[] [] []
Một tòa nhà plaza rộng lớn đặt
ở trung tâm những bụi hoa oải hương xếp thành vòng tròn trải ra trước mắt chúng
tôi, đông nghẹt người và thậm chí còn ồn ào hơn cả tầng thứ nhất của Thánh
tích. Hàng tá những cuộc nói chuyện đan xen lẫn nhau, làm cả khu vực trở nên rộn
ràng. Và nếu đám đông không phải là các ascender mặc những bộ giáp và vũ khí cực
kỳ ấn tượng, tôi có thể sẽ nhầm nơi này với một phiên chợ giời.
“Chỗ này... là gì?” Tôi hỏi
một cách đầy lưỡng lự, quan sát những ascender xếp hàng dưới các quầy gỗ được đặt
ngay ngắn.
“Là nơi tuyệt nhất để tìm một
đội...nếu anh biết mình đang kiếm cái gì,” Haedrig đáp lời trước khi hòa vào
đám đông. “Đi nào.”
Tôi nhanh chóng theo sau anh
ta, không muốn mình bị lạc trong biển ascender phía trước.
“Cần một Pháp Giới Sư! Yêu cầu
có ít nhất 2 ấn emblems! Đã từng thăng bậc một lần!”
“Cần một Trinh Sát! Phân
chia chiến công hợp lý!”
Mỗi quầy có ít nhất một
ascender đứng hét lên những yêu cầu cho một ứng viên hợp lý. Một cảnh tượng thật
đặc sắc.
Tôi trông thấy một ascender
to lớn mặt dẹt quay đi để khoe mẽ cổ tự của mình với một người đàn ông cao gầy có
mái tóc dài màu vàng óng. Người ascender tóc vàng nhìn đăm chiêu rồi lắc đầu, rồi
tôi mất dấu họ trong đám đông sau đó.
Gần đó, một ascender trẻ, đẹp
trai đang ngồi thờ ơ trên bàn, nói bé đến mức những người xung quanh phải ngó
vào để nghe. Tôi không thể nghe rõ từng từ, nhưng dựa theo biểu cảm chăm chú và
say mê trên mặt của đám đông, anh ta hẳn phải đang kể một câu chuyện ly kỳ nào
đó.
“Grey!” Haedrig hét lên, ở
phía trước vài bước. “Lối này.”
Người ascender tóc xanh dẫn
chúng tôi qua vài chục quầy gỗ cho đến khi chúng tôi đứng trước một tòa nhà nhỏ
với các ascender ra vào liên tục.
“Anh sẽ cần phải thay đồ ở
đây trước,” Haedrig giải thích, tay đang chỉ tới một cái khu phòng nhỏ không có
cửa sổ. “Anh có mang theo áo giáp của mình, đúng chứ?”
Tôi bước tới cuối hàng.
“Đương nhiên rồi.”
Tôi giữ cây dao găm trắng
trong áo khoác để phòng hờ, còn bộ giáp đen và áo khoác xanh mòng két đã được
trữ trong cổ tự không gian của tôi. Alaric đã kiếm tôi một cái nhẫn không gian
- tất nhiên là bằng tiền của tôi - trước khi chúng tôi đến tòa nhà ascender.
Nhưng có chút vấn đề nho nhỏ, bởi vì tôi không thể dùng mana, tôi không tài nào
kích hoạt được chiếc nhẫn. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ nó bên mình; ít nhất thì cái
nhẫn cũng có tác dụng che dấu cổ tự không gian của tôi trước mắt người khác.
Sau khi thay đồ, tôi bước ra
khỏi căn nhà kho lớn. Haedrig xem xét tôi một cách tỉ mỉ.
“Có chuyện gì sao?”
“Không-không có gì cả,” anh
ta ho một tiếng. “Mặc dù cái áo chùm trông khá đẹp, nhưng tôi đã hy vọng anh sẽ
có một bộ áo giáp nào đó ấn tượng hơn.”
“Tôi không thực sự có thời
gian để đi mua áo giáp,” tôi nói, nhìn xuống bản thân mình. “Bộ trông tôi thực
sự xoàng xĩnh đến thế ư?”
“Không phải xoàng xĩnh, chỉ
là-” Haedrig gãi đầu- “thôi bỏ đi. Đi thôi.”
Trong khi theo sau anh ta
vào trong đám đông, tôi không khỏi thắc mắc về thứ Haedrig đang tìm kiếm. Chúng
tôi đã đi qua hàng tá các nhóm đang tìm kiếm thành viên mới, nhưng Haedrig thậm
chí còn chẳng thèm để ý.
Thú thật thì, dựa trên những
lời quảng cáo bọn họ hét lên và thông báo được dán lên, có vẻ như không nhóm
nào trong số đó sẽ chấp nhận một ascender mới, người mà thậm chí còn chưa hoàn
thành lần thăng bậc sơ bộ. Phần lớn những nhóm đang kiếm một ascender ở đây đều
yêu cầu ít nhất phải hoàn thành ít nhất vài lần thăng bậc tối thiểu.
“Làm sao mà chúng ta có thể
tìm thấy ai đó sẵn sàng chấp nhận tôi ở chỗ này được?” Tôi hỏi, vừa suýt soát
tránh va phải một ascender khác. “Hầu hết những người ở đây có vẻ như đều tìm kếm
các ascender giàu kinh nghiệm thôi.”
Haedrig ngoái lại nhìn tôi
trong khi vẫn đang dẫn đường. “Ở đây chỉ có những nhóm có tên tuổi tìm kiếm
thành viên tạm thời thôi. Nếu chúng ta đi vào sâu hơn, chúng ta có thể bắt gặp
các loại nhóm khác, bao gồm những người sẵn sàng hộ tống các ascender trong lần
đầu thăng bậc sơ bộ.”
“Anh chắc chứ?” tôi hỏi. “Trừ
khi tôi trả tiền cho họ, tôi thực sự không thấy được bất kỳ lợi ích gì trong việc
tốn thời gian và hộ tống một gã wogart thăng bậc sơ bộ cả.”
Haedrig nhịn cười.
Tôi cau mày. “Chuyện gì đấy?”
“Tôi chưa từng thấy ai tự gọi
mình là wogart bao giờ cả,” anh ta nói, giọng pha lẫn với một vài tiếng cười nhẹ.
“Và, mặc dù không phải ai cũng nhận ra, nhưng thực sự vẫn có một vài lợi ích tiềm
ẩn đấy.”
“Này, nhìn đường đi chứ,” một
người phụ nữ lực lưỡng đang mặc một bộ giáp bạc hằn giọng khi chúng tôi va phải
cô ta.
“Xin lỗi,” tôi lẩm nhẩm trước
khi quay lại với người đồng hành tóc xanh của mình. “Lợi ích gì?”
“Nếu anh gặp khó khăn trong
việc đáp ứng các yêu cầu cần thiết để nhận được một cái huy hiệu cao cấp – điều
mà phần lớn những ascender giàu kinh nghiệm đều vướng phải, bởi vì phần lớn các
học viện đều yêu cầu giảng viên của họ phải có huy hiệu này. Có nó thì anh sẽ
không phải trả bất cứ chi phí gì nào về chỗ ở trong bất kỳ tòa nhà dành cho
ascender nào. Hơn nữa, Đấng Cai Trị Tối Cao có thể sẽ trả một khoản hậu hĩnh
cho những người có huy hiệu cao cấp hỗ trợ ascender trong lần thăng bậc sơ bộ,”
Haedrig giải thích.
‘Cũng là một cách để khuyến
khích tạo ra nhiều ascender mới. Argona đã đầu tư khá nhiều vào việc đảm bảo
người của y sẵn sàng liều mạng sống vì lợi ích của y nhỉ?’ Regis nói.
Tôi gật đầu, suy nghĩ về những
lời của Regis. Quay sang Haedrig, tôi hỏi, “Còn điều gì nữa không?”
Haedrig suy nghĩ một lúc, bước
chậm lại trong khi khéo léo tránh những ascender trên đường. “Chà, làm một người
chăn wogart không phải là một nghề được coi trọng, nhưng nó khá an toàn, đặc biệt
là khi anh cần chăm sóc cho huyết tộc của mình.”
Tôi hơi nhướng mày. “Người
chăn wogart?”
“À xin lỗi. Nó là một từ
lóng ám chỉ những ascender đã ‘nghỉ hưu’ và chỉ hộ tống các ứng viên ascender cần
thực hiện lần thăng bậc sơ bộ của mình,” anh ta giải thích.
“Vậy họ là người mà chúng ta đang
tìm - những người chăn dắt wogart, đúng chứ?”
“Ừ, nhưng chúng ta cũng phải
cẩn thận với người mà ta chọn.”
Khi chúng tôi đi sâu hơn nữa
vào trong tòa plaza lớn đông đến nghẹt thở, tôi bắt đầu thấy nhiều ascender trẻ
hơn - một vài người trông lạc lõng như tôi vậy.
“Hãy để tôi lo phần đàm
phán,” Haedrig nói trong lúc dẫn chúng tôi tới một trong những cái quầy to hơn.
“Ah, có phải hai người đang
tìm một ascender cao cấp để dẫn hai người thăng bậc không?” Người ascender lực
lưỡng với bộ ria cong hỏi một cách cụt lủn.
“Bạn của tôi đang chuẩn bị
cho lần thăng bậc sơ bộ, và tôi sẽ đồng hành cùng anh ấy,” Haedrig lịch sự đáp
lời. “Ông có tờ khai thông tin nào cho việc kinh doanh của mình không?”
“Tờ khai thông tin?” Người ascender
lực lưỡng hơi lúng túng.
Haedrig không để tâm gì đến
người đàn ông đó nữa. Với một cái gật đầu cụt ngủn, anh ta nói, “Cảm ơn vì đã
dành thời gian cho chúng tôi,” và bước đi.
Tôi khá tò mò, những giữ im
lặng khi Haedrig đi từ quầy này sang quầy khác. Một vài quầy đưa ra những tờ gấp
đơn giản, chứa lịch sử hoạt động của họ nhưng đã được rút ngắn. Nhưng những quầy
khác, giống của quầy của người ascender râu rậm, có vẻ như khá bất ngờ trước
yêu cầu đó.
Cuối cùng, Haedrig cũng chỉ
đáp lại với cái gật đầu cụt ngủn và chúng tôi bước tiếp sang quầy khác.
“Có điều gì không ổn với người
phụ nữ đó à? Cô ta trông có vẻ đã thu hút được khá nhiều để tham gia lần thăng
bậc sơ bộ của họ rồi mà,” tôi hỏi.
Haedrig nhướng mày. “Thu
hút. Một cách chọn từ rất hay. Có phải anh muốn đi với cô ta vì cổ xinh đẹp
không?”
“Cái gì?” tôi lắp bắp.
“Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ đang nói là có thể những ascender khác nghĩ
cô ta có đủ khả năng để dẫn họ đi, đúng chứ?”
“Thì bọn họ cũng toàn là đàn
ông.”
“Tôi chỉ tò mò về tiêu chí của
anh thôi,” tôi càu nhàu, cảm giác như thể bị quở trách vì lý do nào đó.
“Có vẻ như Grey đây thích có
nhiều phụ nữ đầy đặn nhở,” Haedrig nhún vai rồi nói. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
‘Tôi thích phụ nữ đầy đặn,’
Regis chẳng ngần ngại thốt lên.
“Ghi nhớ điều đó để làm gì?”
Tôi nói, giọng đầy vẻ căm phẫn.
Ngó lơ câu hỏi của tôi,
Haedrig đưa tôi tờ gấp anh ta đã nhận được từ nữ ascender cao cấp. “Nhìn kỹ đi.
Dù tờ gấp của cô ta đã được công nhận bởi Hiệp Hội, nhưng trong đó không hề có
cột nào ghi lời giới thiệu từ những ascender đã từng được cô ta dẫn đi thăng bậc
sơ bộ cả, và cô ta còn chẳng phải học viên tốt nghiệp từ một học viện nào cả.”
“Mặc dù tôi rất cảm kích trước
sự kỹ lưỡng của anh, nhưng liệu tất cả những việc này có thật sự cần thiết
không?” Tôi hỏi, trao lại cho anh ta tờ giấy da. “Tôi có đủ khả năng tự bảo vệ
bảo thân mình, và qua phong thái của anh, tôi tin anh cũng như tôi.”
Haedrig nhìn tôi, hơi ngạc
nhiên. “Lộ liễu như vậy à?”
“Với cặp mắt sắc bén thì
đúng, khá dễ để nhận ra điều đó.” Tôi bước tới trước người đồng hành bí ẩn của
mình. “Và nghiên cứu kỹ lưỡng người mà mình không hoàn toàn tin tưởng là một điều
vô cùng tự nhiên.”
Haedrig chỉ gật đầu, hai mắt
chạm nhau, đôi lông mày của anh ta hơi rủ xuống đầy trầm ngâm, nhưng trên môi
ánh lên một nụ cười nhẹ.
‘Anh ta khá là lạ, nhở?
Không phải lạ theo kiểu chúng ta, mà lạ theo kiểu kỳ quặc ấy,’ Regis suy nghĩ.
‘Ta đồng ý rằng anh ta là một
cá nhân đặc biệt. Nhưng theo ta thấy thì tới giờ thì anh ta có vẻ như không có
ý đồ xấu nào cả.’
Chúng tôi tiếp tục cuộc tìm
kiếm của mình, đi từ quầy này sang quầy khác khi Haedrig hỏi những ascender cao
cấp vài câu, còn tôi thì chỉ nghe họ nói. Có khá nhiều các ascender già hơn và đã
quá thời huy hoàng của mình, họ gợi tôi nhớ về Alaric - mặc dầu không hề say xỉn
thậm tệ như ông ta. Một vài ascender cao cấp cảm thấy như bị xúc phạm đến danh
dự khi chúng tôi không ngay lập tức tôn thờ họ, nhưng đa số đều rất dễ mến và
cũng khá kiên nhẫn với chúng tôi.
Điều này càng khiến tôi bực
bội hơn khi Haedrig vẫn chưa tìm thấy người mà anh ta cho là phù hợp. Đến lúc
mà chúng tôi đã lượn qua cả hai hàng quầy đăng ký, tôi sắp không kiềm được và
đích thân chọn đại một ascender cao cấp mà chúng tôi đã nói chuyện thì Haedrig đột
ngột khựng lại, khiến tôi gần như va vào anh ta.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, cố
gắng dò theo ánh mắt của Haedrig nhìn xuyên vào trong đám đông, nhưng có quá
nhiều tiếng ồn và sự hỗn loạn.
Không một lời, anh ta vội vã
bước đi, luồn lách trong đám đông của các ascender đang chen chúc, về phía những
đội đang tìm kiếm ascender có kinh nghiệm. Tôi lập tức theo sau, ngạc nhiên bởi
phản ứng bất chợt của anh ta.
Tới lúc mà tôi bắt kịp, anh
ascender tóc xanh đang nói chuyện với một người đàn ông có vóc dáng oai hùng, khoác
trên người một bộ giáp đen viền vàng, với một biểu tượng hình vương miện được
khắc trên đó. Mái tóc dài màu vàng kim rủ sau lưng và biểu cảm ánh lên sự tự
tin hiếm có, tôi có thể hiểu vì sao anh ta lại lọt vào mắt xanh của Haedrig.
Trong khi hai người họ đang trao đổi về những gì Haedrig vừa nói, một chàng
trai trẻ cơ bắp khác, khoác trên người bộ đồng phục cũng được thêu hình vương
miện y hệt, liền chen vào.
“Anh trai! Anh đã nói là
chúng ta cần một Thủ Hộ Vệ nhiều kinh nghiệm mà. Chúng ta đâu có cần thêm một Tiến
Công nào nữa, đặc biệt là một tên ma mới nữa.”
‘Ể, chẳng phải đó là thằng
nhóc đã lườm cậu hồi còn ở tòa nhà ascender ở Aramoor sao?’ Regis hỏi.
‘Ta nghĩ vậy.’
“Ồ, không phải đây là người
em trai quá bảo bọc quá mức luôn muốn tìm một Thủ Hộ Vệ của anh đó ư?” Người ascender
mặc giáp đáp lời với vẻ kinh ngạc. “Anh thật không thể ngờ rằng em lại không
tin tưởng anh trong việc quản lý chính đồng đội của mình đấy.”
“Yeah, anh đang lo lắng quá
nhiều rồi đó, Ezra!” Một trong hai cô gái lên tiếng, cả hai đều đang mặc đồng
phục giống cái của cậu con trai - có mái tóc vàng ánh kim y hệt người trông có
vẻ là ascender cao cấp của chúng tôi. Tôi chợt nhận ra cô gái kia và người bạn
của cổ đã ở cùng với nhóm học viên đang đợi để được đánh giá năng lực. “Anh biết
là anh cả đã từng thăng bậc hàng tá lần rồi còn gì. Và ngoài ra, trông anh
chàng ascender kia có vẻ như rất là giàu kinh nghiệm.”
“Và người anh trai già đáng
tội nghiệp này có thể kiếm thêm chút đỉnh,” người ascender bọc giáp nháy mắt
nói.
“Thật là một điều không phù
hợp với con trai trưởng của huyết tộc chúng ta,” cậu con trai trong bộ trang phục
tên Ezra tặc lưỡi đáp lại.
Cười nhạt, Haedrig quay lại
và quét mắt qua đám người cho đến khi anh ta nhìn thấy tôi.
“Grey! Ở đây!” Anh ta hét
lên, tay vẫy lên cao.
Hai cô gái tròn mắt trong ngạc
nhiên khi họ nhìn thấy tôi tiến đến, trong khi Ezra cau mày trong giận dữ.
Người anh trai của họ nhìn cả
ba đầy bối rối.
Tôi bước tới bên Haedrig và
nhìn anh ta, trông chờ một lời giải thích.
“Kalon, đây là Grey, người cần
phải thực hiện lần thăng bậc sơ bộ,” Haedrig nói, tay dần chỉ về hướng ascender
bọc giáp. “Grey, đây là Kalon của Huyết Tộc Grandbehl. Anh ta đã đồng ý đưa
chúng ta đi cùng.”
“Vậy là cậu có biết về Huyết
Tộc của tôi,” Kalon gật gù nói.
“Huyết tộc Grandbehl là một Huyết
Tộc Có Tên đặc biệt xuất thân từ Vùng Trị Vechor,” Haedrig giải thích cho tôi.
“Từ Vechor?” Tôi lặp lại, thắc
mắc tại sao tôi lại gặp những học viên này tại Aramoor, ở nửa kia của lục địa
này.
Kalon quay sang tôi. “Rất
vui được gặp anh, Grey. Như bạn anh đã nói, tôi là Kalon Grandbehl, và hai người
trẻ tuổi chuẩn bị trở thành ascender này là các em của tôi, Ada và Ezra.”
“Và tôi là Riah từ Huyết Tộc
Faline,” cô nàng tóc ngắn vui tươi đế thêm vào. “Thật là trùng hợp khi chúng ta
gặp lại nhau sớm đến vậy!”
“Gặp lại?” Kalon hỏi, đầu
anh ta quay từ tôi sang Riah. “Các em đã gặp nhau rồi à?”
“Tôi đoán rằng chúng tôi đã
thoáng gặp nhau ở trong tòa nhà Ascender ở thành phố Aramoor,” tôi giải thích.
“Cảm ơn anh vì đã mang chúng tôi theo cùng.”
“À không có gì đâu! Anh trai
của tôi đã làm việc này rất nhiều lần kể từ khi anh trở thành một giảng viên,”
Ada đáp lại đầy háo hức, lắc đầu cô ấy trong khi Kalon nhìn xuống với nụ cười đầy
ẩn ý.
“Ngươi tốt nhất đừng trở
thành một gánh nặng cho bọn này đấy. Kể cả khi đây chỉ là lần thăng bậc sơ bộ,
các Thánh Tích đều rất nguy hiểm,” Ezra cảnh cáo, bước lên trước và dò xét tôi.
Cậu ta đứng cũng chỉ cao gần
bằng tôi, nhưng vóc dáng thì to con hơn.
Vỗ vào lưng Ezra, Kalon nói,
“Em không còn ở trường nữa, em trai bé nhỏ ạ. Hãy cẩn thậ đấyn, cậu nhóc đẹp mã
này thậm chí có thể mạnh hơn cả em đấy.” Kalon cũng dò xét tôi, một nụ cười vui
vẻ lướt qua mặt anh ta.
“Một tên wogart với không
chút huấn luyện chính thức nào? Em không tin,” Ezra cãi lại ngay trước khi quay
đi.
Lắc đầu ngao ngán, Kalon nở
một nụ cười thân thiện. “Đừng để tâm đến thằng nhóc, nó chỉ là muốn bảo mấy đứa
em gái quý giá của mình hơi quá mức thôi.”
“Anh à!” Ada phụng phịu, hai
má ửng đỏ. Riah cười và huých bạn mình một cái.
“Dù gì đi nữa, đằng nào tôi
cũng phải đưa lũ trẻ này đi thăng bậc sơ bộ, nên có thêm cậu thì cũng chẳng
thành vấn đề mấy,” Kalon nói với một nụ cười mỉm. “Đừng lo, tôi sẽ cố giữ cậu
an toàn!”
“Cảm ơn anh lần nữa,” tôi cười
nhạt đáp lại.
Không cần phải biết sử dụng
mana cũng hiểu rằng, bất chấp tính cách thân thiện của Kalon, anh ta rất mạnh.
Qua cách anh ta nhìn tôi nghiên cứu tôi qua ánh mắt điềm tĩnh đó, anh ta biết
tôi cũng mạnh không kém.
“Chúng ta đi chứ?” Haedrig hỏi,
nhìn vào đám học viên mặc đồng phục. “Hay ba người cần phải mặc giáp trước?”
“Không cần thiết,” Ezra đáp
lại cụt ngủn, bao bọc cơ thể cậu ta bằng mana.
Vài giây sau, một bộ giáp bằng
bạc hiện ra quanh cơ thể Ezra cùng với ngọn giáo màu đỏ với những dòng cổ tự
vàng nhạt được khắc trên thân.
“Cậu nên biết cậu ta vui thể
nào khi được cha chúng tôi mua nó để làm quà tốt nghiệp.” Kalon vuốt mày, cười
mỉm, khiến Ada bất chợt nhịn cười.
Ezra bắn cho anh cậu ta một
cái lườm đầy hăm dọa, và cổ và mặt cậu ta đỏ lên vì xấu hổ.
Riah cũng có một bộ áo giáp triệu
hồi của riêng mình, nhưng nó được làm từ da và giáp lưới, được thiết kế để tối
ưu tốc độ và độ uyển chuyển. Cô ấy dùng một vũ khí đặc biệt - một con dao nhỏ với
lưỡi dao xoè ra giống quạt và tay cầm được đính những viên đá quý nhỏ.
Người trẻ tuổi nhất của Huyết
Tộc Grandbehl mặc một chiếc áo choàng pháp sư màu xanh nhạt đắt tiền, bên trong
thêu hàng dòng cổ tự trong khi bên ngoài được cắt ngắn để giúp hỗ trợ chuyển động.
Viền áo bằng vàng ròng, như giáp của Kalon, và cũng có một biểu tượng vương miện
bên trên, có vẻ như để gia huy của Huyết Tộc. Cô ấy không có đũa phép hay trượng;
thay vào đó, mười ngón tay của cô ấy mang những cái nhẫn móc với nhau bởi một sợi
xích nhỏ gắn vào một cái vòng tay bằng bạc ở trên cổ tay, được đính với một
viên hồng ngọc duy nhất.
“Những bộ giáp xuất hiện một
cách kỳ diệu kia trông có vẻ hữu dụng,” tôi nói với Haedrig.
“Đúng vậy,” người ascender
tóc xanh đáp lời trong lúc dẫn nhóm chúng tôi rời xa những dãy quầy.
“Chúng đắt một cách nực cười
luôn đấy,” Kalon nói thêm. “Nhưng chúng là biểu tượng của quyền lực và thịnh vượng,
và cha tôi thì rất thích điều đó.”
Tôi chỉ gật đầu, không mấy
ngạc nhiên.
“Vậy, Grey.” Riah bước tới
bên cạnh tôi khi nhóm chúng tôi đi ra khỏi tòa plaza, chạm mắt với tôi trong một
vài giây rồi quay đi. “Tôi có hơi tò mò về điểm của anh trong lần đánh giá năng
lực.”
Ada cũng bước gần hơn, và thậm
chí Ezra cũng bước chậm lại, hơi nghiêng đầu về phía chúng tôi để nghe rõ hơn.
“Tôi nghĩ, ngoài ‘linh hoạt
trong ma thuật tấn công,’ thì còn lại tôi đều đạt điểm trên trung bình,” tôi trả
lời.
“Oh! Kết quả đó không hề tệ
chút nào!” Kalon chen vào, quay đầu nhìn chúng tôi. “Rất khó để có điểm tốt
trong linh hoạt sử dụng phép thuật tấn công, trừ khi cậu có cổ tự của những
nguyên tố khác nhau nên đừng tự dằn vặt vì điều đó.”
Ezra hằn giọng. “Thậm chí
không một điểm ‘Xuất sắc’ nào á?”
‘Có vẻ như có một wogart
khác cần học cách khiêm tốn,’ Regis thở dài.
“Ezra, mẹ đã nói gì về việc
ngạo mạn hở?” Ada quở trách.
“Đúng đó!” Riah cũng đáp lại.
“Và ai là người được dưới trung bình trong phần ‘ý chí chịu đựng’ ấy nhỉ?”
“Thôi im đi!” Ezra quát, đỏ mặt
đến tận tai.
“Yên nào, các em,” Kalon
trách mắng nhẹ nhàng. “Các em đang khiến hai thành viên mới của chúng ta cảm thấy
không thoải mái đấy.”
Ezra đảo mắt nhưng không nói
gì cả. Các cô gái đưa mắt nhìn nhau và cười trộm sau lưng cậu ta. Haedrig thì
đã trở nên im lặng hơn và nghiêm túc hơn khi chúng tôi đến gần cổng.
“Chúng ta gần đến nơi rồi!”
Riah thốt lên đầy phần khích, chỉ vào cổng vòm khổng lồ cao ba tầng với ánh
sáng vàng trắng toả ra rực rỡ ở trung tâm.
Một bậc thang rộng chắn giữa toà plaza nhộn nhịp và cánh cổng dịch chuyển. Có vài con đường dẫn đến bậc thang, và có một dòng người ascender đang
chuẩn bị đi qua.
Chính bậc thềm cũng được
trang trí đặc sắc như cổng vòm dịch chuyển. Những chiếc cờ treo gia huy tung
bay đầy hùng hồn được treo trên tường xung quanh bậc thềm.
“Là gia huy của những Huyết
Tộc sở hữu dinh thự trong Khu Biệt thự Cao cấp,” Ada nói, nhìn theo ánh mắt của
tôi.
Các ascender túm tụm thành
các nhóm trên bậc thềm. Một nhóm có vẻ như đang cầu nguyện, mỗi người trong
nhóm bọn họ ngồi vắt chéo chân đối diện với cánh cổng, mắt nhắm còn môi thì
chuyển động lặng lẽ. Một nhóm khác thì lại tranh luận về cách phân chia loot, họ
hét rất to, giọng họ lấn át tiếng ồn ào của các cuộc trò chuyện khác.
Tuy nhiên, không có hàng lối
nào cả, cánh cổng khổng lồ có thể dịch chuyển bất cứ số lượng ascender nào đi
vào cùng một lúc.
“Em tự hỏi là chúng ta sẽ được
đến vùng nào đây!” Ada nói ra, đôi mắt xanh đầy sức sống ánh lên sự phấn khích
khi cô ấy nhìn vào cánh cổng màu vàng trắng.
Ezra đứng nghiêm chỉnh,
trông gần giống một chiến binh đang chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu vĩ đại. Nhưng
cánh tay cầm thương thì lại đang run, và cái cách cậu ta luôn cố đè nén cảm
xúc, đã phản bội lại cậu ta.
“Anh ổn chứ?” Tôi hỏi
Haedrig, người vẫn giữ im lặng kể từ lúc chúng tôi rời tòa plaza.
Anh ta nhìn lên, lông mày
hơi nhướng và miệng mấp mé như thể bị bất ngờ trước việc tôi đứng bên cạnh.
“Yeah, tôi ổn-” giọng của Haedrig như vỡ, khiến anh ta phải dừng lại và hắng giọng.
“Tôi vẫn ổn,” anh ta nói lại.
Tôi gật đầu đáp lại, những
tôi biết Haedrig đang cảm thấy lo lắng về một điều gì đó. Anh ta đã rút thanh
kiếm cong dẹt và dài của mình ra khỏi nhẫn không gian và liên tục kiểm tra nó
khi chúng tôi tiến gần cổng dịch chuyển ma thuật.
“Đợi đã!” Kalon bớt chợt la
lên. “Anh đã hứa với mẹ là sẽ chụp ảnh ba đứa trước khi chúng ta bắt đầu thăng
bậc.”
Ezra rên rỉ, nhưng Riah đã
khoác tay cậu ấy và kéo cậu ta về phía Ada, người đang vui vẻ khoác lấy cánh
tay còn lại của Riah. Bộ ba bọn họ đứng trước cánh cổng đang toả ra ma thuật đằng
sau.
“Tuyệt vời!” Kalon hét lên
sau khi đã lùi về sau vài bước. Anh ta cúi người trên mặt đất và bấm vào nút
trên cái cổ vật lớn bằng kính và kim loại trên tay.
“Hai người có muốn chụp
chung luôn không?” Kalon hỏi.
“Yeah! Chụp chung vói bọn này
đi!” Riah nói, hai mắt cô ấy sáng lên. “Grey có thể đứng cạnh Ada nè!”
“Thôi không cần,” tôi lịch sự
từ chối. “Nhưng tôi có thể chụp cho cả bốn anh em.”
“Vậy hả?” Kalon đưa tôi cái tạo
vật to bằng đầu của tôi. “Cứ chĩa thứ này về phía chúng tôi, rồi vận một ít
mana vào trong vật phẩm, và bấm nút!”
‘Chà, cậu tự hại mình rồi đấy,’
Regis chen vào. ‘Làm sao mà cậu có thể khiến nó hoạt động nếu cậu không có tí
mana nào?’
Trước khi tôi có thể nói
thêm điều gì, Kalon đã chạy đi để tạo dáng cường điệu bên cạnh huyết thống của
anh ta và Riah, bọn họ đang khúc khích cười trước trò hề của anh. Kể cả Ezra
cũng phải phì cười trước anh trai của mình.
“Anh có cần giúp gì không?”
Haedrig hỏi, bước về phía tôi.
“Tôi...ưm… chưa từng sử dụng
bất kì tạo vật nào như này cả,” tôi nói. “Anh có thể giúp tôi được không?” Tôi
giơ nó về phía anh ta. “Tôi không muốn chụp một bức ảnh xấu,” tôi chốt câu đầy
khập khiễng.
Haedrig nhìn tôi một lúc
nhưng cuối cùng cũng lấy nó từ tay tôi.
“Sẵn sàng chưa?” Anh ta hỏi,
chĩa vật phẩm chụp hình về phía huyết tộc Grandbehl.
“Sẵn sàng!” Họ đồng thanh.
Ada và Riah tạo dáng cute trong khi Ezra ngẩng cao đầu và nắm ngọn giáo bằng
hai tay. Kalon thì chỉ khoác tay vào nhau, để lộ ra một nự cười tự tin.
Thật là một cảm giác vừa ngọt
vừa đắng khi nhìn một gia đình hạnh phúc đang tạo kỷ niệm vui vẻ nhất trong cuộc
đời họ.
“Quả là cảnh tượng tuyệt vời,”
Haedrig nói, nhìn vào xa xăm.
“Cánh cổng ư?” tôi hỏi.
Anh ta lắc đầu, một vẻ đau
buồn thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị. “Gia đình bọn họ. Tôi có thể chắc
chắn rằng họ đã lớn lên trong đầy tình yêu thương.”
“Yeah,” tôi đồng ý. “Mặc dù
hơi ồn ào, nhưng họ có vẻ như toàn là người tốt.”
“Và Kalon Grandbehl cũng là
một ascender rất tài năng. Anh ta là ngôi sao đang nổi trong toàn bộ các
ascender,” Haedrig nói, giọng nhỏ đến mức nghe như lời thì thầm. “Hi vọng là
anh ta đủ mạnh mẽ để giúp chúng ta qua lần thăng bậc này nhỉ, Grey?”
[] [] []