[] [] []
Cơn đau từ cú ngã bắt đầu
lan ra khắp người khi chúng tôi tìm đường trở lại hang động của trưởng lão
Rinia. Hầu hết cơ thể tôi đầy các vết bầm tím và trầy xước, và tôi biết rằng nó
sẽ trông tệ hơn vào lúc tôi về nhà.
Mẹ sẽ phát hoảng cho coi.
Khả năng dò đường của Boo
cũng tốt như khứu giác vậy, nên chuyến đi trở về khá yên bình. Tôi xoa quanh
tai Boo và vẽ lên bộ lông cậu ta một hình lưỡi liềm màu bạc lên ngực, rồi khập
khiễng chui qua khe hẹp vào cái hang động nhỏ, mang theo cây cung gãy của tôi
và chiếc lưỡi nhầy nhụa của con quái kia được quấn trong một mảnh vải áo của
tôi.
Bên trong, trưởng lão Rinia
đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, nhìn chằm chằm xuống một tấm bảng vuông phủ đầy
những viên bi. Bà ấy nhặt một viên bi, đặt nó xuống một vị trí khác trên bảng,
và lầm bầm điều gì đó.
Tôi mở miệng định nói gì đó
cho ngầu ngầu, chẳng hạn như "Cháu đã trở lại!" nhưng bà lão elf giơ
bàn tay nhăn nheo ra hiệu cho tôi im lặng.
Đúng là tiên tri bí ẩn có
khác.
Sau một thời gian dài, bà
Rinia nhanh chóng di chuyển thêm hai viên đá nữa, rồi quay sang tôi với một nụ
cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
“Cháu đã trở lại,” bà ấy
nói, nhìn vào gói vải trong tay tôi. "Và có vẻ như cháu đã thành công, qua
cơ thể te tua đó." Ánh mắt của bà ấy nhanh chóng lướt qua cơ thể tôi, để ý
các vết bầm tím có thể nhìn thấy trên má, cổ và cánh tay của tôi. "Mặc dù là
cũng phải trả giá một chút, nhưng cháu đã làm được rồi."
Tôi mở miệng để bắt đầu kể
cho bà ấy nghe về cuộc săn lùng con quái kia, nhưng trưởng lão Rinia chỉ vẫy
tay ra hiệu cho tôi lại gần, cắt lời tôi một lần nữa. “Đâu, đưa nó cho ta nào!”
Đảo mắt, tôi lững thững đi qua
và đưa chiếc lưỡi quấn trong lớp vải cho bà ấy. Bà trưởng lão chậm rãi mở nó
ra, xem xét kỹ cái lưỡi.
"Tốt tốt. Rất tốt, nó sẽ
khiến cho thứ đó trở nên hoàn hảo, trở nên độc đáo hơn.” Không thèm nhìn tôi, bà
như chạy băng băng qua cái hang động.
Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy thả
lưỡi vào cái nồi hầm đang bốc khói trên ngọn lửa nhỏ. Rồi tôi bỗng chợt nhận
ra, cả hang động này tràn ngập mùi hương thức ăn nức mũi. Đôi mắt tôi nhìn từ
cái nồi đang sôi sùng sục tới Trưởng Lão Rinia rồi lại quay lại, rồi mở to vì
kinh hãi.
“Bà — bà sẽ không—”
"Ồ đúng rồi cháu yêu.
Lưỡi Blight Hob kho quẹt là một món ngon rất rất là hiếm. Hương vị dịu dàng,
ngon ngọt, béo ngậy, chỉ có một chút vị đắng nhẹ.”
Tôi đã nghiêm túc cân nhắc
việc nôn mửa trên sàn nhà của bà ấy lần thứ hai trong cùng ngày, nhưng tôi cơn
phẫn nộ trong tôi lại dần bùng lên.
Mở miệng ra định hỏi thông
tin mà tôi đã được hứa sẽ có, bà ấy lại ngắt lời tôi một lần nữa.
“Ta thực sự xin lỗi, nhưng ta
e rằng cái lưỡi này cần phải được nấu kỹ lưỡng, nên ta sẽ cần phải toàn tâm chú
ý. Thêm vào đó, ta chắc rằng mẹ của cháu sẽ muốn chăm sóc cho những vết thương
đó đấy, ta cho rằng sẽ không thành vấn đề với một pháp sư chữa trị như bà ấy
đâu. Vì vậy, ngoan ngoãn đi về nhà đi nhé cháu cưng?”
“Nhưng còn—”
“À, à,” trưởng lão Rinia nói
một cách lơ đãng. Tôi thề là bà ấy đã chảy nước miếng khi nhìn chằm chằm vào
chiếc nồi đen có chứa món thịt hầm lưỡi kia. “Tất nhiên là cháu sẽ có sự chúc
phúc của ta rồi. Và cháu cũng nên nói với lão già Virion đần thối kia rằng nhiệm
vụ sẽ thành công, nhưng sẽ phải trả giá."
Tôi chớp mắt, miệng há hốc.
"Chỉ vậy thôi á?"
Trưởng lão Rinia quay lại bắt
gặp ánh mắt tôi, nghiêm túc trong giây lát. "Đúng. Luôn luôn có một cái
giá phải trả, cháu à. Ta e rằng cái giá phải trả cho mạng sống của những tù
nhân elf kia đó có thể sẽ đắt hơn Virion tưởng và chấp nhận. "
“Cháu — cháu đã suýt chết đó!”
Tôi hét lên, sự căng thẳng trong vài giờ qua bùng lên và chuyển sang tức giận, rồi
tôi trút hết lên người bà lão elf. "Cháu đã đánh đổi cây cung của mình, chỉ
để bà có thể ăn một cái lưỡi quái dị nào đó và nói với cháu rằng "sẽ phải
trả giá"?"
Trưởng lão Rinia nhướng một
bên lông mày lên. "Chết? Khó lắm cháu ơi. Cháu vẫn còn giữ món quà của anh
trai mình mà, phải không? "
Tay tôi lần tới mặt dây chuyền
Long Phụng ẩn dưới lớp quần áo của mình. Tôi đã đeo nó lâu đến nỗi tôi gần như
quên mất công dụng thực sự của nó.
Khịt mũi trước sự ngạc nhiên
của tôi, Rinia tiếp tục. “Như ta đã nói, luôn có một cái giá phải trả, cần phải
hy sinh và đánh đổi. Cháu cũng đã hy sinh một thứ trong đường hầm đó, và cháu sẽ
tiếp tục làm như thế ở Elenoir. Khi thời điểm đến, Ellie, cháu phải chọn đặt nhiệm
vụ lên hàng đầu.”
"Bà đang nói cái quái
gì vậy?" Tôi nói, đưa tay lên trời và lắc đầu hoài nghi. "Cho cháu một
câu trả lời thẳng thắn đi chứ!"
“Hãy chọn nhiệm vụ. Dù gì
thì cháu cũng sẽ phải trả giá, nhưng cháu sẽ là mấu chốt quyết định kế hoạch có
thành công hay không. Bây giờ hãy đi đi, những người khác đang bắt đầu lo lắng
và sẽ sớm đến tìm cháu thôi." Bà ấy quay trở lại nồi của mình, dùng thìa gỗ
khuấy cẩn thận các thứ bên trong, rồi thả vào một nhúm thứ gì đó từ một cái lọ
nhỏ. "Và ta không muốn bất cứ ai khác đến làm hỏng bữa ăn của ta."
***
Chuyến đi bộ trở lại thị trấn
dài lê thê và chẳng thoải mái chút nào, nhưng may mắn là không còn mối nguy hiểm
nào khác nữa. Boo để tôi cưỡi trên tấm lưng to lớn và nhiều lông của mình, vì mọi
bộ phận trên cơ thể tôi đều đau. Tôi dành nhiều thời gian thêu dệt nên câu chuyện
của mình — và những lời bào chữa — để chút nữa nói cho mẹ tôi, mặc dù tôi không
thể nghĩ ra lý do gì mà tôi có thể nói sẽ khiến mẹ bớt nổi điên hơn khi thấy
tôi te tua tàn tạ như thế này.
“Thật không thể tin cái bà
elf đó được luôn,” tôi càu nhàu với Boo. “Con Blight Hob đó suýt chút nữa đã giết
chết ta, tất cả để bà ấy có thể ăn cái lưỡi ghê gớm của nó và nói với tôi rằng
nhiệm vụ ‘sẽ phải trả giá đắt’.”
Boo gầm gừ an ủi.
Tôi định nói điều gì đó
khác, nhưng bị phân tâm bởi một nguồn ánh sáng nhỏ nhấp nhô và len lỏi trước mặt
chúng tôi trong đường hầm. Một lúc sau, một giọng nói vang lên: "Ellie -
Eleanor Leywin, có phải cháu đó không?"
‘Ôi trời,’ tôi nghĩ, nhận ra
rằng có người trong đường hầm tìm kiếm tôi sẽ là một điềm xấu.
“Ừm,” tôi thở khò khè một
cách đau đớn. "Ai đó?"
Nguồn sáng đó di chuyển về
phía tôi một cách nhanh chóng, kèm theo âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng.
Khuôn mặt to lớn, nhân hậu của Durden, một thành viên của nhóm Twin Horns và là
bạn của cha mẹ tôi, dần trở nên rõ ràng khi tôi chớp mắt để làm quen với ánh
sáng thay đổi đột ngột.
“Ellie, cháu đây rồi. Mẹ của
cháu thực sự rất lo lắng, nên Helen đã cử chú đi tìm kiếm cháu, để đảm bảo rằng
cháu vẫn—”
“Cháu ổn,” tôi nói dối, ép
buộc mình phải ngồi thẳng lên trên lưng Boo và nhìn chằm chằm vào Durden. “Cháu
đang làm nhiệm vụ cho ngài Tổng Tư Lệnh. Cháu cần đến gặp ngài Virion tại Tòa
thị chính, sau đó cháu sẽ về nhà. "
Durden cười ngượng ngùng. “Ta
nhận được yêu cầu phải đảm bảo rằng cháu sẽ thực sự đến gặp mẹ của mình. Có vẻ như
là mẹ cháu đã thực sự la mắng ngài tổng tư lệnh một tràng hơi bị dài và lâu đấy…”
Vị pháp sư to lớn nói tiếp, sau đó nói thêm, “Mà đừng nói với bất cứ ai là chú
đã nói điều đó nhe.”
Ít nhất nếu mẹ đã la mắng
Virion, có lẽ sẽ không quá tệ đối với tôi đâu nhỉ...
Tôi biết nếu tôi không về
nhà ngay lập tức thì chỉ làm tình hình thêm tồi tệ hơn, nhưng đây là nhiệm vụ của
tôi, và mặc dù lời nói của Trưởng lão Rinia có hơi vô dụng và mông lung, nhưng
tôi cảm thấy phải đích thân mình chuyển lời bà ấy với Virion.
Khi tôi nói cho Durden về điều
đó, chú ấy lưỡng lự gật đầu. “Vậy thì, đi thôi. Chú cũng muốn đưa cháu trở về với
mẹ của cháu trước khi—”
"Mẹ cháu bùng nổ như một
ngọn núi lửa hửm?" Tôi nói hộ.
Chú ấy cười nhạt và dẫn đường
đi ra khỏi đường hầm về phía thị trấn.
Durden giữ cửa treo sang một
bên và ra hiệu cho tôi vào. Boo ở bên ngoài, cuộn tròn như một con chó lớn bên
cạnh cầu thang dẫn lên cửa trước của Tòa thị chính. Bên trong cánh cửa, Albold
đứng gác ở vị trí cũ.
“Rất vui khi thấy em không
sao, tiểu thư Eleanor.” Anh ta ra hiệu cho chúng tôi đi vào phòng họp chính
trong hành lang. "Ngài Tổng Tư Lệnh sẽ cần gặp em ngay lập tức."
Tôi bắt đầu đi qua hành
lang, nhưng đi chậm lại khi tôi nghe thấy tiếng nói vang vọn bên trong.
“—lại quá muộn rồi, Tổng Tư
Lệnh.” Đó là giọng nói trầm của Bairon. “Đúng thật là chắc chắn có dấu hiệu của
Lances Varay, Aya và Mica, nhưng chúng ta không thể tìm ra dấu vết thực sự nào
đó có thể giúp ta đi tìm bọn họ.”
"Chết tiệt thật chứ. Ba
người đó định làm gì thế trời?” Virion càu nhàu bực bội.
“Chúng ta vẫn chưa tìm thấy
bất kỳ lý do, hoặc chứng cứ hợp lý nào cho thấy bọn họ sẽ tấn công hay ở đâu.
Chúng ta thậm chí còn không thể chắc chắn rằng liệu bọn họ có biết chúng ta còn
sống hay không nữa. Ngoài lý do đó thì tôi không thấy bất kỳ lý do nào khác để
bọn họ tiếp tục bặt vô ăm tín như thế."
"Tiếp tục cố gắng truy
tìm đi. Nếu muốn đẩy lùi phe Alacrya, chúng ta thực sự cần sự trợ giúp từ các
Lances còn lại. "
Tôi dừng lại ở rìa cổng, lắng
nghe cuộc trò chuyện giữa Bairon và Virion. Kể từ khi Dicathen thất thủ thì
chúng tôi không hề nhận được bất kỳ tin tức nào về các Lances khác. Thật tốt
khi biết rằng họ vẫn đang chiến đấu ở ngoài đó.
Albold đi quanh tôi, dừng lại
ở ngưỡng cửa và cúi đầu. “Thưa Tổng Tư Lệnh Virion, Tiểu thư Eleanor Leywin vừa
mới trở về từ đường hầm.” Anh ta ra hiệu cho tôi vào phòng, rồi tôi ngập ngừng
đi vào.
Tôi thực sự quá mệt mỏi để tỏ
ra lo lắng, nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào để giải thích rõ ràng những gì
mà bà Rinia đã nói.
Ánh mắt nghiêm nghị của
Virion nhìn vào những vết bầm tím và trầy xước trên chân tôi, rồi nét mặt ông ấy
dịu lại. “Có vẻ như hành trình đến chỗ Rinia khó khăn hơn ta tưởng. Xin lỗi,
Eleanor. Nếu ta mà biết—”
“Không sao,” tôi cắt ngang,
rồi thầm mắng mình vì có hơi thô lỗ. “Trưởng lào Rinia yêu cầu cháu chứng minh
thực lực để bà ấy biết rằng cháu đã sẵn sàng để chiến đấu, và cháu đã làm vậy. Cháu
— bà ấy…” Tôi tiếp tục, lặp đi lặp lại trong đầu tất cả những gì bà ấy đã nói với
tôi — những câu nói ngắn gọn của bà ấy.
Virion cẩn thận lắng nghe
tôi lặp lại lời của Trưởng lão Rinia.
"Một cái giá không tưởng
đến mức ta không thể chấp nhận á?" Tổng Tư Lệnh nhìn xuống bàn làm việc,
nhưng ánh mắt không tập trung. "Đúng là bạn cũ của ta." Virion nhìn
lên, nhìn chằm chằm qua vai tôi về phía xa xăm. “Không có giá nào mà ta không
dám trả vì sự thành công của… nhiệm vụ giải cứu càng nhiều người của chúng ta
càng tốt. Elf sẽ không trở thành nô lệ. Chúng ta thà chết còn hơn.”
Rồi ông ấy đột ngột đứng dậy,
chiếc ghế của ông ấy lên trên nền đá một cách chói tai. “Cảm ơn, Eleanor. Ta rất
cảm kích sự giúp đỡ của cháu. Chúng ta sẽ dành vài ngày để chuẩn bị cho chuyến
hành trình đến Elenoir, và ta sẽ nhờ Tessia đến báo cho cháu khi cần thiết”.
Nhìn Albold, rồi ông ta nói, “Hãy hộ tống tiểu thư Leywin về nhà. Ta tin rằng mẹ
con bé sẽ rất háo hức khi thấy Eleanor trở về.”
Albold và tôi đều cúi chào,
và tôi đi theo người lính elf ra khỏi Tòa thị chính.
‘Không có giá nào mà ông ấy
không trả ư?’ Tôi tự hỏi. Ngài tổng tư lệnh thực sự đã thay đổi rất nhiều kể từ
khi toà lâu đài bay thất thủ. Nghe giống như các mất mát, đau thương của chiến
tranh đã cướp đi lòng tốt và sự ấm áp từ ngài ấy. Sau cùng thì ai mà lại không
bị ảnh hưởng bởi chiến tranh đâu?
Vài phút sau, tôi chào tạm
biệt Albold và Durden, dù cả hai đều khăng khăng muốn đưa tôi về nhà an toàn, rồi
tôi đứng bên ngoài ngôi nhà nhỏ hai tầng mà tôi ở chung với mẹ và Boo. Tôi nhìn
họ rời đi nhanh chóng, rồi mỉm cười với Durden khi chú ấy quay lại nhìn lại tôi
lần cuối.
"Trông chú ấy giống như
thủ phạm đang chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, nhỉ Boo?"
Khế ước thú của tôi hậm hực
đồng ý, sau đó vô tình đẩy tấm che cửa ra khỏi đường bằng mõm của cậu ta và biến
mất vào nhà.
Từ bên trong, tôi nghe thấy,
“Boo! Ellie đâu? Ellie!”
Trong tích tắc, tôi nghĩ về
việc chạy đi theo chú Durden, rồi tôi chỉ phóng tầm mắt ra góc của một trong những
tòa nhà gần đó. Tôi tưởng tượng mình đang trốn trong một ngôi nhà không có người
ở, câu cá trên sông để ăn khi mọi người đã ngủ, nhờ Tessia đem quần áo mới cho
tôi và món bánh ngọt mà các các elf yêu thích…
Thở dài, tôi lắng nghe tiếng
bước chân của mẹ tôi đang vang dội xuống cầu thang và cố gắng nở một nụ cười hồn
nhiên trên khuôn mặt trong khi tôi đợi mẹ lao qua cánh cửa chỉ trong giây lát
sau.
Mái tóc màu nâu vàng của bà ấy
bung một nửa ra khỏi tóc đuôi ngựa, bà ấy rất vội vàng, và đôi mắt đẫm ướt và đỏ,
như thể bà ấy đang khóc.
Đôi mắt đó đảo khắp các vết
bầm tím của tôi như một pháp sư chữa trị chuyên nghiệp, và há hốc mồm.
"Ellie, chuyện quái gì đã xảy ra với con vậy?"
Trước khi tôi có thể kịp đáp
lại, bà ấy đã kéo tay áo và gấu áo của tôi, lần theo dấu vết bầm tím lên cánh
tay, ngang cổ, xuống lưng và hông của tôi. Sau đó, tay mẹ bắt đầu phát ra ánh
sáng màu xanh lá cây và vàng dịu. Tôi ngay lập tức cảm thấy ấm áp và mát lạnh,
đồng thời các vết xước, vết cắt và vết bầm tím trên khắp cơ thể bắt đầu lành lại.
Mẹ tôi giữ im lặng trong khi
làm việc, tập trung hoàn toàn vào việc chữa trị vết thương của tôi. Có vẻ tốt
nhất là tôi cũng nên ngậm miệng nhìn những vết bầm tím đen dần chuyển sang
xanh, rồi vàng, rồi biến mất trước mắt.
Khi bà ấy làm xong, tôi hít
một hơi không khí mát lạnh thật sâu. Cơn đau đã biến mất. Tôi không thể nhớ rằng
mình đã bao giờ cảm thấy tốt hơn thế này!
Sau đó, một giọng nói lạnh
như dao cắt xuyên qua bầu không khí dễ chịu sau khi chữa trị. "Vào trong. Ngay."
Tôi đánh liều nhìn vào mặt mẹ;
mắt mẹ đầy lửa và giận dữ. Ôi thôi toang tôi rồi.
Mẹ tôi không phải là một người
xấu tính, đương nhiên rồi. Thực tế thì bà ấy luôn là một người phụ nữ rất tốt bụng
và đầy lòng nhân ái. Tuy nhiên, sự căng thẳng trong việc làm mẹ của Arthur
Leywin đã khiến bà ấy rất mệt mỏi, suy sụp, và buộc bà ấy phải trở nên nhạy bén
và nhạy cảm hơn nhiều. Bà ấy buộc phải gồng mình chịu đựng những căng thẳng và
lo lắng luôn thường trực khi có một người con trai như Arthur, người chỉ ở nhà
cùng lắm vài ngày và phải rời đi ngay, và luôn luôn trong tình huống thập tử nhất
sinh dù ở bất cứ đâu.
Hoặc ít nhất thì đó là những
gì tôi liên tục nhắc nhở bản thân mình, và suốt một tiếng đồng hồ tiếp theo, bà
ấy đã lặp đi lặp lại với tôi bằng hàng tá cách khác nhau về việc tôi đã quá liều
lĩnh, ngu ngốc, trẻ con, và nguy hiểm như thế nào khi một mình vào đường hầm,
và bà ấy sẽ đi nói với tất cả mọi người, từ Trưởng lão Rinia đến Tổng Tư Lệnh
Virion và thậm chí cả người phụ nữ elf già buồn bã sống bên cạnh rằng tôi không
được phép đi thực hiện bất kỳ nhiệm vụ hay cuộc săn lùng, hay tấn công nào nếu
không có sự cho phép từ mẹ.
Bà ấy kết thúc việc cả tràng
dài bằng cách nhấn mạnh rằng lỡ nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì chắc bà ấy
sẽ chết vì tan nát trái tim mất, và rằng tôi có muốn chịu trách nhiệm về chuyện
đó không?
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi,
lưng áp vào bức tường ở tầng hai của ngôi nhà. Mẹ thì đang ngồi bên bàn ăn, tay
ôm mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên cái bàn gỗ hóa đá.
Tôi băng qua phòng và đi
vòng ra sau cô ấy, rồi cúi xuống và vòng tay qua người cô ấy, đặt má tôi lên
vai cô ấy.
Có hàng trăm điều tôi muốn
nói với bà ấy: rằng tôi yêu bà ấy biết bao nhiêu, rằng tôi đã tiếc nuối biết
bao khi Arthur và bố đã ra đi, rằng tôi ước gì bà ấy không phải tức giận và sợ
hãi đến mức này; và rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi không thể chỉ
ngồi ngoài lề và nhìn Dicathen vật lộn để cố gắng tồn tại được nữa…
Nhưng thay vào đó, những gì
tôi nói là, "Con sẽ đến Elenoir để chiến đấu với phe Alacryan, mẹ ạ."
Mẹ tôi bật ra khỏi ghế, giật
phăng tay tôi ra và suýt xô ngã tôi về phía sau. Bà ấy bước ngang qua phòng, xé
sợi dây da buộc tóc đuôi ngựa ra, rồi quay lại và vung nó vào tôi như một cái
roi.
“Bộ nãy giờ con không nghe lọt
được một từ quái nào hết hả, Eleanor?” Mái tóc mẹ xõa bù xù quanh khuôn mặt đỏ
bừng. Bà ấy trông thật sự như một người loạn trí vậy.
Nói một cách chậm rãi và
bình tĩnh, tôi nói, “Con có nghe mà, mẹ, con thực sự lắng nghe từn từ mà mẹ đã
nói. Con đã lắng nghe mọi lời mẹ nói, và bây giờ con cần mẹ lắng nghe tôi."
Bà ấy đảo mắt và khịt mũi, nhưng tôi giơ tay và tiếp tục nói, truyền hết sự tự
tin nhiều nhất có thể vào lời nói của mình. “Con phải làm gì đó mẹ ạ. Con thực
sự cần phải làm gì đó để giúp đỡ."
Tôi chỉ lên trần của nơi trú
ẩn nhỏ của chúng tôi. “Ở đâu đó trên kia, ngay lúc này, có một người mẹ đang chứng
kiến con mình chết, hoặc một người vợ đang chứng kiến chồng mình ra, hoặc một
người chị em gái nào đó đã rời xa cõi đời này. Chúng ta không phải là những người
duy nhất mất đi người thân của mình, mẹ ạ. Ai cũng có mất mát hết!” Bây giờ nghe
như thể tôi đang cầu xin, sự tự tin dần trôi đi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi
phải nói cho bà ấy hiểu.
Bà ấy mở miệng để trả lời,
nhưng tôi vẫn tiếp tục, biết rằng nếu tôi đánh mất luồng suy nghĩ bây giờ, tôi
sẽ không bao giờ nói nên nỗi lòng của mình. “Chúng ta là những người may mắn, mẹ
ạ! Những người thực sự rất may mắn. Có rất nhiều người — hầu hết mọi người — chẳng
hề có lấy dù chỉ một cơ hội mỏng manh để chống trả lại. Nhưng chúng ta thì có!
Tất cả chúng ta đều có thể tạo nên sự khác biệt.
“Nếu con chỉ ngồi yên ở đây,
dù biết con hoàn toàn có đủ khả năng để giúp đỡ họ ngoài đó, thì cái cảm giác
chết tiệt đó sẽ ăn mòn con từ trong ra ngoài như một con đỉa đói vậy. Nếu con
không làm gì đó, thì chẳng khác nào con cũng đã chết cả!"
Tôi nhận ra rằng mình cũng
đang hậm hực như Boo và sắp rơi nước mắt. Mặt khác, mẹ tôi dường như đã rất bình
tĩnh. Bà ấy đang nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiên cứu kỹ lưỡng mà tôi không thể
hề thấy trước đây.
Sau một lúc lâu, bà ấy lại
băng qua phòng, nắm tay tôi và dẫn tôi trở lại bàn. Chúng tôi ngồi xuống và bà ấy
chỉ im lặng nhìn tôi một lúc.
“Có điều mẹ nên nói với con
từ lâu lắm rồi, Ellie.” Mẹ nhìn vào mắt tôi, dừng lại để chắc chắn rằng tôi vẫn
đang nghe, rồi tiếp tục. “Con đã lớn lên ở ngay giữa vòng xoáy của tất cả cuộc
phiêu lưu, hỗn loạn và chiến tranh này, kết bạn với các công chúa và quái thú
mana, học phép thuật và chiến đấu — nhưng đây hoàn toàn không phải là cuộc sống
dành cho con.”
Tôi nhìn cô ấy không chắc chắn.
"Ý mẹ là gì?"
Mẹ tôi gõ ngón tay trên mặt
bàn cổ, nhìn xuống tấm gỗ hóa đá như thể hy vọng nó có thể đánh vần ra những từ
mà bà đang tìm kiếm. “Anh trai của con… Arthur đã kéo tất cả chúng ta vào một
cuộc sống mà chúng ta không tài nào chuẩn bị trước được. Tất nhiên là anh con
thì đã được chuẩn bị trước… nhưng Arthur thì khác.”
Bà ấy ngước nhìn tôi, nhìn
vào mắt tôi, khuôn mặt tôi thật kỹ lưỡng. Tôi rất muốn tận dụng khoảnh khắc
bình yên và sum vầy này với mẹ, nhưng tôi không hiểu mẹ đang cố gắng truyền đạt
điều gì.
Thở dài, bà ấy vươn tay và đặt
tay mình lên tay tôi. “Arthur… điều này có hơi khó giải thích cho con.”
"Là chuyện Arthur là
người khác tái sinh ư?" Tôi hỏi, những lời chập chừng của mẹ khiến tôi chợt
nhận ra.
Bà ấy trố mắt nhìn tôi, mắt
mở to và miệng há hốc. "Con đã biết chuyện này rồi á?" Tôi có thể thấy
bà ấy nuốt nước bọt, ngập ngừng, rồi hỏi, "Arthur đã nói chuyện này với
con rồi ư?"
Tôi lắc đầu. “Không, mặc dù con
ước anh ấy đã kể. Con tự suy luận ra từ những điều mà mẹ và bố từng nói. Con
tình cờ nghe được cả hai người đã đánh nhau về điều này vài lần trong lâu đài,
trong khi Arthur đang luyện tập với asuras.” Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vẫn
còn trên khuôn mặt bà ấy, tôi thở dài một hơi. “Con còn nhỏ, chứ đâu có ngu đâu
mẹ.”
Bà ấy siết chặt tay tôi và mỉm
cười. "Không, con yêu, đương nhiên là không rồi."
“Dù sao thì con cũng không
hiểu tại sao mọi người lại quá quan trọng điều đó đến vậy. Chỉ vì anh ấy có ký ức
từ một kiếp sống khác cũng đâu có khiến anh ấy ngừng là anh trai của con. Anh ấy
vẫn là người luôn đùa giỡn với con, người luôn bên cạnh con, người luôn giúp đỡ
con…Mặc dù đúng hơn là anh ấy không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng anh ấy
luôn coi con như em gái của mình mà.”
“Mẹ biết, Ellie, và con nói
đúng. Nó không hề quan trọng. Không còn nữa. Tuy nhiên, điều mẹ muốn con hiểu
là Arthur mới là người được sinh ra vì cuộc sống này. Mẹ nghĩ… Mẹ nghĩ anh con
được đưa đến thế giới này là để chiến đấu vì Dicathen…” Mẹ bắt đầu ấp úng, đánh
mất luồng suy nghĩ của mình. “Anh con là một pháp sư tứ hệ nguyên tố với kinh
nghiệm chinh chiến của hai kiếp đời lận, Ellie. Còn con thì-"
"Chỉ là một đứa con
gái?" Tôi hỏi một cách nóng nảy. “Arthur đã không còn nữa rồi mẹ, vậy dù
cho Arthur được tái sinh vào thế giới này vì lý do gì đi nữa, anh ấy đã hoàn
thành nghĩa vụ của mình rồi, đúng chứ?”
“Hoặc thất bại…” bà ấy buồn
bã trả lời, không nhìn vào mắt tôi.
“Anh ấy có thể ở đây để truyền
cảm hứng cho chúng ta, cho chúng ta thấy khả năng thực sự của chúng ta, để khi
anh ấy rời đi, chúng ta biết rằng chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng mà
không có anh ấy. Con biết mẹ nghĩ rằng sẽ an toàn hơn nếu để Virion và Bairon
và những người khác xử lý mọi việc, nhưng con không muốn trốn chạy trách nhiệm của
mình, với tư cách là một pháp sư đã qua huấn luyện.”
Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt sắc
bén mà tôi học được từ Arthur. “Con biết chuyện gì đã xảy ra với Bố và Anh. Con
cũng sợ, nhưng con vẫn muốn chiến đấu. "
Miệng bà ấy mở ra, nhưng lại
đóng lại và bà ấy lau nước mắt. Rồi bỗng mẹ tôi bật ra một tiếng cười khàn đặc.
“Mẹ đoán chắc đây là lỗi của chính mẹ khi đã nuôi dạy con trở thành một cô gái
trẻ mạnh mẽ và ngay thẳng như vậy.”
Một tiếng cười thoát ra khỏi
môi tôi khi tôi đi quanh bàn và ôm chầm lấy mẹ.
[] [] []
#Darkie