[] [] []
GÓC NHÌN CỦA TITUS
GRANBEHL:
“Ồ, suýt nữa thì quên mất,”
vợ tôi nói từ bên kia bàn ăn. Mỉm cười hạnh phúc, cô ấy đặt xiên thịt hồng định
cắn vào xuống. "Huyết tộc Vale đã đồng ý với các điều khoản của chúng ta rồi
đấy. Một người đưa tin vừa đến một giờ trước với lá thư của họ."
Tôi nhai xong và với tay xuống
với nĩa và dao để cắt một miếng khác. "Đúng vậy, anh nghĩ rằng việc nhìn
thấy những gì xảy ra với huyết tộc Rothkeller có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của
Vales..."
Đôi mắt sắc lạnh của Karin
hướng về Ada, nhưng cô gái đó không thèm để ý đến chúng tôi mà chỉ khuấy thức
ăn quanh đĩa của mình một cách vô tâm.
“Dù sao đi nữa,” Karin tiếp
tục, đôi mắt cô ấy hơi mở to như để nhắc nhở tôi, giống như tôi cần một lời nhắc
nhở về thỏa thuận của chúng tôi.
Tay tôi siết chặt lấy đồ
dùng của mình khi tôi nhìn sâu hơn vào chiếc món sambar đuôi trắng hơi cháy
xém. Ada quá yếu đuối, quá yếu ớt để có thể hiểu được hành động của chúng tôi.
Tôi nghĩ về Kalon và Ezra. Đứa
con cả của tôi đầy tự tôn và ngay thẳng để hiểu những gì chúng tôi đang làm,
nhưng nếu thằng bé còn sống sót thì chúng tôi đã chẳng phải chọn nước đi cực
đoan như vậy. Mặt khác thì Ezra là đứa giống tôi nhiều nhất.
Với cảm giác thèm ăn dần mất
đi, tôi đẩy đĩa thức ăn còn dở của mình ra xa.
‘Giá mà Ezra còn sống sót
thay vào Ada,’ tôi cay đắng nghĩ, liếc nhìn đứa con gái bù nhìn của mình.
"Và em đã gửi đề xuất của
chúng đến một vài thượng huyết tộc danh giá đáng tiếp cận," cô ấy tiếp tục.
Khi cô ấy nói, cô ấy vươn tay và bắt đầu cắt thức ăn cho Ada, thậm chí còn nâng
đồ ăn lên miệng cô gái.
"Karin, hãy để con bé tự
ăn, nó..."
Cô ấy bắn cho tôi một cái
nhìn dữ dội, và tôi mủi lòng, cắn miệng mình lại.
Cái tính chăm con quá mức của
cô ấy đúng thật là.
Tôi nhìn Karin đút thìa cho
con gái tôi như thể nó bị cụt tay, nhưng tôi không nói gì nữa. Thật khó để thừa
nhận, phần lớn những gì chúng tôi đã đạt được trong thời gian ngắn này đều sẽ bất
khả thi nếu không có vợ tôi.
Cô ấy rất xảo quyệt, lôi cuốn
và tàn nhẫn. Nhưng cô ấy cũng là một người mẹ đã mất hai đứa con ruột. Khi
Kalon và Ezra ra đi, Ada đã trở thành toàn bộ thế giới của người phụ nữ này. Mặc
dù điều đó đã đẩy cô ấy tính toán xa đến mức tôi không thể tưởng tượng được,
nhưng trong tâm trí của cô ấy, tất cả đều là vì Ada.
" Titus, anh có đang nghe
không đấy?"
“Tất nhiên rồi,” tôi nói, cố
nhớ lại những lời nói mà tôi nửa nghe nửa không. "Thượng huyết tộc Lowe và
Arbital. Cả hai đều là ứng cử viên sáng giá dành cho Ada."
Tôi ra khỏi bàn và một người
hầu lao vào thu dọn bát đĩa và đồ dùng của tôi. "Anh sẽ thực hiện việc của
mình, rồi sau đó có lẽ chúng ta có thể nghỉ hưu cùng nhau nhỉ?"
Một nụ cười đầy hiểu biết nở
trên môi vợ tôi. "Tất nhiên rồi, lãnh chúa Granbehl."
“Sẽ là lãnh chúa tối cao sớm
thôi,” tôi nói trước khi bước ra khỏi phòng ăn và đi ra ngoài.
Một mùi vị mặn ngọt của làn
gió ấm thổi từ phía tây, từ biển thổi vào. Khi những cơn gió trở mình, chúng sẽ
mang theo cái lạnh buốt từ những ngọn núi xa xăm. Và dù gió có thổi theo hướng
nào thì nó vẫn luôn ở sau lưng chúng ta. Ngay cả những trận thua của chúng tôi cũng
đang chuyển thành chiến thắng.
Thất bại của tôi trong việc
đảm chiếm đoạt tài sản của của tên Ascender Grey là một thời điểm rất nguy hiểm
đối với huyết tộc có tên Granbehl. Khi các thẩm phán mà chúng tôi đã hối lộ bị
xử tử trong phòng giam, tôi đã lo lắng rằng chúng tôi có thể chịu số phận tương
tự. Với việc người thừa kế của tôi đã qua đời, toàn bộ huyết tộc của chúng tôi như
ngàn cân treo sợi tóc, và bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có đánh dấu chấm hết
cho chúng tôi. Nhưng số phận, hóa ra, lại rất nhân từ.
Ít nhất là với chúng tôi.
Mặt trời vừa lặn khi tôi bắt
đầu vòng quanh buổi tối để xem xét an ninh tăng cường của khu nhà. Chúng tôi đã
biến nhiều đối thủ thành kẻ thù không đội trời chung trong một khoảng thời gian
khá ngắn. Mặc dù bọn chúng đã quá hèn nhát nên không dám tấn công trực tiếp
chúng tôi — phần lớn nhờ vào tin đồn về về một ân nhân giúp đỡ bí ẩn đầy quyền
lực — dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tình huống như vậy.
Mặc dù tâm trạng đang tốt,
tôi vẫn cau có quạo quọ trong khi chậm rãi đi qua từng nhóm lính đánh thuê,
lính canh và ascender mà tôi đã thuê làm bảo vệ cho dinh thự Vechor của chúng
tôi. Dù sao thì để bọn chúng làm ăn kỹ lưỡng thì bọn chúng phải sợ tôi.
Khi tôi đi ngang qua cổng
chính, người đứng đầu đội cận vệ của tôi bước ra khỏi cổng và chào. "Thưa
ngài lãnh chúa Granbehl."
"Báo cáo đi,
Henrik."
Người đàn ông cúi đầu, sau
đó rút một cuộn giấy da từ chiếc túi bên hông mình ra. "Thứ này vừa được gửi
đến ngài một phút trước."
Tôi cố nén một nụ cười chiến
thắng khi cầm cuộn giấy da cuộn tròn, có đóng dấu từ Học viện Trung ương.
"Hoàn hảo. Anh điều hành mọi thứ ổn thoả đấy, Henrik."
Người đàn ông - trung thành và
đần độn, nhưng dối xử tốt với những người bảo vệ khác - cúi đầu một lần nữa và
quay trở lại vị trí của mình.
Mặt khác, tôi vội vã bước vào
trong, háo hức đọc bản báo cáo của Giáo sư Graeme. Tôi hụt hẫng khi nhận thấy
Petras đang nán lại ở lối vào. Gã giật mình quay lại khi nhìn thấy tôi.
Môi tôi cong lên thành một nụ
cười mỉa mai. "Còn ở đấy làm gì? Đừng có rình mò xung quanh nữa và quay trở
về ngục của mình ngay."
Petral cúi đầu thật sâu, mái
tóc đen xõa trên mặt. "Tôi xin lỗi, thưa lãnh chúa. Tôi muốn nói với ngài
rằng những tù nhân cuối cùng đã ... hết hạn sử dụng, và thi thể đã được mang
đi. Các ngục tối đều trống rỗng, và—"
“Đã nhận được báo cáo,” tôi
nói, đưa tay ra hiệu. "Bây giờ thì lui ra. Ngươi đang làm hỏng bầu không
khí vui vẻ của ta đấy."
Kẻ tra tấn chìm vào trong
bóng tối và biến mất xuống cầu thang của những người hầu, để lại một mùi dầu nồng
nặc. Lắc đầu, tôi quay lại tập trung vào cuộn giấy, xé toạc con dấu và mở nó
ra, một nụ cười toe toét trên khuôn mặt tôi.
Nụ cười của tôi tối sầm lại
và tôi nghiến răng bực bội khi đọc những dòng chữ viết vội trong bức thư. Tấm giấy
da mịn vỡ nát khi tôi đập nó vào tường.
"Tên ngu ngốc bất tài
vô dụng. Có lẽ mình đã đặt quá nhiều tin tưởng vào Janusz chỉ vì là gã là một
tên thượng huyết tộc."
Vì cả hai chúng tôi đều cay
đắng tên Ascender Gray, việc bắt tay với tên Janusz là điều hiển nhiên vào thời
điểm này, nhưng tên khốn thượng huyết tộc này thậm chí còn không thể khiến Grey
bị Hiệp hội Ascenders giam giữ dù chỉ một ngày.
Suy nghĩ của tôi thận trọng
nhớ lại quanh ân nhân của tôi, người đã ra lệnh cho tôi hoàn thành kế hoạch của
mình. Nếu tôi mà không hoàn thành thì…
"Cha?" Tôi quay cuồng
khi nghe giọng nói của Ada. "Mọi chuyện ổn chứ? Cha đang lẩm bẩm một mình
đấy."
Nở một nụ cười giả tạo, tôi
nhanh chóng trả lời: "Không có gì phải lo lắng. Sao con không vào phòng
mình đi? Học bài rồi đi ngủ đi con. Con biết mình cần nghỉ ngơi mà."
Ada nhún vai đơn giản, đứa
con gái thất bại càng lúc càng thảm hại - tôi không biết nên ôm con bé hay tát
vào mặt nó nữa. Với một tiếng thở dài não nề, tôi đặt một tay lên bờ vai nhỏ bé
của Ada. "Ada, đã đến lúc vượt qua chuyện này rồi con. Con đã khóc thương
anh em mình đủ rồi. Bây giờ hãy đứng thẳng dậy và—"
Tôi ngẩng đầu, lắng nghe một
cách cẩn thận. Nó gần giống như một ...
Có tiếng la hét thất thanh từ
bên ngoài vang lên. Rồi một tiếng nổ thần chú.
Một tia sáng đỏ tỏa ra ở các
cửa sổ phía trước, nhuộm bức tường tiền sảnh và sàn nhà thành một màu đỏ tươi.
Một nốt nhạc sau đó, tiếng chuông cảnh báo bắt đầu vang lên.
"Ada, đi xuống tầng hầm
ngay," tôi nói, không nhìn con gái mình. Con bé thút thít, do dự, khiến
tôi nổi điên, "Lạy sừng Vritra, đi ngay đi con nhỏ kia!"
Tôi nghe thấy tiếng bước
chân nhanh chóng của con bé biến mất xuống cầu thang của người hầu, nhưng tôi
không còn nghĩ về con bé nữa. Sải bước đến một trong những cửa sổ phía trước,
nơi tôi xác nhận rằng rào chắn của khu đất đã được kích hoạt, tạo ra một mái
vòm màu đỏ rực bao phủ toàn bộ biệt thự của tôi.
Sân trong lóe sáng lên những
câu thần chú khi những viên đạn lửa, những tia chớp, và những ngọn giáo băng phóng
ra liên hồi trong buổi tối sớm u ám. Tất cả những gì tôi có thể thấy về mục
tiêu của các lính canh chỉ là một cái bóng nhấp nháy trong một lớp điện màu
tím, xuất hiện và biến mất nhanh hơn tôi có thể kịp theo dõi.
"Là huyết tộc đối thủ ư?"
Tôi lẩm bẩm, các khớp ngón tay của tôi nghiến xuống bệ cửa sổ. "Nhưng kẻ
nào dám...?"
Suy nghĩ của tôi ngay lập tức
nghĩ đến ân nhân của chúng tôi, nguồn gốc của những thành công gần đây của
chúng tôi… nhưng chắc chắn đó không thể là ngài ấy. Ngài ấy chưa biết về sai lầm
của chúng tôi với Grey, và ngay cả khi ngài ấy biết, chúng tôi có thời gian để
sửa chữa sai lầm, không cần thiết phải—
Tôi sững người khi mồ hôi lạnh
bắt đầu đổ xuống mặt.
Grey…
Tôi bóp nát lá thư trên tay
trước khi ném nó xuống sàn. Mặt tôi gần như áp vào tấm kính trong khi tìm kiếm
bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tôi đã đúng.
Một thực thể được bao phủ bởi
ngọn lửa màu tím lao qua cửa sổ, khiến tôi thở gấp và lùi nhanh về phía sau.
Tất cả lính gác đều la hét khắp
nơi. Hét rồi chết.
Các cửa trước — được thiết lập
để tự động khóa khi kết giới bảo vệ khu đất được kích hoạt — liền rung chuyển
dưới sức nặng của các cú đánh nặng nề.
Một giọng nói bị bóp nghẹt
đang hét lên và chửi rủa liên hồi – là Henrik, tôi chợt nhận ra, mặc dù tôi
chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của gã ta đầy e sợ đến vậy - rồi đột ngột cắt
ngang khi một lưỡi kiếm ánh sáng tinh khiết màu tím đâm xuyên qua cánh cửa với
tiếng kêu rắc rắc.
Tôi nhìn chằm chằm vào lưỡi
kiếm chĩa vào nhà mình, không cách tôi mười bước chân. Nó giống như không có gì
tôi từng thấy trước đây, giống như thạch anh tím tinh thể lỏng vậy. Màu sắc di
chuyển một cách tinh vi và liên tục, càng lúc càng đậm và đậm màu tím, sau đó
sáng rực dữ dội hơn. Trong tích tắc, tôi như bị nuốt chửng bởi khoảng không sâu
thẳm trong lưỡi kiếm đó.
Rồi nó biến mất. Máu bắt đầu
chảy thành dòng ở bên kia cánh cửa.
Tôi lùi lại một cách chậm
rãi, hình dung về chuyện gì sắp xảy ra. Các kết giới đáng ra phải trụ vững vàng,
nhưng tôi biết chúng sẽ sớm hư thôi.
Các cánh cửa phòng nổ tung
vào phía trong, bắn những mảnh gỗ sắc nhọn và những mảnh sắt đen khắp lối vào.
Một tấm khiên lửa xanh sáng rực trỗi dậy trước mặt tôi, bốc hơi tất cả gỗ và
kim loại, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã của nhiều lính canh chạy khắp
bên trong ngôi nhà.
Qua ngọn lửa xanh biến dạng
kia, tôi chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng người đang đứng ở cánh cửa, với xác
Henrik dưới chân hắn ta.
“Đưa ta ra khỏi đây,” tôi gầm
gừ với những người lính canh đang tiến đến từ phía sau tôi. "Và giết hắn
ta ngay đi!"
Một bàn tay rắn chắc siết lấy
vai tôi và bắt đầu kéo tôi đi, các lá chắn lửa di chuyển theo sau chúng tôi.
Hai Tiến Công mặc giáp thép lướt qua tôi, vũ khí rực sáng và năng lượng mana
tràn ngập khắp áo giáp của mình. Một bánh xe quay gió và lửa cắt ngang không
khí, nhắm thẳng vào kẻ đột nhập, nhưng hắn đã không đứng ở đó nữa.
Tiếng thở gấp làm tôi quay
cuồng. Gã Pháp Sư, một trong những vệ sĩ ưu tú của tôi, đã ngã nhào xuống đất,
cơ thể bị chém làm đôi ở thắt lưng. Hai chân khuỵu xuống sàn trong khi thân
mình ngã về phía sau, vẻ ngạc nhiên hằn lên khuôn mặt đã chết.
Một bóng đen thấp thoáng bên
cạnh, tấn công bảo vệ của tôi. Gã thủ hộ vệ bị quật về phía sau với một tiếng
rít, quá nhanh trước khi kịp tung ra phép thuật của mình. Tiếng hét của gã bị cắt
ngang khi ngọn lửa xanh của chính gã tự đốt cháy không khí trong phổi mình, và
những gì đập vào tường không còn là thi thể người thường nữa.
Cả hai Tiến Công bối rối
nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra kẻ tấn công, vũ khí sẵn sàng trên tay nhưng đều
vô dụng khi hắn ta xuất hiện giữa hai người, thanh kiếm màu tím sáng mờ lia
xuyên qua vũ khí, áo giáp, da thịt và xương của họ như chém vào lụa.
Rồi cả hai người đều gục xuống
và chết.
Kết giới lửa bảo vệ dần dần
biến mất khi Thủ Hộ Vệ thở ra hơi cuối cùng một cách ngắt quãng.
Grey chỉ đơn giản là đứng
đó, nhìn chằm chằm vào tôi, với kết giới màu đỏ bảo vệ cả vùng đất của tôi nhấp
nháy vô định trên nền.
Tôi nắm chặt tay, cơ thể tôi
run rẩy - không phải vì sợ hãi, tôi tự nhủ, mà là vì tức giận.
"N-Ngươi đã đi quá xa rồi,"
tôi nói, giọng nói như vỡ vụn. "Nhà Granbehls được bảo vệ. Chúng ta đã được"
- Tôi nuốt nước bọt nặng nề, miệng tôi đột nhiên khô ran - "được nâng vị
thế lên rồi. Bạn không có quyền hạn, chống lưng, trong khi chúng ta được bảo vệ
bởi một Scythe. Ngươi hiểu chứ? Ngươi sẽ chết vì điều này . Ngươi sẽ—"
“Ta đã cảnh báo các người
chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy người còn cả gan đuổi theo ta lần nữa,” hắn ta nói,
giọng vô cảm.
Tôi bối rối quay lại khi một
sinh vật — một con sói to lớn chìm trong ngọn lửa màu đen và tím — xuất hiện ở
ngưỡng cửa, bước tới bên cạnh hắn. "Xong khu sau rồi."
Cố gắng củng cố lòng can đảm,
tôi đứng thẳng hơn và hằn giọng. "Scythe Nico của
Vùng trị trung tâm hiện tại đang bảo vệ ta. Ngươi dám to gan tấn công ta ư? Ngài
ấy sẽ..."
Grey tiến lên một bước, và
tôi lùi lại nhanh đến mức suýt vấp phải cánh tay của gã pháp sư đã chết.
"Hắn ta sẽ tìm đến ta,"
hắn ta kết thúc. "Ta biết rõ chứ."
Lưỡi kiếm sáng rực lên, và
con sói triệu hồi của gã gầm gừ trong cổ họng.
"Không!"
Tiếng hét phát ra từ đầu cầu
thang.
"Karin!" Tôi hét
lên, thời gian như ngừng trôi khi tôi tròn xoe mắt nhìn vợ mình. Tóc cô ấy ướt
và cô ấy chỉ quấn một chiếc áo choàng mỏng trên người. Chắc hẳn cô ấy vừa trong
bồn tắm, tôi lờ mờ nhận ra, tâm trí quay cuồng dồn dập xử lý thông tin trong
khi cơ thể vẫn đóng băng tại chỗ.
Cô ấy lẽ ra phải chạy khỏi
đây, dùng một trong những mật đạo phía sau hoặc xuống ngục tối để ẩn náu, nhưng
thay vào đó cô ấy lại chạy đến đây để bảo vệ huyết tộc chúng ta. Và không giống
như tôi, cô ấy không bị cảm giác sợ hãi đóng băng. Tay cô ấy giơ lên và tôi cảm
nhận được luồng mana từ cô ấy khi gió bắt đầu nhảy múa xung quanh cô ấy.
Mẹ nó chứ, em cần phải chạy
ngay đi-
Cơn gió thổi qua căn phòng
như một cơn cuồng phong dữ dội xé toạc những bức chân dung và thảm trang trí trên
tường. Những sợi gió màu trắng ngưng tụ xung quanh gã ascender chết tiệt kia và
tạo thành một mạng lưới bẫy hắn ta đứng yên một chỗ. Một lần nữa tôi lại ước rằng
cô ấy sẽ chạy trốn, nhưng Karin liền siết chặt mạng lưới, kẹp chặt Grey và đánh
hắn ta từ hàng chục hướng khác nhau bằng ấn emblem mạnh mẽ của mình.
Tôi đã thấy các pháp sư bị xé
xác ra nhiều phần bởi thần chú. Vợ tôi không muốn khoe khang sức mạnh của mình ở
nơi công cộng, nhưng cô ấy chưa bao giờ ngần ngại bẩn tay mình nếu điều đó có
nghĩa là đảm bảo tương lai cho huyết tộc của chúng tôi. Tôi sẽ cảm thấy tự hào
về phép thuật của cô ấy, nếu Grey là một tên khác, và phép thuật Wind Web cấp emblem
kia chẳng khác quái gì là đang vò tóc hắn ta hết…
"Không, Karin, em phải—"
Những lời nói của tôi như nghẹn
lại trong cổ họng khi tôi quay lại và bắt gặp đôi mắt của vợ tôi nhìn tôi một
cách bơ phờ. Phía sau cô ấy là Grey, và lưỡi kiếm màu tím của hắn ta được nhuộm
đỏ bởi máu của Karin.
Tôi mở miệng, cố nói điều gì
đó — nói bất cứ điều gì — nhưng tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm như một con cá nuốt
lấy không khí khi mắt vợ tôi dần mất đi sự sống.
Sau đó, câu thần chú bị huỷ
khi cơ thể vô hồn của vợ tôi ngã nhào về phía trước, lăn xuống cầu thang và ngã
dưới chân tôi.
Tôi khuỵu gối xuống cạnh vợ
mình, ôm cơ thể mềm nhũn vào lòng. Cơ thể tôi run lên bần bật, ngay cả hơi thở
trong phổi tôi dường như cũng run lên, và tôi không thể làm gì khác ngoài việc
nhìn chằm chằm vào thi thể của Karin trong khi những mảnh vỡ của thần chú của
cô ấy rơi vãi xung quanh tôi.
Những bước chân nặng nhọc, vụng
về phá vỡ bầu không khí im lặng, và tôi thấy Petras xuất hiện từ cầu thang của
người hầu. Grey đang đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt xa xăm vô cảm, không thể đọc
vị được.
“Petras, giết hắn ta đi,”
tôi nghẹn ngào như có một nắm đấm lạnh như băng đang bóp nát cổ họng tôi.
Grey bắt đầu đi xuống cầu
thang, lông mày nhướng lên về hướng Petras. "Đã lâu rồi không gặp, bạn
cũ."
Petras, tên du côn băng đảng
đánh rơi lưỡi kiếm cong vút của mình xuống đất. Gã ta quay lưng lại với tôi - với
tôi! - và trốn qua cánh cánh cửa ra khỏi sảnh vào mà không nói một lời nào.
“Thằng khốn chết tiệt,” tôi
lẩm bẩm. Quay sang Grey, gồng hết sức có thể, tôi nói một cách độc địa, "Tại
sao mày không thể chết quách đi hả?" Tôi rùng mình khi một sự trống trải lạnh
lẽo bao trùm lấy tôi. “Tao cứ tưởng khi Scythe Nico liên lạc với tụi tao…” Nắm
đấm của tôi đập mạnh xuống sàn, và tôi cảm thấy xương khớp ngón tay gãy đi.
"Đáng ra mọi chuyện phải trơn tru rồi chứ." Tôi trừng mắt nhìn kẻ sắp
giết mình. "Sao mày đéo chịu chết quách mẹ đi hả?"
Grey tiến lại gần không nói
lời nào, một áp lực khủng bố như sấm sét tỏa ra từ hắn ta.
Tôi khạc nhổ xuống sàn nhà.
"Mày nghĩ mày chạy thoát được khỏi chuyện này à? Mày chính là lý do khiến
các con trai của tao phải chết.”
Hắn ta bễu môi và từ từ đi
xuống cầu thang. Con sói đang rình rập tôi ngoài cửa, miệng há to, một ánh mắt
thèm khát máu hiện lên trong đôi mắt sáng rực của nó.
"Ngay cả bây giờ, ngươi
vẫn cố gắng lợi dụng gia đình mình để biện minh cho lòng tham của ngươi à."
"Mày lấy tư cách gì để
phán xét tao?" Tôi rít lên, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của vợ. "Mày
chẳng phải là thần, và cũng chẳng có thẩm quyền gì để phán xét tao hết!"
Tên ascender đi về phía tôi
một cách chậm rãi, sợi dây màu tím ngưng tụ lại tạo thành một lưỡi kiếm sáng rực.
"Ngươi nói đúng, Granbehl. Ta không phải thần thánh, và ta cũng không phải
là thẩm phán. Ta chỉ ở đây là để thực hiện lời hứa của mình."
Nỗi sợ hãi nguyên thủy len lỏi
khắp người tôi như chất độc, nhưng tôi từ chối để cho thằng khốn này thấy bất kỳ
vẻ yếu đuối nào của tôi. Tôi hất cao cằm và nâng ngực để gia huy Granbehl đính
trên cổ áo của tôi sẽ nhìn thẳng vào tên khốn huyết tộc vô danh này. "Cút
xuống địa ngục-"
Tôi nghe thấy hơn là cảm thấy
lưỡi kiếm màu tím trượt vào ngực mình. Cơn lạnh thô ráp lan tỏa khắp người tôi,
thấm qua từng inch trên cơ thể tôi khi tôi đổ người về phía trước. Mặt đất ôm lấy
tôi khi tôi nhìn chằm chằm kẻ sát nhân trong chính ngôi nhà của tôi.
Mọi thứ mà chúng tôi đã nỗ lực
bỏ công sức để vượt lên trên tất cả những kẻ khác — để trở thành một thượng huyết
tộc — đều vô ích. Chỉ có Ada sẽ là di sản của tôi, đứa con yếu nhất trong nhà
Granbehls, mọi đứa yếu đuối vô dụng sẽ đại diện cho gia tộc tôi.
Suy nghĩ của tôi mờ đi, tâm
trí tôi dần chìm sâu vào trong hư không.
Sau đó, cả thế giới chìm
trong bóng tối.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:
Thanh kiếm aetheric tan ra
khi tôi huỷ hình dạng của nó. Cả gã lãnh chúa và phu nhân nhà Granbehl đều nằm
dưới chân tôi, xác của chúng dính vào nhau.
“Oke, xong xuôi rồi,” Regis nói,
nhìn xuống xác của Titus Granbehl trước khi quay sang tôi. "Ờm... muốn ăn
chút shawarma trên đường về không?"
Tôi nhắm mắt và hít thở sâu;
mùi thịt cháy xém nồng nặc trong không khí. "Không ai trong chúng ta cần
ăn, và ta khá chắc chắn rằng món ăn đó không tồn tại trên thế giới này."
Regis mở miệng, dừng lại,
sau đó chậm rãi cúi đầu xuống. "Ý tôi là, ừ thì, chắc chắn rồi, về lý mà
nói, nhưng mà vui mà." Cậu ta nhăn mũi. "Hoặc có khi mấy mùi này làm
cho tôi đói."
"Regis," tôi chậm
rãi nói, "đây là những kiểu suy nghĩ mà ngươi thực sự chỉ nên giữ cho
riêng mình."
Âm thanh của những bước chân
nhẹ nhàng vang vọng lên, thu hút mắt tôi vào một hốc tường hẹp trong một bức tường.
Cô gái trẻ quen thuộc rón rén bước ra khỏi cầu thang thậm chí còn gầy và nhợt
nhạt hơn lần cuối chúng tôi gặp.
"Xin chào, Ada."
Ada đưa tay quệt lên mặt,
bôi bẩn qua những giọt nước mắt đã khô. "Anh đã giết họ rồi." Những lời
nói đó không phải là một lời buộc tội, chỉ đơn thuần là một lời nói hiển nhiên
thôi. "Tôi biết là anh sẽ làm vậy."
“Nếu như cha cô mà biết điều…”
Tôi bước ra khỏi xác chết của cha mẹ cô ấy. "Thì mọi chuyện đã không đến mức
như vậy."
Cô ấy im lặng và nhợt nhạt, trông
hết như một hồn ma vậy.
Tôi nghĩ đến việc rời đi,
không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô gái tội nghiệp, nhưng tôi cần cô ấy làm một
việc. "Ada?"
"Hả?" Cô ấy lầm bầm,
nhìn qua tôi. Mặc dù cô ấy nhìn chằm chằm, nhưng cô ấy không di chuyển đến gần
hơn.
Tôi rút ra gia huy
Rothkeller. Sử dụng một mũi nhọn trang trí nhô ra từ phía dưới, tôi găm gia huy
vào lan can của cầu thang chính dẫn lên tầng hai, nó được cắm lên như một lá cờ
chiến thắng.
Ada nao núng trước tiếng ồn,
nhưng không làm gì khác nữa.
"Mọi người sẽ nhìn thấy
nó và cho rằng huyết tộc Rothkeller đã trả thù gia đình cô. Cô hiểu chưa?"
Cô dự tính đi vài bước xung
quanh để có thể nhìn thấy biểu tượng cháy xém của đối thủ của huyết tộc mình.
"Tôi sẽ nói với mọi người rằng tôi không nhìn thấy gì cả—"
Tôi lắc đầu. "Không,
không phải tất cả mọi người."
Ada nghiêng đầu bối rối.
“Cô sẽ nói với tên Scythe
tìm cô tất cả sự thật…” Mắt tôi quan sát cô ấy để đảm bảo cô ấy hiểu lời tôi
nói. "Và rằng tôi sẽ đợi hắn ở giải Victoriad."
***
Không gian chuyển đổi đột ngột
từ tầng thứ hai của Thánh Tích sang khu đất ngoại ô của Darrin Ordin ở vùng
Sehz-Clar. Trời vẫn còn hơi sáng ở phía nam Alacrya, cách xa những ngọn núi, và
một làn gió ngọt ngào thổi nhẹ qua những ngọn đồi nhấp nhô và làm xào xạc những
bụi cây thấp trong sân trước của Darrin.
Từ vùng Vechor, tôi đã vào Thánh
Tích của hiệp hội Ascenders ở địa phương, sau đó sử dụng một trong những bục dịch
chuyển cấp hai để đến chỗ Darrin, nơi mà Sulla đã nói với tôi rằng "ông
chú say rượu" của tôi đang đợi tôi.
Chúng tôi thấy Alaric đang
ngồi trên một chiếc ghế dài gần cửa trước, nhìn chằm chằm xuống lối đi. Ngay
khi tôi vừa đến gần thì ông ta ợ một hơi thật to và ngả người ra sau, ưỡn cái bụng
căng mọng ra trước mặt mình, tôi cho rằng ông ấy chắc vẫn còn đang say.
"Chưa gì tôi đã nhớ lão
bợm này rồi," Regis vui vẻ nói.
"Rồi," Alaric nói
khi tôi tiếp cận ông ta, "Ta nghe nói rằng cậu lại cần cố vấn pháp lý nữa
mà nhỉ."
“Không hẳn,” tôi nói, ngồi
trên băng ghế bên cạnh ông ta. "Ông biết gì rồi?"
“Ta biết cậu đang gặp rắc rối,”
ông nói với vẻ chế giễu. "Và như thường lệ, cậu lại vung tay quá trán chứ
gì." Ông ta nhìn tôi với đôi mắt bất định. "Nhà Granbehls đã cố gắng giải
quyết công việc dở dang của mình, nhưng thay vào đó thì cậu đã giải quyết tất cả
bọn họ, đúng không?"
Tôi đã nói hết cho ông ta
chính xác những gì đã xảy ra, nhưng tôi chừa lại một thông tin quan trọng cuối
cùng. "Bọn họ được một Scythe chống lưng cho. Nico từ vùng trị trung
tâm."
Đôi mắt đỏ ngầu của Alaric trố
to, và ông ấy đứng dậy và nhìn chằm chằm vào tôi một cách hoài nghi. "Lạy
thánh trên cao, cái đm thông tin quan trọng sao không nói trước vậy, cái thằng
này? Thế thì danh tính giáo sư của cậu bị bại lộ rồi, và mối liên hệ của cậu với
Darrin và chính ta chắc chắn cũng đã bị phơi bày cả rồi quá..."
Ông ta bắt đầu đi tới đi
lui, bất cẩn khi dẫm lên một trong những cái cây được chăm sóc cẩn thận của
Darrin. Ông ta đang lẩm bẩm nhanh khiến tôi chả nghe được gì. Thay vì làm ông ấy
căng thẳng hơn nữa, tôi để ông thần này cứ tiếp tục như vậy trong một phút.
"Tôi nghĩ cậu vừa hù
ông bợm tội nghiệp của chúng ta một vố hơi căng rồi đấy," Regis nói, một
chút lo lắng trong giọng nói của anh ta.
Alaric đột ngột dừng lại và
nhìn chằm chằm vào tôi. "Làm thế quái nào mà cậu lại có thể chọc điên một
Scythe được hay thế?"
"Chúng tôi có quen biết,"
tôi nói thẳng thừng. "Còn lý do tại sao hắn ta săn lùng tôi thì..."
Alaric lắc đầu và ngồi xuống,
gối đầu lên tay như thể đã hoàn toàn kiệt sức. Giọng nói như bị bóp nghẹt lại, ông
ta nói, "Không quan trọng nữa đâu nhóc. Việc cậu chọc điên một gã Scythe để
rồi bị dí sát đít đến giờ cũng chẳng còn quan trọng đâu. Điều quan trọng là cậu
đã có một gã đang lùng sục cậu đấy."
"Bất kể lý do là gì đi
nữa," ông ta nói sau một phút, "sẽ không dễ dàng để ẩn trốn đâu, đặc
biệt là với hàng tấn thế lực đang đánh hơi cậu.”
"Thì có sao đâu,"
tôi nói và cũng ngả người về phía sau, "bởi vì tôi sẽ không ẩn trốn. Tôi đến
đây để đảm bảo kế hoạch dự phòng trong trường hợp tôi có thể cần phải thoát khỏi
vùng Vechor."
"Vechor ...? Đứng nói
là..."
"Tôi vẫn sẽ tham dự giải
Victoriad," tôi trả lời chắc nịch.
Ông ấy nhìn tôi với một nụ
cười điên rồ. "Okê okê, ta biết là cậu chỉ đang nói đùa, bởi vì chỉ có mấy
tên điên loạn trí mới nghĩ đến việc như vậy." Đôi mắt ông ta nheo lại.
"Mà cậu chính là mấy tên điên loạn trí đó. Thực sự thì cậu đang nghĩ cái
quái gì vậy hả?"
Tôi ngả người ra sau, đặt
hai tay sau đầu và bắt chéo chân và nhìn lên bầu trời xanh.
"Tôi đang nghĩ đến việc
giết một tên Scythe."
[] [] []
#Darkie