[] [] []
Mặt đất khô cằn bỗng nứt toác ra khi tôi dậm gót chân mình xuống, chuẩn bị cho nước chạy nước rút.
“Đợi đã!” Một giọng nói ngọt
ngào quen thuộc vang lên từ đằng sau.
Ngoái lại, hai mắt của tôi
khóa chặt vào nữ pháp sư tóc nâu, người muốn tôi tham gia vào đội của cô ấy.
“Chuyện gì thế?”
Daira hơi giật mình dưới cái
nhìn của tôi, nhưng cô ta nhanh chóng xốc lại tinh thần và lườm lại. “Nếu như tất
cả mọi người ở đây đều đi theo anh thì lúc chúng ta đến được nguồn năng lượng,
phần lớn sẽ cạn kiệt mana và khó lòng nào có thể tấn công được con quái hộ vệ.”
Trong thâm tâm, sự mất kiên
nhẫn càng sực sôi khi tôi đếm số giây trôi qua chỉ để nói chuyện vô nghĩa. “Thì?”
“Đừng nói là anh thực sự
nghĩ rằng mình đủ mạnh để một mình đánh bại con quái hộ vệ sau khi chạy nước rút
trên cả một quãng đường dài như marathon, đúng chứ?” Daria ngắt lời, dậm mạnh từng
bước về phía tôi. “Anh sẽ cần mọi sự trợ giúp của chúng tôi. Kể cả khi anh có
coi chúng tôi là gánh nặng đi chăng nữa, thì ít nhất anh cũng phải bảo toàn sức
lực, đúng không?”
“Thôi dài dòng đi.”
Lông mày của cô ta nhướn lên
và mở miệng ra định bật lại nhưng đã kiềm chế được. “Thú thật thì tôi chẳng tự
tin là mình có thể chống trả nỗi bất cứ thứ quái quỉ gì đang đợi chúng ta sau đợt
quái carallian vừa rồi.”
Daria quay ra đằng sau để đối
mặt toàn bộ những Ascender đang lắng nghe.
“Chính vì vậy, tôi có một lời
đề nghị, nhưng tôi sẽ thực hiện nếu anh ta đồng ý.” cô ta nói trong khi đang chỉ
vào tôi. “Tôi có một cách để tất cả chúng ta di chuyển mà chỉ có mana của tôi
và Orid bị tiêu hao. Chúng tôi có thể giúp mọi người tới đó trong trạng thái tốt
nhất với tốc độ nhanh nhất có thể chỉ khi sự an toàn của chúng tôi được đảm bảo.”
Ngay lập tức, một vài Ascender
bắt đầu phản đối cho tới khi tôi lên tiếng.
“Tôi đồng ý.”
Dựa theo số lượng Ascender tự
nguyện theo sau tôi, lượng aether tôi sử dụng sẽ bị hạn chế. Và với vũ khí duy
nhất của mình đã phải trả về chủ, có thể dễ dàng đoán rằng quãng đường cuối
cùng này sẽ là một trận hơi bị khó nhằn.
Daria quay đầu đầy phấn
khích, đôi mắt cô ta như lấp lánh và cười. “Tuyệt vời!”
Tôi thực sự không biết phải
trông chờ vào điều gì. Daria có vẻ như là một pháp sư rất giỏi, và kể cả khi lũ
pháp sư Alacryan điều khiển các nguyên tố không mấy linh hoạt, tôi đã hi vọng
vào một thứ gì… tốt hơn.
Thay vào đó, trước mắt tôi
dường như là một chiếc...xe trượt…to được tạo ra hoàn toàn từ băng. Ở chính giữa
là một tấm bạt lớn treo trên một cái cột dựng lều, đóng vai trò như một tấm buồm
sơ sài.
“Cô thực sự mong rằng chúng
tôi sẽ đi bằng cái này ư?” Taegen hỏi, chiều cao ông ta gấp nhiều lần cái xe
trượt bằng băng.
“Tôi đã cô đặc băng mấy lần
rồi nên nó cứng hơn vẻ bề ngoài đấy. Tôi học được cấu trúc tổng thể từ những thủy
thủ, và cũng đã thử nghiệm vô số lần rồi,” Daria đáp lại với một chút tự hào.
Mọi người đều chờ tôi bước
lên cái xe trượt đó trong lúc Daria đứng ở mũi của nó, sự kỳ vọng dâng cao dần
sau mỗi bước tôi tiến đến gần.
Đặt tay mình lên bề mặt của
đống băng, tôi nhấn xuống với lực vừa đủ để đảm bảo rằng nó có thể chịu được trọng
lượng của tôi.
“Cậu thực sự đang nghi ngờ độ
chắc chắn trong phép của tôi ư ?” Hơi tức giận, Daria cởi bỏ chiếc áo choàng
pháp sư đắt tiền của mình, để lộ ra tấm lưng trần với vô số những vết xăm. “Tôi
có 4 ấn crests và 2 ấn emblem đấy, đồ tồi.”
Tôi leo lên tấm băng, quay
lưng về phía cô ta. “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Đi thôi.”
Từng người một, bảy Ascender
còn lại, ngoài tôi và Daria lần lượt trèo lên xe trượt cho đến khi chỗ ngồi chật
ních và phải bám vào những thanh rào mà Daria mới tạo.
Tôi đã hoài nghi về việc cô
ta có thể khiến cho chiếc xe trượt di chuyển, nhưng với một cột khí đẩy lên làm
giảm trọng lượng của cái xe và một luồng gió thổi thẳng vào chiếc buồm, toàn bộ
cả 9 người chúng tôi bắt đầu lướt trên mặt đất khô cằn.
Những con gió mát lạnh thổi
vào má tôi khi chiếc xe bắt đầu tăng tốc. Bất chấp trọng lượng của 9 người trưởng
thành - thực ra là 10, vì Taegen có thể được tính bằng 2 người - chiếc xe trượt
quá khổ không chững lại hay có dấu hiệu hỏng hóc gì cả. Tôi không thể giấu đi nỗi
sự kinh ngạc bởi Daria liên tiếp sử dụng 3 phép cùng lúc để giữ cho cái xe di
chuyển.
Cô ấy dùng 2 phép gió cho để
cho xe chuyển động trong khi chân cô ấy, bọc trong băng, bám chặt vào chiếc xe
để tránh bị ngã văng đi, và một phép băng để duy trì cho cái xe trượt không bị
tan chảy hay bị bào mòn khi nó lướt trên mặt đất.
Người đồng đội còn lại của
Daria, Orid, sử dụng thổ ma pháp của anh ta để chuyển hướng và làm phẳng những
chỗ đất có thể gây tổn hại cái xe.
Sau khoảng 30 phút di chuyển,
các Ascender còn lại đã đủ tự tin trong việc Daria cầm lái đến mức họ bắt đầu
nghỉ ngơi và thậm chí còn tận hưởng chuyến đi.
Tôi ngồi ở phía sau của cái
xe, tựa người vào thanh rào mà Daria đã tạo ra và chỉ đơn giản là nhìn bâng quơ
vào cái khoảng không của mặt đất khô cằn và bầu trời trong xanh. Từ lâu, tôi đã
chấp nhận được sự thật rằng mình đang nhìn lên bầu trời bên trong một tàn tích
cổ đại nào đó, thứ mà đúng ra là đã bị chôn sâu dưới lòng đất. Với tất cả những
chuyện đã xảy ra kể từ lúc tôi tỉnh giấc ở đây và dần thích nghi với aether khi
trở nên mạnh hơn, tôi đã hiểu được rằng thứ sức mạnh thần thánh này có thể đạt
đến những đỉnh cao vượt xa khả năng của mana.
Chán nản với cảnh vật ôn tồn
trước mắt, tôi quay vào trong. Ngoài Daria và Orid, những người đang tập trung
vào việc giữ cho chúng tôi di chuyển, các Ascender còn lại đều đang làm chuyện
riêng của mình. Có vẻ như nhóm của Caera là nhóm duy nhất không bị thiệt hại gì
sau đợt vừa qua.
Người Ascender tên Keir, người
mang theo một cây trượng ngắn và điều khiển điện để phòng thủ hoặc tấn công, đang
đánh bóng vũ khí, sử dụng một mảnh vải mỏng để lau chùi bụi bẩn đã tích tụ
trong những đường chạm khắc trên cây gậy gỗ của anh ta.
Trider thì nhắm mắt, tựa
lưng vào rào chắn với hai tay khoanh lại và ngồi bắt chéo chân trong khi một
người khác đang băng bó lại cái chân trái của anh ta.
Mắt tôi tiếp tục đảo qua
nhóm người cho đến khi dừng lại ở Caera, cô ấy đang ngồi phía trên bên trái của
cái xe. Arian ngồi bên cạnh trong khi Taegon ngồi một mình ở phía đối diện, có
vẻ như là để giữ xe trượt cân bằng.
Arian thì đang ngồi thiền và
trong khi tôi không thể cảm nhận được chút mana nào nữa, nhưng áp lực mà anh ta
tỏa ra là quá đủ để biết. Caera thì đang nhìn chằm chằm vào cây dao găm màu trắng
vẫn còn trong bao trên tay cô ấy. Biểu cảm của cổ gần như không đổi trong khi
đang nhìn cái vũ khí đó, như thể đang nghiên cứu nó.
Đột nhiên, một giọt nước mắt
lăn dài trên má Caera. Cô ấy lau nó đi ngay lập tức trước khi nhìn quanh để chắc
chắn không ai nhìn thấy.
Sự chú ý của cô ấy va phải
ánh mắt của tôi và trong một tích tắc, tôi có thể thấy sự xấu hổ hiện lên nhanh
chóng trên mặt cô trước khi quay đi.
Hắng giọng, tôi quay lại
nhìn đằng sau một lần nữa, đặt tay mình trên thanh rào buốt lạnh, tôi cố tìm
cách để khiến mình bận rộn, không sẵn sàng bắt đầu cuộc thảo luận về vấn đề trước
mắt cho đến thời điểm thích hợp.
‘Regis,’ tôi gọi. ‘Ngươi vẫn
không chịu nói chuyện với ta à?’
Im lặng bao trùm trong lúc
tôi chờ đợi một lời đáp lại. Sau khoảng vài phút mà không gì xảy ra, tôi thở
dài và tiếp tục độc thoại, hy vọng rằng Regis đang lắng nghe.
Như thể đang đọc to cuốn nhật
ký của mình, tôi nói với Regis rằng là, dù đã sống nhiều hơn một kiếp người, khả
năng bộc lộ và truyền đạt cảm xúc của tôi cũng chỉ tàm tạm ngay cả trong những
ngày bình thường nhất. Còn trong trận chiến dầu sôi lửa bỏng, chỉ có tôi và
thanh kiếm của mình, thì điều đó không hề quan trọng. Tôi không phải bộc lộ ý
nghĩ của mình một cách lịch thiệp như một hộp quà gói gọn đầy tinh tế để tặng
cho đối phương. Không, thanh gươm của tôi là vũ khí – là thứ trang bị mà tôi có
thể tận dụng triệt để và tối ưu hóa mọi lợi thế nhằm giành chiến thắng.
Tuy nhiên, Regis là một vũ
khí có tri giác, và một tính cách còn hơn của tôi. Cậu ta không là một thứ vũ
khí đơn giản kia, mà là như một người bạn đồng hành mà tôi có thể dựa vào mỗi khi
cần chút giao tiếp giữa người với người. Tôi đã cố nhét cậu ta vào khuôn mẫu của
một “vũ khí vô tri”, nhưng cái khuôn đó nhanh chóng vỡ vụn khi cậu ấy dần trở
thành một người bạn của tôi... như Sylvie đã từng.
Bởi vì Regis đã xuất hiện
ngay khi tôi mất đi Sylvie, nên rất khó để tôi ngừng so sánh cậu ta với Sylvie,
người đã hy sinh cả mạng sống của mình để tôi có thể tiếp tục đứng đây. Phần lớn
lý do mà tôi muốn trở nên mạnh hơn là hy vọng rằng như thế có thể giúp Sylvie
thoát ra khỏi trạng thái hôn mê hiện tại, nhưng qua từng cuộc trò chuyện ngu ngốc
và những trận cãi vã vô nghĩa giữa tôi với Regis, tôi ngày càng sợ rằng Sylvie
sẽ cảm thấy như bị thay thế khi cô ấy trở lại.
‘Nhưng ngươi biết ta sợ nhất
là gì không? Dù ta có cơ thể của một asura và khả năng điều khiển aether thành
thạo đến mức mà ngay cả tộc Indrath cũng không làm được, ta vẫn sợ trở nên thân
thiết với ngươi hơn.’
Tôi ngưng lại, chợt nhận ra
rằng mình đã vô thức đặt tay lên hòn đá của Sylvie.
‘Ta đã mất mát quá nhiều rồi,
Regis, mất Adam, bố của ta, Sylvie và ngay cả thanh gươm Dawn’s Ballad. Mẹ ta,
em gái ta, Tessia, Viviron, bọn họ đều đang ở Dicathen và ta thì lại không biết
cách nào để có thể quay trở lại, hoặc họ đang sống như thế nào. Trong trường hợp
tệ nhất, lũ Alacrya tìm ra hầm trú ẩn và toàn bộ bọn họ đã bị bắt...hoặc giết.
Không phải làm quá lên, nhưng cảm giác như thể ta càng thân thiết với ai, việc
bảo vệ họ càng trở nên khó nhằn hơn.’
Tôi cười trong cay đắng. ‘Ta
đã bắt đầu nhớ lại nhiều hơn về lý do mà mình đã trở thành “ta” phiên bản lạnh
lùng trong kiếp trước… và đó là tại sao ta cần phải coi ngươi như một thứ vũ
khí, Regis. Bởi vì như thế sẽ dễ hơn đối với ta, phòng khi ta lại mất cả ngươi
nữa.’
Tôi chờ đợi và hy vọng một lời
phản hồi không bao giờ đến.
Thay vào đó, thứ chào đón
tôi là sự chuyển đổi màu sắc của môi trường xung quanh. Như thể bầu trời đã bị nhuốm
máu, những vết đỏ máu rỉ ra và lan nhanh trên đầu chúng tôi, bao phủ khoảng
không đã từng xanh ngắt. Không khí cũng cảm giác loãng hơn và sự căng thẳng bao
phủ không gian cũng tựa như hữu hình. Tôi có thể chắc chắn rằng đợt tấn công
này sẽ rất khốc liệt.
“Đợt tấn công sắp xảy ra rồi
đấy,” Taegon đúng bật dậy nói.
“Chúng ta sẽ không dừng lại
đâu nên bám chắc vào!” Daria nói dõng dạc trong khi tạo thêm một luồng gió mạnh
hơn để đẩy cánh buồm.
Cỗ xe trượt phóng qua vùng đất
chết ngay lúc những vết nứt bất đầu xuất hiện và lan rộng ở phía trước. May mắn
thay, công trình bằng đá nham thạch - cao hơn cả những tháp canh của tòa lâu
đài bay - chỉ còn cách chúng tôi vài dặm, với quả cầu đỏ rực lơ lửng ở trên đỉnh
tòa tháp đó.
“Các thủ hộ vệ, chuẩn bị dọn
đường đi. Chúng ta cần phải đến tòa tháp trước khi con quái hộ vệ xuất hiện!”
Arian gào lên.
Orid dừng tập trung vào con
đường phía trước và rồi anh ta tạo ra những tấp đất xoay tròn xung quanh cái
xe.
Chuyến đi ngay lập tức trở nên
ghồ ghề khi không có Orid, nhưng chúng tôi bám chặt vào thanh rào trong khi
Keir triệu hồi các quả cầu điện của anh ta.
“Hãy để tôi lo cái buồm
cho,” Trider hét vọng lên, bước tập tễnh về phía Daria. “Đúng ra thì cô sẽ phải
duy trì đệm khí ổn định, nhưng vì cô là là Pháp Giới Sư duy nhất còn lại nên hãy
đi giúp các thủ hộ vệ đi.”
Sau một vài giây chần chừ,
Daria gật đầu, phá bỏ lớp băng đã cố định cô ấy vào chiếc xe.
Daria, đang chảy mồ hôi và
nhợt nhạt, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý và tôi gật đầu. Giao kèo là giao kèo.
Trider bắt tay ngay vào việc,
triệu hồi những luồn gió mạnh. Anh ta duỗi nắm đấm thẳng vào cái buồm ngay khi
được Daria cố định vào xe trượt.
Daria, sau khi được giải
thoát khỏi công việc nặng nhọc nhất, liền triệu hồi ra những luồng gió đủ mạnh
để đánh bay ngay cả những con carallian ngoại cỡ. Những con mà cô ấy đánh bay
hoặc là bị đẩy sang một bên bởi một trong các tấm đất đá, hoặc là bị giật tung
chưởng bởi các quả cầu điện đang trôi lơ lững xung quanh chúng tôi.
Có gì đó không đúng. Mặc dù
tôi không có bằng chứng thiết thực, nhưng cơ thể của tôi có thể cảm nhận được
nó. Và xét qua sự bồn chồn hiện hữu trên khuôn mặt của Taegen, khuôn mặt ông ta
nhăn nhó dữ dội và hai mắt thì liên tục đảo trái phải - như thể đang tìm kiếm một
thứ gì đó - tôi biết tôi không phải người duy nhất.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển,
khiến Keir mất thăng bằng và hủy phép của anh ta.
“C-Chuyện gì đang xảy ra?” Anh
ta hét lên trong khi cố gắng đứng thẳng dậy.
Mặt đất rung lên một lần nữa,
mạnh hơn lần trước, theo sau đó là tiếng gầm kinh hoàng vang lên từ phía dưới.
Lông tôi dựng đứng lên, và một
giọng nói quen thuộc đã la to lên.
‘Ra khỏi đây nhanh, Arthur!’
Regis hét lên, một nỗi sợ hãi lan nhanh từ bạn đồng hành của tôi sang chính
tôi.
Nhưng mặt đất trồi lên và
tôi cảm thấy choáng váng không hề nhẹ khi xe trượt càng đến gần bầu trời đỏ.
Keir, người đang cố đứng dậy,
đã bị đánh bay khỏi xe trượt và bất tỉnh do va phải một trong những tấm đất đá
bao quanh chúng tôi.
Cơ thể anh ta dần biến mất
khi rơi khỏi cái gờ đất đang ngày càng dâng lên cao hơn.
(Tofu: Tội thanh niên)
Một tiếng gầm quỷ quái nữa
vang lên, nhưng lần này rõ hơn và đủ to để làm tôi choáng váng, tiếp đó là hình
bóng của một cái gì đó có thể che khuất cả bầu trời.
Và rồi, nó nhìn chúng tôi.
Tòa tháp đã từng đổ bóng lên chúng tôi thực ra chính là một cái cổ dài ngoằn
ngoèo.
Ở trên cùng của cái cổ cao
hơn một tòa nhà 10 tầng đó là cái đầu lông lá của quái thú trông giống con dơi
với cái miệng lớn bất cân xứng và đôi mắt tím sắc lẹm...mỗi cái to hơn một xe
chở hàng, và đang nhìn thẳng xuống chúng tôi.
[] [] []