4/1/23

Chapter 392: Vô cảm và ngất ngây

Tên gốc của chương 390: Apathy and Ecstasy

Cảnh vật quanh tôi như bị đóng băng về mặt thời gian.

Khuôn mặt tên Richmal như nghệch ra, không còn tập trung vào phép thuật đang bay tới chỗ tôi nữa vì hắn đang nhìn với vẻ kinh ngạc. Ở cạnh hắn, ánh sáng từ trong người nhỏ Ulrike phát ra chói lọi khi mana ào ra từ người cô ả ngày càng nhiều, nỗ lực của cô ta làm chùm điện đan thành hình lưới đang tỏa sáng mạnh hơn. Đôi mắt đỏ rực ấy tránh nhìn tôi khi dồn sự tập trung vào niệm chú phép, các cơ hàm căng lên khi cô ta nghiến răng.

Phía sau chúng, tên Ifiok chùng xuống, mồ hôi ròng ròng trên mặt, cánh tay phế buông thõng cạnh hông, mana ở các nhánh kênh dẫn trong cơ thể hắn di chuyển nhỏ giọt rồi tắt ngúm.

Hai đứa Blaise và Valeska đã rút lui vào đường hầm chạy về phía thủ đô Vildorial, và tên Blaise đang lóng ngóng dùng thiết bị di động tạo cổng dịch chuyển (tempus warp). Thiết bị quen thuộc có hình dạng cái đe kêu o o khi nó thu thập và tích tụ mana.

Đầu óc tôi vẫn đang quay cuồng với việc khám phá ra sự tác động qua lại giữa aether và mana. Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu rõ chiêu Realmheart có thể làm những gì, nhưng tôi không có thời gian để hoài nghi những gì tôi đang làm. Tốn rất nhiều nỗ lực chỉ để nhấc chân này bước lên trước chân kia. Vẫn còn năm tên con lai Vritra của cái tổ đội Wraith này cần phải xử lý, và tôi có thể cảm thấy sinh lực của Regis đang suy yếu dần vào lúc này.

Cả mảng gai bao quanh người tôi lẫn tia sét màu xanh đen đều di chuyển nhẹ khi tôi bước đi, quay chiều đi hướng khác khi tôi đi ngang qua, aether của tôi đã bao bọc và chuyển hướng lượng mana dùng để tạo nên mớ phép thuật đa dạng đó. Sức mạnh từ ý chí của tôi phải đối chọi với sức mạnh từ ý chí của ba pháp sư đối nghịch. Tôi đã phải duy trì một sự kìm hãm mạnh mẽ hơn lên aether so với mức áp đặt ý chí lên mana của bọn chúng, nhưng cũng có thứ gì khác, một kiểu kháng cự nào đó từ aether mà tôi chưa hiểu.

Thậm chí chỉ đi một khoảng ngắn đến chỗ Regis thôi cũng đủ tàn phá cả sức khỏe lẫn sức bền lên đến tầm quái vật của cái thể chất asura này, và tới lúc tôi đến được cái lồng làm bằng tia sét thì chân tôi run lẩy bẩy. Tôi ép hủy phép tạo cái hồ bùn có tính axit này, khiến chúng đều văng lùi lại rồi chìm xuống giữa các vết nứt trên nền sàn bằng đá granit và biến mất.

Tên Richmal thở hổn hển và hít vào một hơi thật sâu đầy vẻ tuyệt vọng, như thể suốt từ nãy giờ hắn nín thở. “Valeska! Đi ngay bây giờ!” hắn ra lệnh, giọng mạnh mẽ.

Giải phóng lượng aether khỏi lõi, tôi điều khiển nó bao quanh câu thần chú của nhỏ Ulrike, thêm lần nữa tôi tìm kiếm bức màn ẩn dụ ngăn cách hai loại sức mạnh này. Nó giống như lúc trong cục keystone (trọng khóa), khi tôi luyện tập với Ellie. Tôi phải để tâm trí của mình tái tập trung lại, thay đổi quan điểm góc nhìn của mình. Bộ tộc Three Steps đã từng nói với tôi điều gì đó cũng tương tự thế, và thậm chí những bài học của Kordri cũng yêu cầu tôi trải nghiệm chuyển động và sự tác động lẫn nhau từ cơ thể chúng ta với nhiều cách khác nhau.

Có lẽ đó là thứ mà mọi kiến ​​thức đều được đúc kết lại: những trải nghiệm mới làm thay đổi nhẹ quan điểm của một con người, tiết lộ nhiều điều hơn về thế giới này vốn đã ở đó, nhưng những điều đó ta đều không thể nhìn thấy.

Hơi thở tôi như bị nghẹt lại và mạch suy nghĩ trong tâm trí tôi như giật ngắt liên hồi, và tôi ép mình quay trở lại khoảnh khắc đó. Hàng chục phi tiêu làm bằng chất nhờn có độc đang rít lên trong không khí khi bay tới chỗ tôi.

Tay tôi giơ lên ​​chặn chúng quá chậm chạp, sức lực tinh thần của tôi như bị rút cạn và kiệt quệ. Đường bay của những chiếc phi tiêu dịch chuyển nhẹ tách nhẹ sang hai bên vây lấy tôi, và tôi thở ra một hơi vừa mệt mỏi vừa đầy ngạc nhiên. Tôi có thể cảm thấy từng vi hạt mana và aether tương tác với nhau ở đâu, cách aether nắm giữ và chuyển hướng mana để tạo ra mối ràng buộc tạm thời hấp dẫn lẫn nhau giữa hai nguồn sức mạnh này như thế nào.

Nhưng tôi cũng đang vận động gồng gánh sức mạnh tổng hợp của mọi loại mana ở đây, trong tâm trí thì đang cố giữ từng phép thuật tách ra riêng biệt, và khi mấy cái phi tiêu cong qua một bên để tránh tôi, thì tôi buộc phải thả sự kiểm soát của mình với mớ gai và chùm lưới điện. Cái mớ phép mà mấy tên đội Wraith còn lại đã dùng để đè tôi xuống.

Cả rừng gai đen bắn ra loạn xa, xém đâm thủng người tên Ifiok và va đập vào tấm khiên của con Ulrike. Những tia sét mà cô ả đã dồn mana vào liên tục cho đến khi nhìn nó sáng rực lên, bị cô đọng lại thành một tia sét duy nhất và giáng xuống mặt đất, nổ tung thành một ánh chớp chói cả mắt.

Cả căn phòng này rung chuyển.

Tôi nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang cái lồng nhỏ làm bằng sét, tôi tìm kiếm nơi mà hai nguồn sức mạnh này đang chuyển động để cho phép lẫn nhau cùng tồn tại, và tôi kéo mạnh một cái, bóc tách quyền kiểm soát cái phòng giam nhỏ này khỏi tay con nhỏ Ulrike. Nó bị giật tung và xé toạc giữa không khí khi tôi kéo nó ra khỏi người Regis. Cơ thể hình tinh linh nhỏ xíu này của Regis dao động lên xuống như say rượu khi trôi quanh mắt cá chân tôi. Cúi xuống, tôi xòe ngón tay ôm lấy nó vào lòng bàn tay. Tinh linh này ngấm vào da tôi và trôi dần về lõi của tôi.

Regis không phản ứng gì trước sự hiện diện thình lình của tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được ý thức của cậu ta, xa xăm và không nhận thức được gì nhưng vẫn còn sống. Tôi chỉ có thể hy vọng cậu ấy sẽ bình phục nếu chúng tôi sống sót sau trận chiến này.

Mana bùng sáng lên từ phía hành lang đường hầm khi thiết bị di động tạo cổng dịch chuyển bắt đầu được kích hoạt.

Mana sáng lên thấy rõ, cũng như vành rìa của aether trong khí quyển đang chuyển động bao quanh lượng mana này. Con Valeska run rẩy khi nghiêng mình về phía mớ mana, bàn tay duỗi ra, đầu ngón tay lướt vào bề mặt của cánh cổng dịch chuyển khi nó xuất hiện.

Tôi vươn tay, bàn tay phủ găng aether cong lại nhìn như móng vuốt khi tôi cố gắng đoạt quyền kiểm soát cánh cổng. Aether đang nhảy múa theo lệnh của tôi, bao chặt cái cổng và đè nén mana. Ma thuật của thiết bị tạo cổng dịch chuyển bị đoạt quyền, khiến cánh cổng đã hình thành được một nửa đang dao động một cách kỳ lạ giữa không khí.

“Tôi không chui qua được,” Valeska hét lên khi cô ta cào tay vào bề mặt của cánh cổng.

“Hạ gục hắn ta đi!” Giọng cực trầm của tên Richmal như nứt ra khi hắn gầm lên, và các đòn phép trút xuống đầu tôi như mưa từ mọi hướng.

Sắt và lửa phá vỡ cả bộ giáp và lớp aether bao phủ người tôi. Sét và axit văng lệch sang một bên, bùng nổ hoặc thiêu cháy nền hang, làm vỡ tan đất đá với cơn thịnh nộ và lửa địa ngục từ các kẻ thù của tôi.

Nhưng hầu hết sự tập trung của tôi dồn vào việc cố bóp méo bề mặt cổng dịch chuyển tạm thời, những gì còn lại tôi có thể làm là đẩy chệch hướng gần phân nửa số đòn tấn công của bọn chúng. Vết bỏng do axit và tia sét khắc sẹo lên mặt tôi và mấy cái gai kim loại xé toạc cả áo giáp và da thịt tôi. Khuôn mặt và hộp sọ của tôi bị bỏng ở chỗ mà cái gai kim loại đã đâm xuyên qua lúc nãy.

Tôi đã tập trung quá nhiều aether thông qua chiêu Realmheart này để phòng thủ chống lại các đòn phép của tụi Wraith và kiểm soát cổng dịch chuyển.

Nhưng tôi biết tôi không thể để đám Wraith này rút lui. Không một đứa nào.

Trong tay Agrona, thông tin là vũ khí. Tôi không thể để hắn biết được thông tin này. Tôi không thể để bọn này trốn thoát rồi báo cáo về năng lực của tôi được.

Bọn chúng đều phải chết.

Ulrike đang đổi vị trí đứng thành đứng chen giữa tôi và cánh cổng đã hình thành một nửa. Cái chân cụt bị kéo lê một cách khập khiễng phía sau cô ta được bọc trong một lớp mana tinh khiết đang tóe ra thành tia và cái lớp mana này như đang nhảy múa tinh tế theo từng cử động. Cánh tay của Richmal đang đè chặt xuống vết thương hở rất lớn ở bên hông, nơi áo giáp, xương, thịt, và cái mớ thịt gì đó giống như nội tạng bị khoét sạch làm lòi ra những mảnh xương sườn sắc nhọn chọc vào mớ thịt đỏ nhìn bầy hầy, vết thương từ đòn Destruction bùng nổ khủng khiếp ban nãy của Regis.

Phép Destruction.

Tôi lưỡng lự ngay cả khi hết đòn phép này đến đòn phép khác đang bay tới tấp về phía tôi, tôi làm chệch hướng những đòn nào có thể, đành hứng mớ còn lại, cơn đau bao trùm tức khắc và trải qua nhanh như chẳng có chuyện gì khi tôi bỏ qua nó để tập trung vào thứ khác đang nằm im lìm bất động trong hình dạng nhỏ bé của Regis.

Tôi đã cố không dùng loại Godrune (thánh ấn) này lên chính cơ thể mình kể từ hồi căn phòng gương, nhưng ngay cả khi đó thì Regis vẫn còn tỉnh táo, bay đến tay tôi để giúp tôi tập trung mọi lượng aether vào một hướng nhất định. Tôi đã biết quá rõ những rủi ro khi sử dụng nó ngay bây giờ, khi không có Regis giúp tôi tập trung và kiểm soát nó. Với lượng aether dồi dào từ hai lớp lõi của mình, tôi có thể đốt sạch thành phố Vildorial.

Mớ đòn phép bay vào tôi ngày càng trở nên ngẫu nhiên và điên rồ hơn, chuyển động của chúng giật cục và khó theo dõi, và tôi nhận ra con Ulrike đang phủ mana lôi hệ của nó vào mọi đòn phép của mấy thằng còn lại. Kết quả là sự hợp nhất của phép thuật diễn ra nhanh hơn, hoang dại hơn và khó chống lại hơn rất nhiều.

Khi đòn sét truyền những tia điện sáng chói đánh vào tôi như đạn pháo, và tâm trí tôi phủ trong đau đớn đang đấu tranh để duy trì sự tập trung, tôi hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. Tôi không thể vừa phòng thủ trước cuộc bắn phá vừa duy trì sự kiểm soát cổng dịch chuyển lại còn chiến đấu với cả lũ còn lại.

Rồi rốt cuộc thì tôi cũng sẽ mất tập trung, cánh cổng sẽ mở ra và đám Wraith này sẽ có một hoặc vài tên trốn thoát.

Ngay cả khi đó, tôi vẫn sẽ phải đánh bại những tên còn lại. Nhưng điều gì sẽ khiến chúng tiếp tục đứng đây đánh nhau? Nếu chúng rút lui vào thành phố sẽ buộc tôi phải chiến đấu trong đại hang động kia…

Tôi tưởng tượng cảnh sức mạnh của mấy đứa con lai tộc Vritra này giải phóng lên những người không có khả năng tự vệ ở thành phố Vildorial. Nếu điều đó mà xảy ra, thì mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi nắm chặt tay. Cái Godrune chứa trong bản thể của Regis trở nên sống động với sức mạnh và sự đói khát ngấu nghiến, rồi ngọn lửa màu tím nhạt bùng lên trong tay tôi, tỏa ra một luồng hào quang chói sáng, trông lởm chởm, đầy mùi chết chóc.

Một cơn đau co thắt từ lưng tôi, nơi ấn Realmheart đang cháy rực màu ánh vàng, và tầm nhìn lẫn cảm giác về mana của tôi rung giật. Tôi biết mình không chuẩn bị sẵn khi khó khăn duy trì cả hai loại Godrune cùng lúc, nhưng không thể hủy chiêu Realmheart lúc này được. Vẫn chưa phải lúc.

Ở đâu đó đằng sau tâm trí, tôi coi rằng sức mạnh háo hức khát khao của chiêu Destruction là mọi thứ tôi cần.

Tôi nhấc tay lên.

Lửa từ Destruction đang rình rập phía trước, những ngọn lửa hoang dã, không kiểm soát được đang lan dần và ngấu nghiến mọi thứ khi chúng tỏa ra ánh sáng hung tợn khắp phòng.

Những chiếc gai sắt của Ifiok đâm về phía trước đụng phải nó. Những ngọn lửa màu tím chạy lan lên những cái gai kim loại đen này, phá hủy ma thuật của hắn khi lửa nhảy từ cái gai này sang cái gai khác, truy đuổi ngược lại phần gốc phóng ra đám gai. Không còn bị trói buộc bởi suy nghĩ tỉnh táo của Regis nữa, lửa Destruction lao đi một cách điên cuồng, giống như một bầy ngựa đực đang bốc cháy chạy toán loạn, và tên Ifiok bắt đầu hét lên. Nó lao lên cánh tay và chạy ngang ngực hắn, biến máu thịt và mana thành ánh sáng tím rồi mọi thứ trở thành hư vô.

Tôi xoay người và trong lòng ít muốn kiềm chế cảm giác kích động khinh thường mọi thứ, rải luồng lửa Destruction ra mọi hướng một cách hỗn loạn.

Richmal kéo bản thân và cả Ulrike ra khỏi đường lửa Destruction đang cháy bằng những xúc tu đầy nước của hắn trong khi niệm phép tung mớ bùn xanh ào ạt như lũ để dập lửa, nhưng lửa Destruction cũng ăn sạch thứ bùn đó luôn.

"Thằng Agrona nghĩ rằng cái đám asura lai căng này sẽ giết tụi asura giùm hắn ư?" Tôi hỏi chính ngọn lửa, giọng tôi bị ngắt ngang bởi sức mạnh của Sự hủy diệt đang rung lên trong giọng nói. "Thật thảm hại."

(Người dịch: tác giả dùng cụm “lessurans” là từ ghép của less + asura(n) để đá đểu bọn này là asura lai, còn chưa đạt đến mức asura)

Tôi chụp một ngọn giáo bằng sắt đen đang bay trên không trung và nhìn lửa Destruction xé tan ngọn giáo làm từ phép thuật này và phá hủy nó luôn.

Những làn khói độc bốc ra từ da Richmal, nhuộm vào không khí một màu xanh lục âm u và lấp đầy khoảng không còn sót lại trong căn phòng với mùi chết chóc và thối rữa bằng nỗ lực yếu ớt của hắn nhằm cắt đứt sự kiểm soát của tôi khỏi cánh cổng dịch chuyển.

Trên đầu tôi, vẫn cái máy chém làm từ điện tích đã phá hủy cơ thể vật lý của Regis đang hình thành trở lại.

Tôi dốc hết ý chí của mình vào nó, và mana run lên, bị kẹt giữa sức mạnh ý chí của tôi và con Ulrike. Bất cứ khi nào chiêu Realmheart niệm ra các cổ tự tím, tôi bắt đầu bốc hỏa và đổ mồ hôi, nhưng tôi cứ cố gắng hơn, đòn Destruction nuốt luôn sự đau đớn và sợ hãi của tôi, cho đến khi phép thuật của Ulrike bị phá vỡ.

(Nguyên văn: “Wherever Realmheart conjured the purple runes,” câu này hơi khó hiểu vì không có mô tả minh họa, có lẽ là khi dùng Realmheart để thấy mana và tác động aether lên mana sẽ vẽ rune tím lên đồ vật bị tác động hay rune xuất hiện thêm trên người Art, điều này tới giờ tác giả không mô tả rõ ràng)

Một làn sóng xung kích từ áp lực thuần túy đủ mạnh để nghiền nát xương tạo ra bởi cái máy chém điện tích bị bóp méo hỏng, thổi bay hai tên đội Wraith dội vào tường. Tôi khom người cúi xuống dưới áp lực từ vụ nổ và lửa Destruction nhảy lên bao phủ cơ thể tôi bọc thành luồng lửa lởm chởm, những ngọn lửa màu tím nhạt đang len lỏi vào các kẽ lằn của lớp vẩy phủ lên bộ giáp cổ vật và tìm cách ăn bộ giáp của tôi ngược từ bên trong ra ngoài.

Dựa vào bản năng và không cần cân nhắc, tôi hủy triệu hồi bộ giáp, và nó trở nên phi vật chất. Dù sao tôi cũng chả cần nó nữa. Lửa Destruction chính là lớp áo giáp tốt hơn bất kỳ cổ vật cũ rích nào của người Dijin.

Ulrike nấp sau tấm khiên khi lửa Destruction bắt kịp cô ả, nhưng chẳng để làm gì. Lửa Destruction ăn đi những cổ tự ếm trên tấm khiên, rồi đến tấm khiên, rồi cơ thể Ulrike, áo giáp, da thịt và xương cô ả biến mất từng lớp một.

Richmal loạng choạng lùi lại, nhưng hắn không cố bỏ chạy. Thay vào đó, hắn ta đứng chen ngang trước lối ra, và một bức tường đang bốc hơi làm bằng chất lỏng hôi thối dựng lên chặn đường.

“Valeska, Blaise, đi đi!” hắn hét lên, và tôi ngạc nhiên khi nghe thấy điều gì đó giống như sự quan tâm thực sự trong giọng nói của hắn ta.

“Yếu ớt,” tôi gầm gừ, từ ngữ trong cổ họng tôi bùng cháy như tiếng niệm phép, áp lực của nó truyền thành cơn chấn động đến kẻ thù tôi.

Nhìn qua bức tường chất lỏng bán trong suốt, tôi có thể thấy Blaise và Valeska đang vật lộn giành lại quyền kiểm soát cổng dịch chuyển di động, đổ phép thuật vào nó với nỗ lực cố ngăn tôi kiểm soát mana của cổng dịch chuyển.

Cái cổng được tạo thành có hình bầu dục bị biến dạng đang phát sáng và rung chuyển, còn những dải sọc ngang (striations) thì bị bóp méo chạy dọc trên bề mặt cổng, nhưng tôi kiểm soát cổng hoàn toàn, sự vô cảm sinh ra từ chiêu Destruction đã che chắn tôi khỏi nỗi đau ngày càng tăng khi dồn tập trung vào sử dụng cả hai godrune cùng lúc.

Con Valeska quay lại nhìn và bắt gặp ánh mắt tôi. Bây giờ, có gì đó giống như nỗi kinh hoàng thực sự trong mắt bọn chúng. Những sinh vật này đã được huấn luyện để tiến hành một cuộc chiến âm thầm trong bóng tối chống lại các vị thần. Nhưng bọn chúng chỉ là đám trẻ con đang chơi trò đóng giả các vị thần. Bọn chúng không hiểu gì cả. Bọn chúng chẳng là gì cả.

Vẫn giữ cái nhìn tập trung vào cô ta, tôi phun lửa Destruction vào người tên Richmal. Mana tuôn ra ào ạt từ hắn dưới dạng hơi nước nhờn đặc, trong giây lát, ngọn lửa màu tím đã bám lại  đám hơi nước này và tập trung thiêu đốt sức mạnh của hắn.

Với chiêu Realmheart, tôi tìm kiếm tấm màn ngăn cách ánh sáng và bóng tối, kéo nó xé sang một bên. Phép thuật của hắn bị thổi tắt như lửa trên ngọn nến, và sau đó da thịt hắn sáng lên  và cũng tắt phụt như phép thuật hắn lúc này, và rồi hắn biến mất.

Ở đâu đó sâu thẳm trong tôi, có gì đó đã rạn nứt.

Tầm nhìn và cảm giác về mana của tôi nhấp nháy chớp tắt, và tôi phải nhắm nghiền mắt lại để chống cơn chóng mặt và buồn nôn đột ngột. Khi tôi mở mắt lần nữa, cánh cổng hình bầu dục phát sáng xuất hiện hoàn chỉnh trên thiết bị di động tạo cổng dịch chuyển. Blaise hét lên và xô Valeska vào cổng, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào nơi chỉ vài giây trước Richmal còn đang đứng.

Tôi vấp ngã. Nhìn xuống, tôi nhận ra ngọn lửa đang cháy dữ dội dọc cánh tay và mu bàn tay tôi, còn làn da tôi bị bong tróc dưới ngọn lửa. Tôi đang mất kiểm soát.

“Đi lẹ!” Blaise hét lên, xô mạnh Valeska.

Cánh tay cô ta quơ quao, và bàn tay, cánh tay và sau đó là khuôn mặt biến mất qua cánh cổng dịch chuyển.

Một tiếng rên rỉ thoát khỏi môi khi tôi cố đẩy aether vào godrune Realmheart và nó nổ lách tách rồi bùng lên sức sống kèm một làn sóng đau đớn kinh khủng. Tôi vặn mạnh lượng aether bọc quanh cánh cổng, nghiền nát nó.

Cánh cổng rung chuyển, gợn sóng dữ dội. Các vi hạt mana bị nén lại, và lực liên kết các vi hạt tan vỡ. Cánh cổng tắt ngúm với một tiếng kêu thảm thiết nghe kỳ quái, và những gì còn lại trên thân Valeska ở phía bên này cánh cổng đổ sập xuống đất thành một tiếng nhèm nhẹp ướt át.

Tôi run lên khi godrune Realmheart lại tắt ngúm, ngắt đứt liên kết của tôi với mana lần thứ hai. Tôi phun ra một ngụm cả máu lẫn mật.

Tên Blaise rú lên. Một con rắn khổng lồ tạo thành từ lửa soulfire đủ to lấp đầy đường hầm phi về phía tôi. Ngọn lửa tím nhạt hấp thụ luôn con rắn màu đen, sau đó len lỏi vào mắt, mũi, miệng của Blaise trước khi thiêu rụi hắn từ trong ra ngoài.

Tôi cười lớn, nụ cười trông toe toét và cháy bỏng. Một tiếng cười hứng thú điên cuồng kéo dài khi cơ thể thằng cuối cùng của đội Wraith, cái đám được Agrona cho là “sát thủ lũ asura” cơ đấy, đổ gục trước mặt tôi, toàn bộ sự tồn tại của bọn chúng bị xóa sạch bởi sức mạnh của tôi, thậm chí đến dấu vết từ mana gây điêu tàn (corrupted mana) của bọn chúng cũng không còn.

Tiếng cười tắt ngấm, và tôi khuỵu xuống.

Các ngón tay trên bàn tay trái tôi bắt đầu tan rã ra. Hiện giờ có rất nhiều aether trong lõi tôi để lửa Destruction có thể tiếp tục cháy. Thật là một cảnh đẹp. Tôi chỉ cần hình dung nó cháy, đang cháy, tiếp tục cháy và—

Ở đằng xa, tôi mơ hồ cảm nhận được sự bùng sáng từ những dấu hiệu mana mạnh mẽ và một cơn bão mana đang hoành hành khắp hang động chứa thành phố Vildorial.

Tôi có thể đốt cháy thành phố này. Thậm chí đốt cả vùng Darv, nếu tôi muốn. Đốt luôn các lục địa Dicathen, Alacrya và Epheotus…

Tôi cảm thấy mặt mình nứt ra thành một nụ cười chiến thắng có vẻ hiểm ác và cười rộng đến tận mang tai, trong khi da thịt từ cánh tay tôi bắt đầu nứt ra rồi chảy máu dưới sức mạnh từ lửa Destruction.

Tôi nghĩ đến khuôn mặt và cánh tay của nhỏ Valeska lao qua một cánh cổng ở đâu đó bên lục địa Alacrya. “Tưởng tượng rằng đó sẽ là một thông điệp rất khác so với những gì ả ta định gửi cho Agrona,” tôi nói to lên, giọng như lửa đốt.

Với sự hứng khởi, tôi nhận ra cánh tay của mình đã cháy đến tận khuỷu tay. Lửa Destruction giờ đây đã lan tới đất đá, ăn mòn căn phòng và đường hầm, tìm kiếm nhiều nguồn đốt hơn, nhiều, nhiều hơn nữa, vươn tới thành phố đó nơi có rất nhiều chất đốt, rất nhiều sự sống

‘Art…’

Giọng của Regis, nghe có vẻ xa xôi, trống rỗng.

‘Art ơi!’

Kiên định hơn, một sự nhắc nhở có vẻ hoảng loạn chạy xuyên qua sự vô cảm và sự vinh quang của chiêu Destruction.

Đó là một giọng nói sẽ trỗi lên đủ yên lặng. Cuối cùng tất cả sẽ chỉ còn là Sự Hủy Diệt (Destruction). Mọi người, mọi thứ.

Tôi giơ cánh tay tàn tạ của mình ra phía trước. Lửa Destruction bùng lên thiêu hủy hết các bức tường, trần và cả sàn dưới chân tôi.

Một hình ảnh chạy xuyên qua tâm trí tôi như mũi tên bắn từ cây nỏ. Tôi có thể cảm thấy Regis đang cố kiếm chế nó, phóng vào ý thức của tôi bằng chút sức lực cuối cùng của cậu ấy. Còn Ellie và mẹ. Họ đang ôm nhau, đứng run rẩy sợ hãi ở nơi họ cùng tập trung lại với một lượng lớn người lùn vô danh, không mặt mũi trong khi mặt đất bên dưới họ rung lên và oằn xuống khi nó bị ăn mòn bởi ngọn lửa màu thạch anh tím rực rỡ…

Mọi người. Mọi thứ.

Trên đầu tôi, trần nhà đang sụp đổ, và ở những nơi khác tôi lờ mờ nghe thấy tiếng đá trên trần hang rơi xuống, nhưng mọi thứ trong tầm mắt chỉ còn lại ngọn lửa tím nhạt.

Mọi thứ. Tất cả mọi người.

Không, tôi nghĩ, điều đó sai rồi, nỗ lực duy trì chỉ một chút suy nghĩ đơn giản giờ đây giống như bước qua tấm kính mỏng có thể vỡ bất cứ lúc nào. Mẹ. Ellie. Mọi thứ tôi đã làm cho đến bây giờ

Nhưng đây là chiến thắng, một giọng nói khó chịu của chính tôi đáp lại. Đây là chung cuộc rồi. Đây là sự kết thúc của kẻ thù của chúng ta.

Và mọi thứ khác.

Nghiến răng, tôi rướn người về phía trước và điên cuồng đập đầu vào thành đá thô ráp của miệng hố mà tôi đang nằm bên dưới, cố làm lung lay sự kiềm chế của chiêu Destruction lên người tôi.

Khi làm vậy không thành công, trong tâm trí mình, tôi cố đóng các cánh cổng kiểm soát dòng chảy aether ra khỏi lõi và cắt mạch các dòng aether đang dẫn đến Godrune Destruction, nhưng tôi không làm được.

Tôi đẩy Regis ra, ép cậu ấy ra khỏi cơ thể mình, loại bỏ mối liên hệ của tôi với cái Godrune này, nhưng hình dạng tinh linh nhỏ bé yếu ớt của cậu ấy dao động, và tôi dừng lại, sợ rằng việc tách cậu ta khỏi aether của tôi sẽ giết cậu ấy.

Lửa đã ngấu cánh tay tôi đã lên đến tận bắp tay. Lửa từ Destruction đang cháy ngay chỗ đấy. Chẳng bao lâu nữa, lửa sẽ thay thế cơ thể tôi hoàn toàn, chỉ để lại khoảng không hư vô.

Khoảng không à…

Tôi lại nghĩ về căn phòng gương, khoảng không bên ngoài nó, cách mà tôi đã vắt kiệt lượng aether trong  người bằng cách phun lửa Destruction vào hư không để cứu Caera. Ngoại trừ việc hiện giờ tôi không ở trong Khu Tàn Tích (Relictomb) nào hết. Tôi chẳng có thứ gì xa xỉ ở đây để đốt hết lượng aether trữ trong người về con số không. Ở đây, sẽ luôn có thứ gì đó để đốt, thứ gì đó để cháy ngấu nghiến.

Một lượng adrenaline như những cái gai nhọn tăng đột biến chọt vào đầu để giải tỏa tâm trí tôi khi nảy ra một ý tưởng có khả thi. Tôi không mất thời gian để cân nhắc xem mình đang làm gì hoặc cách này có ý nghĩa gì nếu cách này hiệu quả. Tôi không thể để cảm giác tội lỗi day dứt trong tay mình, nếu cách này nghĩa là cứu được gia đình tôi.

Di chuyển nhanh nhất có thể trong cái bộ dạng thảm hại của mình, tôi bò thoát khỏi miệng hố, rồi loạng choạng đi vào đường hầm về phía thành phố Vildorial.

Thiết bị di động tạo cổng dịch chuyển đang tựa vào một bức tường bằng phẳng, bị mài nhẵn nhụi bởi ngọn lửa Destruction.

Tôi đổ sập người xuống trước thiết bị có hình cái đe. Nó đã bị vỡ nát phân nửa.

Nhắm mắt lại, tôi tập trung vào godrune Aroa’s Requiem (Lời Cầu Hồn của Aroa). Nó ở rất xa, và ngay cả khi aether chảy vào nó, không có sức mạnh ào ạt nào xuất hiện để báo hiệu cái ấn này được kích hoạt. Chiêu Destruction đã che mờ mọi thứ khác, và cơ thể tôi đang suy sụp, nhưng tôi cố gắng hơn. Nguồn sức mạnh đó không thể bị xóa bỏ, ngay cả khi cơ thể tôi đổ sụp xuống.

Hơi ấm tỏa ra khắp lưng, và tôi bắt đầu rùng mình không kiểm soát được.

Lửa Destruction đang nhảy từ tôi xuống những bức tường và sàn đá, mong muốn có nhiều chất đốt hơn ngấu nghiến. Những vi hạt năng lượng màu tím nhấp nháy bắt đầu chảy nhỏ giọt từ tôi vào đi vào thiết bị di động tạo cổng. Tôi tập trung vào việc giữ cho lửa Destruction tránh xa khỏi thiết bị, bằng cách đấy nó đi khắp mọi nơi, trừ cái thiết bị tạo cổng, nhưng tôi chỉ thành công được một nửa thôi.

Tác dụng từ hai chiêu Destruction và Aroa’s Requiem cứ bị đẩy tới đẩy lui, ngay trên chính cổ vật hình cái đe, cứ tan biến ở góc này lại tái tạo lại hình dáng ở góc khác.

Hít sâu vào một hơi, tôi kéo lửa Destruction vào chính người mình.

Những vi hạt aether nhảy múa dọc theo bề mặt kim loại có vết rỗ từ thiết bị dịch chuyển di động, và vật tạo tác này được tái tạo lại trước mắt tôi, các lỗ và rãnh cắt lấp đầy trở lại, các cổ tự xuất hiện trở lại trên bề mặt thiết bị.

Hơi thở của tôi trở nên cồn cào khi ngọn lửa chạy đến ngực và phổi. Tôi có thể cảm thấy lửa từ chiêu Destruction đang quấn quanh lõi của tôi, rút aether khỏi nó ngày càng nhiều và nhiều hơn nữa. Hình dáng yếu ớt của Regis thu mình lại gần, tụm lại rời rạc trong lớp vỏ của lõi aether.

Chiêu Aroa’s Requiem đã hoàn thành công việc của nó, và tôi vui mừng hủy bỏ sự tập trung niệm phép vào chiêu thức này. Các vi hạt liên quan đến chiêu này mờ dần vào hư không. Phía trên thiết bị dịch chuyển di động, một cái cổng hình bầu dục đa màu tím-xanh-trắng-xám mở ra, qua đó tôi có thể nhìn thấy cái bóng của bất cứ thứ gì đang ở phía bên kia.

Phép Aroa’s Requiem đã đưa thiết bị trở lại như trạng thái ban đầu ngay trước khi lửa Destruction chạm tới nó.

Một thứ gì đó nóng và ướt trào ra từ mắt tôi và chảy dài trên mặt khi tôi bò vào cổng dịch chuyển bằng đôi chân bị bỏng với mấy cái móng tạo thành từ lửa Destruction.

Thế giới bị vặn vẹo méo mó quanh tôi gây nên cảm giác buồn nôn. Không gian trống trải xé vụt qua. Tôi bay vọt qua khung cảnh hư vô mờ mịt. Không còn gì khác để đốt, lửa Destruction ăn ngấu nghiến aether và cơ thể tôi.

Rồi thì tôi đã ở ... một nơi nào khác.

Luồng khí lạnh thốc vào người. Nền đất cứng dưới đầu gối tôi. Ấn tượng mơ hồ trong tôi về những đỉnh núi hình răng nanh cắm dựng lên ở đằng xa.

Có nhiều người xung quanh tôi, hàng chục đến hàng tá người, những khuôn mặt ngạc nhiên thình lình giật mình, nhiều xoáy màu từ những khiên phép được tạo ra từ hàng chục pháp sư khác nhau, những tiếng la hét không nhất quán — hỏi, ra lệnh, cầu xin — và nhìn chằm chằm vào tôi từ mặt đất là một phần khuôn mặt của Valeska, bị tách khỏi thân và nằm trên vũng máu.

Những chiếc lưỡi sắc nhọn từ ngọn lửa tím vụt ra khỏi người tôi, và tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi phép Destruction tìm thấy thứ gì khác để ngoạm ngấu nghiến.

“Đó-đó là hắn! Grey!” một vài giọng nói hét lên, và mọi người — pháp sư, binh lính, binh lính Alacrya — lùi lại phía sau.

“Rút lui! Rút lui!”

Một vài phép thuật bay tới tôi, nhưng lửa Destruction đã lôi chúng ra từ không trung và nuốt chửng.

“Tránh qua một bên!” một giọng nói có vẻ quen thuộc nhưng  mơ hồ đang gầm gừ.

Sự bối rối đến phát sốt mà tôi đã cảm thấy khi nãy biến mất, và tâm trí tôi dường như tập trung trở lại. Tôi đang ở trong một cái sân được bao quanh bởi hàng loạt những tòa nhà hạng nặng xám xịt. Ở phía xa, những đường viền xanh mờ nhạt từ dãy núi Basilisk Fang như chọc vuốt lên bầu trời. Tôi đang ở trong một kiểu căn cứ quân sự hoặc nơi đóng quân nào đấy, có thể ở quanh rìa phía đông của vùng Vechor dựa trên vị trí của những ngọn núi và kiểu dáng quân sự nhìn hung tợn của cái trại lính này.

Những tên lính và pháp sư đứng trong sân đều mặc đồng phục màu đỏ đen và áo giáp của người Alacrya. Một gã đàn ông mặc chiếc áo choàng sạch sẽ có lớp lót màu xanh lam chen qua hàng ngũ đám lính và đang nhìn chằm chằm vào tôi với một nụ cười toe toét đầy thù hằn.

“Các ngươi sợ gì chứ?” hắn ta bắt đầu gáy, đôi mắt màu ngọc bích sáng lấp lánh từ khuôn mặt mày râu nhăn nhụi được phủ bởi mái tóc nâu tạo dáng cẩn thận. “Nhìn hắn kìa. Hầu như chẳng còn lại gì cả—”

Ngọn lửa màu tím nhạt bắt đầu phụt ra khỏi tôi thành từng đợt sóng, lao qua mặt đá đen cứng trên sàn sân và phóng về phía hàng quân ngũ quân lính Alacrya.

Một tên lính nắm lấy vai hắn và cố gắng kéo hắn ta trở lại sau hàng khiên chắn. “Thưa giáo sư Graeme, không phải như—”

Lời chế nhạo có mùi chiến thắng của tên Janusz Graeme tan vỡ khi những gì ở thực tế hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Lửa Destruction đuổi kịp hắn khi hắn ta quay người lại và cố lách mình qua người một tên lính, đẩy té luôn gã thanh niên trẻ. Cả hai phừng lên như một đống lá thông khô đang cháy, rồi biến mất.

(Nguyên văn: “dry pine needles” là những lá cây thông khô hình kim, có hình bên dưới)

Tôi cười lớn. Một tiếng cười vô tâm từ sự vô cảm thuần khiết, trống rỗng. Âm thanh từ nụ cười làm tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Nhiều khiên phép hơn xuất hiện khi hàng chục giọng nói va vào nhau hội tụ sự bối rối và sợ hãi. Tôi dồn, dồn nữa, dồn tiếp mọi sự tập trung vào bản thân khi tôi cố ép mọi vi hạt aether trong lõi của mình ra ngoài, phóng ra luồng lửa Destruction hoang dã, không thể kiểm soát như tôi đã làm với đám Wraith.

Máu hay nước mắt - tôi không phân biệt được là thứ nào nữa - đang trào ra sau hốc mắt khi tôi nhìn từng hàng binh sĩ Alacrya tan biến trong đám lửa tím nhạt. Rồi ngọn lửa lan vào các tòa nhà quanh sân, và lan lên mọi thứ cũng như mọi người bên trong chúng, và vẫn còn tiếp tục lan nữa.

Lửa Destruction lan rộng ra ngoài tầm nhìn của tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy nó nhảy vọt từ kiến trúc này sang kiến trúc khác, không để lại ngói hay gạch hoặc gỗ phía sau, phá hủy hoàn toàn và không cân nhắc gì hết.

(Người dịch: ở câu này tác giả chơi chữ, từ “Destruction” có hai nghĩa, vừa là lửa Destruction, vừa có nghĩa “sự hủy diệt”)

Nhưng tôi đã lấy lại nhận thức, và tôi không còn cảm thấy sự vô cảm và ngây ngất trước sự tàn phá mà tôi đã gây ra nữa. Tôi cảm thấy trống rỗng, như thể ngọn lửa đã thiêu rụi thứ gì đó bên trong con người tôi, như thể tôi đang trút bỏ một phần nhân tính của mình trong mỗi khoảnh khắc trôi qua khi địa ngục màu tím nhạt này lan rộng và tàn sát mọi thứ trong căn cứ này.

Tôi hình dung đến Ellie và mẹ và cố làm mình trở nên cứng rắn. Lần này không còn lựa chọn nào khác. Không còn lựa chọn nào khác khi phải chọn giữa những người thân yêu của tôi và những người tìm cách sát hại họ.

Nhưng tôi vẫn không thể không tự tưởng tượng ra hình ảnh toàn bộ luồng sức mạnh này lan ra thành vòng tròn rồi tăng tốc lan khắp các khu rừng của Elenoir và không để lại gì ngoài sự tàn phá khi phép Destruction này thức giấc.

Lõi aether của tôi cũng bị vắt kiệt và đau đớn, và ngọn lửa cuối cùng cũng phụt tắt đột ngột. Kho chứa aether của tôi đã cạn kiệt. Không còn lại gì. Và cũng không có aether để cung cấp năng lượng, ấn Godrune Destruction mờ đi và im lặng.

Tôi quay xung quanh thành một vòng thật chậm, nhìn chằm chằm vào những gì tôi đã tạo ra.

Căn cứ này là một khu phức hợp lớn nằm ở tâm của cả một thị trấn. Một vòng tròn với bán kính nửa dặm chỉ toàn tro bụi trải dài theo mọi hướng. Lửa Destruction dừng đột ngột ở vài tòa chức năng làm nhà bằng đá đơn giản, nhiều tòa nhà giống vậy đã bị phá hủy hoặc bị sập một phần. Một khu phức hợp ba tầng chùng xuống và đổ sập xuống đất khi tôi đang quan sát, tạo thành một đám bụi cao.

Ở đằng xa, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét của những bóng người, hàng chục, có lẽ tận hàng trăm người.

Ngay sau tôi, cánh cổng lơ lửng hình bầu dục vẫn còn nguyên vẹn, thiết bị di động tạo cổng ở đầu bên kia tiếp tục chiếu tạo cổng.

Quay lưng lại với cảnh điêu tàn, tôi cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng dưới ủng của mình và tôi suýt vấp ngã. Được che phủ bởi chính cơ thể tôi, chiếc sừng còn lại duy nhất của Valeska đã thoát khỏi sự phá hủy tồi tệ nhất từ phép Destruction. Mệt mỏi, tôi cúi xuống lượm nó, rồi bước qua cánh cổng.

Cảm giác phát bệnh của việc dịch chuyển khoảng cách xa chạy ào qua người, và rồi tôi té ào trở lại Dicathen. Tôi đá cái thiết bị tạo cổng sang một bên, phá kết nối của nó với cánh cổng dịch chuyển được tạo thành, cánh cổng rung lên, nứt vỡ và không còn tồn tại nữa trong chớp mắt.

Cơ thể và tâm trí của tôi kiệt quệ, và tôi khuỵu gối xuống, rồi nằm nghiêng một bên. Nỗi đau thực sự từ vết thương đang đeo bám tôi, và không còn tý aether nào trong lõi, tôi không thể hồi phục được.

Sâu thẳm trong tôi, Regis dưới hình dáng tinh linh nhỏ bé tự thức giấc, huých tôi một cái không nói lời nào cả, đó là chút sức lực còn lại mà người bạn đồng hành có thể dùng chỉ để xoa dịu tôi.

Tôi đáp lại bằng cử chỉ đơn giản, rồi chìm vào bất tỉnh.

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight