26/8/21

Chapter 274: Tinh Thể

[] [] [] 

Cả khu vực màu tím mờ dần và biến mất đi, và tôi thấy mình đã trở lại căn phòng ẩn ban nãy. Thực thể mà tôi vừa chiến đấu cùng đã biến mất đi đâu đó, và tôi gần như không thể đứng vững, phản phệ nặng nhọc kinh khủng về cả tinh thần và thể chất của chữ cổ tự mới của tôi đang như những móng vuốt lạnh lẽo của nó bóp chặt lấy tôi.

Regis tiến về phía tôi, vẻ mặt xen lẫn sự kinh ngạc và lo lắng. “C-Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu có một chữ rune khác rồi á!”

"Ông ta đâu rồi?" Tôi nghiến răng hỏi, mắt tôi tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của thực thể màu tím kia nữa.

"Ông nào?" Regis bối rối lặp lại. “Cậu chỉ đứng ngây ra vài giây rồi bỗng đống tia sét màu tím kia bắt đầu bắn ra xung quanh cậu mà.”

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy aether hành động như vậy trước đây,” giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên trong khi Regis quay ngoắt lại để thấy rằng nguồn gốc của giọng nói, nhưng trước mắt chúng tôi không phải là thực thể kia… mà là viên pha lê lơ lửng trên đỉnh bệ đá.

“Thứ lỗi cho ta vì điều vừa rồi. Vì rằng ta không còn cơ thể vật chất nữa, nên ta đã đem cuộc chiến của chúng ta vào tâm trí của cậu,” viên pha lê nói, ánh sáng tỏa ra nhấp nháy tương ứng với từng lời nó nói.

Lông mày tôi nhíu lại. "Vì vậy, toàn bộ cuộc chiến đó đã thực sự không hề xảy ra ư?"

“Trí óc là một công cụ rất mạnh mẽ, ấy vậy mà ngay cả đám người asura hiếm khi rèn luyện đầu óc của mình, thay vào đó bọn chúng lại lựa chọn trau dồi cơ thể và lõi của mình,” viên pha lê trả lời với một giọng điệu khá chế giễu. "Nhưng cậu lại rất khác biệt - theo nhiều nghĩa."

“Ờ thì cái cậu công túa này đúng thật có hơi kỳ quặc,” Regis đồng ý và gật đầu.

Ngay cả khi tôi phải thừa nhận rằng bản thân tôi cũng thật sự có hơi xíu kì quặc thật. Tuy nhiên, tôi có rất nhiều câu hỏi và muốn tiếp tục. "Thế giờ sao? Tôi đã vượt qua ‘thử thách cuối cùng’ của ông chưa, hay còn gì nữa? ”

"Việc ta đã chọn để nói chuyện với cậu có nghĩa là cậu đã vượt qua thử thách rồi," viên tinh thể trả lời. "Trận đánh nhỏ đấy chỉ là để thỏa sự tò mò và buồn chán của ta thôi, và cậu đã xuất sắc thỏa mãn cả hai điều đó."

Cho dù có là Gia tộc Indrath hay Gia tộc Vritra, asuras và những thực thể tối cao hơn, tất cả đều dường như luôn thích thỏa mãn sự buồn chán của họ mà không cần quan tâm đến người còn lại.

“Thật không ngờ rằng cậu lại có thể tiếp nhận được cổ tự aether, mà lại còn thuộc nhánh không gian nữa chứ,” viên tinh thể tiếp tục. "Nói cho ta nghe. Làm thế nào mà cậu lại có thể kiểm soát dòng chảy của aether trong cơ thể mình với độ chính xác cao đến như vậy? Có phải do cơ thể của asura đã hỗ trợ cậu không? ”

Mắt tôi nheo lại. "Tôi không có bất kỳ lý do gì để trả lời câu hỏi của ông cả."

Regis nhìn lại tôi với một chút hoảng sợ. “Ar-Grey. Cậu đang làm gì thế? Đừng có tỏ ra bất kính với viên tinh thể biết nói chứ.”

"Không. Chủ nhân của cậu nói đúng,” viên tinh thể nói với Regis trước khi nói với tôi. “Grey, phải không? Trước đó, cậu đã nói rằng cậu muốn câu trả lời. Ta tin rằng những gì được lưu trữ trong thứ tinh thể tàn dư này chắc chắn sẽ thứ mà cậu sẽ muốn. Tất cả những gì ta yêu cầu là cậu hãy thỏa mãn sự tò mò của ta trong vài phút nữa thôi."

“Ông nói rằng tôi đã hoàn tất thử thách của ông, đúng không. Do đó, không phải là tôi xứng đáng có được bất kỳ thứ gì mà ông hứa sẽ đưa cho tôi dù cho tôi có trả lời hay không à?” Tôi phản đối, mệt mỏi với những trò đùa của ông ta.

Viên tinh thể dừng lại, bề mặt phát sáng của nó mờ đi trong vài giây trước khi nó lên tiếng trở lại. "Được rồi. Ta có thể cho cậu thêm một món quà nhỏ từ đồng hương của ta.”

Liếc nhìn Regis, tôi thở dài và bắt đầu kể về hành trình của mình sau khi đến được đây. Tôi nói với viên tinh thể về những con thú mà tôi phải chiến đấu, những thử thách tôi phải vượt qua và những gì tôi cần phải làm một khi tôi ra ngoài. Tuy nhiên, tôi đã bỏ qua bất kỳ mối quan hệ nào của mình với Gia tộc Indrath vì lý do rõ ràng.

***

"Thật thú vị! Cậu không chỉ có thể tạo ra một lõi aether mà còn có thể cố tình chỉnh sửa các mạch aether của riêng mình để kiểm soát lượng aether. Quả thật là phải có cơ thể của một asura thì mới có thể làm được điều đó,” viên tinh thể nói, ánh sáng của nó rung lên đầy phấn khích.

“Vậy đó là tác dụng của các hình xăm trên người ông, phải không? Chúng có công dụng giúp ông có thể kiểm soát luồng aether, nhỉ?” Tôi xác nhận.

"Chính xác. Mặc dù thần dân của chúng ta đã thành thạo việc sử dụng hình xăm aether để thu hút và vận aether, nhưng khả năng có thể thực sự làm chủ và và tinh thông Thần Tự (Darkie: well thì thần tự khác cổ tự nhé, nghe tên là biết nó mạnh hơn rồi) — chẳng hạn như thần tự nhánh không gian mà cậu vừa nhận được — chỉ có đạt được qua kiến thức thông thái sâu sắc.”

“Vì vậy, cái thứ Thần tự này xuất hiện là bởi vì tôi đã có được kiến thức tinh thông về một khía cạnh nhất định của aether, phải không? Mà bởi ai, hoặc cái gì?” Tôi hỏi. "Có một vị thần quyền năng hơn cả asura đang ban cho những thứ này à?"

“Thông tin đó không được lưu trữ trong ta,” viên tinh thể trả lời. “Nhưng aether ở xung quanh chúng ta, và nó hoạt động theo những cách không thể tưởng tượng được. Con đường giành lấy quyền lực tối thượng của aether hoàn toàn khác nhau đối với mọi người, và cậu — cho đến nay — là khác biệt nhất.”

"Tại sao lại thế?" Regis hỏi.

“Bởi vì chúng ta bị giới hạn bởi cơ thể con người của chính mình. Hầu hết chúng ta chật vật không phải là vì không thể hiểu được sâu sắc về aether, mà là không thể tìm ra cách để khiến cho cơ thể mỏng manh của chúng ta có thể chịu được gánh nặng của việc sử dụng aether.”

“Chỉ là ta đoán thôi, nhưng ta tin rằng chữ cổ tự mới của cậu mang hình dáng của tia chớp không phải vì nó là tia chớp, mà vì đó là cách mà cậu khái niệm hóa về nhánh cụ thể của aether này,” viên tinh thể tiếp tục.

"Vì vậy, những con rồng của Gia Tộc Indrath đã không thể làm được những gì mà đồng hương của ông, hoặc tôi có thể làm?" Tôi hỏi. “Họ có thân xác và tinh thần cứng rắn đủ để sử dụng aether, nhưng lại không có kiến ​​thức và hiểu biết sâu sắc để khái niệm hóa aether thành của riêng họ, phải không? ”

Tôi cảm thấy sởn cả tóc gáy khi một áp lực nặng nề tràn ra từ viên tinh thể.

“Đám súc vật đó không xứng đáng với danh hiệu asura vì những hành động man rợ tày đình mà chúng đã phạm phải. Lòng tham lam vô đáy của bọn chúng đối với kiến ​​thức của chúng ta, và nỗi lo sợ rằng chúng ta có thể vượt qua vị thế của bọn chúng trong tư cách là những người có thể sử dụng được aether thực sự đã khiến bọn chúng không chỉ tàn sát đồng hương của chúng ta, mà còn bắt sống nhiều pháp sư mạnh nhất của chúng ta với tham vọng để tra tấn và học hỏi.”

Đôi mắt tôi mở to trước cơn tức giận bùng nổ đột ngột của viên tinh thể. Tôi không biết phải tin bao nhiêu, nhưng nếu những gì nó nói đều là sự thật, thì Gia Tộc Indrath cũng chẳng tốt lành hơn Agrona và Gia tộc Vritra là bao.

Tôi rất muốn cãi lại - rằng không phải tất cả loài rồng đều như vậy. Sylvia và Phu nhân Myre là một trong những loài rồng tốt bụng nhất mà tôi từng gặp và đã dạy tôi rất nhiều điều hữu ích. Nhưng ý nghĩ về Sylvia lại làm dấy lên những nghi ngờ mới. Qua tin nhắn cuối cùng của bà ấy, có vẻ như thậm chí bà ấy cũng phải coi thường chính gia tộc của mình. Có phải những dòng chữ cổ tự vàng trên người bà ấy là mô phỏng theo của những kiến thức của những pháp sư cổ đại này ư?

Cắn lưỡi, tôi nghiêm nghị gật đầu.

Viên tinh dường như đang nghiên cứu tôi, rồi nó lên tiếng một lần nữa. “Ta xin lỗi vì đã nổi nóng. Không chỉ có mỗi kiến ​​thức của ta đã được lưu trữ ở đây, mà còn cả cảm xúc của ta nữa. Như cậu đã đoán được, Gia tộc Indrath — cùng với phần còn lại của đám asura bị dắt mũi tin rằng bọn ta là một mối đe dọa có khả năng hủy diệt thế giới—đã thành công trong tội ác diệt chủng của chúng, nhưng chúng sẽ không bao giờ tiêu diệt được kiến ​​thức của bọn ta cả.”

"Vì thế các ông đã cho xây dựng Thánh tích này để không cho các asura thâm nhập vào ư?" Tôi hỏi.

"Thánh tích?"

“Đó là tên mà các người thám hiểm ở đây gọi nơi này,” tôi giải thích.

“Thật là một cái tên phù hợp. Đúng vậy. Nơi này là thành quả miệt mà của hàng trăm pháp sư thành thạo trong hàng loạt các nhánh aether khác nhau, như cậu có thể hình dung. Nhánh không gian, thời gian và sự sống đều hoạt động khác nhau ở đây, và phần lớn là do trải qua nhiều thời gian, chứ không phải do thiết kế của chính chúng ta,” viên pha lê nói với một chút tự hào.

"Mặc dù nền văn minh của bọn ta bị cướp bóc và thiêu rụi, chúng ta đã có thể tạo ra một hệ sinh thái tách biệt với phần còn lại của thế giới này, một hệ sinh thái mà đám asura kia không bao giờ có thể chạm tới."

“Tôi không hiểu làm thế nào mà bất kỳ điều này lại có thể xảy ra. Với hàng trăm pháp sư aether, làm thế nào mà các người lại thua được?” Tôi hỏi, bối rối hơn trước. “Ngoài ra, làm thế nào để người của ông có thể tạo ra một nơi chỉ những thực thể hạ đẳng hơn mới được phép vào, trong khi Gia tộc Indrath, dù khả năng thao túng aether có chút hạn chế, lại không thể xâm nhập vào được.”

“Ta không có quyền trả lời câu hỏi đấy,” viên pha lê nói. "Và bọn ta đã có thể làm được như vậy với nỗ lực xương máu của rất nhiều pháp sư nhánh không gian."

Sự thất vọng dâng lên trong thâm tâm tôi và Regis cũng cảm nhận được điều đó. Cậu ta dùng đuôi đánh nhẹ vào chân tôi.

“Được rồi,” tôi tập trung. “Thế còn những người hạ đẳng đang lùng sục nơi này, cố tìm kiếm bất cứ thứ gì đó với hy vọng trở nên mạnh mẽ hơn và tìm thấy những phần kiến ​​thức mà mấy người đã lưu trữ ở đây để mang về các asura mà họ phục vụ?”

“Như cậu rất có thể đã tận mắt chứng kiến, bọn ta đã nghĩ ra rất biện pháp đề phòng cho những trường hợp bất ngờ đó—”

“Chà, những biện pháp đề phòng đó của mấy người đang dần bại lụi rồi,” tôi cắt ngang. “Mặc dù nó cũng có chút tác dụng, nhưng như tôi đã nói, một vị thần của Gia tộc Vritra đã gần đạt được những tri thức của tộc người các ông biết về aether bằng cách cho những con người hạ đẳng vào trong các thánh tích này thay cho y.”

“Nếu là vậy thì cậu phải thông thạo aether nhanh hơn bọn chúng. So với asura, người thậm chí không có khả năng xâm nhập vào nơi này, thể chất và kiến thức sâu rộng của cậu là một lợi thế cực kỳ to lớn,” Viên tinh thể trả lời.

"Thế là vẫn chưa đủ. Agrona đã sống hơn tôi hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn năm rồi!”

Tinh thể mờ đi. "Nhưng bất chấp tất cả những điều đó, cái tên Agrona này vẫn coi cậu là một mối đe dọa, phải không?"

Tôi cau mày. “Ừ thì đúng vậy. Nhưng-"

“Vậy thì vẫn còn hy vọng. Điều đó có nghĩa là cậu vẫn có khả năng thành công."

Cảm giác như tôi đang nói chuyện với một tảng đá vậy. Chà, mà về lý thuyết thì cũng không khác cho lắm…

“Việc của ta không phải là hướng dẫn cậu, cũng chẳng phải trấn an cậu. Ta không có quyền kiểm soát kết quả của Vận Mệnh, mà chỉ có thể đẩy nó nghiêng về phe chúng ta thôi,” tảng đá nói, như thể cảm nhận được sự thất vọng của tôi. “Và đó là lý do tại sao cậu sẽ nhận được những thứ này…”

Đột nhiên, những quầng sáng của đá xoay quanh viên tinh thể dừng lại và một tia sáng tím bao trùm lấy tôi trước khi tôi có cơ hội phản ứng.

Một cảm giác ngứa ran nhẹ tỏa ra từ cẳng tay phải cũng như dọc sống lưng, nhưng điều đó cũng chỉ kéo dài trong giây lát. Ánh sáng mờ đi, và điều đầu tiên tôi cảm nhận thấy là một chữ cổ tự rune màu đen chạy dọc bên trong cẳng tay. "Cái này là cái gì?"

“Cái đó…” viên pha lê nói, “là một kho chứa không gian được khắc trực tiếp vào cánh tay của cậu. Cậu đã đề cập với ta về khả năng phục hồi của cậu, vì vậy cái cổ tự này hơi đặc biệt ở chỗ là ngay cả khi cánh tay của cậu bị cắt đi, miễn là nó được mọc lại thì cổ tự này sẽ luôn tồn tại với cậu.”

"Vậy là không ai có thể lấy trộm được bất cứ thứ gì được cất giữ bên trong đó ư?" Regis hỏi, dùng chân kéo cánh tay tôi xuống để cậu ta có thể nhìn rõ hơn.

“Chính xác,” viên pha lê trả lời. “Mặc dù điều đó sẽ làm giới hạn không gian chứa, nhưng ta cho rằng nó vẫn chứa được cả khối đồ đạc vô tri hoặc thi thể đấy.”

Mắt tôi nghiên cứu những hình dạng hình học phức tạp của cổ tự chạy dọc cánh tay tôi. "Thứ này…"

“Cậu cũng đã nói với ta rằng các cái gã asura mà cậu đang đối mặt này đã tạo ra cả một nền văn minh các pháp sư với những phép thuật cơ bản in dọc sau lưng họ để hỗ trợ họ sử dụng phép thuật. Để cậu có thể hòa nhập với đám người này tốt hơn, ta đã khắc một số chữ cổ tự vô dụng xuống lưng cậu, đại khái miêu tả rằng các phép thuật aether của cậu thuộc một nhánh phép thuật mana thuần túy quý hiếm,” viên pha lê giải thích. "Ta không chắc bọn chúng có thể đọc hình xăm tốt đến mức nào, nhưng ít nhất thứ này sẽ giúp cậu sử dụng vài phép aether thuật cơ bản mà không dấy lên quá nhiều nghi ngờ."

"Ồ. Bây giờ cậu hoàn toàn là một người Alacryan rồi,” Regis trêu chọc, dùng chân để nhấc áo của tôi lên.

Bắn cho người bạn đồng hành của mình một cái lườm, tôi hất chân cậu ta ra.

"Nhưng hãy cẩn thận. Nếu cậu sử dụng Thần Tự thì nó sẽ in hằn lên những chữ cổ tự giả này,” viên pha lê cảnh báo.

Tôi gật đầu hiểu ý, lần đầu tiên tôi thể hiện sự tôn trọng. “Thật lòng cảm ơn ông. Cả hai món quà này sẽ giúp ích tôi rất nhiều.”

“Đừng cảm ơn ta vội. Món quà thực sự đang nằm trong kho lưu trữ vô cùng lớn trên tay cậu. Nó chứa những thông tin chi tiết cần thiết để mở khóa một thần tự khác”.

Đôi mắt tôi mở to và tôi vội vàng rút món đồ duy nhất ra khỏi kho chứa không gian. Một viên đá hình khối nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, ngoài hình dáng và trọng lượng nặng đến khó tin, thì nó chẳng có gì nổi bật.

Tuy nhiên, tôi vẫn hào hứng với khi nghĩ rằng mình có thể mở khóa một thần tự khác mà không cần cố gắng tự học một cách mù quáng.

“Thứ này có dạy cho tôi cách tạo ra một vũ khí aether như ông đã có thể làm không? Hay nó có thể vô hiệu hóa đòn tấn công không?” Tôi thử đoán dựa trên những khả năng mà ông ta đã sử dụng trong trận chiến của chúng tôi.

Tinh thể sáng lên. "Không. Mà nó sẽ là thứ còn đáng giá hơn một khi cậu có thể giải mã nó.”

"Giải mã?" Regis hỏi. "Vậy là cái tảng đá đó không đưa cho Grey một thần tự liền hả?"

“Nếu mà đơn giản như thể thì ta chắc chắn rằng gia tộc Indrath hoặc Vritra đã kiểm soát được Vận Mệnh từ lâu rồi,” viên pha lê trả lời. "Không. Chỉ có thể dùng đầu óc để đạt được kiến thức ẩn sâu trong nó, và đó là điều mà ngay cả ta cũng không thể giải mã được khi vẫn còn sống."

“Bộ tôi không thể đổi cổ vật này với một thứ khác có thể mang lại cho tôi các khả năng mà tôi nói ban nãy à?” Tôi hỏi. “Học cách triệu hồi vũ khí hoặc có thể vô hiệu hóa các đòn công vật lý sẽ rất hữu ích trong việc đường đầu với Alacryans và Vritra đấy.”

“Hai kỹ năng đó chỉ là những nhánh nhỏ khác mà ta tin rằng cậu có thể tự mình học được,” viên pha lê nói. “Mặt khác, thứ cổ vật đó chứa kỹ năng khác cực kỳ mạnh mẽ, thứ sẽ hỗ trợ cậu rất nhiều trong các khu vực của ‘Thánh tích’ này mà cậu vẫn chưa tới, và nó cũng giúp cậu lật ngược tình thế trong trận chiến sắp tới.”

Tôi cất cổ vật đó trở lại trong túi không gian cùng với viên đá Sylvie. “Được rồi, nhưng ông cũng vừa nói rằng ngay cả chính ông cũng không thể giải mã được thứ này. Nên ít nhất ông có thể giúp tôi tìm hiểu cách triệu hồi vũ khí aether— ”

Đột nhiên, chúng tôi trở lại phòng thí nghiệm, cả hai chúng tôi đang đứng trước cánh cổng như màn kính kia.

"Bộ cậu thực sự phải trả giá với viên đá có tri thức cổ xưa đó luôn hả?" Regis thở dài, lắc đầu.

“Ít nhất ta cũng đã có thể nhận thêm được đồ xịn còn gì?” Tôi cự.

Với tất cả những gì tôi đã trải qua kể từ khi đặt chân đến Thánh Tích này, tôi vẫn không biết mọi chuyện sau này sẽ ra sao hết. Agrona sẽ không dừng lại cho đến khi y thành công trong việc đạt được kiến thức uyên thâm về Vận Mệnh, và không biết liệu gia đình tôi, Tess, Virion - những người khác mà tôi quan tâm - có được an toàn hay không.

Tuy nhiên, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, và giờ tôi đã có một số nhiệm vụ quan trọng mà tôi cần phải hoàn thành.

Regis quay lại, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. "Mà làm thế nào cậu có thể đạt được kiến thức sâu rộng về một nhánh aether được?"

“Là kỹ năng Bùng Tốc đấy,” tôi trả lời với một nụ cười tự mãn. “Hóa ra kỹ năng mà ta phát triển vài năm trước lại là bước đầu tiên để đạt được kiến thức sâu rộng về nhánh aether cụ thể.”

Regis nghiêng đầu. "Chơi chữ đấy à?"

Tôi cau mày. "Chơi chữ gì?"

“Bước… thôi dẹp đi.” Regis thở dài. "Vậy, lần này có gì khác biệt so với Bùng Tốc ban đầu?" (Bùng Tốc = Burst Step)

Mặc dù khó giải thích bằng từ ngữ, nhưng tôi cố mô tả lại cảm giác mà tôi đã cảm thấy khi sử dụng Bùng Tốc với con quái vật khổng lồ canh giữ tòa tháp. Thay vì chỉ kích thích những phần cơ thể cần thiết để thực hiện ‘bước’ đó, tôi đã vận aether vào khắp toàn bộ cơ thể mình. Khác với khi tôi sử dụng Aether để cường hóa bản thân, kiến ​​thức chuyên sâu mà tôi có được đã hướng dẫn tôi. Gần giống như điều chỉnh tần số của aether vào một kênh cụ thể trong một tích tắc, cho phép tôi dịch chuyển xuyên không gian để đến một vị trí được xác định trước.

Đúng như dự đoán, giải thích xong trông mặt Regis còn ngu hơn lúc chưa giải thích. (Darkie: yeah, same) Nếu không có những kiến thức sâu rộng mà tôi đã đạt được tại thời điểm đó, có lẽ tôi cũng sẽ trưng ra bộ mặt tương tự. Sau khi hiểu rõ về cổ tự hủy diệt và kỹ năng nhánh không gian này, tôi có thể hiểu tại sao nỗ lực tra tấn các pháp sư cổ đại để chiếm đoạt kiến thức sâu rộng của Gia Tộc Indrath đều không có kết quả khả quan.

Không phải là họ không muốn giải thích, mà là họ không thể. Ngay cả các kỹ năng mới nhất này cũng khác với khi tôi sử dụng 100% công lực của ý chí rồng của Sylvia.

Khi tôi sử dụng kỹ năng Bùng Tốc bằng mana hồi đó, đó là tôi ‘gấp’ không gian lại và thực hiện một “bước” đi qua nếp gấp đó để thu hẹp một khoảng cách không tưởng.

Còn lần này, mặc dù cũng có một kết quả tương tự, nhưng quá trình lại khác xa hoàn toàn. Tôi không điều khiển không gian xung quanh mình, mà điều khiển cơ thể của tôi rung động aether đến mức có khả năng len lỏi qua không gian với tốc độ gần như tức thì.

“Nói túm cái quần lại, nó giống như Bùng Tốc 2.0,” Regis nói.

“Nó không phải là dịch chuyển tức thời, nhưng ta muốn nói rằng nó ở một cấp độ cao hơn nhiều so với Bùng Tốc”.

Đuôi của Regis bắt đầu vẫy. “Kiểu như… Divine Step?”

Tôi thở dài một hơi. “Bộ ngươi phải đặt tên cho mọi thứ à? Ngươi có nghĩ rằng như thế có hơi khinh thường kỹ năng của ta không? "

“Chỉ khi cái tên đó dở òm thôi,” cậu ta trả lời. "Hmm... Asura Step?"

Tôi nhướng mày. "Kẻ thù của chúng ta, những kẻ mà chúng ta cần phải đánh bại, là các asura đấy."

“Cậu nói đúng,” cậu ta nói trước khi mắt sáng lên. “Ồ! God Step (Thần Tốc).”

Tôi suy nghĩ một lúc trước khi một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi. “God Step (Thần Tốc).… Ta thích nó.”

"Tuyệt vời!" Regis nhảy cẩng lên, biến mất vào sau lưng tôi. "Đã sẵn sàng đi thăm quan Alacrya chưa, Công túa?"

Hít một hơi thật sâu, tôi đối diện với cánh cổng, nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía bên kia. Tôi cần phải thực hiện từng bước một. Bắt đầu với điều này.

"Tất nhiên rồi."

[] [] []

#Darkie