25/11/21

Chapter 297: Giết Hay Không Giết

[] [] [] 

Các ngón tay của tôi lướt qua khung của cái vòm cổng, lần theo các góc cạnh lởm chởm, đứt khúc. Cái vòm này bị thiếu khá nhiều phần.

Đây là một thử thách khác ư, hay chỉ là tôi đen? Tôi đã hy vọng rằng băng qua vùng đất hoang vu lạnh lẽo này là đủ để rời khỏi khu vực rồi, nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Tôi quay sang Caera. “Cô có thấy mảnh vòm nào trong đống đằng đó không? Dựa trên mức độ thiệt hại thì có vẻ như có ít nhất bốn hoặc năm khối đá đã bị vỡ ra."

Cô ấy sàng qua đống đổ nát kia một lúc trước khi quay lại nhìn tôi và lắc đầu. “Có khá nhiều thứ bừa bộn ở đây, nhưng tôi không hề thấy bất cứ thứ gì khác có chung chất liệu như từ phiến đá trắng lạnh lẽo của cái vòm đó. Để tôi thử tìm ở đống xương…” Cô ấy tiếp tục lục lọi, nhưng tôi cũng không mong đợi gì nhiều. Làm gì có chuyện dễ ăn trong Thánh Tích này như vậy.

Regis lao ra khỏi phía tôi, đáp xuống bục thềm và lắc mình như một con chó, ngọn lửa tím trên bờm của cậu ta bập bùng. Rồi cậu ta nhìn lên cái vòm cổ kính sừng sững và lên tiếng nói. “Cậu có cần đống đó không nhỉ? Biết đâu thứ sức mạnh mới lạ lùng đó của cậu có thể… chỉ đơn giản là sửa chữa nó thì sao.”

“Làm gì có chuyện chỉ sửa đơn giản như…” Giọng tôi nhỏ lí nhí dần khi chợt nhận ra cậu ta cũng có lý. Ấn lòng bàn tay vào vòm, tôi kích hoạt thần tự mới unlock được ẩn trong tôi. Việc sửa chữa tất cả các tấm gương ở khu vực vừa rồi đã giúp tôi biết cách sử dụng kỹ năng Aroa’s Requiem, nhưng cảm giác đó vẫn còn rất mơ hồ và mới mẻ, gần như là lạ lẫm với tôi vậy.

Thần tự ấy phát ra một luồn sáng vàng ròng từ bên dưới quần áo của tôi khi aether lưu thông qua nó, và những tia aether màu tím bắt đầu cuộn quanh tay tôi. Các tia aether rời khỏi tay tôi và chảy dọc theo vòm, tập trung vào các khúc đứt gãy trên các đường chạm khắc mịn hoàn mỹ của cái vòm.

Nhưng rồi nó chỉ vụt sáng lên một chút rồi tan biến mất, không có gì xảy ra cả. Tôi tiếp tục tập trung, tưởng tượng những mảnh vỡ còn sót lại của vòm đang tự xây lại. Các hạt aether lấp lánh trước đây đã hoạt động khi tôi sử dụng thần tự này để sửa chữa những tấm gương bị nứt, và giải phóng những ascender bị giam cầm mà không cần tôi phải ra lệnh.

Nhưng tôi đã thấy mình phải làm gì trong viễn cảnh mà tôi đã thấy ở tương lai…

Có lẽ tôi cần thấu hiểu sâu sắc hơn về cách sửa chữa một món đồ, hoặc cách tác động lên một vật phẩm nào đó bằng Aroa’s Requiem.

Hoặc cũng có thể không phải là thế.

Thất vọng với bản thân hơn là hoàn cảnh éo le hiện tại, tôi chỉ thở dài.

“Nó không hoạt động à,” Regis nói một cách siêu hữu ích.

“Ờ, ta có mắt mà,” tôi lẩm bẩm, rút aether khỏi thần tự. Các tia aether màu tím nhấp nháy khi ánh sáng của thần tự mờ dần đi. “Hãy thử tìm kiếm phần còn lại của đại sảnh này xem có bất kỳ mảnh vòm còn sót không. Có lẽ biết đâu nếu tìm được chúng thì ta sẽ có thể sửa được nó.”

"Có thể? Ý tôi là, mặc dù tôi cũng rất muốn lạc quan đấy, nhưng ‘có thể’ nghe như kiểu—”

"Thế chúng ta có lựa chọn nào khác không?" Tôi cáu kỉnh, trừng trừng nhìn xuống con sói bóng đêm.

Regis cụp tai xuống. "Không, chắc vậy."

Tôi thở dài khi người bạn đồng hành của tôi nhảy từ bậc thang này sang bậc thang khác và bắt đầu đánh hơi xung quanh bức tường bên ngoài của cái nơi rộng lớn này. Sylvie và tôi chưa bao giờ cãi nhau như thế này cả — nhưng đó không phải lỗi của Regis. Sylvie đã luôn là đối trọng của tôi, cô ấy là người tỏ ra khôn ngoan khi tôi trở nên ngu muội, ôn hòa khi tôi liều lĩnh, và dũng cảm khi tôi sợ hãi.

Mặt khác, Regis thì giống tôi hơn, cậu ta sẽ củng cố cả điểm mạnh lẫn điểm yếu của tôi. Đó có phải là lý do tại sao tôi luôn gay gắt với cậu ấy hơn là khi so với Sylvie? Tôi nghĩ lại những khoảnh khắc đầu tiên trong Thánh Tích này, khi tôi thức dậy một mình và bất lực – nếu không có cậu ấy thì liệu tôi có còn đứng tại đây?

Nếu tôi thức dậy trong căn phòng thánh điện đó mà không có Sylvie, và khi biết rằng cô ấy đã hy sinh bản thân mình vì tôi mà không có Regis…

Ngồi xuống mép bục với hai chân buông rũ rượi, tôi lấy viên đá bảy sắc cầu vồng giữ khế ước thú của mình ở trong. Đã khá lâu kể từ khi tôi cố gắng truyền aether vào nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng mình vẫn chưa đủ mạnh. Bất chấp tất cả những gì tôi đã phải trải qua và tất cả những gì tôi đã học được kể từ khi thức dậy mà không có phép thuật mana và lõi mana bị phá vỡ trong Thánh Tích, kiến thức về khả năng thực sự aether mà tôi có được chỉ là một giọt nước so với cả đại dương mênh mông rộng lớn.

‘Một ngày nào đó, ta sẽ đưa con ra khỏi đây, Sylv. Ta hứa đấy. Khi con gặp Regis, chắc chắn con sẽ t—

"Một thánh vật khác mà anh giấu khỏi tai mắt của Vritra ư?" Caera hỏi và ngồi bên cạnh tôi, tấm chăn của tôi vẫn quấn chặt trên vai cô ấy. Mái tóc màu xanh nước biển của cô ấy xõa ra trước mắt, và cô ấy cúi xuống để kiểm tra quả trứng của Sylvie.

“Không hẳn vậy,” tôi nói, hướng mắt trở lại quả trứng lấp lánh.

“Trông nó thật đẹp nhỉ,” Caera thì thầm.

“Cảm ơn,” tôi nói, vội vàng cất quả trứng trở lại cổ tự không gian của tôi trước khi cô ấy có thể nghiên cứu kỹ hơn.

Tôi bắt đầu đứng dậy thì bàn tay mạnh mẽ của Caera kéo tôi ngồi xuống trở lại. Tôi quay lại để kiếm cớ gì đó với Caera, nhưng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi trong kinh ngạc. "Cái gì vậy?"

Mắt tôi nheo lại. “Tôi không nghĩ rằng mình có nghĩa vụ phải nói cho cô biết những gì-”

“Tôi không nói về viên đá sặc sỡ đó,” cô ấy nói, và xua tay. "Anh đã làm thế nào vậy? Nó đâu mất rồi?”

Không chớp mắt, tôi lật mu bàn tay lên và chìa ra chiếc nhẫn không gian mà tôi đang đeo. "Trong nhẫn-"

"Không, không phải." Cô lắc đầu, phong thái điềm tĩnh thường ngày bị thay thế bằng vẻ phấn khích hệt như trẻ con. “Anh không hề kích hoạt chiếc nhẫn, tôi dám chắc đấy. Chờ đã, anh không thể…” Caera tròn mắt nhận ra. “Đương nhiên là vậy rồi, sao mà trước đây tôi lại không để ý cơ chứ? Anh còn không có mana để kích hoạt chiếc nhẫn nữa.”

Đầu óc tôi quay cuồng tìm ra lời nói dối để giải thích chuyện gì đã xảy ra: chiếc nhẫn của tôi có thể là một thánh vật gì đó có thể hoạt động mà không cần mana, quả trứng đó có thể có sức mạnh tương tự như Regis, hoặc một số lý do thuận tiện nào khác…

Nhưng khi tôi mở miệng để nói, chẳng có lời nào thốt ra cả... tôi đã quá mệt mỏi vì tất cả.

Nói dối thì có ích lợi gì chứ? Caera đã biết tôi có thể sử dụng aether. Cô ấy còn biết tôi có giấu ít nhất một thánh vật — một tội đáng tử hình — và có lẽ cho rằng tôi còn có nhiều hơn nữa. Cô ấy thậm chí đã nhìn thấy Regis nói chuyện và hấp thụ aether, nhưng vẫn chọn cách vuốt đầu cậu ta như thể cậu ta chỉ là một con thú cưng trong nhà vậy.

“Tôi…” Thở dài một tiếng, tôi kéo tay áo lên và vận aether vào cẳng tay để kích hoạt cổ tự không gian. “Tôi có một cổ tự - một dạng hình xăm - hoạt động theo một nguyên tắc tương tự với thần chú. Cái nhẫn chỉ để đánh lừa thị giác thôi.”

"Thật thú vị." Đôi mắt màu hồng ngọc của Caera ánh lên vẻ tò mò mãnh liệt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào những dòng cổ tự phức tạp được khắc trên da tôi.

Một nụ cười khẽ chớm nở trên khóe môi tôi khi tôi nhìn cô ấy nghiên cứu cánh tay của tôi như một đứa trẻ đang hứng khởi với một món đồ chơi mới tinh.

Chợt hoàn hồn lại, một làn sóng cảm giác tội lỗi ép buộc bản thân phải nhớ lại cô gái này thực sự là ai. Caera đã theo dõi tôi và nói dối về danh tính thật của mình. Cô ấy không chỉ là người Alacryan, mà thạm chí còn có dòng máu của Agrona và những kẻ lai tạp đã tàn sát dân tộc tôi.

Trong thâm tâm, một phần đen tối trong tôi cứ nói rằng tôi luôn có thể giết chết cô ấy trước khi rời khỏi Thánh tích nếu tôi tiết lộ với cô ấy quá nhiều, nhưng tôi biết rằng mình chỉ đang ngụy biện thôi. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy thật tuyệt khi có thể trút bỏ bớt một phần nhỏ gánh nặng bí mật trên vai.

Một cái chạm nhẹ vào cánh tay khiến tôi ngưng suy nghĩ, làm tôi giật mình.

Caera rụt tay lại. “T-Tôi xin lỗi! Đôi khi cơn tò mò chiếm lấy tâm trí tôi. T-Tôi chỉ muốn biết cảm giác của cổ tự đó như thế nào thôi…”

“Không sao hết,” tôi hắng giọng.

Tôi kéo tay áo xuống để che đi cổ tự, nhưng Caera vẫn nhìn tôi chằm chằm.

"Có gì đó dính trên mặt tôi à?" Tôi nhướng mày hỏi.

“Chỉ là… Anh  thực sự là ai vậy, Grey?” Caera hỏi.

“Chỉ là một người lính bị trọng thương bình thường thôi,” tôi nhún vai. “Cô nên nhớ là cô chỉ mới gặp tôi thôi.”

Caera nheo mắt và môi cô ấy cong lên như đang bĩu môi. “Hơi bị đơn giản hoá đến kì cục đấy, Grey. Nếu mà là tôi, thì tôi đoán rằng anh là dị bản nào đó của Thánh Tích này, một thực thể được tạo ra từ aether để dụ tôi đi sâu vào trong pháo đài vô tận của các pháp sư cổ đại.”

"Dụ cô?" Tôi chế giễu. “Xin lỗi, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, thì hình như cô mới là người đã bám đuôi tôi và dụ tôi đưa cô đi cùng thì có.”

Caera cứng người, rồi hắng giọng. “Ờ thì… tôi thừa nhận rằng có lẽ anh nói cũng đúng một phần nho nhỏ,” cô ấy nói và quay đi.

“Vậy…” tôi nói khẽ. "Không phải đã đến lúc cô giải thích mọi chuyện cho tôi rồi ư?"

________________________________________

Caera cựa quậy khó chịu, vẫn không thể nhìn vào mắt tôi khi tóc cô ấy xõa xuống mặt như một tấm màn che. Cô ấy giơ một tay lên và chỉ vào ngực tôi. “Là chiếc gia huy,” cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng.

"Gia huy?" Tôi vọng lại, bối rối. "Gia huy nào..."

Tôi chợt nhận ra và tôi rút con dao găm trắng bằng xương của anh trai cô ấy ra và nhìn chằm chằm vào đồng xu vàng được buộc trên cán của nó. Nó là gia huy của Thượng Huyết Tộc Denoir: một đôi cánh lông vũ xòe ra từ một chiếc khiên có vòng hoa.

Đương cmn nhiên là thế rồi.

"Có bất kỳ ai khác có thể theo dõi tôi với cái này không, hay chỉ cô?" Giọng tôi lạnh đi và nheo mắt nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Nếu tên Agrona hoặc bất kỳ tên Scythes nào của y có thể truy lùng tôi bằng thứ vật phẩm truy tìm này, thì tôi sẽ gặp nguy hiểm ngay khi rời khỏi Thánh Tích này.

Mẹ kiếp chứ. Nếu tôi vẫn có thể sử dụng mana thì tôi đã không rơi vào tình huống này.

“Chỉ có tôi mới sử dụng được nó,” cô ấy vội vàng nói, quay lại nhìn vào mắt tôi. “Không ai khác có thể theo dấu nó ngoài tôi cả, tôi thề.”

Cô ấy nhìn tôi một lúc, đôi mắt màu hồng ngọc của cô ấy rất chân thành và không hề dao động cho đến khi cô ấy cúi đầu xuống. "Một lần nữa... tôi thực sự xin lỗi."

Tôi chìa con dao găm và đồng xu ra. “Cô nói rằng cô mong đợi tôi sẽ trả chúng vào một ngày nào đó. Đây, của cô đấy.”

Cô ấy không đưa tay ra để lấy chúng. “Grey, tôi—”

Tôi cắm thẳng con dao găm và gia huy xuống ngay giữa chúng tôi, đủ lớn để ngắt lời cô. “Cô đã nói cách cô tìm được tôi. Giờ thì tại sao.”

Aether rò rỉ khỏi tôi, dao động trong không khí và tạo áp lực nặng nề như cảm xúc của tôi.

“Những gì tôi nói trong khu vực đầy gương đó đều là sự thật,” cô ấy nói. hơi nao núng. “Tôi biết rằng anh là một người rất khác biệt… tôi chỉ muốn tự mình chứng kiến và tìm hiểu thêm về anh thôi.”

"Vậy tại sao không dùng nhân dạng thật của mình?" Tôi hỏi một cách lạnh lùng. "Tại sao lại tốn công che giấu nhân dạng của mình?"

“Không có ý xúc phạm đâu, Grey, nhưng kể cả những con chó trên đường cũng có thể biết rằng anh cực kỳ nổi bật, và không hề tin tưởng bất kỳ ai. Liệu anh có thực sự để tôi đi cùng anh nếu anh biết tôi thực sự là ai không?” Cô ấy nhướng mày hỏi ngược lại.

Ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thừng đó, tôi mở miệng định trả lời, nhưng Caera vẫn tiếp tục nói.

"Hơn nữa, tôi luôn ngụy trang, bất kể là có đi đâu." Cô cười nghiêm trang, tay chạm vào một trong những chiếc sừng đen của mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào nữ quý tộc Alacryan. Ngay cả sau khi vật vã bán sống bán chết qua hai khu vực kia, và vật vờ qua khỏi một cơn bão tuyết lạnh lẽo chết người, phong thái của cô ấy vẫn đĩnh đạc khi cô ấy ngồi đối diện với tôi.

Nhưng ẩn dưới vẻ ngoài thanh tao ấy là một điều gì đó khiến tôi nhớ lại bản thân mình khi lần đầu tiên đến Thánh Tích này. Tôi có thể thấu hiểu cô ấy cảm thấy cô đơn đến nhường nào…      (Darkie: biết ai khác cũng cô đơn không? That’s right, your fucking lover, and family.)

Thở dài một tiếng, tôi lên tiếng một lần nữa, phá vỡ sự im lặng. “Tôi rất muốn tin tưởng cô, Caera, nhưng tôi không thể."

“Vậy thì đừng, Grey.” Ánh mắt cô ấy trở nên nghiêm nghị và giọng nói đanh thép hơn. “Nếu tôi bằng cách nào đó gây hại đến anh, hoặc cản trở mục tiêu của anh hoặc làm bất cứ điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi có mưu đồ xấu… thì cứ giết quách tôi đi.”

Tôi im lặng, sửng sốt trước sự tự tin và quyết tâm đầy cứng rắn của cô ấy.

Rất may, âm thanh lạch bạch của những chiếc chân nhỏ kêu trên nền đá đã thu hút sự chú ý của chúng tôi sang Regis.

Tôi đứng dậy khỏi mép bậc thang, nhảy cánh xuống một cách nhịp nhàng, rồi đi về phía Regis. "Ngươi tìm được gì không?"

“Chả tìm được cái mẹ gì cả,” Regis lẩm bẩm, lắc đầu.

“Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải mạo hiểm quay trở lại cơn bão tuyết thôi,” tôi thở dài nói thêm.

Tôi liếc lại Caera, người cũng nhảy ra khỏi mép bục và hạ cánh khéo léo trước khi tham gia cùng chúng tôi. Quấn cái tấm khăn trải giường mà tôi đã đưa cho cô ấy qua vai, cô ấy gật đầu. “Vậy thì chúng ta nên đi thôi.”

Tôi lắc đầu. “Trận bão tuyết ngoài kia đang ngày càng lớn hơn. Tôi không nghĩ cô có thể tồn tại được lâu ngoài đó đâu."

Caera cau mày. “Mặc dù sẽ tiêu hao rất nhiều mana dự trữ của tôi, nhưng tôi sẽ có thể chịu đựng được nếu tôi bao bọc mình trong linh hoả diệm.”

“Không chỉ vậy không đâu. Cơn bão đó lớn đến mức tôi gần như không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ngay cả với các giác quan đã được cường hoá của mình. Chúng ta nên dựng trại ở đây ngay bây giờ, và nghỉ ngơi một chút trong khi còn có thể. "

Caera gật đầu, quấn chiếc chăn dày quanh người chặt hơn. "Cũng là kế hoạch tốt."

Tôi nở một nụ cười nhạt trước khi quay sang người bạn đồng hành của mình. "Và, Regis?"

"Gì hả sếp?"

“Tốt hơn hết ngươi nên dành một chút thời gian để thu thập thêm aether đi. Chúng ta sẽ cần ngươi trở lại với toàn bộ sức mạnh đấy."

Con sói bóng đêm bé nhỏ cười toe toét trước khi lao vào cơ thể tôi.

***

Tình huống cắm trại hiện tại không mấy lý tưởng cho lắm. Chúng tôi không có trang bị phù hợp trong thời tiết lạnh giá, nhưng ít ra vài quả cầu ánh sáng trôi nổi xung quanh mái vòm cũng tỏa ra một chút nhiệt. Alaric cũng có đóng gói một lượng lớn chăn ấm đáng ngạc nhiên vì lý do nào đó, nhưng tôi lại không thể tìm thấy bất kỳ loại que diêm nào để đánh lửa cả. Tệ hơn nữa, chiếc nhẫn không gian của Caera đã bị hư trong cuộc chiến với Mythelias, điều đó có nghĩa là bọn tôi không thể sử dụng được các que diêm và các thiết bị sinh tồn khác mà cô đã để trong nó.

"Cái kỹ năng linh hoả diệm của cô thì sao?" Tôi hỏi và hai chúng tôi ngồi trên đống ga trải giường dày vừa trải dọc theo mép bục thềm gần bậc thang.

“Nó không hề tạo ra nhiệt như ngọn lửa bình thường,” cô nói, đốt một ngọn lửa đen trên đầu ngón tay.

Hai chúng tôi ngây ngô nhìn ngọn lửa mờ ảo đó khi Caera làm cho nó lớn hơn. Ánh mắt cô nhìn theo ngọn lửa thì mắt cô đột nhiên mở to. Dập tắt ngọn lửa, cô ấy chỉ lên. "Chúng ta có thể sử dụng chúng!"

Tôi nhìn lên những quả cầu ánh sáng lơ lửng lơ lửng trên cao của chúng tôi. Trước khi tôi có thể nói gì thì Caera đã nhảy lên bậc thềm và đang leo lên cái vòm. Lên đến đỉnh của vòm, cô ấy ở ngay dưới chúng.

Tò mò, tôi nhìn Caera cúi người trên đỉnh vòm màu trắng, đặt chân xuống dưới và chờ đợi. Sau một vài phút, một trong những cầu ánh sáng trôi tới đủ gần. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy nhìn chằm chằm vào mục tiêu, rồi cô ấy nhảy từ đỉnh của mái vòm, bay vút qua không trung và hạ cánh ngay trên đầu quả cầu…

Ờ thì tôi tưởng sẽ hạ cánh ngay trên đầu nó.

Nhưng thay vào đó, cô ấy đã xuyên qua nó ngay lập tức.

Caera hét lên một tiếng nhỏ khi cô lần quơ tay múa máy trước khi rơi xuống đất một cách thiếu tao nhã.

“Ấy chà,” Regis rên rỉ. "Chắc đau à."

Nữ quý tộc Alacryan đứng dậy như thể không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, mái tóc của cô ấy rối bời và bụi bám đầy khắp quần áo và các trên khuôn mặt của cô ấy.

Tôi cố nén cười khi cô ấy quay mặt đi.

"Cô có sao không?" Tôi hỏi, nhìn cô ấy phủi bụi trên quần áo của mình.

“Tôi sẽ rất cảm kích… nếu như anh có thể quên đi chuyện vừa rồi,” cô ấy nói, vẫn quay mặt đi chỗ khác.

“Cô đã vẫy tay mạnh đến nỗi mà tôi cứ tưởng rằng cô sắp bay như chim luôn á,” tôi nhếch mép. “Sao mà quên được hình ảnh đó cơ chứ.”

Caera quay ngoắt lại, má đỏ bừng và đôi mắt trừng trừng giận dữ. “A-Anh…”

Tôi không thể ngừng cười ngay cả khi Caera giật phăng tấm vải trải giường dưới người tôi ra và xoay gót đi về phía bên kia của căn phòng trước khi quấn chiếc chăn lên người.

Cảm thấy có chút tội lỗi vì đã trêu chọc cô ấy, tôi để Caera có chút thời gian cho riêng mình trong khi tôi quay lại bên ngoài. Lờ đi những cơn gió gắt lạnh lẽo xuyên qua quần áo và áo giáp của mình, tôi xúc tuyết vào túi nước da và một chiếc thùng gỗ nhỏ mà Alaric đã chuẩn bị cho tôi trước khi quay trở lại bên trong.

"Bên ngoài thế nào rồi?" Caera hỏi, dựa vào bức tường bên cạnh lối vào.

Tôi giơ cái thùng và túi da nước lên cho cô ấy xem. “Nước sẽ không thành vấn đề khi đống này tan ra.”

“Tôi đoán vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ là thức ăn,” cô ấy nói nhẹ nhàng trước khi nhìn tôi. "Hay nói đúng hơn, vấn đề lớn nhất của tôi."

"Lần cuối cùng cô ăn là khi nào?" Tôi hỏi.

“Khoảng năm ngày, cũng có thể là một tuần … do đó cũng không đến mức là sẽ chết đói ngay lập tức,” cô nói, nhưng bụng cô thì cồn cào như muốn cãi lại.

“Đống xương mà chúng ta tìm thấy ban nãy có nghĩa là có thể có một số động vật hoang dã sống đâu đó quanh đây,” tôi nói.

Caera thở dài. "Từ các mảnh vòm còn thiếu cho đến đống xương, có vẻ như tất cả các dấu hiệu đều như muốn ám chỉ chúng ta phải mạo hiểu quay trở ra đó vậy."

“Đấy, giờ cô đã hối hận vì đã bám theo tôi chưa?” Tôi hỏi với một nụ cười tự mãn.

"Là vì mục đích điều tra  cá nhân," nữ quý tộc Alacryan sửa lại.

Tôi đưa cho cô ấy cái thùng gỗ đầy tuyết. “Chà, vậy thì quý cô thám tử, giờ thì hãy nhai cái này đi.”

Caera nắm lấy một nắm và giơ nó lên như thể đó là một ly rượu. “Chà, anh vừa kiếm được một món ăn cao lương mĩ vị đó, Grey. Đây có phải là món băng tuyết thượng hạng cao cấp không?”

Đảo mắt, tôi bước đến chỗ những tấm ga trải giường mà chúng tôi đã xếp chồng lên nhau để làm một chiếc giường tạm bợ.

‘Muốn làm ca đêm không, người bạn đồng hành háu ăn của ta?’ Tôi hỏi.

Regis chui ra khỏi tay tôi, đáp xuống đất bằng bốn chân nhỏ mập mạp của mình. "Nghe hơi bị body shaming nha bồ."

"Nói điều đó với cái bụng của ngươi kìa." Tôi chỉ vào cái bụng căng tròn gần chạm đất.

“Hừ! Cứ đợi nó tiêu hóa hết và tôi sẽ trở lại hình dạng sói trưởng thành của mình ngay thôi,” cậu ta lập luận trước khi lạch bạch đi về phía đống khăn trải giường.

“Cô nên cố ngủ một chút đi,” tôi nói, đưa cho Caera thêm một vài tấm trải giường. “Có vẻ như cơn bão tuyết này đang dao động, vì vậy tôi cho rằng cơn bão này sẽ sớm lắng xuống thôi. Nếu không, chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi ngay khi Regis trở về hình dạng ban đầu.”

Cô ấy gật đầu, nhận lấy tấm khăn trải giường và thu mình vào một góc với tấm khăn quấn chặt quanh người.

Tôi nằm lên một chiếc giường lót bằng khăn trải giường cách đó vài bước chân, dựa mình vào bức tường nhẵn nhũi. Với cơ thể asura được hoạt động bằng lượng aether dồi dào xung quanh, và một chiếc áo choàng lông màu xanh mòng két đủ để tránh cơn lạnh rồi.

Cơn buồn ngủ thì cứ lẩn tránh tôi, và cứ mỗi lần nhắm mắt lại khiến những ký ức không mong muốn liền trỗi lại, vì vậy tôi lướt mắt qua mái vòm lớn bằng đá cẩm thạch cho đến khi mắt tôi đáp xuống Caera đang nằm sấp, run rẩy cầm cập trong tấm khăn trải giường.

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta dùng ngủ chung đệm của tôi đấy,” tôi nói nhẹ nhàng, cho rằng nhiệt lượng chung của cơ thể chúng tôi trong chiếc đệm sẽ có thể giữ ấm cho cả hai chúng tôi.

Caera ngừng run khi toàn bộ cơ thể cô ấy dường như căng lên bên dưới lớp vải che phủ. Regis, người đang nằm gần đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt trố ra.

Từ từ, Caera quay về phía tôi, đôi mắt mở to và ửng đỏ đến cả cặp sừng cong vút.

Chỉ mất tích tắc để nhận ra tại sao cả Regis và Caera đều trông rất sốc bàng hoàng đến vậy. Tôi vội đưa tay lên nói. “Chờ đã, tôi không có ý—”

“Grey,” Caera khàn giọng nói, “Đúng là tôi thừa nhận anh khá đẹp trai đấy, nhưng đừng có nghĩ rằng dụ tôi ngủ với anh dễ đến vậy.”

“Ối chà chà chà chà,” Regis trầm ngâm.

Tôi há miệng, rồi đóng lại, rồi mở miệng ra lần nữa, nhưng rồi chỉ biết đưa tay lên mặt mình. “Thôi cô quên tôi đã nói bất cứ điều gì đi,” tôi lầm bầm, quay lưng lại với hai người bọn họ.

“Tôi xin lỗi, chỉ là anh thẳng thắng quá, khiến tôi có hơi ngạc nhiên.” Giọng Caera vẫn phảng phất tiếng cười khúc khích khi những bước chân nhẹ nhàng của cô ấy càng tiến đến gần tôi hơn. Tôi cảm thấy đệm của mình được nâng lên khi cô ấy trèo vào bên dưới tấm đệm dày. "Cảm ơn nhé, Grey."

Tôi không trả lời gì khi cơ thể cô ấy nhích lại gần tôi hơn, những cơn run rẩy lập cập vì lạnh của cô ấy dần dần lắng xuống. Chúng tôi nằm đối lưng với nhau, và tôi cố gắng làm trống rỗng đầu óc của mình và lắng nghe nhịp thở của cô ấy đang trở nên đều hơn, nhưng rõ ràng là cô ấy vẫn còn tỉnh bởi đôi khi cô ấy cứ ngọ nguậy mãi.

________________________________________

“Tôi có chút thắc mắc,” cuối cùng tôi nói. “Tại sao cô lại giấu sừng của mình? Tôi tưởng rằng cặp sừng đó sẽ là biểu tượng đáng tự hào.”

“Anh nghĩ như vậy cũng đúng, hầu hết mọi người cũng cho là như vậy,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng thực tế thì mọi chuyện hề đơn giản như vậy."

Caera dừng lại, như thể do dự không muốn tiết lộ thêm điều gì nữa. Sau khi thở dài một hơi, cô ấy tiếp tục.

“Mỗi huyết tộc mang trong mình dòng máu của Vritra trong huyết thống đều được ghi chép và theo dõi kỹ lưỡng để con cái của bọn họ sẽ được kiểm tra ngay khi mới chào đời. Nếu đứa trẻ sơ sinh có mang trong mình của dù chỉ chút ít dòng máu của Đấng Trị Vì Tối Cao, thì bọn chúng sẽ ngay lập tức bị tước đoạt khỏi gia đình đó và được đưa vào một Thượng Huyết Tộc có khả năng nuôi dưỡng và đào tạo đứa trẻ trở thành một nhân vật tầm cỡ trong tương lai,” cô giải thích.

"Vì vậy, những người tộc Denoirs không phải là cha mẹ ruột của cô ư?” Tâm trí tôi ngay lập tức nghĩ đến cha mẹ của chính mình, và mối quan hệ kỳ lạ của tôi với bọn họ. Mặc dù tôi đúng là tôi được sinh ra bởi Alice và Reynolds, và tôi coi họ như cha mẹ thực sự của mình, nhưng còn với ký ức của Grey, tôi đã được sinh ra bởi một người phụ nữ khác, một người mẹ mà tôi thậm chí còn không biết mặt mũi.

“Đúng thế, họ không phải. Tôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, hay ở đâu, trông ra sao cả. Những người Denoirs nhận ‘vinh dự’ được nuôi dưỡng tôi với hy vọng rằng dòng máu Vritra trong tôi sẽ bộc lộ — một điều rất hiếm xảy ra.”

Từ ‘vinh dự’ nghe có một chút mỉa mai, nhưng tôi không đề cập đến nó, để cô ấy tiếp tục.

“Cho đến lúc đó, tôi sẽ được nuôi dưỡng, giáo dục và huấn luyện trong điều kiện an toàn nhất bởi vì nếu bất cứ điều gì xảy ra với tôi, thì nhẹ nhất là các đấng trị vì sẽ tước bỏ quyền quý tộc, đất đai và vị thế của Denoirs, hoặc nặng nhất chính là hành hình toàn bộ huyết tộc.”

“Điều đó chắc hẳn đã khiến mối quan hệ giữa cô và tộc Denoirs rất căng thẳng nhỉ,” tôi nói.

Caera bật ra một tiếng cười nhỏ. “Nói vậy là vẫn còn nhẹ đấy, Grey. Nhưng đúng vậy, người duy nhất thực sự đối xử với tôi như một con người hơn là một bức tượng điêu khắc làm bằng kính là Sevren, chủ nhân thực sự của con dao găm trắng, và người duy nhất mà tôi thực sự coi là anh trai mình.

“Anh ấy thường giúp tôi lẻn ra khỏi phòng và hai chúng tôi sẽ tập luyện với nhau cho đến khi mặt trời mọc. Sau khi trở thành một ascender, anh ấy thường quay lại và luôn kể cho tôi nghe những câu chuyện và hành trình thăng bậc của mình — những cảm giác hồi hộp và nguy hiểm tràn ngập ẩn sâu trong Thánh Tích.” Caera khẽ cựa mình dưới tấm chăn.

“Bảo sao cô rất thích vào Thánh Tích,” tôi nói, kết nối những gì cô ấy đã nói với tôi khi cô ấy còn giả danh là Haedrig. “Điều đó cũng giải thích lý do tại sao cô phải cải trang thành người khác, nhưng tại sao cô lại giấu sừng của mình vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô cùng với các vệ sĩ của mình.”

“Thực tế thì, tôi việc dòng máu Vritra của tôi đã biểu lộ vẫn còn là một bí mật - ngay cả với Taegen và Arian,” cô tiết lộ.

"Gì? Làm thế nào mà họ không—” Tôi quay lại, bất ngờ nhận ra rằng Caera đang đối mặt với tôi.

Đôi mắt đỏ rực của cô ấy mở to trong ngạc nhiên khi chúng tôi đối mặt và tôi ngay lập tức lùi lại, nằm ngửa và giữ khoảng cách.

“Lưng của tôi đủ ấm rồi á,” cô ấy bối rối nhanh chóng giải thích.

“Không, không sao đâu,” tôi nói. “Nhưng làm thế nào mà ngay cả những người Denoirs lại không biết rằng dòng máu Vritra của cô đã biểu lộ rồi? Tôi tưởng đó là toàn bộ mục đích để họ nuôi dưỡng cô mà? "

“Đúng vậy, thường thì họ sẽ là những người đầu tiên được biết,” Caera đồng ý. “Nhưng vào thời điểm dòng máu Vritra ẩn trong tôi bộc lộ, tôi đang ở cùng một trong các cố vấn của mình — một Scythe do chính những người Vritra gửi đến.”

Tôi cứng người khi nghe đến những tên tướng địch cực kỳ mạnh mẽ của phe Alacryan, những kẻ đã suýt giết tôi nhiều lần, nhưng Caera dường như không để ý.

“Cố vấn của tôi ngay lập tức đưa tôi đến một khu vực không một ai vào được, và hướng dẫn tôi trải qua quá trình đánh thức sức mạnh trước khi giải thích điều gì sẽ xảy ra với tôi khi bây giờ tôi đã là một Alacryan mang trong mình dòng máu Vritra thực thụ.” Một nụ cười trang trọng xuất hiện trên khuôn mặt của Caera. “Cô ấy cho tôi một sự lựa chọn: tôi sẽ trở thành chuột bạch để Alacryan thí nghiệm và đào tạo thành một binh lính cho Agrona, hoặc tôi có thể tiếp tục giả vờ như trước đây, đóng vai đứa con nuôi đầy hậm hực của một huyết tộc luôn bảo vệ con mình quá mức.”

"Tôi cho rằng cô chọn số hai nhỉ?"

Caera cười khúc khích. “Tôi mà chọn phương án đầu thì giờ tôi đâu có nằm chung chăn với một pháp sư kỳ lạ sử dụng phép thuật thần bí gì đó và còn sở hữu rất nhiều thánh vật nữa. Anh có biết anh đã vi phạm bao nhiêu điều luật không đó? "

“Có lẽ không nhiều bằng cô gái che giấu việc mình có thể sử dụng phép thuật của Vritra,” tôi nói. “Và tôi cũng nghĩ rằng cô chẳng sợ hãi gì khi đề cập đến Đấng Trị Vì Tối Cao đáng kính của cô như một ông chú không mấy dễ ưu trong họ hàng mình vậy.”

Caera nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi phá lên cười khiến tôi giật mình.

“Anh nói cũng đúng. Đây…” Sau đó cô ấy đưa tay xuống áo, rút ​​ra một mặt dây chuyền hình giọt nước nhỏ trước khi đưa nó cho tôi. “Bây giờ thì nó không hoạt động, nhưng đây là vật phẩm giúp che giấu cặp sừng của tôi, cho phép tôi thay đổi diện mạo của mình thành Haedrig.”

Tôi giữ nó trong lòng bàn tay, không nhầm lẫn gì nữa, nó có dấu vết của aether. "Tiết lộ điều này với tôi có ổn không?"

“Tôi biết yêu cầu anh tin tôi sau vô số lần lừa gạt anh thì rất là vô lý, nhưng để đạt được sự tin tưởng lẫn nhau thì đôi lúc ta phải chấp nhận hy sinh một số thứ,” Caera nói, nở một nụ cười ảm đạm.

Tôi nhướng mày. “Cô biết tôi có thể phá hủy cái này ngay bây giờ luôn đấy…”

Đôi mắt của nữ quý tộc Alacryan mở to. “Đ-Được á? Anh mà làm vậy thì… toang tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thánh vật tinh thể màu xanh lam, nghiên cứu những dòng cổ tự aether mà có thể đã được các pháp sư cổ đại khắc ở bên trong viên ngọc mờ đó. Caera quan sát tôi kỹ lưỡng, cắn môi lo lắng khi tôi lật đi lật lại thứ thánh vật vô giá của mình.

Cô ấy nói đúng. Nếu bây giờ tôi giữ lấy thánh vật này — hoặc phá hủy nó trước khi chúng tôi rời khỏi Thánh Tích — thì tính mạng của cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm như tôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ vấn đề, tôi ném trả lại mặt dây chuyền cho cô ấy. "Nếu cô bị nhốt lại ngay khi chúng ta thoát khỏi đây thì cũng chẳng giúp ích gì cho tôi."

Đôi mắt của Caera như sáng lên. "Vậy có nghĩa là anh không có ý định giết tôi phải không, Grey?"

"Ngủ chút đi." Tôi quay lưng lại với cô ấy, nằm nghiêng dưới tấm trải giường và tự hỏi bản thân mình câu đó…

Một phần lý trí của tôi nói rằng sẽ là an toàn nhất là giết cô ấy ngay đây, ngay bây giờ, nhưng tôi đã thề với bản thân rằng tôi sẽ phải chấp nhận rủi ro nếu muốn giết Agrona. Và nếu Caera, với tất cả sức mạnh chính trị và mối quan hệ rộng lớn của mình, thực sự cũng chống đối Vritra nhiều như cách cô ấy đang thể hiện, thì rất đáng mạo hiểm để lôi kéo cô ấy về chung phe tôi.

Âm thanh của những hơi thở nhẹ nhàng, đều đều đằng sau đẩy tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhìn lại thì thấy Caera đã ngủ thiếp đi rồi.

“Không có giở trò gì nhó anh bạn. Rõ ràng đích tai tôi chỉ nghe mỗi câu “ngủ chung” thôi,” Regis nói.

Tôi phớt lờ người bạn đồng hành của mình, thầm cảm ơn cậu ta vì ít nhất cậu ấy không chõ mũi vào trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi, và nhắm mắt lại, vừa hy vọng vừa đầy lo lắng về những gì mà khu vực này sẽ đem đến.

[] [] []