14/10/21

Chapter 288: Một Vòng Luẩn Quẩn

[] [] []

“Ada của Huyết Tộc Grandbehl, Ezra của Huyết Tộc Grandbehl, Riah của Huyết Tộc Faline, Grey, và…” người phụ nữ mặc đồng phục ngừng lại, liếc nhìn tấm thẻ ascender trong tay và sang Haedrig rồi quay lại, “và Haedrig của, à-vâng… Danh tính của mọi người đều đã được xác nhận,” cô ấy nói xong, tươi cười đưa thẻ lại cho chúng tôi. “Ascender cao cấp, Kalon của Huyết Tộc Grandbehl, tiền thù lao sẽ tự động được chuyển vào thẻ rune của anh sau khi tất cả các ứng viên đã thành công đạt được huy hiệu ascender chính thức của họ sau lần thăng bậc sơ bộ.”

“Ỏ, tôi không thể nhận tiền thù lao ngay bây giờ sao? Tôi không có ý đồ xấu nào đâu; tôi cũng chỉ đang hướng dẫn các em của tôi thôi,” Kalon phàn nàn.

“Không có ngoại lệ nào cả. Hãy hiểu rằng có những luật lệ được đặt ra đều là vì sự an toàn của tất cả các ascender,” người phụ nữ tóc đen trả lời như thể cô ấy đã được hỏi câu này vô số lần rồi.

“Đã từng có trường hợp các ascender cao cấp tống tiền các ứng viên trong quá khứ hay gì à?” Tôi thì thầm với Haedrig trong lúc cả hai người bọn tôi đợi ở phía sau.

“Còn tệ hơn nhiều. Đã từng có vài vụ việc về một vài ascender cao cấp sau khi đã nhận thù lao hướng dẫn các ascender trong lần thăng cấp sơ bộ của họ thì đã giết chết bọn họ và cuỗm sạch đồ cá nhân, sau đó đổ lỗi bọn họ chết vì mối nguy hiểm trong Thánh Tích,” ascender tóc xanh giải thích với một biểu cảm ghê tởm.

Sau khi thông tin thăng bậc sơ bộ của chúng tôi được ghi lại, cả nhóm tiến tới trung tâm của bậc thềm, nơi mà các cổng vòm khổng lồ đang đứng sừng sững. Những dòng cổ tự phức tạp chạy khắp từng inch của cái cổng khổng lồ, khiến cho những cổng dịch chuyển mà tôi thấy từ trước giờ trông chẳng khác gì đồ chơi trẻ con.

Tôi ở trong Thánh tích càng lâu, tôi càng thấy bản thân mình ngày càng kinh ngạc trước vẻ đẹp và độ phức tạp của nó. Thành phố nổi Xyrus là một trong những kỳ công của Dicathen, nhưng ngay cả nó cũng không sánh được với nơi này.

Phải thừa nhận rằng, người Alacryan cũng khá ấn tượng đấy. Những thứ mà họ có thể tạo ra ở hai tầng đầu của thánh tích – xây nên cả một trung tâm thành phố dành riêng cho các ascender để có thể dễ dàng chuẩn bị bản thân cho bất cứ nguy hiểm nào đang trực chờ phía trước - không có một từ nào có thể diễn tả nổi.

Số nguồn lực và thời gian được đổ không chỉ vào việc đảm bảo các ascender được trang bị tối đa và được trao thưởng khi thăng bậc vào trong Thánh Tích, mà còn được thần tượng hóa bởi các cư dân của Alacrya, là bằng chứng cho thấy Argona cần các ascender đến mức nào.

Kể cả các lần thăng bậc sơ bộ cũng được hoạch định kỹ càng để giúp những ứng viên ascender có một trải nghiệm an toàn hơn trong Thánh tích.

‘Vậy thì tại sao Haedrig lại trông như thể là chúng ta sẽ gặp rắc rối thế?’ Regis hỏi, như đang đọc suy nghĩ của tôi.

‘Ta cũng đang thắc mắc điều tương tụ. Ý anh ta là gì khi anh ta hy vọng Kalon sẽ đủ mạnh để dẫn chúng ta qua lần thăng bậc sơ bộ này?’

Tất cả những gì tôi từng nghe được đến giờ là các lần thăng bậc sơ bộ chẳng khác nào nhúng chân vào chậu nước cả, đặc biệt là đối với những người được đào tạo ở các học viện.

‘Có thể anh ta không mạnh như vẻ bề ngoài chăng?’

“Mọi người sẵn sàng chưa?” Kalon hỏi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình với Regis. Chúng tôi đứng cách cái mái vòm khổng lồ chứa cánh cổng màu vàng trắng chỉ vài bước chân.

“Không phải chúng ta nên kiểm tra lại lương thực trước à?” Haedrig đáp lời đầy nghiêm nghị.

“Điều đó có thực sự cần thiết không? Những lần thăng bậc sơ bộ thường chưa tới một ngày nữa mà,” Riah mất bình tĩnh, cơ thể cô ấy dường như bị hút về phía cánh cổng, đổi mắt mở rộng chăm chú.

“Chúng ta nên coi đây như mọi lần thăng bậc khác,” Haedrig nài nỉ, đã bắt đầu kiểm kê nhu yếu phẩm của anh ta. “Tôi có đủ nước cho mình trong một tuần và lương khô cho 2 ngày.”

“Haedrig có lý đó. Không có sự chuẩn bị nào là quá thừa thãi trước khi vào Thánh Tích,” Kalon chen vào, lôi ra một túi da đựng nước to và một bó thịt khô bọc trong vải từ chiếc nhẫn không gian. “Nước đủ cho 3 ngày và lương khô thì tôi có đủ cho một ngày.”

Những người còn lại trong nhóm cũng lôi lương thực của họ ra. Ngạc nhiên thay, tôi có nhiều nước và đồ ăn nhất, chắc là do sự chuẩn bị chu đáo của Alaric. Ông già say rượu đó đã chuẩn bị cho tôi hẳn hai tuần nước và lương khô hút chân không cho tận ba ngày.

‘Mặc dù đúng là ông ta hay say rượu, nhưng ít nhất thì ông ta có vẻ rất quan tâm đển cậu,’ Regis cười khúc khích.

“Được rồi, chúng ta mang nhiều lương thực hơn cả những lần thăng bậc lâu nhất anh từng đi,” Kalon nói, nhìn Riah với vẻ thích thú. “Và Riah thì có vẻ như nghĩ rằng mình sẽ đi picnic, gì mà toàn chuẩn bị đống đồ ngọt thôi.”

Mặt Riah ửng đỏ và cổ rủa thầm một tràng dài. “Sao cũng được. Đằng nào thì em cũng sẽ chia mà…”

“Rồi, rồi,” Kalon khúc khích. “Tất cả đều có phù hiệu simulets của mình rồi, đúng chứ?”

Chúng tôi lấy ra một phù hiệu simulets được đánh bóng, khắc cổ tự to cỡ bàn tay, thứ sẽ giữ team chúng tôi ở với nhau khi đi qua các cánh cổng dịch chuyển.

Kalon gật đầu và quay ra đối diện với cánh cổng màu vàng trắng sẽ đưa chúng tôi vào khu vực đầu tiên.

“Huyết tộc ta tạo nên ta, ánh sáng dẫn đường cho ta, Vitra bảo vệ ta,” Kalon nhắc lại, theo sau đó là em của anh ta và Riah.

Haedrig và tôi nhìn nhau, cả hai đều không thực hiện nghi thức của họ. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là đã nhìn thấy Haedrig đảo mắt. Không nghĩ nhiều về điều đó, chúng tôi bước qua cánh cổng 

***

Chúng tôi tiến vào nơi hoàn toàn là bóng tối. Không khí khô và bụi bặm với một luồng gió lạnh dưới chân. Kể cả với tầm nhìn được cải thiện của mình, tôi không thể biết được là mắt mình đang đóng hay mở.

“Đừng ai cử động,” Kalon nói, cái giọng thì thầm của anh ta cắt qua không gian tĩnh lặng. 

Tôi thấy hào quang nhè nhẹ từ cổ tự của ai đó sáng lên trước khi một quả cầu bùng lên phía trước, thắp sáng cả khu vực. Rất nhiều khuôn mặt khổng lồ, xương xẩu xấu xí đang theo dõi chúng tôi từ trong bóng tối.

Riah, chỉ đi trước tôi vài bước, giương cây đao giống quạt của mình lên và nhảy giật lùi về đằng sau, suýt nữa thì ngã khỏi gờ của con đường hẹp mà chúng tôi đang đi. Tay của Haedrig phóng ra và túm lấy khuỷu tay cô ấy, giữ chặt như vậy cho đến khi Riah có thể tự đứng vững.

Riah quay lại để nhìn xuống cái đáy vực, sau đó thì quả cầu ánh sáng lụi tàn, che giấu những khuôn mặt ma quái đầy méo mó, đau khổ kia.

“Cho tôi vài giây để điều chỉnh thần chú.” Kalon nhẹ nhàng nói khi một cổ tự trên phần lưng trần của anh ta sáng lên lần nữa.

Lần này thì một tia sáng màu cam phát ra từ cơ thể của ascender, sáng hơn và có điều chỉnh hơn chùm sáng lần trước. Nó thắp sáng khu vực xung quanh trong một màu cam sáng ấm, để lộ ra một căn buồng rộng lớn, hoặc cũng có thể là một dãy hành lang. Tôi không thể nhìn thấy trần nhà, hay bất cứ thứ gì ở phía trước hay phía sau chúng tôi. Con đường hẹp, nơi chúng tôi đã xuất hiện, cũng chỉ rộng gần 2 mét thôi, và trông như đang trôi nổi trên bóng tối vô tận bên dưới.

Trên khắp mặt tường ở cả hai bên là những điêu khắc trông như những gương mặt ngờ ngợ giống mặt người, nhưng lại rất quái lạ và đầy thống khổ. Không phải là do tay nghề kém, mà những biểu cảm kia được khắc hoạ chi tiết đến nỗi, chúng trông như thể đã từng là người sống, và đã bị hóa đá trong đau đớn tột cùng và đầy giận dữ.

‘Quả là một khiếu thẩm mỹ bệnh hoạn,’ Regis nói. ‘Nhìn này, cậu có thể nhìn thấy cuống họng của một ai đó đang hét - và cậu có thể nhìn được cả răng của cái mặt kia qua cái má bị rách nguyên một lỗ của nó.’

‘Ta thấy rồi,’ tôi nghĩ, ‘nhưng chúng trông thật ghê tởm nên ta đã không nhìn kỹ hơn.’

“Đừng đứng quá gần mép đường đi,” Kalon yêu cầu, không có chút thoải mái nào trong tông giọng của anh ta. “Đứng cách nhau một sải tay; Ezra, đứng xa xa thêm để có khoảng trống sử dụng cây giáo của em.”

Chúng tôi đứng trải ra thành một hàng, đi chậm và bám sát vào giữa lối đi bằng đá. Haedrig và tôi đi ở phần rìa trong khi Kalon dẫn đầu, thắp sáng đường đi với ngọn lửa màu cam trên tay.

“Tôi không biết con đường này dài đến mức nào, nhưng nó là lối đi duy nhất tôi có thể nhìn thấy,” Kalon nói. 

“Em cũng sẽ tạo thêm chút ánh sáng,” Ada nói, mắt của cô ấy đang đảo qua đảo lại đầy lo lắng giữa các khuôn mặt đang nhìn thẳng xuống chúng tôi trên bức tường ở phía xa.

“Hãy tiết kiệm mana của em đi,” Kalon đáp lời. “Và đừng quá lo lắng, Ada. Chúng ta sẽ ổn thôi.”

“Đừng quên là em đã chuẩn bị cho ngày này hằng năm trời,” Ezra gào lên.

“Ezra nói đúng đó,” Riah an ủi cô bạn của mình, mặc dù chính cô cũng cảm thấy không thoải mái. “Đây mới chỉ là khu vực thứ nhất. Đừng sợ những thứ này.”

“Tớ chỉ không ngờ là Thánh tích lại đáng sợ đến mức này,” Ada thì thầm.

“Anh có ổn không?” Tôi hỏi Haedrig, người đang liên tục khảo sát khu vực xung quanh chúng tôi trong im lặng từ nãy đến giờ, anh ta hạ thấp người, giữ chắc thanh kiếm cong trong tay. 

“Tôi ổn,” anh ta lẩm bẩm, không quay sang nhìn tôi.

Cả sáu chúng tôi đi thành một hàng, tiến sâu hơn vào màn đêm tăm tối, chúng tôi đi chậm mà chắc. Vì cảnh quan xung quanh chúng tôi chẳng mấy thay đổi - ngoài sự đa dạng của những khuôn mặt đáng sợ kia ra - khiến chúng tôi không thể nào xác định được chiều dài của quãng đường đã đi qua.

Ngoài việc quan sát và giữ không bị rớt xuống dưới, tôi cũng đã dần quen với mật độ aether cao ngất ngưỡng trong khu vực này. Ở hai tầng đầu tiên thì không có khác biệt gì mấy, nhưng ngay khi tôi bước qua cánh cổng thì hệt như tôi vừa rơi vào cả một biển aether rộng lớn vậy.

Đó có lẽ là lý do tôi không cảm nhận được chúng  sớm hơn.

‘Arthur.’ Regis cảnh cáo tôi với tông giọng nghiêm túc. 

‘Ta cũng cảm thấy chúng.’

Tôi chần chừ một lúc, lo lắng rằng việc cảnh báo cho cả nhóm trong khi Kalon chưa phát hiện ra điều gì có thể sẽ khiến tôi bị nghi ngờ. Đằng nào thì tôi cũng phải đóng vai một đứa chân ướt chân ráo đang thực hiện lần thăng bậc đầu tiên.

“Tôi nghĩ là có thứ gì đó đang tiến đến chúng ta từ phía dưới,” cuối cùng, tôi cũng mở lời, nghĩ rằng việc báo trước cho họ sẽ tốt hơn là để họ tự nhận ra.

Kalon chợt dừng lại, ngó qua mép đường với cánh tay rực lửa chĩa ra. Sau một phút, anh ta cũng làm tương tự với bên còn lại, sau đó quay ra nhìn tôi.

“Cậu chắc chứ? Chẳng có thứ gì ở dưới đó cả, và tôi cũng chẳng cảm nhận thấy dấu hiệu mana nào khác,” anh ta nói, dò xét tôi trước khi quay sang Ada. “Hãy phóng một pháo sáng dò đường xuống một bên đi.”

Ada dang rộng cánh tay, và, khi cổ tự trên lưng của cô ấy phát sáng, một quả cầu lửa cỡ đầu cô ta xuất hiện. Cô ấy phóng hỏa cầu xuống vực thẳm trong khi nhóm chúng tôi thận trọng ngó xuống, dõi theo nó.

Chúng tôi đứng nhìn hỏa cầu lao xuống. Nó không rơi giống như một hòn đá được thả xuống, hay vút qua không khí như một mũi tên, mà bay qua bay lại trong không gian như thể nó là một vật sống, di chuyển theo ý nghĩ của Ada. Hỏa cầu thắp sáng bề mặt nhẵn nhụi của cây cầu mà chúng tôi đang đứng, cùng với những bức tượng gớm ghiếc ở phía xa của hành lang này.

Và rồi, như thể một tấm màn đêm đột ngột bị giật phăng xuống, có hàng tá những khuôn mặt người kinh quái ma mị xuất hiện ở rất sâu phía dưới, đôi mắt lớn tựa thủy tinh của chúng phản chiếu lại ánh sáng màu cam của hoả cầu.

Một có tiếng thét lớn vang lên và hỏa cầu biến mất, nhấn chìm bất cứ sinh vật nào ở dưới đó vào trong bóng tối.

“Chạy ngay đi!” Kalon gào lên, đẩy Ezra và Riah lên trước. Anh ta tóm đứa em gái của mình lên bằng một tay và nâng tay đang bốc lửa còn lại lên cao hết mức có thể để tăng phạm vị chiếu sáng lên tối đa trong khi bắt đầu chạy ngược lại. 

Aether vận qua các chi của tôi trong lúc chạy, và tôi nhận ra là mình có thể dễ dàng theo kịp những người khác. 

Tuy nhiên, bất chấp tốc độ của chúng tôi, hề không có đích đến nào có thể được nhìn thấy. Càng tệ hơn là, chúng tôi giờ đây có thể nghe được những âm thanh đầy kinh dị của lũ sinh vật bên dưới như đang rên rỉ hoà lẫn thì thầm ngày càng lớn dần.

“Em vẫn không nhìn thấy đích đến ở đâu cả!” Ezra hét lên từ phía trước, tông giọng trầm của cậu ta hơi run.

***

“Mẹ kiếp! Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy,” Kalon nguyền rủa.

Tôi ngoái lại nhìn Haedrig, người vẫn đang chạy ở phần rìa mà không phàn nàn một lời nào. Một vầng hào quang màu trắng nhạt bao bọc cơ thể anh ta, và anh ta chạy với chuôi kiếm bọc da được cầm chặt trong tay. Suýt nữa thì tôi đã quay ra đằng sau, nhưng một ánh sáng yếu ớt đã khiến tôi tập trung chú ý.

“Cúi xuống ngay!” Tôi hét lên trong khi xoay gót chân.

Haedrig cúi đầu xuống không một chút do dự, suýt soát né được một vệt mờ màu đen bay sượt qua ngay chỗ đầu anh ta từng ở vài giây trước.

“C-Cái gì vậy?” Ada la lên. Cô ấy vẫn đang được ông anh lớn kẹp trên nách và có thể đã nhìn thấy nó rõ ràng nhất.

“Đừng có dừng lại!” Kalon thúc dục.

Chúng tôi tiếp tục chạy, những khuôn mặt được khắc trên bức tường chẳng còn gì ngoài những vết mờ ảo hư vô. Tuy nhiên, tôi biết rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi bất kỳ thứ sinh vật aether nào đó đang lẩn trốn phía dưới bắt kịp chúng tôi.

Tiếng rên rĩ ma quái, cùng với tiếng thì thầm than khóc ai oán của lũ quái vật ngày càng trở nên chói tai trước khi càng nhiều cái bóng đen nhảy lên từ bên dưới vực thẳm tối tăm.

Nhờ quang thuật của Kalon mà cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy sinh vật mà chúng tôi đang phải đối đầu, và chúng thực sự đúng như một thứ quái vật kinh dị tởm lợm bước ra từ cơn ác mộng ám ảnh nhất. Chúng có thân hình của loài rắn, với kích cỡ và tấm lưng của một người đàn ông, còn hai cánh tay thì dài với móng vuốt sắc nhọn ở cuối. Ở trên cái cổ dài của chúng là một khuôn mặt người bị biến dạng kinh dị hệt như những bức tượng. Tuy nhiên, trông chúng như thể còn sống, và đang rất khát máu.

Kalon thả Ada xuống và lần đầu tiên rút vũ khí của anh ta ra. Đó là một cây giáo, khá giống của Ezra, ngoại trừ việc có một mũi thương màu đen khiến nó gần như hòa vào với cảnh vật đen tối xung quanh.

Lũ sinh vật ma quái đó vẹo hẳn đầu sang bên trong lúc chúng trèo lên con đường chật hẹp. Cái hàm xương xẩu của chúng liên tục đập vào nhau, tạo nên một âm thanh khó chịu, hòa cùng với tiếng rên rỉ thầm thì.

Thương của Kalon đã rất nhanh chóng cắt đầu ba con xà nhân chỉ trong một cú vung.

“Chúng ta cần tiếp tục di chuyển!” Anh ta gào lên, chém thêm một con xà nhân nữa, đánh bay đầu nó xuống vực thẳm.

Ezra đang dẫn đầu, làm theo lệnh của anh trai, xoay cây thương của cậu ta để đẩy lũ xà nhân ra thay vì cố giết chúng.

‘Tôi có nên xuất hiện bây giờ không?’ Regis hỏi, lòng tràn đầy sự chờ đợi khi tôi đấm một con quái vật bằng tay trần, cùng lúc hấp thụ một chút aether từ nó. 

‘Chưa tới lúc. Những người khác có vẻ như vẫn còn có thể kiểm soát được tình hình.’

Phía sau tôi, Haedrig lướt qua những con quái vật như một chiến binh lành nghề, hạ gục hết con này đến con khác một cách quý phái và chuẩn xác như một vũ khúc chết chóc.

Kalon thì khác, anh ta chiến đấu giống như một anh nông dân đang gặt lúa trên cánh đồng. Anh ta vung thanh thương rất mạnh và rộng, tiêu diệt vô số quái vật cũng lúc và đẩy những con còn lại khỏi cầu, dễ dàng bù đắp được sự thiếu sót ở chỗ của em anh ta.

Ada, dù đang được Kalon vác như một bao gạo trên vai, đã triệu hồi vô số lưỡi cưa bằng lửa, thứ mà không những xé rách kẻ thù, và càng lớn hơn với mỗi quái vật nó tiêu diệt.

Tuy nhiên, việc điều khiển thứ này khiến cô gái đó không thể tự bảo vệ bản thân mình bởi vì chiêu này yêu cầu một sự tập trung cao độ. Ada giương hai tay ra trước, điều chỉnh quỹ đạo chuyển động của lưỡi cưa từng tí một bằng các ngón tay. Nhưng với Riah và Kalon bên cạnh, cô ấy có thể được bảo vệ an toàn khỏi lũ quái.

Tuy nhiên, ngày càng nhiều xà nhân trồi lên từ trong bóng tối. Chúng đã bắt đầu bám lấy nhau, tạo thành từng bức tường thịt trải dài xuống tận đáy và cho phép nhiều con khác leo lên với tốc độ kinh hoàng.

“Cứ như thế này thì chúng ta sẽ bị quét sạch mất!” Riah hét lên, từng giọt mồ hôi chảy dài trên mặt khi cô bé đỡ lấy móng xương xẩu của một con quái bằng sống dao trước khi tung nó đi bằng một cơn gió mạnh.

“Anh sẽ cố câu thời gian!” Kalon gào lớn. “Ezra, tập trung bảo vệ Ada.”

Hàng của chúng tôi dịch chuyển khi Ezra lùi về cạnh Ada, đặt Riah lên trước trong khi Kalon quay lại tận đằng sau của nhóm.

Chúng tôi chạy, với ba đứa học viên dẫn đường đi trước. Tôi hạ vài ba con quái, nắm đấm được gia cố bằng aether của tôi đập thẳng vào khuôn mặt biến dị của chúng, mỗi va chạm cho phép tôi hút thêm aether từ cơ thể chúng trước khi lũ đó ngã gục xuống hoặc văng ra khỏi con đường.

“Ngay bây giờ, Ada!” Kalon gầm lên.

Một cổ tự khác ở trên lưng Ada phát sáng, và những lưỡi cưa lửa, với kích cỡ của một chiếc xe ngựa, vỡ ra thành những sợi dây lửa, trôi nổi trong không khí như lũ xà nhân mà chúng tôi đang đối phó.

Tia điện lóe lên, sử dụng những sợi dây bằng lửa như dây dẫn điện vậy. Những sợi dây lửa và điện vỡ ra một lần nữa, bám chặt vào bất cứ con quái nào gần cô ấy nhất, thiêu đốt xuyên qua chúng như sáp nến và khiến cho dòng điện lan từ con này sang con khác, tạo ra một hiệu ứng giật diện rộng, hạ gục hàng tá con quái trong một nốt nhạc.

Ada khụy xuống, thậm chí dưới ánh lửa soi sáng, da cô ấy trông nhợt nhạt hơn hẳn. 

“Tốt lắm!” Ezra nói, thở hổn hển trong khi đang đẩy lui vài cặp xà nhân bằng những cú vung thương.

Mắt tôi quét nhanh khu vực xung quanh chúng tôi trong khi những giác quan aether của tôi phát hiện tất cả những con quái vật ở gần.

“Riah, bên dưới!” Tôi hét lên, nhận ra một móng vuốt xương xẩu đang định tóm lấy gót chân của nữ Tiến Công tóc ngắn.

Cô ấy cố gắng lùi ra khỏi tầm với của nó, nhưng một tiếng nổ chói tai khiến con đường đá rung lắc dữ dội và Riah ngã về phía trước, ngã ngay vào móng vuốt của con quái.

Vì cả Ezra và Ada đứng chắn đường, lựa chọn duy nhất của tôi là sử dụng Thần Tốc để đến kịp và cứu cô gái đó.

Nhưng tôi đã do dự.

Tôi do dự trước ý nghĩ để lộ ra khả năng aether của mình trước mắt những người này.

Trong giây phút chần chừ đó, Riah đã bị kéo đi.

Thầm rủa bản thân, tôi quay lại để tìm hiểu nguyên nhân gây ra vụ nổ và thấy một khoảng lớn của con đường bằng đá đã bị Kalon cho nổ tan thành từng mảnh. 

Haedrig chỉ đứng sau tôi vài bước, hoàn toàn bận rộn với việc đẩy lui từng đợt quái, những con quái đang chồng lên nhau để có thể với tới anh ta.

Tôi tự dằn vặt chính mình trước tiếng hét hoảng hốt của Riah.

“Ezra!” Cô bé gào khóc trong sự tuyệt vọng trong khi đang cố bám vào gờ đá, lưỡi dao hình quạt thì rơi dần xuống vực thẳm.

“Riah!” Ezra bất ngờ nhận thấy, thở gấp, hai mắt mở to ra và không thể chen qua một cặp xà nhân khác đang truy đuổi em gái của anh ta.

Tâm trí tôi quay cuồng suy nghĩ trong thời khắc đó. Tôi có thể vượt qua cả Ezra và Ada bằng Thần Tốc để tới chỗ của Riah, nhưng việc để lộ tuyệt chiêu đó ở đây, ngay bây giờ là quá mạo hiểm.

Thay vào đó, tôi tận dụng cái phiên bản aether không hoàn hảo của Bùng Tốc nhằm thu hẹp khoảng cách giữa tôi và nơi Ada với Ezra đang chiến đấu.

Ada đã phải sử dụng những quả cầu sét nhỏ để làm choáng con quái, dù nó chẳng gây sát thương gì nhiều, trong khi Ezra tập trung đánh chúng bay ra khỏi cầu.

Nắm lấy cái đầu méo mó của một con quái vật đang định cắn Ada, tôi xoay nó, vặn đứt cổ nó và khiến nó lịm đi.

Một tiếng hét lạnh sống lưng nữa vang lên. Móng tay Riah bật máu khi càng nhiều quái xà nhân trèo lên cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Tôi kéo Ada ra sau mình và nhìn vào mắt Ezra. Anh ta không tốn chút thời gian nào, lao đi để cứu Riah.

Vì một đoạn cầu đã bị cắt đứt, một số lượng lớn quái vật không thể đánh lén sau lưng chúng tôi, điều đó cũng đã giảm bớt áp lực cho Kalon và Haedrig, hai người họ chỉ còn phải lo giải quyết những con đang trèo lên.

Trong khi các ascender còn lại đều đang đổ mồ hôi như trút nước từ trận chiến dữ dội, tôi đã thu được nhiều aether hơn lượng aether mà tôi đã sử dụng.

“Chuyện gì vậy, tại sao các em lại dừng lại?” Kalon hỏi, hơi thở của anh ta vẫn đều đặn bất chấp việc vừa trải qua một trận chiến căng thẳng.

Trước khi tôi kịp trả lời, Ada hét lên, khuôn mặt cổ trắng bệch do sợ hãi. “Riah!”

Mắt Kalon mở rộng khi em gái của anh ta chạy về phía trước. Tôi quay ra và thấy Ada đang kéo Riah lên từ gờ đá. Ezra thì vừa giết lũ quái cuối cùng đã cố kéo cô bé suýt rơi khỏi con đường.

Kalon vụt theo họ trong khi tôi và Haedrig tập trung giết bất cứ xà nhân nào trèo lên được con đường.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể biết được Riah đang trong tình trạng rất tồi tệ. Chân phải của cô đã bị cắn mất từ phần mắt cá trở đi, và những vết đâm, rách sâu ở khắp trên lưng và chân. Mặt cô thì đang quằn quại trong đau đớn, nước mắt chảy dài trên má trong khi cô bám một cách tuyệt vọng vào người Ada.

“Chúng ta phải tiếp tục di chuyển,” tôi nói, không thèm nhìn khi tôi đẩy một con quái ngã vào một con khác, khiến chúng bay xuống khuất tầm mắt.

“Nhìn coi tình trạng con bé hiện tại có đi được hay không hả?!” Ezra quát lại.

“Grey nói đúng đấy. Chúng ta không thể tiếp tục ở đây được.” Kalon chen ngang, quay sang tôi. “Cậu có thể vác theo Riah được không? Haedrig, Ezra và tôi sẽ chịu trách nghiệm cho việc bảo vệ hai người và Ada an toàn.”

Tôi gật đầu, nhanh chóng bế Riah lên.

Cả cơ thể của Riah co giật trong khi cô ấy hét lên trong đau đớn, nhưng cô ascender nhỏ con đã có thể vòng tay qua cổ tôi.

“Đi thôi! Ada, hãy cho chúng ta ít ánh sáng đi!” Lời Kalon vang lên dữ dội khi anh đánh bay một con quái.

‘Cậu có chắc là cậu - ừm, họ - không cần tôi giúp không đấy?’ Regis hỏi, dường như đang cảm thấy thiếu kiên nhẫn trước tình hình hiện tại.

‘Chưa được,’ tôi gắt gỏng, bắt đầu chạy.

Haedrig và Kalon tung ra vô số những cú đâm và chém trong khi tập trung hoàn toàn vào bảo vệ tôi và Ada, nhưng với số lượng quái xà ngày càng đông, tôi đã phải chủ động né và luồn lách qua một con đã trèo lên bức tường và vượt trước chúng tôi.

Chúng tôi chỉ chạy được trên con đường thêm vài phút trước khi Ezra bất chợt dừng lại.

“Không thể nào,” cậu ta thở hổn hển. “Không thể nào như thế được.”

Phần còn lại của nhóm bắt kịp cậu ta, và với quả cầu lửa phát sáng trên đầu, một kẽ sâu lớn trên đường lộ ra.

Đó chính là phần đường bị Kalon cho nổ tung. 

[] [] []