[] [] []
Tôi tập trung vào con quái
thú cao ngất ngưỡng và chạy nhanh đến chỗ trận chiến đang diễn ra gần đó. Có
hai ascender đang chiến đấu với nó, và từ khoảng cách này, họ trông giống như
những con chuột đang tuyệt vọng tấn công một con orc khổng lồ. Không cần nhìn
cũng biết hai người họ là ai — Taegen và Arian là những người duy nhất có khả
năng sống sót và khiến con quái khổng lồ kia bận bịu lâu như vậy.
Tôi lao về phía con quái bảo
vệ khổng lồ, giẫm nát nền đất cằn cỗi mỗi khi tăng tốc độ. Tay tôi nắm chặt lấy
cán dao găm màu trắng; so với kích thước của con quái vật mà tôi sẽ phải đối mặt,
con dao găm này thậm chí còn chẳng đáng bằng cây tăm của nó, nhưng việc cầm nó
trong tay khiến tôi tràn đầy sự tự tin cần thiết để chiến với con quái.
Nhờ việc tiêu tốn dành phần
lớn aether của tôi để kiểm soát vụ nổ aetheric kia cũng đã mang lại lợi ích
tương tự như việc rèn luyện dòng mạch aether của tôi bằng phương pháp ba bước
tôi đã tạo ra cho riêng mình - mặc dù lần này nếu sơ suất sẽ có khả năng tử
vong.
Từng chút từng chút một, tôi
có thể cảm thấy có nhiều cải thiện mới đầy phức tạp trong cách dòng aether chảy
trong cơ thể tôi.
Lần đầu tôi vận aether khi
hình thành lõi, tôi có cảm giác như đang cố gắng điều chỉnh hướng và tốc độ của
luồng aether bằng cách sử dụng một “tấm lưới lọc” nhà bếp. Tuy nhiên, giờ đây,
tôi cảm thấy như mình đã lắp đặt một “cửa xả lũ” thích hợp trong khi các “ống dẫn
nước” dẫn đến các điểm khác nhau trên khắp cơ thể tôi đang dần được xây dựng. (Darkie: yeah… phép so sánh lạ vãi, đến t cũng
rối (ಠ_ರೃ) nôm na tức là các dòng mạch aether đã được phát triển
mạnh mẽ hơn, dẫn truyền aether cực nhanh )
Về thể chất, tôi đã khỏe mạnh
và cơ thể tôi rắn rỏi hơn bao giờ hết, nhưng tôi biết chỉ nhiêu đây thôi thì vẫn
chưa đủ để đối đầu với đám Scythes.
Toàn bộ khả năng phép thuật
trước đây của tôi đã bị tước đoạt mất, và tôi được trao cho một thứ vũ khí duy
nhất, aether. Cuối cùng thì tôi đã có thể bắt đầu học cách sử dụng nó. Bây giờ,
để bù đắp cho việc mất đi mana và phép thuật nguyên tố đầy linh hoạt của mình,
tôi cần có phải học cách sử dụng aether đến một cấp độ vượt xa không chỉ Gia Tộc
Indrath, mà còn cả các pháp sư cổ đại nữa.
Người đầu tiên cảm nhận thấy
sự hiện diện của tôi là con quái vật khổng lồ. Khuôn mặt giống như con dơi của
nó quay về phía tôi và phát ra một tiếng thét dữ dội làm rung chuyển mặt đất.
Khi tôi vận aether vào hai chân
của mình, tăng tốc để đến đầu con thú, tôi ngạc nhiên khi thấy việc vận aether
đã trở nên tự nhiên và dễ dàng hơn. Mọi thứ, trừ khuôn mặt kinh dị của con thú,
trở nên mờ nhạt khi tôi vận aether quanh con dao găm.
Tôi nhảy khỏi mặt đất, xoay người
để lấy đà cho đòn tấn công của mình. Ngay cả con thú cũng không kịp chuẩn bị để
đối phó với sự gia tăng tốc độ đột ngột của tôi khi nó cố gắng ngóc đầu lên.
Nhưng nó không đủ nhanh.
Con dao găm cầm trên tay
tôi, với lưỡi dao chúi xuống, biến thành một vũ điệu đâm chém điên cuồng như vũ
bão. Và mặc dù vũ khí của tôi chỉ bằng một phần tý tẹo kích thước của con quái,
nhưng nhỏ cũng có võ.
Một âm thanh sấm sét nổ vang
trời ra sau cú va chạm, tạo ra những làn sóng xung kích mạnh đến mức gần như có
thể nhìn thấy được. Đầu của nó hất sang một bên, khiến con quái vật lảo đảo đủ
lâu để Arian lao lên và tung ra một loạt cú chém hình bán nguyệt vàng ròng,
chém tới tấp con quái. Taegen, với cơ thể bao bọc trong một bộ giáp đất kì công,
dùng chùy của tung hàng loạt các đòn tấn công tàn khốc và nhiều tiếng nổ vang
lên hệt như tôi đã làm.
Cả Arian và Taegen đều tập
trung vào các cái chân đang gánh đỡ trọng lượng của con thú sau khi đòn tấn
công của tôi trúng nó.
Hàng loạt các đường chém bán
nguyệt vàng và đòn chùy vang rền đinh tai nhức óc không thể làm nó chảy máu,
nhưng cũng đủ để làm con quái vật ngã quỵ xuống.
Với một tiếng gầm giận dữ, con
thú khổng lồ ngã sang một bên, làm vỡ nát mặt đất và gây ra những chấn động suýt
thì làm sụp đổ chính tòa tháp mà nó đang cố gắng bảo vệ.
Cả Taegen và Arian đều phải lùi
ra xa ngay sau khi nó ngã ra — chỉ riêng trọng lượng cơ thể của thú cũng đủ để
nghiền nát ngay cả những pháp sư mạnh mẽ nhất.
“Này Ẻo Lã! Tiểu thư Caera
có an toàn không?” Taegen hét lên ngay khi ông và Arian lùi đến một khoảng cách
an toàn.
"Cô ấy đang hồi phục ở
một nơi an toàn cách xa chỗ này với Daria!" Tôi hét lại, nhìn chằm chằm
vào con quái vật khổng lồ đang cố đứng dậy.
“Có vẻ như chúng tôi mắc nợ anh
nữa rồi,” Arian trả lời, giọng anh ta trầm lặng, nhưng vẫn vang lên rõ ràng một
cách kỳ lạ bất chấp khoảng cách của anh và tôi, bất chấp tiếng ồn phát ra từ con
quái khổng lồ.
Đánh giá qua thanh kiếm rung
lên mạnh mẽ của anh ta, và những đường chém thần sầu đầy mạnh mẽ kia, có vẻ như
ma thuật của anh ta là phong hệ và trọng trường.
Mặt khác, Taegen còn khiến
tôi ngạc nhiên hơn, vì phép thuật của ông ấy không chỉ có mỗi bộ giáp làm bằng
đất kia. Mỗi bước đi của ông ta dường như thao túng không chỉ áo giáp của chính
mình mà còn cả đất ở xung quanh ông ta. Ngay khi ông vung chùy của mình, những
mảng đất đó sẽ bao bọc lấy vũ khí, đắp thành một chiếc chùy còn lớn hơn.
Tôi cũng không lãng phí cơ hội,
tung thêm vài đòn tấn công vào mặt nó để ngăn nó đứng dậy trở lại càng lâu càng
tốt.
Tuy nhiên, mặc dù có kích
thước khổng lồ, nhưng con quái vật vẫn khéo léo một cách đáng ngạc nhiên. Nó có
thể tự đứng dậy bằng cách dùng chiếc đuôi dài của nó. Ngay khi vừa đứng lên bằng
cả sáu bàn chân, nó quay ngoắt cả cổ và đuôi như một cái roi, xới sách đất đai
xung quanh lên và phóng những mảnh đất đó ra tứ phương tám phía để cố gắng giữ
khoảng cách với chúng tôi.
Tôi len lỏi né những mảnh đất
có kích thước bằng một toa tàu đang lao xuống để cố gắng vào trong phạm vi tấn
công. Vì lõi aether của tôi vẫn cần nạp thêm aether, tôi không thể mạo hiểm sử
dụng đòn kích nổ aether ban nãy được.
Vấn đề là con quái vật quá lớn,
nên không có một cú đâm hay chém nào gây ra thiệt hại đáng kể trừ khi tôi tìm
thấy điểm yếu nào đó, nếu nó có thực sự tồn tại.
Một tiếng va chạm lớn vang
lên trong đám hỗn loạn, và con quái vật oằn mình một lúc trước khi nó quẫy
đuôi. Taegen, hoàn toàn bao bọc cơ thể mình bộ giáp bằng đá khiến ông ta trông
giống golem hơn là con người, đang chiến đấu với con quái vật.
Và gần như ngay lập tức, ông
ta bị đánh bay đi như một con ruồi nhặn. Ông lao xuống đất như một thiên thạch
và ngay lập tức bị chôn vùi trong một đám bụi mù mịt. Kinh nghiệm luôn giữ toàn
bộ chiến trường trong tầm nhìn của tôi đã ăn sâu vào trong não tôi, lưu trữ mọi
thứ xảy ra xung quanh tôi trong đầu ngay cả khi tôi không thể kịp thời hành động
ngay lập tức.
Lao tới chân trước bên trái
của nó, nơi Arian đã tung đòn tấn công trước đó, tôi có thể thấy một số vết
chém dày đặc trên cái chân cao tồng ngồng của nó. Tôi sẽ lợi dụng những vết
thương đó.
Tôi đạp xuống đất và vận
aether vào con dao của mình và đâm vào một vết thương đặc biệt sâu mà Arian đã
gây ra.
Máu hồng loang ra khắp nơi,
bao phủ gần như toàn bộ người tôi. Một cái bóng khổng lồ đột nhiên lơ lửng trên
đầu tôi khi đầu của con quái vật đang nhanh chóng quay sang chỗ tôi.
Cạy con dao găm ra khỏi da
nó, tôi chuẩn bị đối đầu trực tiếp với nó thì một quả cầu mana xoáy thẳng vào hông
con thú.
Arian ở cách đó vài thước,
cơ thể anh ta tỏa ra một luồng aura cực lớn, dụ con quái vật quay mặt về phía
anh ta.
Vẻ mặt của kiếm sĩ tối sầm lại
khi anh ta chuẩn bị đối đầu với con quái vật khổng lồ, rồi bỗng một ý tưởng nảy
ra trong đầu tôi.
"Anh có thể tung ra đòn
tấn công mạnh hơn không?" Tôi hét lên. Con thú ngẩng cao đầu, giữ cả hai
chúng tôi trong tầm nhìn của nó… như thể nó đang cố quyết định giết ai trước.
“Có lẽ tôi có thể tung một
chiêu mạnh hơn gấp năm lần, nhưng tôi sẽ cần thêm thời gian để chuẩn bị,” Arian
trả lời, giọng anh rõ ràng như thể anh đang đứng ngay bên cạnh tôi. "Mà để
làm gì?"
"Anh sẽ cần phải tin tưởng
tôi trong việc này!" Tôi hét lại trước khi chuyển sự chú ý sang con thú.
Tôi lao vào nó, tung ra liên
hoàn chém điên cuồng vào sáu chiếc chân khổng lồ của nó. Tôi rạch sâu vào chân
nó, rồi liên tục nhắm vào những vết thương đó với nỗ lực chỉ để thu hút sự chú
ý của con quái vật khổng lồ vào tôi.
Cả mặt đất rung chuyển theo
mỗi bước đi của nó, và tôi sẽ phải né tránh cái đuôi nhanh đến kinh khủng khi
nó cố gắng tấn công tôi đang bên dưới nó.
Tôi dành hết mức tập trung
vào việc kiểm soát lượng aether vận ra, kiểm soát nó một cách hiệu quả nhất có
thể để chuẩn bị cho thời điểm hoàn hảo.
“Tôi đã sẵn sàng rồi,” Arian
nói từ xa, hình dáng của anh ta không lớn hơn một con quạ là mấy.
Một tia sáng vàng đột nhiên làm
chói toàn bộ tầm nhìn của tôi một giây trước khi một tiếng nổ điếc tai vang lên
trong không khí.
Arian đã phóng ra một chúm
tia ma lực khổng lồ trực tiếp vào con quái vật, bao trùm toàn bộ đầu của nó
trong chùm tia sáng vàng rực rỡ.
Tôi nghiêng người về phía
trước, đưa tay trước mặt để tránh bị thổi bay bởi đòn tấn công.
Không chỉ có mỗi Caera, bọn
họ cũng đang che giấu sức mạnh thực sự của mình khi ở trong vùng hội tụ này.
Mặc dù chúng tôi đang ở
trong hoàn cảnh tồi tệ, tôi không thể ngưng cái suy nghĩ rằng Dicathen thực sự
có rất ít cơ hội để giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này. Nếu Arian,
Taegen và những ascender đều tham chiến cùng người dân của họ để chiến đấu với
chúng tôi thì chắc cuộc chiến đã kết thúc nhanh hơn nhiều.
Đầu của con quái vật đập ngược
vào chiếc cổ dài của nó khi hứng chịu sức mạnh từ đòn tấn công của Arian. Và
trong khi con thú phẫn nộ và đau đớn, nó lại tiếp tục chú ý vào tôi.
Tôi cần chuyển sự chú ý của
nó sang nơi khác, và mặc dù bản thân con quái vật đủ điên để sử dụng đòn tấn
công bằng hơi thở của nó một lần nữa, nhưng có vẻ như nó thông minh hơn tôi tưởng,
hoặc là nó đang quá cảnh giác với đống aether khổng lồ mà tôi đang vận.
Trong khi tôi tìm kiếm một sơ
hở để khoét sâu thêm vào vết thương mà tôi đã nhiều lần gây ra, con quái vật đột
nhiên bắt đầu dậm tất cả chân của nó xuống đất.
Bụi bốc lên, che khuất tầm
nhìn của tôi khỏi chân của con thú và toàn bộ sức mạnh của chiếc đuôi đập thẳng
vào người tôi ngay từ phía sau chỉ trong tích tắc.
Thế giới trở nên trắng xóa
khi cơn đau khủng khiếp lan tỏa khắp cơ thể tôi, và vào lúc tôi tỉnh lại, tôi đang
nằm ở trên mặt đất, cách con thú vài chục thước.
Tôi cố ngồi dậy, một tiếng
rên rỉ thoát ra từ cổ họng. Tầm nhìn của tôi mờ đi và thế giới dường như
nghiêng đi một chút, nhưng nhìn chung, tôi vẫn ổn.
‘Nhiêu đó chỉ đủ để gây xước
cho cái tên to bự lớn xác cục cằn kia thôi hử,’ Regis nói.
“Ngươi tỉnh rồi à,” tôi cố gắng
nói trước khi ho. "Ngươi giúp được gì không?"
'Không. Tôi đã không hấp thụ
ather từ cơ thể của cậu như tôi thường làm để hồi phục bởi vì tôi biết cậu cần
aether để chiến đấu,’ Regis trả lời.
"Chết tiệt chứ."
“Tuy nhiên, có một giải pháp
thay thế đó,” Regis đề cập.
Lông mày của tôi nhíu lại
khi tôi tiếp tục xem con thú chiến đấu với Arian cũng như Taegen, người đã quay
trở lại trận chiến. "Là gì?"
“Sử dụng Cổ Tự Hủy diệt,”
Regis trả lời sau một hồi lưỡng lự. "Chỉ cần dùng trữ lượng aether hiện tại
của cậu là đủ."
Tôi trả lời với sự tức giận
và sợ hãi dâng lên trong tôi. "Không!"
Lần đầu tiên, Regis không
thúc ép tôi. Cậu ấy vẫn im lặng khi tôi để cho những cơn đau nhức cuối cùng
trong cơ thể được chữa lành. Đương nhiên là tôi muốn sử dụng Cổ Tự Hủy Diệt hơn
bất kỳ ai khác rồi, nhưng lần cuối cùng tôi cố dùng nó đã khiến tôi buộc phải
đâm thẳng vào chân mình để lấy lại nhận thức — và tôi còn chưa sử dụng tý sức mạnh
nào của nó nữa là.
Ngoài ra còn có thêm vấn đề
về nhân chứng sống nữa. Cả Arian và Taegen đều sẽ thấy, và nếu ngay cả Caera cũng
có thể sử dụng ngọn lửa đen kia, tôi chắc chắn rằng ngọn lửa màu tím có khả
năng tiêu diệt một con quái thú cao chục mét sẽ làm dấy lên rất nhiều nghi ngờ
không cần thiết.
Khi tôi trở lại chiến trường,
một tiếng gầm vang lên từ con quái vật — cụ thể hơn là miệng của nó.
Nó định sẽ sử dụng đòn tấn
công bằng hơi thở của nó một lần nữa!
Arian đã rút lui đến một khoảng
cách an toàn, uống một vài chai thần dược để cố gắng hồi phục. Trong khi đó,
con quái vật tập trung vào Taegen, người có đôi bàn tay khổng lồ bằng đá đang
xúc những mảnh đất khổng lồ, ngưng tụ và phóng chúng vào chân nó, nơi tôi đã
làm nó bị thương.
Cái miệng đầy răng nanh của
nó còn mở rộng hơn trước và tôi có thể cảm nhận được sự dao động trong không
khí. Ngay cả khi không có khả năng cảm nhận mana, tôi biết thứ gì sẽ sớm trút
xuống.
Tôi cần phải xuống dưới đầu
con thú ngay lập tức.
Tuy nhiên, tôi chỉ nghĩ được
một kỹ năng duy nhất không sử dụng mana. Hồi đó, cơ thể tôi không thể chịu việc
sử dụng nó, nhưng bây giờ thì rất có thể cơ thể tôi có thể chịu được. (Darkie: oh boi, here it come!)
Hít một hơi thật sâu, tôi tập
trung vào trạng thái cơ thể khi tiếp tục chạy nước rút về phía con quái vật.
Tôi cố gắng cảm thấy mọi cơ ở chân, lưng, hông và lõi của mình di chuyển theo một
trật tự đã định trước, đẩy cả cơ thể tôi di chuyển theo một cách nhất định.
Tôi sẽ cần cường hóa từng bước
của quá trình này, truyền sức mạnh vào từng vi mạch của từng thớ cơ bắp, từng sợi
gân và các khớp để vượt xa giới hạn của cả một asura.
Tôi muốn sử dụng Burst Step
(Bùng Tốc).
Bắt chước Gia Tộc Pantheons
sử dụng một bước bùng nổ duy nhất để di chuyển, kỹ năng Bùng Tốc mà tôi đã phát
triển, kết hợp lý thuyết cơ bản về thao túng mana cùng với kiến thức về cơ thể
người tôi đã học, là kỹ năng đứng yên ở một chỗ và chỉ cần duy nhất một bước để
di chuyển với tốc độ cực đại, đối với mắt thường thì trông như thể cả cơ thể bị
kéo đi với tốc độ bàn thờ.
Mặc dù kỹ năng đó vẫn còn khá
cơ bản và chưa hoàn thiện, tôi đã có thể tái tạo lại kỹ năng độc nhất của gia tộc
Pantheons, kỹ năng Bùng Tốc của riêng tôi. Câu hỏi thiết thực lúc này là, liệu
tôi có thể tái tạo hoặc thậm chí vượt xa thành công trước đây của mình khi sử dụng
aether không?
Với các dòng mạch aether mới
hình thành bên trong cơ thể, tôi có thể canh chính xác thời gian, sức mạnh, vị
trí và dòng chảy của aether, nên tôi tin rằng mình đã có thể tái sử dụng kỹ
năng đó.
Việc rèn luyện cốt lõi và dòng
mạch aether của mình qua những lần thử thách và khổ nạn đã giúp tôi kiểm soát aether
một cách chính xác hơn. Và như thể toàn bộ thế giới bị bị kéo đi, khung cảnh
xung quanh mờ đi trong khi mắt tôi vẫn tập trung vào điểm đến của mình.
Vị trí và thời gian mà tôi
canh rất xác, giúp tôi xuất hiện ngay dưới miệng con thú trong khi nó chuẩn bị
tung ra chùm tia mana hủy diệt.
Tôi nên hạnh phúc mới phải.
Đúng lý ra tôi phải vui sướng ngây ngất mới đúng. Nếu như giờ tôi đã có thể sử
dụng lại tuyệt kỹ này, thì càng tập luyện nhiều là tôi sẽ có thể sử dụng tối đa
công dụng của kỹ năng Bùng Tốc.
Nhưng tôi vẫn không hài
lòng. Tôi cảm thấy như mình đang bỏ lỡ điều gì đó — cảm giác giống như có gì đó
còn thiếu thiếu. Dù chỉ mới chạm vào bề nổi của kỹ năng Bùng Tốc, nhưng nhìn thấy
thế giới bị kéo nhòa đi khi tôi sử dụng kỹ năng này khiến tôi cảm thấy như mình
như thể sắp chạm được đến một điều gì đó vĩ đại hơn. Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy
hài lòng chút nào cả.
Không còn thời gian để suy
nghĩ, tôi vận aether còn lại vào giữa lòng bàn tay và tung ra một vụ nổ aether
ngưng tụ, đóng chặt hàm dưới của con thú lại ngay khi nó chuẩn bị tung ra đòn
hơi thở hủy diệt.
Trong tích tức, tôi sợ rằng
con quái vật chỉ đơn giản là há miệng ra lại và phóng ra luồng tia mana, nhưng
Taegen phản ứng như thể ông ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Một tảng đá khổng lồ từ trên
trời rơi xuống, và chỉ một lúc sau tôi mới nhận ra chính Taegen đã nhào nặn
toàn bộ bộ giáp của mình vào đầu chùy của mình để tạo nên tảng đất khổng lồ
này.
Với cả đòn tấn công của tôi với
ông ta đóng chặt cái miệng của nó lại, đòn tấn công bằng hơi thở của con quái vật
đã nổ tung trong chính miệng nó.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên và
sóng xung kích tạo ra trong miệng con quái vật đủ mạnh để khiến Taegen và cả
Arian thổi bay.
Tôi đã cố gắng bám trụ lại,
đào cả tay và chân xuống đất để ở trong tầm tấn công.
Mặc dù kiệt sức và đau đớn,
tôi biết rằng con quái vật vẫn còn sống qua cái cách nó chật vật lấy lại thăng
bằng bất chấp những đám khói tỏa ra từ đầu. Và ngay cả khi tôi vẫn còn cảm thấy
thiếu sót gì với kỹ năng Bùng Tốc, tôi đành phải gạt bỏ suy nghĩ đó để kết thúc
trận chiến này trước.
Tôi rút con dao găm ra khỏi
vỏ và đâm thẳng vào đùi tôi.
‘Regis. Làm đi,’ tôi nói và
một cái gật đầu là tất cả những gì cần thiết trước khi một cơn sóng thần về kiến
thức, thông tuệ và — hơn hết — sức mạnh khủng bố, tràn vào trong tôi.
Nhân cơ hội trong khi cả
Taegen và Arian đều văng đi và hy vọng là đã bất tỉnh, tôi nhấn chìm con quái vật
khổng lồ đang bị thương và không có khả năng tự vệ trong ngọn lửa hủy diệt lạnh
giá màu thạch anh tím.
Những ký ức cuối cùng của
tôi là về bản thân, sự bất mãn và thèm khát cái chết hơn nữa, đôi mắt của tôi như
đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo. Tuy nhiên, những cơn đau âm ỉ phát ra từ con
dao găm khiến tôi đủ tỉnh táo để đẩy nó vào sâu hơn, cuối cùng cũng khiến cơ thể
tôi suy sụp.
Tuy nhiên, bất chấp việc tôi
cảm thấy thảm hại như thế nào – bị chiếm quyền điều khiển bởi một sức mạnh mà
do chính tay tôi đã mở khóa – thì tôi lại chợt thông suốt về một điều gì đó.
Tôi đã biết tôi vẫn còn thiếu gì trong kỹ năng Bùng Tốc. Rồi bóng tối bao trùm
tôi.
[] [] []
#Darkie