14/10/21

Chapter 289: Những Gương Mặt Thân Quen

[] [] [] 

Bất chấp những con quái đang lao nhanh ở cả phía sau và bên dưới, chúng tôi chỉ có thể ngơ người trước kẽ nứt to mà Kalon đã tạo ra, không thể hiểu được tại sao nó lại xuất hiện phía trước chúng tôi.

“Ch-Chúng ta đã chạy vòng tròn từ nãy đến giờ sao?” Ada nói, giọng cô bé run rẩy.

“Không thể nào!” Ezra đang thở hồng hộc sau khi hất văng một con quái khác bằng cây thương của cậu ta. “Chúng ta đã chạy tr-trong một đường thẳng. An-Anh chắc chắn đó!” Tôi có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong hơi thở của cậu ta, Ezra đang đuối sức rồi.

“Ezra nói đúng. Không gề có đường cong nào trên cây cầu.”  Kalon vung vũ khí và đánh bay đầy hai con quái đang cố lao đến tôi. Ít nhất thì anh ta cũng vẫn còn sung sức.

Ý tưởng một đường thẳng bỗng hóa thành vòng tròn nghe có vẻ vô lý nhưng lại hoàn toàn hợp lý nếu có dính líu đến aether. Tôi không thể loại bỏ suy nghĩ rằng liệu có phải Thánh tích đã đưa chúng tôi đến nơi này chỉ vì tôi.

Tôi nhìn xuống và thấy rằng Riah đã bất tỉnh trên tay mình. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Ada đã bao bọc vết thương bằng một lớp hỗn hợp đặc có tác dụng ngăn chảy máu, nhưng qua biểu cảm nhăn nhó kia thì có vẻ nó chẳng có tác dụng làm giảm nỗi đau cho cô ấy.

“Chúng ta nên”- Haedrig tung ra một loạt những nhát chém vào nhóm ba con quái đã kịp trèo lên cầu- “làm gì bây giờ?”

‘Vẫn nghĩ là họ có thể kiểm soát được à?’ Regis cạnh khóe.

‘Được rồi, ra đi, nhưng hãy nhớ là tuyệt đối không được nói chuyện.’

Hình dáng sói của Regis nhảy ra từ lưng tôi, làm kinh động đến cả nhóm và kéo sự tập trung của họ khỏi lũ quái.

Kalon ngay lập tức định tấn công Regis theo bản năng, và trong khi tôi đang tò mò rằng điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đánh bạn đồng hành của mình, tôi buộc phải ngăn lại.

“Dừng lại! Đấy là phép thuật của tôi.” Tôi hét lên, dừng lưỡi giáo của Kalon trước khi quay sang Regis. “Hãy đi thám thính và xem ngươi có tìm được gì không.”

‘Tuân lệnh,’ bạn đồng hành của tôi đáp lời trước khi nhảy qua khe nứt. Cậu ta gần như biến mất vào bóng đêm thì tôi mới chợt nhận ra một điều.

‘Từ khi nào mà ngươi đã có thể thần giao cách cảm với ta khi ở ngoài cơ thể ta thế?’

Có một đoạn ngưng, nhưng rôi tôi nghe thấy giọng Regis trong đầu mình một lần nữa. ‘Không chắc nữa. Tôi đoán hoặc là do cậu đang trở nên mạnh hơn, hoặc là mật độ aether tự nhiên trong khu vực này đậm đặc hơn đã cho phép điều đó. Hoặc chúng ta đã được... kết nối với nhau nhiều hơn.’

Tôi lầm bầm. ‘Ngươi không thể nói điều đó trong một tông giọng bớt ghê tởm hơn à?’

Chuyển sự chú ý của mình sang trận chiến, tôi nhận ra rằng Ezra, Ada, và Kalon đang nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên. Haedrig là người duy nhất không biến sắc; nếu anh ta có bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của Regis, hẳn là anh ta đã giấu nó rất tốt.

May mắn thay, sự tập trung của cả nhóm đã bị buộc phải quay lại với bầy quái lớn dần xung quanh. Chúng tôi từ bỏ đội hình một hàng, xếp chặt chẽ thành một vòng tròn bao quanh Riah và Ada và dịch gần hơn về phía kẽ nứt.

“Vậy kế hoạch là gì?” Kalon nhìn tôi, hét lên.

“Chúng ta đợi,” tôi nói khi vung chân vào bụng của một xà nhân, khiến nó bay xuống vực. “Tôi cần phải chắc chắn rằng nơi này có đang thực sự nối liền với nhau không.”

Chúng tôi cố thủ vị trí của mình, hạn chế tiêu thụ mana nhiều nhất có thể vì sợ rằng cuộc chiến chống lại lũ quái vật có thể kéo dài thêm hàng giờ nữa. Với việc tôi bị bao quanh bởi những người tôi cảm thấy có trách nghiệm phải bảo vệ, và thậm chí tôi còn chẳng thể bộc lộ hoàn toàn sức mạnh của mình, tôi cũng chẳng thể làm gì khác.

‘Tin tốt đây! À, tôi nghĩ nó là tin xấu thì đúng hơn, nhưng tôi bắt đầu thấy cậu ở phía trước tôi rồi,’ Regis truyền ý nghĩ cho tôi.

Tôi rủa thầm.

‘Vậy là những gì ta e sợ là đúng rồi.’

‘Cậu có muốn tôi phụ việc chiến đấu không? Tôi đã hạ hơn tá lũ khốn nạn đó rồi.’

‘Không. Ta không nghĩ là chúng ta có thể thoát khỏi đây chỉ với việc chém giết lũ quái vật này đâu,’ tôi đáp lại. ‘Tôi cần ngươi đi xung quanh và cẩn thận quan sát những bức tường.’

Tôi có thể cảm thấy chút tò mò nổi lên từ Regis. ‘Ý của cậu là những khuôn mặt ghê tởm kia á?’

‘Ừ. Có điều gì đó về chúng đã khiến ta phải đắn đo. Hãy báo cho ta biết nếu ngươi tìm thấy điều gì bất thường.’

‘Điểm bất thường trên những khuôn mặt ghê tởm bằng đá...hiểu rồi,’ Regis phản hồi, quay đầu lại và chạy khỏi chúng tôi một lần nữa.

Một tiếng rên rỉ đã kéo sự chú ý của tôi về phía sau.

“Ezra!” Kalon gào lên. Thân hình anh ta ngay lập tức biến mất, xuất hiện ở ngay cạnh em trai của mình và cắt đầu con quái vật đã đâm móng của nó qua một cái kẽ ở trên giáp vai của Ezra.

Với Ezra không thể tự do di chuyển cánh tay trái do bị  chấn thương, cậu ta trở thành một mắt xích yếu trong hàng phòng ngự của chúng tôi. Và cũng không lâu trước khi một con quái có thể xuyên qua điểm yếu của cậu ta, buộc tôi phải lao vào giữa đường đi của nó để cứu Riah. Móng vuốt thối rữa của sinh vật đó đã khoét một loạt những vết chém sâu lên đùi và chân tôi. 

Tôi buộc miệng rên lên một tiếng đau đớn trong khi tung một cú xuyên qua cổ họng của con quái vật. Nó phun đầy máu ra khỏi miệng, và đổ gục xuống trước khi Ezra kịp quay ra và đâm giáo của cậu vào lưng của nó.

Gương mặt của cậu ta đó trắng bệch và ướt đẫm mồ hôi, nhưng sau đó, cậu ta đã cố gấp đôi hiệu suất tấng công của mình, quyết không để thêm bất kỳ một con quái nào lọt qua.

‘Ngươi đã tìm thấy thứ gì chưa?’ Tôi hỏi Regis.

‘Chỉ có thêm vô số những bức tượng gớm ghiếc thôi. Tôi chẳng thấy có quái gì bất thường cả.’

‘Cứ tìm tiếp đi,’ tôi nhắn, kéo một con quái ra khỏi người Ezra và đẩy nó xuống đất để cậu ta có thể kết liễu nó.

“Chúng ta đang làm gì ở đây thế? Chúng ta phải tiếp tục di chuyển!” Kalon hét lên, phong thái bình tĩnh của anh ta đã hoàn toàn biến mất.

“Di chuyển đi đâu?” Tôi hỏi. “Tôi đã có thể xác nhận rằng khu vực này đang lặp đi lặp lại, kéo chúng ta vào trong những vòng tròn luẩn quẩn. Tôi đã gửi thú triệu hồi của tôi đi kiểm tra xem có bất kỳ dị tường nào trên các bức tường rồi.”

“Cậu có thể chia sẽ giác quan với thú triệu hồi của mình ư?” Haedrig hỏi, làm chệch hướng tấn công của một con quái vật và khiến nó ngã xuống vực.

“Kiểu kiểu vậy?” Tôi chần chừ. “Nó không được thông minh cho lắm.”

‘Này!’

Phớt lờ bạn đồng hành của mình, tôi quay sang Ada, người đang hỗ trợ tôi hết sức có thể, và che chắn cho Riah ở ngay trung tâm của vòng tròn phòng thủ. Để tiết kiệm mana, cô ấy đã phải chuyển sang sử dụng những mũi tên nhỏ bằng lửa và sét để bắn vào lũ quái đang trèo lên từ hai bên, nhưng chỉ vậy thôi cũng là sự trợ giúp rất lớn trong việc ngăn cản bọn chúng rồi. Tuy nhiên, tôi cũng có thể nhận ra rằng sức mạnh của Ada đang dần cạn kiệt. “Tập trung vào hồi phục mana dự trữ đi.”

“Nhưng chúng quá đông!” Ada lắp bắp, lau những giọt mồ hôi đang chảy xuống mặt. “E-Em cũng nên giúp gì đó…”

Tôi ấn cô bé ngồi xuống và nặn ra thứ gần giống với một nụ cười. “Tôi sẽ bảo vệ em.”

Sau một chút chần chừ, Ada gật đầu kiên định và nhắm mắt.

“Haedrig. Anh có thừa thanh kiếm nào không?” Tôi hỏi, quay sang người ascender tóc xanh.

Không nói một lời, Haedrig rút một thanh đoản kiếm từ trong nhẫn không gian của mình và quăng nó cho tôi.

Nắm lấy tay cầm và kéo thanh kiếm ra khỏi bao, tôi bớt chợt cảm thấy thật yên bình. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ tới công dụng của vũ khí, nhưng sau khi đã chiến đấu quá lâu với thanh Dawn’s Ballad trong tay, tôi nhận ra rằng mình đã rất nhớ cái cảm giác khi cầm kiếm.

Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra khi truyền aether vào trong thanh kiếm; một vết nứt xuất hiện, để lộ ra một ánh sáng màu tím nhạt mà chỉ tôi có thể nhìn thấy, và tôi biết rằng nó sẽ không trụ được lâu. Tuy nhiên, dù thanh kiếm trông khá sơ sài và hiển nhiên chỉ là một vũ khí phụ, nhưng nó cân bằng một cách hoàn hảo với độ nặng vừa phải trên tay tôi.

Thế này là đủ.

Thế giới xung quanh tôi như chậm lại và những tạp âm gây xao nhãng biến mất. Cú đánh đầu tiên của tôi có vẻ như đã làm chính con quái bối rối, nó không biết điều gì đã xảy ra cho đến khi gục xuống và rơi khỏi cầu.

Những nhát chém tiếp theo đã giết mọi con quái trong tầm với của tôi. Thanh kiếm trong tay tôi tạo thành vô số những đường lia chớp nhoáng đan xen lẫn nhau, phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn hoả giáo của Kalon.

Mắt tôi ngay lập tức quét qua khu vực xung quanh, đảm bảo rằng không con quái nào có thể lẻn qua. Tôi đã hi vọng là có thể nhìn thấy một dấu hiệu nào đó cho thấy rằng cuộc tàn sát sẽ kết thúc sớm thôi, nhưng có vẻ như đồng loại của chúng càng chết thì lũ quái trở nên điên cuồng hơn.

Phía Kalon và Ezra là ác liệt nhất, bởi kẽ nứt trên cầu đã tạo điều kiện để nhiều xà nhân có thể trèo lên dễ dàng hơn. Với việc Ezra đã bị thương, Kalon phải cầm chân lũ quái để chúng không vượt qua anh ta và vừa đồng thời phải bảo vệ Ezra nữa.

Nhưng chuyển động của Haedrig thì khác, chúng không hề chậm đi một chút nào, dù mồ hôi và máu đã đọng thành vũng dưới chân anh ta.

Tôi tự tin rằng chúng tôi có thể trụ được lâu hơn nữa, nhưng tất cả sẽ là vô nghĩa trừ khi tìm được đường ra khỏi đây.

Một tia sáng chói mắt lóe lên, soi sáng cả hành lang, theo sau là những dòng điện thiêu rụi toàn bộ lũ quái đã trèo lên cầu từ vết nứt.

Tôi đang nhìn xung quanh để cảm nhận hoàn toàn sức phá hoại từ Kalon thì Regis gọi tôi một lần nữa.

‘Uh...Arthur?” Cậu ta nói, rõ ràng là đang rất bối rối. ‘Cậu nên xem thứ này.’

“Di chuyển thôi!” tôi hét lên gần như ngay lập tức. “Ezra, anh có bế được Riah không?”

Chàng trai ầm thương thủ trẻ tuổi hơi cau mày trong sự tức giận. “Cái gì cơ? Tôi nên giúp phòng-”

“Ezra!” Kalon gắt lại, cắt ngang lời phàn nàn của em trai mình. “Bế Riah đi.”

Không chút chần chừ, Ezra làm theo lệnh của Kalon, cất cây giáo của cậu ta đi và nhấc nữ đồng đội đang bất tỉnh của chúng tôi lên.

Là người dẫn đường, tôi dọn dẹp lũ quái đứng chắn phía trước trong khi Kalon ở phía sau bọc hậu.

‘Ngươi đã tìm thấy cái gì thế?’ tôi hỏi Regis.

‘Một thứ còn khó chịu hơn những khuôn mặt biến dạng bằng đá,’ cậu ta trả lời một cách khó hiểu.

“Thú triệu hoán của cậu tìm thấy gì à?” Haedrig chạy phía sau tôi, hỏi.

“Ừ, nhưng tôi không chắc nó là cái gì. Cứ tiếp tục di chuyển!”

Với tôi là người dọn đường, Kalon bọc hậu, và Haedrig thì đảo qua đảo lại hai bên để tiêu diệt bất cứ con quái nào trèo lên từ thành cầu, chúng tôi chạy đủ nhanh để Ezra có thể theo kịp. Cậu ta đã bị thương và đang phải bế Riah, vậy nên sẽ không thể nhanh như tôi mong đợi, nhưng trong vài phút, bóng dáng của Reigs hiện ra trước mắt chúng tôi.

Vài xác quái vật nằm rải rác xung quanh cậu ta, với nhiều con khác đang trèo lên từ hai bên thành cầu.

“Cái gì thế?” Tôi hỏi, để ý chí chiến đấu tự do chảy trong người mình, nhẹ nhàng hạ gục bất cứ con quái nào có ý định vây lấy Regis trong khi tôi tập trung quan sat những khuôn mặt ở phía xa.

Regis dùng mũi của cậu ta, chuyển hướng chú ý của tôi vào một bức tượng duy nhất. Từ khoảng cách này, mắt tôi cũng mất một lúc để có thể nhìn qua xuyên qua bóng tối, nhưng rồi khi tôi nhận ra, toàn thân tôi như cứng lại, gần như quên mất rằng chúng tôi đang phải chiến đấu vì mạng sống của mình.

Những móng vuốt sắc bén phạt ngang vai và lưng tôi, cứa sâu vào thịt và thậm chí còn chạm tới tận xương trắng. Xoay thanh kiếm ngắn trong tay, tôi bật về đằng sau và nhảy lên, đâm kẻ tấn công vào ngực. Sau đó, tôi truyền aether vào chân mình, quay ra và đá bay nó đi. Cú đá khiến con quái bay vào ba con khác, khiến chúng đều rơi khỏi thành cầu.

Haedrig ngạc nhiên, anh ta trơ mắt nhìn vết thương to trên lưng tôi. “Grey!”

“Tôi ổn.” Tôi nghiến răng chịu đau, tự nhủ với bản thân là nó sẽ lành nhanh thôi, và quay lại đối diện với bức tượng.

Trên bức tường chính là khuôn mặt của chính tôi, đang nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt đó đã được chạm khắc như thể nó đang hét xung trận: miệng mở rộng, răng nhô ra, và lưỡi cũng được tạo hình như đang chuyển động; đôi lông mày rủ xuống, giận dữ và thô bạo; đôi mắt như chứa đựng một cơn cuồng nộ đầy sống động nhìn xuống phần còn lại của khu vực này, với vẻ ngạo mạn rằng Arthur khổng lồ này có thể biến cả nơi này thành cát bụi.

Chắc hẳn phải là nó. Nếu không thì tại sao mặt tôi lại được khắc lên tường chứ? 

Nhìn xuống thanh kiếm đã hư hại trong tay mình, vỡ vụn dưới sức mạnh của aether đang chảy qua nó, tôi quăng nó xuống khoảng trống giữa bức tường và cây cầu. Nó rơi xuống vực và biến mất.

“Này!” Haedrig cằn nhằn, anh ta đứng cách tôi vài mét và đang giữ chân bốn con quái đang bám chặt vào thành cầu.

“Tôi đã tưởng là sẽ có một cây cầu vô hình nào đó,” tôi thú nhận, nhún vai xin lỗi Haedrig.

‘Cậu nghĩ đó là lối thoát sao?’ Regis hỏi tôi qua thần giao cách cảm, hai hàm của cậu ta đang cắn chặt lấy cổ họng của một con quái vật.

‘Có thể lắm, yeah. Ta nghĩ chúng ta lâm vào tình huống này là tại ta, bởi vì Thánh tích biết ta có thể sử dụng aether và đang cố kiểm tra ta bằng một cách nào đó. Đó là lý do tại sao khu vực này lại khó kinh khủng đến vậy. Ta cần phải sử dụng aether theo một cách nào đó để chúng ta có thể trốn thoát, ta dám chắn là vậy. Ta chỉ cần tìm ra cách nào thôi…’

‘Vậy nghĩ nhanh lên, hoặc sẽ càng có ít người trong số chúng ta sống sót thoát ra khỏi đây trước khi cậu nghĩ xong đấy.’ 

Ezra rên rỉ khi một trong những xà nhân bị chém đứt nửa thân gục xuống, bám vào gót chân và kéo ngã cậu ta. Riah cũng ngã xuống bên cạnh và giật mình tỉnh dậy với một tiếng hét đau đớn. Con quái vật giương móng về phía cô bé, kéo lê thân xác của nó trên mặt đất với cánh tay dài.

Từ chỗ nằm bệt dưới đất, Ezra xoay cây thương xung quanh và cố để đâm nó vào cổ của con quái, nhưng cậu ta không có góc độ và lực, và thay vào đó, cậu ta chỉ hơi sượt qua tay của nó. Những móng vuốt mạnh mẽ nắm lấy thân giáo và giật nó ra khỏi tay của cậu ta.

Riah cố bò xa khỏi nó, nhưng lại vô tình đập trúng phần còn lại của chân phải vào con đường đá. Cả cơ thể cô bé run lên và hét lên trong đau đớn, và trông như thể mọi sức lực đã hoàn toàn biến mất.

Kalon thì gần như bị các con quái áp đảo, không thể thoát lui.

Haedrig đã quay lưng về phía cặp đôi, và dù chắc hẳn là anh ta đã nghe thấy những tiếng hét, nhưng anh ta lại không thể nhìn thấy một con quái vật nửa sống nửa chết đang bò về phía Riah.

Ada đang đạp ngược về đằng sau, tránh xa hai con quái khác, những tia sáng của điện nhảy từ tay cô bé sang cơ thể rắn của bọn chúng, nhưng đã từ lâu, cô không còn đủ sức mạnh để tạo ra các phép thuật có tính sát thương cao.

Regis rên rỉ ở phía sau tôi khi ba con quái đè lên người cậu ta, móng của chúng cào và xé rách cổ, tai và bụng.

Tất cả bọn họ đều sẽ chết, tôi gần như ngay lập tức nhận thức được thực tại tăm tối đó. Họ không đủ mạnh để ở đây, và kể cả với Thần Tốc, tôi cũng không-

Như một dòng điện xẹt ngang qua tâm trí. Thần Tốc! Tôi không có khả năng bước trên không khi dùng Bùng Tốc, nhưng Thần Tốc đưa tôi thẳng đến chỗ bức tượng.

Tôi có hơi lưỡng lự. Nếu tôi đoán sai-

‘Cậu có thêm sức mạnh mới để làm cái quái gì nếu như cậu không chịu sử dụng chúng hả?’ Regis gào lên trong đầu tôi, giọng cậu ta tràn đầy sự bực bội và đau đớn.

Quyết định sẽ không lưỡng lự nữa nữa, hy vọng rằng tôi sẽ không để Haedrig, Riah và anh em nhà Grandbehl chết một cách đau đớn, tôi thả lỏng cơ thể. Gạt bỏ nỗi đau đang tàn phá cơ thể và quá trình hồi phục nhanh kinh người. Tôi kìm nén mọi cảm xúc giận dữ, tội lỗi, và bực bội, và tôi tập trung vào con đường phái trước.

Tôi thả lỏng hai mắt, nhìn thấy aether ở xung quanh mình. Tôi nhận thức được một còn đường vô định hình trong thế giới quan của nhánh không gian, rằng tôi sẽ có thể dịch chuyển từ nơi tôi đang ở đến nơi tôi cần đến.

Dù tôi không thể thấy nó, tôi cảm thấy Thần Tự của tôi lóe lên với sự ấm áp lan trên cơ thể, phát sáng xuyên qua những dòng xăm cổ tự giả ở trên lưng tôi. Aether đã phản ứng với nó, sự rung động lớn dần, và tôi cảm thấy con đường đó đang vẫy gọi tôi.

Tôi thuận theo nó. Dù mắt nói rằng tôi đang đứng ở một vị trí khác, và tai nghe thấy tiếng chiến đấu bé dữ dội, nhưng thứ “chuyển động” đó là gần như ngay lập tức, khiến cho những giác quan của tôi không thể cảm nhận nó như là một hành động vật lý của cơ thể.      (Darkie: thôi, đừng cố hiểu, tin t đi)

Tôi như đang đứng trên đỉnh lưỡi của bức điêu khắc khổng lồ của khuôn mặt tôi. Bên trong miệng được khắc với độ chính xác đến đáng sợ, nhưng khác ở chỗ là thay vì là cuống họng, thì nó lại là một cánh cửa bằng đá.

Trong tích tắc, không có gì xảy ra. Qua đôi mắt trong tâm trí tôi, tôi có thể thấy Haedrig đang bị kéo khỏi thành cầu và rơi xuống vực thẳm; Riah thì bị tê liệt từ cơn đau và đang bị xẻ thịt bởi con quái vật đang bò; còn Ada đã bị nhấn chìm bởi những con quái đang truy đuổi…

Sau đó, một tiêng kêu như núi lở vang vọng khắp khuc vự, nó to đến nỗi khiến tôi gạt bỏ mọi ý niệm khỏi đầu. Tôi cảm giác như cả căn phòng - từng phiến đá, từng phân tử trong không khí - như bị xé ra. Sau đó lớp đá dưới chân tôi bắt đầu di chuyển.

Quay lại, tôi thấy rằng cây cầu, nơi mà các đồng đội của tôi mà chỉ trong vài giây trước đang chiến đấu để cố gắng sống sót, lại đang di chuyển gần hơn. Tôi thở phảo khi thấy họ không còn bị bao quanh bởi lũ xà nhân nữa.

Kalon và Haedrig đều vẫn lăm lăm cầm vũ khí của họ, nhìn trước nhìn sau như để truy tìm kẻ địch. Ada đang quỳ xuống bên cạnh Riah và Ezra. Regis thì đứng ở mép đường, nhìn xuống vực thẳm.

‘Chúng đột nhiên biến mất rồi!’ Regis gần như hét lên. ‘Một giây trước, chúng còn là những con quái với khuôn mặt kỳ dị với móng vuốt ghê tởm, giây sau thì chúng hóa thành bóng tối và - bụp.’

Những người còn lại quay sang nhìn khi tôi tiến đến cầu bộ hành. Những bức tường chậm lại, và dừng hẳn, không còn kẽ hở nào giữa miệng của bức tượng và con đường nữa.

Tôi bước qua kẽ răng của bức tượng và xuống cây cầu, giờ chỉ còn là một còn đường hẹp giữa hai bên tường đầy những khuôn mặt kỳ dị. Lúc nhìn gần, tôi nhận ra rằng những bức tượng cũng không quá kỳ cục và méo mó dị dạng như tôi tưởng. Bây giờ chúng là những khuôn mặt hiền hậu, cao quý, làm tôi chợt nhớ lại gã pháp sư cổ đại mà tôi đã chiến đấu để nhận thánh vật hòn đá chìa khoá. 

“Mọi người vẫn ổn chứ?”

“Ezra đuối sức rồi,” Kalon nói, nhìn tôi đầy lo lắng. “Và Riah rất cần được chăm sóc y tế. Nhưng cô bé vẫn còn sống. Ít nhất thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.”

Ada nhìn lên tôi từ chỗ cô ấy quỳ bên cạnh Riah. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi không biết lên kể cô ấy nghe điều gì. Sự chần chừ của tôi biểu hiện cả ra ngoài, nên Haedrig đã phải chen vào cuộc nói chuyện.

“Mọi lời giải thích có thể để dành sau khi chúng ta thoát khỏi chốn địa ngục này.” Anh ta nhìn về phía Riah. “Hãy bế cô ấy khỏi mặt đá lạnh lẽo.” Haedrig nhìn thẳng vào mắt tôi trước khi đi thẳng vào trong miệng bức tượng. Từ góc độ này, không ai có thể nhận ra rằng đó chính là khuôn mặt của tôi. “Có cánh cổng nào ở đó không?”

Tôi gật đầu. “Ừ, có một cánh cửa.”

“Vậy dẫn đường đi.”

Tôi quay sang Regis, và con sói bóng đêm nhảy lên và chui vào người tôi. Cái hàm miệng đang mở đặt ngay ngắn với con đường, khiến việc đi lại dễ dàng hơn. Kalon và Ezra bế Riah dậy và đi sau tôi.

Cánh cửa đá nhẹ nhàng mở ra chỉ với một cái chạm, để lộ ra một cánh cổng mờ đục. Không ai trong chúng tôi nói một lời nào, bởi vì nó không cần thiết. Biểu cảm nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt Kalon, Ezra, Ada, và cả Haedrig.

‘Chà, mọi việc đã có thể tệ hơn.’ Chính Regis cũng nói như thể cậu ta muốn nghỉ ngơi.

Cả nhóm nhìn tôi đầy hy vọng, và tôi gật đầu, bước qua cánh cửa.

[] [] []