya
bắt đầu truyền mana hai hệ phong và hỏa vào các ống súng. Các cổ tự sẽ chuyền dẫn
mana vào khối muối lửa, cái sẽ đốt cháy và phóng một quả cầu lửa khổng lồ vào
làng, nhấn chìm các tòa nhà và thiêu rụi bất cứ ai bị dính vào vụ nổ.
Và tôi không thể
làm gì để ngăn chặn chuyện này cả.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight