[] [] []
Nắm đấm của Valen bật ra và lao
mạnh vào mũi Seth. Thay vì loạng choạng về sau như trước đây, cậu nhóc gầy gò
lao vào cú đấm, làm mất đi sức mạnh vốn có của đòn đó. Đầu gối của cậu ta húc
vào xương sườn của Valen, nhưng Valen đã chặn lại bằng một lòng bàn tay rồi
nghiêng người về phía trước và đẩy vai vào ngực Seth, khiến cậu ta quay cuồng lùi
về phía sau.
Một cú quét vào chân Seth —
vốn đã đang lảo đảo — khiến Seth ngã mạnh xuống thảm.
“Hai người làm tốt lắm,”
Aphene nói, và tôi quay lại tập trung vào đống giấy tờ trước mặt với một tiếng
thở dài.
Mỗi giáo sư tham dự sẽ được
cung cấp các tài liệu giải thích về giải Victoriad. Do bản chất của sự kiện này
tối quan trọng, việc tuân thủ truyền thống và giao thức là cực kỳ kỹ lưỡng, và
vì vậy thông tin được cung cấp chi tiết đến mức tẻ nhạt. Tôi biết cần phải nhớ
chúng, nhưng tâm trí tôi cứ quay cuồng với những kế hoạch của riêng tôi trong sự
kiện này.
Bây giờ tôi đã mạnh hơn so với
khi còn là một Lance lõi trắng, ngay cả khi tôi đã đánh mất một số vũ khí tối
thượng của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn tận dụng sự kiện này để đánh giá sức mạnh
của mình trước kẻ thù — mà không cần phải làm lộ danh tính nếu có thể.
Với danh tiếng mà tôi đã xây
dựng ở đây với tư cách vừa là giáo sư vừa là ascender, tôi muốn kiểm chứng sức
mạnh của mình — nếu không phải với mấy tên Scythe thì ít ít nhất cũng muốn xem
mấy tên retainer mạnh ra sao. Cả Caera và Kayden đều đề cập rằng việc đám
retainer không bị ai thách thức vị trí cũng không phải là chuyện lạ, nhưng sau
khi đọc tài liệu này, tôi có thể thấy việc này hiếm khi xảy ra đến mức nào.
Đừng nói đến việc thách thức
Scythe, thậm chí yêu cầu đấu tay đôi với một tên retainer cũng cần phải có sự đồng
ý từ trước từ Scythe của họ. Caera đã đề cập rằng vì có hai vị trí retainer còn
trống lần này, mọi người suy đoán sẽ có nhiều thách thức hơn bình thường.
Và vì cả Scythes và retainer
đều có thể từ chối kẻ thách thức nếu họ nhận thấy kẻ thách thức quá yếu hèn để chúng
đáng ra mặt, nên sẽ rất khó để tôi thách đấu một tên retainer.
Trường hợp tệ nhất, nếu
không có tên retainer nào chấp nhận lời thách đấu của tôi, tôi sẽ phải theo dõi
các cuộc đấu từ xa.
Thông thường, đây là lúc
Regis sẽ xen vào và đưa ra vài đánh giá thẳng thừng nhưng chính xác đến khó chịu,
nhưng cậu ta chẳng nói gì cả.
Mọi thứ trong đầu tôi mà yên
tĩnh đến lạ thường như thể con sói bóng tối ngứa miệng kia chẳng tồn tại vậy. Mặc
dù tôi vẫn có thể cảm nhận được cậu ấy, được chỉ mỏng manh vì cậu ta ở tuốt dãy
núi cao nhất gần đây, và suy nghĩ của cậu ấy đã bị che chắn khỏi tôi, chỉ tập
trung hoàn toàn vào bản thân. Nhưng những xung suy nghĩ kích thích hoặc thất vọng
không phải của tôi thỉnh thoảng bùng lên, và tôi biết cậu ấy đang dần phát triển
hơn. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của cậu ấy.
Tôi đã quen với việc không
có ai làm phiền tâm trí, nhưng điều đó không có nghĩa là nó yên bình. Tôi đã
quên mất bộ não của mình quay cuồng suy nghĩ nhiều đến mức nào nếu không có
Regis để ngăn tôi lại.
Nhận ra rằng tôi đã hoàn
toàn mất tôi vừa đọc cái gì, tôi đặt cuộn giấy da xuống để quan sát đợt huấn
luyện tiếp theo.
Aphene đã đưa thêm hai học
sinh lên để đấu tập trong khi Briar dẫn dắt phần còn lại của lớp sang các bài tập
khác. Marcus và Sloane đang trao đổi một loạt các cú đấm và đá tàn khốc thì bỗng
cánh cửa lớp học mở ra và một số người đàn ông mặc áo giáp bước vào trong.
Sloane nhìn thấy họ đầu tiên
và đỡ hụt đòn kia, ăn nguyên cùi chỏ vào cằm khiến cậu ta nằm thẳng ra. Điều
này thu hút sự chú ý của phần còn lại của lớp, và các học sinh liền bàn tán ngạc
nhiên. Briar và Aphene nhanh chóng dập tắt tiếng ồn ào, đôi mắt của chúng quay
sang hướng tôi đầy thắc mắc.
"Tôi có thể giúp cho mấy
người?" Tôi nói, đứng từ chỗ ngồi của mình ở bảng điều khiển của sân tập
và đi lên nửa chừng cầu thang về phía những người vừa xuất hiện. "Chúng tôi
đang học dở chừng."
Một bóng dáng quen thuộc sải
bước tới, gãi bộ râu đã cắt tỉa gọn và nở một nụ cười ngượng nghịu cho tôi.
"Xin lỗi, Grey, nhưng tôi e là anh sẽ phải đi cùng chúng tôi."
Tôi quắc mắt nhìn Sulla, người
đứng đầu Hiệp hội Ascenders ở vùng Cargidan. "Điều này có thể đợi cho đến
khi—"
“Tôi e là không,” ông ta nói
chắc nịch.
Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng
khi tôi cân nhắc xem bọn họ ở đây làm gì.
Vẻ mặt nhăn nhó của Sulla
cho thấy rõ chuyến thăm này không phải để gặp gỡ bình thường. Nhưng vì đây là
Hiệp hội Ascenders chứ không phải lính canh học viện hay cơ quan thực thi pháp
luật, tôi không chắc vấn đề có thể là gì. Nếu danh tính của tôi đã bị lộ - một
khả năng mà tôi luôn nghĩ đến - thì đáng ra phải Nico hoặc Cadell xông vào đây
mới đúng.
Mà thế thì sao?
Tôi quay lại và nhìn vào ánh
mắt của Briar. "Cô và Aphene sẽ điều hành lớp học. Tôi không đi lâu đâu."
Lên cầu thang, tôi quan sát
tay và mắt của nhóm này xem có dấu hiệu chuẩn bị tấn công bất ngờ hay không. Những
người đàn ông ở đây căng thẳng và theo dõi sát sao, thậm chí có thể hơi lo lắng,
nhưng tôi cũng cảm nhận được sự bực bội trong những cái cau mày. "Xin lỗi
về điều này nhé," một người trong số họ lẩm bẩm, im lặng ngay lập tức khi
Sulla bắn cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo.
Bản thân người đứng đầu hiệp
hội cũng khó xử như thể đang làm điều gì đó trái với ý muốn của mình. Bất cứ điều
gì đang xảy ra, những ascender không hề vui vẻ thực hiện nhiệm vụ của mình.
Và vì vậy tôi cũng không chống
cự, mà để họ dẫn tôi ra khỏi tòa nhà và đi khắp khuôn viên trường. Họ đứng xung
quanh tôi, nhưng không ai rút vũ khí hoặc chuẩn bị bất kỳ phép thuật nào – những
phép mà tôi có thể thấy được. Hầu hết các học viên đều ở trong lớp, nhưng chúng
tôi vẫn vượt qua hàng chục người trên đường ra khỏi khuôn viên trường, và tôi
đã có thể cảm nhận được tên mình càng lúc càng được xì xào bàn tán nhiều rồi.
Rất may, Hiệp hội Ascenders ở
gần đây.
Tôi đi theo Sulla vào văn
phòng của ông ấy, nơi nhìn ra tầng chính của tòa nhà. Những người ascender khác
thì đứng gác ngoài cửa.
Tôi ngồi vào chỗ mà không cần
được mời, rồi đợi. Sulla nhặt một chiếc cặp da từ sau bàn làm việc của mình ra,
cẩn thận quan sát tôi. Sau đó, một cơn tức giận bất chợt dâng trào, ông đập mạnh
chiếc cặp lên bàn và ngồi phịch xuống ghế.
"Chết tiệt chứ, Grey,
anh có hiểu tử thần đang ở gần anh lắm không vậy?"
Tôi hơi quay đầu sang một
bên và nhìn quanh văn phòng. "Tôi đâu có thấy con dao nào kề vào cổ mình
đâu, nên là không."
Sulla chế giễu. "Làm
như anh sợ dao kiếm lắm hay gì." Nắm lấy phần đáy của chiếc túi, ông ta mở
nó ra, đổ một xấp giấy da ra bàn làm việc. "Anh có biết đây là gì
không?"
Vẫn quan sát Sulla, tôi nhặt
một trang giấy lộn trên bàn lên. Trên đó có một dấu ngoặc vuông, và mỗi học
sinh của tôi được ghép nối với một cái tên không hề quen thuộc với tôi. Tôi nhận
ra đây chính là cặp đấu trong giải Victoriad.
“Tôi vẫn chưa hiểu vấn đề,”
tôi nói, giả vờ thờ ơ và ném lại trang giấy vào sấp giấy trên bàn của Sulla.
Mắt trái của ông ta co giật.
Ông nghiến răng nghiến lợi nói. "Vậy thì xin hãy cho phép tôi thông não
anh, thưa Giáo sư." Ông ta mất một chút thời gian trước khi tiếp tục lướt
qua các trang. Khi tìm thấy thứ cần tìm, ông ấy giơ nó lên cho tôi xem.
"Đây là báo cáo về các chiến binh tham gia giải Victoriad từ Học viện
Bloodrock ở vùng Vechor — hoặc ít nhất, những người sẽ thi đấu trong các trận đấu
không dùng phép thuật, không vũ khí." Ông đặt nó xuống một cách khó khăn
và chọn một trang khác. "Cái này thì có rất nhiều chi tiết cụ thể về một
trong những chiến binh hàng đầu của học viện Bloodrock. Danh sách các ấn tự, loại
pháp sư, phong cách chiến đấu ưa thích... Lạy sừng của Vritra, Grey, nó thậm
chí còn đề tên những thành viên trong huyết tộc của cô ấy có thể đe dọa hoặc
mua chuộc để ảnh hưởng đến hiệu suất chiến đấu của cô ấy."
Ông ta tiếp tục xem qua một
số trang khác, tất cả đều có các chi tiết tương tự liên quan đến các nhân vật với
thành tích hàng đầu khác từ nhiều học viện khác nhau.
“Chà chà, ai đó đã nghiên cứu
rất kỹ lưỡng đấy,” cuối cùng tôi lên tiếng, ngắt lời ông khi ông bắt đầu giải
thích thêm một trang khác. "Nhưng nó liên quan gì đến tôi? Thứ này đâu phải
của tôi."
Sulla thở dài và xoa sống
mũi. "Vậy thì tại sao lại có một nhân chứng đáng tin cậy đã đến đây và khẳng
định rằng anh đang cố gắng gian lận ở giải Victoriad, và họ đã sử dụng những
tài liệu này làm bằng chứng."
Tôi nhìn chằm chằm vào đống
giấy tờ một lúc, rồi bật ra một tràng cười ngạc nhiên. "Ông đang đùa tôi đấy
à?"
Sulla ngồi lại ghế và nhìn
tôi chằm chằm như thể vừa có một cái sừng mọc ra từ giữa trán tôi. "Anh có
phủ nhận rằng anh cố gắng gian manh xảo trá trong giải Victoriad để giúp học
viên của mình một cách bất hợp pháp không?"
"Học viên của tôi đã tự
mình nỗ lực để cố gắng chiến thắng trong giải Victorad, chứ không phải đợi tôi
bắt nạt mẹ của một cô gái tuổi vị thành niên nào đó," tôi cáu kỉnh, bực bội
vì những điều vô nghĩa này. "Không, tôi không có rãnh. Giờ thì tôi có việc—"
Sulla đặt cả hai tay lên
bàn, đập một vài mảnh giấy xuống sàn và nghiêng người về phía tôi. "Vậy
thì ai đó đang cố giết anh đấy, Grey."
Tôi tò mò nhìn người cựu chiến
binh ascender, chờ ông ta nói tiếp.
"Gian lận, giả mạo hoặc
làm gián đoạn giải Victoriad sẽ khiến anh bị xử tử như một phần ‘giải trí’
trong giải Victoriad," ông ta tuyên bố một cách đáng quan ngại. "Vì vậy,
nếu anh không yêu cầu thu thập tất cả thông tin này — thông tin cho thấy rõ rằng
rằng anh có ý định đe dọa hoặc tống tiền một số thành viên của thượng huyết tộc
quan trọng — thì ai đó ở phía sau đang giật dây để khiến anh bị buộc tội và chấm
dứt mạng của anh."
Bây giờ tôi nghiêm túc lắng
nghe hơn, nhưng những Sulla đang nói không có lý cho lắm. "Ông nói rằng ông
có một nhân chứng phải không? Ai đó đã tuyên bố rằng họ đang làm việc với tôi,
hoặc cho tôi, hay gì gì đó?"
Ông ta trầm ngâm liếc mắt
trước khi trả lời. "Đúng. Họ đến gặp chúng tôi bằng cách riêng của họ, và tuyên
bố rằng họ đã buộc phải điều tra anh và các nhân viên học viện trên khắp
Alacrya. Khi họ chặn được túi tài liệu này — được cho là dành cho anh — họ nhận
ra những điều anh đang làm là sai phạm nghiêm trọng, và cảm thấy buộc phải nộp lại
bằng chứng cho chúng tôi."
Sulla dừng lại. "Anh
nên biết rằng, một số ít người đứng ra làm chứng đã xác nhận rằng họ đã nhận được
những bức thư đe dọa từ anh buộc họ phải đưa anh tập tài liệu này." Anh ta
chỉ vào đống giấy tờ. "Trường hợp tốt nhất là anh bị cấm tham dự giải Victoriad.
Trường hợp tệ hơn thì tôi đã nói với anh rồi."
Ngay cả từ lúc Sulla và những
người thi hành công vụ của ông ấy đến lớp học của tôi, trông ông ta có vẻ không
thoải mái. Bây giờ tôi đã hiểu lý do tại sao. "Tại sao ông lại chắc chắn rằng
tôi đã không thực hiện điều này?”
Ông ta bễu môi. "Bất cứ
ai mà thực sự gặp anh đều biết rõ là anh không cần phải gian lận. Tôi cũng đã
nghe nói rất nhiều về các ấn tự mà học viên của anh đã được ban tặng. Không, ngay
từ đầu thì toàn bộ chuyện này đã có mùi gì đó mờ ám rồi."
Gật đầu, tôi chống khuỷu tay
lên đầu gối và nghiêng người về phía trước. "Vậy hãy cho tôi biết 'nhân chứng'
kia là ai."
Sulla ngập ngừng, tỏ vẻ khó
chịu. "Tôi có thể cho anh biết — nhưng nếu anh giết anh ta, điều này sẽ nằm
ngoài tầm tay của tôi. Hiện tại, tập tài liệu này chỉ mới được báo cáo lên Hiệp
hội Ascenders. Nếu Học Viện Trung Tâm hoặc bất kỳ thượng huyết tộc nào trong số
này mà dính líu đến…"
"Tôi sẽ không giết gã
ta đâu, chỉ ngồi xuống uống trà trò chuyện tý-"
Ngắt lời tôi là một thiết bị
trên bàn của Sulla đang sáng lên và bắt đầu khẽ kêu vang.
Ông ta nhìn chằm chằm vào nó
như thể nó là một con đỉa quỷ trong vài giây, rồi đưa tay ra và chạm vào nó.
Một giọng nói quen thuộc
vang lên từ thiết bị: "Đây là Corbett của Thượng huyết tộc Denoir đang
liên lạc với Sulla của huyết tộc Drusus. Sulla phải không?"
Đôi mắt của ông ascender tóc
đen trố to khi nghe đến tên của Corbett, và ông ta nhìn tôi đầy hoảng sợ.
"V-vâng, thưa ngài Lãnh chúa tối cao Denoir, đây là..."
"Anh vừa bắt giữ được một
giáo sư của Học viện Trung Tâm tên là Grey. Những cáo buộc ngu xuẩn kia là sai
sự thật, và ta có thông tin chứng minh điều đó." Giọng của Corbett vang
lên hơi khác ngoài đời, nhưng nó vẫn truyền tải hoàn toàn uy quyền của ông ta.
"Ta yêu cầu các người thả anh ta ra ngay lập tức."
Tôi không thể kìm được nụ cười
ngạc nhiên nở trên khuôn mặt khi nghe lãnh chúa tối cao nói. Mặc dù ông ta vẫn
toát ra khí chất cao quý, nhưng lời nói của ông ta cũng có một sự đe dọa đầy ẩn
ý.
‘Là do Caera nhúng tay vào
hay sao nhỉ?’ Tôi tự hỏi mình. Hay là do cuộc trò chuyện của chúng tôi đã tạo ấn
tượng hơn tôi nghĩ…
Sulla nhanh chóng lấy lại
bình tĩnh. Mặc dù Denoirs có thế vị cao hơn huyết tộc Drusus nhiều lần, nhưng ông
ta có vẻ không phải là một người đàn ông dễ bị giới quý tộc thu phục. "Ngài
nói rằng ngài có thông tin liên quan đến cuộc điều tra này ư?" Ông hỏi, giọng
điệu như dân kinh doanh.
“Là nhà Granbehls đứng đằng
sau vụ này,” Corbett khẳng định chắc nịch. "Trước đây, bọn chúng đã từng
ra những tuyên bố sai trái nhằm vào Grey, và bọn chúng đã tiếp tục làm thế. Ta
tin rằng chỉ cần một cuộc thẩm vấn kỹ lưỡng Janusz từ huyết tộc Graeme, hiện là
giáo sư tại Học viện Trung tâm, là sẽ tiết lộ rằng gã đã được trả tiền – rất là
hậu hĩnh - để đưa ra đống chứng cứ chống lại Grey. Giờ thì, hãy xác nhận rằng
Grey sẽ được trả tự do ngay lập tức, nếu không thì ta sẽ buộc phải đích thân ghé
thăm Hiệp hội Ascenders."
Sulla như đông cứng khi nghe
đến đó, mặt ông hơi đỏ lên. "Sẽ không cần phiền ngài đâu, thưa lãnh chúa tối
cao Denoir. Tôi cũng tin rằng Grey hoàn toàn vô tội, và sẽ không buộc tội anh ấy.
Thực ra thì anh ấy đang ngồi đây với tôi để thảo luận về cách tốt nhất để đối
phó với tình huống này. "
“Ồ,” Corbett nói, thần thái
cao quý tuột dốc chỉ trong chốc lát. "Vậy thì tốt. Ta đã nghe rất nhiều điều
tốt đẹp về tính công bằng và thông thái của anh, và có vẻ như những tin đồn này
không phải là vô căn cứ. Grey, gặp ta tại Goldeberry's Throne ở High Street sau
hai giờ nữa. Chúc một ngày tốt lành."
“Chúc một ngày tốt lành, thưa
ngài lãnh chúa tối cao…” Sulla nói, nét mặt phảng phất đâu đó giữa sự thất vọng
và nhẹ nhõm.
Khi hiện vật đó mờ đi, sự
chú ý của ông ấy quay lại với tôi. "Vậy là anh thực sự có quen biết với
các nhân vật tầm cỡ..."
“Một người quen gần đây thôi,”
tôi nhún vai nói. "Vậy, giáo sư Graeme ..."
Sulla nhăn mặt. "Như
tôi đã nói-"
"Ồ, đừng lo lắng. Tôi sẽ
không giết anh ta đâu." Đứng lên, tôi nhìn ông ta một cách dò hỏi.
"Tôi đi được rồi đúng không?"
"Bây giờ thì đúng vậy,"
ông ta nói với một nụ cười không mấy vui cho lắm. "Nhưng tình huống này sẽ
cần phải được xử lý gọn lẹ đấy, Grey."
Tôi gật đầu, hình ảnh ông
chú say rượu hiện ra trong đầu. "Vậy thì ông có thể liên lạc với một người
nào đó giùm tôi không?"
***
Hai giờ sau, tôi đi bộ nhanh
dọc theo High Street, nơi có nhiều cơ sở kinh doanh phô trương phục vụ cho các
thượng huyết tộc.
Nhiều kịch bản khác nhau
quay cuồng trong đầu tôi như những đoạn phim từ các bộ phim khác nhau khi tôi
nghĩ về những gì mình đã học được. Nếu những gì Giáo sư Graeme đã vui lòng
thông báo cho tôi là sự thật, thì mọi thứ đã thay đổi.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn
khi tôi buộc phải nhường đường cho một cặp đôi thượng huyết tộc trẻ tuổi đang
đi cạnh nhau ở giữa con đường, nhưng trước khi tôi có thể để ý, tôi đã bị
choáng ngợp bởi cảnh tượng của nơi tôi được cho là sẽ gặp Corbett, một quán cà
phê cao cấp có tên là Goldberry's Throne.
Tòa nhà này trông giống một
ngôi đền hơn là một quán cà phê. Các cột đá cẩm thạch phủ vàng bao quanh một
phòng ngoài trời ở phía trước của tòa nhà và xung quanh một bên, và các bức tượng
chạm khắc đỉnh cao trên cột lấp lánh ánh vàng ròng và hàng chục màu đá quý, làm
cho mái nhà lấp lánh như một chiếc vương miện. Những ngọn lửa nhiều màu bốc lên
từ những ngọn lửa cháy không ngừng trên những cây cột, tạo cho nơi này một vẻ
huyền bí riêng biệt và tỏa ra một hỗn hợp mùi hương ngọt ngào khiến miệng tôi ứa
nước và bụng cồn cào.
Một số cặp mắt dõi theo tôi
khi tôi bước vào quán cà phê, có thể là do trang phục của tôi không đạt tiêu
chuẩn tại Goldberry's. Bên trong, mùi thơm nồng ấm của cà phê và bánh mì mới nướng
trộn với hàng chục loại nước hoa và nước hoa khác nhau tạo nên một mùi nồng đến
khó chịu.
Một người phụ nữ mặc đồ đen
với chiếc áo vest màu hạt dẻ đang làm việc phía sau một quầy bar ngắn được chạm
khắc bằng một loại pha lê mờ đục nào đó. Cô ấy cúi xuống chào đầy kính trọng
khi tôi đến gần, biểu cảm của được che đi đầy hoàn hảo khi đôi mắt chớp chớp
khi cô ấy lướt qua tôi từ đầu đến chân.
“Tôi đến đây để gặp lãnh
chúa tối cao Denoir,” tôi nói, cảm thấy sự chú ý của một số ít khách quen của
quán cà phê đang hướng về phía tôi. "Ngài ấy đã đến chưa?"
Người phụ nữ ra hiệu bên phải,
ánh mắt vẫn nhìn xuống. "Phòng riêng của lãnh chúa tối Denoir nằm ở góc gần
đó, cửa thứ ba."
Tôi gật đầu và quay lưng lại,
bắt gặp những người khách quen của quán — những người vừa nhìn chằm chằm vào
lưng tôi chỉ một giây trước đó liền quay đi chỗ khác và giả vờ bận tâm đến việc
riêng của họ.
Cánh cửa kêu lên, và từ từ mở
ra khi tôi gõ nhẹ vào nó. Corbett ngước lên khỏi một cuốn nhật ký bọc da đầy những
dòng chữ viết tay. “Đóng cửa lại đi,” ông ấy nói khi cất cuốn nhật ký.
Tôi đóng cửa, và một loạt cơ
chế dọc theo mép cửa sáng lên trong chốc lát. "Cách âm chứ?" Tôi trầm
ngâm lớn tiếng.
"Một trong nhiều đặc điểm
khiến Goldberry's là nơi phổ biến giữa các Thượng huyết tộc, chứ không đơn giản
chỉ vì kiểu trang trí màu mè giả tạo," ông nói, chỉ tay về một chỗ ngồi đối
diện mình.
Căn phòng không lớn, nhưng
nó có trần cao tạo một cảm giác rất hùng vĩ. Một chiếc bàn thấp làm bằng một số
loại gỗ tối màu và khắc Dãy núi Basilisk Fang chân thực ở giữa bàn, với một chiếc
ghế dài bao quanh ở một bên và hai chiếc ghế dài ở bên còn lại. Tôi ngồi lên đệm
ghế siêu êm ái.
Một ngọn lửa nhỏ bùng cháy
trong một lò sưởi nhỏ ở góc sau lưng tôi, và một cửa sổ khuếch tán ánh sáng
phía sau Corbett. Tôi cau mày nhìn về phía cửa sổ, không hiểu tại sao trông nó
hơi lạ, rồi nhận ra không hề có cửa sổ trong căn phòng này, căn phòng nằm ở
trung tâm quán cà phê không hề có bức tường hướng ra bên ngoài. Nhìn kỹ hơn,
tôi nhận ra đó là một đồ phát ánh sáng có tác dụng như một cửa sổ giả.
"Quả là một nơi tuyệt đấy,"
tôi nhận xét.
"Rất phù hợp khi cần tập
trung suy nghĩ, hoặc một cuộc trò chuyện không bị nghe lén," ông ta nói đầy
ẩn ý. "Cậu đã tìm được Giáo sư Graeme chưa?"
“Graeme vẫn còn sống, còn phẩm
giá của gã ta thì tôi không chắc,” tôi trả lời một cách thờ ơ. "Nhưng dẹp
vấn đề đó sang một bên."
Lãnh chúa gật đầu. "Ta
cũng cho là vậy, đó là lý do tại sao ta muốn chúng ta gặp nhau ở đây."
“Tôi cần biết cách trả thù nào
mà không bị truy cứu trách nhiệm hình sự,” tôi nói thẳng vào chủ đề. "Tôi
có thể gặp các rắc rối gì nếu truy lùng nhà Granbehls?"
Ông ấy nhìn tôi nghiêm khắc,
lời nói đầy uy quyền. "Nếu cậu là một thượng huyết tộc - hoặc thậm chí là
thuộc huyết tộc có tên ngang vị thế với Granbehls – thì cậu hoàn toàn có quyền
phản công lại." Ông ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Nhưng là một huyết tộc
vô danh, không kẻ chống lưng, ta không cần phải giải thích thêm về Toà Án Tối
Cao nữa đâu nhỉ."
‘Một trong những ‘pháp luật’
do mấy thượng huyết tộc như ông lập ra.’ Tôi rất muốn nói.
“Các Granbehls rất hiểu rõ và
điều khiển hệ thống pháp luật này như một thượng huyết tộc thực thụ vậy,” ông
tiếp tục. "Chúng đã tiến hành tấn công toàn diện vào một số đối thủ là huyết
tộc có tên, nhưng cho đến nay vẫn chưa vượt qua bất kỳ ranh giới nào có thể khiến
chúng bị tước danh hiệu quý tộc hoặc bị xử tử — ít nhất là không phải giữa ban
ngày ban mặt. Kẻ thù của chúng dường như sẽ chết một cách đáng ngờ và cực kỳ
thuận tiện, như gần đây có một vụ hỏa hoạn đã giết chết cả lãnh chúa và phu
nhân của một huyết tộc có tên, Rothkeller. "
"Ngài nghĩ tại sao những
đối thủ này lại không đánh trả?"
Corbett gõ nhẹ vào bên mũi.
"Một câu hỏi đáng cả gia tài đấy. Nhưng không phải câu hỏi nào cũng có câu
trả lời. Trong trường hợp này, ta chỉ suy đoán dựa trên tin đồn thôi. Có vẻ như
bằng cách nào đó, bọn chúng đã tìm được một người vị thế rất cao có thể bảo vệ
chúng hoàn toàn, được chống lưng và giúp chúng trở nên táo bạo hơn trước đây."
Khi một người như Corbett
Denoir gọi ai đó là quyền lực, tôi có thể rút ngắn danh sách những kẻ tình nghi
đi rất nhiều. Chỉ có một số ít thượng huyết tộc mới có thể bảo kê bọn chúng đến
mức này — hoặc một kẻ nào đó đã vượt qua khỏi cấu trúc vị thế xã hội Alacryan, chẳng
hạn như một Scythe.
“Điều đó cũng không thay đổi
những gì tôi sẽ làm,” tôi đáp, vẻ mặt ẩn ý với Corbett.
"Vậy thì cậu có kế hoạch
rồi đúng không?" Ông ấy hỏi. Tay di chuyển đến chiếc đệm đi-văng bên cạnh,
và tôi nhận ra có một chiếc túi nhung được giấu một nửa trong bóng ông ấy.
Môi tôi giật giật. "Có,
nhưng nó sẽ không tế nhị đâu."
“Ta cũng cho là vậy,” ông
nói, nhấc chiếc túi và đưa tay vào bên trong. Ông ấy rút ra một gia huy bằng
kim loại và đặt nó trên bàn giữa chúng tôi.
Gia huy đen đã bị ố vàng, và
khi tôi cúi xuống, tôi nhận ra nó đã bị lửa thiêu rụi. Bản thân gia huy này giống
như là một cây nho đặt trước mặt trời mọc, màu sắc rực rỡ nhưng giờ đã bị bôi
đen và mất đi các chi tiết nhỏ.
"Là gia huy của huyết tộc
có tên, Rothkeller phải không?" Tôi hỏi.
Corbett gật đầu. "Nếu một
trong số ít thành viên còn lại của huyết tộc đó muốn trả thù cho việc đốt cháy biệt
thự của họ thì sẽ—"
“Không ai thèm để mắt tới,”
tôi nói, nâng biểu tượng đó lên và lật nó trên tay. Với ngón tay cái của mình,
tôi xoa lớp bồ hóng ra, để lộ ra một vết nứt màu đỏ nhạt dần. "Liệu có khả
năng huyết tộc Rothkeller sẽ từ chối chịu trách nhiệm không?"
Đôi mắt Corbetts ánh lên vẻ
lạnh lùng. "Nếu như gia huy của họ được cắm ở tro tàn biệt thự kẻ thù truyền
kiếp của họ như một lá cờ chiến thắng vẻ vang ư? Nếu cậu là họ thì cậu sẽ nghĩ
sao?"
"Có lý," tôi thừa nhận
trước khi đặt gia huy xuống bàn. "Câu hỏi duy nhất của tôi là tại sao ngài
lại sẵn sàng làm tất cả những điều này cho tôi?"
Họ chẳng thu được gì từ việc
giúp đỡ tôi ngoài việc lấy lòng tôi, nhưng nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ với
các Denoirs, tôi cũng không thể giết tất cả bọn họ được, xem xét mối quan hệ của
họ với Caera thì không. Cho phép Corbett có một bí mật động trời như vậy chắc
chắn sẽ có vấn đề, nhưng nếu không có bằng chứng thì cũng chỉ là lời nói xuông
thôi.
"Tò mò? Thích thú chăng?"
Corbett trầm ngâm. "Cậu là một người đàn ông bí ẩn, Grey. Và những hoàn cảnh
này sẽ cho phép ta khám phá ra một số đó."
“Chà, dù tôi chọn làm gì đi
nữa, tôi sẽ không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của ngài,” tôi nói, tay
cầm gia huy như đang nâng ly chúc mừng. "Vậy, vì một mối quan hệ lâu dài
được xây dựng trên bí mật động trời sẽ huỷ diệt lẫn nhau, Corbett."
Lãnh chúa ngồi thẳng hơn một
chút, nhưng một nụ cười thoáng qua phong thái cảnh giác. "Tất nhiên rồi. Rốt
cuộc thì sau cùng vẫn còn người chống lưng bí ẩn đằng sau mọi chuyện nữa."
Suy nghĩ của tôi xoay chuyển
qua tất cả những gì gã Giáo sư Graeme đã nói với tôi một lần nữa, nhưng tôi
không nói thêm bất cứ điều gì khác với Corbett. Thay vào đó, tôi hỏi, "Liệu
có khả năng người chống lưng cho nhà Granbehls sẽ tìm đến những thành viên huyết
tộc Rothkellers còn lại không?"
Ông gật đầu, vẻ mặt không
thay đổi. "Có thể, nhưng ngay cả khi bọn họ bỏ mạng, bọn họ sẽ sẵn lòng ra
đi với niềm tự hào khi biết rằng huyết tộc của họ đã được báo thù.
Tôi không đồng ý với quan điểm
của người đàn ông thượng huyết tộc kiêu hãnh này, nhưng ông ta vẫn có lý. Đối mặt
với việc các vị thần là những người cai trị mình, đôi khi, niềm tự hào là thứ
duy nhất còn lại trong tầm kiểm soát của họ.
Với một kế hoạch đã được vạch
ra và tất cả các mảnh ghép trong đầu tôi giờ đã kết hợp lại với nhau, tôi chào
tạm biệt ông ấy và rời khỏi đường High Street.
Một nụ cười lạnh lùng nở
trên khóe môi khi tôi vươn cổ. ‘Regis, quay về đi. Đã đến giải quyết đám
Granbehls rồi.’
[] [] []
#Darkie