5/9/22

Chương 14: Bạn bè qua móc nối (Jasmine)

Tên gốc của chương: Friends of Friends (Jasmine)

GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH

 

---- Phần 1 ----

 

Những khúc chân núi thấp nhấp nhô dẫn ra khỏi Dãy Núi Grand làm chúng tôi đi lại dễ dàng mà không bị phát hiện. Sau khi thoát khỏi đám lính canh ở pháo đài pháo đài Bức Tường, tôi dẫn bé Camellia đi tránh khỏi đường cái, và chúng tôi từ từ tiến về phía tây, dùng những ngọn đồi để che chắn khỏi sự truy lùng của đám lính.

 

Tôi không tin rằng Albanth sẽ cử ai theo sau chúng tôi. Điều đó là quá mạo hiểm, và dù sao thì ông ấy có thể sẽ phát điên với mấy tên lính của mình cũng như khi ông ấy phát điên với tôi. Bất chấp tình trạng của pháo đài Bức Tường, đại đội trưởng là một người đàn ông lý trí và đầu óc có trình độ.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi định ngồi chờ quanh đấy để tìm hiểu cho chắc hình phạt của mình là gì khi giết một người lính của Sư đoàn Bulwark.

 

Nếu chúng tôi đi theo đường cái, thì việc đi bộ đến Greengate — thị trấn gần đây nhất — sẽ chỉ tốn chưa đầy một ngày, nhưng con đường quanh co của chúng tôi đi qua những chân đồi gồ ghề nghĩa là chúng tôi đã dành một đêm cắm trại trong vùng hoang dã. Mặt trời lên tới đỉnh đầu vào ngày hôm sau trước khi cảnh vật chuyển từ đồi núi bị biến phẳng thành các cánh đồng rộng bao quanh một ngôi làng có vài nghìn người.

(Người dịch: ý của tác giả khi hành văn như vậy nghĩa là Jasmine và Camellia cắm trại qua đêm ngoài rừng và đi tiếp tới buổi trưa thì cảnh vật từ đồi núi nhấp nhô chuyển thành cánh đồng bằng phẳng)

 

Mặc dù tôi không có bất kỳ điểm đến cụ thể nào trong đầu, nhưng thật hợp lý khi dừng chân ở ngôi làng dân dã làm nông và tìm hiểu về tình hình ở vùng Sapin. Với các phần cơ thể của quái mana vẫn được cất trong nhẫn không gian đa chiều của mình, tôi hy vọng có thể đổi lấy một số thực phẩm và dụng cụ đi đường.

 

Không có khả năng chúng tôi sẽ tìm thấy tin tức về nhóm Twin Horns ở đó, nhưng tôi nhận ra rằng thật quá rủi ro nếu đặt những câu hỏi ước chừng như vậy.

 

“Nhưng nếu cô chắc rằng sẽ không có bất kỳ tên Alacrya nào ở đây, vậy tại sao chúng ta cần phải giả làm người khác?” Con bé Camellia hỏi sau khi tôi giải thích xong kế hoạch của mình.

 

“Cách đó an toàn hơn. Cô chỉ là một tên bán hàng thấp hèn, và con là con hầu tộc elf vô dụng của cô.” “Ê này!”

 

Tôi mỉm cười trước sự phẫn nộ của cô bé. Cảm thấy ... thật kỳ lạ, và tôi nhận ra rằng tôi không thể nhớ lần cuối khi cảm thấy là chính mình. Tôi đã để nhiệm vụ chiếm trọn tâm trí mình, có khách hàng — ngay cả khi đó là một kẻ không trả tiền thuê — để bảo vệ, và bị bao vây bởi nhiều kẻ thù đang cố giết tôi.

 

Điều này đã xảy ra với Twin Horns trong suốt những năm đó, và với Arthur hồi ở trong Beast Glades.

 

Nhưng Arthur đã chết, và nhóm Twin Horns đang ở dưới lòng đất ... “Cô Jasmine?” Camellia đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to quá khổ của con bé.

 

“Tốt hơn nên gọi cô là ... Note,” tôi nói sau khi ngừng một lúc. Đó là cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu tôi. “Note à?” Camellia cười khúc khích. “Đó là một cái tên buồn cười.”

 

Tôi cẩn thận nhìn theo cả hai hướng trước sau để chắc chắn không có ai đang theo dõi trước khi chúng tôi lùi ra khỏi con đường dẫn vào làng. “Và con sẽ là Skunk.”

 

Con bé Camellia há hốc miệng và nó dừng bước. “Không, con không cho phép cô gọi con như vậy.” “Xin lỗi, Skunk. Lệnh của chủ nhân Note đây. Bây giờ hãy đi nào, nếu không vâng lời sẽ bị ba roi.”

(Người dịch: “Skunk” có nghĩa là “chồn hôi” hoặc “người đê tiện, người đáng khinh bị”. Một cách chọc tức Camellia)

 

Vẻ mặt của cô bé tộc elf gần như làm cho mọi rắc rối mà con bé đã gây ra cho tôi đến lúc này đều cảm thấy đáng giá.

 

***

 

Tôi không hoàn toàn chắc những gì sẽ xảy ra khi chúng tôi bước vào thị trấn Greengate. Bọn Alacrya đã gửi binh lính đến những thị trấn nhỏ hơn như này chưa? Greengate ở đủ gần pháo đài Bức Tường — một trong những thành trì cuối cùng của Dicathen còn giữ được trên lục địa nằm bên ngoài vùng Darv — nên cũng có lý khi có ít nhất một vài điệp viên ở đó.

 

Những người dân làng duy nhất mà chúng tôi thấy nhìn chúng tôi lo lắng và bỏ đi theo hướng khác. Một người phụ nữ, sau khi mở cửa trước và bước ra ngoài, nhìn thấy chúng tôi, thở hổn hển và lao vào nhà trước khi đóng sầm cửa lại.

 

“Mấy người ở đây không thân thiện lắm,” Camellia nói nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm xung quanh.

 

Chúng tôi đã tìm ra lý do tại sao khi chúng tôi đến quảng trường ở trung tâm làng. Những tảng đá cuội bị nứt và hóa đen ở hàng chục chỗ khác nhau, và tôi có thể nhìn thấy dấu hiệu rõ ràng là những cột đất trồi lên từ mặt đất, phá hủy con đường được ốp lát cẩn thận. Một vài tòa nhà xung quanh rìa quảng trường đã bị những tảng đá lớn đập vỡ, và tất cả các cửa sổ đối diện với quảng trường đều bị đóng ván che kít mít.

 

“Một số pháp sư thực sự mạnh hẳn đã giao chiến ở đây,” tôi nói với Camellia khi cúi xuống xem xét một mảng đá vỡ vụn ra như thủy tinh. “Thấy không? Đá vỡ ra như thế này khi bị đông lạnh bởi một pháp sư dùng dị thuật hệ băng.”

 

“Cô Jasmine,” Camellia thì thầm khi con bé cúi xuống cạnh tôi để nhìn. “Có người đang theo dõi chúng ta.”

 

Cẩn thận để giữ cho chuyển động của mình có vẻ tự nhiên, tôi giả vờ đảo mắt nhìn các dấu vết thiệt hại bởi phép thuật cho đến khi tôi tìm thấy anh ta.

 

Một thanh niên, có lẽ mười chín hoặc hai mươi, đang cúi rạp người trước một cửa hàng nhỏ, cử chỉ cứng đờ trong tư thế nhổ cỏ — hoặc đang giả vờ nhổ cỏ — từ mảnh vườn nhỏ phía trước toà nhà.

 

Cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cả hai chúng tôi, khuôn mặt nhăn nhó đầy lo lắng.

 

Quay lại với Camellia và chỉ vào nơi mà những tảng đá cuội bị nghiền nát thành hình chữ nhật hoàn hảo, tôi nói, “Nếu cậu ta mà là một gián điệp, thì cậu ta đang làm khá tệ. Ta đi xem thử.” Bởi vì cậu ấy là người duy nhất trong thị trấn chưa lập tức chạy trốn khỏi chúng tôi, nên tôi hy vọng cậu ta có thể bổ sung cho chúng tôi chút thông tin về những gì đã xảy ra ở đây.

 

Không còn giấu diếm ý định của mình, tôi quay gót tiến thẳng về phía cậu ấy. Cậu ta nao núng và vờ bận rộn xé toạc vài nắm bồ công anh.

 

“Ê này.” Tôi gác một chân lên dải hàng rào thấp ngăn cách khu vườn với phần đường còn lại và nhìn chằm chằm xuống cậu thanh niên. Mặc dù mái tóc vàng của cậu ấy có chút hoang dã, và đôi má hốc hác, nhưng cậu ta trông giống một quý tộc hơn là một nông dân ở làng quê. Tôi ra hiệu bằng ngón tay cái chỉ ngược qua vai. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”

 

Cậu ta bắt gặp ánh mắt tôi, rồi nhanh chóng nhìn lại mặt đất. “Tôi xin lỗi, thưa quý cô, tôi không được phép…” Cậu nói tiếng giảm dần, mắt nhấp nháy nhìn lại tôi, ánh mắt lóe lên chứng tỏ nhận ra tôi. “Cô là một mạo hiểm giả, phải không? Tôi nghĩ rằng tôi đã thấy cô chiến đấu tại Hội Mạo Hiểm Giả Xyrus một lần.”

 

Điều cuối cùng tôi muốn là có ai đó ở đây nhận ra tôi, và tôi phải mất một lúc để tập trung suy nghĩ.

 

“Tôi nghi là anh nhầm,” Camellia nói vội. “Ả bán hàng thấp hèn này là một mạo hiểm giả tên Note. Cô ta chưa từng làm bất cứ điều gì đáng bị chú ý.” Con nhóc bắn cho tôi cái nhìn đầy thỏa mãn.

(Nguyên văn: “This lowly sellsword is the adventurer Note. She hasn't done anything of note.” Tác giả cố tình chơi chữ, tên “Note”, danh từ là “ghi chú”, còn động từ là “chú ý” hoặc “cẩn trọng với cái gì”, và cụm sau “anything of note” cũng hàm ý tương tự. Camillia cố tình chơi chữ nguyên câu nhằm ngụ ý: Đã cố tình ngụy trang để không gây chú ý mà còn chọn cái tên Note thì ai cũng phải nghi ngờ, đã vậy còn dùng cụm “lowly sellsword” để tranh thủ hạ thấp Jasmine)

 

“Và con bé cửu vạn của tôi đây tên là Skunk,” tôi cau mày nói. “Con nhóc được nuôi dưỡng bởi những loài elf hoang dã sống sâu trong khu rừng bị nguyền rủa của chúng, và nói riêng cho cậu và tôi biết thôi nhé, tôi nghĩ làn sương mù ở đó đã tác động lên tâm trí con bé.”

 

“Elf hoang dã á?”

 

“Như tôi mới hỏi ban nãy,” tôi tiếp tục nói lờ đi con bé, “chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

 

Cậu thanh niên đã lắng nghe chúng tôi đấu qua đáp lại với một nụ cười kinh ngạc trên khuôn mặt, nhưng nụ cười đó đã biến mất trước câu hỏi của tôi. Cậu nói với giọng trầm, “Ba người trong nhóm Lance đã tấn công một retainer của gia tộc Vritra. Đã có một trận chiến lớn, và bây giờ dân làng đều kinh hãi sợ rằng bọn Alacrya sẽ đến đây và trừng phạt họ vì những gì đã xảy ra.”

 

Nhịp tim của tôi đập nhanh khi cậu ấy nhắc đến các Lance. “Các Lance còn sống à?” Cậu ta nhìn quanh, rồi gật đầu. “Ít nhất là họ vẫn còn sống cách đây vài ngày.”

 

Tôi đã đủ ở gần với các Lance ở lâu đài bay để hiểu rằng sức mạnh của họ ở một cấp độ khác. Nếu họ vẫn còn sống và đang chiến đấu chống lại bọn Alacrya, thì có thể Dicathen này thực sự còn cơ hội.

 

Chàng thanh niên lại nhìn xung quanh, ngày càng căng thẳng. “Nghe này, tôi muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, nhưng chúng ta nên đến một nơi nào đó ít lộ liễu hơn.”

 

Tôi quan sát cậu ấy lần nữa thật kĩ lưỡng. Tôi không thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu mana nào, và có vẻ như một người trẻ tuổi như cậu ta sẽ không đủ sức để kìm nén và che dấu lượng mana trong người khỏi sự cảm nhận của tôi. Tuy nhiên, bọn Alacrya đã chứng tỏ chúng có đầy sự bất ngờ hết lần này đến lần khác.

 

“Cho tôi xem lưng cậu,” tôi nói một cách nghiêm túc. Cậu ấy dường như hiểu ý định của tôi, vì cậu ta không ngần ngại quay lại và vén lớp áo tunic lên. Không có hình xăm các ấn chạy dọc sống lưng, nhưng có một số vết bầm vàng nhạt làm đổi màu da từ hông đến vai của cậu ấy.

 

“Được rồi, ta đi thôi.”

 

---- Phần 2 ----

 

Cậu ấy chúi đầu vào cửa hàng để nói với họ rằng cậu ta sẽ đi một lúc, rồi dẫn Camellia và tôi đi xuyên qua thị trấn đến một ngôi nhà lớn gần nơi quang cảnh các tòa nhà chuyển dần thành những cánh đồng trồng trọt. Tôi đã rất ngạc nhiên bởi kích thước của tòa nhà này, nó giống tôi đang trong nhà ở Thành phố Xyrus hơn là ở vùng nông trại này.

 

“Oaa,” Camellia thở phào. “Có bao nhiêu gia đình sống ở đây vậy?”

 

Chàng thanh niên cau mày nghĩ ngợi khi ra hiệu cho chúng tôi bước qua cổng chính đang mở dẫn vào một khoảng sân rộng. “Chỉ có một thôi. Nhưng có khá nhiều người của chúng tôi.”

 

Chúng tôi theo cậu ta đi dọc con đường lát sỏi dẫn lên ngôi nhà. Khi cậu ấy mở cửa ra, mùi thịt chín và tiếng nói chuyện ào ra.

 

Một giọng nói trầm vang lên từ cuối sảnh vào. “Jarrod à? Nếu con ở đây để ăn trưa, thì nên nhanh lên trước khi nhóc Cleo ăn hết.”

 

Cậu hướng dẫn viên của chúng tôi dẫn cả hai xuống hành lang lối vào, đi qua một phòng khách được bài trí tinh xảo, và vào phòng ăn. Vài người đang ngồi hoặc đứng xung quanh một chiếc bàn dài. Hầu hết đều còn trẻ, có thể từ chỉ từ tám đến mười bốn tuổi hoặc hơn, nhưng cũng có một vài người tầm tuổi cậu thanh niên tóc vàng đây.

 

Cuộc trò chuyện ồn ào kết thúc khi chúng tôi bước vào phòng.

 

Một người đàn ông mập mạp ngồi ở đầu bàn. Ông ta có một mái tóc cắt ngắn màu xám và một bộ râu, và bọng mắt đen thui. Có điều gì đó mơ hồ quen thuộc về ông ấy, nhưng tôi không thể nhớ ra được.

 

“Jasmine Flamesworth?”

 

Chàng hướng dẫn của chúng tôi — tên là Jarrod, tôi chắc thế — đã nhìn tôi tỏ vẻ thừa nhận. “Phải rồi, giờ tôi đã nhớ ra. Cô là một trong số các thành viên của nhóm Twin Horns, phải không?”

 

Người đàn ông có râu đứng và đi nhanh qua bàn về phía chúng tôi. “Phải, nhưng cô làm gì ở đây vậy, Jasmine? Thị trấn Greengate không an toàn đâu.”

 

Điều này là quá sức với cái gọi là danh tính bí mật, tôi cảm thấy không thoải mái khi nghĩ về việc này. Chuyện người đàn ông này biết tôi ngay khi vừa mới thấy, nhưng tôi lại không thể nhớ ra ông ta, đã làm tôi cảm thấy thật phiền.

 

“Và ông là...?” Tôi thúc giục.

 

Ông ấy trông có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, rồi cười khúc khích trông rất hài hước với tôi. “Tôi không ngạc nhiên khi cô không nhớ. Helen và Adam mới là những người nói nhiều.” Tôi cảm thấy một cú sốc khi ông ấy thường xuyên nhắc đến Adam, và điều đó hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt tôi. “Tôi xin lỗi,” người đàn ông nói thêm một cách tử tế. “Tôi đã nghe về sự ra đi của cậu ấy trước khi... à, trước khi chiến tranh đi qua.”

 

“Đây là ông Halim Topurn,” cậu hướng dẫn viên của chúng tôi nói. “Tôi là Jarrod, còn hai đứa nhỏ này là Clara và Cleo.” Jarrod đi quanh bàn, giới thiệu những người còn lại.

 

“Topurn à …” Tôi nói chậm rãi, vắt óc suy nghĩ. “Ồ, nhóm Twin Horns từng làm nhiệm vụ bảo vệ cho một số đoàn xe lữ hành của ông, phải không? Chuyện đó lâu lắm rồi.”

 

Ông Halim bật cười, tiếng ồn bùng lên khiến cái bụng to của ông ta lắc lắc nhẹ. “Không quá lâu với một người già như tôi, nhưng tôi rất vui vì cô còn nhớ.”

 

“Vậy tất cả những điều này là gì,” tôi hỏi, chỉ tay về phía bàn. Rõ ràng là hầu hết những đứa trẻ này không liên quan đến nhau, hoặc cũng không phải chuyện liên quan tới Halim.

 

Ông Halim càu nhàu và nhìn đi chỗ khác. “Chà, à thì—”

 

“Tụi con là trẻ mồ côi,” cậu nhóc Cleo nói một cách thách thức. “Vì chiến tranh.”

 

Halim nhìn cậu nhóc một lúc, biểu cảm khó đoán. Quay lại với tôi, ông ta nói, “Tôi chỉ đơn giản là cố dùng nguồn tài chính dư dả của mình để làm một số việc tốt trước khi tôi tới số.”

 

Tôi giật mình vì một bàn tay nhỏ bé đang trượt vào lòng bàn tay tôi và nhìn xuống thấy đôi mắt to màu xanh lục của bé Camellia đang ngước nhìn tôi.

 

“Và đây là gì ... của cô?” Ông Halim hơi cúi người xuống để có chiều cao tương đương với cô bé tộc elf.

 

“Đây là trợ lý của tôi, Skunk—”

 

“Cô Jasmine à!” con nhóc hét lên, siết chặt tay tôi.

 

Tôi cố nhịn cười. “Camellia, đây là ông Halim Topurn, vua lái buôn ở phía tây Sapin. Ông Halim, con bé là Camellia Lehtinen, đứa trẻ được tôi bảo hộ. Con bé cũng là ... một trẻ mồ côi trong cuộc chiến này.”

 

Không biết bằng cách nào mà ông Halim đồng thời vừa tỏ ra tử tế, vừa cảm thấy xấu hổ và buồn bã. “Con có muốn ăn gì không, Camellia?”

 

Cô nhóc quay sang tôi để thăm dò sự an toàn. Tôi gật đầu, và một trong số các cậu nhóc kéo ra một ghế cho con bé ngồi vào bàn.

 

“Con bé sẽ được chăm sóc tốt ở đây trong khi chúng ta cần nói chuyện,” ông ấy nói nhẹ nhàng.

 

Ánh mắt tôi nhìn theo Camellia đang đút cả một cuộn bơ vào miệng khi mấy đứa trẻ khác bắt đầu hỏi con bé liên tục hàng loạt câu. Khi tôi chắc chắn rằng con bé ổn, tôi đi ra phòng khách. Ông Halim và cậu Jarrod theo sau.

 

“Vậy là,” tôi bắt đầu sau khi tất cả chúng tôi đã ngồi yên trên ghế và ông Halim đưa cho tôi một ly rượu mạnh, có mùi ngọt. “Chúng không chỉ là những đứa trẻ mồ côi, phải không?”

 

Ông Halim lại nhìn tôi với vẻ xấu hổ, nhưng cậu Jarrod vẫn nhìn tôi chằm chằm. “Chúng tôi là pháp sư. Một số trong chúng tôi là trẻ mồ côi, điều đó đúng, nhưng những người khác đang lẩn trốn cả gia đình lẫn bọn Alacrya. Quá nhiều dòng họ quý tộc thậm chí không ngần ngại tung hỗ trợ chống lưng cho gia tộc Vritra.”

 

“Tại sao lại mạo hiểm ẩn náu ở nơi không gian mở như vậy?” Tôi hỏi. “Sao không tìm chỗ trú trong khu tị nạn (sanctury) dưới lòng đất của quân nổi dậy?”

 

Cậu Jarrod quay sang ông Halim để chờ câu trả lời. Ông thương gia già nhấp một ngụm chậm rãi trước khi đáp trả. “Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tin đồn, và tin đồn về những tin đồn này là khu tị nạn dưới lòng đất kia chỉ là một cái bẫy, mồi nhử dành cho bất kỳ người Dicathen nào đủ ngu ngốc đến mức tìm cách chống trả.”

 

Tôi uống cạn ly và đặt nó sang một bên, rồi đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại. “Vậy là ông không biết cách nào liên lạc với bất ai từ khu tị nạn? Cũng không biết nó ở đâu?”

 

Ông Halim nhướng lông mày lên. “Ý cô đang nói rằng nó có thật?”

 

Tôi nhẹ cựa mình trong bộ giáp khi suy nghĩ. “Helen và những người khác đã ở dưới đó rồi. Chỉ Huy Virion của Hội đồng vẫn còn sống và đang dẫn dắt những nỗ lực của bọn họ cùng với một Lance là Tướng Bairon.”

 

Cả hai người đàn ông trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Cuối cùng, cậu Jarrod hắng giọng. “Nếu ngài Virion Eralith còn sống, thì cô Tessia Eralith cũng thế phải không?”

 

Tôi chỉ có thể nhún vai. “Tôi không có chắc. Tôi đã định đưa cô gái đến đó cho an toàn, nhưng…”

 

Mọi thứ sẽ chỉ trở nên nguy hiểm hơn khi chúng tôi cố tiến xa hơn vào lãnh thổ vùng Sapin. Chúng tôi có thể đến thành phố Blackbend chỉ trong một vài ngày nữa, nhưng một thành phố với quy mô như thế chắc chắn sẽ hoàn toàn nằm trong tay bọn Alacrya. Và chúng ta sẽ làm gì một khi đã tới đó?

(Nguyên văn: tác giả ghi “Blackburn” có thể là lỗi đánh máy của từ “Blackbend”, vì trên bản đồ tác giả cung cấp không có địa danh nào như thế cả)

 

Nhà của ông Halim, tôi nhận ra, sẽ là một nơi hoàn hảo để Camellia ở. Ông ta đã thiết lập chứng cứ ngoại phạm cho mấy đứa trẻ này, thậm chí còn có một số cách để che giấu ký hiệu mana của chúng, và con bé sẽ có những đứa trẻ cùng độ tuổi của mình để chơi chung và học hỏi cùng.

 

Điều đó sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại với tôi.

 

“Cô biết không,” ông Halim nói một cách cẩn thận, nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình, “Thị trấn Greengate thực sự có thể cần một pháp sư tài năng ở quanh đây, đặc biệt là ngay lúc này.”

 

Câu nói của ông ta khiến tôi mất cảnh giác, và tôi dừng bước tới bước lui. “Gì chứ?”

 

Ông ấy đứng lên, rót đầy ly của tôi và ra hiệu cho tôi ngồi xuống trước khi ông ta ngồi vào chỗ của mình lần nữa. Tôi làm như ông ấy yêu cầu, ngồi xuống uống một hớp cạn cốc.

 

“Người dân ở đây đang sợ hãi - khiếp đảm. Một phần tư thị trấn đã rời đi, nhưng với những người còn lại, cả đời họ sống ở đây trong cái thị trấn Greengate này, và tất cả bọn họ dường như đều nghĩ rằng lũ Alacrya sẽ xuất hiện vào ngày mai và mưa lửa đầy trời.”

 

Ông ấy nở một nụ cười ấm áp với tôi. “Thế giới sẽ trở nên khác biệt nếu có ai đó quanh đây có thể chống trả, người có thể lãnh đạo thị trấn này phòng thủ.”

 

Tôi chế giễu. “Vậy chính xác thì ông muốn tôi trở thành — gì đây? Cảnh sát trưởng của Greengate? Tôi xin lỗi Halim, tôi không có khả n—”

 

“Không phải chính danh gì, hoặc lâu dài. Nhưng tôi có thể tìm cho cô một nơi mà cô và đứa trẻ cô đang bảo hộ có thể ở, đảm bảo cô đủ ăn, và đổi lại, cô đã để tôi rải một số tin đồn về việc cô là một mạo hiểm giả kiêm pháp sư tài năng ra sao.”

 

Tôi định mở miệng từ chối, nhưng ... tại sao?

 

Tôi là một kẻ chạy trốn ở pháo đài Bức Tường, cách đây chưa đầy một ngày hành quân, nhưng chẳng phải tôi lo họ sẽ cử binh lính ra tận đây dùng vũ lực để bắt giữ tôi.

 

Vẫn còn chuyện về Helen và nhóm Twin Horns. Nếu họ đang tìm tôi, như Helen đã hứa họ sẽ quay lại, thì họ sẽ dễ tìm thấy tôi hơn nếu tôi ở gần đó.

 

Cảm giác đang bị nhìn như chích vào gáy, tôi quay lại thì thấy Camellia đang đứng ở cửa, nhìn tôi đầy hy vọng. “Vâng,” con bé nói chắc nịch. “Chúng tôi chắc chắn sẽ ở lại.”

 

Cắn chặt răng để cố nén một nụ cười, tôi quay sang ông ta và nhún vai. “À thì, cứ như ông thu xếp vậy.”

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight

Ghi chú của người dịch:

_ Chương này các nhân vật có móc nối trực tiếp với chương 9 về Lilia.