[] [] []
Bất chấp cú sốc ban đầu đã dần
lắng xuống đối với tất cả những người còn lại trên xe trượt tuyết khi con quái
vật khủng bố nhìn thẳng vào chúng tôi, không mất nhiều thời gian để bọn họ hoàn
hồn trở lại. Tuy nhiên, nhờ lời cảnh báo của Regis, tôi là người duy nhất có thể
phản ứng kịp thời để né tránh hoàn toàn cái đuôi con quái thú. Những người khác
thì đã quá tập trung vào khuôn mặt dị dạng của nó.
Thời gian như trôi chậm lại
khi tôi chỉ suýt soát hành động kịp thời và nhảy ra kịp lúc. Cái đuôi da khổng
lồ của con thú đập xuống, đè nát chiếc xe trượt tuyết như một khúc củi. Taegen
bằng cách nào đó chỉ kịp thời đẩy Caera ra khỏi đó, để rồi bị đè bẹp cùng với
Trider bên dưới cái đuôi lớn đó. Sóng xung kích tạo ra bởi cú va chạm đã làm phân
tán những người còn lại trong chúng tôi, những người không trong phạm vi tấn
công của nó.
“Đi thôi!” Regis thúc giục.
Nhưng tôi liếc qua Daria và
Caera, cả hai bọn họ đều bất tỉnh, và cả hai đều đang nằm trên phần đất đang trỗi
lên mà tôi nghi ngờ chính là thân thể của con quái thú to khủng bố này.
‘Regis. Cứu Daria ngay,’ tôi
nhắn với một giọng điệu cầu xin.
Một cảm xúc vui mừng thoáng chốc
dâng lên trong tôi khi nghe người bạn đồng hành của tôi rên rỉ khó chịu. Bất chấp
tình hình hiện tại, một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn Regis nhảy
ra khỏi cơ thể tôi trong hình dạng con sói bóng đêm và lao thẳng về phía Daria
đang bất tỉnh.
Trong khi đó, tôi giải phóng
giới hạn mà tôi đã áp đặt cho bản thân, toả ra luồn sát khí aether áp đảo và vận
aether khắp cơ thể trong khi quan sát và đánh giá tình huống trước mắt.
Tôi không thấy đồng đội của
Daria ở đâu dưới vũng máu lan ra từ bên dưới chiếc đuôi kia. Tuy nhiên, có vẻ
như Arian đã tránh được việc bị đánh văng ra bằng cách bám trụ vào thanh kiếm
phát sáng đang ghim vào cơ thể của con quái thú to lớn, nhưng khuôn mặt của anh
ta đầy máu me và cánh tay còn lại của anh bị uốn cong ở một góc cực kỳ kinh dị.
Tôi thu hẹp khoảng cách giữa
tôi và Caera đang rơi xuống, khuôn mặt cô ấy bị che khuất bởi mái tóc màu xanh
biển kia. Tôi chỉ suýt soát kịp thời tóm lấy mắt cá chân của cô ấy khi tôi treo
leo lơ lửng trên vách vực, bực bội với bản thân hơn là với tình hình hiện tại.
Tôi sẽ có thêm bao nhiêu lựa
chọn nếu tôi có thể sử dụng mana? Tôi đã có thể bay khỏi nguy hiểm một cách an
toàn từ ba đời trước rồi. Vãi, tôi hoàn toàn có thể tránh được tất cả chuyện
này.
Tuy nhiên, trước khi tôi có
thể kéo Caera và bản thân trở lên, tôi nhìn lên và thấy đôi mắt tím lịm của của
quái khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Và xoáy trong chiếc hàm đang há rộng
ra của nó là một quả cầu mana màu bạc to khủng bố đang nhắm thẳng vào chúng
tôi.
Tôi có thể cảm thấy tim mình
đập thình thịch trong lồng ngực khi cân nhắc lựa chọn hiện tại của mình. Tôi có
thể kéo chúng tôi lên và chạy đủ nhanh để né đòn đó không? Kích thước của vụ nổ
sẽ là bao nhiêu? Liệu tôi có thể né được nếu tôi buông Caera ra không? Hay tôi
nên nhảy xuống cái thân dốc của con quái thú kia?
Nguyền rủa thầm, tôi ném
Caera qua mép vách và cố leo trở lên ngay khi con quái tung ra đòn tấn công bằng
miệng của nó.
Caera giật mình tỉnh lại sau
khi ngã xuống đất, hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao tôi lại bất ngờ dựng cô
ấy lên và quàng cô ấy qua vai mình.
“Cái- Anh đang—” Lời nói của
cô ấy bị ngắt bởi một luồn ánh sáng trắng sáng rọi xuống khu vực xung quanh.
Tôi nhìn lại để thấy vụ nổ
mana làm tan rã mọi thứ trên đường đi của nó.
"Cô có thể chạy
không?" Tôi hỏi khi chúng tôi đi ngang chiếc xe trượt tuyết nát bét kia.
Tôi có thấy phần còn sót lại của thi thể Trider trong đống máu nơi đuôi của con
quái vật đã đập vào, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của
Taegen cả.
"Không. Mắt cá chân
trái của tôi bị gãy rồi,” cô ấy nói một cách thành khẩn.
Chùm tia mana thuần khiết hủy
diệt tiếp tục đuổi sát chúng tôi khi tôi tiếp tục chạy nước rút trên bề mặt vỡ
nát của các gò đất nhô cao nằm trên phần thân của nó. “Vậy thì hãy làm gì đó đi.
Nếu không thì tôi thà quăng cô ở lại đó."
Tôi có thể cảm thấy Caera vô
thức siết chặt vòng tay quanh tôi khi nghe lời tôi nói, nhưng cô ấy vẫn im lặng
khi chúng tôi tiến gần đến điểm cuối cùng của bề mặt gồ ghề.
“Tôi không—” cô gái ascender
với đôi mắt đỏ hét lên trong sợ hãi khi tôi nới lỏng vòng tay ôm lấy cô ấy, đe
dọa sẽ từ bỏ cô ấy.
Nhìn cô ấy chiến đấu trong
những đợt tấn công trước, tôi biết chắc chắn cô ta đang che giấu điều gì đó.
Cùng với việc cô ấy có hai vệ sĩ rất tài giỏi sẵn sàng hy sinh bản thân vì cô ấy,
tất nhiên là tôi cũng đâu có khi không mà cứu cô ta.
"Được rồi được rồi!"
Cô ấy cam tâm, móng tay vận mana của cô ấy cắm sâu vào da tôi trong khi cô ấy
bám chặt hết sức bình sinh. "Cứ tiếp tục chạy đi."
"Còn nơi quái nào để chạy
nữa đâu!" Tôi vặn lại, mép vách đá ngày càng gần. Caera vẫn im lặng mặc dù
tôi cảm thấy một sức mạnh đáng ngại đang dâng lên trong cô ấy mà tôi chưa từng
cảm thấy trước đây.
Tin tưởng cô ấy, tôi né chùm
tia hủy diệt đang đến gần thì mặt đất dưới chân tôi ngày càng mất ổn định. Ngày
càng đến rìa của mặt đất nhô cao này, tôi tập trung tất cả sức mạnh của mình
vào chân và lưng, rồi nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình.
Không có phép thuật phong hệ
để giảm sức cản của không khí, tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng áp lực gió
cực lớn đập ngược vào cơ thể chúng tôi khi chúng tôi lao qua không khí.
Khi cái thứ sức mạnh đáng sợ
trong Caera, người vẫn đang trên vai tôi, ngày càng to lớn hơn, tôi ngoái đầu nhìn
lại con quái vật canh gác nguồn năng lượng đã trồi lên từ mặt đất ngay bên dưới
chúng tôi.
Tôi cứ tưởng rằng đứng trên
con quái vật khổng lồ và nhìn thấy nó cận cảnh sẽ giúp tôi chuẩn bị tinh thần
hơn, nhưng tôi đã nhầm.
Bất chấp tất cả những con
quái vật mana mà tôi đã chạm trán trong nhiều năm ở Dicathen, tôi phải mất vài
phút để não bộ của tôi có thể thực sự tin rằng đây là một con quái vật thực sự
— não của tôi không muốn tin rằng lại tồn tại một thực thể có kích thước khủng
bố như thế này.
Sinh vật này cao gần bằng
tòa tháp chứa nguồn năng lượng, nhưng cái tháp trông rất nhỏ so với chiều dài
và chu vi tổng thể khi so với con quái vật.
Từ đằng xa này, con quái vật
khổng lồ khiến tôi liên tưởng đến một con rồng khổng lồ bị mất đi đôi cánh. Cả
chiếc đuôi và cổ dài của nó đều gắn liền với phần thân mà nhìn từ gần có thể tưởng
nhầm với một ngọn núi nhỏ. Nâng đỡ trọng lượng cơ thể của nó là sáu cái chân, mỗi
chiếc đều dày bằng cổ của nó.
"Caera!" Tôi gầm
lên khi tia sáng từ miệng con quái vật khổng lồ bắt đầu lướt tới chỗ chúng tôi
đang rơi xuống.
Ở độ cao này, và với tốc độ
lao xuống của chúng tôi, tôi không tin rằng có bất cứ ai có thể sống sót sau cú
va chạm chứ đừng nói đến việc tránh đòn tấn công bằng hơi thở của con quái thú
đang tiến về phía chúng tôi.
Xoay người giữa không trung,
tôi quay mặt đối mặt với con quái vật và bắt đầu tập trung tất cả aether của
mình vào lòng bàn tay phải. Tôi biết chùm tia aether thuần khiết mà tôi đã học
được trong khu vực có mấy cái bục thềm phát sáng sẽ không đủ để đỡ được đòn tấn
công của con quái vật, nhưng giờ tôi làm quái gì có lựa chọn nào khác. Caera thì
vẫn hoàn toàn im lặng trên vai tôi.
Ngay khi cả hai chúng tôi sắp
bị nuốt chửng bởi chùm tia hủy diệt và ngay khi tôi chuẩn bị tung đòn tấn công
của chính mình, Caera xoay người trong tay của tôi. Cô ấy quàng một tay quanh cổ
tôi để giữ cho mình ổn định và cô ấy rút thanh kiếm cong ra từ một vật phẩm
không gian.
Tôi dừng đòn tấn công của
mình đúng lúc để chứng kiến một luồng khí đen rực lửa quá đỗi quen thuộc bao
trùm lên thanh kiếm màu đỏ thẫm kia khi cô ấy vung kiếm xuống.
Cô ta vung lưỡi kiếm đỏ rực
của mình và chém ra một đường chém bán nguyện đen ngầu, cắt xuyên qua chùm tia
mana hủy diệt của con quái và tạo ra một lỗ hổng đủ rộng để chúng tôi có thể
lao qua trước khi ngọn lửa đen đó biến mất. Nhận thấy rằng hướng tấn công của
con quái vật liên tục di chuyển về một phía, tôi suy luận rằng sẽ rất khó để nó
thay đổi hướng chùm tia sáng đó về lại phía chúng tôi.
Cơ thể Caera lịm đi, cánh
tay trái của cô ấy vẫn quàng qua cổ tôi khi cô ấy bỏ thanh kiếm của mình đi.
“Tôi sẽ không thể thực hiện
chiêu đó thêm một lần nữa đâu,” cô nói, giọng cô rất khó nghe thấy qua cơn gió
thổi vù vù.
Có rất nhiều suy nghĩ và câu
hỏi nảy ra trong đầu tôi trong khi tôi cố gắng tìm cách để thoát khỏi tình huống
này, nhưng tôi buộc bản thân phải tạm gác những suy nghĩ vẩn vơ đó lại và tập
trung vào việc sống sót thoát khỏi đây.
‘Regis, ngươi đang ở đâu?’
Tôi hỏi.
‘Tôi đã bắt được Daria và dùng
đuôi của con quái để đi xuống đất, nhưng tôi không nghĩ rằng bọn tôi có thể đến
kịp chỗ cậu đâu!’
Kế hoạch sử dụng kỹ năng Gauntlet
Form để giảm bớt đà rơi xuống có vẻ như tan tành rồi.
Không có sự lựa chọn nào
khác ngoài việc sử dụng chùm tia aetheric rồi. Mặc dù ý tưởng sử dụng nó để cản
đòn tấn công bằng hơi thở của con quái vật là ngu ngốc, nhưng nếu sử dụng lực của
vụ nổ để làm giảm tốc độ rơi của chúng tôi xuống đủ để không giết chết cả hai
chúng tôi thì cũng không phải là ý tồi.
Tất nhiên, sử dụng nó cũng
có thể đồng nghĩa với việc sử dụng hết nguồn dự trữ aether của tôi, và tôi có
thể mất mạng nếu Regis không đủ gần để đến đây kịp thời…
Đè nén mọi sự nghi ngờ đang
đeo bám tâm trí tôi, tôi tập trung vào aether thuật của mình.
Có vẻ như Caera đã biết rằng
tôi sắp làm gì đó, vì cô ấy bám chặt lấy tôi hơn nữa.
Nguồn dự trữ ather của tôi
đã phần nào tăng lên kể từ hai lần thử sử dụng chiêu chùm tia aetheric đó,
nhưng vì phản phệ quá mạnh, và cộng thêm việc ở trong một nơi nguy hiểm như này,
tôi không có nhiều cơ hội để luyện tập chiêu đó.
Thở ra một hơi thật sâu bị
gió cuốn đi, tôi tập trung phần lớn aether của mình cho việc cường hóa sức mạnh
cho cánh tay, vai, ngực và cột sống của mình để cơ thể có thể chịu được va chạm.
Tôi có thể thấy những vệt chữ
cổ tự chạy dài trên lòng bàn tay và lan ra khắp các ngón tay.
Hướng cả hai lòng bàn tay xuống
đất, cách nhau rộng bằng vai, trong lúc chúng tôi đang lao xuống gần mặt đất
hơn, tôi đợi cho đến khi đủ gần.
Cuối cùng, chỉ cách mặt đất mấy
chục mét, tôi giải phóng chùm tia aetheric.
Một tiếng nổ vang dội khi
dòng lửa tím bùng lên từ lòng bàn tay tôi và hướng ngay xuống đất. Tôi ngay lập
tức cảm thấy cánh tay, vai và lưng mình như vỡ vụn ra, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu
đựng hết sức.
Nhờ trải qua bục thềm đầu
tiên nên tôi đã unlock khả năng có thể cố tình loại bỏ ather ra khỏi cơ thể
tôi. Bây giờ tôi không còn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đó nữa, nên khả năng kiểm
soát aether của tôi đã trở nên thuần thục hơn rất nhiều.
Tôi dùng các ngón tay của mình
để ép buộc cú nổ aetheric đó luôn tập trung về phía trước thay vì nổ tung hoàn
toàn ra mọi phía. Ngay cả khi cơ thể tôi được cường hóa sức mạnh bởi aether,
tôi biết rằng cánh tay của tôi đã bắt đầu gãy nát đi, và trữ lượng aether của
tôi đang cạn kiệt với tốc độ đáng sợ.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy
chúng tôi đang chậm lại, và chỉ khi tôi bắt đầu giảm tốc độ dùng aether và mọi
thứ dần yên tĩnh hơn, tôi mới nhận ra Caera đang hét toáng lên và ôm chặt lấy
tôi như một con gấu túi con.
“Chuẩn bị va chạm này!” Tôi
gầm lên khi quay mặt lên trời, đảm bảo rằng tôi sẽ là người tiếp đất đầu tiên
khi chúng tôi đâm xuống đất trong khi bao trùm cả hai chúng tôi trong lớp
aether ít ỏi mà tôi còn đủ sức để vận.
Vào lúc tôi tỉnh lại, tôi biết
rằng tôi đã không bất tỉnh lâu bởi những đám khói bụi vẫn còn bay mịt mù khắp hố.
Cơ thể tôi như bị xé toạc ra
thành chục mảnh rồi được chắp vá trở lại với nhau, rồi lại bị xé toạc lần nữa, bởi
vì bộ phận nào trên cơ thể tôi cũng đau nhức ác liệt. Tôi phải dùng toàn bộ sức
lực tinh thần của tôi để gồng bản thân không bất tỉnh thêm lần nữa, nhưng ít nhất
Caera thì trong tình trạng tốt hơn.
Cô ấy vẫn còn bất tỉnh,
nhưng cô ấy đã có thể sử dụng phần mana còn lại để bảo vệ cơ thể của mình khỏi những
chấn thương chết người.
Tôi có thể cảm một chút trữ
lượng aether còn sót trong lõi ather của tôi đang tập trung hồi phục cơ thể của
tôi, nhưng tôi không thể bình tĩnh lại được.
Cả mặt đất rung lên, càng
lúc càng mạnh theo từng tiếng thụp vang vọng phía xa. Tôi có cảm giác rằng đó
là con quái bảo hộ đang đến gần chúng tôi.
"Arthur!" một giọng
nói khàn khàn gầm gừ từ rìa miệng hố. Là Regis với Daria cưỡi trên lưng.
“Regis,” tôi ú ớ trước khi
ho ra một ngụm máu.
Daria thở hổn hển khi cô rời
khỏi Regis. "Lạy Vritra nhân từ, làm thế nào mà anh ta vẫn còn sống được
thế?"
Hai người họ chạy về phía
tôi và trước khi tôi và Regis có thể làm bất cứ điều gì, Daria lấy ra một lọ thủy
tinh từ chiếc nhẫn không gian của cô ấy và giữ nó trước miệng tôi.
“Uống cái này đi,” Daria nói
và ghé sát vào và ngẩng đầu lên. “Một Nghiên cứu sư (Instiller) đã tạo ra cái lọ
hồi phục này. Nó sử dụng mana trong cơ thể anh để chữa lành vết thương của anh.”
“K-Không đ-được…,” tôi cố gắng
thốt ra. “Sẽ k-không… hiệu quả đâu.”
Đôi lông mày mỏng của cô ấy
nhíu lại bối rối trước khi chợt nhận ra gì đó. "Ồ, đúng là anh không thể uống
được."
Cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy
đã hiểu, mắt tôi nhắm lại.
‘Regis, ta cần một chút aether từ ngươi đ—‘
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn
bởi một cảm giác mềm mại áp trên môi trước khi một chất lỏng âm ấm tuôn vào miệng
tôi. Tôi mở to mắt khi thấy miệng Daria đang khóa chặt vào miệng tôi, mắt nhắm
nghiền và má đỏ bừng. (Darkie:
nhân danh công lý, cái thuyền này không trôi được ra khơi đâu =((( )
Không còn sức để nhấc cánh
tay của tôi lên vào lúc này, mà có cố gắng quay mặt đi cũng vô ích vì cô ấy giữ
đầu tôi lại, tôi buộc phải nuốt bất cứ thứ gì có trong cái lọ đó.
Daria cuối cùng cũng lùi ra
xa, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "T-Tôi không có lựa chọn nào khác v-vì anh
không có đủ sức để uống."
Những cơn đau bùng phát theo
từng cơn ho mà tôi cố nén lại. “C-Cô… cái lọ sẽ không…”
“Những gì mà chủ nhân của
tôi đang cố gắng giải thích một cách hùng hồn và đầy mạch lạc kia là, không phải
là cậu ta không thể uống lọ thần dược mà cô đã rất hào phóng mớm cho, mà thật sự
là nó sẽ không có tác dụng với cậu ta đâu,” Regis giải thích với vẻ mặt thích thú
đến khó chịu.
Daria vẫn bối rối, còn tôi
thì bắn con sói đen tím một ánh mắt lạnh lùng ghê gớm nhất mà tôi có thể nhìn
được trong tình trạng hiện tại. Ấy thế mà con chó đó vẫn nhếch mép và lao vào
cơ thể tôi.
Một luồng năng lượng thoải
mái lan tỏa từ lõi của tôi, và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục.
‘Vừa nhận được một nụ hôn miễn
phí đi kèm với dịch vụ phục hồi của tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng cậu nợ tôi hơi bị
nhiều đấy,’ Regis cười khúc khích.
‘Đm,’ tôi đáp trả một cách
gay gắt, nhưng cảm thấy thật nhẹ nhõm khi lại bị cậu ta làm phiền.
Với sự giúp đỡ của Regis,
tôi đã có thể hồi phục đủ khỏe để đứng dậy thì mặt đất rung chuyển một lần nữa.
“Đừng có mà chết trong tay hạ
thần nhé, thưa Công túa,” Regis nói, giọng yếu ớt.
‘Nghỉ ngơi đi anh bạn,’ tôi
nói, cố gắng gượng dậy.
Nhìn xuống Caera - người mà
vết thương đã đỡ hơn nhiều sau khi Daria cho cô ấy uống một loại thần dược khác
– rồi tôi cúi xuống.
Tháo chiếc khóa giữ vỏ da và
con dao găm ở thắt lưng cô ấy, tôi giắt nó lên hông rồi trèo ra khỏi miệng hố.
“Giữ cho cô ấy an toàn. Tôi vẫn còn một số câu hỏi cần hỏi cô ấy.”
"Anh đang tính đi đâu đấy?"
Daria hỏi. "Đừng nói là anh thực sự nghĩ đến việc chiến đấu với cái thứ đó
nhé?"
“Không,” tôi trả lời.
"Tôi đang nghĩ đến việc giết nó."
[] [] []
#Darkie