25/11/21

Chapter 299: Đôi Cánh Trong Tuyết

[] [] [] 

Thế giới biến dạng, kéo dãn và gấp khúc trong màu tím, và âm thanh gió hú khắc nghiệt khắp nơi đã bị giảm xuống thành một tiếng ầm ầm xa xôi trong khoảng một bước đi duy nhất của tôi.

Đối với những người khác, Thần Tốc diễn ra ngay lập tức. Nhưng tôi đã phải chật vật để não nộ xử lý toàn bộ cảnh quan đang thay đổi nhanh chóng khi tôi đến gần điểm đến của mình. Tôi cần phải biết và dự đoán chính xác quang cảnh xung quanh mình khi tôi đến, nếu không, mất phương hướng trong tích tắc đó sẽ khiến kẻ thù của tôi có đủ thời gian để phản đòn.

Nhưng khi tôi đến đích thì tôi chẳng thấy thân hình khổng lồ của con gấu kia đâu, hay cả người bạn chó đồng hành của mình. Thay vào đó, tất cả chìm trong bóng tối. Sau đó là cảm giác nghẹt thở như bị chôn vùi, giống như một loài gặm nhấm bị bóp trong tay vậy. Có thứ gì đó đang che miệng tôi, đang ôm chặt vào tay và chân tôi, đè lên mắt tôi, lấp đầy miệng tôi.

Một cảm giác sợ hãi mù quáng tràn vào tôi, khiến cho nhịp tim của tôi tăng vọt và hơi thở gấp gáp, dồn dập, dồn dập xung quanh miệng khiến tuyết càng tan nhanh hơn, đe dọa khiến tôi nghẹt thở.

‘-éo gì vậy?’ Regis nhắn, đầu óc cậu ta gần như trống rỗng vì lo lắng. ‘Arthur? Arthur!'

‘Dùng Thần Tốc – bão tuyết che tầm nhìn – trượt mục tiêu – chôn vùi dưới tuyết…’

Suy nghĩ của tôi đứt quãng khó tập trung, thậm chí còn rối loạn hơn khi tôi bị chôn vùi.

Đây là trường hợp duy nhất mà tôi đã thất bại trong việc thi triển Thần Tốc, và cũng là lần đầu tiên tôi không chỉ cảm thấy bị mất phương hướng, mà còn gặp phản phệ của aether thuật nhánh không gian. Nếu tôi tốc biến xuống lòng đất hoặc sâu dưới đại dương thì chắc chắn tính mạng của tôi sẽ bị đe doạ.

Tôi rũ bỏ những suy nghĩ không cần thiết, thứ khiến tôi chìm sâu hơn vào tuyết, và cố tạo một inch trống xung quanh mặt và thân mình.

Xoay người và ngọ nguậy, tôi dùng toàn bộ cơ thể để phá vỡ lớp tuyết dày đặc để có chút không gian để thở. Lúc tôi tạo được một khoảng trống nhỏ, tâm trí tôi cũng đã thông suốt hơn một trước.

‘Regis, tìm ta. Tìm một vụ nổ của aether.’

Tôi có thể cảm thấy một chút do dự từ người bạn đồng hành của mình. ‘Cậu muốn tôi từ bỏ...’

‘Nếu ta không thể sử dụng Thần Tốc, thì không có cách nào chúng ta có thể theo kịp nó cả. Chỉ cần tìm...’

‘Pháo Aether. Rồi, rồi, tôi đang trên đường tới đấy, công túa."

Sử dụng kỹ năng mà tôi đã dùng để khoan qua lớp tuyết sâu xung quanh mái vòm, tôi giải phóng một lượng nhỏ aether từ lõi của mình và vận nó váo tay, nhào nặn thành một quả cầu. Quả cầu màu tím phóng lên trên, dễ dàng xuyên qua lớp tuyết phía trên tôi, sau đó bay lên thêm mười lăm thước nữa trong cơn bão.

Ngay khi cái lỗ rộng xuất hiện trên bề mặt, các luồng gió dữ dội ầm ần của bão tuyết ập đến. Tôi đếm đến ba mươi, rồi phóng ra thêm một vụ nổ aether khác lên bầu trời, toả sáng như một ngọn pháo sáng giữa cơn bão tuyết ào ạt khủng khiếp.

Tôi lại thầm đếm thời gian qua số lượng quả cầu aether mà tôi đã phóng bay vút lên bầu trời. Khoảng lần phóng thứ năm, tôi bắt đầu thắc mắc không biết mình đã dịch chuyển bao xa. Đến lần phóng thứ mười, tôi ngày càng lo lắng. Sau đó, ngay sau khi tôi phóng quả cầu màu tím phát sáng lên bầu trời lần thứ mười ba, một bóng người đen được bao trùm bởi một ngọn lửa đen bập bùng bất ngờ lao xuống cái lỗ từ trên cao, đáp xuống đầu tôi với một tiếng càu nhàu. Bóng người đó hét lên vì ngạc nhiên và rồi có một thứ gì đó rất mạnh đập vào mũi tôi, sau đó ngọn lửa tắt lịm đi.

"Grey!" Caera hét lên, cố gắng tránh xa tôi. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Để sau đi!" Tôi hét lại. “Chỉ cần đợi Regis, sau đó chúng ta sẽ—”

Suy nghĩ của con sói bóng tối xuất hiện trong đầu tôi. ‘Uh, Arthur?’

‘Ngươi đang ở đâu, Regis?’ Tôi nghĩ, không thể kìm nén được sự thất vọng rò rỉ. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của người bạn đồng hành đang ngày càng gần tôi hơn, nhưng tôi không thể xác định chính xác vị trí của cậu ta trong cơn bão tuyết dữ dội này.

‘Tôi nghĩ là gần đến nơi rồi. Phóng thêm cái nữa đi.’

Tôi làm theo hướng dẫn của người bạn đồng hành của mình, và rồi cậu ta nhảy xuống cái hố chật chội của chúng tôi, không bị hề hấn gì bởi cơn bão đang hoành hành trên đó.

“Rất vui được gặp lại cả hai, thời tiết đẹp nhở,” Regis châm biếm. “Tôi nghĩ nó sắp sửa trở nên—”

Một thứ gì đó loé qua khóe mắt tôi, tôi chặn vật thể đó ngay trước khi nó đập vào đầu của tôi. Trên tay tôi là một viên mưa đá to bằng cái nắm tay.

“—tệ hơn rất nhiều,” Regis kết thúc câu khi cục mưa đá thứ hai bắn xuống bên cạnh tôi, để lại một hố nhỏ chỉ cách người bạn đồng hành của tôi vài inch.

Bên cạnh tôi, ngọn lửa đen ngay lập tức bùng phát lên từ cơ thể Caera đúng lúc một tảng đá băng to bằng đầu cô ấy đập vào vai. Mặc dù ngọn lửa đã tiêu huỷ phần lớn các viên đá trước khi nó đập đến cô, cô ấy hít một hơi sâu và gồng mình nuốt đi cơn đau đớn.

“Chúng ta sẽ không thể di chuyển trong tình trạng này được,” cô nói qua tiếng ồn. “Chúng ta—tôi sẽ bị đá va đập cho đến chết.”

Thầm biết cô ấy nói đúng, tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Xoay người lại để lưng của tôi quay về phía họ, tôi tung ra một vụ nổ aether xuống bên dưới, mở rộng cái lỗ xuống tận mặt đất đóng băng vĩnh cửu, và thậm chí phá huỷ một lớp đất.

Tôi trượt xuống đường hầm trơn bóng sâu vài mét, và những người còn lại nhanh chóng theo sau. Trải áo choàng ra, tôi ra hiệu cho Caera nằm xuống bên cạnh tôi.

“Regis, vào trong ta. Caera, lại đây.”

“Anh đang tính—”

“Không có đủ tuyết phía trên chúng ta để che chắn cơn mưa đá,” tôi nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Tôi sẽ dùng cơ thể mình để che cho cô, và dùng aether để bảo vệ bản thân mình. Cứ nằm xuống đi.”

Regis ngay lập tức lao vào cơ thể tôi, nhưng Caera vẫn tiếp tục nhìn tôi lưỡng lự. Khoảnh khắc do dự liền bị gián đoạn khi một viên đá băng khổng lồ quét sạch lớp tuyết trên đầu chúng tôi, và dội xuống nền đất cứng dưới chân tôi, phủ một đống tuyết, đất, băng lên người chúng tôi.

“Tôi cảm thấy như chúng ta có hơi bị gần gũi hơn trong vài ngày gần đây đấy nhỉ, Grey?” Cô ấy nói, cố nén cười trước khi luồn mình xuống.

“Hơi bị gần gũi  hơn tôi muốn đấy,” tôi càu nhàu, kéo chiếc áo choàng quanh chúng tôi và di chuyển để tôi chống tay phía trên Caera một cách lúng túng, che chắn cho cô ấy khỏi mưa đá và chia sẻ hơi ấm của tôi. Toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu toả ra một lớp ather mỏng có thể sờ thấy được.

‘Chà chà, tình hình rất chi là tình hình nhở.’ Regis vui vẻ nghĩ.

Tôi đảo mắt, đành yên vị trong một khoảng thời gian dài và chờ đợi.

***

Vào lúc cơn mưa đá ngừng rơi và bão tuyết giảm bớt, chúng tôi gần như bị chôn vùi dưới lòng đất, vì trận mưa đá oanh tạc liên tục đã khiến trần tuyết đổ ập xuống chúng tôi, còn trận bão tuyết đã tạo lớp tuyết mới đọng lại vài mét xuống hố của chúng tôi.

Tuy nhiên, như thế đã giúp bảo vệ chúng tôi khỏi các luồng gió gắt lạnh lẽo, và tạo khu vực khép kín nhỏ để cơ thể chúng tôi sưởi ấm, giúp cứu mạng Caera. Tuy nhiên, môi cô ấy xanh lét đi, và cô ấy rùng mình dữ dội khi chúng tôi đào ngược lên trên.

Sau khi thoát ra khỏi hố, đi lên bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng, nhưng cảnh tượng xung thực sự khiến tôi phải há hốc mồm. Bầu trời quang đãng, trong xanh và không có mây không có mặt trời nhưng vẫn sáng rực. Có vài vệt xanh, vàng và tím đọng trên đường chân trời xanh biển đẹp mê hồn như một bức tranh sơn dầu.

Quan cảnh tươi sáng đến đau mắt toả sáng lấp lánh, và, lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất này. Thần Tốc đã đưa tôi dịch chuyển qua miệng hố chứa mái vòm và cánh cổng bị thiếu bộ phận, vào một thung lũng tuyết trải dài bất tận chân trời. Tuy nhiên, việc chúng tôi có thể nhìn thấy miệng hố từ xa là điều rất đáng vui mừng.

Con đường dẫn lên rìa miệng hố khá gồ ghề, đầy đá lởm chởm và những khe núi sâu, trong khi phía sau chúng tôi, khu vực này cứ cao dần lên cho đến khi khuất bóng sau những ngọn núi xa xôi, mù sương.   (Darkie: hmm, đọc bản gốc xong t vẫn chưa hình dung cái địa hình chỗ này nó trông thế mẹ nào cả, nên miêu tả hơi khó hiểu chút)

“Thật là đẹp,” Caera nói, vừa kéo mình ra khỏi lớp tuyết bên cạnh tôi.

“Brr’ahk!”

Một tiếng kêu đột ngột và gần đến mức khiến cơ thể tôi hành động theo bản năng, đưa một cánh tay qua đầu và cánh tay kia qua Caera để phòng thủ trước kẻ tấn công từ trên bầu trời. Caera vấp ngã trước hành động đột ngột của tôi, cố bám vào cơ thể tôi khi cô ấy chìm xuống lớp tuyết mềm.

Sau lưng tôi là một sinh vật giống chim đang vỗ cánh bay.

Quay cơ thể trong lớp tuyết sâu, tôi phát hiện ra một sinh vật cao và gầy giống như một con chim chỉ đứng cách chúng tôi vài bước chân. Nó có đôi chân dài màu đen, mỏng như que củi, với thân hình giọt nước và trên cơ thể nó là lớp lông vũ trắng lấp lánh, đôi cánh rộng hạ xuống và cái cổ cong duyên dáng.

Cổ của nó giờ đang bị vẹo sang một bên, nghiêng đầu một cách hề hước. Đôi mắt ánh lên màu tím rực rỡ sau chiếc mỏ đen tuyền có hình dạng giống như đầu mũi lao. Cái mỏ mở ra và đóng lại hai, ba lần, kêu cốp cốp rõ ràng vang vọng khắp miệng hố.

Tôi thận trọng chờ đợi, không chắc sinh vật đó có phải là thù địch hay chỉ đơn giản là tò mò thôi. Tuy nhiên, Caera lại hành động trước.

“Ừm, xin chào,” cô ấy nói nhẹ nhàng.

“Ừm, xin chào,” nó nhại lại bằng giọng the thé, khàn khàn. Con quái thú aether giống con cò bước sang một bên, sau đó bước qua bước lại, quay qua quay lại như một điệu nhảy nào đó, sau đó nó vỗ đôi cánh rộng để bay sang trái vài bước.

‘Tôi nghĩ con chim lớn này có vẻ thích Caera rồi,’ Regis trêu chọc. ‘Trông như nó đang thực hiện điệu nhảy kiếm bạn tình vậy.’

“Trông nó như đang cố viết gì đó hơn,” tôi nói lớn thành tiếng. Như để khẳng định lời nói của tôi, sinh vật này dùng móng vuốt ra hiệu về phía những gì nó dùng mỏ khắc lên lớp tuyết.

"Nó đang viết cái gì á?" Caera hỏi, giọng điệu bực bội và cố kéo bản thân ra khỏi đống tuyết một lần nữa. "Ồ."

Di chuyển chậm rãi để không làm sinh vật hoảng sợ, tôi kéo mình ra khỏi lớp tuyết và đứng lên trên hàng loạt dấu móng đan xen in trên tuyết. Nó trông rất giống chữ viết, mặc dù nó không phải thứ ngôn ngữ mà tôi có thể đọc được.

Caera đứng bên cạnh tôi, tay cô ấy kẹp dưới nách để ôm lấy mình để tự sưởi ấm. Tôi nhận ra rằng đã không còn lạnh như trước nữa. Nhiệt độ vẫn dưới mức đóng băng, nhưng với một pháp sư cao siêu như Caera thì vẫn có thể chịu đựng được.

“Anh có biết nó đang cố nói gì với chúng ta không?” Cô ấy hỏi, liếc nhìn đống chữ trên lớp tuyết trắng tinh mơ.

“Không hề,” tôi trả lời, vắt óc tìm cách giao tiếp với sinh vật này. Nó rõ ràng rất thông minh, có khả năng giao tiếp bằng văn bản và thậm chí có cả ngôn ngữ nói của chính nó. Nó có khả năng bắt chước những âm thanh mà chúng tôi tạo ra, vì vậy, về mặt lý thuyết và nếu có đủ thời gian, tôi có thể dạy nó ngôn ngữ thông thường của chúng tôi, nhưng điều đó có thể mất hàng tháng, thậm chí có thể là lâu hơn.

“Không hề,” nó bắt chước một lần nữa, nhảy qua nhảy lại một cách lo lắng. Rồi nó quay lại và bay về sau khoảng mười lăm bước, xà xuống và quay về phía chúng tôi rồi vỗ cánh chỉ về sườn núi ở phía xa xăm.

“Có lẽ nó muốn chúng ta đi theo nó,” Caera nói khi tôi liếc nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô.

"Chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác." Tôi nói một cách cam chịu. “Hoặc là ăn nó, hoặc là đi theo nó.”

Gật đầu, cô ấy bước vài bước qua lớp tuyết sâu, từng bước chân xuyên qua lớp vỏ tuyết cứng với âm thanh rắc rắc. Gió đã khiến bề mặt tuyết dày hơn và đã đóng băng nửa trên, khiến mỗi bước đi ngày càng trở nên khó khăn hơn, nhưng đồng thời cũng giúp chúng tôi không bị chìm sâu xuống nữa.

Khi chúng tôi đến cách con chim vài bước chân, nó vỗ đôi cánh rộng và bay thêm hai mươi hoặc ba mươi bước nữa, sau đó chờ chúng tôi đuổi kịp.

Chúng tôi lặp đi lặp lại việc này, lẽo đẽo đi theo hướng dẫn viên lông lá của chúng tôi trong im lặng khi nó dẫn chúng tôi lên phía của miệng núi và vào một khe núi hẹp, sau đó đi lên một con đường mòn tự nhiên dẫn lên một ngọn núi đá tăm tối và sắc nhọn. Bất chấp nhiệt độ dưới mức đóng băng, chuyến leo núi vất vả đã giúp sưởi ấm chúng tôi, và tôi thậm chí không cần phải vận aether trong người để tránh lạnh.

‘Cậu có chắc nó sẽ không dẫn chúng ta đến một vách đá và đẩy chúng ta xuống không đấy?’ Regis hỏi sau một giờ chật vật trên con đường núi hiểm trở.

‘Không,’ tôi trả lời thành thật. ‘Thế thì quá rắc rối chỉ vì một bữa ăn. Ngoài ra, nó có vẻ không mạnh cho lắm. Ừ thì đúng là có aether bên trong nó, nhưng ta không nghĩ nó là loài biết chiến đấu đâu.’

‘Thì bởi,’ Regis nói.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được một nơi mà con đường mòn trở thành một vách đá treo leo khá dốc. Hướng dẫn viên của chúng tôi bay lên đỉnh của vách đá, ngồi trên mỏm đá tối và chờ đợi.

Mặt vách đá chỉ cao khoảng vài chục mét, và bề mặt bị phong hoá nên có rất nhiều chỗ đặt chân và tay, nhưng tôi phải thừa nhận là tôi đã rất đuối sức sau khi sử dụng rất aether để che chắn chúng tôi khỏi cơn mưa đá dữ dội.

“Nhường phụ nữ trước,” tôi nói, ra hiệu cho Caera leo trước.

Lông mày cô ấy cụp xuống và trừng trừng nhìn tôi, rồi mắt cô ấy lướt từ tôi đến vách núi dốc, rồi sang con đường dốc phía sau chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có định đẩy tôi xuống sườn núi hay không, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ thở dài và bắt đầu tìm đường lên vách đá.

Tôi ở ngay bên dưới cô ấy, hy vọng sẽ đỡ được cô ấy nếu cô ấy trượt tay, nhưng có vẻ như không phải Caera mới là người bị trượt.

Leo lên được khoảng nửa đường, tôi hụt tay và ngón chân tôi trượt khỏi khe hở. Bụng tôi giật thóp, tôi liên giơ tay nắm lấy một mỏm đá nhô ra, nhưng trong lúc vội vàng, tôi đã bóp nát nó, ngã ra khỏi tường, và rớt xuống đất hai mươi bước, va đập vào nền đất một cái huỵch đau đớn.

Từ trên cao, tôi nghe thấy, “Cra’kah!” và sau đó là, "Anh còn sống không đó?" Caera đang cười toe toét với tôi từ trên cao.

Rên rỉ, tôi đứng và phủi bụi. "Tiếp tục đi. Tôi-Tôi sẽ leo lên liền…” Tôi khàn giọng nói.

Tôi quan sát từ cô nàng Alacryan trùm đầu leo trèo trên bức tường như một vận động viên leo núi chuyên nghiệp. Chỉ sau khi cô ấy vượt qua được mỏm đá và lên được trên, tôi mới thử leo lại, lần này vận aether vào chân và nhảy lên cao hết mức có thể, sau đó đập hai bàn tay vận aether của mình thẳng vào vách núi.

Nhìn xuống, tôi đã đi được một phần tư chặng đường chỉ với một bước nhảy.

Có được một chỗ đứng vững chắc, tôi lặp lại, phóng người lên cao thêm khoảng mười mét nữa, rồi thọc tay vào vết nứt, mở rộng chúng ra khiến bịt mù mịt tung bay.

Caera từ trên đỉnh vách đá nhìn xuống khi tôi pohóng lên lần thứ ba. Cô ấy lắc đầu. "Tại sao không mọc cánh và bay luôn đi, Grey?"

“Có thể là sau này,” tôi càu nhàu khi leo được vài mét cuối cùng và leo lên được mỏm đá. Phía trước chúng tôi, mép vực dốc xuống tạo thành một vùng trũng đầy các mũi đá đen lỏm chỏm chĩa ra. Có nhiều túp lều nhỏ chụm lại rải rác khắp nơi, mỗi túp lều đều được dựng bằng que, cành, và loại cỏ dày màu nâu.

Hầu hết lều đều có các mảnh vải rách nát treo trên cửa ra vào, trên nó là nhiều loại chữ cá có hình bàn chân chim.

Có vài cư dân chim đang đi lại trong ngôi làng nhỏ này, tất cả đều dừng lại để nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đôi mắt của họ sáng lấp lánh trong hốc mắt đen. Hầu hết đều có lông màu trắng hoàn toàn, với chân và mỏ đen, nhưng một số loài chim có lông màu xám lốm đốm, và một con nổi bật nhờ màu đen tuyền huyền ảo.

Người dẫn đường của chúng tôi búng mỏ cứng nhiều lần, và phát ra một loạt tiếng động mạnh như lời nói, sau đó vẫy một cánh về phía chúng tôi như thể muốn nói, "Hãy đi theo tôi."

Đã đi xa đến mức này, chúng tôi làm theo yêu cầu của nó, và nó dẫn chúng tôi đi xuống trung tâm của ngôi làng nhỏ, và đi về phía túp lều trông có vẻ là lớn nhất xung quanh đây. Những con chim khác nhìn chúng tôi đi qua, lông của chúng xù lên và mắt đảo quanh đầy tò mò và sợ hãi. Một cặp vợ chồng chim thậm chí đã bay lên đỉnh núi phía trên chúng tôi, nơi tôi thấy có những cái tổ nhỏ hơn, ẩn náu hơn.

Khi chúng tôi đến gần túp lều lớn nhất, nằm ở phía sau của cái trũng, được xây dựng ngay trên bức tường đá đen, một sinh vật thực sự già cả vén hai tấm vải xanh xám sang một bên và tập tễnh bước ra gặp chúng tôi.

Hướng dẫn viên của chúng tôi bắt đầu nhấp mỏ và kêu lên, thỉnh thoảng quay sang chúng tôi để ra hiệu mạnh bằng mỏ hoặc vẫy cánh của nó.

Tôi quan sát kỹ con chim già kia đang lắng nghe con chim kia. Bộ lông màu trắng của nó đã chuyển sang màu xám và rụng ở nhiều chỗ, đôi chân gầy guộc của nó cong queo và không còn sức sống, và có những đốm màu hồng. Một số móng vuốt của nó đã bị gãy, và một vết nứt hình tia chớp chạy từ đầu mỏ của nó đến tận lớp lớp thịt sần sùi. Ba vết sẹo sâu màu hồng dài khắp mặt, để lại một bên mắt có màu trắng đục thay vì màu tím đậm như bên kia.

Sau khi hướng dẫn viên của chúng tôi nói chuyện xong, chim trưởng lão quay sang tôi và hơi cúi đầu, đôi cánh của nó mở hờ ra. Với giọng già nua và nứt nẻ như mỏ của nó, nó nói, “Chào mừng các ascender đến với ngôi làng của bộ tộc Mỏ Lao. Các đấng cổ đại đã nói với lão hãy đợi sự xuất hiện của quý vị.”

Tôi trố mắt nhìn con chim già, choáng váng khi nó có thể sử dụng ngôn ngữ của chúng tôi một cách trôi chảy.

Tuy nhiên Caera thì liền cúi đầu nhẹ gần như ngay lập tức và đáp lại một cách lịch sự, "Cảm ơn trưởng lão, vì sự chào đón nồng nhiệt."

Một cú huých nhẹ vào chân của tôi khiến chuyển sự chú ý qua nữ quý tộc Alacryan, người đang nhìn tôi và ra hiệu bằng mắt để làm theo sự dẫn dắt của cô ấy.

“Cảm ơn,” tôi nói đều đều, cũng cúi đầu.

‘Dù gì chúng ta không có lựa chọn nào khác, nhưng chúng ta đang ở một vị trí khá dễ bị tấn công ngay bây giờ nếu không cẩn thận,’ tôi cảnh báo Regis.

‘Cũng có lý. Muốn tôi ra ngoài hù bọn họ chút không?’

‘Không, chỉ cần cảnh giác thôi. Khi nào cần ta sẽ nói.’

“Đi nào, đi nào,” trưởng lão của bộ tộc Mỏ Lao kêu to, đưa một cánh về phía túp lều. "Vào. Ngồi. Nói chuyện. Sau đó, cả hai có thể tham gia yến tiệc với tộc Mỏ Lao, nếu cả hai người muốn."

Tôi có thể nghe thấy bụng của Caera kêu lên khi được nhắc đến từ ‘yến tiệc’, điều này khiến cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ.

"Tôi xin lỗi, trưởng lão, nhưng chúng tôi đang rất vội và chúng tôi chỉ muốn biết một số thông tin." Mắt tôi liếc sang Caera, người đang áp tay vào bụng. "Và có lẽ một chút đồ ăn mà chúng tôi có thể mang theo."

"Cậu muốn kích hoạt cổng dịch chuyển, phải không?" Trưởng lão nghiêng đầu hỏi.

Che giấu sự ngạc nhiên khi ông ta đoán được động cơ của chúng tôi, tôi trả lời đều đều. "Đúng. Chúng tôi muốn kích hoạt cổng dịch chuyển để rời đi.”

“Nếu đúng như vậy, trước tiên, cậu phải lắng nghe và học hỏi,” trưởng lão vừa nói vừa dùng cánh đưa lên vết sẹo hình tia chớp trên mỏ của nó.

Đôi mắt đỏ rực của Caera hướng về phía tôi để tìm câu trả lời, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai đáp lại trước khi quay lại với trưởng lão bộ tộc. "Vậy thì chúng tôi vui lòng chấp nhận đề nghị của ông."

"Tốt, tốt!" Đôi mắt không khớp của con chim già nheo lại và tôi đoán là mỉm cười khi nó dùng đôi cánh ra hiệu cho chúng tôi về phía túp lều của mình.

Nhìn những người dân của bộ làng chim lần cuối, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, rồi chúng tôi bước vào túp lều.

[] [] []