25/11/21

Chapter 300: Bốn Bộ Tộc

[] [] [] 

Phải mất một lúc thì mắt tôi mới thích nghi được với sự thay đổi của ánh sáng. Bên trong túp lều của trưởng lão bộ tộc Mỏ Lao khá mù mịt, không có ánh sáng nào ngoại trừ những tia ánh sáng mỏng manh chiếu qua các khe hở trên túp lều.

Nội thất trong túp lều này rất đơn giản: có một chiếc giường lớn làm bằng lông vũ, cỏ nâu và những chùm lông trắng mịn, và có một chậu rửa bằng đồng đầy nước đặt cạnh cửa. Có một lớp băng mỏng đã hình thành trên bề mặt nước.

Treo xung quanh túp lều, trên những cành cây nhỏ trong phòng là những thứ trông giống như những chiến lợi phẩm. Có một số vòng cổ làm bằng răng nanh lớn và xương xẩu nhỏ, lớp da của một sinh vật bốn tay mà tôi không biết là con gì, và thậm chí một hàng hộp sọ của loài giống mèo xếp ngay ngắn.

‘Gu thẩm mĩ của mấy gã bạn lông lá này dị phết nhỉ,’ Regis nghĩ.

‘Chúng ta chưa thể chắc chắn rằng bọn họ là đồng minh hay kẻ thù,’ tôi cảnh báo, ánh mắt của tôi lướt từ món này sang món khác cho đến khi sự chú ý của tôi tập trung vào chiếc vòng cổ làm bằng móng vuốt. Không phải mấy thứ đó trông khá giống mấy cái trên bục à?

Khi chim trưởng lão leo lên giường và ngồi xổm xuống, đôi chân khẳng khiu của ông ta gập lại và tôi có thể nhìn rõ hơn những ngón chân móng vuốt của ông ta.

‘Cũng có lý.’ Regis khẳng định. ‘Bây giờ câu hỏi lớn nhất đặt ra là, họ đã đặt chúng ở đó hay là do mấy con gấu kia? Tôi nghĩ-'

Giọng của Regis bị át đi khi mắt tôi tập trung vào một thứ thú vị hơn nhiều. Khi chim trưởng lão yên vị, chỉ trong giây lát, tôi đã bắt gặp một tia ánh sáng lấp lánh màu tím dưới đệm. Có một loại thánh vật nào đó ẩn bên dưới đó, tôi dám chắc luôn. Thậm chí có thể là một mảnh vỡ của cổng dịch chuyển.

“Ngồi đi, ngồi đi,” lão chim già kêu, vẫy cánh quanh túp lều.

Giả vờ như tôi chẳng thấy gì, tôi ngồi trên nền đất cứng xung quanh giường, cho rằng ngồi chung giường với người cao tuổi là bất lịch sự, và Caera ngồi xuống bên cạnh tôi. Không biết bắt đầu từ đâu, tôi im lặng và đợi trưởng lão tộc Mỏ Lao lên tiếng.

“Im lặng là khôn ngoan,” con chim già nói một cách nghiêm túc và gật đầu cái mỏ đen của mình lên xuống. "Đã từ rất lâu, rất lâu rồi kể từ khi một ascender đến thăm chúng ta."

"Chúng tôi có nhiều câu hỏi cần hỏi, trưởng lão, nhưng trước tiên, chúng tôi nên gọi ông là gì?" Tôi hỏi một cách lịch sự.

Con chim già màu xám ngoáy mỏ và kêu lên theo cách mà tôi không đời nào có thể lặp lại được, rồi nó cười, một tiếng cười như hạt thóc được xay ra. "Trong ngôn ngữ của mấy người là Old Broke Beak."

Mỉm cười vì cái tên khá chính xác, tôi đưa tay vào ngực và nói, “Và tôi là — Ar…” Tôi dừng lại, suýt chút nữa tiết lộ tên thật của mình.

“Người này là Grey,” Caera cắt ngang, liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ, “và tôi là Caera. Rất vinh dự được gặp ông, Old Broke Beak.”

"Làm thế nào mà ông biết nói ngôn ngữ của chúng tôi?" Tôi hỏi, hy vọng lấp liếm lỗi lầm vừa rồi của tôi.

Dù rằng chúng tôi rất muốn rời khỏi khu vực này nhanh chóng nhất có thể, tôi vẫn vô cùng tò mò về những con chim trong tộc Mỏ Lao này này. Kể từ khi tái sinh vào thế giới này, tôi chứa hề gặp một con quái vật mana hoặc aether nào thông minh như những sinh vật này cả.

Phải chăng các pháp sư cổ đại đã mạnh đến mức họ tạo ra thực thể sống có tri giác, trí thông minh như thế này ư? Nghe thật sự rất là khó tin.

"Một ascender khác, đủ khôn ngoan và kiên nhẫn để lắng nghe, và đã dạy lão khi lão vẫn còn mới chỉ tập bay." Con chim trưởng lão vỗ mỏ nhiều lần, xù lông và mổ vào lớp đệm bên dưới trước khi tiếp tục. “Lão đã tiếp thu kiến ​​thức này và chia sẻ ngôn ngữ nói với các ascender tìm thấy nơi này kể từ đó — nói đúng hơn là đã cố thử. Nhiều người không đủ khôn ngoan để nghe những lời của lão.”

Tôi gật đầu, cũng chẳng khó tưởng tượng các ascender mạnh mẽ có thể đã đến khu vực này chỉ để tấn công mọi con thú aether mà họ nhìn thấy, mà không nhận ra không phải tất cả đều là quái vật hung hăn hoang dã.

Nhưng nếu họ có thể chống trả lại những ascender đủ mạnh để đến khu vực này…

‘Vậy thì những người này phải mạnh hơn vẻ bề ngoài nhiều,’ Regis nói thay.

“Lão rất vui vì các người đã đến, và các người đều mang theo trí khôn ngoan bên mình,” con chim già tiếp tục. "Chúng ta cần cả hai người, và cả hai người cần chúng ta."

Caera nghiêng người về phía trước, đôi mắt đỏ rực nhìn vào đôi mắt màu tím của trưởng lão Mỏ Lao. "Ông có biết những mảnh vỡ của cánh cổng nằm ở đâu không?"

"Các bộ tộc giữ chúng, đúng vậy, nhưng chúng sẽ không giao lại các mảnh vỡ cho hai người đâu, không hề." Old Broke Beak lắc đầu nguầy nguậy, chiếc mỏ dài cắt qua lại trong không khí như một lưỡi dao sắc bén.

"Các bộ tộc?" Caera hỏi.

“Đúng vậy, bốn bộ tộc, và những con thú hoang dã, đầy nhẫn tâm, cũng mang theo các mảnh vỡ, nhưng chúng luôn săn lùng những loài khác. Những con thú hoang dã không bao giờ ngủ, không bao giờ sợ hãi và có lòng tham lam vô đáy.” Trưởng lão nghiêng người về phía trước, nhìn từ Caera sang tôi rồi lại quay lại. “Nhưng các bộ tộc khác còn thậm tệ hơn. Thảm khốc. Ngu dốt. Four Fists (Bốn Nắm Đấm), Ghost Bears (Gấu Ma), Shadow Claws (Vuốt Bóng Đêm)… chỉ có tộc Spear Beaks (Mỏ Lao) mới có trí khôn ngoan.”

"Gấu Ma?" Tôi hỏi, đầu liền nghĩ đến sinh vật vô hình giống gấu mà chúng tôi đã chiến đấu dưới mái vòm.

“Những con quái vật tàn khổng lồ bạo và khát máu,” trưởng lão nói một cách đáng ngại, xù lông như thể đang rùng mình. “Gấu Ma giết chóc như ngoé, di chuyển âm thầm qua các cơn bão, đột kích bất ngờ trong đêm. Nếu cậu thấy một con,” - ông ta rướn người về phía trước, cái mỏ nứt nẻ của ông ta tiến đến gần mặt tôi trong vòng vài inch - “thì hãy giết chết nó, nếu không nó sẽ săn lùng cậu mãi mãi. Gấu Ma không bao giờ từ bỏ con mồi. "

Tôi chỉ gật đầu, cẩn thận không để lộ suy nghĩ của mình. Con Gấu Ma mà chúng tôi từng chạm trán dường như không phải là một cỗ máy giết người tàn nhẫn. Trên thực tế, nó tỏ ra cực kỳ thận trọng và tò mò, sau đó liền chạy trốn trước khi làm hại bất kỳ ai trong chúng tôi.

‘Hay là do chúng ta làm nó sợ?’ Regis chỉ ra. ‘Hầu hết những người khác làm gì thấy được những con… Gấu ma hay gì gì đó, và cũng không có nhiều người thực sự có thể nhìn thấy chúng như chúng ta đâu mà.”

‘Cũng có thể ngươi nói đúng,’ tôi thừa nhận, nhưng tôi vẫn không chắc chắn. Tuy nhiên, tôi không muốn đề cập kiến ​​thức của chúng tôi về con gấu ma, vì vậy, tôi hỏi trưởng lão Mỏ Lao chi tiết về các bộ tộc khác.

“Những tộc khác… cũng tệ không kém, vâng. Bộ tộc Bốn Nắm Đấm trông khá giống cậu, nhưng lại không giống. Chân ngắn, cánh tay dài và vạm vỡ như bộ ngực của một chim Mỏ Lao trưởng thành. Khuôn mặt thì bẹp dúm, xấu xí, với hàm răng như thế này.” Sử dụng đôi cánh đầy lông vũ của mình, lão bắt chước những chiếc răng nanh hoặc ngà lớn trông khá dị hình.

"Vuốt Bóng Đêm là loài sống để chiến đấu, để giết chóc." Old Broke Beak chỉ vào hàng hộp sọ mèo. “Chúng luôn rình rập chúng ta, leo lên các đỉnh núi và ném trứng của chúng ta ra khỏi tổ.”

Caera buồn bã lắng nghe con chim già nói. Cô lắc đầu khi ông ta nhắc đến trứng. “Thật kinh khủng. Tôi rất lấy làm tiếc, trưởng lão.”

“Ông nói chúng ta cần nhau,” tôi nhắc ông ta, háo hức đưa cuộc trò chuyện trở lại các mảnh vỡ của cái cổng. “Vậy mỗi bộ tộc này đều nắm giữ một mảnh vỡ của cánh cổng ra khỏi khu vực này ư? Tại sao?"

Ông ta nhắm mắt lại, chiếc cổ dài đung đưa nhẹ nhàng như thể ông đang ngân nga một bài hát trong đầu. Cuối cùng khi đôi mắt màu tím của ông ta mở ra lần nữa, một cảm giác cổ xưa nhưng lại uể oải, mệt mỏi bao trùm ông.

“Đã từ rất lâu, rất là lâu rồi lão chưa hề nghĩ đến việc này. Tộc Mỏ Lao đã luôn luôn là bộ tộc đã cố gắng truyền đạt trí tuệ đến các bộ tộc khác, nhưng bây giờ lão đã biết bọn chúng không thể học được điều đó. Những tộc khác sẽ không cung cấp cho cậu các mảnh còn thiếu đâu. Cậu phải tiêu diệt chúng. Tất cả bọn chúng. Lấy mảnh vỡ của chúng về. Khi cậu có các mảnh vỡ, lão sẽ đưa cho cậu mảnh vỡ được bảo vệ từ lâu bởi tộc Mỏ Lao.”

“Tôi xin lỗi vì nói thẳng thừng, nhưng tại sao ông không thể đưa cho chúng tôi mảnh của mình bây giờ?” Caera hỏi, chăm chú quan sát trưởng lão.

Cổ ông ta vẹo sang một bên đến mức đầu gần như lộn ngược lại. “Nếu các ascender thất bại, và chết trong tuyết, dưới móng vuốt và hàm răng và cơn thịnh nộ của các bộ tộc khác, thì chúng ta sẽ mất phần mảnh vỡ của chính mình trong ngôi đền của Đấng Sáng Thế. Không, như thế không khôn ngoan.”

Mặc dù đúng là ông ta cũng có lý, nhưng tâm trí tôi liền để ý một điều mà ông ta nói. "Đấng Sáng Thế?"

Chiếc mỏ dài và sẫm màu di chuyển lên xuống từ từ. “Các bộc tộc khác chỉ cảm nhận được năng lượng của Đấng Sáng Thế trong các thánh vật, vì vậy chúng tích trữ và tôn thờ những thứ đó. Bọn chúng quá ngu dốt và quá bạo lực để nghĩ thông suốt về mục đích của các mảnh vỡ, vâng.”

Có vẻ như những bộ tộc này đã phát triển niềm tin và tạo nên các câu truyện thần thoại về các pháp sư cổ đại djinn, mái vòm và cổng dịch chuyển. Nếu các mảnh vỡ của cổng tiết ra aether, và những sinh vật này có thể cảm nhận được nó, thì việc chúng thèm muốn các mảnh vỡ hoàn toàn có lý.

“Cần có món quà từ các Đấng Sáng Thể thì mới có thể sửa chữa được cổng dịch chuyển. Mấy người thực sự có thể làm được vậy ư?"

Tôi gật đầu. Cũng giống như trong phòng gương, chúng tôi chỉ có thể đến vùng đất bão tuyết này là vì tôi đã có sẵn các dụng cụ cần thiết để vượt qua nơi này.

‘Thử thách chồng chất thử thách,’ tôi im lặng trầm ngâm.

Vào lúc đó, bụng dạ Caera réo ầm ầm ầm ĩ. Lão ấy quay lại, nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy với đôi mắt mở to, cái mỏ nứt nẻ của ông ta hé ra một chút. “Đồ ăn, vâng. Lão thật là một người chủ tồi. Quá nhiều chuyện, trong khi mọi người đang đói. Đi nào. Chúng ta đã ngồi. Chúng ta đã nói chuyện. Bây giờ, chúng ta ăn, vâng.”

Chân của trưởng lão kêu lách cách khi ông ta đứng dậy và dẫn đường ra khỏi túp lều của mình. Bên ngoài, chúng tôi phát hiện ra vài con chim Mỏ Lao đang lảng vảng gần đó, đang chăm chú nhìn chúng tôi khi chúng tôi theo trưởng lão trở ra vùng núi lạnh giá.

Miệng ông ta va đập lách cách, và những người khác gật đầu kính cẩn và bắt đầu đi theo chúng tôi, xếp thành hai hàng dài.

Lông mày của Caera nhíu lại vì lo lắng, rồi cô ấy nhìn tôi, nhưng tôi chỉ gật đầu và đi theo sau ông ta.

Những con chim Mỏ Lao khác thì thầm và kêu cạch cạch trầm thấp, tiếng sột soạt ấy ngày càng lớn hơn khi chúng tôi đi theo trưởng lão chim xuyên qua ngôi làng. Những người khác thò mỏ ra khỏi nhiều túp lều và chen nhau đứng trong cuộc diễu hành ngẫu hứng này. Một vài con chim khác bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu kỳ lạ của chúng vang vọng khắp hốc núi.

Chúng tôi đi theo trưởng lão đến một túp lều khác, những túp lều này gần giống hệt nhau với một cánh cửa màu xám bạc màu che phủ. Ông ta ngoạm mỏ ba lần và đám đông phía sau chúng tôi im lặng, rồi con Mỏ Lao lông đen mà chúng tôi nhìn thấy khi vào làng bỗng xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Bọn họ trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ của mình, sau đó con chim Mỏ Lao màu đen dùng mỏ đẩy cái móc treo sang một bên để trưởng lão bước vào, vẫy cánh ra hiệu cho chúng tôi cùng vào.

Tôi liếc nhìn lại bầy; tất cả đều hoàn toàn im lặng và đứng yên, đôi mắt tím của họ dõi theo chúng tôi. Những con bay vòng tròn phía trên chúng tôi cũng trông khá kì lạ, họ bay lòng vòng đan xen nhau một cách quái lạ.

Caera đi qua ô cửa mờ mịt và tôi theo sau cô ấy. Bỗng một cảm giác siêu thực, ma mị ảo ma bỗng bao trùm lấy tôi như một tấm chăn dày phủ lên trí óc.

Bên trong túp lều này gần giống hệt của trưởng lão chim, mặc dù không có thùng rửa bằng đồng, và chiến lợi phẩm duy nhất trên tường là hộp sọ của một con gấu nhỏ với một lỗ hẹp ngay trên hốc mắt bên phải. Nó trông quá nhỏ so với một con gấu trưởng thành hoàn toàn.

Một chim Mỏ Lao thứ hai, gần giống với hướng dẫn viên của chúng tôi nhưng có một dải lông dựng lên đỉnh đầu, đang ngồi trên giường liền đứng dậy và lảng sang một bên sau một vài tiếng kêu của con chim lông đen.

Nằm giữa tổ là một quả trứng lớn, màu hồng nhạt. Caera nhìn tôi một cách lưỡng lự một lần nữa, nhưng tôi im lặng, chờ đợi trưởng lão chim già hành động.

Trưởng lão chậm rãi đi ngang qua túp lều, đưa móng vuốt xuyên qua lớp cỏ khô và lông của cái tổ, sau đó nhẹ nhàng gõ vào quả trứng ở nhiều điểm khác nhau. Ông ấy nói mà không quay sang. "Quả trứng này sẽ không thể nở thành con non."

Sau đó, không một lời cảnh báo, ông ta mổ chiếc mỏ sắc bén của mình xuyên qua lớp vỏ của quả trứng, chọc thủng nó. Tôi vừa kinh hoàng vừa hứng thú theo dõi ông ta bắt đầu nhặt từng mảnh vỏ, dùng mỏ cắn nát chúng và nuốt chúng xuống cho đến khi có một lỗ lớn ở trên cùng, để lộ ra lòng đỏ vàng, nhầy nhụa.

‘Bất ngờ chưa, vkl.’ Regis thì thầm trong sự bàng hoàng.

Con trưởng lão hớp một ngụm đầy mỏ, sau đó đút mỏ (cross beak) vào mỏ con chim Mỏ Lao gầy trước khi ăn hết quả trứng. Cả hai đều lặp lại nghi lễ đó với co chim Mỏ Lao, người cũng ăn phần của mình.    (Darkie: mong khúc này t dịch sai, chứ t không muốn thấy cảnh hai con chim đá lưỡi nhau tý nào cả)

“Ăn đi,” trưởng lão nói một cách đơn giản, sau đó cả ba con Mỏ Lao đứng sang một bên, nhìn chúng tôi đầy trông mong.

Tôi có thể thấy những suy nghĩ của Caera hiện rõ trên khuôn mặt mình, khi cơn đói và sự ghê tởm của đang giằn xé nội tâm cô.

Đây chắc là một dạng văn hoá quan trọng nào đó, thậm chí có thể được coi là nghi lễ tôn giáo cho cặp chim đã sẵn sàng cống nộp trứng của mình. Mặc dù việc những sinh vật này ăn chính trứng của mình nghe thật ghê tởm, tôi mong rằng họ sẽ không hiểu nhầm sự do dự của chúng tôi, và thậm chí có thể thấy bực tức nếu chúng tôi từ chối lời đề nghị của họ.

Và ngoài ra, Caera không thể cứ mãi ăn tuyết để sống được.

Cúi đầu kính cẩn vời từng con chim Mỏ Lao, tôi cẩn thận bước vào tổ và nghiêng mình xuống quả trứng. Bên trong trứng khá dày, ấm và nhầy nhụa. Dùng cả hai tay chụm lại, tôi múc một phần nhỏ và húp nó một cách miễn cưỡng.

Nó có một hương vị đậm đà, hơi nhầy nhụa, nhưng không đến mức khó ăn, nói chung là một cảm giác rất lạ đời. Mặc dù vậy, tôi nhanh chóng ăn hết lòng trứng nhầy nhụa, rồi tôi bỗng nhận ra gì đó rất khác về nó.

Lòng đỏ trứng Mỏ Lao đầy aether, và ăn nó cho phép cơ thể tôi nhanh chóng hấp thụ aether, giúp nạp đầy aether cho cốt lõi của tôi sau một đêm dài đằng đẵng trong bão tố.

‘Regis, ngươi có—’

'Cảm nhận được nó ư? Ố yeah…’ Regis trả lời, tận hưởng nguồn aether mà chúng tôi hấp thụ chỉ từ một ngụm trứng nhỏ đó.

Caera nhìn tôi với đôi môi mím chặt và khuôn mặt nhăn nhó. Tôi hất đầu về phía quả trứng Mỏ Lao một cách mời gọi.

Cô ấy nghiến chặt hàm và nhìn tôi đầy khổ sở trước khi quỳ xuống chiếc tổ bên cạnh quả trứng lớn, màu hồng và thò tay vào lòng đỏ. Nữ quý tộc Alacryan nín thở và nhanh chóng nuốt một ngụm trứng nóng hổi.

“Ừ, ăn đi. Ăn đi,” Old Broke Beak nói một cách khích lệ.

Caera và tôi lần lượt múc từng nắm lòng đỏ nhầy nhụa và tiếp tục ăn cho đến khi chỉ còn một vũng chất nhờn cạn dưới đáy vỏ trứng.

Đối với Regis và tôi, ăn lòng đỏ giàu ather giống như uống aether tinh khiết, nhưng tôi có thể thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Caera gần như ngay lập tức. Mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để giữ được tính lạc quan ngay cả sau những ngày không có thức ăn, nhưng sau khi ăn no căng bụng khiến biểu cảm cô ấy tươi tỉnh hơn và mặt hơi buồn ngủ, và bất chấp ban đầu có hơi lưỡng lự, nhưng rồi cô ấy vẫn háo hức ăn đến từng miếng trứng cuối cùng trong vỏ.

Quay sang tôi với đôi mắt sụp mí, cô ấy mở miệng định nói gì đó nhưng thay vào đó là một tiếng ợ hơi nhỏ thoát ra từ miệng cô ấy. Caera tròn mắt kinh ngạc và cô ấy đưa tay lên miệng.

“Thật không phù hợp với một quý cô,” tôi nhận xét.

Caera chỉ đảo mắt, lau môi và trả lời, "Đồ phân biệt giới tính."

Xung quanh chúng tôi, suýt thì không để ý, nhưng Old Broke Beak và những người khác trò chuyện một cách yên tĩnh. “Red Wings và True Feather sẽ cung cấp tổ của họ cho hai người để cả hai nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe. Sau đó, nếu cả hai người sẵn lòng, Swiftsure, người đã đưa cả hai đến với chúng ta, sẽ dẫn hai người đến chỗ của bộ tộc Vuốt Bóng Đêm. Được chứ?"

"Được. Cảm ơn ông." Caera gật đầu, cố gắng hết sức để giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

“Chắc chắn rồi, trưởng lão,” tôi nói, cảm thấy ngà ngà say vì lòng đỏ giàu ather hơn là no.

True Feathers và Red Wings bước nhẹ xung quanh tôi và bắt đầu phá vỡ phần còn lại của vỏ trứng, tách ra từng mảnh và cắn nát chúng bằng chiếc mỏ mạnh mẽ, và trong giây lát quả trứng đã hoàn toàn biến mất.

Mỗi con Mỏ Lao xoè cánh, rồi ra khỏi túp lều càng lúc càng có cảm giác ấm áp hơn.

Ngay sau khi con Mỏ Lao cuối cùng rời khỏi túp lều, Caera ngã người và lăn ra nằm sấp trong sấp lông và cỏ, mắt cô ấy đã nhắm lại và hơi thở đều đặn.

‘Cô ấy chắc chắn đã thấy… thoải mái hơn khi ở gần chúng ta nhỉ,’ Regis nhận xét, bật ra một tiếng cười khúc khích.

‘Ngừng nói chuyện và tập trung đi. Ta hy vọng ngươi sẽ hồi phục toàn bộ sức mạnh vào ngày mai,’ tôi đáp, ngồi ở giữa Caera và lối vào của túp lều.

Thở ra một hơi thở, tôi tập trung vào aether chạy khắp cơ thể. Tôi đã không cảm thấy bão hòa với aether kể từ khi tôi hấp thụ hết đống aether của con rết khổng lồ, và lần này tôi cũng sẽ không để nó lãng phí.

Tuy nhiên, thay vì tinh chỉnh lõi aether của mình, tôi kích hoạt Thần Tốc. Ngồi yên trên mặt đất, tôi quan sát nhận thức của tôi về thế giới xung quanh mở rộng cho đến khi tôi có thể nhìn thấy tất cả các hạt aether xung quanh tuôn chảy theo mọi hướng.

Tôi có thể cảm thấy tim mình đập liên hồi trong lồng ngực và đầu óc tỉnh táo trong lúc tập trung vào những luồng aether đan xen nhau.

Việc thất bại trong thi triển Thần Tốc khi đuổi theo con Gấu Ma trong cơn bão đã dạy tôi hai điều: một là, mặc dù kỹ năng này rất thuận tiện, nhưng lạm dụng nó có thể gây tử vong; và hai, tôi đã mất quá nhiều thời gian để tìm được con đường chính xác.

Có ích lợi gì khi tôi có một khả năng có thể đưa tôi dịch chuyển khắp không gian ngay lập tức mà lại phải mất quá nhiều thời gian để tìm ra con đường có thể đưa tôi đến nơi tôi muốn?

Vì vậy, trong khi Caera ngủ, tôi ngồi và quan sát, chữ cổ tự của Thần Tốc tỏa ra ánh sáng vàng dịu thắp sáng túp lều. Tôi quan sát cách các hạt aetheric di chuyển, cách chúng hoạt động và nghiên cứu các quy tắc nhất định giúp tôi sử dụng Thần Tốc một cách tự nhiên hơn.

***

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, rồi Caera cuối cùng cũng tỉnh dậy, mắt lờ đờ và đờ đẫn vì ngủ quên mất. Mặc dù tôi khá kiệt sức vì tập trung cả đêm, nhưng cơ thể tôi như toát lên một nguồn sinh khí mới. Chúng tôi thấy Swiftsure kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài túp lều, háo hức lên đường.

Tuy nhiên, trước khi chúng tôi rời làng Mỏ Lao, trưởng lão chim già đã có một số lời khuyên khôn ngoan dành cho chúng tôi.

“Swiftsure rất nhanh chân và khôn ngoan. Cậu ta sẽ hướng dẫn cả ha người đến làng của các bộ tộc khác, nhưng một Mỏ Lao không thể địch lại Vuốt Bóng Đêm hoặc một con Bốn Nắm Đấm,” ông ta cảnh báo một cách nghiêm nghị. “Đừng trông mong gì đến việc nói chuyện với bọn chúng. Đừng ngần ngại giết hết chúng. Thứ ngôn ngữ duy nhất bọn chúng biết là bạo lực, và muốn rời khỏi đây thì đó là cách duy nhất. Hãy quay trở lại với những mảnh khác, và lão sẽ cung cấp cho cậu mảnh cuối cùng.”

Sau đó, Swiftsure dẫn chúng tôi trở lại đỉnh núi rỗng, một số con Mỏ Lao khác theo sau chúng tôi đến tận vách đá để tiễn chúng tôi với những cái quắc mỏ vui vẻ và những tiếng kêu khàn khàn nghe như tiếng reo hò.

Tôi nhìn xuống mép vách đá dốc đứng trong khi Caera thì đang chuẩn bị tinh thần để leo xuống.

Bước tới chỗ Caera, tôi kéo cô ấy lại gần và vòng tay qua eo cô ấy.

"À-ừm, c-cái gì vậy?" Caera lắp bắp, trong khi con sói Regis huýt sáo trong đầu tôi.

Đi đến gần mép vách đá với Caera trong tay, tôi quay sang người hướng dẫn viên của chúng tôi. “Swiftsure. Chúng tôi sẽ gặp cậu ở dưới đó."

Tôi nhìn con chim aetheric trắng nghiêng cái cổ dài bối rối ngay trước khi tôi bước ra khỏi mép vách đá, với Caera trong tay.

Nữ quý tộc Alacryan hét lên trong kinh ngạc rồi nhanh chóng biến thành một tiếng thét kinh hãi khi chúng tôi lao thẳng xuống phía thềm đá tầm vài chục mét bên dưới.

‘Ờ ừm, Arthur? Tôi biết cậu sống dai như gián nên chả chết được đâu, nhưng tôi không nghĩ quý cô hai sừng kia sẽ có thể… '

Tôi kích hoạt Thần Tốc ngay khi chúng tôi chuẩn bị tiếp đất và hoà vào con đường aether dẫn chúng tôi xuống thẳng mặt đất chỉ cách chúng tôi vài mét.

Tôi tiếp đất gần như không một tiếng động, động lực rơi đã hoàn toàn biến mất.

“Ồ…” Regis lẩm bẩm, hoàn toàn chết lặng. "Hoặc tôi đoán cậu cũng có thể làm điều đó."

Caera vẫn vùi đầu vào ngực tôi, móng tay cô ấy cắm sâu vào da tôi ngay cả khi tôi thả cô ấy ra.

“Cô có thể buông tay ra được rồi đó,” tôi nói khi cặp sừng của cô ấy cắm sâu hơn vào người tôi.

Caera nao núng chần chừ nhìn xuống và nhận ra chúng tôi đã không còn ở trên không. Để chắc chắn hơn, cô ấy dậm chân xuống nền đất cứng trước khi đẩy tôi ra.

“L-Làm thế nà—Cái quái g—Anh!” Caera trừng mắt nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, tức giận rồi thẳng tay đấm vào ruột tôi với sức mạnh có thể thực sự làm gãy một vài cái xương nếu là người thường. “Lần tới mà anh muốn nhảy xuống vực thì đi mà ôm con chim kia mà nhảy xuống!”

Tôi xoa bụng, nhăn mặt vì đau. "Hiểu rồi…"

Swiftsure hạ cánh cách chúng tôi vài bước chân, giương đôi cánh lớn nhìn tôi với vẻ tò mò. "Vuốt Bóng Tối?" Cậu ta hằn giọng, giọng gần giống như một câu hỏi, nhưng tôi không hiểu cậu ta muốn nói gì.

Hướng dẫn viên của chúng tôi liền từ bỏ việc nhìn tôi để tìm câu trả lời, và phát ra một âm thanh khó chịu và dẫn chúng tôi đi tiếp.

Caera vẫn còn giận tôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn tôi như thể cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ không để ý, cô ấy nhìn tôi giống như Swiftsure vậy.

‘Mới qua một đêm thôi mà học chiêu xịn nhở,’ Regis nói, thích thú với buổi biểu diễn.

‘Ta sẽ cần thêm thời gian để tập Thần Tốc nếu thực sự muốn sử dụng nó trong lúc chiến đấu, nhưng ta đang dần hiểu được nó.’

Khi chúng tôi đến đáy của khe núi, chúng tôi rẽ phải, di chuyển ra khỏi miệng núi. Con đường đầy đá, gồ ghề này đưa chúng tôi đi vòng ra sau ngôi làng Mỏ Lao trên đỉnh vách đá, sau đó chúng tôi rẽ phải một lần nữa và tiếp tục đi trong im lặng trong nhiều giờ.

Không có gió và tuyết, nên chỉ cần đi bộ thôi cũng làm đủ ấm cho chúng tôi. Bụng và lõi của chúng tôi đã đầy, khiến chuyến đi bộ khá dễ chịu.

Trong khi đi bộ, tôi nghĩ về tất cả những gì tôi đã thấy và nghe trong thời gian ngắn ngủi của chúng tôi với làng Mỏ Lao. Tôi rất lấy làm lạ khi chim già trưởng lão lại cứ một mực khăng khăng rằng các bộ tộc khác chỉ là những con thú hung bạo, ngu dốt. Rốt cuộc, chính sự thận trọng của con Gấu Ma đã khiến tôi rất chắc chắn rằng nó có trí thông minh.

Rõ ràng từ các chiến lợi phẩm được treo đầy tự hào trên tường của các trưởng lão như muốn nói các bộ tộc rất thù ghét nhau, nhưng chiếc đầu lâu gấu nhỏ trong lều của Red Wings và True Feather trông chẳng khác gì con non.

‘Không phải trong cung điện của cậu ở Trái đất cũng có cả một đống thú nhồi bông, đầu thú và có cả hai con gấu Bắc Cực sao?’ Regis chỉ ra.

Lông mày tôi nhíu lại vì khó chịu. ‘Không phải thế…’

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người bạn đồng hành của tôi đã đúng. Chúng tôi chỉ xem những con gấu đó là động vật, và không thấy có gì lạ khi xác chết của chúng được nhồi bông để trang trí.

Có lẽ Mỏ Lao xem các bộc tộc khác không hơn gì quái thú hoang dã.

‘Tôi muốn nói rằng chúng ta chỉ cần tàn sát sạch bách và chim cút khỏi đây lẹ thôi. Cậu biết đấy, nếu chúng ta có thể có thêm một vài quả trứng như thế nữa thì ngon cơm luôn…’

Bản thân tôi cũng từng nghĩ đến điều đó, và Regis biết rất rõ điều đó. Nếu chúng tôi có thể tiêu thụ đủ số trứng của tộc Mỏ Lao, chúng tôi có thể đạt đến cảnh giới sức mạnh aether tiếp theo – dù cho nó có là dù đi nữa.

Tuy nhiên, việc tiêu thụ trứng của một loài có tri giác có cảm giác rất sai trái. Có vẻ như bằng cách nào đó, dù đúng là chúng tôi được mời ăn cái trứng đó, và khi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng tôi đã không hề nhìn thấy con Mỏ Lao trẻ con nào cả. Tôi tự hỏi liệu các con non của giống loài kì lạ này khó được sinh ra lắm hay sao.

Chim trưởng lão đã tuyên bố rằng sẽ cái trứng đó không nở được con non, nhưng nếu không nở được thì đẻ trứng để làm quái gì?

Suy nghĩ này nối tiếp suy nghĩ kia, tôi say mê trong hàng vạn câu hỏi vì sao khi chúng tôi đi theo người hướng dẫn của mình, đôi lúc cậu ta đi dưới đất với chúng tôi, đôi lúc thì bay lên cao, dò tìm đường đi. Mặc dù Swiftsure không thể nói được ngôn ngữ của chúng tôi, nhưng cậu ta đã học được một vài từ và có thể giao tiếp đủ tốt bằng cách chỉ tay và la hét.

Ánh sáng dường như không thay đổi khi chúng tôi đi bộ, và mặc dù chúng tôi đã đi được vài giờ, nhưng màn đêm không bao giờ buông xuống.

Tôi đang mãi chìm trong suy nghĩ thì Swiftsure búng mỏ để thu hút sự chú ý của chúng tôi. “Gần rồi,” cậu ta ta nói với giọng cao vút.

Rồi cậu ta xà xuống mặt đất, lao về phía trước chúng tôi về phía một rặng đá tối tăm lộ ra. Khi đến gần, cậu ta khoanh hai chân để thân hình tròn trịa gần chạm đất và rón rén dùng cánh vẫy chúng tôi về phía trước.

Caera và tôi quỳ xuống chống, sau đó bắt đầu bò qua tuyết.

“Đó là…” Caera thì thầm ngay khi chúng tôi đến gần mỏm đá nơi Swiftsure đang ngồi. Tôi cũng nheo mắt lại.

Dưới sườn núi dốc là một bãi đất nhỏ mọc đầy cây cối không màu. Trong những lùm cây rậm rạp, có vài chục túp lều sừng sững như làng của chim Mỏ Lao. Có gì đó đang di chuyển trong làng.

"Bốn Nắm Đấm", Swiftsure kêu lên.

[] [] []