[] [] []
Tôi thức dậy và thấy một trần
nhà hình vòm được thắp sáng lờ mờ bởi ánh sáng màu cam nhấp nháy. Đó là tất cả
những gì tôi có thể tiếp nhận được trước khi cơ thể của mình tốt bụng nhắc nhở
tôi lý do tại sao tôi đã bất tỉnh. Cơ thể tôi có cảm giác như nó hoàn toàn bị vặn
vẹo như miếng giẻ rách; các cơn đau dữ dội âm ỉ và chống đối lại việc di chuyển
muốn khiến tôi muốn ná thở.
Đầu óc tôi quay cuồng, và
tôi mất vài phút để nhận ra rằng có những người khác đang nói chuyện.
“—có thể làm gì không?”
“Công túa sẽ ổn thôi. Cậu ta
ấy chỉ cần một chút thời gian để phục hồi lại thôi. ”
“Con sói biết nói này nói
đúng đấy, tiểu thư Caera. Vì thần dược không có tác dụng với Ẻo Lã, nên tất cả
những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi."
“Điều mà tôi không thể nào
hiểu được là làm thế nào mà tất cả các người lại có thể bình tĩnh chấp nhận sự
thật rằng chúng ta đang trò chuyện với một con sói trông như được tạo từ bóng tối
và ánh lửa tím kia!”
“Sao ban nãy mới gặp tôi là
cô đã la lên đòi cứu cô ngon lành cành đào lắm mà, quý cô mặc quần đùi. Tôi
không hiểu tại sao bây giờ trông cô lại bối rối thế."
“Quần đ-đùi? Ý ngươi là— ”
“Rõ ràng là Ẻo Lả luôn rất
thận trọng trong mọi việc. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta che giấu một số khả
năng khác của mình."
Khi căn phòng trở bớt ồn hơn,
và vết thương của tôi bây giờ chỉ có hơi chút đau đớn vl, tôi cố gắng dùng khuỷu
tay của mình đỡ cơ thể dậy. "Tôi tưởng đã bảo ông ngừng gọi tôi là Ẻo Lả rồi
mà."
“À, có vẻ như bây giờ anh đã
hoàn toàn tỉnh táo rồi,” Arian trả lời cách đó vài bước, nơi anh ấy, Taegen,
Daria, Caera và Regis đang ngồi xung quanh một cái nồi sôi sùng sục trên ngọn lửa.
“Anh đã từng lên vài cơn co giật như thế này ban nãy, nên chúng tôi nghĩ rằng anh
sẽ ngủ lại.”
"Tôi đang ở đâu?"
Tôi hỏi, Regis đỡ tôi dậy bằng cách tựa đầu vào lưng tôi.
“Thư giãn đi,” Caera trả lời,
biểu cảm của cô ấy là một hỗn hợp mâu thuẫn giữa cảnh giác và nhẹ nhõm.
"Chúng ta đang ở trong phòng thánh địa rồi."
Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm
vào mắt cô ấy, nhớ lại những ký ức về ngọn lửa đen mà cô ấy đã sử dụng.
Nuốt trỗi những cảm xúc tiêu
cực từng gắn bó với họ — đau đớn, mất mát, hối tiếc và tức giận — tôi mở miệng nói.
“Vì vậy, con thú khổng lồ canh giữ tòa tháp…”
Arian cười với tôi. "Có
vẻ như kế hoạch của anh để cho con thú tấn công bằng hơi thở tự bùng nổ trong
miệng nó đã thành công."
“Kế hoạch của Ẻo Lã sẽ thất
bại nếu như không có tôi đấy,” Taegen khịt mũi nói thêm. "Mặc dù tôi không
thực sự nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng."
Có lẽ như bọn họ đã không
phát hiện ra. Sóng xung kích từ cuộc tấn công bằng hơi thở của con quái vật chắc
phải đủ mạnh để khiến Taegen và Arian bất tỉnh trong khi tôi sử dụng cổ tự hủy
diệt mà Regis lưu trữ trong cơ thể mình.
Chắc cũng giống như những
con quái carallians ở vùng hội tụ thường tan rã ra sau khi
chết, nên họ chắc hẳn sẽ tưởng rằng điều tương tự đã xảy ra với con quái vật khổng
lồ đó.
Xem xét biểu hiện của mọi
người, mặc dù họ có vẻ còn nhiều nghi ngờ, nhưng tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì họ đã
không chứng kiến việc tôi sử dụng cổ tự hủy diệt.
“Tất cả chúng tôi đều có rất
nhiều câu hỏi dành cho anh, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là anh nên phục hồi thể lực
của mình trước.” Daria nói nhẹ nhàng và đưa cho tôi một cái bát chứa đầy thịt hầm
đang bốc khói. “Tôi nghe nói anh đến từ miền Nam, nhưng anh cũng đã tự mình nếm
thử đồ ăn tôi làm rồi đó. Huyết tộc Lehndert nổi tiếng lừng danh với những công
thức nấu ăn ngon và bổ lắm đấy.”
“Tuy nhiên, có vẻ thành viên
này của Huyết Tộc Lehndert thì lại keo kiệt quá đấy,” Taegen lẩm bẩm. “Chỉ cho
phép mọi người được ăn hai phần ăn thôi…”
Daria lườm Taegen. "Đó
là bởi vì ông dùng cái muôi để làm muỗng và ăn thẳng từ trong nồi hầm của tôi!"
“Chúng ta vẫn có khẩu phần
ăn của riêng mình mà, Taegen,” Tiểu thư Caera nói và cô bình tĩnh rút thứ trông
giống như một viên gạch nâu ẩm với đống trái cây khô rắc trên nó.
“… Cảm ơn, tiểu thư Caera.” Gã
tóc đỏ có thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, cao chót vót thở dài một tiếng trước khi
cắn vào khẩu phần ăn của mình.
Mặc dù về mặt kỹ thuật, cơ
thể tôi không cần ăn, nhưng tay tôi vẫn tự động với lấy nó. Tôi để hơi ấm lan tỏa
từ bát và vào lòng bàn tay trước khi nhấp một ngụm.
Một thứ nước sốt nêm vừa đủ
ngon chảy xuống cổ họng tôi, bao phủ miệng tôi trong hương vị đậm đà của thịt.
Vẻ mặt của tôi hẳn đã làm lộ suy nghĩ của tôi, vì khi tôi ngước lên thì nhìn thấy
Daria với một nụ cười nhếch mép, Caera nhìn tôi đầy ẩn ý, và Taegen nhìn chằm
chằm vào chiếc bát trên tay tôi một cách thèm khát.
“Sức mạnh của nền ẩm thực
huyết tộc Linhndert lại chiến thắng một lần nữa,” Daria cười khúc khích.
"Tôi cứ tưởng rằng mặt anh lúc nào cũng cau có và lạnh lùng mãi thế."
Regis cuộn tròn bên cạnh
tôi, ngọn lửa màu tím của cậu ấy dường như rất mát dịu khi chạm vào. "Khi
cô quen cậu ta rồi thì mới biết cậu ta mềm lòng lắm."
Sau khi ăn xong bát thịt hầm
thứ hai, tôi cuối cùng cũng lên tiếng. "Mặc dù hành động của các người là
không cần thiết, nhưng cảm ơn mọi người đã để tâm đến tôi trong khi tôi bất tỉnh."
Tôi vỗ về Regis, người vẫn
đang nằm. "Đi thôi."
"Chờ đã, anh định đi
ngay sau khi vừa nghỉ ngơi và ăn một chút thôi á?" Daria hỏi.
Tôi quan sát cô gái tóc nâu đứng
dậy. "Có lý do gì mà chúng ta nên tiếp tục đi cùng nhau không?"
“Anh rất mạnh — mạnh đến
quái lạ là đằng khác — và rõ ràng là anh vẫn chưa bộc lộ hết khả năng của
mình,” Daria trả lời. “Nhưng chỉ còn khoảng một hoặc hai khu vực nữa là đến cổng
thoát tiếp theo rồi. Hãy đi cùng nhau và trở về nhà an toàn đi. Tôi đã đồng ý hợp
tác với nhóm của tiểu thư Caera kia rồi.”
Mặc dù không cố tình, nhưng
Daria vừa tiết lộ hai việc vô cùng quan trọng. Thứ nhất, có rất nhiều lối
thoát, và thứ hai, họ đã đi qua một, hoặc một vài cổng thoát trước đây. Điều
này có nghĩa là tôi đã xuất hiện ở đâu đó ở giữa Thánh Tích.
Đứng dậy, tôi sờ lại tất cả
đồ đạc của mình. Nhận thấy con dao găm vẫn còn giắt trên người, tôi tháo nó ra
và đưa cho Caera. “Tôi đã phải mượn nó cho trận chiến vừa rồi. Trả lại nó cho
cô này."
Cô ấy nhận con dao găm mà
không nói một lời, một biểu cảm mà tôi không tài nào hiểu được xuất hiện trên vẻ
mặt cô. Chỉ khi tôi quay lưng bước đi, cô ấy mới lên tiếng.
“Khoan đã,” cô nói với giọng
nặng nề mà trước đây cô chưa từng nói.
Tôi quay đầu lại, vừa kịp lúc
để bắt lấy con dao găm mà cô ấy ném lại vào tôi. “Anh sẽ cần những thứ này khi anh
ra khỏi Thánh tích này.”
Tôi liếc xuống con dao găm
trên tay, nhận ra rằng có một đồng xu được buộc vào cán dao mà trước đó không
có. Cái đồng xu gia huy này được chạm khắc tinh xảo, một đôi cánh lông vũ dang
ra dài từ một chiếc khiên.
"Tiểu Thư Caera!"
Taegen lớn giọng trước khi cô nàng tóc xanh nước biển giơ tay lên ngắt lời.
"Ý cô là sao?" Tôi
hỏi, ánh mắt nhìn Caera, người đang rót một chất lỏng bốc hơi nước lên vào chiếc
cốc kim loại của mình.
“Đó sẽ là cách dễ dàng nhất
để chứng minh bản thân mình mà không cần phải tiết lộ danh tính của anh trước mặt
tất cả các quan chức trong vương quốc đang chờ đợi các ascender rời khỏi Thánh
Tích.” Caera nhấp một ngụm trước khi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. “Chỉ cần
nói rằng anh là một ascender du mục của Thượng Huyết Tộc Denoir.”
Tôi đã không nghĩ đến khả
năng sẽ có người chờ đợi bên ngoài Thánh tích này. Tôi quên rằng đây không phải
là một loại hầm ngục tầm thường nào đó mà các nhà thám hiểm có thể ra vào tùy
thích như ở Dicathen. Một trong những mục đích cơ bản của những thánh tích này
là đem về các thánh vật thất lạc của các pháp sư cổ đại, vì vậy đương nhiên
là sẽ có các quan chức đảm bảo rằng ai cũng phải tuân theo luật lệ đó.
“Vậy còn con dao găm thì
sao? Tôi tưởng nó thuộc về anh trai cô mà?" Tôi hỏi khi nới lỏng chiếc gia
huy buộc vào con dao găm.
"Thì đúng là vậy. Đó là
lý do tại sao tôi mong anh sẽ trả lại nó cùng với chiếc gia huy đó,” Caera trả
lời. “Một khi anh đến thủ phủ ở vùng trung tâm Alacrya thì anh sẽ dễ dàng tìm
được biệt thự của Thượng Huyết Tộc Denoir.”
"Vùng trung tâm?"
Lông mày tôi nhíu lại. “Tôi không có ý định—”
"Vậy anh có muốn tôi lấy
lại con dao găm và cái gia huy không?"
Tôi nắm chặt đồng tiền vàng
trong tay và đưa ra quyết định. “Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi sẽ trả lại nó
khi tôi ra khỏi thánh tích này?”
“Thượng Huyết Tộc Denoir
luôn có mắt nhìn người rất chính xác,” cô nói một cách đơn giản. “Anh biết một
bí mật của tôi, và tôi cũng biết một bí mật của anh. Tôi sẽ không cố ép anh đi
cùng với chúng tôi, nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta có thể gặp lại nhau, và cùng
nhau trò chuyện trong hoàn cảnh tốt hơn. ”
"Chờ đã, cô định chỉ
như vậy mà để anh ta đi thật luôn hả?" Daria đứng dậy. “Tôi vẫn có một vài
phù hiệu simulet mà anh có thể đem theo này. Khi chúng tôi đã hoàn tất công việc
ở đây, Huyết Tộc Lihndert chắc chắn có thể cung cấp cho anh bất cứ thứ gì anh
muốn. Tôi đã nói điều này trước đây rồi đó, nhưng chúng tôi thực sự luôn cần
các Tiến Công mạnh mẽ.”
“Có gì đó thiếu thiếu. Tôi
nhớ hình như cô cũng nói đẹp trai nữa mà ta,” Regis nói thêm.
Daria đỏ mặt và trừng mắt
nhìn cậu ta. “Ừ-Ừ, đúng vậy. Theo lẽ thường thì nói vào câu khen ngợi tâng bốc
vẻ ngoài cũng có tác dụng chứ bộ.”
“Cảm ơn vì lời đề nghị,
nhưng tôi e là sẽ phải từ chối,” tôi nói với Daria. “Còn cái gia huy và dao găm
này, tôi sẽ trả lại chúng sau."
Tôi trao đổi ánh mắt với
Taegen và Arian. Trong khi cả hai người họ có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng họ vẫn gật
đầu với tôi.
Tôi đi về phía cuối phòng
thánh địa, nơi có một cánh cửa đóng kín đang chờ đợi. Mở ra nó, tôi thấy một
cánh cổng dịch chuyển sáng lấp lánh mà tôi biết sẽ đưa tôi đến một nơi khác với
bọn họ.
“Tên của anh,” cô ấy nói trước
ánh lửa bập bùng.
Quay lại, tôi có thể thấy
Caera đứng dậy. “Tôi không cần biết anh thuộc huyết tộc nào, nhưng ít nhất một
cái tên…”
Một câu hỏi đơn giản, ấy mà
tôi thấy mình rất khó trả lời câu đó. Bất chấp những thay đổi về ngoại hình của
tôi, nói ra cái tên Arthur sẽ không khôn ngoan — quá nhiều người Alacryan đã biết
đến danh tính của vị Lance lừng lẫy tăm tiếng đó trong cuộc chiến tranh.
Nhưng đồng thời, tôi không
muốn một cái tên tầm thường để sống chui sống lũi ẩn nấp khỏi bọn họ. Mục tiêu
của tôi ở đây không phải là để sống một cuộc sống ẩn nấp cả đời.
Mặc dù tôi cần một khoảng thời
gian ở ẩn trong khi tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lần này sẽ không giống như
việc tự gọi mình là Note trong thời gian tôi đóng giả mạo hiểm giả đeo mặt nạ.
Không. Tôi muốn tên của mình
là một tuyên bố đanh thép mà không ai khác ngoài những người thân của tôi, và cả
Agrona cũng như asura sẽ biết. Và mục tiêu của tôi sẽ là, vào thời điểm Agrona
nghe thấy cái tên này và liên kết nó với con người thật của tôi, y sẽ biết rằng
tôi đã trở thành một một kẻ thù đủ mạnh để chống lại y.
“Tên tôi là Grey,” tôi trả lời,
bước qua cổng.
***
Cả tôi và Regis đều cảnh
giác cao độ khi chúng tôi bước qua cổng, mong đợi các con quái thú aether khác.
Tôi nửa hy vọng rằng cánh cửa sẽ vẫn tồn tại như trong phòng thánh địa đầu tiên.
Lần đó, với chút ít kiến thức hạn chế về cổ tự aether, tôi đã có thể mở khóa
nó để có thể quay trở lại nghỉ ngơi và thử lại thử thách nhiều lần.
Tuy nhiên, những gì chúng
tôi gặp phải là sự im lặng đáng sợ, và một hành lang rộng khoảng hai bờ vai, được
thắp sáng rực rỡ bởi những vật phẩm thắp ánh sáng chạy dọc trên đỉnh tường. Tôi
quay lại thì thấy cánh cổng mà chúng tôi đi qua đã biến mất, chỉ còn lại một
con đường duy nhất.
“Chà, điều này thật quái lạ,”
Regis nói, cái đuôi từ ngọn lửa màu đen và tím đung đưa qua lại khi cậu ta đi
bên cạnh tôi.
"Ừ." Mắt tôi đảo
qua trái và phải, không bao giờ đứng yên một chỗ khi adrenaline dồn dập trong
tôi. Thật quá yên tĩnh và bình lặng, nhưng với ánh sáng trắng và những bức tường
trắng mịn vô cùng, tôi không thể kìm được sự căng thẳng đang dần gia tăng.
Tuy nhiên, khi chúng tôi đi
bộ, chắc hẳn tôi đã kích hoạt điều gì đó vì những chữ cổ tự đột nhiên sáng lên
trên bức tường ở hai bên tôi, và đèn hành lang đột nhiên chuyển sang màu tím.
Tôi không có nhiều thời gian
để phản ứng trước một sức mạnh không thể diễn tả đột nhiên kéo chúng tôi về
phía trước, đưa cả tôi và Regis trước một lối vào cực kì to lớn được làm bằng
thứ trông giống như tinh thể đen, hoàn toàn khác với con đường mà chúng tôi vừa
đi.
Không khí đột ngột quay trở
lại phổi khiến tôi nhận ra mình đã nín thở nãy giờ. Trên cánh cổng kiên cố màu
đen đục là những vết chàm mà chỉ khi xem xét kỹ hơn thì tôi mới biết đó là những
cổ tự.
‘Chào mừng, Thực Thể Của
Aether Và Da Thịt. Hãy vào đi,” một giọng nói đột nhiên cất lên trong đầu tôi.
Sau khi chia sẻ tinh thần để dùng thần giao cách cảm với cả Sylvie và Regis,
tôi đã quen với những giọng nói trong đầu. Tuy nhiên, lần này rất khác. Lần này
không phải như ai đó hoặc thứ gì đó đang nói. Có cảm giác như đó là suy nghĩ của
chính tôi với bản thân mình vậy.
"Ngươi có nghe thấy giọng
nói đó chứ?" Tôi hỏi Regis.
Cậu ta nghiêng đầu. “Tôi có
nghe loáng thoáng thấy điều gì đó, nhưng giọng nói quá khó nghe.”
"Chỉ để đề phòng thôi,
nhưng chui vào trong ta đi."
Khi hình bóng mờ ảo của người
bạn đồng hành của tôi biến mất trong lưng tôi, tôi nhìn xung quanh một lần nữa.
Bây giờ không có hành lang phía sau tôi, chỉ có ba bức tường trắng, một trần và
sàn màu trắng và một cánh cổng tinh thể vững chắc tỏa ra ánh sáng tím. Tôi bước
tới trước cửa, thận trọng đưa tay về phía cửa.
Tuy nhiên, khi các đầu ngón
tay tôi chạm lên bề mặt, một cảm giác ấm áp và gần như quen thuộc bao trùm lấy
tôi và bàn tay tôi chìm vào trong lớp tinh thể rắn chắc.
Tôi lưỡng lự không muốn bước
vào, nhưng tôi rất tò mò với bất cứ thứ gì ở phía bên kia, rồi tôi bước tiếp một
lần nữa qua một lối vào ẩn cực huyền bí kia.
Cánh cổng tinh thể nhấp nháy
và xoay tít như hàng triệu mảnh nhỏ rắn chuyển động tạo đường cho tôi đi qua.
Cho đến khi cuối cùng, toàn bộ cơ thể của tôi đã hoàn toàn đi xuyên qua nó.
[] [] []
#Darkie