[] [] []
GÓC NHÌN CỦA ELLIE:
Tôi nghe thấy tiếng những
sinh vật kia lướt qua bóng tối trước khi tôi nhìn thấy chúng. Vật phẩm phát
sáng lờ mờ mà tôi mang theo chỉ đủ thắp sáng xung quanh tôi khoảng vài mét, đủ
để tôi đi mà không bị trẹo mắt cá chân, nhưng không đủ sáng để tôi thấy thứ gì
trước mắt cả.
Có ba, hoặc bốn con khoảng
vài chục mét về trước.
Chuột hang động.
Lần đầu tiên chúng tôi phát
hiện ra chúng là khi khám phá các đường hầm xung quanh nơi ẩn náu. Những con
thú này không gây đe dọa gì nghiêm trọng cho nơi trú ẩn của người tị nạn; nói
đúng ra thì chúng thực sự rất hữu ích vì chúng tôi có thể ăn chúng. Mặc dù
chúng không có hương vị ngon tuyệt vời, nhưng nếu không có chúng, việc tìm thực
phẩm giàu protein cho nơi ẩn náu của chúng tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Tuy
nhiên, vẫn cần phải cảnh giác cao, vì những con chuột hang động có thể sẽ rất
nguy hiểm cho những người đi một mình.
Rất may, tôi có Boo đi cùng
nên tôi không quá lo lắng về một bầy chuột hang động.
Những con ma thú gặm nhấm có
kích thước tương đương với những con sói và cũng di chuyển theo từng đàn như những
con sói. Qua những gì chúng tôi đã biết, chúng là kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức
ăn trong những đường hầm này, chuyên ăn những con sâu bọ nhỏ hơn.
Tôi lấy cây cung khỏi vai và
kéo dây, tạo ra một mũi tên mana. Boo gầm gừ vào thế, như chúng tôi đã tập luyện
trước đây. Cu cậu sẽ ở lại phía sau tôi, ngoài tầm bắn, cho đến khi kẻ thù đến
gần, sau đó tôi có thể lùi lại sau trong khi cậu ta lao về phía trước.
Móng vuốt của lũ chuột hang
động vang trên nền đá gồ ghề của đường hầm đột nhiên nhanh hơn, nhưng tôi đợi
cho đến khi tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực dưới ánh sáng phản chiếu từ cái đèn lồng
nhỏ của tôi.
Sợi dây cung rung lên khi cây
cung toả sáng trắng bay vào bóng tối. Tôi liền tạo ra mũi tên thứ hai và kéo về
sau trước khi mũi tên đầu tiên cắm thẳng vào giữa mắt con chuột chù đi đầu.
Con quái vật ngã nhào ra, rồi
một cái bóng vút qua khoé mắt tôi. Mũi tên thứ hai của tôi phóng nhanh vào nó,
đâm thẳng vào một con chuột hang động khác mà tôi chưa kịp nhìn thấy bằng mắt.
Con quái vật thứ ba phóng
nhanh qua những đồng loại đã chết của nó, lê lết nặng nề như một con gấu nhỏ,
nhưng nó không tiến gần hơn được nữa ngay khi một trong những mũi tên của tôi
đâm nó vào giữa cổ và vai nó. Chân nó đưa ra trước cố lê lết đến tôi, thở khò
khè nặng nhọc.
Tôi chấm dựt sự khốn khổ của
nó bằng một mũi tên cuối cùng xuyên qua hộp sọ.
Đường hầm im lặng ngoại trừ
tiếng thở nhẹ của chính tôi và tiếng khịt mũi sâu của Boo sau lưng tôi.
“Xin lỗi,” tôi nói với một nụ
cười tự mãn. “Ta hứa ta sẽ chừa lại vài con tiếp theo cho ngươi—”
Có chuyển động đột ngột từ
trên cao thu hút sự chú ý của tôi: một con chuột hang thứ tư đang sử dụng móng
vuốt cứng của nó để từ từ chui qua đường hầm trên trần. Nó gầy gò và xanh xao,
bộ lông đen xám lốm đốm của nó chĩa ra một cách hoang dại.
Di chuyển chậm rãi, tôi đặt
tay vào dây cung và bắt đầu kéo lại, nhưng sinh vật đó phản ứng nhanh hơn nhiều
so với đồng loại đã chết của nó. Nó nhảy xuống đất, xoay tròn trong không trung
để đáp xuống đất trên đôi chân nhỏ bé xương xẩu, rồi há cái miệng biến dạng ra
và rít lên, rồi phun ra một làn khí màu xanh lục.
Tôi bắn mũi tên ra, nhưng
con chuột hang động - nếu nó thậm chí là một con chuột hang động - nhảy sang một
bên, xoay người và chạy biến đi, nhanh chóng di chuyển ra ngoài phạm vi toả
sàng từ nguồn sáng yếu ớt của tôi.
Loạng choạng lùi về phía sau
để thoát khỏi làn khói kia, tôi bắn một mũi tên khác phóng vun vút nhanh xuống
đường hầm, hy vọng bắn trúng nó một cách mù quáng, nhưng mũi tên chỉ đâm vào đá
rồi văng ra.
Boo gầm lên và lao qua tôi, cào
cấu vào màn đêm đuổi theo sau con chuột hang động kỳ lạ, sẵn sàng xé xác nó.
Đường hầm có mùi ngọt và thối
như trái cây thối rữa, khiến tôi chảy nước mắt và mũi tôi bỏng rát. Tôi lùi lại
xa hơn và chờ đợi, rồi bỗng một cơn rùng mình lạnh sống lưng.
‘Cái quái gì thế này?’ Tôi tự
hỏi, xoa đi những cơn nổi da gà xuất hiện trên cánh tay của mình.
Sau chưa đầy một phút, Boo lững
thững quay trở lại. Vì không có mùi máu tươi trên mõm, rõ ràng là cu cậu đã
không bắt được sinh vật đó. Tôi không thích ý nghĩ về việc con quái đó trốn ở
đâu đó khuất tầm nhìn, bám từ trần nhà như một con dơi, quan sát tôi… Tôi lại
rùng mình.
“Đi tiếp thôi, Boo,” tôi
nói, đặt tay lên bộ lông dày và xù xì của Boo. Sau đó, để trấn an bản thân, tôi
lặp lại câu nói mà Helen đã dạy tôi: “Ngẩng cao đầu và giương cung thật chắc.
Không bao giờ chùn bước và luôn đối mặt kẻ thù.”
Di chuyển nhanh chóng và lặng
lẽ, tôi nín thở khi đi qua làn khói hôi hám vẫn còn lơ lửng trong không khí. Những
con chuột hang đã chết nằm thành rải rác trên sàn, và chẳng bao lâu nữa sẽ có
nhiều con khác kéo đến từ các đường hầm xung quanh. Tôi phải thật thận trọng
trên đường trở về thị trấn dưới lòng đất.
Tôi nhìn vào từng tảng đá
nhô ra trên trần và tường. Trong ánh sáng lờ mờ của tôi, có tới hai lần khác
nhau, tôi bắn một mũi tên vào thứ mà tôi tưởng là con chuột đang nằm rình mò
tôi, nhưng hóa ra chỉ là những tảng đá rời rơi từ trên mái nhà xuống.
Mỗi khúc quanh co trên con
đường dẫn đến cái hang nhỏ của Trưởng Lão Rinia đều khiến tim tôi đập mạnh hơn
khi tôi len lỏi quanh những góc khuất, cúi đầu sẵn sàng, chờ đợi con quái vật kia
nhảy lên người tôi từ trên cao hoặc thở ra khói độc hại của nó.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một
luồng ánh sáng ổn định của tạo vật phát sáng treo trên vết nứt trên bức tường
đóng vai trò là cửa của Trưởng lão Rinia. Thở ra một hơi sâu nhẹ nhõm, tôi bỗng
nhận ra rằng cảm giác nóng rát trong mũi đã di chuyển xuống cổ họng và phổi, và
tôi cảm thấy đau đớn khi hít thở.
Là làn khí ban nãy…
Lao về phía trước, tôi chui
qua khe nứt và xông vào hang động nhỏ mà Trưởng lão Rinia đã chọn làm nhà của mình.
Boo gầm gừ từ phía sau tôi; cậu
ta thường không ngại chờ đợi trong đường hầm trong khi tôi nói chuyện với
Rinia, nhưng giờ cậu ta có thể cảm nhận được cơn đau rát dần tăng lên trong cơ
thể tôi. Tôi nghe thấy tiếng cậu ta lạch cạch ở khe hở hẹp phía sau tôi, như thể
đang cố gáng lách qua để giúp tôi.
Bà tiên tri già đang ngồi
trên chiếc ghế đan bằng mây, với để trên ngọn lửa nhỏ yếu ớt cháy trong một hốc
tường tự nhiên ở ngay bức tường phía xa của hang động.
Bà ấy quay lại khi tôi bước
qua cửa phòng bà ấy, lông mày nhướng lên. “Ellie, cháu yêu, cháu đến -” Trưởng
lão Rinia đứng lên với sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Nhưng trước hết, chuyện gì đã xảy ra vậy, cháu gái?"
Tôi cố nói, nhưng chỉ có thể
nói lắp bắp. “Chá — Cháu —kh-không thể—”
Bà tiên trì già đến cạnh
tôi ngay lập tức, những ngón tay thô ráp của bà ta chạm vào cổ tôi, môi tôi, đẩy
tôi quay đầu lại để nhìn vào lỗ mũi tôi, cạy miệng tôi ra để nhìn chằm chằm xuống
cổ họng tôi.
Sự hoảng sợ trong tôi càng tăng
lên khi Trưởng lão Rinia chỉ tặc lưỡi lắc đầu, sau đó lao đến một chiếc tủ cao cạnh
bức tường hang động và bắt đầu đẩy đống đồ lộn xộn bên trong sang một bên.
"Đâu rồi? Nó đâu rồi!"
Sau đó, hơi thở của tôi đã hết
đau đớn, bởi vì tôi có thở được nữa đâu. Tôi loạng choạng về phía bà lão elf và
khuỵu xuống, một tay đưa về phía bà van xin. Phổi của tôi như bốc cháy và cảm
giác như thể mắt tôi sắp vỡ tung ra khỏi hộp sọ.
"À há!" Bà ấy cất
tiếng kêu từ đâu đó phía trên tôi, mặc dù giọng nghe ở rất xa. Sau đó, một thứ
gì đó xô tôi thô bạo từ bên hông và khiến tôi lật nhào.
Một khuôn mặt mờ ảo lướt trên
tôi, và một thứ gì đó mát lạnh áp lên môi tôi. Một chất lỏng đặc quánh lạnh lẽo
chảy vào trong miệng tôi và bắt đầu trượt xuống cổ họng tôi, và giống như ai đó
đã làm phép để đóng băng bên trong của tôi.
Chất lỏng đó, bất kể nó là
gì, liền len lỏi trong phổi và cổ họng tôi, nhưng khi tôi thở hổn hển, hít vào
phổi một luồng khí lạnh giá, thì tôi nhận ra mình vẫn có thể thở được. Tuy
nhiên, cảm giác chết chìm trong chất nhờn quá sức chịu đựng đối với cơ thể tôi,
cơ thể ngay lập tức bắt đầu cố gắng loại bỏ chất nhờn lạnh bằng cách ép cơ thể tôi
ho ra.
Lăn người và tự chống tay và
đầu gối lên, tôi bắt đầu phập phồng như một con mèo ho sặc sụa.
Thứ chất lỏng màu xanh đặc
quánh bắn tung tóe trên mặt đất giữa hai bàn tay tôi thành từng đám bầy nhầy dày
đặc, kết tụ lại với nhau như những mảng nấm mốc trườn qua đá, sau đó co lại,
đen xì, và cứng lại.
Tôi lau nước bọt trên đôi
môi run rẩy của mình và kinh hoàng quay sang Trưởng Lão Rinia.
Bà lão cười hiền từ và vỗ nhẹ
vào lưng tôi. "Không sao không sao. Giờ thì cháu ổn rồi đấy.”
Tôi ngồi lại và hít thở sâu.
Không khí vẫn còn se lạnh như một buổi sáng mùa đông đầy sương giá và phảng phất
chút vị bạc hà. Cơn đau rát và mùi hôi thối còn sót lại đã biến mất.
“Cái gì — đó là thứ gì vậy?”
Mắt tôi nhìn về phía bãi bầy nhầy đen, rồi quay lại bà ấy.
Bà quay người và đi chậm về
ghế, cẩn thận ngồi lên rồi, đột nhiên tôi lại nghĩ đến hình ảnh của một bà lão
già yếu. “Là chất nhầy của ốc sên băng giá. Nó có tác dụng điều trị bỏng. Tuy
nhiên, nó không thể tồn tại lâu bên ngoài vỏ của nó. "
Rời mắt khỏi đống chất nhầy
màu đen, tôi nhìn Trưởng Lão Rinia với vẻ kinh tởm. “Vậy là bà đã nhét một con
sên xuống cổ họng cháu? Nhưng cháu thậm chí còn không bị bỏng ... nó là một loại
khí ... cháu tưởng rằng cháu đã bị dính độc. "
“Bỏng hóa chất,” bà ấy nói một
cách miễn cưỡng. “Vị trưởng lão đã dạy ta cũng là một người có tài chữa bệnh.
Tuy nhiên, ta không có dòng máu của người cổ đại, vì vậy ta đã phải dùng cách
dân dã hơn một chút. "
Tôi chưa bao giờ nghe Trưởng
lão Rinia nói về quá khứ của bà ấy, hoặc cách bà ấy đã học được về các loại
phép thuật của mình trước đây. Trong tích tắc, sự phấn khích muốn tìm hiểu thêm
về quá khứ của tiên tri bí ẩn cũng đủ khiến tôi quên béng đi con chuột hang động
và trải nghiệm cận kề cái chết. "Có phải đó cũng là người đã dạy bà các
aether thuật, cổ tự đồ không?"
“Đúng vậy. Bọn họ thực sự rất
tài giỏi. Ta đã mất cả đời chỉ để học một phần nhỏ những gì họ biết…” Trưởng
lão Rinia trầm ngâm suy nghĩ.
Bà ấy như nhảy cẫng lên, rồi
nở nụ cười ấm áp khi nghe tôi nói, "Thật không thể tưởng tượng được có ai
thông thái hơn bà."
"Có lẽ vậy. Thật không
may là trí tuệ của người cổ đại đã chết theo họ…”
Các pháp sư cổ đại đã xây dựng
nên những kỳ quan mà chúng ta vẫn chưa hiểu hết: thành phố nổi Xyrus, lâu đài
bay, cổng dịch chuyển kết nối tất cả Dicathen. Tôi đã đọc về chúng một chút,
nhưng có quá nhiều điều vẫn còn là một bí ẩn so với chúng tôi. (Darkie: càng lúc càng thấy Dicathen quá lạc
hậu so với Alacrya nhỉ)
“Nhân tiện, Ellie, cháu có
phiền kêu con thú to lớn đó của cháu ngừng lại trước khi nó phá tung cửa trước
của ta không?” Anh cả Rinia thích thú hỏi.
"Ồ xin lỗi!" Khẽ
rùng mình, tôi bật dậy và chạy trở lại vết nứt dẫn trở lại đường hầm. Boo vẫn
đang cặm cụi có len qua lối vào; cậu ta đã len qua khoảng trống đến tận vai của
mình, nhưng đó là khoảng cách tối đa cu cậu có thể len được.
Cậu ta dừng lại khi nhìn thấy
tôi. “Không sao đâu, Boo, ta không sao. Cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ quay lại sau khi
nói chuyện với trưởng lão Rinia, được chứ?”
Khế ước thú của tôi nhìn
tôi, sau đó khịt mũi và bắt đầu quay lại, từ từ lách ra khỏi khe hẹp.
Tôi vỗ nhẹ vào mõm Boo và
quay trở lại hang, cẩn thận đi vòng quanh đám bầy nhầy màu đen đến chỗ Trưởng
lão Rinia đang ngồi.
Chỉ có một chiếc ghế bên cạnh
đống lửa, vì vậy tôi ngồi chồm hổm trên phiến đá ấm dưới chân của trưởng lão
Rinia, cảm thấy mình giống như một đứa trẻ thực sự. Vì lý do gì đó, nhưng thứ mà
bà tiên tri già nói cứ loanh quanh trong đầu tôi.
"Ý của bà là sao khi bà
nói bà không có máu của người cổ đại?"
Trưởng lão Rinia khịt mũi và
nhìn tôi. “Nghe được rồi nhỉ? Đúng là cái miệng hại cái thân.” Vẻ mặt bà ấy trở
nên trầm ngâm, như thể bà ấy đang cố quyết định xem có thể nói với tôi bao
nhiêu điều – biểu cảm mà tôi đã nhìn thấy vô số lần trước đây trên khuôn mặt đầy
nếp nhăn của bà elf già - rồi bà ấy hít một hơi thật sâu.
“Đây không phải là điều mà hầu
hết mọi người đều biết, nhưng khi ta còn là một thiếu nữ, ta đã được dạy rằng
những pháp sư Emitter – pháp sư chữa trị - là người có mang dòng máu của các
pháp sư cổ đại trong huyết quản của họ. Thực tế đó chính là nguồn gốc sinh ra phép
thuật deviant cao cấp của họ. "
“Vậy, điều đó có nghĩa là mẹ
cháu là hậu duệ của các pháp sư cổ đại? Và cả… Arthur và cháu ư?” Tôi không chắc
điều đó có nghĩa là gì. Tôi thậm chí không chắc liệu mình có thể tin được bà
tiên tri già hay không. Nghe thì đúng thực sự khá viển vông, thậm chí còn ngớ
ngẩn nữa. Các pháp sư cổ đại là nhân vật truyền thuyết trong các câu chuyện cổ
tích, giống như asura.
Nhưng rồi sau này, các asura
thực sự có tồn tại. Arthur thậm chí đã đến quê hương của họ để tập luyện ...
Trưởng lão Rinia lắc đầu. “Ta
e rằng mình đi chệch hướng rồi. Chúng ta có thể nói nhiều hơn về những điều này
sau. Hiện tại, ta nghĩ tốt nhất là cháu nên giải thích chính xác thì cháu đã gặp
phải thứ gì trên đường đến đây?”
Bà ấy chỉ nói với tôi khi
nào bà ấy cảm thấy đã đến lúc, tôi biết chứ. Tôi cũng biết không có ích gì khi cố
gặng hỏi hoặc thu thập thêm thông tin từ bà ấy. Không ai hiểu được sức mạnh của
những lời nói tưởng chừng như đơn giản cả bà tiên tri, và sẽ không có gì thuyết
phục được bà ấy nói với tôi bất cứ điều gì mà bà không muốn, vì vậy tôi dịch lại
gần ngọn lửa hơn một chút và bắt đầu kể cho bà ấy nghe về cuộc chạm trán trong
đường hầm.
Trưởng lão Rinia ngả người về
phía trước trên ghế, hai tay đan vào nhau trong khi chăm chú lắng nghe câu chuyện
của tôi về những con chuột hang động và con quái vật mana kỳ quái, gầy gò đã
suýt giết tôi bằng đòn hơi thở độc của nó.
Khi tôi kết thúc, bà ấy ngả
người ra sau và thở dài. "Một con Blight Hob."
"Con gì cơ?" Tôi hỏi,
chưa bao giờ nghe nói về một sinh vật nào như vậy trước đây.
“Những sinh vật ác ma có thể
ngụy trang để sống giữa những con thú mana khác. Hầu hết những con thú mana chỉ
đơn thuần là những con thú, nhưng những con quái blight hob là giống loài đầy
thù hận và rất độc ác. Rất may là chúng không đến nỗi mạnh, nhưng chúng có trí
thông minh tầm mức trung bình, nên sẽ rất nguy hiểm nếu ta đánh giá thấp chúng.
"
“Nghe có vẻ như một con gì
đó mà bà sẽ nuôi dưỡng và huấn luyện để khiến mọi người tránh xa nơi này,” tôi
gắt gỏng lẩm bẩm.
“Đó là nếu cháu muốn bị giết
trong lúc đang ngủ,” trưởng lão Rinia mìm cười nham hiểm. “Nhưng cháu ở đây để
thảo luận điều gì khác, phải không? Và vì cháu đã gần chết trong quá trình đến
đây, cháu nên nói thẳng ra đi."
Mất cảnh giác, tôi mở miệng,
ho khan rồi lại ngậm miệng. Kể từ khi chạm trán lũ chuột hang động, tôi thậm
chí còn không nghĩ đến yêu cầu của Virion, và giờ tôi nhận ra rằng tôi không biết
mình cần phải hỏi ra sao.
Cơn sợ hãi khiến lòng bàn
tay tôi đổ mồ hôi và miệng tôi khô khốc. Rinia đang nhìn tôi đầy mong đợi,
nhưng tôi dường như không thể sắp xếp các từ trong tâm trí mình.
“Nào, nói đi chứ, cháu gái” trưởng
lão Rinia sốt ruột nói, mặc dù không phải quá thức giục. “Hãy kể cho ta nghe về
kế hoạch vĩ đại của Virion và tìm đến sự thông thái của ta đi, ta biết đó là lý
do tại sao cháu ở đây.”
“Nếu — nếu bà biết tại sao cháu
ở đây, thì tại sao bà cần hỏi cháu chi?” Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, dứt
khoát tránh ánh mắt xuyên thấu của bà lão elf. Tôi cố gắng tỏ ra vẻ lãnh đạm,
như thể tôi đang trêu chọc bà ấy, nhưng lời nói của tôi đã phát ra có hơi thút
thít, giống như một con chó con sợ hãi.
Bà ấy thở dài. “Cháu yêu của
ta…” Có rất nhiều sự ân cần, ấm áp và sự mệt mỏi trong giọng nói của bà ấy khiến
tôi không thể không quay lại và bắt gặp ánh mắt của bà ấy. “Cháu không có gì phải
sợ cả. Cháu đang phải gánh vác một gánh nặng mà cháu không cần phải gánh, nhưng
cháu cần biết rằng cháu hoàn toàn có thể làm được.”
‘Mình muốn đi chiến đấu với
Alacryans, nhưng mình thậm chí không thể hỏi bà một câu đơn giản mà không run,’
tôi giận dữ nghĩ. Tôi không còn là một đứa trẻ nữa.
“Trưởng lão Rinia,” tôi nói
nghiêm túc, lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên quần và hắng giọng, “chúng cháu
sẽ cử một nhóm lực lượng tấn công đến Elenoir để giải cứu một đoàn vận chuyển
tù nhân elf đang được di chuyển — được vận chuyển — từ Zestier vào các chốt
quân sự mới được thành lập dọc ở bìa rừng Elshire. Tổng Tư Lệnh Virion muốn được
nghe bà chia sẻ lời khuyên thông thái của mình, và cho chúng cháu biết bất cứ
điều gì mà bà về nhiệm vụ lần này.”
Trưởng lão Rinia đã nhắm mắt
lại khi tôi nói, gật đầu một cách lơ đãng. Tôi chờ đợi, nhìn hai tròng mắt của bà
ấy đảo xung quanh bên dưới đôi mi đang nhắm nghiền. Tôi nghĩ rằng bà ấy đang đọc
một cuốn sách tàng hình nào đó mà chỉ bà ấy mới có thể nhìn thấy.
Đôi mắt bà ấy mở trừng trừng
và nghiêng người về phía trước, úp mặt vào tay mình. Các khớp ngón tay nhăn
nheo của bà ấy dần trở nên trắng bệch khi bà ấn đầu ngón tay vào thái dương.
Khi bà ấy lên tiếng, giọng bà ấy khàn khàn và mệt mỏi.
“Trước khi ta có thể ban phước
lành để cháu tham gia nhiệm vụ tới Elenoir này, ta cần cháu giúp ta làm một việc
nhỏ.”
Câu trả lời của bà ấy làm
tôi ngạc nhiên. “Cháu xin lỗi, không có ý thiếu tôn trọng gì đâu ạ, Trưởng lão
Rinia, nhưng cháu đâu có đến đây để nhận lời cầu phúc của bà.”
Bà lão nở một nụ cười đầy ẩn
ý và tựa cằm vào lòng bàn tay. “Không, nhưng cháu sẽ cần nó nếu cháu hy vọng đạt
được điều mà cháu mong muốn.”
Tôi cúi đầu, thừa nhận rằng bà ấy nói đúng thật. "Cái - bà muốn cháu làm gì?"
"Con phải đi săn và giết
chết con Blight Hob mà cháu vừa chạm trán cho ta, cháu gái yêu dấu."
[] [] []
#Darkie