25/10/21

Chapter 294: Tia Hy Vọng Le Lói

[] [] [] 

‘Không,’ tôi nghĩ, tim đập thình thịch dữ dội. ‘Không thể nào như vậy được.’

Vụ nổ đó đã làm gãy những chiếc ghế dài gần đó, và đủ mạnh để nới lỏng dây trói của Ada, và cô ta nhanh chóng xé toạc sợi dây để giải thoát bản thân.

Tôi tập trung chú ý trở lại khối đa giác khi mảnh cuối cùng vừa vào đúng vị trí. Giống như trước đây, nó toả ra ánh sáng lung linh và phát sáng rực rỡ, các đường viền của các mảnh riêng lẻ mà tôi đã dùng để hoàn thành câu đố mờ dần đi và tạo thành một hình khối vững chắc.

Ở thời điểm hiện tại, Haedrig và Kalon đang phối hợp với nhau để giữ Mythelias ở thế phòng thủ, nhưng bất cứ khi nào họ đánh trúng một cú trực diện, vết thương đó ngay lập tức liền lại.

Một nửa thi thể của Riah giờ đã bị bao phủ bởi những sụn đen lây lan kia, nhưng cả Haedrig và Kalon cũng đều không tránh được thương tích dần tích tụ trên người. Kalon đang chảy rất nhiều máu vì vết cắt trên chân, và Haedrig đã ăn trọn nguyên cán giáo vào mặt, má anh ta đang sưng tấy và đã đổi màu.

Cuối cùng, ánh sáng lấp lánh màu trắng đục trên các mặt của khối đa giác này ngừng chuyển động, và mỗi mặt hiển thị một hình ảnh chuyển động khác nhau.

Trong một mặt, đại sảnh của phòng gương đã bị phá huỷ hoàn toàn. Toàn bộ phần cuối của hành lang đã bị thiêu rụi, các góc cạnh đen xì mở thẳng vào khoảng không vô tận. Mọi tấm gương đều bị vỡ vụn, và hầu hết các khung kính đã bị thiêu hủy. Không có dấu hiệu của sự sống trong phòng nữa.

Ở một mặt khác của khối đa giác, tôi thấy mình đang đứng cùng Haedrig và Ada đang bật khóc dữ dội khi chúng tôi đẩy hài cốt của Ezra qua một khung gương trống và ra ngoài khoảng không hư vô.

Đại sảnh đã bị cháy xém và nổ tung, đài phun nước thì trống rỗng, nhiều gương vỡ, nhưng về tổng thể vẫn còn nguyên vẹn.

Haedrig kéo cô ấy lại và ôm thật chặt, nhưng tôi quay lưng bước đi.

Mắt tôi bị thu hút bởi hình ảnh thứ ba. Mythelias, trong thân xác của Riah, đang rình rập qua hành lang gương về phía tôi. Phía sau hắn ta, Kalon và Haedrig đã hoàn toàn nhấn chìm trong thứ sụn đen kia; chắc chắn họ đã chết.

Ada nằm bất tỉnh gần tôi. Mythelias cúi xuống người cô và áp bàn tay đen xì lên má cô. Tôi quay mặt đi, đẩy khối đa diện bằng aether để xoay tròn nó, xóa bỏ hình ảnh khủng khiếp đó ra khỏi tầm nhìn của tôi.

Khối đa diện xoay vòng, đưa ra những hình ảnh khác nhau. Một số hình ảnh hơi khác so với những gì tôi đã thấy, nhưng một số đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi.

Trong đó, tôi thấy mình đã kích hoạt một thần tự phát sáng vàng qua quần áo của tôi. Những đốm aether màu tím xoay tròn và xoáy khắp căn phòng như những bông hoa bồ công anh, và mọi thứ chúng chạm vào đều phát sáng và toả ra năng lượng aetheric.

Tôi kinh ngạc nhìn những tấm gương được sữa chữa lại trước mắt tôi, và các mảnh vỡ của đài phun nước bay ngược lại như thể thời gian đang được tua lại, các làn khói đen và hơi ẩm từ không khí bỗng biến lại thành đá và nước theo đúng nghĩa đen.

Khi những đốm màu tím ấy bay lại chỗ Ezra, các ung nhọt kia bắt đầu co lại, giảm dần cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn. Chàng trai trẻ thở hổn hển và đôi mắt mở trừng trừng. Cậu ta đã sống lại.

Ngay cả tấm gương bị vỡ vụn mà Kalon đã bị ném qua đang dần được sửa lả, và Kalon tự mình bay ngược trở lại, nhẹ nhàng nằm trên mặt đất trong đại sảnh gương. Những vết thương mà anh ta phải chịu từ trận chiến với Mythelias đã khép lại; ngay cả những thiệt hại trên áo giáp của anh ta đã được đảo ngược.

Hình ảnh kinh hoàng, đau khổ của Ada trong gương bỗng tan thành khói màu hồng nhạt chảy ra khỏi gương, sau đó di chuyển có chủ đích khắp hành lang cho đến khi tìm thấy cơ thể bất tỉnh của mình, đưa cô về với chính mình.

Những chỗ sàn bị nổ và cháy đen nhiều nhất, thì tro bụi bắt đầu xoáy lại, tạo ra một cơn lốc nhỏ. Khi tro ngưng tụ, một hình dạng mới bắt đầu thành hình.

Cơ thể của Riah, vẫn còn mất một chân, thì bay lơ lửng trên không như một con búp bê rẻ rách vô hồn, và bằng cách nào đó không hoàn thiện. Rồi bỗng phần thịt bàn chân bị gặm mất liền bắt đầu mọc lại, lành lại trước mắt tôi. Khi mí mắt cô ấy mở ra, cô ấy nhìn chằm chằm xung quanh đại sảnh trống trãi trong sự bối rối và sợ hãi trước khi từ từ hạ xuống mặt đất và được Ada ôm cứng ngắc.

Mặc dù các viễn cảnh của quá khứ và hiện tại như muốn ám chỉ rằng giải được câu đố thứ ba thì sẽ có thể thấy được viễn cảnh của tương lai, nhưng tôi đã không dám hy vọng một điều như vậy có thể xảy ra. Ấy thế mà giờ đây, tôi đang ở đây để chứng kiến cái điều bất khả thi đó.

Mỗi mặt của khối đa diện này cho tôi thấy một tương lai tiềm năng khác nhau, một số cho thấy các thất bại khác nhau của chúng tôi, đúng thật, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có cơ hội đánh bại tên ascender mang dòng máu Vritra và thoát khỏi đại sảnh gương này.

Tuy nhiên, một nỗi sợ hãi sôi sục dâng lên trong người tôi trước những gì tôi đã thấy, hoặc chưa thấy: Regis không hề xuất hiện trong bất kỳ viễn cảnh tương lai nào mà tôi có thể nhìn thấy, ngay cả cái viễn cảnh mà bằng cách nào đó tôi có thể hồi sinh lại người chết.

‘Sức mạnh này là thứ quái gì thế?’ Tôi tự hỏi, vẫn theo dõi những tương lai tiềm năng đang diễn ra trên các mặt của khối đa diện. Điều này thật sự điên rồ đến khó tin. Đây có phải là một kỹ năng liên quan đến Sự Sống, Vivum ư? Một kỹ năng làm cho người chết sống lại?

‘Không,’ tôi nghĩ, nó có vẻ giống nhánh Thời Gian hơn. Nó giống như aether đang quay ngược thời gian của bất cứ thứ gì nó chạm vào, hoàn tác những thiệt hại gây ra đối với thủy tinh, đá và da thịt.

Tôi không thể kiềm được cơn phấn khích dâng trào trong tôi. Đây chính là nó! Đây chính là thứ sức mạnh tôi cần để đánh bại Agrona và kết thúc cuộc chiến với Alacrya. Không chỉ vậy, tôi có thể hoàn tác tất cả thiệt hại mà Agrona đã gây ra. Tôi có thể cứu sống tất cả mọi người: Buhnd, Cynthia, Adam, Sylvia… và cả cha tôi.

Tôi có thể mang tất cả mọi người trở lại!

________________________________________

Khi khối đa diện xoay đi, trong một khung cảnh khác, Haedrig, Ada và tôi đứng một mình trong đống đổ nát của đại sảnh. Trong viễn cảnh tương lai đó, tôi bắt đầu sử dụng ather lên bất kỳ tấm gương nào vẫn còn nguyên vẹn, và có ascender bị mắc kẹt bên trong.

Giống như trong viễn cảnh kia khác, các vết nứt và vỡ nát trên gương bắt đầu biến mất như thể chúng tự hàn lại. Sau đó, từng người một biến mất. Khi tất cả họ đã được thả ra khỏi nhà tù gương vĩnh hằng kia, ánh sáng trong phòng dần trở nên sáng sủa tinh tế, có tông màu ấm áp hơn, và một cánh cổng xuất hiện bên trong một trong những khung kính trống.

Tuy nhiên, trong phiên bản tương lai đó, những người khác vẫn chết.

‘Tại sao?’ Tôi sợ hãi tự hỏi. ‘Có gì khác biệt giữa hai viễn cảnh tương lai này? Mình cần phải làm gì?’

Sau đó, những viễn cảnh về quá khứ, hiện tại và tương lai mờ đi, và ba khối hình mà tôi đã tạo ra trong hòn đá chìa khoá bắt đầu tan biến thành những dòng cát tím cuốn quanh tôi theo như một cơn gió, nhưng tôi không thể cảm nhận được nó. Ngay sau đó tôi đã nhìn ra ngoài qua tâm cơn lốc xoáy, và gió thổi và cát thô đang thổi qua, cào qua tất cả các lớp tâm trí tôi.

‘Vẫn còn quá sớm!’ Tôi nghĩ, hoảng sợ cố gắng ở lại. Tôi vẫn chưa hiểu mà!

Nỗi đau và áp lực càng lúc càng dồn dập và cứ dồn dập cho đến khi tôi chắc chắn rằng cơn bão sẽ xé nát tâm trí tôi, xé toạc ý thức của tôi khỏi cơ thể tôi và ném nó vào hư không vô định…

Sau đó, nó đã biến mất. Thay vì cơn đau điếng người, thô ráp, tôi cảm thấy một cảm giác sảng khoái và bình tĩnh, giống như tôi vừa bước ra khỏi một vòi sen mát lạnh vào một ngày hè nóng nực.

Tôi mở đôi mắt của mình. Một tinh thần bình thản mát mẽ hoàn toàn đến nỗi tôi suýt quên mất những gì đang xảy ra xung quanh mình trong giây lát.

"Arthur!"

Phải mất một lúc, giọng nói của Regis mới giúp tôi hoàn hồn. Nó đến từ quá khứ, hiện tại hay tương lai? Lúc này, tôi cảm thấy như thể thời gian chỉ là một thứ vô nghĩa, và mơ hồ tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của những ascender bị mắc kẹt trong gương của mình hay không.

Những ascender bị mắc kẹt… Ý nghĩ đó cứ đeo bám tôi. Tôi đã nhìn thấy chúng trong viễn cảnh của tương lai… hay đó là hiện tại? Và sau đó là tên asecender mang dòng máu Vritra, Mythelias… Hắn ta đã trốn thoát - hay hắn ta sẽ trốn thoát? Tôi không thể phân biệt được.

Căn phòng rung chuyển lần nữa, đối diện với đài phun nước đối diện với tôi, Kalon phóng ra một luồn điện áp thế cao của mình, tấn công Mythelias từ nhiều góc độ cùng một lúc, gần như thiêu rụi cơ thể của Riah những dư ảnh lởm chởm, rực lửa như đốt hằn vào võng mạc của tôi.

Tôi chớp mắt nhanh chóng, một cảm giác rùng mình nhắc rằng tôi nên làm gì đó để vượt qua cảm giác hack não hiện tại.

Kalon nhảy vào Mythelias, cố gắng lợi dụng đòn tấn công thảm khốc ban nãy để đâm ngọn giáo đang rực cháy của mình vào trái tim của tên ascender mang dòng máu Vritra. Cùng lúc đó, Haedrig hạ thấp người, nhằm mục đích nhắm vào đầu gối Mythelias.

Nhưng hắn ta đã thấy trước tất cả đòn của bọn họ.

Phần thịt quanh đầu gối hắn ta phình ra ngoài sau đó cứng lại, khoá chặt thanh kiếm của Haedrig trong mô thịt đen đầy xương xẩu. Trong tay Mythelias là ngọn giáo của Ezra vung lên với sức mạnh của xe công thành, bắt đòn của Kalon trên không và hất anh ta sang một bên như một con bọ.

Một luồng adrenaline ập đến tôi như một tia chớp khi tôi nhìn Kalon bay va vào khung của một tấm gương chỉa ra khoảng không vô tận. Anh ấy đã biến mất.

Riah chế nhạo Haedrig. "Làm như thể đám hạ đẳng cặn bã chúng bây đủ sức để chống trả được ta vậy." Những lời nói ra giữa đôi môi đen và dày ấy nghe không hề giống Riah chút nào. “Chúng bây thậm chí không thể hiểu được niềm vinh dự mà ta sắp ban cho các ngươi. Trong thời đại của ta, chỉ có những chiến binh vĩ đại nhất mới được phép chết dưới chính tay ta…”

“Arthur!” Regis lại hét lên trong đầu tôi. Tôi chợt nhận ra cậu ta ở bên trong tôi. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện yếu ớt của cậu ấy, tâm trí hoảng loạn đầy hoang dại của cậu ấy. Và tôi có thể cảm thấy Cổ Tự Hủy Diệt đang hoành hành như một đám cháy rừng, kêu gào được giải phóng và thiêu rụi sự lưỡng lự và bối rối của tôi.

Trước tôi, Mythelias đưa tay xuống về phía Haedrig, người đang cố nhảy về phía sau, nhưng bị trượt chân ở ngay vũng máu và té xuống đất. Nhưng ngay cả thế, người ascender kỳ cựu dường như vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với cái chết cận kề.

Khi những ngón tay trắng nõn, căng phồng vươn về phía bạn tôi, tôi giơ tay lên và triệu hồi ngọn lửa tím. Đầu Mythelias quay ngoắt lại khi hắn ta cảm nhận được sức mạnh của tôi, và với tốc độ đáng kinh ngạc, hắn ta đưa ngọn giáo về phía sau và phóng nó đến như một quả tên lửa nhắm thẳng vào cổ họng tôi.

Ngọn thương dường như chậm lại cho đến khi nó trông như thể nó đang treo lơ lửng trên không trung. Khuôn mặt đằng đằng sát khí của Riah nhăn lại một cách đầy cay nghiệt, đứng yên như một pho tượng. Haedrig nằm ngửa dưới chân Mythelias, đưa một tay lên để đỡ đòn đã chuyển hướng về phía tôi.

Dù không có ý định tìm kiếm chúng, tôi vẫn thấy mạng lưới aether rung lên giữa Mythelias và tôi; tất cả những gì tôi phải làm là tập trung vào chúng và kích hoạt cổ tự của mình, và tôi liền Thần Tốc xuất hiện giữa Haedrig và Mythelias, với sức mạnh của Hủy Diệt vẫn hiện diện trên tay tôi.

Thế giới chuyển động trở lại, và tôi nhìn ngọn giáo lao vút về phía xa. Mythelias mở to mắt trong ngạc nhiên, vẫn tập trung vào nơi tôi vừa mới ở lúc trước, trước khi xoay người với tốc độ bàn thờ, vung tay về phía tôi như một con dao găm tẩm độc.

Nhưng không đủ nhanh.

“Thiêu rụi đi,” tôi ra lệnh, và ngọn lửa đói ngấu bốc lên từ nắm đấm của tôi một cách hung tàn như hiện thân của ác quỷ được cung cấp bởi Aether của tôi.

Ngọn lửa huỷ diệt nuốt chửng cơ thể của Riah, khiến Mythelias hét lên và ngã người ra. Hắn ta lăn lộn và cố dập ngọn lửa, và dùng sức mạnh của hắn ta để tạo một lớp vỏ đen cứng khắp cơ thể.

Ngay cả khi bị thiêu sống, hắn ta vẫn hét lên, “Ta là Mythelias Dresdium—con trai của Đấng Cai Trị —và ta—từ chối—phải—”

“Chết đi,” tôi lạnh lùng nói.

Ngọn lửa màu tím đã thiêu rụi hết cục đen sần sùi và phần thịt chết nhợt nhạt, phá hủy cơ thể nhanh hơn khả năng tái tạo của Mythelias.

Khi tôi nhìn cơ thể của một cô gái tốt bụng — cô gái mang đồ ngọt trong thăng bậc vì lương khô—tan rã, tôi chỉ cảm thấy sức mạnh khủng bố ấy tiếp tục tuôn trào, biết rằng, nếu để Huỷ Diệt nắm quyền điều khiển, tôi có thể đánh bại bất cứ thứ gì. Ngay cả Agrona cũng sẽ không thể chống lại loại sức mạnh hủy diệt khổng lồ này.

Ngọn lửa huỷ diệt ấy tiêu thụ đến từng nắm tro bụi, nhưng khi cơ thể của Riah đã biến mất, ngọn lửa hủy diệt vẫn phừng phực rực cháy. Tôi cảm thấy sức mạnh ấy đang lôi kéo tôi, háo hức muốn hấp thụ nhiều hơn nữa.

Tôi nắm chặt tay và nghiến răng và cố gắng dập tắt ngọn lửa còn sót lại đã lan xuống nền đá và đang nhanh chóng ăn mòn nó, cùng với phần lớn số aether dự trữ của tôi.

Một ngọn lửa tím bùng lên từ tay phải của tôi, làm sôi nước bên trong đài phun nước và đốt cháy hai chiếc ghế daài bị hỏng. Xung quanh tôi, than hồng tím bay lơ lửng trong không khí, và bất cứ thứ gì chúng chạm vào đều bốc cháy.

Thật là một cảnh tưởng đẹp tuyệt vời.

Rồi một cái rơi vào chân của Haedrig.

Anh ta sẽ bị thiêu rụi, tôi biết chứ, giống như mọi thứ khác. Kalon, Ezra, Riah, Ada… Haedrig. Tất cả bọn họ chỉ là thiệt hại ngoài dự kiến, nhưng mạng sống của họ là cái giá mà tôi sẵn sàng trả để có thể sống sót cho đến bây giờ.

Không! Như thế là sai. Đấy là suy nghĩ của Huỷ Diệt, không phải của tôi!

Tôi đã nhìn thấy một viễn cảnh tương lai ​​trong khối đa diện: đại sảnh gương bị phá hủy, không còn gì ngoài nắm tro tàn của những đồng đội của tôi. Đó là điều sẽ xảy ra nếu tôi không thể kiểm soát được cổ tự Huỷ Diệt. Cuối cùng thì nó sẽ nuốt chửng tất cả mọi thứ, bao gồm cả tôi.

Cảm giác kiểm soát ngọn lửa đó dần tuột khỏi tay, tôi biết rằng Haedrig sẽ bị thiêu hủy trong giây lát nếu tôi không làm gì đó, tôi hét lên gọi Regis.

‘Chúng ta phải làm cạn kiệt trữ lượng aether của mình. Tất cả aether! Sử dụng Gaunlet Form liên tiếp cho đến khi hết!’

Regis không do dự, lao vào trong tay phải của tôi, rồi tôi giương tay ra, chỉ vào một trong nhiều chiếc gương vỡ và tránh xa Haedrig, người đang hét lên cầu xin giúp đỡ.

Với Regis trong tay để thu hút aether, tôi xoay Huỷ Diệt theo hướng đó và đẩy ra. Ngọn lửa màu tím bùng lên từ cơ thể tôi như hoả ngục cuồng nộ, lao vào khoảng không hư vô không có gì để nó hấp thụ.

Ngày càng có nhiều năng lượng hủy diệt bắn ra từ tôi. Tôi đã đốt cháy tất cả, từng chút aether cười cùng trong cơ thể. Và khi cơ thể tôi vắt cạn aether và khô quắt như một hộp sọ đặt dưới ánh nắng mặt trời, ngọn lửa cuối cùng cũng lập lòe và tàn lụi, không còn khả năng thoát ra khỏi Regis.

Đầu tôi quay cuồng, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Haedrig đứng dậy trở lại, áo giáp cháy xém một phần.

Rồi đầu gối tôi khuỵu xuống, và cả thế giới chìm trong bóng tối.

[] [] []

#Darkie