4/1/23

Chương 398: Không giới hạn

(Tên gốc của chương 396: Limitless)

Chị Varay vẫn đứng yên hoàn toàn khi tay tôi đặt trên xương ức chị. Với chiêu Realmheart đang hoạt động, tôi có thể thấy những bông tuyết trong mờ giống như mana đã thanh lọc được nén chặt trong lõi chị, được kiểm soát hoàn hảo và tỏa ra có chủ đích. Các vi hạt mana được tinh luyện đều đặn và giải phóng trở lại cơ thể chị thông qua các kênh dẫn (channel) mana để tăng cường thể chất và giữ cho cánh tay tạo từ phép băng không tan rã.

Cùng với khả năng nhìn thấy mana, chiêu Realmheart còn mô phỏng được loại giác quan thứ sáu vốn đến từ lõi mana cung cấp khả năng cảm nhận mana của người khác, cho phép tôi cảm nhận được sức nặng như muốn nghiền nát và sự ổn định lạnh như băng từ lõi của chị Varay đang tỏa ra khắp người chị.

Tôi nhắm mắt lại, tập trung vào cái khả năng thứ hai đến từ godrune Realmheart này.

Tôi nói một cách giản dị: “Chị hãy giải phóng một lượng nhỏ mana nào,” rồi sau đó là mana thủy hệ tinh khiết — bây giờ thì loại mana đấy là các vi hạt dị hệ (deviant) loại băng tỏa lấp lánh trong lõi chị Varay — đang phóng nhanh qua khắp các mạch mana trong cơ thể chị và tỏa ra không khí bên ngoài. “Bây giờ, hãy rút mana từ môi trường xung quanh vào người và tập trung vào việc thanh lọc nó trong lõi của chị. Cụ thể hơn, hãy làm như thể chị đang tinh luyện lại lõi mana vậy.”

Chị Varay hít vào một hơi thật đều đặn. Tôi mở mắt ra để nhìn các vi hạt mana trong không khí — gần như toàn bộ là loại thủy và thổ hệ — bị kéo vào cơ thể chị rồi chuyển đến lõi, giống như cách phổi chị hít thở. Trong cái lõi mana có màu trắng như tuyết đấy, mana nhanh chóng được thanh lọc và sẵn sàng cho chị sử dụng.

Tôi yêu cầu chị ấy lặp lại quá trình này một vài lần, rồi chuyển sang anh Bairon. Anh ấy nghiên cứu tôi một cách tỉ mỉ khi tôi ấn tay vào xương ức anh. Tôi đã rất ngạc nhiên vì lõi mana của anh hiện giờ nhuốm màu khói thay vì màu trắng sáng.

“Anh có cảm thấy lõi hay mana của mình hiện giờ có bất kì điều gì khác so với lúc trước khi bị thằng Cadell tấn công bằng lửa soulfire (hỏa hồn) không?” Tôi hỏi, quan sát thật chăm chú khi anh ấy giải phóng mana ra, hít một hơi mạnh, rồi lại rút mana vào người.

Anh ấy lặp lại bài luyện tập này thêm lần nữa trước khi trả lời. “Tôi không chắc phải trả lời câu hỏi này như nào. Tôi đã phải luyện tập đến mức không biết mệt mỏi để gầy dựng lại sức mạnh của mình sau trận chiến đó, có lúc tôi đã xém bỏ cuộc và chấp nhận số phận của mình.”

“Mặc dù về mặt thể chất… lúc anh truyền dẫn mana đi khắp cơ thể như bây giờ, anh có cảm thấy bất cứ điều gì khác biệt trong lõi mình không?”

Anh ta nhắm mắt khi lặp lại chu kỳ luyện tập thêm hai lần nữa. “Tôi không tự tin rằng mình đã lấy lại được toàn bộ sức mạnh,” cuối cùng thì anh nói. “Nhưng tôi cũng không nhớ liệu phép thuật của mình có khác trước không.”

Im lặng gật đầu, rồi tôi chuyển sang chị Mica. Khi tay tôi áp vào xương ức của chị, môi chị cong lên thành một nụ cười nhếch mép lạnh lùng. “Tôi đã nói với cậu một lần trước đây rồi, tôi quá già so với cậu đấy.”

Từ nãy giờ Regis đang nằm trên tảng đá và quan sát những chỗ Gideon và Emily lắp đặt các thiết bị của họ. Cậu ta cười khúc khích tỏ vẻ cảm kích. “Và cũng thật rất xinh nữa.”

(Nguyên văn: “And much too pretty, too.” Regis giỡn nhưng lựa từ cũng rất thâm, miệng thì khen xinh, nhưng dùng “too pretty” với từ ‘too’ mang nghĩa tiêu cực, thay vì dùng từ “so pretty” với từ ‘so’ mang nghĩa tích cực. Ý là mồm thì khen xinh, nhưng hàm ý đá đểu Mica là “tuy xinh nhưng lại xấu vì mặt bị xước và mù một bên mắt”)

Mặt chị xoay ngang vai và hiện lên cái nhìn đầy ngạc nhiên, rồi nhướng một bên mày về phía tôi. “Có phải cái sinh vật nhỏ xíu đằng kia đang cố tán tỉnh tôi không?”

“Thật ra thì, hắn là vũ khí hủy diệt hàng loạt của tụi asura đấy, và hắn ta tán tỉnh mọi người,” tôi nói hoàn-toàn-dựa-trên-thực-tế không hề tự chế. “Bây giờ thì tập trung nào. Giải phóng mana của chị ra, giữ nó lại, rồi rút mana từ môi trường trở vào người.”

Tôi không thể cảm nhận được tên Kezess đã dùng cơ chế nào để áp mức trần tiềm năng cho các Lance đây, nhưng tôi không cho rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng đâu. Thêm nữa, tôi cần phải phác ra vài nét cơ bản về cảm giác của tôi với các anh chị Lance đây về việc điều khiển mana của họ cũng như phải cảm nhận được từng lõi mana cụ thể của mỗi người họ.

Cả ba người đều cùng thực hiện hai việc giải phóng và tái hấp thụ mana cực kỳ hiệu quả. Nếu có bất cứ điều gì đang cản trở sự phát triển của họ, thì dường như nó được thiết kế rất đặc biệt để thực sự không làm gián đoạn quá trình dùng ma thuật.

“Được rồi, chúng tôi đã lắp đặt xong mọi thứ ở đây,” Emily nói, ngắt ngang những suy nghĩ này trong đầu tôi.

Tôi gật đầu, Emily và Gideon bắt đầu trang bị cho ba Lance những bộ thiết bị khác nhau cho phép hai người họ đo được lượng mana đầu ra và thời gian phản ứng chính xác hơn nhiều so với những gì tôi có thể tự làm.

Trong khi họ đang sửa soạn, tôi rút ba món từ ấn không gian đa chiều của mình ra. Đưa cái đầu tiên cho Mica, chị ta tò mò lăn nó qua lại trên tay, và đưa cái y chang cho chị Varay. Anh Bairon thì nhận được cái sừng từ tàn dư của đám Wraith mà tôi lượm của nhỏ Valeska, anh cầm nó trước mặt thật cẩn thận như thể nó là một tổ ong vò vẽ.

(Người dịch: tác giả viết ẩn ý theo kiểu văn phong trừu tượng của tiếng Anh, nhưng tóm lại là Art rút ra ba cái sừng, hai cái của Cadell đưa cho Mica và Varay, cái của Valeska đưa cho Bairon)

“Những chiếc sừng như này chứa một lượng mana cực lớn,” tôi giải thích. “Mọi người sẽ rút mana từ chúng giống như em đã làm với sừng của gã retainer Uto cách đây rất lâu. Chúng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng,” tôi nói nhanh, khi cả Bairon và Mica đều định mở miệng nói, “Em cần cảnh báo trước với các anh chị, nó cũng có những hiệu ứng phụ kèm theo. Mọi người sẽ nắm được một số ký ức từ chủ cũ của nó. Điều đó có thể gây ra sự… không thoải mái cho lắm.”

Sự tò mò háo hức của các Lance nhanh chóng trở nên sự lưỡng lự. “Nhưng cậu hy vọng bọn tôi sẽ thu được lợi ích gì từ một nguồn mana như vậy?” Chị Varay hỏi, đặt cái sừng lên đùi và ngước nhìn tôi. “Nếu cậu chỉ đơn giản hy vọng là khuất phục được cái rào chặn bằng một luồng mana ào ạt chảy qua đột ngột, tôi e rằng đã thử nó trước đây. Mấy phương thuốc kiểu vậy (elixir) chẳng hiệu quả với bọn tôi đâu.”

“Không có gì dễ dàng cả,” tôi thừa nhận, liếc nhìn Emily đang giơ ngón tay cái lên với tôi tỏ vẻ xác nhận đã hoàn thành việc kích hoạt nốt các thiết bị giám sát cuối cùng. Đằng sau cô ấy, Gideon đang nhìn chằm chằm vào mớ giấy hiện thị thông tin đầu ra (readout), cặp lông mày đang mọc lại được phân nửa của ông ấy nhíu lại đầy tập trung. “Em không thể hứa thời gian và nỗ lực của chúng ta sẽ đơm hoa kết trái. Nhưng không ai trong chúng ta bằng lòng với việc chỉ chấp nhận những giới hạn hiện tại của mình.”

Chị Mica nhìn chằm chằm xuống đất, ánh mắt xa xăm và nét mặt đơ như đá. Đứng cạnh chị, trong mắt anh Bairon như có tia điện lóe lên, như có sức mạnh cô đặc của điện tích kêu lách tách lấp đầy không khí quanh đây làm lông tay tôi dựng đứng.

Nhưng chính chị Varay mới là người khiến tôi ngạc nhiên.

Chị ấy đứng dậy bằng một chuyển động duyên dáng và nhanh nhẹn, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tảng đá đầy rêu dưới chân tôi. “Arthur, tôi biết tôi nói điều này thay cho các Lance khi tôi nói rằng chúng tôi rất biết ơn vì thời gian và sự nỗ lực của cậu.” Chị dừng nói một lúc, cỡ một nhịp tim thôi, rồi tiếp lời: “Nhưng cậu có chắc rằng những nỗ lực của cậu ở đây là xứng đáng với thời gian của cậu không? Cậu là chìa khóa dẫn tới chiến thắng khi chống lại bọn Alacrya và Epheotus. Nếu thời gian của cậu tốt hơn nên dành cho việc rèn luyện bản thân cậu thì—”

“Không,” tôi nói một cách chắc nịch trong khi đôi mắt mãnh liệt của chị nhìn chằm chằm vào tôi. “Dicathen này không cần một vị cứu tinh hay một…” Tôi thấy khó khăn khi phải dùng từ đó, nhưng rồi buộc miệng nói ra, “vị thần nào khác thay thế cho bọn asura. Nó cần những người lính và các vị tướng. Nhân dân. Các anh hùng. Dicathen cần các Lance.”

Vị Lance Varay vốn không thể nào lay chuyển nay lưỡng lự, chỉ trong giây lát, ánh mắt chị tìm kiếm để xác định xem có nên tin những lời của tôi hay không. “Tất nhiên rồi. Cậu đúng.” Gật đầu với tôi một cái dứt khoát, chị ấy lại ngồi xuống cái thảm rêu mềm mại như cái giường kia, hai tay nắm chặt chiếc sừng trên đùi. “Cậu muốn chúng tôi làm gì?”

Quỳ xuống bên cạnh hồ, tôi lướt mấy ngón tay qua làn nước lạnh như băng. “Bước đầu tiên là tìm ra chính xác điều gì đang ngăn cản mọi người tinh luyện lõi xa hơn. Em muốn mỗi người trong số các anh chị sẽ thiền trong lúc rút lượng mana chứa đựng trong mấy cái chiếc sừng này. Thông thường, thu nạp một lượng lớn mana lẹ như vậy sẽ ép lõi phải thanh lọc nhanh hơn. Khi bọn em đây giám sát các lõi của anh chị trong quá trình tăng tốc này, bọn em sẽ có thể theo dõi bất kỳ dấu hiệu bó buộc nào đang ảnh hưởng đến các anh chị.”

“Cậu chỉ hy vọng theo dõi được thôi hả,” Gideon càu nhàu, làm Emily nhìn ổng với vẻ cáu kỉnh.

“Ừ, hy vọng,” tôi nói đơn giản, giang hai tay ngang hai bên hông. “Giờ thì, mọi người đã sẵn sàng để bắt đầu chưa?”

“Dĩ nhiên,” chị Varay nói.

“Ta cũng làm nào,” chị Mica nói thêm với một cái gật đầu chắc chắn.

Anh Bairon không nói gì, chỉ nhắm mắt lại và tập trung vào chiếc sừng trên tay.

“Mọi thứ chỗ này đã sẵn sàng,” Emily háo hức nói.

Regis nhảy khỏi tảng đá và chạy lon ton tới chỗ chị Mica, chị đang ngồi nhìn xuống cậu ta với vẻ ngạc nhiên, rồi nhìn tôi đầy thắc mắc. Con cún này thở dài cam chịu và nói, “Đừng có quá phấn khích với điều này nhé, nhưng…” rồi nhảy vào biến mất trong cơ thể chị ấy.

Chị Mica thở hổn hển và suýt bật dậy đứng lên, nhưng tôi đã giơ một bàn tay chặn chị ta lại. “Mana trong những chiếc sừng này có thể khiến chị phát điên. Regis và em sẽ giúp giữ cho chị ổn định cho đến khi chị tự kiểm soát được tâm trí, chịu không?”

“Lần sau cậu có thể cảnh báo trước một chút được không?” chị ta cáu kỉnh. “Tôi cảm thấy như mình bị xâm phạm.”

Tôi tập trung vào chiêu Realmheart, cố chuyển tải càng nhiều nhận thức cảm quan của mình qua cái godrune này càng tốt. “Nào tới đi, chị Mica. Bắt đầu.”

Hiệu ứng xuất hiện ngay lập tức.

Luồng mana bóng tối mờ mịt (umbral), thứ được nhuộm màu bởi cái bóng đen kịt vốn đeo bám vào mọi thứ liên quan đến gia tộc Vritra, bắt đầu thấm từ chiếc sừng vào cơ thể chị Mica.

Chị ta bị kích động co rúm người lại, và xém tý quăng cái sừng ra xa. Đôi mắt chị mở to và sợ hãi ngó chằm chằm về phía trước mà không thấy gì.

“Đó chỉ là một cảnh tượng thị giác (vision) thôi,” tôi đảm bảo với chị ta, giữ giọng mình trầm và nhẹ nhàng. Những ngón tay trắng của chị nắm xung quanh chiếc sừng đen tuyền. “Giữ vững bản thân. Hãy nhớ mục đích của chúng ta. Thông qua đấy tập trung vào nó. Đừng rút mana quá mạnh. Cứ để mana chảy vào mình.”

(Người dịch: tác giả dùng từ “vision”. Trong tiếng Việt không có một từ gọn gàng để mô tả nghĩa này trong tình huống này. Từ “vision” ở đây không phải là “tầm nhìn”, “viễn cảnh”, “ảo ảnh” hay “thị giác” gì hết, nó mô tả việc Mica nhìn thấy những hình ảnh thật đã từng xảy ra trong kí ức của Cadell trước đây)

Tôi tiếp tục nói những lời hướng dẫn và an ủi đều đặn trong khi bắt đầu đẩy aether ra khỏi người mình, rồi đan xen nó vào mana. Aether của tôi được hút vào cơ thể chị ấy cùng với mana, rồi được sự hiện diện của Regis ở bên trong kéo đi. Không phải tất cả lượng mana bẩm sinh của lũ Vritra đều muốn bị hút vào lõi của chị ta thế nên thay vào đó nó thấm ngược ra khỏi mạch mana hòa vào cơ thể chị, nhưng thông qua việc điều khiển aether cẩn thận, tôi có thể gói gém những vi hạt mana đi lạc lung tung và lùa chúng đi đúng hướng.

Trong khi đó, mí mắt chị Mica nhắm chặt đến mức chỗ da quanh mắt trở nên trắng sáng lên, trong khi cặp má vốn ửng hồng chuyển sang tím và chị ấy bắt đầu đổ mồ hôi ròng ròng. Nhìn cái cách mà chị ta nghiến răng và bồn chồn liên tục, tôi biết bất cứ hình ảnh nào mà chị đang thấy chắn hẳn đều khá tệ.

“Tôi… tôi hiểu rồi,” vài phút sau, chị Mica nói, thở ra một hơi mà chị đã nín thở nãy giờ. “Điều này thì… hoàn toàn, cực kỳ, vô cùng kinh khủng.”

Tôi cúi xuống và khép các ngón tay chị ấy lại để nắm chặt cái sừng hơn. “Hãy tiếp tục rút mana từ nó, nhưng đừng làm quá nhanh.”

Tiếp theo, Regis và tôi chuyển qua anh Bairon. Anh ta thích nghi nhanh hơn với dòng mana loại gây tha hóa và phân hủy này và thoát ra khỏi các cảnh tượng thị giác chỉ sau một hoặc hai phút. Chị Varay gặp khó khăn hơn, cảnh tượng trong thị giác của chị quá nghiêm trọng đến mức tôi phải giữ giùm chiếc sừng để không rơi khỏi bàn tay chị trong khi chị ấy rên rỉ và người co giật. Tuy nhiên, cuối cùng thì chị ấy cũng đã vượt qua được, với việc Regis rút aether của tôi về phía cậu ta trong lúc tôi dẫn hướng các vi hạt mana màu xám và ngăn không chúng thấm vào cơ thể của chị.

Các Lance bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với việc rút và thanh lọc mana từ cái sừng một cách từ tốn theo từng nhịp của họ, nhìn từ bên ngoài như thể họ đang bị đốt cháy bởi mana bóng tối, thứ đang sôi lên cuồn cuộn rồi bọc lấy cơ thể các Lance và bao phủ họ trong một quầng mây bằng khói.

Cuối cùng, khi thấy không còn nguy cơ mana có thể đầu độc cơ thể hoặc tâm trí họ, tôi mới có thể thực sự theo dõi quá trình này. Một khi mana đã vào lõi họ, mana sẽ được xử lý, các tạp chất bị loại bỏ và tiêu hủy bởi chính lõi, không để lại gì ngoài mana tinh khiết. Nhưng loại quá trình nào ngăn cản các lõi không thể tinh luyện tốt hơn thì vẫn không tìm dễ tìm ra ngay tức khắc.

“Ông đang nhìn gì thế?” Tôi hỏi Gideon trong khi vẫn đang quan sát mana di chuyển liên tục trong lõi bọn họ.

Vẻ mặt cáu kỉnh của Gideon đã tan biến khi tâm trí của ông ấy dồn vào nhiệm vụ. Tôi biết ông ấy sẽ như vậy; ông ấy sẽ không thể kháng cự lại sự tò mò trước một vấn đề phức tạp như thế này. “Có một sức cản (resistance) cao-hơn-mức-bình-thường khi họ rút mana vào và bắt đầu xử lý nó — ngoại trừ Lance Bairon ra, các kênh và lõi của anh ta dường như hoạt động hiệu quả ở mức ta mong đợi so với sức mạnh của một Lance. Tuy nhiên, tôi nghi rằng đó là bởi vì bản chất của mana vẫn còn là dấu hỏi với chúng ta, chứ không phải sức cản đấy là một số triệu chứng của những giới hạn được đặt vào người họ bởi mớ đồ tạo tác chuyển hóa Lance.”

“Thật tệ là chúng ta không còn những món tạo tác đó,” Emily trầm ngâm nói thêm, chạm một ngón tay vào má khi nhìn chằm chằm vào thiết bị của họ. “Mấy món đó sẽ làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nếu chúng ta có thể bóc tách chúng ra thành từng phần và tìm hiểu xem cách chúng hoạt động ra sao.”

“Đó sẽ là rất lý tưởng nếu chúng ta còn chúng, nhưng” —Tôi truyền aether vào ấn không gian đa chiều, rút ​​ra hai trong số mấy cái gậy truyền sức mạnh kia — “chúng ta có mấy món này.”

Ở một tay, tôi cầm món tạo tác dùng cho người lùn, nó được chế tác với tay cầm bằng vàng ròng nguyên chất và được đính những cái vòng bằng hắc thạch dọc theo chiều dài cây gậy. Một viên hồng ngọc to màu đỏ ​​phát ra ánh sáng mờ ở đầu gậy. Cây gậy thứ hai - món tạo tác được thiết kế chỉ để dùng cho con người - được gắn một viên đá quý màu xanh lam, và tay cầm của nó được rèn bằng bạc.

“Nhưng ta không thể sử dụng chúng,” Emily lo lắng nói.

Cùng lúc đó Gideon cáu kỉnh mạnh mẽ: “Mẹ kiếp mấy cái thứ ma quỷ đó,”

Trong số các Lance, chỉ mỗi anh Bairon dường như có thể vừa tập trung vào cả cái sừng lẫn cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng anh ta vẫn im lặng, hình ảnh anh như một người lính lo lắng đang tin tưởng vào phán quyết của các nhà lãnh đạo của mình.

Những gì ông Virion đã nói về phản ứng của lão Gideon với các vật tạo tác này quay lại trong đầu tôi. “Ông đã khám phá ra điều gì khi kiểm tra mấy thứ này?”

“‘Thần cụ không được tạo ra dành cho bàn tay kẻ phàm trần,’” Lão Gideon nói như thể đang đọc thuộc lòng câu trích dẫn nào đó từ trí nhớ mình. “Chỉ cần có nửa bộ não trong đầu thôi thì bất cứ ai nhìn vào mấy thứ đó trong hai giây cũng đều thấy rằng chúng là một miếng bánh baklava đúng nghĩa với các lớp phép thuật khác biệt được xếp chồng lên nhau, không ai có thể giải mã được chúng kể cả đối với một thiên tài như tôi. Có thể có vài món ngon ngon gói trong mấy cây gậy đó, nhưng lũ asura thực sự chứng minh chúng không có ý định gì tử tế, vậy nên sẽ cực ngu nếu cho rằng không còn thứ gì khác cắm cài trong đấy.”

(Người dịch: Bánh baklava là loại bánh có xuất xứ từ đế chế Ottoman cổ và được ăn phổ biến ở các quốc gia Tây Á, Trung Á. Nó có nhiều lớp lớp bột filo phủ các loại hạt và chất ngọt. Có hình minh họa bên dưới. Lão dùng món bánh nhiều lớp và mỗi lớp đều ngọt để ví von về sự mê hoặc của mấy cây trượng tạo Lance)

Sự thật là tôi hoàn toàn đồng ý với đánh giá của Gideon. Trong buổi kiểm tra thâu đêm của chính tôi với mấy cây gậy này, tôi đã khám phá ra nhiều — rõ là nhiều hơn những gì Gideon biết — thứ bao gồm một danh mục vài tầng nấc (layer) phép thuật ban đầu và cách các tầng phép này sẽ được bung ra khi mấy cây gậy kia được kích hoạt. Đó là một rủi ro, nhưng tôi biết chắc rằng gã Kezess phải tích hợp sẵn một cái khóa để đảo ngược lại giới hạn áp đặt lên các Lance nếu những món tạo tác này vốn dùng để làm họ trở nên mạnh hơn.

“Ông nói đúng, Gideon. Đó là lý do tại sao ta sẽ không dùng chúng,” tôi nói. “Ít nhất, không dùng theo cách gã Kezess Indrath đã dự định.”

“Vậy cậu đã khám phá ra gì đó rồi à?” Cặp lông mày mọc được phân nửa lại dồn vào giữa vầng trán nhăn nheo của lão Gideon và ổng dựa người vào tảng đá đối diện tôi. “Nói tiếp đi.”

Tôi giải thích những gì tôi đã giải mã được khi nghiên cứu mớ vật tạo tác này trong khoảng thời gian mà tôi thừa nhận là khá ngắn. Gideon gật gù theo, và không lâu sau đó Emily đứng cạnh ông ấy đã cười toe toét. “Đó là một suy nghĩ hay,” cả hai người họ đồng thanh nói, khiến Regis bật cười ăng ẳng.

(Người dịch: để mô tả kiểu cười của Regis, tác giả thường xuyên dùng cụm “a barking laugh” khắp nhiều chương truyện, ta có thể hiểu rằng đó là kiểu cười lớn mà có pha lẫn giọng chó sủa, có lẽ vì cơ hàm chó khác người nên sẽ có kiểu cười thế)

“Hai người đã dành quá nhiều thời gian ở bên nhau nhỉ,” cậu ta cười với tiếng khàn khàn trong giọng.

“Không phải cậu sống định cư luôn trong người Arthur hay sao?” Emily đáp trả, miệng vẫn cười nhếch mép lên. “Kiểu như ... ký sinh trùng hay đại loại vậy á?”

“Cô Watsken, thưởng một điểm nói đúng,” Regis nói với chiếc mõm nhỏ xíu nhấp nhô lên xuống đầy vẻ tán thưởng.

“Thôi đừng lãng phí thời gian nữa,” tôi nói, bỏ vật tạo tác dùng cho người lùn trở lại ấn không gian đa chiều và cẩn thận đi nhẹ đến trước mặt chị Varay. “Chị Mica và anh Bairon, hãy giảm việc rút mana từ cái sừng xuống thấp nhất có thể mà không làm gián đoạn sự kết nối của anh chị với cái sừng. Em không nghĩ anh chị gặp rủi ro gì khi rút cạn mana từ mấy cái sừng sớm hơn dự liệu, cơ mà an toàn vẫn hơn gặp xui.”

Họ làm theo lời tôi yêu cầu mà không nói gì, và lượng mana trông như khói đang bị rút vào người họ giảm nhẹ một chút.

Ánh mắt băng giá của chị Varay dõi theo tôi một cách mãnh liệt. Các ngón tay trên bàn tay còn lại của chị co giật khi cầm cái sừng. Chị hít vào một hơi thật sâu để ổn định bản thân.

Dùng Realmheart để quan sát, có vẻ như dòng chảy mana không đồng đều trong cơ thể chị đã chuyển thành một dòng chảy ổn định, cách nó di chuyển trong lõi trở thành một chuyển động luân phiên nhất quán trong khi lượng mana mới liên tục được nhập chung vào lượng vốn có đã được thanh lọc.

Với aether đóng vai trò như giác quan được nới rộng của tôi, tôi chạm vào lõi chị ta, cảm nhận các mặt tường của vỏ lõi, chỗ mà lẽ ra mana sẽ phải tiếp tục sục sạo những chỗ nhỏ xíu chưa hoàn hảo vẫn còn tồn tại. Nhưng mana chỉ di chuyển bên trong các mặt tường, không bao giờ mana chạm vào hoặc len lỏi ra khỏi các chỗ như kênh dẫn (channel) hay các mạch dẫn (vein) để chạy vào các nội tạng trong cơ thể.

Chị Varay đã nhanh chóng đạt đến điểm giới hạn lượng mana có thể hấp thụ. Chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên khó khăn khi tiếp tục hút mana, và với mọi lượng mana mà chị vẫn có thể hấp thụ vào, thì sẽ có một lượng mana tinh khiết tương đương bị rò rỉ ra khỏi lõi. Điều này sẽ gây lãng phí mana trong khi quá trình này thì diễn ra vô cùng chậm đến nỗi không thể giúp chúng ta hiểu những gì đang xảy ra.

Mặc dù chị ấy đã hấp thụ biết bao nhiêu mana, tôi vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ cơ chế chặn nào đằng sau những hiện tượng mà tôi đang chứng kiến. Tôi nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy thất vọng. Tôi đã chắc mẩm rằng dòng năng lượng sẽ là chìa khóa để khám phá ra những gì tên Kezess đã làm với họ.

“Tôi … nên làm gì tiếp?” Chị Varay hỏi sau một lúc lâu, giọng cô phát ra giữa hai hàm răng cắn chặt có vẻ căng thẳng.

Đầu óc tôi vội quay cuồng suy nghĩ.

Emily và Gideon vẫn chưa tìm thấy điều gì hữu ích trong khi đọc mớ giấy tờ đầu ra mana. Tôi đã có mấy cái gậy, nhưng tôi không tin những tiến trình ẩn trong mớ vật tạo tác vẫn sẽ hoạt động ổn khi tôi gây ức chế một số hiệu ứng cụ thể. Trước khi tôi dùng mấy cây gậy, tôi cần phải hiểu chính xác cái thứ chú phép (spell) gây giới hạn kia hoạt động ra sao. Ngay cả việc đưa ra một suy đoán có lý luận bài bản cũng có thể gây nguy hiểm khủng khiếp đối với các Lance. Nếu tôi không thể điều khiển các phép thuật này một cách thích hợp một khi tôi đã tung chúng ra, thì tất cả điều này sẽ trở nên hoàn toàn lãng phí.

Chị Varay cần phải di chuyển mana trong cơ thể nhiều hơn nữa.

Nghĩ đi, Arthur. Tên Kezess đã thiết kế nên các đồ tạo tác biến thành Lance để tạo ra một giới hạn, nhưng hơn thế nữa, cái giới hạn này được giấu cẩn thận, không thể bị phát hiện bởi ngay cả các pháp sư có khả năng điều khiển một một lượng mana lớn. Chắc chắn rằng, điều đó có nghĩa là hắn có lo ngại ngay từ lúc các đồ tạo tác được làm ra, hắn lo rằng rào cản nhân tạo này có thể bị phá vỡ bằng cách nào đó. Nhưng hắn ta đã làm gì? Làm sao hắn có thể che giấu một chú phép như thế chứ? Và, quan trọng hơn, làm thế nào tôi mới tìm được nó đây?

Mỗi lần xử lý một vấn đề thôi, tôi tự nhủ với bản thân, cố san bằng dòng chảy các câu hỏi ào ạt trong tâm trí.

Vấn đề khẩn cấp ngay lúc này là, tôi cần chị Varay có thể tiếp tục di chuyển mana trong người. Giá như chị ta có thể dùng được luân chuyển mana.

Tâm trí tôi như đứng yên. Luân chuyển mana à…

Bà Sylvia đã nhấn mạnh rằng con người quá cứng nhắc trong suy nghĩ để có thể học kĩ năng này, nhưng phần lớn những gì đám rồng đã từng nói với tôi hóa ra là sai, hoặc ít nhất là không đầy đủ. Giờ đây ta dường như thấy hoàn toàn có khả năng rằng chính lũ rồng mới là kẻ đã quá cứng nhắc và có lối suy nghĩ đơn giản khi nhìn vào tiềm năng từ ba chủng con người, elf và người lùn của chúng ta.

Lèo lái mình tập trung lại trong suy nghĩ, tôi nói, “Em biết điều này nghe có vẻ bất khả thi, nhưng, chị Varay à, em cần chị dùng một lượng mana khá lớn mà không ngắt mất mối liên hệ hiện giờ của chị với chiếc sừng.”

Lông mày chị ấy nhíu lại thành một vẻ chán nản. “Cậu nói … đúng. Không thể nào làm vậy.”

“Không đâu, làm được đấy,” tôi dỗ an chị ấy. “Em đã học cách làm thế khi em chỉ mới bốn tuổi cơ.”

Chị ấy tỏ vẻ chế giễu, và dòng chảy mana chao đảo. Vẻ mặt chị nghiêm lại, và tôi thực sự có thể cảm thấy ý chí chị đang kìm lại như gọng kìm trong khi chị cố duy trì sự kiểm soát với cái sừng. “Cậu thật là có cách để ... dìm tôi xuống khi tinh thần tôi xuống sẵn rồi.”

Gãi gãi sau gáy, tôi nở một nụ cười hối lỗi với chị ta. “Em định nói rằng con rồng đã từng dạy em nói rằng chỉ ai có lõi và cơ thể đều mềm dẻo mới có thể học được nó. Những người giống như trẻ con vậy. Nhưng… em nghĩ chắc bà ấy sai rồi.”

Đọc được ý định của tôi, Regis hóa thành dạng vô thể và nhảy vào cơ thể chị Varay.

“Em sẽ giúp dẫn hướng mana bằng aether, như lúc nãy, để ổn định kết nối của chị với cái sừng. Em cần chị tập trung một phần vào chiếc sừng, nhưng phần còn lại, em cần chị tạo một phép thuật. Loại nào đó chị có thể làm mà không cần phải nghĩ.” Để giúp kết nối tốt hơn, tôi nghiêng người về phía chị và nắm lấy hai tay chị, để giữ lòng bàn tay chị siết chặt quanh cái sừng của Cadell hơn.

“Thử bay xem,” anh Bairon nói, dành phần lớn sự chú ý của anh vào nhìn chúng tôi khi anh ta tiếp tục rút mana từ chiếc sừng đặt trong lòng một cách nhỏ giọt.

“Ý tuyệt vời,” tôi nói, gật đầu cảm ơn anh ta trước khi chuyển toàn bộ sự chú ý của tôi về lại chị Varay cùng dòng mana và aether đã kết nối chúng tôi với chiếc sừng.

Chị Varay cắn môi, một tia do dự thoáng qua nét mặt, rồi lại vất vả kiểm soát trở lại. Không có gì xảy ra trong một phút, hai phút. Rồi năm phút sau.

“Tôi xin lỗi,” chị Varay cuối cùng thừa nhận, giọng có hơi xấu hổ, “Tôi không hiểu.”

Không để bản thân trở nên thất vọng, tôi tiếp tục nhớ lại những bài học của bà Sylvia trong đầu.

Nhưng… tôi không thể dạy chị Varay theo cách mà bà Sylvia đã dạy tôi, rồi như thể an-dờ-rê-na-lin (adrenaline) tăng đột ngột trong đầu làm tôi chợt nhận ra.

Tôi phải dạy theo cách của riêng mình, cách mà chỉ tôi mới có thể dạy.

“Không sao đâu,” tôi lắc đầu. “Cứ theo em thật kĩ lưỡng. Em có thể cho chị thấy.”

Giống như việc dùng cái bay xây nhà để tạo hình đất sét, tôi bắt đầu nắn hình của dòng mana trong lõi chị Varay bằng aether của mình. Điều này không thể được thực hiện với mana, vì một pháp sư không thể tác động đến mana trong cơ thể một pháp sư khác. Lúc đầu, tôi chỉ kéo mana ra, gây ra ít ảnh hưởng hơn so với việc chúng ta ép nó thoát ra khỏi người theo cách tự nhiên hay làm, nhưng đó mới chỉ là bước đầu. Tôi nghĩ lời gợi ý ban nãy của anh Bairon là một ý tưởng tuyệt vời.

Bay xem như bản chất thứ hai đối với các Lance với tư cách là những pháp sư đạt đến lõi trắng, điều mà họ có thể làm mà không cần phải nghĩ ngợi gì, điều khiển mana từ môi trường xung quanh để nâng họ lên khỏi mặt đất. Đối với một pháp sư lõi bạc, một kỳ công như vậy sẽ rút cạn mana dự trữ của họ trong vài phút, nhưng một pháp sư lõi trắng có thể bay trong nhiều giờ liền. Đó là điều mà cả tôi và chị Varay đều hiểu một cách sâu sắc, và là một trong số ít “phép thuật” hoạt động hoàn toàn giống nhau đối với mọi Lance.

Một phút nữa trôi qua khi tôi thực hành kiểm soát mana thông qua aether trong khi đồng thời giữ cho dòng aether chảy đều đặn để lùa mana trong chiếc sừng đến điểm cuối trong lõi chị, chỗ mà Regis đang lơ lửng quanh đấy để rút aether vào các vị trí một cách chính xác hơn.

Và rồi, một việc thình lình xảy ra khi tôi không để ý, chị Varay đã nổi lên và trôi lững lờ trên cái thảm rêu kia.

“Cảm giác thật kỳ lạ,” chị lẩm bẩm, hơi lắc lư một xíu.

“Hãy ghi nhớ và trau dồi cảm giác đó,” tôi nói khi đứng lên để cao ngang với chị đang nổi, hai tay tôi vẫn đang ôm trọn lấy lòng bàn tay chị. “Chỉ cần giữ cái cảm giác này trong tâm trí của chị cỡ một phút. Hãy làm quen với cảm giác vừa điều khiển mana vừa rút mana trong cái sừng cùng lúc.”

Chị Varay gật đầu trong khi cau mày. Vẻ mặt chị nhanh chóng chuyển thành nét quyết tâm kiên cường, như thể niềm kiêu hãnh của chị ta sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì khác ngoài thành công.

Rồi khi nắm được kĩ thuật này thành công, nét mặt chị dịu lại. Chị thở đều và cơ thể tĩnh lặng như thể chị đang thiền định.

Chúng tôi giữ nguyên tư thế như vậy thêm một phút nữa, rồi từ từ, rất chậm, tôi bắt đầu rút bớt tác động của mình ra, để chị tự giữ mana cho bản thân. Với mỗi bước, động tác bay nổi trên không của chị trở nên không ổn định khi chị lắc lư giữa không khí, rồi chị ấy có thể kìm lại và gắng sức kiểm soát nó, và tôi lại dễ dàng giảm bớt chút tác động nữa.

Ngay khi tôi chuẩn bị rút hết tác động của mình khỏi những phần kiểm soát mana cuối cùng, chị Varay vươn ra nắm chặt lấy tay tôi. Tôi không thể nén được một nụ cười ngạc nhiên bất chấp cái lạnh như băng. Giữ chặt tay chị, tôi ngừng truyền aether qua lõi chị và các chỗ tạo nên phép thuật để bay.

Vẫn đang ngồi khoanh chân, người chị Varay lơ lửng cách mặt đất vài feet trong khi mana màu xám đổ vào người chị từ cái sừng của tên Cadell.

Thật là một điều kỳ diệu, thực sự, nhưng cái đột phá này vẫn còn quá xa so với những gì chúng tôi đang cố gắng đạt được, thật khó để thấy được cái đích đó. Đối với mục đích của chúng tôi, thành tựu trên của chị còn chưa thể xem là một bước đệm.

“Emily, nói tôi biết cô thấy gì đó ở đây đi.”

“Tôi xin lỗi, các tờ giấy chạy thông số ra chẳng hiển thị bất cứ gì—”

Giọng Gideon cắt ngang giọng nói của cậu ta. “Căng mắt ra, gái à. Nhìn đây.”

"Ông chắc không? Tôi thực sự không—”

“Ngay đây nè-”

“Ê mấy người!” Tôi cáu kỉnh nạt, dây thần kinh của tôi bị kéo căng như dây đàn.

"Ồ! Tôi nghĩ là tôi thấy nó rồi,” Emily nói, giọng cô ta rít lên với vẻ phấn khích.

Tôi đang theo dõi quá trình hấp thụ và giải phóng mana của chị Varay thông qua chiêu Realmheart, nhưng không thể thấy hoặc cảm nhận được gì mới. “Có chuyện gì vậy?”

Cô ta đang cúi người xuống nhoài về phía một chuỗi các đường lằn rất khó giải mã trên mớ giấy chạy ra từ thiết bị đọc mana đầu ra trước mặt cô ấy, nheo mắt qua cặp kính trong khi lão Gideon chỉ vào thứ gì đó. “Giống như… đường nứt hay vết thương ở lõi, những chỗ mà lõi không hoạt động.”

(Người dịch: giải thích cho các bạn về các cụm từ readings, readouts trong thiết bị của Gideon, các bạn cứ hình dung máy phát hiện nói dối hay máy điện tâm đồ trong bệnh viện chạy các đường lằn nhảy lên xuống, trong máy phát hiện nói dối khi in ra thành một dải giấy cuộn đầy các lằn nhịp tim nhảy lên xuống, đó chính là từ readouts trong chương này)

Regis, cậu có cảm nhận được điều gì như vậy không?

‘Mọi thứ ở đây đều trắng và tỏa sáng. Không nhìn thấy vết thương nào cả.’

Các vị hạt aether tràn vào và vây quanh lõi chị Varay. Tôi chọt và đẩy các hạt này vào mọi nơi tôi có thể tiếp cận được trong lõi, nhưng tôi không thể cảm nhận được những đường nứt mà Emily đang mô tả.

Tôi nói với chị Varay: “Em cần chị xuất ra ngoài nhiều mana hơn.” Một ý nghĩ bất chợt lóe lên như thể có vật tạo tác chiếu sáng tâm trí tôi. “Cánh tay của chị. Chị Varay, chị vốn đã luôn duy trì một dòng mana liên tục chỉ để duy trì hình dạng cánh tay rồi. Tập trung vào điều đó. Đẩy nhiều mana hơn vào nó, dồn hết vào nó. Không quan trọng mana đang làm gì, miễn là chị truyền dẫn nó và duy trì không gian trống trong lõi để tiếp tục rút thêm mana từ sừng.”

Băng bắt đầu len lỏi dọc theo bên ngoài cánh tay đông cứng tạo từ phép của chị Varay. Ban đầu chỉ là một dấu hiệu chút xíu, nhưng rồi nhiều tinh thể băng hơn hình thành trên bề mặt mịn, đóng băng làn da của tôi và sau đó là cả một mảng băng màu xanh nhạt lan ra trườn dần lên cánh tay tôi. Không khí xung quanh chúng tôi trở nên lạnh buốt, kết quả là cuối cùng có tuyết rơi nhẹ quanh chúng tôi.

“Tuyệt vời, hãy tiếp tục như thế.”

Khi càng ngày càng nhiều mana bắt đầu rời khỏi lõi chị, nó đã đạt đến ngưỡng cân bằng.

Emily thở hổn hển. “Kìa!”

Đúng như lời cô ta nói, tôi đã tìm thấy chúng. Giữa ngay giữa sự cân bằng hoàn hảo của việc mana rút vào và xuất ra qua lõi, có sáu điểm mà ở đó có thể cảm nhận được một sự xáo trộn mơ hồ trong khi có thể cảm thấy dòng chảy mượt mà ở các chỗ khác. Chỉ đơn giản là hấp thụ mana vào đã không làm nổi bật các điểm này lên bởi vì cách mà mana mới đi vào lõi bị xoáy và cuộn trong khi nó đẩy và nén lượng mana đã nằm sẵn trong lõi rồi.

Trong bất kỳ tình huống dùng mana nào khác, những vết thương — không, tôi nghĩ là sẹo, — hoàn toàn không thể bị phát hiện được. Tên Kezess hẳn đã nghĩ rằng câu thần chú của hắn sẽ được che giấu một cách hoàn hảo. Một tia sung sướng kiểu cảm thấy trả đũa được hắn mang đến một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi tôi.

“Làm tốt lắm, Emily. Đó phải là nó rồi.”

Nhưng những điểm này là gì, và làm thế nào chúng có ngăn mana tiếp tục làm tinh luyện lõi của các Lance?

Mỗi bước đột phá chỉ là một viên gạch lát trên trên con đường dẫn đến sự hiểu biết.

“Em cần phải buông tay ra. Đừng để lượng mana này tràn vào cơ thể chị, càng nhiều càng tốt. Nhưng em nghĩ chúng ta đã gần đến đích rồi.” Chị Varay gật nhanh với tôi một cái xác nhận, và tôi thả cả hai tay chị ra và dừng việc xuất aether ra liên tục.

Phủi hết lớp băng trên da, tôi cầm cây gậy cán bạc. “Emily, hãy để phần đọc số liệu cho Gideon. Tôi nghĩ tôi sẽ cần cậu giúp chuyện này.”

Cô ấy bỏ lại trang thiết bị của mình ở đằng sau và đi vòng qua các Lance đến đứng bên cạnh tôi một cách miễn cưỡng. Tôi dí viên pha lê loại lam ngọc (sapphire) đang phát sáng mạnh ở đầu gậy lên chỗ xương ức của chị Varay. “Được rồi, truyền mana vào gậy.”

Tôi cảm thấy đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào mặt mình, nhưng tôi vẫn nhìn vào viên pha lê và cây trượng, rồi theo dõi vô số chuyển động nhỏ của mana và aether. Sau một vài giây, cô ấy nắm chặt cây trượng ở vị trí giữa hai cái vòng bạc bọc trên thân trượng, chỗ ngay dưới tay tôi, và đẩy mana của mình vào cây trượng.

Viên pha lê tỏa ra ánh sáng xanh lam, làm khúc xạ những bông tuyết trong không khí và phủ sáng cả hồ trong ánh sáng xanh lam lấp lánh. Ngay lập tức, mana và aether nhảy múa sống động, các hạt ngưng tụ thành các phép thuật và lao dọc theo chiều dài của cây trượng.

Để tiềm thức chạm vào chúng, tôi kéo lượng aether bọc quanh và thấm vào trong cây trượng. Các chú phép của cây gậy này đang liên kết lại bị ngắt dừng đột ngột, hình dáng lởm chởm và biến dạng, và cây trượng bắt đầu run lên trong tay tôi.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, và tôi tăng gấp đôi nỗ lực của mình để kiểm soát phép thuật. Bản thân cây gậy được thiết kế để giải phóng một số chú phép theo trình tự, nhưng tôi không cho phép điều đó. Dù tên Kezess có ý định gì khi triển khai chuỗi phép này, thì chúng cũng chỉ gây hại cho chúng ta về lâu dài. Thay vào đó, tôi chỉ cần tạo ra chú phép có thể nghịch đảo lại những thiệt hại đã gây ra trong lõi chị Varay thôi.

Với tiếng rít lên như kim loại đang bị xé toạc, một vết nứt chạy dọc theo chiều dài cây gậy này. Lực tạo ra từ aether của tôi dùng để kìm hãm quá nhiều mana đang dần xé toạc vật tạo tác này từ bên trong ra.

Regis!

Cậu đồng hành của tôi thoát ra khỏi cơ thể chị Varay, cậu ta xuất hiện chỉ trong tích tắc dưới hình dạng một con linh tinh wisp bốc cháy, rồi cậu ta chìm vào cây gậy rồi biến mất.

Cơn đau của cậu ấy bao trùm khắp cơ thể tôi khi lực tăng vọt quanh vật tạo tác này bắt đầu xé dần hình dạng ở thể vô thực của cậu ta. ‘Aaaa! Giống như đang … rặn đái giữa cơn ... cuồng phong vậy…’

Ánh sáng từ viên ngọc bắt đầu nhấp nháy chứ không sáng liên tục do năng lượng tích tụ. Sức nóng tỏa ra biến những bông tuyết thành mưa.

Tim tôi đập thình thịch như cánh bướm vỗ, mồ hôi tuôn rơi trên đôi mắt mở trừng trừng không chớp. Có quá nhiều năng lượng - nhiều hơn đáng lẽ phải có. Nó giống như cây gậy này đang phản ứng với việc bị can thiệp vào. Một khóa an toàn, tôi chợt nhận ra với một cơn đau quặn gây thắt ruột thắt gan. Một cái bẫy trong trường hợp có ai đó chọc ngoáy với mấy món tạo tác này. Chết tiệt!

Toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu run rẩy. “Mọi người cần phải… chạy,” tôi nói, những từ ngữ rung lên thành tiếng kỳ lạ khi chúng thoát khỏi miệng tôi.

Chị Varay thì không nhận thức được lời cảnh báo của tôi, nhưng chị Mica và anh Bairon đã phóng được nửa đường trong tức khắc. Anh Bairon chụp chị Varay trong khi chị Mica quay lại, dường như định tóm lấy Emily và Gideon.

“Đừng có di chuyển, đồ ngốc,” Gideon cáu kỉnh. Ông ấy cuộn một số loại dây dẫn nào đó quanh vai và từ từ, cẩn thận đến gần tôi, chị Varay, và cái vật tạo tác này.

Với vài cái kẹp, ông ấy kẹp một đầu dây vào vật tạo tác. Đầu dây còn lại kéo dài lõng thõng như một con sâu làm bằng đồng dẫn trở lại mớ thiết bị được bố trí phía sau các Lance. Áp lực giảm đi ngay tức khắc, và tôi cảm thấy mana đang nhanh chóng được rút đi theo mớ dây vào một loạt các cục mana đằng sau.

“Cậu còn khoảng hai mươi giây trước khi các tinh thể đó quá tải và tất cả chúng ta đều chết một cách khủng khiếp,” Gideon nói một cách tỉnh bơ.

Với áp lực giảm bớt và Regis ở trong gậy để giúp rút và tập trung aether của tôi lại một chỗ, tôi phủ sức mạnh của mình quanh phép thuật của cây gậy và dùng ý chí của mình đè chặt phép thuật xuống hết mức có thể. Lượng mana đã ổn định lại, nhưng nó sẽ không kéo dài lâu.

‘Chính xác thì chúng ta đang làm gì ở đây?’ Regis hỏi trong tâm trí tôi tương đương với việc thở phào ra một hơi sâu và nhẹ nhõm trong giây lát.

Cái chú phép thứ ba chứa trong cây gậy là một phép chữa bệnh nhánh vivum. Tôi chắc rằng đó là chú phép để chữa lành lõi của họ, nhưng mọi thứ đều rối tung lên.

Tệ hơn là bị rối tung lên, là nhiều chú phép trông như bị hỏng. Áp lực dồn dập và tiếp sau là việc thình lình rút cạn kiệt mana của vật tạo tác đã khiến nhiều chú phép chưa hoàn thiện.

‘Đây rồi!’ Regis suy nghĩ trong đầu tôi rất khẩn cấp, thu hút sự chú ý của tôi đến một chùm mana và aether cụ thể trong cái cổ vật này.

Tuy bị nghiền nát và biến dạng, nhưng một sợi aether loại vivum đang quấn quanh một làn sóng mana màu bạc không có hình thù nhất định nhưng giống với làn sóng mana mà mẹ tôi sử dụng trong các phép thuật chữa thương của bà ấy.

Dùng chính lượng aether tinh khiết của mình, tôi bắt đầu đan thành một rào chắn quanh chú phép này, ngắt bỏ nó khỏi phần mana còn lại một cách hiệu quả, giống như một người thợ may cắt các đường khâu để loại bỏ một mảnh vải khỏi quần áo.

“Sắp hết thời gian rồi,” Lão Gideon nói trong khi kiểm tra hàng dãy các cục pha lê chứa mana.

Bên cạnh tôi, Emily đang rên rỉ. Các đốt ngón tay màu trắng của cô ta bao quanh trục bạc của cây gậy. Đột nhiên đầu gối khuỵu xuống, và cô ấy cũng bắt đầu sụp xuống theo.

Tôi vòng một tay qua người cô ấy, kéo cô ta dựa vào bên hông tôi.

Khi chú phép này được tách ra khỏi mớ phép thuật còn lại, tôi giải phóng nó, rồi quan sát nó khi nó chảy khỏi viên pha lê vào lõi chị Varay. Vi hạt mana và aether nhảy quanh lõi, nhưng không có gì xảy ra cả.

“Sao rồi Gideon?” Tôi hét lên.

Ông ta cúi xuống đọc mớ giấy in ra từ thiết bị. “Chẳng thay đổi gì.”

Hơi thở tôi như nghẹn lại. Sau tất cả vụ rò rỉ mana, sau tất cả vụ nén và trì hoãn nổ, cắt tách các chú phép ra…

Chúng ta chắc chắn đã làm hỏng một chỗ nào đó. Chú phép không hoàn chỉnh, không hoạt động.

“Chết tiệt,” tôi nghiến răng nghiến lợi. Một dạng tĩnh điện mờ ảo đang hình thành quanh rìa tầm nhìn của tôi do sự căng thẳng.

Chia một phần ý thức nhỏ nhất của mình ra, tôi hủy bỏ một phần nhỏ aether đang dùng và truyền nó vào godrune Aroa’s Requiem (Lời Cầu Hồn của Aroa). Ánh sáng vàng bùng lên trên cơn mưa tạo từ phép thuật đang trút nhẹ xuống người chúng ta. Tầm nhìn của tôi thu hẹp lại chỉ còn thấy như một một đường hầm thẳng với tâm điểm là một vùng hư không tĩnh. Tôi cố chớp mắt xua nó đi nhưng chẳng ích gì.

Các vi hạt aether nhảy từ cánh tay tôi xuống và chạy dọc lên bề mặt cây gậy. Những vết nứt khép miệng lại khi các vi hạt vỡ ra và cô đặc lại gần các chỗ nứt đó, hoàn tác các thiệt hại của đồ tạo tác. Phần tập trung lớn nhất của tôi vẫn là vào câu chú phép bị hỏng, và tôi dùng ý chí ép các bụi hạt màu vàng (golden motes) đi qua vật tạo tác và dẫn vào lõi của chị Varay.

Sửa chú phép đi, tôi thúc giục chính mình. Tôi hiểu được mục đích của chú phép này, nếu không muốn nói là hiểu chi tiết. Thế là đủ. Nhưng chiêu Aroa’s Requiem chỉ va vào lõi. Các vi hạt không tụ về phía cái chú phép hỏng. Trong một hành động thuần tuyệt vọng của mình, tôi hướng đám vi hạt về phía lõi luôn, hy vọng có thể chùi xóa sạch những vết sẹo và đảo ngược những tổn thương mà gã Kezess đã gây ra cho lõi.

Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả. Sự thấu thị sâu sắc (insight) của tôi về cái godrune này vẫn chưa hoàn chỉnh. Tôi không thể chữa thương cho một người, và dường như tôi cũng không thể tạo lại một câu thần chú đã hỏng.

Tôi thấy mình đang xem xét lại những khoảnh khắc hồi ở Khu Tàn Tích (Relictomb) khi tôi cấp tốc thu nhận được sự thấu thị sâu sắc qua cục keystone (trọng khóa). Rất nhiều thứ đã xảy ra hồi đó lẽ ra có thể sửa chữa được nếu như cái sự thấu thị sâu sắc về Aroa’s Requiem của tôi trở nên hoàn thiện nhiều hơn nữa. Nhưng dù là thế lực nào truyền lại mớ godrune này thì dường như họ đang chơi những trò đùa tàn nhẫn với tôi.

“Art, mấy cái chú phép còn lại trong cây gậy,” Regis nói, thu hút sự chú ý của tôi trở lại chỗ mà câu chú phép được hình thành lần đầu trong vật tạo tác.

Với âm thanh sắc bén như tiếng bạc bị cắt xé cứ lặp đi lặp lại, vật tạo tác cứ tiếp tục lành chỗ nứt rồi lại vỡ, rồi lại lành chỗ nứt lại. Cùng với chuyện đó, các chú phép cũng hoạt động đi hoạt động lại tương tự.

Mỗi lần các vi hạt aether từ Aroa’s Requiem sửa lại vật tạo tác, các chú phép bên trong sẽ tái xuất hiện trở lại, nguyên vẹn và không bị hư hại.

Đúng rồi!

Đọc được suy nghĩ của tôi, Regis lao ra khỏi vật tạo tác và hiện lại dạng hữu thể (physical form), bộ hàm cậu ta ngập quanh viên pha lê. Ngay khi cây gậy lành lại, tôi dùng aether cắt ngay cái chú phép chữa thương (healing spell), và khi aether của tôi dưới dạng các sợi chỉ mảnh nhánh Vivum bao bọc quanh cái chú phép chữa thương có hình dạng chùm mana màu bạc kia thì Regis túm lấy nó lôi ra. Cái chú phép này vốn đã bị kéo lỏng ra trước khi thiết bị của Gideon có thể rút bất kỳ lượng mana nào chạy vào mớ pha lê bên ngoài, và Regis nuốt trọn cục phép này luôn.

(Người dịch: Ở đây tác giả viết hai câu rất khó hiểu:
Câu 1: “Regis pulled at the Vivum enveloping the silvery mana.”
Câu 2: Nguyên văn đoạn trên có câu “It tugged loose before Gideon’s device could displace any of the mana” thì hình như tác giả đánh máy thiếu passive chỗ từ “tugged”)

Cái chú phép này trôi vào người cậu ấy, lục tìm một cái lõi. Cậu ta búng thân để nhảy về phía chị Varay, hóa về dạng vô thể (incorporeal) ngay khi bàn chân cậu ta chạm vào người chị, rồi phi ào ào tới lõi chị ấy. Cái chú phép ban nãy từ người cậu ta bị kéo qua người chị ấy, và được giải phóng ra. Nó ngay lập tức bung ra thành sáu phần đều nhau, nhưng chúng không định hướng nên chạy lung tung trong lõi.

Tôi hủy chiêu Aroa’s Requiem đi để có thể gửi một tia aether siêu nhỏ (tendril) vào lõi của chị Varay, tôi điều hướng tỉ mỉ từng phần mana màu bạc của chú phép nhìn như đốm sao trôi dạt trên trời đi đến một trong mấy vết sẹo.

Ánh sáng trắng tràn khắp bề mặt lõi của chị Varay, rồi chạy dọc theo các kênh dẫn và các mạch trong cơ thể chị cho đến khi nó thoát ra qua lỗ chân lông, phủ cả người chị trong một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ.

“Là lúc này, Emily, ngay lúc này!” Tôi nói thành tiếng cằn nhằn với âm giọng nghe như vỡ vụn.

Mana của Emily rút đi dần, và tay cô ấy giật bắn ra khỏi vật tạo tác, cơ thể cô ta thình lình đổ ập vào người tôi vì kiệt sức hoàn toàn.

Ma thuật dâng trào trong cây gậy trở nên dịu xuống, các vi hạt mana co rút lại và bay va chạm lộn xộn, các chú phép còn lại dần dần tỏa ra mà không còn tý tác dụng nào.

Đôi mắt chị Varay trợn ngược lên trời và khi đang bay là là gần mặt đất chị ấy đột nhiên ngã sụp xuống, đổ sấp người xuống đất ngay cạnh anh Bairon. Anh giật người về phía trước như thể định chụp lấy chị ấy, nhưng rồi nhớ đến chiếc sừng đang cầm trên tay, và sững người lại.

Nhanh chóng và nhẹ nhàng nhất có thể, tôi đặt nhẹ Emily đang run rẩy nằm xuống mặt đất trước khi nhanh chóng chạy đến chỗ chị Varay. Hơi thở chị nông và sự kết nối đến cái sừng đã bị cắt đứt, nhưng chị vẫn còn sống. Tôi kéo chị ngồi thẳng dậy. “Varay? Chị Varay. Cố lên nào, chị Lance.”

Đột nhiên hai cánh tay chị vòng qua người tôi và chị kéo tôi vào ôm thật chặt, chị ấy thở hổn hển thành từng quãng nông. Tôi sững người, không lường trước được.

“Nó có hiệu quả,” chị thở hổn hển. “Tôi có thể cảm thấy điều đó, Arthur ơi.”

Tôi dò tìm trong lõi chị, và một nụ cười toe toét lan trên khuôn mặt tôi khi tôi nhận ra rằng chị ấy nói đúng. Mana đã lấp đầy toàn bộ lõi của chị, đè sát vào thành vỏ cứng. Trong khi tôi đang quan sát, chị đã với ra lấy mana trong không khí quanh chúng tôi và hút nó vào người.

Chỗ mà luồng mana sục sạo khắp các bề mặt tường trắng của bộ phận lõi mana, thì không còn bị kìm hãm bởi bất kỳ khe sẹo nào mà các món đồ tạo tác biến thành Lance để lại trên người chị.

(Nguyên văn: “The white walls of the organ” thì từ “walls” ở đây là ám chỉ lớp vỏ, chỉ một lớp vỏ nhưng đang đề cập đến mặt trong lớp vỏ của lõi mana, cách ví von của tác giả sẽ gây khó hiểu cho các bạn, nhưng các bạn cứ tưởng tượng một căn phòng đóng kín là ‘lõi mana’, tường phòng gọi là ‘vỏ’, và tường có bốn mặt, gọi là bốn mặt ‘tường’, nhưng chung quy vẫn là ‘vỏ’, chẳng qua ta đang nhìn từ góc độ nào, nhìn từ trong lõi nhìn ra vỏ lõi gọi là các mặt tường vỏ, hay nhìn từ bên ngoài lõi thì gọi chung chung bao quát là cái vỏ)

Chúng ta đã làm được.

Chú phép của tộc Indrath đã bị nghịch đảo lại.

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight