[] [] []
Tâm trí tôi trở nên rối bời khi bước qua cành cổng và tiến vào khu vực tiếp theo. Một thứ gì đó lao ra từ bên trái và tôi đưa tay lên đỡ đòn, những chẳng có gì xảy ra cả. Những chuyển động đột ngột ở khóe mắt tôi khiến tôi quay người liên hồi, trông chờ vào một cuộc tấn công bất ngờ vào hai bên, nhưng cũng chẳng có cú đánh nào ở hai bên tôi cả.
‘Bây giờ cậu còn sợ cả bóng
nữa à, công túa?’ Regis cười khúc khích trong đầu tôi. ‘Nhìn kỹ đi.’
“Họ—họ là ai?”
Xung quanh, nhiều người nhìn
tôi qua những khung cửa sổ hình chữ nhật, mỗi người đều có một gương mặt đẫm lệ,
hoặc méo mó giận dữ, hay gào thét điên dại. Một số thì ngồi im, dù phần lớn bọn
họ cũng đã không còn giữ được lý trí, chỉ chỏ lung tung, đánh đập và cào cấu khắp
người hoặc mặt đất, như trong một trại thương điên.
Trước khi tôi có thể nhìn kỹ
hơn, Kalon và Ezra va vào người tôi, với Riah ở giữa bọn họ.
“Cái quái gì đấy?” Ezra nói,
giật ngược ra xa tôi và những người trong khung cửa.
Ở trung tâm của căn phòng là
một bệ phun nước hình vuông, rộng gần 2m và xung quanh là những dãy ghế gỗ. “Ở
đó,” tôi nói, chỉ vào một dãy ghế. “Đặt cô ấy xuống đó.”
Hai anh em họ mang người bạn
của huyết tộc họ đi qua căn phòng, một dòng máu đỏ tươi vẫn chảy ra đều đặn từ
chỗ chân bị đứt của cô ấy, phun tứ tung lên nền nhà cẩm thạch.
Ada xuất hiện phía sau, rồi
cô ấy dừng bước và mắt thì đẫm ướt. “Đây-Đây có phải là phòng Thánh Điện không?”
Cô ấy nhìn vào một trong những hình bóng ở xung quanh, đôi lông mày nhíu lại
trong bối rối. Ada ngó vào và nheo mắt lại để tập trung vào nó, như thể không
tin vào mắt mình.
Hình bóng trong một cái
khung kính là một người đàn ông béo tốt mặc quần vải lanh, mang một đôi giày
thép, và găng tay đầy gai góc, không nhìn lên, nhưng quỳ trên cả bốn chi, đập một
tay xuống mặt đất hết lần này đến lần khác.
Haedrig, người vào cuối
cùng, đặt một tay lên vai cô ấy và dẫn cổ đi qua tôi, đi đến đài phun nước ở
trung tâm căn phòng. “Không, đây không phải phòng thánh điện,” anh ta nói, giọng
trầm và có gì đó đáng quan ngại.
Kalon đang băng bó vết
thương của Riah với đồ lấy từ trong nhẫn không gian trong khi Ezra đứng nhìn,
không ngừng nghịch cây giáo trong tay. Cậu ta quay ngoắt lại khi Haedrig mở lời.
“Ý anh là gì khi nói rằng chỗ
này không phải phòng thánh điện? Nó” - cậu ta nhìn xung quanh và rùng mình thêm
một lần nữa, như thể nhìn thấy căn phòng này lần đầu tiên - “chắc chắn phải
là…”
Haedrig dẫn Ada tới chỗ ghế
dài và động viên cô bé ngồi xuống trước khi quay sang Ezra. “Khá rõ ràng mà phải
không, và sau cái khu vực thứ nhất đó, cậu hẳn phải ngu ngốc lắm mới nghĩ là
chúng ta sẽ đến nơi nào đó dễ đoán như là phòng Thánh Điện.”
Ezra đưa mắt lườm Haedrig,
nhưng cựu binh tóc màu rêu có vẻ chẳng để ý mấy. Họ nhìn nhau một lúc lâu trước
khi Ezra giận dỗi và quay đi, lần này là nhìn xuống em gái của cậu ta.
Tôi chuyển sự chú ý của mình
sang căn phòng. Nó chỉ rộng gần 5m và cao xấp xỉ 3m, khiến nó trông rất thấp và
chật chội sau khu vực khá rộng lớn vừa rồi.
Dù khu vực gần bồn phun nước
được thắp sáng rực rỡ bởi nhiều quang cầu treo trôi nổi trên mặt nước, phần còn
lại của căn phòng, nơi ánh sáng không với tới và gần như hòa vào bóng tối khiến
cho việc đo đạc căn phòng càng khó hơn. Ánh sáng phản chiếu trên nhiều khung kính
cửa sổ cùng với những con người bị tra tấn ở trong đó đã khiến căn phòng trông như
trải dài đến vô tận.
‘Không phải khung kính cửa sổ,’
Regis nghĩ, ‘mà là gương. Nhìn kỹ đi.’
Regis đã nói đúng. Khi tôi
tiến đến chiếc gương gần nhất, tôi có thể thấy căn phòng được phản chiếu hoàn
toàn bên trong đó, nhưng người đàn ông trước mặt thì lại không phải tôi, và ông
ta cũng không tồn tại bên ngoài hình chiếu đó. Đó là một người đàn ông lớn tuổi
với một bộ râu dày màu xám. Ông ta ngồi khoanh chân, nhìn chằm chằm vào tôi,
môi mấp máy.
Tôi nghiêng về phía trước,
hơi xoay đầu để tai tôi gần như áp vào mặt gương, và tôi nhận ra rằng mình có
thể nghe tiếng thì thầm của một giọng nói, dù không thể nghe rõ từng chữ.
“Chà,” Kalon nói, kéo sự tập
trung của tôi quay lại những người khác, “Riah đang ngủ. Con bé đã mất khá nhiều
máu, nhưng đống thuốc mà em đã dùng đã cứu mạng con bé, Ada. Nếu như chúng ta
thoát khỏi đây đủ nhanh thì con bé sẽ ổn thôi.”
Kalon bước tới trước một cái
gương gần bồn phun nước. Người đàn ông đứng bên trong đội một chiếc mũ giáp với
đôi sừng màu đen sắc nhọn như những lưỡi đao, tạo nên diện mạo gần giống một
Vritria. Gã ta đứng đó với hai tay khoanh trước ngực và một nụ cười khinh bỉ
trên mặt. Dựa theo áo giáp của gã ta – làn da màu đen và những tấm thép đen với
cổ tự phản xạ được khắc xuyên suốt – thì chắc chắn đó là một ascender, và cụ thể
hơn thì là một ascender rất khá giả.
“Bọn họ đều là ascender ,”
Haedrig nói, như thể anh ta đang đọc suy nghĩ của tôi.
“Hãy nhìn vào thiết kế và chất
liệu quần áo và áo giáp của họ kìa,” Kalon phát hiện. “Đặc biệt là cặp sừng. Mũ
giáp gắn sừng đã lỗi thời được khoảng bao lâu rồi, mấy thập kỷ? Họ hẳn là đã bị
nhốt ở đây khá lâu rồi nhỉ?”
Không ai trả lời, tuy nhiên,
một cơn gió lạnh sống lưng quét qua cả nhóm trước ý nghĩ bị nhốt ở đây mãi mãi.
“Lạy Vritra trên cao, tại
sao chúng ta lại ở đây?” Ezra nói, đi tới cạnh Kalon. “Đây là lần thăng bậc sơ
bộ cơ mà. Nó đáng ra sẽ phải kết thúc rồi!” Chàng trai cao lớn quay sang tôi.
“Mày! Tao không biết tại sao, nhưng chuyện này hoàn toàn là do lỗi của mày,
đúng không?!”
“Đủ rồi,” Kalon lặng lẽ. “Dù
vì bất cứ lý do gì mà chúng ta ở đây thì nó cũng chỉ là một bài kiểm tra khác.
Đây là khu vực giải đố. Chúng ta cần đi tìm manh mối, thứ rất cần thiết để giải
mã căn phòng và rồi chúng ta có thể đi tiếp.”
Biểu cảm ủ rũ của Ada biến mất
khi cô bé đứng phắt dậy, rặn ra một nụ cười trước mắt chúng tôi. “Đúng rồi đó!
Chúng ta có thể làm được! Vì-” Ada nhìn sang Riah đang say giấc, băng gạc của
cô bé đã bắt đầu đẫm máu. “Vì Riah!”
Sự dũng cảm của ascender trẻ
này dường như đã xoa dịu tình khí nóng nảy của Ezra, và cậu ta trao em gái mình
một cái ôm.
“Còn cậu thì sao?” tôi hỏi cậu
ta. “Cậu bị thương nặng đến mức nào?”
“Không gì đáng lo cả,” cậu
ta nói, cằm hất lên lên, nhìn tôi bằng nửa con mắt. “Tôi sẽ ổn thôi.”
Sau khi gật đầu xác nhận,
tôi quay ra và bắt đầu xem xét kỹ càng những chiếc gương, từng cái một, để tìm
một chút manh mối nào đó về cách đi tiếp.
Kalon bước tới cạnh tôi. “Thần
chú mà cậu đã sử dụng để dịch chuyển khá là ấn tượng đấy.”
“Cảm ơn,” tôi đáp.
“Nói thật thì tôi chẳng phải
là học sinh tốt nhất ở học viện,” Kalon tiếp tục, “và tôi cực kỳ tệ ở khoản cổ
tự cổ xưa - tôi chỉ thực sự không thể hiểu bản chất vấn đề, cậu biết chứ? Tôi
luôn biết rằng mình sẽ trở thành một ascender, và ascender thì không tấn công lẫn
nhau.”
Tôi quay sang Kalon và nhìn
thẳng vào mắt anh ta. “Anh đang muốn ám chỉ cái gì?”
Anh ta giơ hai tay lên và cười
nhẹ, nhưng tôi có thể thấy được sự căng thẳng trong cách anh ta đứng và rằng nụ
cười không thực sự tự nhiên. “Chỉ là chút trò truyện bên lề thôi, Grey - và,
khi nghĩ lại về thần chú đó. Tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy cả. Chúng tôi đã
học về đủ loại cổ tự ở học viện – nên như thế càng vô lý hơn, tôi đoán vậy.
“Tôi khá tò mò, ” - anh ta
ngưng một lúc, ngước lên em trai và em gái đang ở trên lầu- “liệu tôi có thể
xem.... Cậu có ấn gì ấy nhỉ? Một ấn emblem? Chiêu đó trông quá mạnh mẽ để có thể
là một ấn crest.” Khi tôi không lập tức trả lời, Kalon nhăn mặt một cách
ngạc nhiên. “Nó không phải là một ấn regalia, đúng chứ? Đó có phải là lý do mà
cậu không khoe ấn tự của mình? Rốt cuộc thì cậu là ai?”
“Nghe này,” tôi nói, “sẽ có
nhiều thời gian hơn để nghe về câu chuyện của tôi một khi chúng ta ra khỏi đây,
ok? Bây giờ thì hãy cứ tập trung phá giải câu đố của căn phòng này đã.”
Kalon lắc đầu và đập nhẹ lên
vai tôi. “Tôi sẽ tìm hiểu mọi thứ về cậu sau về, Grey.” Anh ta quay đi và bước
lên đại sảnh, theo sau Ezra và Ada, nhưng khựng lại. “À, xin lỗi cậu vì Ezra
nhé. Đừng để ý nhiều đến nó, thằng bé chỉ hơi bảo vệ quá mức đối với các cô gái
thôi.”
‘Và là một thằng khờ,’ Regis
vang lên trong đầu tôi.
Tôi cười và quay lại với những
chiếc gương, một lần nữa tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
‘Đoán ra được gì không?’
Regis hỏi sau khi chúng tôi đã lướt qua hàng tá những hình phản chiếu tương tự
như vậy. ‘Chúng ta đang tìm gì vậy, Arthur?’
‘Nếu mọi người ở đây đều là
ascender, vậy bằng một cách nào đó họ đã bị nhốt trong gương. Có lẽ là do chạm
vào mặt gương chăng?’
‘Oke, vậy là không chạm vào
gương, check. Nhưng làm sao để chúng ta ra khỏi đây?’
Tôi dừng lại sau khi đi qua
một bóng người đang vẫy tay điên cuồng, rõ ràng là đang cố thu hút sự chú ý của
tôi. Đó là một ông lão râu ria, cũng có chiếc mũ sừng với những cọng tóc nâu
dài quá cằm. Hai mắt ông ta trũng xuống và u ám, nhưng đã vui vẻ hơn khi tôi dừng
lại.
‘Họ có thể thấy chúng ta,’
tôi nghĩ, mọi thứ đang dần sáng tỏ.
Ascender bị nhốt ấn ngón tay
của ông ta vào bên trong chiếc gương, ra hiệu cho tôi làm tương tự. Khi tôi
không ngay lập tức làm theo, ông ta mỉm cười và gật đầu, sau đó ra hiệu càng gấp
hơn.
‘Cậu biết thừa đấy là bẫy
mà. Biết đâu cậu sẽ bị hút vào sau khi chạm vào chiếc gương đó? Biết đâu ông ta
sẽ thoát ra và cố giết tất cả những người ở đây?’
“Ông có nghe thấy tôi nói
không?” tôi hỏi to, chỉ vào chiếc gương. Người đàn ông lắc đầu và ra hiệu cho
tôi ấn vào chiếc gương một lần nữa. Tôi lắc đầu.
Gương mặt ông tối sầm lại,
và khi nhìn lên, trong mắt ông ta có sự giận dữ thuần khiết và nguyên thủy đến
mức tôi phải lùi lại. Ông ta bắt đầu la hét, thậm chí cởi mũ bảo hiểm và dùng
nó như một cái cuốc để cố tạo đường thoát.
“Vãi bìu...ai đó đã thức dậy
ở nhầm gương,’ Regis nói, tự cười trước câu đùa của mình.
Ngó lơ Regis, tôi rời đi,
không để ý đến ascender giận dữ đó nữa.
Sau một vài phút quan sát những
chiếc gương mà không có kết quả, nhận ra rằng những cư dân ở đây đang nhìn chằm
như tôi nhìn họ, rồi bỗng Ada kêu lên.
“Đó...Đó là em!” Ada nói, giọng
cô bé vang vọng xuống đại sảnh trông có vẻ dài hơn so với vẻ bề ngoài. Ada đang
đứng cách một tấm gương tầm gần chục mét về phía trước, và từ chỗ tôi đứng, tôi
chỉ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Ada ở trong gương vẫy tay và
cười hiền hậu, một cử chỉ mà Ada thật lập tức làm theo. Sau đó, di chuyển đồng
bộ đến mức như một hình phản chiếu thực thụ, cả hai đều giơ tay và nhấn vào mặt
kính cùng lúc.
“Ada,” tôi hét lên, “Dừng lại
ngay! Đừng có chạm vào-” tay phải của Ada ấn vào mặt kính, và hình phản chiếu
cũng vậy, rồi một nguồn năng lượng màu tím - tinh chất aether – toả ra như hơi
nước từ da của Ada, sau đó di chuyển dọc khắp cơ thể cô bé trước khi bị hấp thụ
hoàn toàn vào trong gương.
Kích hoạt Thần Tốc, tôi đã
ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô bé, nhưng đã quá muộn. Cơ thể nhỏ nhắn ấy gục
xuống trên tay tôi, và tôi đứng nhìn trong kinh hãi khi một thứ năng lương tím
đen chảy ra từ cái gương vào trong da của cô.
Sự mệt mỏi chùm lên người
tôi như một tấm chăn dày. Sử dụng Thần Tốc những hai lần trong một khoảng thời
gian ngắn có vẻ như không phải là một lựa chọn khôn ngoan cho lắm. Có lẽ tôi sẽ
phải trở nên mạnh hơn rất nhiều trước khi tính đến việc dùng aether thuật đó
thêm một lần nào nữa. Ít nhất thì tôi vẫn có thể dùng Bùng Tốc mà không xé rách
cơ thể mình ra.
Tiếng bước chân nặng nề vang
lên từ đằng sau báo hiệu rằng Kalon và Ezra đang tiến đến. Tôi lướt từ Ada đang
bất tỉnh trong vòng tay tôi sang cái gương, và bụng tôi run lên. Ada - Ada thật-
có vẻ như đang đập liên tiếp vào mặt bên kia của cái gương với nắm đấm của cô
bé, bị nuốt chửng bởi cơn hoảng loạn với những dòng nước mắt chảy dài trên má.
Mặc dù tôi không thể nghe,
những gì cô ấy nói đều rõ ràng trước mắt tôi. “Làm ơn,” Ada nói. “Làm ơn.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ezra chen vào, cúi xuống bên cạnh dáng người đang quỳ của em gái mình và nắm
tay cô bé. “Ada? Ada!”
Trước khi tôi kịp mở miệng để
giải thích thì, mắt Ada bất chợt mở ra, khiến toàn bộ chúng tôi giật mình; đôi
mắt ấy sâu thẳm tăm tối và toát ra một thứ ánh sáng màu tím.
Kalon nhìn xuống Ada mắt tìm
rồi quay sang chiếc gương, nơi mà một Ada hoảng loạn và khóc lóc vẫn đang gào
thét, “Làm ơn, làm ơn!” Đôi mắt của người anh cả đỏ ngầu khi anh ta cố gom góp
mọi sức lực còn sót lại, tay thì đang đưa gần về phía mặt gương.
“Dừng lại!” Tôi toả ra chút
sát khí aether, khiến mọi người - Haedrig cũng vừa mới có mặt ở chỗ chúng tôi -
đông cứng người lại. “Chạm vào cái gương đó là nguyên nhân của việc này. Tôi
nghĩ…” tôi ngưng lại, cố gắng suy nghĩ xem nên giải thích như nào cho hợp lý.
“Tôi nghĩ rằng Ada đã bị hút vào trong cái gương, và bất cứ thứ gì chui ra từ
đó đã chiếm hữu cơ thể của cô ấy.”
Ezra hoàn hồn, nắm tay Ada
và lôi cô ấy tới trước cái gương. “Vậy thì chúng ta chỉ cần khiến họ đổi lại.”
Tôi cố nắm lấy tay của Ezra,
nhưng Kalon ngăn lại. “Hãy cứ để thằng bé thử.”
Trước khi tôi kịp tranh cãi,
Ezra - trước sự phản đối kịch liệt của Ada mắt tím - đã ấn tay cô ấy lên mặt
kính. Ở phía bên kia, Ada của chúng tôi cũng làm tương tự.
Chẳng có gì xảy ra.
“Làm ơn,” Ada nói, “Hãy thả
em ra đi Ezra. Anh đang làm em đau đấy.” Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt
vô hồn đó. “Làm ơn.”
Ezra buông tay và lùi ra xa,
mặt nhăn nhó. Cậu ta hết nhìn Ada rồi lại nhìn Kalon, sự tức giận hiện rõ trên
mặt. Trong gương, Ada đã ngã khuỵu xuống, hai tay ôm mặt, cả cơ thể run lên sụt
sùi.
“Làm sao chúng ta biết được,”
Kalon thận trọng nói trong khi hai mắt anh ta cũng ngấn lệ, “rằng Ada trong
gương là Ada thật? Nhỡ đâu nó lại là một trò lừa - hoặc một cái bẫy?”
“Đôi mắt tím phát sáng kia
không phải là quá đủ rõ ràng rồi à?” Tôi hỏi, không thể giữ bình tĩnh. Kalon
không trả lời, nhưng Ezra hằn học bước về phía tôi, hai tay cậu ta siết chặt và
mắt thì nảy lửa.
Tôi quay đầu ra và bắt gặp
ánh nhìn của cậu ta, một thứ áp lực gần như hữu hình tràn ra. “Đừng làm điều gì
mà mình sẽ hối hận, nhóc con.”
Ezra khựng lại và nghiến răng,
nắm đấm của cậu ta vẫn giơ lên đầy thận trọng.
“Đây không phải là lúc mà
chúng ta nên lục đục,” tôi thở dài.
Ezra nhìn thẳng vào mắt tôi
một lúc lâu, thở mạnh. Rồi cậu ta đột nhiên quay đi và ấn chặt tay vào nhà tù
gương của Ada.
Dù tôi không cảm thấy bất cứ
thay đổi gì, những rõ ràng là có chuyện gì đó đang xảy ra với Ezra. Cả cơ thể cậu
ta run lên, và, khi quay lại nhìn Kalon, khuôn mặt cậu ta trắng bệch và mắt thì
lớm chớm nước mắt.
“Ezra!” Kalon hổn hển.
“Em có thể nghe thấy con
bé,” Ezra nói, giọng cậu ta run rẩy trong những cảm xúc lẫn lộn. “Khi em chạm
vào gương, em có thể nghe thấy Ada. Em ấy có vẻ như đang rất sợ hãi…”
Làm theo hướng dẫn của em
trai, Kalon ấn tay mình vào mặt gương. Ngay lập tức, khuôn mặt Kalon tối sầm lại.
Anh ta chẳng cần nói gì thì tôi cũng đủ hiểu rằng anh ta cũng có thể nghe được
tiếng khóc than của Ada.
Với mong muốn để cho anh em
họ một chút riêng tư để chia sẻ nỗi khổ của em gái mình, tôi quay qua Haedrig,
nhưng anh ta đã biến đi đâu mất. Tôi nhìn về phía đài phun nước, nơi mà Riah
đang ngủ, nhưng anh ta không ở đó. Kể cả trong những góc tối của căn phòng.
Một sự sợ hãi chợt nổi lên,
và tôi bắt đầu nhìn những cái gương xung quanh để tìm Haedrig.
Tôi đi qua một cô gái tóc
dài đang nằm trần truồng trên mặt sàn, lăn qua lăn lại với hai tay duỗi qua đầu
như một đứa trẻ đang chơi trên cỏ; một dáng người bọc trong bộ giáp to lớn, những
hình xăm chi chít trên mặt trừ đôi mắt biếc; và một người đàn ông mặc áo bào
như một nhà sư, nhưng có ánh nhìn điên dại của một con quái mana.
Haedrig không ở đó.
Tôi ngoái lại nhìn những người
khác; Kalon và Ezra vẫn đang ấn chặt tay vào gương của Ada và khoác vai nhau.
Trong gương, Ada cũng ấn tay cô bé về phía họ.
Ada mắt tím đang lặng lẽ bò
về phía đài phun nước, nơi mà Riah đang ngủ. Có cái gì đó rất kỳ lạ và độc ác
trong cách di chuyển của Ada, và đôi mắt phát sáng của cô ta nheo lại đầy giận
dữ khi bắt gặp ánh nhìn của tôi. Tôi bước về phía cô ta, nhưng ngừng lại khi tiếng
kính vỡ vang khắp căn phòng.
“Haedrig?” tôi gọi vọng vào
trong bóng tối, quên mất về sinh vật đang chiếm hữu Ada.
“Tôi ổn,” Haedrig nói, bước
ra khỏi bóng tối, với thanh gươm trên tay.
Theo bản năng, tôi rút con
dao găm màu trắng mà tôi có được từ hang ổ của con rết khổng lồ. Mắt của
Haedrig gần như gắn chặt vào thứ vũ khí màu trắng của tôi. Dường như đã nhận ra
rằng mình vẫn còn cầm thanh gươm trên tay, anh ta ngay lập tức bỏ nó vào trong
nhẫn không gian của mình.
“Tôi xin lỗi nếu khiến cậu
giật mình, Grey,” anh ta nói, giọng bình tĩnh, hai tay giang sang hai bên để biểu
thị mình không có vũ khí. “Tôi nhìn thấy phản chiếu của mình trong một cái
gương ở phía sâu trong hành lang, và-chà có lẽ hơi liều lĩnh, nhưng - theo bản
năng, tôi đã đập nát nó.”
‘Oh, yeah, ý hay đấy, hãy cứ
đập nát cái nhà tù gương bị nguyền rủa này đi, tôi chắc chắn là sẽ chẳng có
chuyện gì xấu xảy ra đâu,’ Regis gầm gừ.
“Điều đó-” tôi không biết
nên ca ngợi Haedrig vì sự dũng cảm của anh ta hay khiển trách bởi sự vô ý đầy
nguy hiểm đó, nhưng tôi chưa kịp nói xong thì mắt Haedrig mở rộng ra và anh ta
hét, “Ada!”
Quay lại, gần như biết chắc
chắn mình sẽ nhìn thấy điều gì, tôi chuẩn bị để Bùng Tốc ra chỗ đài phun nước,
nơi mà tôi chắc chắn sẽ tìm thấy Ada giả đang đè lên thân thể bất tỉnh của
Riah.
‘Mày đúng là thằng ngu,
Arthur!’ Tôi tự chửi mình. Tôi vốn không nên rời mắt khỏi cô ta.
Tôi kích hoạt Bùng Tốc, vốn
định tốc biến gần như ngay lập tức đến rìa của đài phun nước, rồi nhảy qua khoảng
cách còn lại và tóm lấy Ada. Đáng buồn thay, Kalon cũng đã di chuyển, phóng thẳng
về phía Ada và chắn ngang đường đi của tôi.
Tôi va phải anh cả nhà
Grandbehl, khiến anh ta bay lên không trung. Không thể duy trì điểm đặt chân
hay quỹ đạo, tôi nhận ra mình đang lao đầu thẳng vào một trong những chiếc
gương.
Quay người, tôi va vai mình
vào chiếc gương, nhận ra mình đột nhiên ở bên ngoài hành lang toàn gương. Và
trong một khoảnh khắc không mấy dễ chịu, tôi nhìn thấy bóng tối vô tận trải dài
bên dưới, nhưng tôi đã có thể bám vào khung gương bất chấp việc những mảnh còn
lại đâm sâu vào ngón tay tôi.
‘Đừng có nhìn xuống,’ Regis
thúc dục.
Tôi đã nhìn xuống.
Đen. Một khoảng đen vô tận.
Thứ duy nhất phá tan khoảng
không bất tận là hình chữ nhật chói sáng để nhìn vào căn phòng gương, một chiếc
cửa sổ trôi nổi trong vực thẳm. Tôi đang treo leo lơ lửng dưới khung gương, máu
từ những vết đâm trên tay bắt đầu chảy xuống.
Tôi cố kéo mình chui qua chiếc
gương, nhưng bỗng một cơn mệt mỏi buồn ngủ ập đến. Đầu óc tôi mờ mịt dần, tay
chân yếu dần và không thể di chuyển được. Tôi không thể tập trung…
‘Arthur!’ Regis hét lên
trong đầu tôi, giọng cậu ta rõ ràng như ánh sáng từ ngọn hải đăng thắp sáng qua
màn sương hư ảo. Tôi kéo mình lên, cảm thấy từng mảnh kính đang ghim sâu vào
xương tay, nhưng tôi đã có thể đưa một khuỷu tay qua rìa gương.
Rồi Haedrig xuất hiện phía
trên tôi, và anh ta kéo tôi lên bằng áo choàng, gần như kéo tôi nghẹt thở. Sức
mạnh tôi ngày càng dâng trào ngay khi tôi lên được bên kia của chiếc gương, và
tôi ngay lập tức lao về phía Kalon và Ezra, những người đang ẩu đả bên cạnh
thân hình Riah đang quỳ.
Ezra vòng hai tay của cậu ta
qua người của Ada, ép chặt hai tay của cô ấy xuống, nhưng cô ta thì lại vặn vẹo,
giãy dụa một cách hoang dại. Cô ta vung đầu về phía sau, đập vào mũi của anh
trai mình cả, suýt chút nữa thì đã tuột ra.
Tôi túm lấy hai người họ,
đánh bay hai anh em nhà Grandbehl xuống đất, rồi giúp Ezra ghìm chặt Ada. Đôi mắt
tím sáng rực đầy sự giận dữ và cô ta đá, cào và cắn về phía chúng tôi. Khi biết
rằng việc làm của mình là vô ích, cô ta bắt đầu đập đầu mình xuống sàn.
Kalon xuất hiện, nhảy đè lên
cả ba và giúp giữ chặt cô ta, ngăn cổ tự làm hại chính mình. “Ada, dừng lại đi!
Làm ơn…” giọng anh ta nghẹn ngào cầu xin sinh vật đang điều khiển cơ thể của
Ada.
‘Regis, ta cần ngươi nhảy
vào trong đó và xem xem cái quái gì đang chiếm hữu cơ thể của con bé.’ Tôi
không chắc là điều này có hiệu quả không, nhưng tôi nghĩ rằng nếu Regis có thể
chui vào trong hòn đá của Sylvie, nhỡ đâu cậu ta cũng có thể làm vậy với cơ thể
của Ada.
‘Thật kinh tởm. Cậu muốn tôi
chui vào cơ thể của một người khác? Nhỡ đâu-’ tôi có thể cảm thấy sự khiếp sợ từ
phía Regis, nhưng chúng tôi không có thời gian để tranh cãi.
‘Cứ làm ngay đi!’
Con sói bóng tối nhảy ra từ
cơ thể tôi, chạy vòng quanh chúng tôi, và rồi tan biến vào trong Ada đầy lưỡng
lự. Ban đầu, chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau đó thì sự giãy dụa yếu dần, và Ada
ngừng hẳn, dù đôi mắt vẫn sáng rực thứ ánh sáng màu tìm.
Kalon, Ezra và tôi giữ
nguyên vị trí, chờ đợi xem Ada có tiếp tục giãy dụa hay không. Mắt tôi đảo
quanh căn phòng. Những người trong gương xung quanh chúng tôi đều đã ngừng hành
động một cách hoang dại, từng người một đứng yên như tượng, mắt họ dán chặt vào
bốn chúng tôi đang nằm đè lên nhau trên sàn. Đằng sau cái gương bị vỡ giờ là hư
vô, như một con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm chúng tôi.
Haedrig đứng phía trước,
nhưng anh ta không nhìn chúng tôi. Ánh mắt của anh ta quay sang cái ghế dài nơi
Riah nằm, yên lặng và không động đậy. Băng bó trên chân của cô bé đã bị gỡ tung
ra, để lộ phần chân bị cắn đứt bên dưới. Máu đã không ngừng chảy từ vết thương.
Mặt Riah trắng bệch, biểu thị
một sự sợ hãi và đau đớn. Và dù đôi mắt lấp lánh của cô bé vẫn nhìn lên trần
nhà, tôi biết chúng sẽ chẳng thấy gì nữa.
Riah đã chết.
[] [] []