(Tên gốc của chương 408: The Best Choice)
GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN
Khi tôi nghe thấy tiếng thầm
thì đầy phấn khích từ những người lùn phát ra càng lúc càng lớn hơn, tôi núp
sâu hơn vào chỗ tối trong căn phòng tôi đang ẩn nấp. Dù các lính canh ở dưới
hành lang kia không di chuyển khỏi vị trí họ đang gác là trước cửa phòng thí
nghiệm của ông Gideon, nhưng họ vẫn cố hé cửa phòng để gắng nghe lén sự phấn
khích bên dưới, và làm vậy có lợi cho tôi.
Với ý chí thú (beast will) của
mình đang kích hoạt, tôi đã lắng tai nghe được lúc gã Daymor Silvershale nhận ấn.
Độ nhạy cảm quan tăng lên không chỉ giúp thu được âm thanh từ những chỗ xa hơn
mà còn giúp chuyển các rung động nhỏ nhẹ trong việc dùng mana quá mức lẫn cử động
của họ vốn lan truyền qua lớp đá trở thành cảm giác cho tôi.
Một lúc sau, tên Daymor và
ba gã người lùn khác đi ào ra hành lang, trò chuyện rôm rả như đám con gái tuổi
teen trong mấy khu mua sắm.
“Aaa, ta không thể chờ tới
khi thấy được khuôn mặt của lão già nhà Earthborn khi lão ngộ ra cả đống sức mạnh
mới của ta,” Gã Daymor đang nói. “Và mấy thằng anh trai ta nữa. Làm sao tụi nó
còn làm trịnh làm thượng trên đầu ta về việc có mặt ở các cuộc họp hội đồng được
nữa. Chà, giờ chờ xem còn đứa nào có thứ gì khác để gáy không nhé!
Một giọng khác nhanh chóng
nói thêm vào, “Một pháp sư augmenter dùng nguyên tố kép, là người đầu tiên
trong ba thế hệ của gia tộc Silvershale. Cha của ngài hẳn sẽ sững sờ cả người,
thưa ngài.”
Cuộc trò chuyện của bọn họ
chẳng có xíu ý nghĩa gì với tôi cả, và bởi vậy, mặc dù sự thật là tôi có thể tiếp
tục lắng nghe họ nói trong ít nhất là vài phút nữa, ngay cả khi họ đi mỗi lúc một
xa hơn, nhưng thay vào đó thì tôi cố cản lại tiếng ồn phát ra từ hướng họ và tập
trung giác quan vào anh mình với những người ở cùng—gồm ông Gideon, chị Emily
Watsken, và một ả đàn bà mà tôi nghĩ hẳn phải là retainer mà anh ấy đã bắt giữ,
tên Lyra—người mà thêm lần nữa bị khóa cứng trong một căn phòng bên dưới tôi.
Tôi phải tập trung cảm nhận xuyên qua hai cánh cửa và lớp đá rắn dày hơn ba
mét, nhưng nếu tôi chịu khó nín thở, tôi có thể chỉ hơi vật vã xíu để nghe được
những rung động nho nhỏ trong cuộc trò chuyện của họ.
(Nguyên văn: “Lyra—who were
once again shut up in a chamber below me.” Ý câu này của tác giả, theo mình hiểu
là trước đó khi con Lyra bị Art nhốt dưới vault thì con Ellie đã biết rồi, còn
lần này nó dùng ý chí thú để tăng cường giác quan thì thấy con Lyra này lại ở
căn phòng bên dưới vị trí đứng của con Ellie thêm lần nữa, và Ellie đoán là Lyra
lại bị giam lại lần nữa vì thực tế Ellie đâu có nhìn vô được căn phòng nhỏ bên
dưới phòng thí nghiệm của Gideon)
“Cậu cảm thấy sao rồi?” anh
tôi hỏi chị Emily.
“Ổn mà, chỉ cần nghỉ ngơi
chút thôi,” chị ta trả lời như sắp lịm đi.
Ả retainer nói: “Tối thiểu
hãy để cô ta nghỉ một hay hai tiếng trước khi cố thực hiện lại nghi lễ lần.”
Câu đáp lại của ông Gideon lớn
hơn những người khác. “Nhưng tôi cần thêm phần dữ liệu thứ ba hoặc là những gì
chúng ta hiểu được cho đến giờ đều thành vô giá trị! Ai đó mà Arthur đã dành
nhiều thời gian ở bên cạnh, hầu hết thời gian để ở quanh, hàng tiếng hàng giờ.
Không phải là người dạng lỡ cỡ hay đủ gần, mà cần phải là ng—”
“Gideon, hủy kích hoạt mẫu
chú phép (spellform) của ông đi,” anh trai tôi nói với giọng kiểu vừa cam chịu
vừa cực kỳ tức giận.
Lão già kỳ cục chuyên sáng
chế vật tạo tác này hắng giọng và lầm bầm gì đó mà tôi nghe không rõ, bởi vì
cùng lúc đấy trên đầu tôi cách vài tầng có thứ gì đó nặng nề đổ xuống đất, và một
giọng trầm của người lùn đang chửi thề át đi tiếng ông ấy.
Tôi thay đổi vị trí núp, để
mắt canh cánh cửa đang mở dẫn vào phòng này trong khi cúi gần mặt đất hơn, cố
nghe rõ hơn.
“Tôi cần nghĩ, còn Emily cần
nghỉ,” anh tôi nói với giọng dứt khoát.
“Rồi, rồi, nhưng đừng tốn cả
ngày đấy. Chọn đi và đem họ đến đây vào chiều nay,” ông Gideon đòi hỏi.
Họ tạm biệt nhau, và tôi
nghe thấy tiếng móng vuốt của Regis cào vào đá khi họ bắt đầu đi về hướng tôi.
Tôi liếc nhanh quanh căn
phòng nơi đang trốn, phòng này nằm ngay chỗ đổ xuống hành lang tính từ phòng thí
nghiệm của ông Gideon. Nó trông như một lớp học bị bỏ hoang, đầy những chiếc
bàn kích thước cỡ người lùn dùng, những cái kệ trống rỗng và một vài chiếc bàn
bám đầy bồ hóng. Chỗ ngày trước là một cánh cửa thì giờ chỉ còn là khung cửa trống.
Gần nhất theo tôi cảm giác
được, thì tôi đang ở khá sát căn phòng mà ông Gideon đang tiến hành các thí
nghiệm của mình.
Anh Arthur và cậu bạn đồng
hành đang di chuyển trong im lặng, nhưng tôi biết họ có thể giao tiếp với nhau
mà không cần nói. Tôi tự hỏi họ đang nói về cái gì…hoặc có lẽ họ đang nói về
ai.
Họ cần ai đó mà anh tôi đã
dành nhiều thời gian ở cạnh—dành nhiều thời gian ở gần quanh—cho giai đoạn thử
nghiệm tiếp theo của họ…
Tôi ngay lập tức và tuyệt đối
muốn đó là tôi. Không phải vì tôi muốn có một ấn của người Alacrya—hay một mẫu
chú phép, như cái cách mà ông Gideon và anh Arthur đề cập tới chúng—mặc dù chuyện
tôi đột ngột gia tăng sức mạnh và làm sạch lõi của mình nghe có vẻ hay đấy.
Nhưng điều tôi thực sự muốn là tham gia vào, là giúp đỡ. Giữa cuộc hành trình
dài cùng nhau xuyên sa mạc, việc chúng tôi luyện tập và thiền định, những bữa
ăn và thậm chí cả việc ngủ cùng một chỗ, tôi không thể nghĩ ra ai có thể dành
nhiều thời gian với anh ấy hơn, kể cả Mẹ.
Nhưng tôi cũng biết ngay rằng
anh tôi sẽ không muốn đặt tôi vào tình cảnh nguy hiểm.
Vậy thì, tôi chỉ cần thuyết
phục anh ấy rằng tôi là sự lựa chọn duy nhất, tôi nghĩ thế, rồi chuẩn bị tinh
thần cho bản thân vì nhiệm vụ này.
Tôi quan sát anh Arthur và
con sói bóng tối to lớn đi ngang qua chỗ tôi đã núp rất kĩ, nó là đằng sau một
cái bàn to, nhưng tôi không vội ra ngay. Thay vào đó, tôi tập trung vào bước
chân của họ, đợi cho đến khi bọn họ đi trước rất xa rồi mới đi theo. Ngoại trừ
hai lính gác ra thì hành lang này vắng vẻ, và nếu tôi đứng dựa vào bức tường đằng
xa, tôi có thể dùng mấy cái cột chịu lực lồi ra giữa các bức tường hành lang phẳng
lỳ kia để núp nhằm tránh khỏi tầm quan sát của họ, giống y như khi tôi lẻn xuống
đây lúc đầu. Dù sao thì mấy người lính canh cũng chỉ tập trung vào nhau thôi,
bàn luận sôi nổi về gã Daymor Silvershale và chuyện liệu những thí nghiệm của
ông Gideon có ý nghĩa gì đối với thành phố Vildorial.
Với ý chí thú của mình vẫn
còn hoạt động, tôi nhạy cảm với cả những tiếng động nhỏ nhất, đặc biệt là từ
chính tôi phát ra, điều này giúp tôi im lặng hoàn toàn khi bò đi. Tôi không
nghĩ mình sẽ gặp rắc rối chỉ vì đi xuống những đường hầm này, nhưng tôi không
muốn anh Arthur biết tôi đã do thám anh ấy suốt từ sau khi anh chạy vội ra
ngoài như vậy. Anh ta sẽ khó chịu với tôi, nói rằng tôi thường xuyên coi thường
sự an toàn cho bản thân và gây ra những rủi ro không cần thiết, hoàn toàn không
biết rằng giọng anh ta có vẻ đạo đức giả ra sao khi dạy đời tôi.
Tôi buộc mình phải ngừng
xuôi theo lối suy nghĩ này. Tôi cần nghĩ về cách thuyết phục anh ấy cho tôi
tham gia vào “thí nghiệm” của ông Gideon.
Anh Arthur bước đi chậm rãi,
hẳn là anh ấy đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình và không vội vàng, nhưng
tôi đoán rằng anh đang tiến về nhà. Tôi chọn một đường khác hơi dài hơn chút
xíu so với đường anh đang đi để về nhà, rồi đi vội trong yên lặng và dùng các
giác quan nhạy bén của mình để tránh băng qua mấy lối dễ chạm mặt với lính gác,
pháp sư hoặc cư dân nào khác vốn hay thường xuyên lui tới những đường hầm này.
Tuy nhiên thay vì đi vào
trong nhánh đường hầm dẫn thẳng về nhà, tôi đứng dựa vào bức tường cạnh cửa và
chờ đợi. Sau vài phút, khi nghe tiếng móng vuốt báo hiệu đang cào kèn kẹt dưới
nền đất, tôi hủy chiêu ý chí thú và kĩ lưỡng chỉnh lại nét mặt mình thành một nụ
cười ngây thơ.
Khi Arthur bước qua góc đường
hầm, tôi khẽ vẫy tay gọi anh và nói, “Mọi chuyện dưới đó ổn chứ?”
Anh Arthur dừng lại, vẻ ngạc
nhiên thấy rõ trên gương mặt. “Ừ, không phải là trường hợp khẩn cấp. Em đang
làm gì ở đây?”
“Chờ anh,” tôi thành thật
nói, nhấc chân lên gõ mũi giày xuống sàn. “Anh đã đi được một lúc rồi đấy.”
“Chuyện ông Gideon,” anh ấy
giải thích bằng một câu nói đơn giản, và tôi cười mỉm.
Anh Arthur đứng dựa vào tường
đối diện tôi chỗ đoạn hành lang hõm vào và im lặng quan sát tôi. Tôi cảm thấy tội
lỗi làm mình sởn gai ốc khi nghĩ về cách tốt nhất để thuyết phục anh chọn tôi
mà không để lộ chuyến do thám ban nãy của mình.
“Có chuyện gì vậy?” một lúc
sau anh hỏi.
“Gì? Không có gì,” tôi nói vội
trong lúc vén một lọn tóc ra sau tai.
Đôi mắt anh ấy nheo lại, và
rồi vẻ mặt dịu ra. “Em nghe được bao nhiêu rồi?”
Tôi mở miệng, và anh nhướn một
bên mày lên. Thay vì cố nói dối, tôi thở mạnh một hơi. “Sao anh biết vậy?”
“Có bao nhiêu viết hết lên mặt
em rồi kìa,” anh cười khúc khích và nói.
Tôi rên rỉ, kéo mái tóc mới
vén ra sau phủ xuống trước mặt để che đi đôi mắt mình. “Em xin lỗi, em chỉ…”
Anh xua tay gạt lời xin lỗi
của tôi đi. “Anh hiểu rồi. Không sao đâu.”
Mặc dù anh ấy bỏ qua, nhưng
sự im lặng bao trùm cả hai làm tôi cảm thấy chua chát và khó xử. “Em muốn giúp
vụ ban ấn thử nghiệm,” tôi buộc phải nói.
Anh nghiêm túc gật đầu.
Không có chuyện cười nhếch mép vì ngạc nhiên hay tiếng cười lớn tỏ vẻ hoài
nghi, vậy nên khiến tôi cảm thấy ổn hơn. Dường như anh ấy thực sự đang cân nhắc
chuyện này. Sau đó anh nói, “Anh đã quyết định chọn cô Jasmine. Cô ấy lớn tuổi
hơn và đã kinh qua nhiều trận chiến hơn, và cũng dành thời gian ở với anh nhiều
gần bằng em.”
Tôi đã lường trước câu trả lời
này nhưng tôi vẫn giữ im lặng.
Regis đang đi qua đi lại
trong hành lang lúc chúng tôi nói chuyện cũng dừng lại. “Thêm nữa, tôi đã sống
trong lõi cô ấy vài ngày. Điều đó cũng có thể tạo nên sự khác biệt.”
“Khi em ở trong trại với tất
thảy những người Alacrya đó, vài người trong số họ còn rất trẻ,” tôi chỉ ra,
đưa ra lập luận phản bác mà tôi đã sửa soạn sẵn. “Họ nhận được lần ban ấn đầu từ
rất sớm, phải không? Em trẻ hơn cô Jasmine rất nhiều, gần với độ tuổi mà lần
ban tặng đầu nên xảy ra.”
“Một điểm cộng cho Ellie,”
Regis nói trong lúc quay đầu nhìn từ tôi sang Arthur rồi lại quay về tôi.
“Không chỉ vì chuyện em là
em anh mà anh không chọn,” Anh Arthur nói, nẩy người khỏi bức tường đang dựa và
tiến lại gần hơn một bước. “Sự thật là, em sở hữu rất nhiều biến số mà cô
Jasmine không mắc phải. Em là một pháp sư thuần mana không có hệ nguyên tố, em
là một thuần thú sư (beast tamer) và em có tổ tiên là người djinn. Trong trường
hợp này các biến số đồng nghĩa với nguy hiểm, El à.”
“Tuy nhiên, em…” Tôi ngập ngừng,
không chắc phải trả lời thế nào nữa. Tôi không phản bác lại những luận điểm mà
anh ấy đưa ra, chỉ cảm thấy chắc chắn rằng, mặc dù có nhiều rủi ro, nhưng tôi
là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Anh Arthur hỏi: “Sao em cứ
khăng khăng đòi chuyện này chứ?” và quan sát tôi tỉ mỉ bằng đôi mắt vàng óng rực
rỡ. “Đây không phải là cơ hội duy nhất cho em đâu. Khi tiến trình này được kiểm
tra kỹ lưỡng, em sẽ có lượt, anh hứa đấy.”
“Anh không hiểu nổi đâu,”
tôi nói trong lúc nhìn xuống chân. Sự căng thẳng len lỏi vào cổ và vai, và bản
năng chôn vùi điều tôi đang cảm thấy khiến việc nói ra thành lời trở nên khó
khăn. “Anh đâu phải co rúm người lại cùng mẹ mỗi khi lũ retainer hoặc scythe đến
gõ cửa, tự nhủ với bản thân rằng mình đang bảo vệ mẹ trong khi cả hai đều biết
rõ rằng mình không làm nổi, rằng mình vô dụng trước loại kẻ thù đó…” Tôi quay
lưng lại với anh Arthur, lườm chằm chằm vào hư vô xuống khúc hành lang trống rỗng
dẫn tới hướng căn hộ của chúng tôi. “Chỉ là…thật bực bội, khi cảm thấy quá bất
lực…”
Tôi tựa đầu vào tường và thở
dài một hơi. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn của anh Arthur như đang thiêu đốt một
bên mặt tôi, nhưng tôi không muốn nhìn anh, không muốn nhìn thấy sự thương hại,
thất vọng hay phản đối.
Tiếng bản lề cửa kêu lên kẽo
kẹt, và giọng mẹ vang lên, “Con nên chọn Ellie đi.”
Tôi ngoái lại nhìn mẹ, há hốc
mồm ngạc nhiên vì mẹ can thiệp. Cho dù tôi có thuyết phục được anh Arthur đi nữa,
tôi đã nghĩ sẽ có cuộc chiến y chang thế này với bà ấy lại từ đầu.
Có vẻ như đến anh Arthur
cũng bất ngờ, và anh lúng túng gãi gãi sau gáy nhưng không đáp lại lời mẹ.
(Người dịch: theo diễn biến
tình huống và cách Alice bảo bọc Ellie đó giờ, thì có lẽ Art bất ngờ không phải
vì mẹ nghe hết nãy giờ mà là sự ngạc nhiên vì mẹ Alice vốn bảo bọc Ellie đó giờ
nay lại khuyến khích Art đưa Ellie dấn thân vào việc nguy hiểm)
“Mẹ nghe hết rồi à?” Tôi hỏi
mẹ.
Bà cười gượng với tôi. “Mấy
đứa đứng ngoài này có im lặng đâu.”
Mẹ nhìn chúng tôi một hồi, vẻ
buồn bã nhưng kiên quyết, trước khi tiếp tục nói. “Chúng ta, tính mọi người
luôn, đều liên tiếp gặp nguy hiểm. Có lẽ chấp nhận rủi ro là cách duy nhất để
tiến về phía trước. Có lẽ…chúng ta đã quá thận trọng, quá sẵn lòng tình nguyện
để con bảo vệ chúng ta. Nhưng chẳng có cách gì biết được khi nào các kẻ thù của
ta xuất hiện và trút mưa lửa xuống đầu chúng ta. Nếu kẻ thù của chúng ta mà
khôn ngoan, thì con sẽ không ở đây khi chúng đánh đâu, và chúng chắc kèo sẽ làm
cho được như thế. Nhưng có vẻ như chuyện ban ấn này có thể là cách giúp chúng
ta có sự chuẩn bị, và nếu em con là sự lựa chọn tối ưu cho đối tượng thử nghiệm,
thì cứ chọn đi.” Có điều gì đó ám ảnh và tuyệt vọng trong mắt mẹ, một sự mệt mỏi
khiến tôi gần như tan nát cõi lòng khi nhìn thấy.
(Nguyên văn: “You might not
be here when they do—if our enemy is wise, he’ll make sure of it.” Hình như tác
giả bị lỗi đánh máy, đang ‘they’, ‘our’ tự nhiên thành ‘he’ll’)
Tôi cắn chặt môi dưới đang
run rẩy rồi nhìn chằm chằm xuống đất và không nói nên lời..
“Tất cả những gì con từng muốn—trước
cả khi cuộc chiến tranh này xảy ra, trước khi bất kỳ chuyện gì trong số mấy
chuyện kiểu này bắt đầu—là sức mạnh để bảo vệ cả nhà ta,” anh Arthur nói, giọng
trầm và buồn. Tôi ngước lên nhìn anh, nhưng khuôn mặt anh bị che khuất sau lớp
tóc có màu vàng lúa mì. “Tôi đoán thậm chí ngay cả bây giờ, sau mọi chuyện đã xảy
ra, tôi vẫn không thể bảo vệ hai người,” anh kết thúc, cằm méo qua một bên để lộ
một nụ cười đau khổ ẩn sau mái tóc.
Mẹ băng qua hành lang, luồn
tay qua tóc anh Arthur. “Ta chẳng bao giờ hứa hẹn trước được gì chuyện ngày
mai,” mẹ buồn bã nói. Rồi bà ấy quay lại nửa chừng nhìn tôi. “Nhưng ta đang có
ngày hôm nay, và có rất nhiều điều ta có thể làm trong hôm nay.”
***
Chị Emily đang đợi chúng tôi
trong phòng thí nghiệm của ông Gideon, một căn phòng lớn chứa đầy bàn, dãy kệ,
nhiều chồng ghi chú cùng một thiết bị gây ra tiếng o o và tất cả chúng đều được
sưởi ấm bởi một lò lớn chứa muối lửa ở một bên tường. Chị ta ném cho tôi một
cái nhìn hơi bối rối, rồi chuyển sang anh Arthur thì nó thành cái nhìn thắc mắc.
Anh tôi chỉ gật đầu, thế nên chị ấy chỉ nhún vai, quay lưng lại và dẫn anh
Arthur, mẹ và tôi đi vào một khung cửa hình vòm đối diện chỗ chúng tôi đứng, đi
xuống cầu thang và đến một cánh cửa riêng biệt.
Tôi liếc nhìn quanh hành
lang chẳng có gì đặc biệt, gắng vạch ra tuyến đường nó dẫn đi và so sánh nó với
cái lớp học phía trên, tò mò liệu sức mạnh của các giác quan nhận được từ khế ước
thú của mình có giúp mình làm được thế không.
Cánh cửa mở ra khi chị Emily
chạm vào, và chị dẫn chúng tôi vào một căn phòng đơn sơ, sáng lờ mờ. Một vòng
tròn tạo từ các cổ tự được chạm khắc trên sàn và vết khắc lõm xuống đổ đầy kim
loại bạc phát sáng yếu ớt, và một loại vật tạo tác (artifact) nào đó đã được dựng
nên ngay bên ngoài vòng tròn. Có một cái bàn duy nhất được đẩy sát vào tường,
và các vật phẩm dường như bị phân loại ngẫu nhiên đặt trên cái bàn đó.
Ông Gideon, vốn là một bậc
thầy sáng chế vật tạo tác, đang chọc ngoáy cái thiết bị đặt ngoài vòng tròn
phép kia, trong khi ả retainer tên Lyra Dreide đang ngồi dựa lưng vào chỗ tường
cong cong và tỉ mẩn đọc một quyển sách cũ nào đó.
“Đến giờ rồi,” ông ấy lầm bầm
trong mồm và chỉ nhìn lướt qua tôi. “Em gái à? Chà, tôi đã nghĩ rằng cậu
sẽ dành hết thời gian mình có với những kẻ tệ hơn thế này ấy chứ. Con bé không
phải là một ứng viên lý tưởng, đúng chứ? Có lõi cam sẫm, là một thuần thú sư—nếu
vụ ban ấn xảy ra nổi thì cũng chẳng biết được một kẻ như thế sẽ gây ra tương
tác thế nào—và con bé chỉ là một đứa nhóc thôi. Đối tượng thử nghiệm trưởng
thành hơn thì sẽ—”
“Con là người nhà Leywin,”
tôi nói chắc nịch, cắt ngang mấy lời phê bình của lão ta. “Cả con lẫn anh trai
đều phải trưởng thành nhanh chóng.” Dĩ nhiên, có một chi tiết nhỏ là anh Arthur
vốn đã trưởng thành từ lâu rồi, tôi đang xét về mặt tâm trí, từ trước cả khi
anh ấy được sinh vào gia đình của chúng tôi, nhưng tôi không biết có bao nhiêu
người nhận ra sự thật đó. “Con đã sẵn sàng cho việc này.”
“Ô hô, thật không?” ông
Gideon hỏi, bỏ dở công việc và nghiêng người về phía tôi. “Nhóc đã sẵn sàng để
thử phép thuật không rõ ràng cũng chẳng thân thiện, thứ sẽ khắc vào da thịt
mình một chú phép mạnh mẽ đầy tiềm năng mà chắc chắn không giống với bất kỳ loại
phép thuật nào mà tâm trí nhỏ bé của nhóc từng tưởng tượng ra trước đây và rất
có thể sẽ giết chết nhóc nếu nhóc không làm chính xác như những gì nhóc được bảo
phải làm đấy nhé?”
Môi tôi hé mở định cam đoan
với lão này rằng tôi thực sự đã sẵn sàng cho chuyện này, nhưng lời nghẹn lại
trong họng. Mọi chuyện đều tốt và ổn khi tranh luận về điều này từ căn phòng ấm
cúng an toàn của chúng tôi bên trên, nhưng giờ đây, trong bóng tối dưới này,
nhìn chị Emily mặc bộ áo choàng lễ phục lạ lùng, những ngón tay chị cứ lần mò
theo những đường lằn trên cây quyền trượng màu đen trong vô thức, tôi đột nhiên
thấy căng thẳng.
“Con bé sẵn sàng rồi,” anh
Arthur nói, bước đến cạnh và đặt một tay lên vai tôi.
Một niềm tự hào đầy ấm áp
dâng trào lên làm dịu những sợi thần kinh đang căng nóng trong não và cởi nút
thắt đang cột chặt sau họng tôi.
Chị Emily tiến lại gần, cười
an ủi và luồn cánh tay chị quắp vào cánh tay tôi. “Em sẽ ổn thôi, chị chắc chắn
luôn. Arthur đã nói với em chuyện gì sẽ xảy ra chưa?
Tôi gật đầu trong lúc chị ấy
dẫn tôi đến tâm của vòng tròn tạo từ các cổ tự. Chị chỉ tay xuống đất, thế là
tôi ngồi xuống khoanh chân lại, hai tay đặt trên đầu gối và ngước lên nhìn chị.
Chị ấy chỉ mỉm cười lần nữa trước khi di chuyển đến cái bàn, chỗ chị ta luồn một
cái vòng nào đấy vào cổ tay, sau đó cầm cây gậy lên.
“Cô Leywin, liệu cô lùi lại
được chứ ạ,” chị hỏi một cách kính trọng. Mẹ có vẻ do dự, và tôi cảm thấy rõ là
bà ấy bắt đầu hối hận vì đã ủng hộ việc này, nhưng mẹ vẫn làm theo lời chị
Emily mới yêu cầu.
Còn anh tôi thì quỳ khom một
chân xuống cạnh tôi, ngay ngoài rìa vòng tròn tạo từ các cổ tự. Đôi mắt vàng của
anh gặp ánh nhìn của tôi và anh nháy mắt. “Mức tiếp xúc với aether tối đa nhé,”
anh lặng lẽ nhẹ nhàng.
Ông Gideon đã lôi ra từ
trong áo choàng của mình một cuốn sổ tay kèm cây bút và viết hối hả một cách
mãnh liệt. Ả retainer kia thì lặng lẽ đứng dựa vào tường đối diện với mẹ tôi.
Bóng chị Emily lướt ngang
qua khi di chuyển vòng ra sau lưng tôi. Tôi có thể cảm thấy chị ấy đang thấp
thoáng đằng sau, và bản năng bảo tôi phải di chuyển hay bùng sự phòng thủ lên,
khiến cổ và cánh tay tôi nổi gai ốc.
“Ellie, bọn chị cho rằng
chuyện này có thể gây nên đau đớn,” chị Emily nói với giọng chua chát như thể
chị ấy chẳng thích những gì mình phải nói. “Một pháp sư kỳ cựu có thể nhận được
một ấn mark dễ dàng, nhưng ngay cả một ấn crest còn lụi cho Thầy Gideon một cú,
khiến ổng ná thở. Nếu em mà nhận được một mẫu chú phép còn mạnh hơn…”
“Thì hiệu ứng tác động lên
cơ thể em cũng sẽ mạnh hơn,” tôi kết thúc nốt dùm chị trong khi đang nhìn chằm
chằm xuống mấy cổ tự sáng lung linh trước mặt.
“Đúng vậy.” chị dừng nói một
lúc, rồi sau đó, “Em sẵn sàng chưa?”
Tôi nghiến chặt răng và ép
mình phải ngồi thẳng dậy. Tôi không sợ đau. “Rồi.”
Đằng sau lưng, tôi nghe tiếng
chị Emily bắt đầu di chuyển, âm thanh của vải từ mấy lớp áo choàng dầy nặng cọ
vào nhau, đoạn đuôi cây trượng tạo thành tiếng lích kích trên nền sàn bằng đá,
tiếng thở ra thành một hơi dài…
Ánh sáng trong phòng đang
thay đổi. Một luồng sáng tỏa ra tinh tế, có lẽ nó phát ra từ viên pha lê ở đầu
cây trượng.
Sau đó mọi cơ bắp trong thân
thể tôi co giật.
Tôi giật nảy mình, lưng cong
lên thành hình vòm cung gây khó chịu, miệng há ra, một tiếng rên rỉ thoát ra nửa
chừng trên khóe môi, các ngón tay bấu chặt vào đùi, mắt mở to, to đến mức bỏng
rát và đẫm lệ.
Cảm giác giống như bị một
cái mác làm từ thanh sắt được nung nóng đỏ đang ấn vào xương sống tôi để đốt
cháy mọi dây thần kinh trên khắp cơ thể.
(Người dịch: cái mác (brand)
là một thanh sắt có khắc chữ ở đầu, nung đỏ trong than hồng để đóng dấu vào người
tù nhân, nô lệ hay gia súc thời phong kiến, có hình minh họa bên dưới)
Tôi bật người ra như một sợi
dây cung đang bị kéo căng quá mức, sự tê liệt bùng phát, tiếng rên rỉ biến
thành một tiếng hét yếu ớt khi tôi ngã vật xuống sàn nhà lạnh lẽo, hít một hơi
yếu ớt, vật lộn với lá phổi của mình vì nó không chịu lưu thông không khí.
Mẹ nói gì đó, một giọng nói
ríu rít hoảng loạn vang lên rồi tầm nhìn của tôi mờ đi, theo sau là giọng trầm
của anh Arthur đang ra lệnh.
Mí mắt tôi tự kéo sụp xuống,
và trong bóng tối, mọi thứ còn tệ hơn. Không, không phải là tệ hơn, mà là nhiều
hơn. Tôi cố mở mắt ra nhưng không thể. Tôi muốn nhờ giúp đỡ, nhưng lưỡi tôi
không chịu tuân theo lệnh. Và mức độ cảm giác tăng lên, áp lực tích tụ vào vị
trí tâm của chỗ đau chỉ là một điểm nhỏ trên lưng tôi.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy
vai tôi, kéo tôi ngồi dậy, nhưng tôi chỉ lờ mờ nhận ra điều đó, cảm giác giống
như lúc mơ sắp hết giấc rồi chuẩn bị dậy.
Mana ập vào cơ thể tôi, hết
đợt này đến đợt khác, chẳng giống bất cứ gì tôi từng cảm nhận được trước đây.
Mắt tôi vụt mở. Hai quả cầu
màu vàng ánh kim giống như hai mặt trời nho nhỏ trôi lơ lửng ngay trên đầu tôi,
đảo nhanh chóng nhìn như những tia lửa nhỏ đang xẹt qua lại.
(Người dịch: “Hai quả cầu
màu vàng ánh kim” ở đây là mắt của Art, dưới góc nhìn nửa tỉnh nửa mê của
Ellie)
Lõi tôi run lên bần bật, và
tôi nghĩ mình có thể đang bị ốm.
Rồi cái lõi đã làm gì đó mà
tôi chẳng biết diễn tả làm sao, và tôi chỉ biết mình sắp chết, bởi vì cho dù là
lúc lưỡi đao của gã asura đó xuyên qua người, tôi vẫn còn cảm thấy được chính
mình, khi đó sự đau đớn vẫn còn hiện diện trong cơ thể, nhưng giờ đây, đột ngột
đến độ kinh ngạc, cơn đau biến mất, và tôi không còn cảm thấy gì khác ngoài sự
thiếu vắng cơn đau đó.
“Cô bé sắp bước vào trạng
thái co giật mạnh,” một giọng nói ngọt ngào du dương cất lên dứt khoát, và đôi
mắt vàng kim biến mất, thay vào chỗ trước mặt tôi là mái tóc đỏ rực như lửa.
“Eleanor, tập trung vào giọng tôi. Hãy suy nghĩ và hiểu ý nghĩa những lời tôi
nói. Lõi của em đang được tinh luyện rất nhanh và cơ thể em đang phải vật lộn để
điều chỉnh nhằm thích nghi. Quá trình này sẽ kết thúc sớm, nhưng em phải giữ
cho mình tỉnh táo. Chính tâm trí và suy nghĩ của em sẽ dẫn hướng cho quá trình
này. Giữ cho tâm trí mình tỉnh táo bằng giọng tôi đang nói.
Tôi cảm thấy mặt mình nhăn lại
vì hoang mang trong khi não tôi đang vật lộn không phải để hiểu ý nghĩa lời lẽ ả
ta nói, mà để hiểu được sự kỳ lạ của cái tình huống này: một tên retainer người
Alacrya, con mụ đàn bà chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng chục nghìn người
Dicathen, giờ lại đang chân thành hướng dẫn tôi trải qua một quá trình mà chúng
tôi đánh cắp từ người phe cô ta…
Và tôi nghĩ chính điều này mới
là thứ đã kéo tôi ra khỏi vòng xoáy lạnh băng mà tâm trí tôi đang xuôi theo.
Tôi đã thấy dễ thở hơn và cảm giác về xung quanh đã quay trở lại. Tôi cũng nhận
thức được mặt nền đá lạnh lẽo đang áp lên chân và mông tôi, nhận thức được mồ
hôi lấm tấm trên mặt, cơ bắp đau nhức dữ dội do đột ngột co chặt lại rồi giãn
ra, và cuối cùng là nhận thức được hai bàn tay đang giữ chặt hai bên má tôi, buộc
tôi phải nhìn vào đôi mắt của ả retainer.
Một nụ cười nhẹ nở trên
khuôn mặt cô ả, và cô ta thả tôi ra. Tôi cúi người về phía trước, dọng hai tay
xuống đất và hít thở vào từng hơi đều đặn, chậm rãi. Một bàn tay xoa nhẹ giữa
hai bả vai sau lưng tôi.
“Eleanor, bọn tôi cần nhìn
qua cái ấn,” ả retainer nói. Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại.
Tôi cảm thấy gấu áo mình bị
giật mạnh lên khi ả Lyra di chuyển ra sau tôi, rồi mẹ cũng tới đây đứng với
tôi, tay mẹ đặt lên tay tôi. Lúc đầu, mắt bà dõi theo ả retainer, nhưng sau đó
nhìn nhanh vào mắt tôi. Nước mắt ướt sũng trên đôi mắt mẹ và sắp tràn xuống má,
nhưng có một nụ cười run rẩy trên gương mặt bà.
“Vậy là, chuyện đó là sự thật,”
ả retainer khẽ nói, giọng ả đầy chất kính sợ và tôn sùng. “Một ấn regalia. Chuyện
này… vốn là điều bất khả thi.”
Lướt một tay còn lại không
giữ tay mẹ ra sau lưng, tôi với ra đằng sau và xoa xoa vùng da ở lưng dưới, nơi
mẫu chú phép vẫn còn nhói râm ran.
Ông Gideon nói: “Và nhìn
kìa. Chuyện này đã đẩy con bé tinh luyện lõi mana đến giai đoạn vàng nhạt.”
Tim tôi đập thình thịch
trong lồng ngực, và tôi hướng sự tập trung của mình vào nội tâm bên trong. Ông ấy
nói đúng!
Bất chấp cơn đau và sự mệt mỏi,
tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và tôi nóng lòng muốn bắt đầu. “Con… muốn
kiểm tra nó thử,” tôi nói trong khi cục amidan khô khốc trong cổ họng.
“Chúng ta có thể đợi—” Mẹ
nói, nhưng ông Gideon đã bước đi từ trước rồi.
Ông ấy xua mọi người ra chỗ
khác và kích hoạt vật tạo tác. Một bong bóng mana trong suốt sáng lấp lánh khi
được kích hoạt phía trên vòng tròn phép, ngăn cách tôi với những người khác.
“Gideon,” anh trai tôi nói với
vẻ cảnh báo, nhưng ông Gideon cũng lờ anh ấy luôn.
Đứng trước mặt tôi, ngay
phía sau lớp khiên phép, với cuốn sổ trên tay và đôi mắt ánh lên vẻ tò mò, ông
Gideon nói, “Chà, tiếp tục đi!”
Ả retainer kia bắt đầu hướng
dẫn tôi toàn bộ quá trình, giải thích cách tìm kiếm ấn, cảm giác về nó ra sao.
Tôi làm theo hướng dẫn của cô ta thật thận trọng.
Cái ấn tỏa ra hơi ấm và sức
mạnh khi mana từ lõi tôi truyền vào nó, và tôi đang chờ đợi một kiểu bộc lộ nào
đó, một kiểu sức mạnh nào đó tự thân nó biểu hiện ra.
Và cũng không phải là không
có gì xảy ra; có một sự tập trung nhất định vào mana, giống như tôi nhận thức
rõ hơn về lõi của mọi người và lớp rào chắn bằng mana biểu hiện ra thành lớp
khiên phép, nhưng chỉ có thế thôi.
“Có lẽ em không thể truyền đủ
mana để kích hoạt ấn regalia đúng cách,” ả Lyra trầm ngâm nói khi tôi giải
thích cảm giác của mình.
“Đây, thử cái này đi,” Ông
Gideon nói khi vô hiệu hóa lớp khiên phép hình mái vòm và đưa cho tôi một viên
tinh thể mana lớn, rồi kích hoạt lại lớp khiên một lần nữa. “Rút mana từ nó
đi.”
Tôi liếc nhìn anh Arthur vốn
đang đứng quan sát mọi thứ cẩn thận, rồi nhìn mẹ đang đưa cả hai tay lên che miệng
và gần như run lên vì căng thẳng.
Nhắm mắt lại, tôi rút lượng
mana được lưu giữ lại bên trong viên pha lê và hướng nó truyền xuống mẫu chú
phép. Cảm giác về nhận thức đã quay trở lại, và giờ đây khi rút mana ra khỏi
viên tinh thể tôi cảm thấy dễ dàng hơn, nhưng chẳng có thêm hiệu ứng nào xuất
hiện. Tôi dừng không điều khiển cả cái ấn lẫn viên tinh thể nữa rồi kèm theo một
tiếng thở dài.
“Tôi đã làm sai cái gì—”
Chị Emily đang tựa vào bàn
trong khi nhiều thứ đang xảy ra, bỗng rên khẽ lên một tiếng rồi đổ gục xuống.
Anh Arthur phi đến chỗ chị ấy đứng nhanh đến mức tôi hầu như không kịp nhìn, đỡ
lấy chị ta trước khi đầu chị sắp đập xuống sàn đá cứng, rồi nhẹ nhàng đặt chị nằm
xuống.
Chỉ một giây sau là mẹ tôi
đã tới bên chỗ chị ấy nằm, cả hai tay áp vào làn da tái nhợt nhạt của chị
Emily. Bàn tay của mẹ phát ra ánh sáng màu bạc khi niệm chú phép chữa thương
(healing) nào đó, nhưng nó nhanh chóng tắt lịm. Mẹ với anh Arthur nhìn lẫn nhau
trong khi mẹ giải thích, “Con bé tự đẩy nó vào tình trạng chịu phản ứng ngược (backlash).
Mẹ không thể trị thương cho con bé, nhưng nếu có thời gian nghỉ ngơi thì nó sẽ ổn
thôi.”
Ông Gideon chuyển trọng tâm
đứng tựa từ chân này sang chân kia và cắn môi để giữ im lặng. Dường như chẳng
nghĩ ngợi gì, ông ta gạt công tắc, tắt đi tấm khiên phép phủ tôi bên trong cùng
dãy cổ ngữ dưới sàn.
Tôi đến bên chị Emily, quỳ
xuống cạnh anh trai và nắm lấy tay chị. Đôi mắt chị rung rung rồi mở ra, nhưng
chị rên rỉ vì đau đớn và lại nhắm mắt tiếp.
Có điều gì đó… có vẻ không
được thoải mái khi ở gần chỗ này. Sự nhận thức về mana được tăng cường mà tôi cảm
thấy khi kích hoạt ấn regalia vẫn còn, và sự thiếu vắng mana trong lõi chị
Emily trở nên rất nổi bật như thể nó là một điều gì đó không đúng hoặc không tự
nhiên, như thể nó là một điều gì đó cần được sửa cho đúng—
Mana chảy khỏi người tôi
thành những vòng tròn màu trắng, tỏa sáng qua lớp da tôi như một vầng hào quang
(aura), rồi di chuyển rất lanh lẹ và cẩn thận đến cơ thể chị Emily, đi vào người
chị và xuyên qua các mạch dẫn mana, tiến đến tận lõi của chị ấy.
Hơi thở ngập ngừng đứt quãng
của chị dịu đi, và mắt chị rung rung rồi mở ra. “Ồ!” chị thở hổn hển và bối rối.
“Ch-chào buổi sáng?”
Luồng ánh sáng quanh tôi khi
truyền mana qua người chị đang mờ dần.
Cây bút của ông Gideon đang
ngoáy nguệch ngoạc đầy mãnh liệt vào cuốn sổ tay còn mọi người đều im lặng khi
tất cả bọn họ đều quay sang nhìn tôi với đôi mắt trố ra.
Điều tôi vừa làm được, vốn
là thứ bất khả thi.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight