[] [] []
Nếu như việc ghép thành kim
tự tháp đã khó, thì cái hình cuối cùng này có thể nói là gần như không thể lắp
được. Nó không đơn giản như một hình tròn 2 chiều bình thường, tất nhiên rồi,
nhưng ý nghĩ về một cuộc sống tuần hoàn đã dẫn tôi đến với cái hình mà tôi đang
cố xây dựng.
Trong suốt kiếp đời làm Vua
Grey, tôi đã nghiên cứu rất nhiều môn học khác nhau, bao gồm cả hình tượng học.
Các “khối đa diện đều” là một chủ đề thường được nhắc đến trong các nghiên cứu
đó, bởi các nhà triết học cổ đại của thế giới trước đã dành rất nhiều thời gian
bàn luận xung quanh sự tồn tại và ý nghĩa của chúng.
Đó cũng là tại sao tôi lại cố
dựng một khối mười hai mặt đều hoàn hảo từ hàng trăm các mảnh ghép đa diện khác
nhau. Khối mười hai mặt này tượng trung cho một nguyên tố thứ năm, một sợi dây
liên kết các vũ trụ với nhau và nó được coi là trung gian giữa hữu hạn và vô hạn.
Tôi không thể nghĩ được biểu
tượng hình học nào có thể đại diện cho tương lai tốt hơn hình khối này.
Chỉ là, nó phức tạp đến mức
tôi không thể hình dung được mình sẽ hoàn thành cái thứ chết tiệt đó như thế
nào.
Tôi đã quên bén đi bao nhiêu
thời gian đã trôi qua kể từ khi chúng tôi xuất hiện trong căn phòng gương này.
Lượng lương thực ít ỏi của chúng tôi đã cạn kiệt từ mấy ngày trước, kể cả khi
tôi đã hạn chế khẩu phần của mình và đã chia ra rất cẩn thận cho những người
khác. Nếu như không có số nước tôi mang theo thì Kalon, Ezra và Haedrig cũng sẽ
chết khát, bởi vì uống nước muối từ đài phun sẽ chỉ khiến họ chết vì mất nước
nhanh hơn thôi.
Nhìn vào mặt tích cực thì
hình như bóng ma trong cơ thể Ada có thể tự duy trì bản thân nó, không cần nước
hay tí đồ ăn nào. Tuy nhiên, tôi vẫn hơi lo lắng về tình trạng của cơ thể con
bé một khi chúng tôi tìm được cách giải thoát cho Ada thật, nhưng cho tới bây
giờ thì có vẻ cô bé vẫn cầm cự được.
Hai mắt lim dim, tôi thoát
ra khỏi không gian trong thánh vật đó sau một lần giải đố thất bại khác. Tôi chợt
nghe thấy âm thanh cãi vã.
“-không thể chờ đợi thêm
chút nào nữa! Chúng ta phải thử thôi. Tất cả những gì chúng ta biết là thằng
Grey đang chờ chúng ta chết! Sau cùng thì thằng khốn quái lạ đó thậm chí cũng
không cần đến nước hay đồ ăn như chúng ta-”
“-không biết chuyện gì sẽ xảy
ra nếu làm theo lời-”
“-ít nhất thì chúng ta cũng phải
làm gì đó, thay vì ngồi im chờ chết-”
“-một cái bẫy, điều đó sẽ khiến
mọi việc tồi tệ hơn!”
Kalon và Ezra đang đứng “ngực
kề ngực”, hét vào mặt nhau. Ezra trông có vẻ tiều tụy. Cậu ta đã sút vài cân từ
việc thiếu đồ ăn, nhưng có điều gì rất khác. Cậu ta đã đánh mất sự cường tráng
của mình, thay vào đó là hình dáng của một kẻ yếu ớt và sợ sệt.
Haedrig đang nằm nghỉ trên một
trong những cái ghế dài, có vẻ như đang cố hết sức tránh xa cuộc cãi vã giữa
hai anh em nhà Grandbehl.
Tôi thờ dài và đứng dậy.
Regis, nhận thấy chuyển động
của tôi, nói, “Họ đã cãi nhau được 10 phút rồi. Thằng nhóc đã nói chuyện với một
trong những hình phản chiếu và nghĩ rằng tên đó có thể giúp chúng ta ra khỏi
đây.”
‘Thế nó tưởng ta rãnh rỗi ngồi
chơi thôi hay gì?’
Hít một hơi thật sâu, tôi
chen vào cuộc tranh cãi. “Cả hai người, ngưng cãi nhau và hãy cùng giảng hòa đi.”
Ezra nhìn tôi với một sự ghê
tởm thuần túy nhất, hai mắt phát ra những lời hoa mỹ, “Đmm!”
Tôi kiềm chế khao khát đập
cho nó một trận tơi bời. Bởi tôi biết rằng điều đó chỉ làm tình hình xấu đi mà
thôi.
“Tôi sẽ lo chuyện này,”
Kalon cọc cằn.
Tôi giơ cử chỉ đầy thiện
chí, “Tôi muốn nghe xem Ezra định nói cái gì.”
Ezra lo lắng nhìn tôi, chưa
chắc có thể tin được tôi hay không. Tuy nhiên thì cái đầu của cậu ta đã nguội bớt
và bước qua người anh trai của mình để đén trước một chiếc gương. Đôi giày của
cậu ta va đều đều xuống nền đá.
“Đây,” cậu ta nói, ra hiệu
cho tôi nhìn vào cái gương, bên trong đó chứa một ascender với cặp sừng đen dài
trên mũ. Người đàn ông đứng thẳng với hai tay vắt chéo trước ngực, tương tự như
lúc chúng tôi tiến vào. “Đây là Mythelias, cựu ascender. Anh ta biết cách để
thoát ra khỏi đây.”
Tôi kiểm tra qua hình phản
chiếu một lần nữa, chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Anh ta cao bằng tôi,
nhưng gầy hơn, và trông như một người lính. Nước da anh ta nhợt nhạt đến nỗi,
đôi mắt đen của anh ta trông như vực thẳm vô hình trên khuôn mặt nhọn hoắt. Một
chỏm tóc xám rơi ra từ trong mũ, phảng phất trên gò má.
Bộ giáp đen bằng da và lưới
trông rất nhẹ và linh hoạt - bộ giáp của một lính cận chiến tiền tuyến. Có vẻ
như nó được yểm phép thuật; vì dòng cổ tự phát sáng trên những tấm thép không
phải để trưng. Mũ đội đầu trông cũng rất ấn tượng. Hai sừng đen dài hơn nửa mét
chĩa ra từ đỉnh mũ, khiến anh ta trông cao hơn và gầy hơn.
Mắt tôi nhìn thấy gì đó. Một
chi tiết nhỏ, là cái đường vòm bao quanh cặp sừng. Nó không phải là cái chốt để
cố định cái sừng trên mũ; nó là một cái lỗ để cặp sừng chĩa qua.
Người đàn ông này là một Vritria,
hay ít nhất là có mang dòng máu của Vritria trong người.
“Vậy kế hoạch của Mythelias
là gì?” Tôi hỏi, không chỉ ra phát hiện của mình cho những người khác ngay, dù
gì thì với họ, nó cũng có thể mang ý nghĩa khác.
Cái gì đó trong giọng của
tôi đã bộc lộ sự thiếu tin tưởng của tôi dành cho kế hoạch này, bởi Ezra lườm
tôi thêm một lần nữa rồi mới tiếp tục. “Anh ta nói rằng mình biết sử dụng
aether, và anh ta cũng biết cách để thoát khỏi chiếc gương. Anh ta đã từng nhìn
thấy cách thực hiện rồi.”
Cậu ascender trẻ tuổi ngập
ngừng nên tôi tiếp tục gây sức ép.
“Anh-anh ta nói rằng những
linh hồn bên trong gương có thể chiếm hữu các cơ thể. Những cái xác vô hồn.” Ezra
liếc xuống hành lang, nơi thi thể của Riah đang yên nghỉ. Chúng tôi đã buộc phải
di chuyển cô bé ra xa ghế dài sau một vài ngày đầu do mùi hôi thối dần bốc lên.
Kalon, người từ đầu đến giờ
đang đứng sau Ezra, nghe thấy và nổi giận, “Chúng ta sẽ không bao giờ giao cơ
thể của Riah cho kẻ dối trá này đâu.”
“Và bằng cách nào,” tôi lớn
giọng, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người họ trước khi nó kịp bắt đầu lại, “mà
việc giải thoát ascender này ra khỏi gương sẽ có thể giúp chúng ta thoát khỏi
khu vực này?”
Nhìn chằm chằm vào anh trai
mình như một con thú khát máu, Ezra nói, “Anh ta biết cách sử dụng aether. Anh
ta không thể nói tôi biết cách để thoát ra, nhưng có thể chỉ cho chúng ta nếu
được tự do.”
“Đương nhiên là nói dối rồi,”
Haedrig đột nhiên chen vào, không thèm đứng dậy khỏi ghế dài “tôi cũng đã nói
chuyện với một vài linh hồn bị nhốt ở đây, và họ cũng hứa hẹn đủ điều, nhưng chỉ
khi tôi giúp họ trốn thoát.”
Ezra quay sang anh ta, cằn
nhằn như một con mèo yếu đuối bị dồn đến góc tường. “Anh ta mang dòng máu của
Vritra! Một trong những hậu duệ của các Đấng Cai Trị. Anh là ai mà dám thái độ
với các ngài ấy?”
Haedrig đảo mắt, nhưng Kalon
thì chột dạ, giờ đây trông vô cùng bối rối. Anh ta nhìn sang chiếc gương, chú ý
đến cặp sừng, những đặc điểm cơ thể của người đàn ông đó rồi lắc đầu. “Chúng ta
không thể chắc về điều đó, em trai à.”
Ezra nhìn thẳng vào mắt anh
mình và nhổ thẳng vào chân trước khi huých vai anh ta. “Tôi không quan tâm các
người nói gì, tôi vẫn cứ làm đây.”
Kalon không còn kiềm chế được.
Anh cả nhà Grandbehl túm lấy em trai mình từ đằng sau, dùng đòn siết cổ và sau
đó đập cậu ta xuống đất. Ada giả cười khúc khích dù vẫn còn bị bịt miệng, hai mắt
cô ta mở to và chăm chú dõi theo cuộc ẩu đả.
Đột nhiên, cây giáo màu máu
của Ezra xuất hiện trong tay cậu ta nhưng lại không thể sử dụng do không gian
chật hẹp, và Haedrig đã nhanh chóng nhảy ra từ ghế dài và đá bay thứ vũ khí đó.
Nó bay vào trong bóng tối với một tiếng lóc cóc.
“Bỏ tao ra lũ hèn nhát!”
Ezra gầm lên, đập hay khuỷu tay vào bụng anh trai mình.
Ada đang giãy dụa mạnh đến mức
cái bịt miệng tuột ra và cô ta bắt dầu gào thét, khích đểu anh em nhà
Grandbehl. “Đâm hắn! Giết hắn! GIẾT HẮN ĐI!”
Với một cái thở dài nặng nhọc,
tôi bước tới và buộc lại cái bịt miệng cô ta. Regis đứng cảnh giới phía sau
tôi, gần như run lên với mong muốn được chen vào vụ việc.
‘Lo vụ này đi,’ tôi ra lệnh.
Người bạn đồng hành của tôi
nhảy lên trước và cổ của Ezra nằm gọn trong hàm của cậu ta trong tức khắc. Thằng
nhóc đó ngay lập tức ngừng dãy dụa và cả Ezra lẫn Kalon nằm sõng soài trên đất.
Tôi để khoảnh khắc này kéo
dài một chút, hy vọng rằng hàm răng nhọn của Regis sẽ để lại nhiều ấn tượng hơn
với thằng nhóc.
Chúng tôi đã không còn thể
quay đầu nữa rồi. Giờ đây, khi mối bất hòa giữa chúng tôi đã đẩy lên đỉnh điểm thành
bạo lực, niềm tin đã bị phá vỡ. Tôi sẽ không thể cứ để Ezra đứng dậy và tiếp tục
quậy phá nữa, nhưng tôi cũng không thích cách giải quyết khác.
Đưa ra quyết định, tôi âm thầm
ra lệnh cho Regis thả cậu ta và ra hiệu cho Kalon cũng làm vậy. Ezra nằm yên và
nhìn lên tôi với đôi mắt hoang dại cùng khuôn mặt đỏ chót.
Quỳ xuống bên cạnh cậu ta,
tôi nói trong một tông giọng trầm và lạnh giá, cố thể hiện nhiều uy quyền nhất
có thể: “Tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này, cậu có thể không tin tôi, nhưng tôi
là người duy nhất có thể giúp tất cả rời khỏi đây. Tuy nhiên, tôi không thể chấp
nhận được cái tính tình bất trị và hành vi bạo lực của cậu.”
“Nghe cho kĩ này, bởi vì tôi
chỉ nói một lần thôi. Từ giờ phút này trở đi, nếu như cậu làm trái lệnh, nếu cậu
tấn công tôi hay bất cứ ai trong nhóm, nếu cậu cố gắng theo đuổi cái kế hoạch
vô nghĩa này trái với ý tôi, tôi sẽ giết cậu, và ném cậu thẳng vào khoảng không
vô định kia, không một chút do dự nào cả.”
Tôi bắt gặp ánh mắt của
Kalon và nhận thấy mớ cảm xúc hỗn độn đầy mâu thuẫn trong lòng anh ta: mong muốn
bảo vệ em trai, tức giận trước hành vi của nó, và điên cuồng nắm vào chút xíu
hy vọng mong manh còn sót lại.
“Và nếu anh trai cậu cố ngắn
cản tôi, tôi cũng sẽ ném anh ta qua đó luôn. Hiểu chưa?”
Anh em nhà Grandbehl nhìn chằm
chằm vào tôi, tức giận nhưng cũng đầy sợ hãi, nhưng tôi có thể thấy rằng họ tin
tôi sẽ làm đúng lời mình nói. Kalon gật đầu, sau đó ra hiệu cho em trai anh ta
bằng cách đá mũi giày vào vai cậu ta.
Ezra trả lời cộc lốc. “Hiểu
rồi.”
Không nói thêm lời nào nữa,
tôi rời đi. Regis bắt đầu theo sau, nhưng tôi ngăn lại.
‘Canh trừng Ezra đi. Và đừng
ngần ngặn giải quyết cậu ta nếu có cậu ta có bất cứ ý định gì khác.’
‘Rõ, thưa sếp.’ Regis nói, sẵn
sàng làm nhiệm vụ sau chuỗi ngày nhìn tôi trong chán nản.
Năm phút sau, tôi lại ở sâu
bên trong bóng tối, cách xa đài phun nước. Cảm giác khá lạ. Dù tôi có đi xuống
cái hành lang đó bao lâu, dường như tôi vẫn chỉ mới đi được vài bước. Giống cái
bẫy bằng aether được dùng để bảo vệ thành phố ẩn náu dưới lòng đất của các pháp
sư cổ djinn xây nên ở Dicathen, nơi mà - hy vọng rằng - gia đình tôi vẫn đang
lánh nạn an toàn.
Trong suốt cả cuộc đời tôi –
kiếp thứ hai - tôi đã luôn bị bao quanh bởi các cổ vật của các djinn: Xyrus,
lâu đài bay, mạng lưới cổng dịch chuyển,… sau khi chuyển sinh, tôi đã coi chúng
như lẽ thường tình và không hề mảy may suy nghĩ đến thành tựu của các pháp sư cổ
đại, hay cố gắng học hỏi thêm về họ.
Phải chăng đó là điều đang
kìm chân tôi lại? Cách thức mà các djinn truyền lại kiến thức của mình còn phức
tạp gấp trăm ngàn lần sách vở hay giáo trình ở bất kỳ đâu. Kể cả khi đối mắt với
nguy cơ đe dọa diệt chủng hàng loạt, họ cũng đã không thể dạy Gia Tộc Indrath
những bí mật cũng mình, bởi những con rồng không thể học theo cách của djinn được.
Cách tiếp cận hiện tại của
tôi thực sự đã đến giới hạn rồi. Dù rất khó để thừa nhận điều này, nhưng nếu
tôi không có một cái nhìn mới về mọi việc, thì tôi sẽ không thể học được những
gì mà hòn đá này đang cố dạy tôi.
Sử dụng những bài tập tinh
thần mà tôi đã học được từ hồi còn là Vua Grey, tôi bắt đầu phân loại mọi thứ
mình biết về các djinn và aether, tôi nhớ lại mọi bài dạy của Quý bà Myre,
Sylvie, và Trưởng lão Rinia. Tôi nhớ lại các trận chiến với các retainer và
Scythe, và cả những con quái thú aether trong Thánh Tích. Tôi để lời nhắn của
Sylvia lạc trôi trong tâm trí và ngẫm lại từng lời của djinn ảo ảnh.
Vấn đề là, tôi không có đủ
kiến thức về các thánh vật và cách các djinn đã dùng chúng. Dù tôi đã học được
rất nhiều thứ kể từ lúc thức dậy trong Thánh tích này, nhưng hiểu biết của tôi
về các thánh vật bị giới hạn rất nhiều, bởi tôi phải tốn kha khá thời gian của
mình ở trong hòn đá, và chưa kể đến cái món thánh vật chết của ông Cromely vẫn
còn nằm chễm chệ trong cổ tự không gian của tôi.
Tôi với lấy cái cổ vật chết mà
tôi thắng được từ hồi còn ở Maerin và bắt đầu nghiên cứu hòn đá chẳng mấy thú vị
này, nhưng chỉ một lúc sau, sự chú ý của tôi đã quay sang tiếng bước chân đang
đến gần.
Tôi nhìn lên và thấy Haedrig
đang tiến tới, dáng đi ngay thẳng và gọn gàng toát lên khí chất thanh nhã, dù
môi anh ta nứt nẻ và hai má hóp vào. Chợt nhớ ra độ quý giá của một thánh vật,
dù đã chết đối với người Alacrya, tôi liền nhanh chóng giấu hòn đá đi.
“Tôi không nghĩ rằng anh là
loại người sẽ mang theo một thánh vật chết,” ascender tóc xanh lên tiếng, hơi
nhướng mày, giọng anh ta pha chút phán xét. “Nó là vật truyền lại, hay là thứ
gì đó để bỏ bùa các nữ quý tộc à?”
Tôi đảo mắt. “Ừ, Đây là thứ
mà tôi dùng để quyến rũ tất cả những người phụ nữ hấp dẫn mà tôi đã gặp.”
“Làm như ngoại hình của anh
là chưa đủ à?” Anh ta cười nhẹ.
“Tôi không biết anh đang chê
tôi hay là khen tôi nữa?” Tôi nói, không chắc mình nên cảm thấy vui hay khó chịu
bởi sự chen ngang của anh ta.
Haedrig ngồi gần tôi, dường
như không mấy để ý đến món thánh vật đắt tiền và hiếm có mà tôi nắm trong tay.
“Tôi phải công nhận là, mặt anh
trông khá đẹp trai đấy. Nhưng tôi cũng không coi nó như một điểm tốt hay gì
đâu,” anh ta hắng giọng, “Cơ mà mọi việc vừa rồi khá căng thẳng nhỉ.”
Tôi xoa xoa phần gáy của
mình, cố tránh nhìn Haedrig. “Tôi-”
“Tuy nhiên, anh đã rất đúng,
tôi nghĩ anh đã xử lý tình huống đó khá tốt,” Haedrig vươn tay ra, lưỡng lự
nhưng rồi vỗ vai tôi. “Thôi, có vẻ như tôi đang làm phiền anh rồi. Tôi xin lỗi.”
Tôi lắc đầu. “Ổn mà. Tôi cần
một chút… để đánh lạc hướng tâm trí mình thôi.”
“Ezra sẽ không đồng ý với điều
đó,” Haedrig đáp lời trong khi đang đứng dậy, khóe môi anh ta cong lên thành nự
cười. “Chúc may mắn nhé, Grey.”
Sau tiếng cười khúc khích,
tôi tập trung vào thánh vật chết trong tay mình. Ngoại trừ vầng sáng màu tím của
aether bao quanh nó, hòn đá chẳng có gì đáng chú ý cả. Nó trông tựa như mấy hòn
đá mà một đứa trẻ nào đó sẽ vô ý ném đi.
Tôi truyền aether vào trong thánh
vật, tương tự như cách tôi tương tác với hòn đá chìa khóa, nhưng chẳng có gì xảy
ra cả. Sau đó, tôi cố rút aether ra khỏi nó, nhưng dừng lại ngay lập tức bởi
tôi nhận thấy rằng có rất ít aether vẫn còn ở trong thánh vật và cũng không muốn
vô tình phá hủy nó chỉ vì một chút aether nhỏ nhặt.
Thở dài, tôi nhìn sang
Haedrig, anh ta đã quay lại chỗ ngồi trên ghế dài bên cạnh đài phun nước và ngồi
thiền định.
Chỉ với một cái lắc tay, tôi
tung thánh vật lên không trung, nhìn nó bay gần đến trần nhà rồi bắt nó trước
khi kịp rơi xuống đất.
Không còn gặt hái được thêm
gì khác, tôi nhét thánh vật vào trong túi quần, nhắm mắt và lại bắt đầu phục hồi
aether.
***
Ngay khi vừa bay xuyên vào
không gian trong hòn đá chìa khóa qua bức tường tím một lần nữa, tôi ngay lập tức
cảm nhận được rằng có điều gì đó đã thay đổi. Những hình đã hoàn thiện lúc trước
vẫn ở đó, phản chiếu hiện tại và quá khứ trong căn phòng gương. Còn cái khối
hình học còn lại - mảnh ghép câu đố của tôi - đã trôi dạt đi trong lúc tôi
không ở đây, như mọi lần.
Không phải thứ gì đó hữu hình,
mà là một sự tĩnh điện, một dạng năng lượng âm ỉ tràn lan trong không khí.
Rất nhanh chóng, tôi liền
thu thập và phân loại các mảnh ghép, hy vọng rằng cảm giác của mình là một dạng
hiểu biết, một kiến thức về aether bỗng vô thức truyền đạt vào tâm trí tôi vậy.
Tuy vậy, khi tôi có những mảnh ghép trước mắt, tôi không cảm thấy bộ não của
mình có thêm gì mới mẻ cả.
Như lúc tôi thuận theo những
rung động aether, thứ cho phép tôi Thần Tốc xuyên không gian, tôi thả lỏng tâm
trí và hòa mình cùng tiếng rè rè của dòng điện. Nó tràn ngập không gian, tràn
ngập cả tâm trí tôi, nhưng cũng tồn tại một chấm nhỏ, vô định và rõ ràng hơn. (Darkie: mệt
quá, lại chơi đồ xong miêu tả rối não vl)
Sử dụng aether như một cái kẹp,
tôi với tới cái chấm đó và kéo thứ gì đó ra.
Là cái viên đá Thánh Vật chết.
Sững sờ, tôi nhìn hòn đá
trôi dạt trong không trung, như bao hình khác ở đây. Theo bản năng, tôi truyền
aether vào nó, như lúc đanng ngồi trong hành lang tối của căn phòng gương.
Bề mặt sần sùi của hòn đá vỡ
ra như thể bị một cây búa đập vào, hé lộ một viên kim cương sáng rực màu trắng.
Viên kim cương tan ra khi nó lan tỏa anh sáng rực rỡ của mình đi mọi ngóc ngách
của không gian bên trong hòn đá chìa khóa. Bất cứ nơi nào ánh sáng nó chạm tới,
tôi cảm thấy đau nhói, như thể tâm trí tôi đang tự mở rộng ra để chứa đựng nó.
Cách hình học dường như cũng
hấp thụ ánh sáng và cũng tự phát sáng, và rồi đột nhiên tôi hiểu hết mọi thứ.
Giống như lúc tôi dựng hình hộp phản chiếu hiện tại, các mảnh ghép gần như hiện
ra trước mắt tôi và tôi nhanh chóng ghép chúng vào với nhau.
Phấn khích và vui mừng phơn
phởn khi đạt được kiến thức mới, tôi suýt chút nữa thì đã lỡ mất nó. Một tiếng
chuông báo động réo lên trong tâm trí tôi, và tôi quay sang hình hộp.
Cả căn phòng gương chìm
trong hỗn loạn.
Kalon đang chật vật chống cự
lại Ada, giờ đây đã được giải thoát. Cô ta cào và cắn anh ta hết sức lực, nhưng
anh ta thì di chuyển như đang sợ sẽ làm đau cô ta.
Haedrig đang lồm cồm bò ra
khỏi đài phun nước. Máu anh ta nhỏ giọt từ trên tai và hòa vào nước, nhuộm đỏ một
bên má và cổ.
Những cái gương gần Haedrig
và đài phun gần như bị phá hủy, giờ chỉ còn vực sâu thăm thẳm.
Ezra đang chạy dọc hành
lang, kéo theo xác của Riah.
Regis
thì đã biến đâu mất rồi.
Bỏ mặc mọi suy nghĩ về hình đa
diện ban nãy, tôi cố mở mắt để rời khỏi không gian trong hòn đá chìa khóa nhưng
lại không thể. Bất cứ khi nào tôi đến gần rào chắn sương tím, tôi lại thấy mình
lại xuất hiện trước câu đố chưa giải đáp xong đang lơ lửng giữa vô vàn những
hình thù khác.
Chết tiệt chứ!
Ở trên mọi mặt của hình khối,
Haedrig lăn ra khỏi đài phun và đứng dậy, lao thẳng về phía Ezra. Tên Ascender
trẻ tuổi rụt tay lại như để ném giáo của mình vào người ascender tóc xanh, và
Haedrig cúi xuống, nhưng nó chỉ là động tác giả.
Thủ đoạn đó đã câu thêm cho
Ezra một chút thời gian cần thiết để lôi xác của Riah đến trước gương của tên
ascender có sừng. Tôi chột dạ khi nhìn cậu ta giật mạnh cái xác và ấn bàn tay
lên bề mặt lạnh lẽo của chiếc gương.
Tôi điên cuồng lắp các mảnh
ghép một lần nữa, di chuyển nhanh hết cỡ mà khả năng thao túng aether của bản
thân cho phép. Cùng lúc đó, tôi cũng dõi theo trận chiến đang diễn ra bên ngoài
hòn đã chìa khóa.
Trong gương, tên ascender
mang dòng máu của Vritria nhếch mép cười xảo quyệt. Và rồi hắn ta biến mất, và
một màn sương màu tím tràn ra khỏi chiếc gương, chui vào Riah, hệt như lúc Ada
chạm vào gương của chính mình.
Hai mắt của Riah chợt mở và
hai đôi mắt đen thăm thẳm đó nhìn thẳng vào Ezra. Với một tay, thằng nhóc đẩy
lùi Haedrig bằng cây giáo, tay còn lại chìa ra để giúp Riah. Nhưng khi cô nhóc
nắm lấy nó, Ezra giật mình và giẫy dụa như cố để thoát ra, nhưng bàn tay sưng
phồng, đã chết của Riah bám chặt cho đến khi trông như xương cậu ta đã nát vụn.
Haedrig lao về phía trước, nắm
lấy cây giáo và vung nó lên, khiến thân giáo đập vào cằm của Ezra và đánh bay cậu
ta ra sau. Đồng thời, có một vụ nổ năng lượng phát ra từ Ezra đã đẩy ngã
Haedrig và làm vỡ những chiếc gương gần đó.
Cả ba người nằm rạp trên nền
đá. Riah, hay nói đúng hơn là Mythelias trong cơ thể con bé, là người đầu tiên
cử động. Trong khi đang đứng dậy, phần thịt xung quanh cái chỗ đứt lìa bắt đầu
phìn lên và mọc lại, tạo thành cái chân bị hoại tử.
Bên cạnh hắn ta, Ezra bắt đầu
co giật trong đau đớn. Lan từ tay mình là những cái ung nhọt màu đen mọc lên
trên da thịt, vùng da xung quanh chúng chuyển xám. Khuôn mặt cậu ta cau có như
bị tra tấn trong khi những thứ đó nhanh chóng bao bọc cơ thể cậu ta...cho đến
khi chẳng còn gì ngoài một khối ung nhọt Ezra vặn vẹo kinh khủng.
Và bất chấp tình trạng hỗn
loạn dâng cao, tôi vẫn không thể tìm thấy Regis.
Trong khi tất cả điều này
đang diễn ra, tôi làm việc cật lực để hoàn thành hình mười hai mặt, không biết
chắc rằng điều gì sẽ xảy ra sau đó. Tôi chỉ biết rằng mình sẽ không thể rời khỏi
đây nếu không giải xong câu đố này; tôi chỉ mong rằng mình sẽ xong kịp để cứu
những người khác.
Đột nhiên, Kalon bay qua đầu
Haedig, với ngọn giáo rực sáng chĩa về trước.
Lăn để né đòn tấn công,
Mythelias đứng dậy với cây giáo của Ezra trong tay và tung ra những cú đâm chém
liên tục, buộc Kalon phải vào thế phòng thủ. Kể cả anh ta cũng phải suýt soát lắm
mới tránh được đòn tấn công như vũ bão ấy.
Mythelias tiếp tục gây sức
ép với Kalon, nhưng điều này lại vô tình để Haedrig ở phía sau lưng anh ta.
Không biết là do hắn ta đã hoàn toàn quên bén đi người ascender tóc xanh hay
không đếm xỉa đến khả năng của Haedrig, nhưng Mythelias chỉ tập trung hoàn toàn
vào người nhà Grandbehl cuối cùng thì đột nhiên Haedrig tung đòn.
Lưỡi kiếm mỏng đâm xuyên
lưng của Mythelias, chỉ chệch về bên trái cột sống của hắn ta, sau đó xoay 90 độ,
cắt ngang ngực hắn, để lại một vết thương khủng khiếp. Trước khi tôi kịp hoan
hô thì phần thịt đó bắt đầu trương lên và một cái sẹo đen cứng được hình thành
bên trên vết cắt.
Quay người, Mythelias chém mắt
cá chân của Haedrig bằng lưỡi giáo, sau đó canh thời điểm để chuẩn bị tung một
cú đâm vào tim, và Haedrig rất khó khăn lắm mới đỡ được.
Bên trong không gian của hòn
đá chìa khóa, những mảnh ghép cuối cùng của hình mười hai mặt đang dần hoàn thiện.
Nhưng tôi lại quá tập trung vào hình ảnh đang được chiếu trên một mặt của kim tự
tháp, nó đang phát lại quá khứ gần nhất. Có vẻ như nó đang bắt kịp với hiện tại
và giờ thì đang chiếu những gì chỉ vừa mới xảy ra khoảng vài phút trước.
Trong đó, Ezra đang chạy dọc
hành lang, Regis đuổi theo sau cậu ta như một con sói bóng tối nguy hiểm tột
cùng. Thằng nhóc hai tay run rẩy và liên tục ngoái lại đằng sau như sợ bị tấn
công bất cứ lúc nào.
Haedrig đang ngồi ở rìa đài
phun nước, hai chân ngâm trong bể nước muối. Kalon đang kiểm tra các nút buộc
trên người Ada giả, điều mà chúng tôi phải làm thường xuyên để ngăn bóng ma
không làm hại cơ thể của Ada.
Khi Ezra tiếp cận đài phun
nước, nỗi lo lắng của trên mặt cậu ta hóa thành dã tâm đen tối. Cậu ta đột
nhiên bước sang và kích hoạt ấn crest của mình.
Tim tôi nhói lại khi một vụ
nổ bùng phát, khiến Haedrig bay ngang mặt nước và đập đầu vào đài phun. Kalon bị
ném về đằng sau nên tôi chẳng thấy anh ta nữa, và kể cả Ada cũng ngọ nguậy dữ dội
dù bị trói.
Những cái gương xung quanh
Ezra vỡ vụn, và, điều đáng sợ nhất, là Regis đã bị thổi bay qua một khung kính
vỡ, biến mất vào khoảng hư không thăm thẳm ở phía bên kia.
[] [] []