[] [] []
Tôi đã quen với việc chuẩn bị
tinh thần trước những điều bất ngờ ấp đến. Mặc dù điều đó nghe có vẻ thô thiển
và sáo rỗng, nhưng ở một khu vực xa lạ không tuân theo bất kỳ quy luật nào của
thế giới mà tôi đã sống, đó là tất cả những gì tôi có thể làm để khống chế cơn
lo lắng tê liệt đang rình rập trong tôi.
Tuy nhiên, khung cảnh hiện
lên trước mặt tôi khi vô số tinh thể màu đen và tím tách rời nhau thật kỳ lạ… đến
quen thuộc.
Nó không hoành tráng như đại
sảnh của những bức tượng chimera, hay như căn phòng hư vô màu tím có mấy bục thềm
lơ lửng.
Không. Có vẻ như đây là một
phòng thí nghiệm của một người còn lộn xộn hơn cả ông Gideon. Căn phòng khá rộng,
nhưng cảm giác thật chật chội với khoảng hơn chục cái bàn bày bừa khắp phòng, mỗi
chiếc bàn có hàng loạt cốc và ống nghiệm. Bao quanh các bức tường trong căn
phòng hình lục giác này là những chiếc kệ bằng kính chứa đầy đồ trang trí và hộp
đựng khác nhau — một số trống, một số thì không.
Chỉ có một bức tường là khác
biệt, và đó là bởi vì nó có một cánh cổng dịch chuyển. Không giống như hầu hết
các cổng dịch chuyển tỏa ra nhiều ánh sáng rực rỡ, cổng này trông giống như tôi
đang nhìn qua một màn kính vậy. Ở phía bên kia rõ ràng là các lính canh gác mặc
áo giáp mạ màu đen trong một căn phòng trống rỗng.
"Huh. Với một lối vào
như thế, tôi cứ tưởng nó sẽ dẫn đến một nơi nào đó… xịn hơn chỗ này,” Regis nói
trước khi mắt cậu nhìn vào cánh cổng. “Ít nhất thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ
ra khỏi đây.”
"Đợi đã." Mắt tôi
đảo khắp phòng thí nghiệm. “Giọng nói trong đầu ta gọi ta là ‘Thực thể của
Aether và Da Thịt’.”
“Chắc chắn phải có gì đó khác
trong căn phòng này,” tôi nói khi mắt tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách của căn
phòng. "Ta đoán rằng nó sẽ không cho ta vào đây chỉ cho không thôi đâu."
"Đợi đã." Regis
nheo đôi mắt sắc bén. “Đó là lý do tại sao cậu không muốn quay trở về với những
ascender khác à? Cậu cho rằng một điều gì đó như thế này xảy ra ư?"
“Cũng có một chút,” tôi nói
trong khi đi qua lối đi giữa những chiếc bàn kim loại. “Có quá nhiều biến số mà
ta không thể hiểu được, chẳng hạn như việc tìm thấy con dao găm của anh trai của
Caera trong khu rừng của con rết đó. Nhưng điều chắc chắn ta biết đó chính là sự
hiện diện của ta sẽ ảnh hưởng đến tất cả các khu vực trong này, vì vậy có thể giả
định rằng bất cứ ai xây dựng các thánh tích này
chỉ muốn những thực thể liên quan đến aether vào được sâu trong đây.”
“Vậy còn tất cả những trường
hợp mà các người Alacryans có thể vào đây và mang về những thánh vật của các
pháp sư cổ đại để dâng cho Vritra trong quá khứ thì sao?” Regis nói. “Những
ascender kia có nhắc đến điều đó, và tôi thậm chí cũng có chút ký ức thoáng qua
về điều đó thông qua ký ức của Uto.”
Tôi dừng lại, suy nghĩ một
lúc trước khi lắc đầu. “Không có gì là chắc chắn cả. Mặc dù vậy, ta cho rằng
Thánh Tích này đã xuống cấp rồi. Các Thánh Tích có thể đủ mạnh để ngăn chặn các
asura thâm nhập vào, nhưng không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi, đặc biệt là
một thứ phức tạp như nơi này."
"Dù sao đi nữa, căn
phòng này không chỉ là một lối ra đơn giản như vậy đâu." Tôi quay về phía
người bạn đồng hành của mình. "Ngươi có biết các thánh vật trông như thế
nào không?"
“Ngoài lượng lớn aether được
giữ bên trong chúng ra, thì chúng có thể trông giống như bất cứ thứ gì, từ một
cuốn sách, một cổ vật, cho đến một khúc xương. Nhưng tôi biết rằng cái phù hiểu
simulet mà cô quần đ—Daria đã đề cập đến một vài lần được tạo ra bằng cách tận
dụng kiến thức có được từ một trong cái thánh vật đó,” cậu ta trả lời trước khi
ngẩng lên. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó trong căn
phòng này trước khi rời đi không?"
Có gì đó rất kỳ lạ ở căn
phòng này, nằm ở chỗ nó trông giống như một phòng thí nghiệm bình thường nhưng
lại thiếu đi các vật phẩm quan trọng. So sánh phòng thí nghiệm này với phòng
thí nghiệm của Gideon, ngoài những cái cốc thí nghiệm, khuôn và đồ vật lặt vặt
đầy rẫy khắp nơi khác, đó chính là sách.
Cho dù đó là sách giáo khoa
hay hồ sơ để lưu trữ luôn có rất nhiều giấy tờ vươn vãi khắp nơi. Tuy nhiên, ở
đây lại không hề có.
Khi Regis tiếp tục tìm kiếm quanh
phòng thí nghiệm, hy vọng tìm ra manh mối nào đó về vị trí hiện của chúng tôi,
tôi dùng cách khác để tìm.
Nhưng ngay cả với tầm nhìn
được cường hóa của mình, tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì làm bằng aether
ở đây ngoài cổng dịch chuyển.
Do tôi đã suy nghĩ quá nhiều
chăng? Giống như Regis đã nói, cuối cùng thì nơi này chỉ đơn giản là một con đường
để thoát Thánh tích thôi ư?
Tôi gần như từ bỏ khi Regis
nôn nóng chờ đợi bên cánh cổng, cái đuôi bóng mờ của cậu ta vẩy vẩy, thì tôi chợt
nhớ lại những lời giọng nói vang vọng trong đầu tôi.
Nó đã gọi tôi như một "thực
thể của aether", vì vậy có lẽ chỉ cố gắng phát hiện ra aether trong căn
phòng này là không đủ.
Không còn gì để mất, tôi giải
phóng một luồng khí aether, bao trùm căn phòng trong một áp lực ngột ngạt.
“Cái gì…” Regis cứng người,
bối rối trước hành động đột ngột của tôi cho đến khi căn phòng bắt đầu thay đổi.
Như thể mọi thứ mà tôi nhìn thấy, ngửi thấy và cảm nhận được trong căn phòng
này chỉ là ảo giác, rồi mọi thứ bắt đầu phai dần… kể cả sàn nhà.
Tôi bắt đầu rơi xuống, rồi
chợt dừng lại. Cảm giác như tôi giật mình tỉnh giấc sau một giấc mơ đang rơi xuống
thì chân tôi đột nhiên chạm vào một cái sàn chưa từng tồn tại một giây trước.
Tôi nghe thấy tiếng Regis giật
mình thốt lên, nhưng mắt tôi vẫn tập trung vào công trình trước mặt. Một cái bệ
cao vài mét với những dòng chữ cổ tự aether xung quanh nó. Bốn vòng sáng xoay
vòng mà không bao giờ chạm vào nhau trên các những viên đá phát sáng khắc những
chữ cổ tự rune phức tạp giống nhau bề mặt của nó.
Nổi ngay trên bệ đỡ ở giữa
quầng sáng bằng đá là một viên tinh thể nhỏ lấp lánh. Nó tỏa ra ánh sáng màu
hoa oải hương rực rỡ, và mặc dù trông nó có vẻ rất có giá trị, nhưng lượng
ather mà nó phát ra lại rất ít. Tuy nhiên, có một thứ gì đó trong căn phòng này
chứa một lượng aether không thể nào cân đo được.
Regis, mặc dù cảm nhận
aether của cậu ta không nhạy như tôi, nhưng cậu ấy cũng cảm nhận được điều đó và
cậu ta đi tìm kiếm khắp phòng.
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra
tình trạng xuống cấp của căn phòng này. Không giống như ảo ảnh về phòng thí
nghiệm kia, những bức tường đầy đá cổ tự rune đã bị nứt và sứt mẻ. Thậm chí còn
có một vài cái lỗ to bằng cỡ người trên mặt đất và trên những bức tường, đống gạch
vụn vẫn còn vương vãi trên sàn nhà.
Điều khiến tôi căng thẳng và
gần như sợ hãi là nguồn ather này không chỉ tỏa từ chỉ duy nhất một nơi. Nó
liên tục chuyển động và mặc dù tôi có thể cảm nhận được, nhưng đây là lần đầu
tiên tôi thực sự không thể nhìn thấy nó.
"Ai đó!" Tôi gầm
lên, mắt tôi cố gắng theo dõi đống aether di chuyển.
Đột nhiên, tôi có thể cảm thấy
nó đang tiến nhanh đến từ phía bên kia của căn phòng. Không thể biết thế lực vô
hình này mạnh đến mức nào, tôi vận aether và tung một cú đấm về phía trước.
Điều kỳ lạ là đáng ra sức mạnh
từ cú đấm của tôi hoặc phải đi xuyên qua không khí, hoặc trúng một thứ gì đó và
làm nó bay đi, hoặc làm bàn tay và cánh tay của tôi bị thương. Tuy nhiên, không
có điều nào trong số đó xảy ra.
Nắm đấm của tôi chắc chắn đã
trúng một thứ gì đó rắn chắc, nhưng có cảm giác như sức mạnh từ đòn tấn công của
tôi đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Và hiện ra trước mặt tôi, với
bàn tay nắm lấy nắm đấm của tôi, là một dáng người cao khoảng 2m.
“Chà, vậy là cậu có thể cảm
nhận được ta à,” giọng nói vang lên với một biểu cảm sốc.
Tôi rụt tay lại và lùi lại
trong khi Regis xuất hiện bên cạnh tôi, nhe răng nanh.
Bóng dáng người đó có màu
tím đục với mái tóc cắt ngắn cùng màu. Phần bộ phận duy nhất trông có vẻ nổi bật
hơn là những hình xăm dòng chữ cổ tự dài khắp cơ thể của dáng người đó. Hình
xăm đó thậm chí còn chạy dọc lên má và trán của bóng người đó, chỉ chừa lại mắt,
mũi, miệng và cằm.
Thực thể đó đang quan sát
tôi, lông mày nhíu lại và đôi mắt sáng rực lên. "Cậu có một lõi aether,
nhưng lại không có hình xăm aether nào để bảo vệ cơ thể mình."
“Hình xăm aether?” Tôi hỏi và
nhìn Regis một cách bối rối.
Đôi mắt thực thể đó nheo lại
một cách hứng thú. "Ta hiểu rồi. Một con người với cơ thể của một asura –
nói đúng ra là cơ thể của một con rồng. Thật là một hiện tượng bất thường chưa
từng có tiền lệ trước đây.”
Sinh vật đó nhìn xuống
Regis, người đang bối rối trước ánh nhìn của nó. Vẻ mặt kinh ngạc lại một lần nữa
hiện lên trên khuôn mặt của thực thể đó. "Còn cậu đây thì mang trong mình ấn
tự của sự hủy diệt, nhưng kiến thức về nó thì vẫn còn trong tâm trí con người
với cơ thể asura kia."
"Ngươi là ai?" Tôi
hỏi, aether vẫn đang vận trong tôi, sẵn sàng tấn công.
"Ta đã chờ đợi từ rất
là lâu rồi, nhưng những gì xuất hiện trước mắt ta bây giờ thật quả là một điều
mà ta chưa hề nghĩ là sẽ khả thi." Sinh vật đó vẫy tay, và tôi thấy mình
đang ở trong một khung cảnh rộng lớn không thể tưởng tượng được, toàn bộ nơi
này bao quanh bởi một mái vòm màu tím mờ. Còn thực thể đó, người vừa ở ngay trước
mặt tôi, giờ đã đứng cách đó vài thước và Regis thì đã biến mất.
"Ngươi đã làm gì với
Regis?" Tôi gầm lên, tìm kiếm bạn đồng hành của mình.
“Con cún ấy vẫn an toàn thôi.
Dù gì thì đây cũng là một thử thách về kỹ năng dành cho riêng cậu mà.” Thực thể
đó bước về phía tôi. “Ta biết cho đến nay, cậu đã phải trải qua nhiều thử thách,
nhưng ta thực sự hy vọng rằng cậu sẽ vượt qua được thử thách cuối cùng này.”
"Ngươi nói đúng. Kể từ
khi bị ném vào ngục tối trời đánh thánh đâm, quan âm ruồng bỏ này, có vẻ như tất
cả những gì ta phải làm là đối mặt với thử thách này sang thử thách khác."
Miệng tôi cong lên thành một nụ cười nhếch mép khi sự tức giận trong tôi dâng
lên. “Ít nhất lần này, không giống như những thứ quái dị khác mà nơi này đã tốt
bụng quăng vào ta, ngươi là thực thể có trí khôn có khả năng nói cho ta biết một
số câu hỏi đang làm ta bứt rứt.”
“Đương nhiên rồi,” thực thể
đó nói khi một ngọn giáo bằng aether hiện ra trên tay. "Tất nhiên là sau
khi cậu chứng minh được thực lực của mình trước."
Tôi đã rơi vào ngục tối cổ đại
này sau khi không thể bảo vệ được Dicathen. Những kẻ duy nhất tôi có thể đổ lỗi
lại quá xa tầm với của tôi, và những kẻ duy nhất tôi có thể trút giận là những
con quái vật khát máu trong này.
Bây giờ, đứng trước mặt tôi
là một thực thể có trí tuệ và sức mạnh tối thượng, tự cho mình là ‘thử thách cuối
cùng’.
Chứng minh thực lực cái đít ấy.
Tôi lao lên, cầm con dao găm
màu trắng trên tay. Lưỡi dao của tôi lao đến trục thương tím của gã, và một lần
nữa, lực tấn công của tôi lại bị vô hiệu hóa. Đây là một cảm giác khác biệt so
với khả năng thay đổi trọng lực của đối thủ mà Cylrit, retainer của Scythe Seris
đã thực hiện. Không hề có bất kỳ sự chậm trễ hoặc độ giật lùi mà tôi có thể lợi
dụng được.
Đòn tấn công của tôi chỉ đơn
giản là dừng lại ngay lập tức.
Lao vào đối thủ của mình,
tôi tiếp tục tung một đòn vào xương ức của tên này, vận aether liên tiếp nhanh
chóng qua cánh tay của tôi giống như tôi đã làm với Bùng Tốc để tối đa hóa sức
mạnh và tốc độ của mình.
Hệt như lần trước. Đòn tấn
công của tôi dừng lại ngay khi nó chạm vào bên dưới lồng ngực của thực thể này.
Tuy nhiên, tôi đã nhận thấy
một điều gì đó. Những chữ cổ tự trên từng inch cơ thể của thực thể này có hơi
phát sáng khi aether được truyền vào chúng.
Hai chúng tôi nhanh chóng tung
ra liên hoàn cước, với tôi là người tấn công. Sử dụng con dao găm của mình như
một phần mở rộng của cánh tay phải, tôi chém, đâm, đá và đấm với sự kết hợp mọi
đòn tấn công của mình với một cách thế phòng thủ hoàn hảo.
Để tránh né một loạt những vết
đâm mờ ảo từ ngọn giáo phát sáng của tên này, tôi dùng lòng bàn tay trái để
chuyển hướng đòn đánh cuối cùng xuống bên phải và lấy đà để tung ra một cú đâm
ngược vào đầu thực thể.
Y như tôi đã dự đoán, những dòng
chữ cổ tự ấy phát sáng một lần ở khu vực mà thực thể ấy biết tôi sẽ tấn công
vào. Và cũng như tôi đã dự đoán, mũi con dao găm của tôi chỉ lơ lửng ngay trên
tai phải của tên này thôi.
Thực thể đó vung ngọn giáo của
mình, lùi lại một khoảng cách giữa chúng tôi trước khi lao về phía tôi một lần
nữa. Trong khi khả năng phòng ngự vô hiệu tiện lợi đến khó chịu, tôi phải thừa
nhận rằng kỹ thuật dùng giáo của thực thể này là vô cùng đáng kinh ngạc.
Trục giáo ấy uốn cong như thể
nó được làm bằng gỗ, uốn vòng và uốn lượn trong không khí với mỗi cú đâm và chém
nhắm thẳng vào tôi, như thể ngọn giáo của ấy thực sự là sinh vật sống vậy.
Tuy nhiên, các kỹ năng kiếm
thuật của tôi cũng không có gì đáng để chê bai, và thể chất asuran của tôi cũng
càng nâng cao khả năng của tôi. Tôi cúi người, cản phá và chuyển hướng các đòn
tấn công ấy cho đến khi cả hai chúng tôi đều kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nhưng đó là những gì tôi muốn
thực thể ấy nghĩ.
Tôi đã nhận ra rằng cơ chế
phòng thủ vô hiệu hóa đòn tấng công kia không phải là tự động. Cách đôi mắt của
sinh vật đó liên tục theo dõi chuyển động của con dao găm của tôi để chặn nó lại
đã chứng minh điều đó.
Thực thế đó tung đòn, nhắm mũi
thương thẳng vào xương đòn trái của tôi. Thay vì bước qua một bên để né, tôi
cúi vai trái về phía trước và nắm lấy trục bằng tay trái. Trong khi kéo ngọn
giáo của thực thể đó về phía mình, tôi vận aether vào con dao găm ở tay phải của
mình.
Một lần nữa, những chữ cổ tự
rune lại phát sáng và tôi đã có thể cảm nhận được aether đang bảo vệ phần bụng
của tên đó. Và đương nhiên là làm đếch gì có vụ dễ ăn thế.
Thay vì tấn công vào bụng,
tôi đưa chân phải của mình về phía trước và đâm hụt qua trước khi móc cánh tay
phải của tôi vào ngay dưới nách thực thể.
Tên này sẽ không bao giờ ngờ
được cú quật qua vai cho đến khi tôi tỏa ra aether ra và buông dao găm của mình
ra và quật thẳng thực thể này xuống đất.
Theo sau đòn đó, tôi ngay lập
tức tập trung ather vào lòng bàn tay để chuẩn bị cho một cú nổ. Đột nhiên, tên thực
thể đã nằm trên mặt đất ngay trước mặt tôi, giờ đã cách xa hơn một chục thước.
“Cái quái gì thế,” tôi lẩm bẩm.
Thực thể đó bình tĩnh đứng dậy,
vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. "Rất tốt. Ta phải thừa nhận rằng thật xấu
hổ khi để cậu có thể tung trúng một đòn."
Lông mày nhíu lại trong tập
trung, rồi ông ta đâm cây giáo của mình về phía trước. Tôi tránh sang một bên,
hy vọng ngọn giáo của ông ta sẽ vươn về phía trước - dù sao thì ông ta cũng là
một người sử dụng được aether – nhưng rồi đầu vũ khí của ông ta biến mất và bỗng
một cơn đau nhói bùng lên từ vai tôi.
Mũi nhọn đã chĩa ra từ một
cánh cổng dịch chuyển được đặt ngay bên hông tôi.
‘Luôn thận trọng và chuẩn bị
trước các bất ngờ ập đến,’ tôi tự nhắc nhở mình.
Dựa vào aether để phục hồi vết
thương, tôi vận aether vào chân một lần nữa và lao về phía thực thể kia. Ngoại
trừ lần này, tôi sẽ không thể đến gần ông ta hơn nữa cho dù tôi đã chạy nhanh
và xa đến mức nào.
Thực thể đó đâm vào một cánh
cổng nhỏ trước mặt ông ta một lần nữa, nhưng lần này tôi đã có thể né được đòn
tấn công của ông ta nhờ vào một chút chậm trễ giữa sự dao động của aether và
lúc ngọn giáo xuất hiện từ cánh cổng.
“Kỹ thuật và sức mạnh thể chất
của cậu là hoàn toàn tuyệt vời, nhưng đòn tấn công của cậu trước đó chỉ là ăn
may thôi,” ông ta nói và chuẩn bị lao về phía trước một lần nữa.
Cúi đầu xuống, tôi giấu nụ
cười nhếch mép của mình, để dòng aether chảy tự do khỏi lõi của tôi. Tôi có thể
cảm thấy aether xung quanh phản ứng khi lượng aether khủng bố bùng ra từ khắp cả
cơ thể tôi.
Tôi chào đón cả luồng hơi ấm
quen thuộc lan tỏa từ lưng dưới và kiến thức tràn ngập trong đầu tôi.
Sau đó, tôi bước tới.
Chỉ trong duy nhất một bước
thần thánh đã đưa tôi đến sau lưng thực thể đó, với lượng aether khủng bố tỏa
ra khắp cơ thể tôi dưới hình dạng sấm sét tím.
“Cú này có ăn may nữa không?”
Tôi hỏi và đâm thẳng con dao găm vào lưng của thực thể.
[] [] []
#Darkie