[] [] []
Giọng Caera trở nên lạnh
lùng một cách đầy nguy hiểm khi cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. "Ta hỏi
lại... tại sao ngươi lại sử dụng con dao găm của anh trai ta?"
“Trả lời đi, Ẻo Lả,” Taegen
nhấn mạnh với giọng ra lệnh.
Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy
tiếng Regis khúc khích trong đầu, nhưng cũng có thể là một trong những người Ascender
(Thăng Thiên Giả) khác xung quanh chúng tôi. Dù thế nào thì tôi cũng ngày càng
mất kiên nhẫn với tình hình hiện tại. Mặc dù tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi
nhìn thấy những người khác trong những tàn tích hoang vắng đầy quái thú này,
nhưng mọi chuyện đã nhanh chóng trở nên phiền phức hơn là thoải mái khi ở bên bọn
họ.
"Có muốn kiểm tra xem
lưỡi kiếm của anh có nhanh hơn dao của tôi không hả, kiếm sĩ?" Tôi thách
thức, quay lại nhìn thẳng vào mắt của bọn họ.
Tôi cảm thấy Taegen đang cố
gắng cạy tay tôi ra khỏi cổ họng Caera, nhưng tôi vẫn dán chặt mắt vào tay kiếm
sĩ, ánh mắt quyết liệt không hề nao núng.
Sau một hồi lưỡng lự, tay kiếm
sĩ buông kiếm xuống và giơ hai tay lên. Taegen buông tay và miễn cưỡng lùi lại.
Tuy nhiên, bất chấp tình trạng hiện tại, ánh mắt của Caera vẫn chẳng hề dao động,
như thể cô ta vẫn mong đợi một câu trả lời từ tôi.
“Tôi đã tìm thấy nó trên một
trong những tầ - khu vực tôi đã trải qua trước khi đến đây,” tôi trả lời.
Khuôn mặt của Caera là hỗn hợp
các biểu cảm khác nhau; vừa có vẻ vừa lo sợ, vừa hạnh phúc, vừa suy sụp nhưng
cũng vừa tràn đầy hy vọng.
Cô mở miệng định nói nhưng lại
do dự, sợ hãi trước những gì mình có thể nghe thấy.
Ánh mắt tôi lướt qua Taegen
và tay kiếm sĩ. Đôi mắt của họ như ám chỉ rằng họ vẫn đang tìm kiếm cơ hội để tấn
công, nhưng tôi không bận tâm điều đó. Sau cùng thì cả hai bọn họ đều ưu tiên sự
an toàn của Tiểu thư Caera kia hơn bất cứ điều gì khác.
Thở ra một hơi, tôi nói.
“Tôi sẽ kể cho cô nghe tôi đã phải đối mặt với thứ gì ở nơi mà tôi tìm thấy con
dao găm này, và tôi thậm chí sẵn sàng trả lại nó… nhưng tôi muốn trao đổi.”
“Chúng tôi không mang theo
tiền vào Thánh Tích, và chúng tôi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ chiến công nào,
nhưng một khi chúng ta rời khỏi đây, nếu anh đi cùng—”
Tôi lắc đầu, cắt lời cô ấy.
“Tôi không cần tiền hay những chiến tích kia. Tôi chỉ muốn một số câu trả lời
thôi. ”
***
Bốn người chúng tôi đi ra khỏi
tầm tai của những người Ascender (Thăng Thiên Giả) khác, ngay sau đó tôi thả
tay nắm lấy cổ tay Caera và đặt con dao găm trở lại trong vỏ bọc của nó.
"Chúng ta bắt đầu chứ?"
Tôi hỏi, bình tĩnh nói về bộ ba chỉ cách đó vài bước chân.
Tôi có thể thấy cơ thể của
Taegen cứng hẳn lên, các đường gân trên cơ bắp của ông ấy dường như căng cứng
theo đúng nghĩa đen khi ông ấy chuẩn bị tinh thần cho bất cứ câu hỏi nào tôi có
thể ném vào họ.
Thở dài một hơi, tôi ngồi xuống
nền đất cứng.
Đôi mắt của tay kiếm sĩ nheo
lại quan sát tôi. “Đáng ra anh có thể bắt Tiểu thư Caera làm con tin và chỉ đơn
thuần là buộc bọn tôi phải trả lời. Điều gì khiến bọn tôi không chỉ đơn giản là
giết anh ngay và lấy lại những gì thuộc về Thượng huyết tộc Denoir một cách hợp
pháp?”
“Arian, đủ rồi. Cả hai chúng
ta đều có những thứ mà chúng ta muốn ở nhau,” Caera nói cộc lốc.
Nếu đám Alacryans gọi gia
đình là "huyết tộc", thì "thượng huyết tộc" có nghĩa là
Caera xuất thân từ quý tộc nhỉ? Cũng hợp lý khi cô ta có hai chiến binh bảo vệ
có khả năng chiến đấu rất cao cường, và sẵn sàng liều mạng vì cô ấy.
“Ba người các người dường
như quá ‘quý tộc’ để làm một điều thô thiển như thế trừ phi… tiểu thư Caera đây
đang gặp nguy hiểm,” tôi nói, nhìn họ đầy hiểu biết. “Bên cạnh đó, tôi có thể đảm
bảo với anh rằng việc giết tôi không bao giờ có chuyện ‘đơn giản’ như anh nói vậy
đâu.”
“Chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi
của anh trong khả năng có thể,” Caera nói, đồng thời ngồi bằng gót chân. Ngay cả
ngoài kiếm thuật tinh tế và điêu luyện của cô ấy ra, mỗi chuyển động và hành vi
của cô ấy đều toát lên rằng cô ấy đã được dạy dỗ rất nghiêm ngặt về phép hành xử
và phép xã giao.
Tôi dừng lại để suy nghĩ một
lúc trước khi nói lại. “Tôi sẽ hỏi một loạt các câu hỏi, một số mà tôi đã biết câu
trả lời và một số câu mà tôi thực sự muốn có câu trả lời—các người sẽ không biết
câu nào là câu nào. Các người cũng không có quyền thắc mắc, và nếu các người
không biết, chỉ cần nói không biết. "
Taegen khoanh chân ngồi xuống
đất và trừng mắt nhìn tôi. “Nhanh lên đi, Ẻo Lã. Chúng ta đang lãng phí khoảng
thời gian nghỉ ngơi của mình trước đợt tấn công tiếp theo. "
Lần này, tôi chắc chắn đã
nghe Regis bật cười.
"Chúng ta phải vượt qua
bao nhiêu khu vực nữa cho đến khi có thể rời khỏi Thánh Tích này?" Tôi hỏi.
“Số lượng và độ khó thay đổi
tùy thuộc vào các Ascender (Thăng Thiên Giả) vì Thánh Tích sẽ điều chỉnh độ khó
theo khả năng của Ascender (Thăng Thiên Giả) riêng biệt trong nó,” Caera trả lời
ngay lập tức.
"Nếu như vậy, làm thế
nào để các tổ đội có thể cùng xuất hiện trong cùng một khu vực nếu mọi thứ thay
đổi tùy thuộc vào từng Thăng Thiên Giả riêng biệt?"
“Sử dụng phù hiệu simulets,”
tay kiếm sĩ trả lời đơn giản.
Tôi thở dài một hơi. “Mấy thứ
phù hiệu ‘simulet’ này hoạt động ra sao?”
Caera nghe một lần nữa và trả
lời. “Nếu tôi nhớ không lầm, cô pháp giới sư kia cũng đã từng đề nghị cho anh một
cái. Giữ một cái được đồng bộ hóa với các phù hiệu còn lại của do các thành
viên trong nhóm nắm giữ sẽ đảm bảo rằng cổng mà các thành viên băng qua sẽ dẫn
đến cùng một khu vực, mặc dù độ khó vẫn được xác định bởi sức mạnh của những Thăng
Thiên Giả đó. ”
Tôi gật đầu trước khi hỏi
câu tiếp theo. "Tại sao các Thăng Thiên Giả lại vào những Thánh Tích
này?"
Taegen tức giận hẳn lên.
“Ngay cả những đám lính vô năng cũng biết th—”
"Taegen." Giọng
Caera đanh thép, đủ để khiến gã pháp sư cơ bắp to lớn nhanh chóng ngồi xuống đất
với người còn lại.
“Chỉ những pháp sư mạnh nhất
mới được Scythe trong vùng trị của mình trao tặng danh hiệu ‘Thăng Thiên Giả’
thì mới được phép đi khám phá Thánh Tích. Đổi lại, những Thăng Thiên Giả đó có
thể tìm vô số kho báu mà trên kia sẽ không bao giờ tìm thấy được, chúng được gọi
là các chiến công. Hơn nữa, nếu có thể tìm thấy một thánh vật của các pháp sư cổ
đại và trao cho Scythe của anh, người ta đồn rằng người Thăng Thiên Giả đó sẽ
được đưa đến diện kiến các Đấng Trị Vì hùng mạnh và được ban tặng một ấn Religa
cực kì mạnh mẽ,” Caera giải thích.
“À, là các Vritra,” tôi khẳng
định.
Đôi mắt của Caera liếc nhìn
sắc lẹm nhưng không nói gì trước câu trả lời của tôi.
Tôi nhớ lại một số cuộc chiến
của tôi với đám quân Alacryan ở Dicathen. Tôi không thể chỉ hỏi những câu hỏi
"cơ bản" này mãi thôi được. Nhớ lại cái tên quý tộc Alacryan mà tôi
đã tra khảo trong rừng Elshire, tôi hỏi, "Sức ảnh hưởng của... huyết tộc
Vale?"
Ánh mắt của Arian trở nên tò
mò và trả lời. “Huyết tộc Vale là một trong số ít huyết tộc quân sự ở Etril, vì
vậy so với những huyết tộc mang tên khác trong một vùng trị chỉ nổi danh nhờ
các trang trại của họ, nên huyết tộc Vale có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng xét về tầm
ảnh hưởng ở Alacrya nói chung ư? Bọn họ… chẳng thể sánh bằng một góc nếu so với
các thượng huyết tộc.”
Việc đề cập đột ngột đến một
huyết tộc cụ thể hẳn đã khiến họ bị loại bỏ các nghi ngờ vì họ đã bắt đầu trả lời
các câu hỏi sau của tôi một cách nghiêm túc hơn.
Bất chấp những điều kiện tôi
đã đặt ra cho việc ‘đặt câu hỏi’ này, những gì tôi có thể hỏi để tìm hiểu thêm
về lục địa Alacrya này là cực kỳ hạn chế. Thay vào đó, tôi cố gắng tìm hiểu
thêm về hệ thống ma thuật mà Agrona đã thiết lập ra ở Alacrya.
Những câu hỏi này dường như không
dấy lên bất kì nghi ngờ nào cho cả ba người họ, vì tôi đã có một số kiến thức
cơ bản nhờ việc tra khảo tên Steffen Vale khi còn ở Elshire. (Darkie: Đọc lại chap 196: Tra Khảo)
Thật thú vị là, 'hệ thống ấn
sức mạnh’ của bọn chúng phần lớn cũng là một bí ẩn đối với chính cả người
Alacryan. Bởi vì quá trình thức tỉnh mà tất cả trẻ em đã trải qua để trở thành
một pháp sư, người Alacryan nghĩ rằng bọn họ đã được ban tặng phép thuật bởi
chính các Vritra, hay còn gọi là 'các đấng trị vì’. Do đó, những người không phải
pháp sư, hoặc còn được gọi là "vô năng" - từ lóng được chấp nhận rộng
rãi để ám chỉ người không được nhận sức mạnh, đã bị phân biệt đối xử rất gay gắt
vì bọn họ không được hưởng đặc quyền được "ban phước lành”.
Giống như Caera sợ phải nghe
những gì đã xảy ra với anh trai cô ấy, tôi cũng sợ phải nghe câu trả lời cho
câu hỏi tiếp theo này.
Hít một hơi, tôi hỏi,
"Tin tức cuối cùng mà mấy người nghe được về cuộc chiến đang xảy ra với
Dicathen là gì và... đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ đó?"
“Tin tức mới nhất được gửi đến
biệt thự nhà tôi ngay trước khi chúng tôi chuẩn bị cho chuyến thăng bậc này là Vị
Scythe Cadell đã chinh phục được tòa lâu đài bay linh thiêng của phe Dicathian,”
Caera trả lời với một chút tự hào. “Vì vậy, tính luôn thời gian ở bên trong Thánh
Tích này, tôi cho rằng đã gần hai tuần trôi qua kể từ khi đó.”
Gần hai tuần. Không quá một
tuần kể từ lúc tôi thoát khỏi Lâu đài mà Sylvie, Virion và Bairon và tôi đã chiến
đấu với tên Cadell và Nico. Tôi đã hy vọng có thời gian sẽ trôi qua chậm hơn
trong Thánh Tích Relictombs vì rất nhiều ather ở đây, nhưng tôi cũng có chút nhẹ
nhõm khi biết rằng bất chấp mọi thứ tôi đã trải qua thì chẳng mất quá nhiều thời
gian là bao.
“Ngươi đang lo lắng cho một
thành viên trong huyết tộc của mình ở trong cuộc chiến à, Ẻo Lã?” Taegen hỏi.
"Thật đáng tiếc khi quyền lợi miễn trừ gia nhập quân đội của những Thăng
Thiên Giả không áp dụng cho các thành viên cùng huyết tộc của họ, nhưng hãy luôn
nhớ rằng việc tham gia chiến tranh là một vinh dự to lớn."
Tôi hơi sửng sốt trước lời
nói của Taegen, nhưng chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
Sự im lặng kéo dài một lúc, rồi
cuối cùng tôi đứng lên.
“Câu hỏi cuối cùng,” tôi
nói. "Nguồn năng lượng cách đây bao xa?"
“Còn khoảng một ngày đi đường
với tốc độ chúng ta di chuyển hiện tại, và đó là chưa tính luôn cả thời gian cần
thiết để phòng thủ trước đợt tấn công khác.” Arian cau mày, nhìn chằm chằm vào
tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Anh không định đi một mình mà nhỉ?"
“Tôi đã lãng phí quá đủ thời
gian ở khu vực này rồi,” tôi trả lời cộc lốc.
“Khả năng sống sót tốt trong
khu vực này đã nói lên rất nhiều sức mạnh của ngươi, Ẻo Lã,” Taegen nói và cũng
đứng lên. “Nhưng ngay cả khi ngươi có thể tự mình sống sót qua đợt tấn công tiếp
theo, ngươi cũng không thể một mình chiến đấu với con quái canh gác nguồn năng
lượng.”
Tôi nghiêng đầu. “Ông biết đấy…
ông càng nói nhiều, tôi càng nhận ra rằng ông không chỉ là một gã hữu dũng vô
mưu như tôi tưởng.”
Một đường gân nổi lên trên
trán Taegen theo đúng nghĩa đen khi nghe nhận xét của tôi, nhưng Arian đáp lại
bằng một tiếng cười cố nén. “Ai cũng bảo Taegen như thế cả. Cũng chả trách,
tính khí của ông ấy chẳng khác gì một con lợn rừng đang bốc cháy cả.”
Tôi chứng kiến cảnh Taegen
tung cước vào người đồng đội của mình trong khi Arian thản nhiên né tránh những
đòn đó.
Quay lại với Caera, tôi ném
con dao găm cho cô ấy. "Thỏa thuận là thỏa thuận."
Môi cô ấy cong lên thành một
nụ cười trong tích tắc khi siết chặt con dao găm, rồi cô ngước lên nhìn tôi
nghiêm túc. "Còn anh trai tôi thì sao?"
“Tôi không thấy anh trai của
cô trong khu vực đó. Tuy nhiên, có một con quái thú trong đó rất to lớn và mạnh
mẽ, đủ để ăn thịt cả những Thăng Thiên Giả, và để lại một đống thiết bị này
trong hang ổ của nó, nơi tôi tìm thấy con dao găm và chiếc áo choàng này…” Tôi
bỏ lửng câu nói, không can tâm nói hết.
Vẻ mặt của cô ấy vẫn bình
tĩnh - gần như bình thản– khi nghe điều đó, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy cô ấy
đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Đôi tay run rẩy của cô ấy nắm chặt con
dao găm của anh trai mình với sức lực mạnh đến mức những ngón tay nhợt nhạt hẳn
đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng
không nơi mà rất có thể nguồn năng lượng sẽ xuất hiện một khi bầu trời đỏ rực
trở lại. Tuy nhiên, ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, một giọng nói như hét vào mặt
tôi từ xa.
Đó là Daria đang chạy về
phía chúng tôi cùng với hầu hết những Thăng Thiên Giả khác sau lưng cô ấy. Ngay
cả từ đây, qua biểu hiện trên khuôn mặt của họ, tôi biết kiểu gì cũng sắp có rắc
rối cho coi.
"Tôi biết ngay mà. Anh
đang nghĩ đến việc tự mình đi đúng chứ,” cô ấy giận dỗi, đôi lông mày mỏng nhíu
lại.
Tôi bình tĩnh đáp lại.
"Có vấn đề gì không?"
“Anh không có chút tinh thần
trách nhiệm nào à? Vì sự hiện diện của anh, các con quái carallians đã mạnh đến
mức 5 người chúng tôi đã chết trong đợt vừa rồi đó! Đây hiển nhiên là điều chưa
từng xảy ra ở vùng hội tụ!”
Caera đứng dậy, cất con dao
găm vào một nhẫn không gian. “Ngay cả khi anh ta rời đi, và nếu anh ta chết, các
carallian sẽ yếu dần trở lại như lúc đầu. Chính xác thì vấn đề nằm ở đâu?”
"A-Anh ta nên chịu
trách nhiệm và ở lại đây để bảo vệ những người còn lại cho đến khi chúng ta ra
khỏi khu vực này!" Daria nói lắp bắp, má đỏ bừng vì tức giận.
Một vài người đi lên phía
sau cô gật đầu đồng ý. Người duy nhất không nghĩ như vậy là Trider, anh ta chỉ đang
lơ đễnh đá một đống đất trên mặt đất.
Tôi quay lại nhìn Caera, người
vẫn không hề biến sắc. "Ý của cô không phải là, anh ta nên ở lại đây và bảo
vệ CÔ chứ hả?"
Daria khịt mũi và quay sang
nhìn tôi. “À, vậy hóa ra đây là lý do tại sao anh không chấp nhận đề nghị của
tôi à. Thật không ngờ rằng anh là một con chó trung thành của Denoirs."
“Cẩn thận miệng lưỡi mình đấy,
cô Lendhert,” Arian nói và đứng dậy, vỗ nhẹ lớp bụi trên bộ giáp của mình. “Mặc
dù việc lạm dụng quyền lực của huyết tộc mình là điều đáng khinh thường trong Thánh
Tích này, nhưng các người nên biết rằng Tiểu Thư Caera sẽ không xem nhẹ chuyện xúc
phạm thượng huyết tộc đâu, và thượng huyết tộc Denoirs nổi danh trong việc giải
quyết triệt để mọi vấn đề đấy.”
"Đủ rồi. Tôi dự định tiếp
cận nguồn năng lượng trước khi đợt tấn công tiếp theo bắt đầu” Bụi bẩn dưới
chân tôi bốc lên khi tôi vận aether qua chân tay. Biểu cảm của những Thăng
Thiên Giả đều toát ra vẻ biết rằng họ đều cảm nhận được sự thay đổi mới trong
không khí. "Bất cứ ai có thể theo kịp đều có thể tự do đi theo tôi."
[] [] []
#Darkie