[] [] []
Regis và tôi đứng ở cổng vào, bên ngoài thì cơn bão tuyết ngày càng dữ dội hơn. Lối vào đã bị sập một phần và nhanh chóng bị phủ đầy tuyết. Trước mặt chúng tôi là một khung cảnh xám và trắng mờ ảo, những tiếng gió hú gào thét ầm ĩ và tuyết bay với tốc độ đủ để xé nát da thịt.
Tôi gãi má. “Trông vậy chứ
biết đâu không đến nỗi tệ đâu.”
Regis nói. "Biết đâu đó
câu nói cuối cùng của đời cậu thì sao."
Lờ đi lời nhận xét ranh mãnh
của người bạn đồng hành, tôi tiến đến cuối đường hầm, nơi tuyết đã chất thành đống
và gần lấp đầy cái hố sâu được tạo ra bởi lửa của Caera. Những đám mây màu tím
xoáy ầm trong cơn bão, khiến tuyết có màu hơi hồng tím và càng khiến nó khó
nhìn thấy hơn.
"Chờ đã, cậu thực sự
nghiêm túc đấy à?" Regis hỏi, đi quanh tôi để đứng giữa tôi và cơn bão. “Hôm
qua chúng ta không thể nhìn thấy gì cách chúng ta vài mét, và thậm chí hôm nay
bão còn lớn hơn nữa mà.”
“Ừ, nhưng chúng ta không thể
cứ tiếp tục ngồi không và hy vọng cơn bão qua đi được,” tôi nói, bước qua người
bạn đồng hành của mình.
Tôi vận aether vào người, cường
hoá cơ thể để chống lại cơn lạnh và những khối băng tuyết đập vào. Rồi tôi bắt
đầu đi lên khỏi đường hầm. Từng bước chân tôi chìm xuống lớp tuyết mềm, dày,
làm tôi phải liên tục dùng tay để xúc tuyết tươi sang một bên.
Ngay cả với lượng ather dồi
dào xung quanh giúp bổ sung dự trữ của tôi, tôi có thể cảm thấy lõi của tôi
đang cạn đi nhanh chóng khi những cơn gió lạnh buốt liên tục đập vào lớp aether
bảo vệ tôi. Tôi phải bước đi chậm rãi và với tư thế rộng để không bị bão hất
tung bay theo gió. Những cơn gió bão tuyết liên tục thay đổi hướng, thay đổi cảnh
quan theo từng đợt thổi và khiến tôi mất đi phương hướng.
“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa,
giọng nói của tôi bị át đi bởi tiếng gió hú liên hồi.
Thừa nhận thất bại, tôi quay
lại. Bão tuyết đã bắt đầu lấp đầy đường đi mà tôi đã tạo để đến được chỗ này,
nhưng lần theo liên kết tinh thần của tôi với Regis, tôi nhanh chóng tìm thấy lối
vào đường hầm dẫn trở lại mái vòm sắp sửa biến mất.
Khi tôi quay lại, Caera đã
thức và đang đứng cạnh Regis, người quấn chặt trong nhiều lớp ga trải giường.
Caera nhìn tôi chằm chằm trước
khi rùng mình. "Chỉ nhìn anh thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy lạnh hơn rồi."
Tôi nhìn xuống và thấy cơ thể
mình đóng một lớp tuyết dày từ đầu đến chân.
“Cậu có tìm thấy gì ngoài đó
không? Có lẽ là thấy một chút tuyết hả?” Regis hỏi với một nụ cười ranh ma.
Gom lớp tuyết dày trên mái tóc
lúa mì và trên vai, tôi nhanh chóng thả nó xuống đầu người bạn đồng hành của
mình.
"Đm!" Regis hét
lên, giọng nói nhỏ của cậu ta nhỏ xíu dưới lớp tuyết. Cậu ta cố gắng chui ra khỏi
đống tuyết bằng thân hình bé nhỏ của mình, chật vật mãi thì Caera cúi xuống và nắm
đuôi kéo cậu ta ra.
“Có vẻ như chúng ta sẽ bị mắc
kẹt ở đây một khoảng thời gian rồi đây,” tôi nói với Caera và rũ bỏ phần tuyết
còn lại trên người.
Nữ quý tộc Alacryan thở dài.
"Tôi cũng đoán là vậy."
Đi bộ trở vào đường hầm và
vào mái vòm, tôi ngồi vào trại của chúng tôi và bắt đầu suy nghĩ. Ý nghĩ về việc
chỉ ngồi không chờ đợi vô phương hướng cũng đáng sợ như mạo hiểm đi xuyên qua
bão tuyết. Tôi cố lý luận về việc có nên sử dụng thời gian này để cải thiện lõi
aether của mình hay không, nhưng quá trình này khiến tôi quá dễ bị tấn công, và
Regis vẫn cần trở lại hình dáng ban đầu.
Khi tôi tiếp tục suy nghĩ về
hành động tiếp theo của mình thì bỗng Caera thu hút sự chú ý của tôi, khi cô ấy
đang bới đống đồ vật ở chân cầu thang. Mắt cô sáng lên khi nhặt một món đồ nhỏ
trước khi nhét vào túi, rồi quay lại tìm kiếm tiếp. Một lúc sau, cô ấy quay trở
lại đống chăn mà chúng tôi đã trải sẵn, mang theo một nắm xương nhỏ và những
viên đá mịn.
"Cô đang tính làm gì đấy?"
Tôi hỏi.
“Đến đây đi rồi anh sẽ biết,”
cô ấy nói, vỗ xuống nền đất bên cạnh mình.
Tính tò mò thắng thế, tôi bước
đến chỗ cô ấy thì thấy Caera đang dùng dao để vẽ một khung hình lục giác lên nền
đá nhẵn.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng cô ấy
đang cố gắng vạch ra tọa độ của chúng tôi trong khu vực này, nhưng sau đó cô ấy
bắt đầu đặt các loại đá và xương ngẫu nhiên vào hai mặt đối lập của khung bản.
“Tôi cho đây là một trò chơi
gì à?” Tôi hỏi, lông mày nhíu lại.
“Đây là một trò chơi chiến
lược phổ biến giữa các thượng huyết tộc”, cô giải thích, điều chỉnh một số mảnh
vụn để chúng nằm ở trung tâm của các khung lục giác. "Tôi có mang theo một
bảng, nhưng vì nhẫn không gian của tôi đã bị hỏng, nên thôi chơi đỡ trên này vậy."
Caera đã không ăn gì trong
nhiều ngày. Trong nhiệt độ lạnh giá này, cơ thể cô ấy cần phải đốt nhiều calo
hơn để tăng nhiệt độ bên trong, chắc cô chỉ trụ được một tuần, nhiều nhất là
hai tuần, mà không có một số thức ăn thích hợp. Ấy vậy mà, cô ấy dường như
không quan tâm đến điều đó khi cô ấy ngồi trước tấm bảng được vẽ nguệch ngoạc.
"Bây giờ có phải là lúc
không?" Tôi hỏi và đứng lên.
Caera nhướng mày nhìn lên.
"Ủa xin lỗi, bộ anh có một số công việc cấp bách khác phải giải quyết à,
Grey?"
Tôi đảo mắt, nhưng vẫn ngồi
xuống đầu đối diện của tấm bảng. “Rồi rồi, nhưng cô sẽ phải dạy tôi luật chơi
cơ bản đấy.”
***
“Vì vậy, các quân Pháp Giới
Sư có thể di chuyển tới năm ô trống theo một hướng nhất định—”
“Không, nó có thể di chuyển
đến bất cứ đâu trong bán kính 5 ô. Đây, để tôi chỉ lại cho anh một lần nữa,” Caera
nói, lên tiếng to lấn át tiếng ồn ào của trận bão tuyết bên ngoài.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau
trên đống trải giường trong mái vòm, bảng trò chơi vẽ giữa chúng tôi trong khi
Regis vẫn ở trong cơ thể tôi để bổ sung trữ lượng aether cho bản thân. Trước mặt
tôi là những mảnh xương, mỗi mảnh được chạm khắc một hình hình vuông, đường thẳng,
hình tam giác hoặc hình tròn nhỏ. Các quân của Caera là những tảng đá nhẵn, được
chạm khắc bằng một trong bốn biểu tượng đó.
"Và những mảnh có đường
kẻ là Tiến Công?" Tôi ngập ngừng hỏi.
“Yep,” Caera bĩu môi nói.
"Và nó không phải là một đường kẻ, nó là một thanh kiếm."
Tôi cúi đầu xuống bảng để
nhìn kỹ hơn. “Tôi khá chắc chắn đó là một đường kẻ đấy.”
“Tôi có phải bậc thầy điêu
khắc đâu, dùng trí tưởng tượng bay bổng của mình đi chứ,” Caera vặn lại. “Dù
sao đi nữa, những quân Pháp Giới Sư, cái mảnh có biểu tượng ngọn lửa—”
“Hình tam giác,” tôi sửa lại.
“Ngọn lửa,” cô nhấn mạnh,
“là quân linh hoạt nhất. Tốt nhất thì các quân Thủ Hộ Vệ nên được dùng làm hàng
phòng thủ trong khi các quân Tiến Công thì rất giỏi trong việc ăn được quân
khác. Mà nhớ là anh chỉ có thể ăn được quân khác bằng cách nhảy qua nó.”
"Và cô thắng nếu cô ăn
được quân cờ Trinh Sát của tôi?"
“Mhmm,” Caera gật đầu.
"Hoặc nếu con cờ Trinh Sát của tôi chiếu được Trinh Sát của anh, đó được gọi
là một chiến thắng thực sự.”
Tôi nhướng mày. "Chiến
thắng thường với chiến thắng thực sự có gì khác nhau?"
"Chiến thắng thực sự
khó thực hiện lắm, do đó nó được coi là một thành tích tuyệt vời."
"Nghe như là một cách gì
đó để các quý tộc phô trương kỹ năng của mình vậy."
"Tôi cũng cho rằng nó
là như vậy." Caera cười khúc khích khi cô đặt các quân cờ về vị trí ban đầu.
"Anh đã sẵn sàng chưa?"
Tôi gật đầu. Mặc dù tôi chưa
từng chơi trò chơi này trước đây, nó cũng tương tự như các bàn cờ chiến lược
trong quá khứ của tôi đến mức tôi có thể dễ dàng áp dụng quy tắc trong tâm trí
tôi.
“Thường thì, quân màu trắng
đi sau,” cô ấy nói, chỉ vào những mẩu xương của tôi.
Cúi nhẹ đầu, tôi ra hiệu cho
Caera đi trước. Cô ấy đưa quân Thủ Hộ Vệ lên một ô. Tôi di chuyển một quân Tiến
Công bên góc ngoài của mình đến góc ngoài cùng bên trái của bàn cờ.
Caera đáp trả bằng cách di
chuyển một con cờ Pháp Giới Sư của cô ấy lên mép bảng, đối diện với quân Tiến
Công mà tôi vừa đặt. Lần này, tôi cũng di chuyển con Pháp Giới Sư của mình lên,
đặt nó xung quanh quân Thủ Hộ Vệ bên ngoài của tôi và lên ô phía trước để nó chiếu
con Thủ Hộ Vệ của cô ấy.
Tuy nhiên, Caera dường như
đã đoán trước được nước đi này, bởi vì cô ấy đã di chuyển quân Tiến Công của
mình ra sau Thủ Hộ Vệ. Do đó, con Pháp Giới Sư của tôi sẽ không thể ăn được
quân nào trong năm ô di chuyển của nó.
“Ồ, nước đi hay đấy,” tôi trầm
ngâm, như là nói với bản thân hơn là với Caera.
Chỉ mất chút ít thời gian
thì thế trận bắt đầu nghiêng về phía cô ấy. Sau khoảng bảy lượt di chuyển, tôi
biết mình không thể nào thắng được, nên tôi đã quyết định di chuyển các quân cờ
xung quanh để xem Caera sẽ phản ứng như thế nào.
Thế thì ít ra, Caera đã
không thể giành được chiến thắng thực sự như cô ấy mong muốn, khiến cô ấy mím
môi tức giận.
“Thêm trận nữa,” cô ấy tuyên
bố, di chuyển các quân trở lại vị trí ban đầu sau khi ăn được trinh sát của tôi.
“Được thôi,” tôi nói, thích
thú trước khiếu cạnh tranh của cô ấy.
Caera chơi rất hay. Rõ ràng
là cô ấy muốn sử dụng trò chơi này để tìm hiểu thêm về tôi, nhưng qua vài lần
tiếp theo, tôi cũng có thể hiểu rất rõ về cô ấy.
Cô di chuyển một cách thận
trọng, nhưng luôn trong thế chủ động. Mỗi nước đi đều có có chiến lược kỹ càng,
thể hiện rõ ở chỗ cô ấy muốn giữ được nhiều quân cờ nhất có thể trong khi từ từ
ăn hết các quân cờ của tôi. Và quà vài ván đầu tiên, tôi rất thích chiến thuật
của cô ấy, nhưng tính cách của cô ấy đã bị bộc lộ trong trò chơi, và để lộ một
điểm yếu quan trọng mà tôi có thể lợi dụng.
“Lần này tôi thắng rồi nhé,”
tôi nói với một nụ cười tuơi, cố tình nhấc quân Trinh Sát của cô ấy từ từ khỏi
bảng cho cô ấy xem.
“C-Chờ đã,” cô ấy nói, đôi mắt
đỏ ngầu của cô ấy quét từng inch trên bàn cờ như để tìm sai lầm nào đó trong
các nước đi của mình.
Tôi cố nén cười. Thực ra thì
tôi chỉ suýt soát thắng được ván này thôi, đều là nhờ lòng tham đạt được một
chiến thắng thực sự của chính Caera. Nếu không nhờ vậy, tôi sẽ không thể chiến
thắng được.
“Cứ nhìn cho đã đời đi, nhưng
như thế cũng không thay đổi bất cứ điều gì,” tôi cười khúc khích.
Caera hất đầu lên, lườm tôi
trừng trừng. "Anh đã chơi trò chơi này trước đây rồi, đúng không."
Tôi lắc đầu. "Không hề."
"Tôi đã chơi trò chơi
này trong nhiều năm, và mặc dù tôi không phải là người giỏi nhất, nhưng không đời
nào tôi lại dễ dàng thua một người mới chơi đến vậy được."
Thở dài, tôi đặt quân trinh
sát trở lại. “Tôi chỉ thắng vì cô tham lam thôi. Cô nghĩ rằng tôi sẽ không nhận
thấy cô đang cố gắng giành chiến thắng thực sự à?"
Caera tròn mắt và giả vờ ho
khan để che đi xấu hổ.
"Cô đã cố tình dùng
Pháp Giới Sư của mình để chặn ba bước đi của tôi, với hy vọng lôi Trinh Sát của
tôi ra khỏi căn cứ, để dọn đường cho Trinh Sát của cô, phải không?"
"Đấy! Như thế chứng tỏ
là chỉ những người nào từng chơi rồi thì mới có cái lối suy nghĩ đó được,” cô
nói.
“Điều đó chỉ chứng tỏ là do
cô quá hiếu thắng, và cũng là một kẻ thua cuộc thôi,” tôi trả lời với một nụ cười
nhếch mép.
“Chỉ là anh ăn may thôi,” cô
lẩm bẩm, đặt các mảnh về vị trí ban đầu.
“Yep, và tôi khá chắc chắn rằng
tôi sẽ thua nếu cô chơi nghiêm túc,” tôi nói một cách bình tĩnh. “Cô chơi hay đấy,
Caera. Không cần phải là dân chuyên mới biết được điều đó.”
Caera nheo mắt. "Anh biết
không, Grey, anh liên tục khiến tôi ngạc nhiên đấy?"
“Tôi sẽ coi đó là một lời kh-”
Tôi ngẩng đầu lên, kịp lúc để nghe thấy một tiếng động khác so với tiếng gió hú
thường ngày.
Caera khẽ cau mày và nghiêng
đầu sang một bên, nhưng tôi ngay lập tức hướng mắt về ô cửa duy nhất dẫn vào
mái vòm.
Caera dõi theo mắt tôi, và cả
hai chúng tôi đều im lặng chờ đợi. Trong một giây, tôi tưởng chắc mình vừa nghe
nhầm. Chắc có thể là gió đập vào mái vòm.
Rồi đột nhiên, tôi lại nghe
thấy nó một lần nữa: tiếng một thứ gì đó nặng nề lê trên sàn đang di chuyển qua
đường hầm băng tuyết. Nó đang tiến đến chỗ chúng tôi.
________________________________________
“Ra sau bục ngay,” tôi nói với
giọng nhỏ nhẹ, đứng lên và lao đi nấp sau bục với Caera theo ngay sau tôi.
“Anh có cảm nhận được nó là
thứ gì không? Nó có mạnh hơn chúng ta không?” Cô ấy thì thầm, trong giọng nói của
cô có một chút sợ hãi.
“Không phải thế.” Tôi quỳ xuống,
ló đầu ra góc bục thềm để có thể nhìn thấy cánh cửa. “Có thứ gì đó đã để lại đống
lặt vặt kia ở đây. Điều đó chứng nó nó có trí thông minh. Tôi muốn xem nó là thứ
gì trước khi chúng ta chiến đấu.”
Tôi tập trung thính giác của
mình vào đường hầm, cẩn thận lắng nghe xem có bất kỳ tiếng động nào khác tiếng cơn
gió lớn thổi ầm ầm không, nhưng tôi không nghe thấy gì. Lúc này, Regis đã tỉnh
dậy.
‘Biết đâu chỉ là gió thì s...’
Người bạn đồng hành của tôi
ngay lập tức ngừng nói khi một khối aether lớn, màu tím xuất hiện ở ngưỡng cửa,
lớn đến mức nó phải cố gắng chui lọt qua. Bóng hình aether đó dừng lại, quay về
phía trang bị của chúng tôi, và tôi nghe thấy một loại âm thanh như khịt mũi vậy.
Mãi cho đến khi bóng dáng
aether đó xoay chuyển và bước một cách thận trọng về phía tấm khăn trải giường
của chúng tôi, tôi mới có thể nhìn rõ hơn. Nó có một cơ thể khá dài, đầy cơ bắp,
lưng gù và bốn chi mạnh mẽ. Cái đầu hình gấu của nó hạ thấp xuống đất và tiếp tục
đánh hơi, có vẻ như là cố gắng ngửi lấy mùi của chúng tôi.
Nó có kích thước và hình dạng
tương tự như Boo, mặc dù cao hơn và cơ thể không quá to. Mỗi bước đi của sinh vật
giống gấu này đều chậm rãi và có chủ ý, chuyển động của nó rất thận trọng đến mức
tinh tế.
Nhưng tại sao tôi lại không
thể nhìn thấy nó? Tôi có thể nhận thấy lớp aether, nhưng lại không thể thấy con
thú đó. Nó gần giống như đó là một hồn ma bằng aether, một thực thể aether thuần
tuý vậy.
‘Tôi không nghĩ ma nó tạo ra
âm thanh khi bước vào trong đường hầm của chúng ta đâu,’ Regis nói, như bác bỏ
suy nghĩ của chính tôi.
Cẩn thận quay lại khiến
Caera chú ý, tôi chỉ vào mắt mình, sau đó chỉ về phía con thú đột nhập. Cô ấy
nhìn tôi bối rối, và lắc đầu.
‘Nó vô hình,’ Regis nghĩ,
nhưng tôi lắc đầu.
‘Còn hơn cả vô hình, nó có
thể sử dụng aether để ẩn thân, để không bị nhìn thấy.’
‘Một chiêu hơi bị tiện lợi
mà tôi không ngại học đâu,’ Regis nói một cách háo hức.
Đột nhiên, con gấu vô hình
dùng mõm đẩy vào bảng trò chơi, hất tung những mảnh cờ lên nền nhà trắng và lạnh.
Caera tròn mắt ngạc nhiên,
nhưng cô cố gắng giữ im lặng. Tuy nhiên, bóng dáng màu tím vô hình đang tiến lại
gần hơn, cái đầu của nó nhìn truy theo hướng mà Caera và tôi vội vã chạy về đây.
Tôi đẩy Caera sang một bên,
sau đó chỉ lên trên rồi tốc biến thẳng lên trên bệ và sấp xuống để con thú
aetheric không thể nhìn thấy tôi.
Caera cũng làm theo, nhảy lên
đỉnh của bục và dùng tay để hạ cánh nhẹ nhàng và im ắng.
Vài giây trôi qua trước khi
tôi nghe tiếng khịt mũi từ bên dưới.
Nó đang di chuyển rất chậm
xung quanh mép của bục, vì vậy tôi bắt đầu vận aether vào cơ thể của mình để đề
phòng sinh vật đó tìm thấy chúng tôi.
‘Có lẽ chúng ta nên tấn công
trước, để khiến nó bất ngờ.’
‘Không, ta muốn xem nó đang
làm gì đã.’ Tôi trả lời. ‘Nếu con thú aetheric này có trí thông minh, và nếu có
thể giao tiếp được với nó, thì có lẽ nó có thể giúp chúng ta thoát khỏi khu vực
này.’
‘Làm quần gì có lần nào mà
chúng ta gặp một con quái vật có trí thông minh trong Thánh Tích đâu ba?’ Regis
trả lời, nhưng tôi phớt lờ lời cậu ta, mặc dù đúng là cậu ta không hoàn toàn
sai.
Trượt qua nền đá mượt, tôi
di chuyển xung quanh để có thể nhìn qua bục. Sau khi con gấu đó đi vòng quanh,
nó tiến đến đống đồ đạc ở chân cầu thang, và tôi cảm thấy thất vọng.
Phải chăng là do mùi của đống
xương đã khiến nó đến đây?
Nhưng thay vì lục soát đống xương,
con gấu cẩn thận đặt thứ gì đó lên đó, rồi đi từ từ về phía cửa.
Nhận thấy nó sắp rời đi, tôi
từ từ khom người lên và giơ hai tay lên trên đầu với hy vọng là biểu hiện cho
hoà bình ở khắp nơi, ngay cả đối với những con gấu vô hình biết dùng aether.
Sinh vật màu tím cứng người,
hoàn toàn đứng yên và im lặng.
‘Có vẻ như nó không biết
chúng ta có thể thấy nó,’ Regis nghĩ. ‘Sao giờ?'
Từ từ đứng thẳng dậy với hai
tay giơ lên, tôi nhìn thẳng vào mắt của con vật—hoặc là nơi tôi nghĩ sẽ là mắt
của nó. “Bọn này sẽ không làm hại ngươi đâu,” tôi nói với tông giọng đều đều và
cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Con gấu vẫn bất động. Tôi cho
rằng nếu tôi không thể nhìn thấy aether, thì chắc nó sẽ hoàn toàn vô hình và im
lặng. Tôi tự hỏi không biết còn những loại thú aether nào khác sinh sống trong
vùng tuyết này không, nếu một sinh vật to lớn và hùng vĩ như nó lại có một cơ
chế tự vệ ấn tượng đến vậy.
"Anh đang làm cái gì thế?"
Caera rít lên.
“Tôi không chắc,” tôi nói từ
khóe miệng. Tôi bước sang một bên về phía cầu thang, không rời mắt khỏi con gấu
ẩn thân bằng aether, chậm rãi đi cho đến khi tôi chạm vào cầu thang. Tôi bước
xuống từng bậc một cách thận trọng và chậm rãi.
Đến cuối cầu thang, tôi tiến
lên một bước. Ngay lập tức, một tiếng gầm vang át cả trận bão tuyết bên ngoài
tràn ngập mái vòm rộng lớn. Qua khóe mắt, tôi có thể thấy Caera ngay lập tức
lao ra, rút ra lưỡi kiếm màu đỏ của cô ấy.
Con quái vật aetheric bắt đầu
lao vào tôi.
Tôi giơ một cánh tay lên, ra
hiệu cho Caera lùi lại trong khi che vận một lớp aether bảo vệ cơ thể. Tôi có
thể cảm thấy nguồn dự trữ aether của mình đang cạn kiệt, nhưng tôi buộc phải cực
kì thận trọng trước đối thủ không rõ sức mạnh này.
Tôi hạ thấp tư thế để nó lao
thẳng vào, hy vọng nó sẽ đổi hướng tấn công hoặc quay đi, nhưng thay vào đó, nó
lại hạ thấp cái đầu rộng của mình và aether xung quanh nó bùng lên khi nó lao
thẳng vào tôi.
Trong giây phút cuối cùng,
tôi đẩy lòng bàn tay vào hông nó, hy vọng khiến nó mất thăng bằng. Tuy nhiên,
con quái vật đã chuyển trọng lượng của nó ngay lúc tôi chưởng, và sử dụng sức mạnh
từ cú đánh của tôi để quay người tại chỗ. Con quái vật vô hình vung bàn chân to
như cái dĩa của nó về phía tôi.
Tôi giơ tay đỡ lấy cái chân
khổng lồ của nó, rồi xoay người và hất cánh tay của nó qua vai tôi. Aether bùng
lên từ lõi của tôi, tôi gồng sức để ném con vật khổng lồ nặng hai tấn lên cầu
thang, làm rung chuyển toàn bộ mái vòm.
Lớp aether bao bọc con gấu loé
sáng và mờ đi, và đột nhiên tôi có thể nhìn thấy rõ con thú ẩn bên dưới lớp
aether, nằm trên chân cầu thang.
Nó có bộ lông dày màu trắng
rực rỡ, lấp lánh ánh hồng ngọc khi con vật đó di chuyển. Một cái xương lởm chởm
chĩa ra từ vầng trán rộng của nó, giống như sừng đã bị cưa ra khỏi hộp sọ vài
inch, và một lớp xương buộc quanh vai như áo giáp vậy.
"Anh vừa mới... vật con
thú khổng lồ này thật luôn hả?" Caera hỏi, từ từ đi xuống cầu thang.
“Ta không muốn làm tổn
thương ngươi,” tôi nói với con gấu đã bị choáng váng vì cú quật. Tôi đã thấy nó
để lại một thứ gì đó trên đống đồ vật dưới chân cầu thang dẫn lên bục; chắc chắn
là có lý do.
Tôi bước lại gần con quái vật
màu trắng giống gấu thì mắt nó đột nhiên mở to và nó lao vào tôi với tốc độ
nhanh đến mờ ảo.
________________________________________
Tôi tròn mắt ngạc nhiên,
nhưng tốc độ phản ứng của tôi không hề chậm hơn con gấu. Tôi xoay gót chân ngay
khi con gấu cố gắng tóm lấy tôi và cố gắng nắm lấy bộ lông dày của nó. Thật
không may, con gấu đã vận một bộ giáp aetheric một lần nữa và tay tôi bị trượt
ra.
Tôi ngã nhào xuống đất trước
khi lấy lại thăng bằng. Ngay lúc đó, Caera đã liền lao theo sau con quái vật
đang bỏ chạy với thanh kiếm trong tay.
"Khoan! Đừng có giết
nó—”
Tôi cảm thấy nhói ở xương sống
khi cô ấy triệu hồi sức mạnh Vritra của mình và phón ngọn lửa đen bùng lên dữ dội
ngay ngưỡng cửa, ngay phía trước con thú aether đang chạy thoát.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Con gấu lại gầm lên một lần nữa, và lao qua bức tường lửa dữ dội, để lại mùi lông
khét lẹt.
Vận aether vào cổ tự, tôi
kích hoạt Thần Tốc, nhưng một cơn đau buốt dữ dội bùng lên trong người tôi. Trữ
lượng aether của tôi còn rất ít vì Regis, và tôi đã dùng hết aether lúc nãy rồi,
nên tôi không có đủ aether để sử dụng Thần Tốc.
"Đừng để mất dấu nó,
Regis!" Tôi ra lệnh, trong lòng rủa thầm.
‘Rõ.’ Regis lao ra, bây giờ
cậu ta có kích thước của một con chó săn lớn, và chạy theo con gấu đen và tím mờ.
"Grey này, không đáng để..."
“Cô cũng đã thấy nó giả vờ bất
tỉnh rồi,” tôi cáu kỉnh, cắt lời Caera. "Nó có trí thông minh, và nếu
chúng ta có thể tìm ra nó đến từ đâu, chúng ta có thể tìm thấy những mảnh còn
thiếu của cái vòm."
Ngay cả Caera vẫn còn lưỡng
lự không chắc chắn, tôi dám chắc như thế là rất đáng. Tuy nhiên, ở đây lại tồn
tại một sinh vật có thể thao túng aether theo cách mà tôi không thể làm được.
Việc nó xuất hiện ở đây chắc
chắn phải có một ý nghĩa gì đó. Nó không thể chỉ tình cờ đi lang thang đến đây,
và trông nó có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi ở đây, điều đó có nghĩa là nó
không đến đây vì chúng tôi.
Các pháp sư cổ đại dijin đã
thiết kế Thánh Tích này nhằm để thách thức tất cả những ai bước vào đây. Việc
các thánh vật không hoạt động trong khu vực này, cổng thoát hiểm bị hỏng, con gấu
vô hình đó; tất cả đều phải có liên quan đến nhau.
Caera nhìn tôi với ánh mắt cứng
rắn, xuyên thấu nội tâm. “Tôi không biết sao anh không bị đóng băng đến chết ở
bên ngoài đó, nhưng tôi thì có đấy. Tôi có thể trụ được một chút, nhưng…”
Cô ấy không cần phải nói hết.
Tôi biết cô ấy muốn nói gì. Nếu chúng tôi đuổi theo con thú aether nhưng bị lạc
trong cơn bão, cô ấy có thể sẽ bỏ mạng.
“Nếu chúng ta không sẵn sàng
chấp nhận rủi ro, chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi đây,” tôi nói một cách
nghiêm túc, nhìn thẳng đôi mắt đỏ tươi của cô ấy. Cô chỉ gật đầu, sau đó lùi lại
một bước và vận sức mạnh của mình. Một ngọn lửa ma mị mờ ảo chập chờn bùng lên
khắp cơ thể cô.
‘Cậu đang ở đâu vậy?’ Regis
hét lên trong đầu tôi.
‘Đang tới. Đừng để mất dấu nó!’
Tôi lao qua cánh cửa và
phóng nhanh ra với Caera ở ngay sau tôi. Vào thời điểm chúng tôi quay lưng lại
với bức tường, Regis đã đi trước chúng tôi rất xa, và chộp được lấy gót chân của
con gấu khổng lồ.
Tôi có thể nhìn thấy chỗ bị
nó cọ xát vào hai bên của đường hầm khi nó chạy ra, vai của nó khoét nhiều rãnh
dày vào bức tường tuyết, khiến đường hầm bị sụp đổ một phần, buộc tôi và Caera
không còn cách nào khác ngoài việc phải đào đường ra, làm lãng phí đi thời gian
quý giá.
Chúng tôi leo bề mặt trong
khi tôi tiếp tục bổ sung aether. Con gấu lao vun vút qua lớp tuyết rơi rất dày,
và vì nó có màu tím nên rất khó có thể nhìn thấy nó trong cơn bão tuyết này đầy
aether này, ngay cả bóng dáng màu đen của Regis cũng gần như tàng hình.
Tuy nhiên, nó vẫn để lại những
dấu chân in sâu trong tuyết, và tôi đã lần theo nó mà không chút do dự.
Rồi giọng nói của Regis vang
lên trong đầu tôi. ‘Tôi sắp mất dấu nó rồi, Arthur! Nó đang bơi qua tuyết như một
con cá lớn giận dữ ấy. Tôi không thể theo kịp được!’
‘Ráng thêm chút nữa thôi,’
tôi thúc giục, trữ lượng aether được bổ sung đủ để sử dụng Thần Tốc.
Sử dụng tất cả sức mạnh của
cơ thể asuran này, tôi dùng những dấu chân trên tuyết làm điểm tựa để tiếp tục truy
đuổi. Caera vùng vẫy theo sau tôi, luồng khí rực lửa giúp giữ ấm cho cô ấy và
ăn sạch những mảnh vụn bay qua chúng tôi trong những cơn bão thổi mạnh.
Tôi dừng lại, quay sang
Caera, người vẫn cố gắng đuổi kịp. "Tiếp tục đi theo con đường này!"
Tôi la lớn. "Tôi sẽ đi trước."
Caera mở to mắt, nhưng tôi
không đợi cô ấy trả lời. Quay lưng lại, tôi kích hoạt thần tự của mình.
Tôi tìm kiếm những các con
đường aether mà tôi có thể nhảy vào khi sử dụng Thần Tốc.
Nhưng trận bão tuyết aether
này cũng phát ra ánh sáng tím, che khuất mọi thứ, kể cả những con đường và những
điểm đến aether của tôi. Tim tôi đập thình thịch khi tôi cảm nhận được con đường
xung quanh mình trong khi thời gian tiếp tục trôi đi. Biết rằng tôi không thể
lãng phí thêm thời gian nữa, tôi cố chấp lao đại vào một con đường aether lung
linh.
Rồi tôi bước một bước về trước.
[] [] []