10/11/22

Chương 391: Ánh sáng và bóng tối

(Tên gốc của chương 389: Light and Shadow)

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

Tôi đã gần như quên mất cảm giác đó như thế nào, cái cảm giác sống với nỗi sợ hãi thường trực khi không thể bảo vệ những người thân yêu của mình…. Lúc ở Alacrya, các trận chiến của tôi hoàn toàn tách biệt và xa cách với bạn bè và gia đình tôi. Đó chỉ là cuộc sống ở ranh sinh tử của riêng tôi, hoặc tệ hơn thì đó chỉ là cuộc sống của những người xa lạ mà tôi đành phải ở cùng nhưng không hề mong muốn, những người mà tôi xem như kẻ thù.  

Còn bây giờ, khi tôi dùng chiêu God Step chạy đi từ chỗ chị Varay, tôi không thể ngừng cân nhắc về số người có khả năng sẽ chết từ một cuộc tấn công toàn diện vào thành phố Vildorial. Mọi người ở đây đều mệt mỏi và sợ hãi, các Lance chỉ vừa mới hồi phục sau khi xém chết, và những chiến binh mạnh mẽ nhất của chúng tôi, các pháp sư như Curtis, Kathyln và nhóm Twin Horns thì ngay cả mấy retainer còn không thể chống lại chứ đừng nói đến các Scythe.

Dùng chiêu God Step thêm lần nữa đưa tôi từ chỗ rìa thành phố xuống dưới hai tầng sàn hang trong lòng đất đến nơi có một loạt cánh cổng hình vòm nối dọc nhau kéo thành một đường hầm dài và thẳng, bề ngang đủ rộng cho ba mươi người lùn dàn hàng ngang đi hành quân.

Một luồng khí sát khí vừa tàn bạo, vừa thú tính đang tỏa ra từ cổng dịch chuyển tức thời phía trước, luồng sát khí được cố tình để bốc ra ​​nhằm thông báo rõ ràng sự hiện diện của bọn chúng. Tôi kích hoạt chiêu Realmheart, và năm dấu hiệu mana riêng biệt trở nên rõ ràng, mỗi dấu hiệu sáng lóe lên với nồng độ dày đặc kinh khủng mà tôi biết là mana dị thuật (deviant mana) loại tha hóa (corrupt) được sử dụng bởi dòng họ Vritra.

Do dự một chút, tôi quay đầu ngang qua vai nhìn lên tầng sàn cao nhất, nơi em gái và mẹ được che chở cùng với cả ngàn quý tộc người lùn. Cung điện Hoàng gia ở quá gần.

“Xuất hiện kiểu này theo tôi chắc chắn là rất đáng ngờ đấy,” Regis nghĩ, chia sẻ cùng sự lo lắng khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi bước đi bên dưới một trong các mái vòm dẫn đường đến cổng dịch chuyển, đặt tay lên cột đá lạnh ngắt. Dĩ nhiên rồi. Rốt cuộc thì đây là bẫy. Ngay cả khi tôi đủ khả năng đánh bại bất cứ kẻ thù nào đang tỏa ra sát khí khủng khiếp như vậy trước mặt, vẫn còn những kẻ thù còn lại đằng sau tôi để cân nhắc. Tôi không biết liệu các Lance có thể cầm cự được không. Nếu tôi mất quá nhiều thời gian để…

Cây cột vỡ vụn vì cú đấm của tôi, bay đầy bụi màu hồng và những mảnh đá vụn. Nhưng chúng ta còn có sự lựa chọn nào khác?

Đẩy mớ gạch vụn lộn xộn bay xuống đất, tôi tiến một bước về phía trước. Và rồi tiến bước nữa. Và với mỗi bước chân thận trọng như thế, tôi lại xua một câu hỏi khác và ngọn nguồn của sự lo lắng khỏi đầu mình. Cách chân thực nhất để bảo vệ những người mà tôi quan tâm là đánh bất cứ trận nào nhanh gọn dứt khoát nhất có thể và để làm được điều đó, tôi không thể để cảm giác không chắc chắn này xiềng xích mình lại.

Ở cuối đường hầm, có một loạt các không gian rộng hình vòng cung được chạm khắc bằng một số các hòn đá màu đỏ nhạt. Chúng trở thành một hang động trống rỗng khổng lồ bao quanh khung cổng dịch chuyển cao ba mươi feet, rộng năm mươi, cung cấp đủ chỗ trống để dàn quân thành một lực lượng nhỏ nếu cần. Những cột đá màu xám đỏ cao hơn ba mươi mét được dựng lên làm cột chịu lực tạo thành một loạt ban công bao quanh tường hang động.

Cả căn phòng đang được thắp sáng bởi ánh sáng tự nhiên tỏa ra từ cánh cổng đang hoạt động.

Đôi mắt tôi liếc nhanh từ bề mặt cánh cổng có năng lượng đang gợn sóng nhấp nhô tạo thành ánh sáng mờ đục đến bốn cái xác người lùn đang chảy máu nằm trước cổng, cơ thể của họ bị đâm bởi những chiếc gai kim loại màu đen, và rồi nhìn tới năm người nằm lung tung khắp căn phòng.

Trong người tôi, cái run của Regis đến từ sự pha trộn của mong đợi và năng lượng căng thẳng. Tôi cảm thấy ký ức của Uto hiện lên trong tâm trí Regis và từ đó truyền vào tâm trí tôi. Tôi đã nhìn thấy con cái của chủng basilisk cả trai lẫn gái đi theo Agrona từ lục địa Epheotus, sự tương tác qua lại giữa ma thuật của con người và người asura, thứ tương tác đã được tinh chỉnh tỉ mỉ qua hàng trăm thế hệ. Tôi biết những sinh vật này. Gã Windsom đã nói với tôi về chúng, từ rất lâu về trước.

(Nguyên văn: Vì câu này chứa thông tin quan trọng nên mình sẽ giữa nguyên tiếng Anh dưới này để các bạn so sánh đối chiếu: “I saw the sons and daughters of the basilisks who followed Agrona from Epheotus, the interplay of asuran and human magic fine-tuned over a hundred generations.” Câu này rất dễ dịch nhầm, asuran và human ở đây đều là adj bổ nghĩa cho N là magic, fine-tuned là một V)

“Lực lượng The Wraith (Bóng Ma),” Regis nghĩ, đặt tên cho đám lính con lai được che giấu của Agrona.

“Các người hẳn là đội lễ tân làm nhiệm vụ chào đón tôi nhỉ,” tôi nói cụt lủn, câu đó như thể ấn vào từng tên đang đứng.

Tên đi trước là một gã đàn ông cao to, vai rộng. Những lọn tóc màu nâu đất đang phủ quanh cặp sừng hình xoắn ốc dày cắm nhô cao lên vài inch từ đỉnh đầu hắn. Hắn ta mặc một bộ áo lưới sắt (chainmail) màu đỏ bên trong một bộ giáp bán phần (half-plate armor) màu đen đang phát sáng với những cổ tự bảo vệ được viết trên ấy.

Ánh mắt hoài nghi coi thường của hắn chạm mắt tôi. “Chúng ta ở đây để loại bỏ một mối đe dọa, không tham gia vào mấy trò giỡn hớt ngu xuẩn.”

“Ôi thôi nào, Richmal, chẳng mấy khi mà chúng ta có trò vui,” một trong những tên còn lại, quanh đầu quấn bím tóc dày màu vàng và nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng. “Nếu đúng là tên này đã giết Cadell, ta nên vui vẻ với hắn trước khi đẩy hắn vào quên lãng vì cái chết.” Giống như Richmal, gã đàn ông thứ hai này cũng có đôi mắt đỏ như máu và sừng mã não. Cặp sừng cong ra và hướng xuống từ hai bên đầu, đỉnh sừng hắn gần chạm dưới cằm.

Trong khi chúng nói chuyện, ký ức của Uto truyền về từ phía Regis tiếp tục gợn lên trong đầu tôi qua mối liên hệ tinh thần mà chúng tôi chia sẻ với nhau. Tôi nhìn thấy một ý nghĩ méo mó, nửa nhớ nửa không của người đàn ông tên là Richmal đang đứng trên xác một người phụ nữ có mái tóc vàng pha trắng rực rỡ, có hai chiếc sừng đen cong nhẹ về phía trước — cô ta là một con rồng, tôi chắc chắn về điều đó.

Đôi mắt vàng vô hồn của cô ấy nhìn chằm chằm vào Richmal khi tên thành viên đội Wraith này cúi xuống và bẻ một cái sừng trên đầu cô ấy. Tiếng ồn khi sừng gãy truyền một cơn chấn động về mặt tâm linh đến đầu tôi khiến bụng tôi quặn dữ dội.

Trong tâm trí mình, với cảm giác khẩn cấp, tôi vươn đến sợi aether luôn kết nối bộ giáp cổ vật của djinn với tôi. Những vảy đen như lông vũ hiện ra khắp cơ thể tôi. Khi bộ giáp quấn quanh tôi, sức nặng của nó thì dễ chịu và còn mát mẻ nữa, và tôi cảm thấy aether như phồng lên quanh người khi lượng aether có giới hạn trong không khí kéo lại gần bộ giáp hơn.

“À, tôi nghĩ hắn đang muốn trở thành một trong số chúng ta đấy!” một giọng nữ hài hước kéo dài. “Nhìn cặp sừng nhỏ của hắn ta kìa!” Người nói là một phụ nữ có da màu cẩm thạch, mặc bộ giáp sắt màu đen nặng nề. Chỉ có khuôn mặt và đầu lộ ra ngoài, để lộ mái tóc ngắn, màu xanh lam sáng, tạo kiểu thành những chiếc gai quanh cặp sừng hình lằn gợn. Những tia sét hình cổ tự hằn vào tròng mắt đỏ tươi. Đây là Ulrike, tôi biết, tên cô ta xuất hiện từ luồng nhận thức không phải của Regis.

“Cadell chắc hẳn say mèm vì chai rượu quý lâu năm nào đó mới để cho tên hạ đẳng gầy nhom này đánh bại.”

Giọng nói khàn khàn như tiếng bọ đang bò dần ra từ bóng tối chạy vào tai, khiến tôi dựng hết cả tóc gáy. Tôi lần theo giọng đó đến một tên đội Wraith mặc áo choàng sẫm màu có những vết cháy, cái mũ trùm đầu chỉ phủ nửa cái đầu hói của hắn. Hai cái sừng kiểu dao găm đâm về phía trước từ trán. Tên này là Blaise. Màu đỏ tươi từ đôi mắt bị xen kẽ bởi những vệt sẫm màu dường như nổi lên trên hai tròng mắt, hợp với những mảng màu xám tro sẫm màu hơn làm hoen ố làn da đá cẩm thạch lạnh lẽo của hắn ta.

Bên cạnh hắn, tên Alacrya thứ năm ẩn mình trong bóng tối. Tôi bắt gặp ánh sáng lấp lánh từ mái tóc đen huyền cuộn tròn quanh sừng trên đầu cô ấy và đôi mắt đen xen đỏ hằn lên như bò điên với làn da quanh mặt màu xám đen. Cô ta là Valeska.

“Đủ rồi,” Richmal ra lệnh, độ sâu từ giọng trầm của hắn như thể chôn vùi những giọng khác. “Các người đang tự hạ thấp chúng ta đấy.” Một cây roi ngoằn ngoèo làm từ chất lỏng hôi thối màu xanh đậm hiện ra trong nắm tay của hắn, và mắt hắn chạm mắt tôi. “Chúng ta sẽ không lãng phí hơi thở vì ngươi nữa, đồ hạ đẳng.”

Cùng lúc ấy, tôi kích hoạt chiêu God Step. Căn phòng rung nhẹ trong ánh lóe màu thạch anh tím, và tôi xuất hiện ngay sát bên Richmal ở phía sau. “Chiều ý ngươi,” tôi nói, tạo ra một thanh kiếm làm bằng aether và quẹt về phía sau.

(Người dịch: Khi Art dùng God Step lao thẳng về phía Richmal, thì vị trí đứng như sau: Richmal đứng yên, Art đứng ngay sau lưng, nhưng lưng hai người quay vào nhau, nên Art tạo kiếm xong chém ngược lại đằng sau là thế)

Căn phòng bùng nổ thành sự hỗn loạn.

Những cái gai sắt đen bắn ra từ mặt đất để làm chệch hướng lưỡi kiếm của tôi, và một luồng gió đen dường như bao trùm người Richmal. Tôi cảm thấy lưỡi kiếm aether đã trúng đích, rồi gió cuốn mục tiêu của tôi đi. Một hơi sau, hắn xuất hiện trở lại ở đầu bên kia phòng đối diện tôi, áo giáp bị rách và máu rỉ ra từ vết thương bên hông.

Đám kẻ địch lần này rất nhanh, lại còn biết phối hợp với nhau hoàn hảo và có hiệu quả. Tôi phải bung hết sức để chống lại chúng.

Regis, vào lưỡi kiếm đi.

Mana ngưng tụ trong lớp bụi và những cái bóng lơ lửng trên không, và từ những cái bóng tròn như hình vòng phóng ra một mớ gai sắt đen từ giữa không trung đâm vào mặt và lõi aether của tôi. Dùng chiêu Realmheart để cảm nhận sự hình thành của cuộc tấn công, tôi né bằng cách lách sang một bên, xoay người, cúi xuống quanh những cái gai, và chém mấy cái gai mà tôi không thể né được.

Từ ngọn lửa đen tạo thành hình một bóng ma vươn tới tôi, móng vuốt bằng soulfire (lửa hồn) cào lên áo giáp tôi. Thanh kiếm của tôi xoay tròn, vụt ra phía cổ họng của bóng ma này. Ngay trước khi tiếp xúc xảy ra, Regis chạm vào thanh kiếm, và lưỡi kiếm mỏng màu thạch anh tím bùng lên ngọn lửa tím sẫm.

Chiêu Destruction (Hủy Diệt) nuốt chửng bóng ma, không để lại gì, thậm chí không một chút mana nào.

Tất cả năm đối thủ cùng di chuyển, tạo phép. Những lá chắn làm từ gió đen và soulfire cũng di chuyển theo chúng, biến căn phòng lập lòe trông như địa ngục.

Hai luồng xoáy gồm ngọn lửa đen với bùn chầm chậm và sủi bọt đang phun vào tôi từ các hướng khác nhau. Tôi nhảy lên trên, chụp cái lan can ban công và búng người lên. Thanh lan can làm bằng kim loại xoắn lại khi tôi dùng chiêu Burst Step phóng đi, và bị xé toạc dưới áp lực từ sự di chuyển của tôi, rồi lại rít lên và tan chảy khi một đám mây soulfire dí theo đằng sau tôi.

Căn phòng trở nên hơi mờ tối khi tôi di chuyển gần ngay tức khắc tới mục tiêu tiếp theo, con nhỏ đội Wraith tóc xanh tên Ulrike. Tôi ngạc nhiên ngay lập tức khi đôi mắt đỏ rực của cô ta bám theo tôi, rồi cô ta nâng cái khiên lên để chặn đòn tấn công cùng lúc hạ thấp ngọn giáo xuống đón lấy đà quán tính từ tôi và cố ý dùng chính đà bay tới để xỉa mũi giáo vào tôi.

Lưỡi kiếm phủ chiêu Destruction đâm vào chiếc khiên dạng tháp của cô ta, vốn được bao bọc trong lớp vỏ dày làm từ năng lượng sét màu xanh đen. Ngọn thương tạo bằng phép của cô ta đâm vào giáp tôi như cỗ xe phá cổng (battering ram), ngay trên lõi của tôi.

Một vụ nổ tạo thành từ năng lượng đơn thuần gây chấn động làm rung chuyển cả căn phòng khi hai chúng tôi đều bị dội văng ra xa bởi lực đánh từ cú đòn cùng lúc của chính mình. Tôi bị thổi bay ra sau, đáp đất bằng chân và chỉ có một khoảnh thời gian ngắn để nhìn những ngọn lửa màu tím nhấn chìm chiếc khiên của cô ta trước khi những xúc tu có axit quấn quanh chân tôi. Tôi chém qua chúng, và chiêu Destruction xé tan phép thuật đấy.

Đám mây từ soulfire bắt kịp tôi, nhấn chìm tôi vào màn sương đen mờ đục của ngọn lửa sôi sùng sục đang cố gắng chui vào mũi và miệng tôi. Tôi lao ra ngoài với một luồng aether phồng lên quanh người kiểu sao tân tinh sắp nổ (nova) nhưng không có mục tiêu, dùng để vô hiệu hóa ngọn lửa.

(Người dịch: ở đây tác giả dùng cụm từ “untargeted nova of aether” để mô tả hình dáng ra ra chiêu aether, từ này gọn gàng hơn tiếng Việt vì tiếng Việt không từ tương đương để mô tả. Cho dễ hiểu, bạn hãy hình dung chiêu aether của Art lấy thân Art làm trung tâm và phồng lên như hình cầu rồi bung rộng ra xung quanh, đó là đòn tấn công có hình dáng nova (nổ sao tân tinh). Chi tiết có hình minh họa cuối chap)

Mặt đất phập phồng dưới chân tôi khi một con golem bán thân được hình thành từ hàng trăm chiếc gai đan lồng vào nhau xé toạc những viên gạch lót sàn bằng đá granit và con golem này đang nhào về phía tôi. Trên nền gạch vụn, tôi trượt lùi ra sau khi những cái móng làm bằng gai co lại và chả bắt được gì ngoài một mớ bụi, rồi lưỡi kiếm phủ Destruction nhấp nháy lóe lên một, hai rồi ba lần.

Những ngọn lửa tím lan khắp người con golem khiến nó cháy rụi và vỡ vụn.

Mana xanh lục cô đọng dưới chân, và tôi nhảy lùi lại né ngay khi sàn nhà bắt đầu rỉ ra một lớp bùn độc và dày đặc. Một cơn lốc xoáy từ gió đen buộc tôi phải né thêm lần nữa trong khi đánh chệch hướng tia sét chỉa ra như cây đinh ba bằng lưỡi kiếm Destruction và tung ra một vụ nổ bằng aether để phòng vệ trước những đám mây soulfire.

Bọn chúng quá đông, và giữa những lần chúng tấn công bằng cách kết hợp phép thuật thì lại mở ra một vài sơ hở để tôi tiến hành phản công. Khi xoay người để tránh cơn lốc xoáy, tôi cân nhắc các khả năng của chính mình. Tôi cần tối đa hóa sự linh hoạt khi di chuyển và tái cân bằng lại lực lượng hai bên.

Cảm nhận được Regis cũng đồng ý với suy nghĩ của mình, tôi chuẩn bị một chuỗi các kĩ thuật chuyển động, tập trung aether dồn vào nắm tay cho đến khi xương bắt đầu đau nhức.

Ánh sáng từ chiêu God Step bùng lên, và tôi đã đứng đối diện phòng, ngay trước lối vào hình vòm của phòng dịch chuyển.

Lưỡi dao aether biến mất, cũng như sự kết nối của tôi với Regis và với godrune (thánh ấn) Destruction.

Vươn dài cánh tay tới trước, tôi tung ra một đòn nổ.

Ulrike và thằng đội Wraith bện tóc thành bím tên Ifiok biến mất trong đòn aether nổ hình nón của tôi. Cổng dịch chuyển tầm xa ở bên kia bọn chúng cũng bị nhấn chìm trong đòn đánh luôn, và khung cổng vỡ tan với âm thanh như tiếng sét đánh. Các mảng đá cứng tạo khung rơi xuống trong làn sóng rung rinh các mẩu đá vụn li ti tỏa sáng khi cái cổng bị vỡ. Thứ năng lượng có vẻ lỏng và mờ đục từ mặt cổng cuộn xoáy trong hỗn loạn khi cổng vỡ, rồi có tiếng rít lên và nhạt màu tan biến dần.

Ít nhất thì bọn chúng cũng không thể gọi thêm viện binh bằng đường đó.

Ulrike hạ chiếc khiên của cô ta xuống, cái khiên bị rỗ và có sẹo bỏng từ chiêu Destruction. Những cổ tự đỏ rực cháy sáng trên bề mặt kim loại lờ mờ của nó. Ifiok bước ra từ phía sau cô ta, bím tóc bốc khói và một chiếc sừng bị nứt. Phần thịt ở một bên mặt hắn bị rách và chảy máu.

Và bây giờ, tôi gửi tín hiệu trong tâm trí.

Chỉ trong một nhịp thở sau đó, Regis bùng lên như ngọn lửa đứng giữa hai người bọn chúng, từ hình thái aether chuyển gấp sang hình thái Destruction của cậu ta. Hoàn toàn rơi vào bất ngờ, hai tên Wraith này bị đánh bay qua một bên bởi cái thân hình to lớn của cậu ta và bộ hàm vuông vức, khổng lồ đầy những răng sắc như lưỡi dao cạo nhai phập xuống vai và cánh tay bị thương của Ifiok. Khi những cái nanh đầy cạnh bén như răng cưa của cậu ta đang cắn và táp hắn ta, thì đòn Destruction văng nhẹ từ chúng sang da thịt tái nhợt của Ifiok.

Cùng lúc đó tôi tạo ra một lưỡi kiếm và đồn aether vào mọi chỗ trên cơ thể như cơ, gân và khớp, rồi tôi dùng chiêu Burst Step phóng đến, lưỡi kiếm đâm về phía trước ở một bên đầu của Ulrike.

Và tôi chìm vào cả một đại dương của sự đau đớn và bẩn thỉu.

Không khí trước mặt đã biến thành một thứ bùn giống như thạch dẻo có axit, hút tôi vào và hấp thụ lực quán tính để lao về phía trước từ chiêu Burst Step của tôi. Không khí rít lên và nổ lốp bốp trong lúc aether từ tôi đang vật lộn để chống lại thứ không khí ấy, nhưng cái hợp chất ăn da đang đồng thời tấn công từng inch một trên cơ thể tôi. Mắt tôi bỏng rát và bộ giáp cổ vật rung lên khi axit ăn mòn cấu trúc của nó.

Mặc dù tôi không thể nhìn xuyên qua cái thứ bùn này, nhưng với chiêu Realmheart còn đang bật, tôi có thể cảm nhận được vị trí của năm kẻ thù, và thậm chí cả mana loại Decay (Phân rã) của chúng cũng không thể ngăn tôi tìm ra những nhánh đường dịch chuyển của aether (aetheric pathway). Gạt qua nỗi đau, tôi tập trung chuyển aether vào godrune và kích hoạt chiêu God Step, xuất hiện lại ngay đằng sau thằng Blaise.

Với sự nhanh nhạy kỳ lạ, gã đội Wraith đầu trọc này đã chuyển hướng luồng soulfire của mình ra khỏi người Regis, cậu ta đang bị ba tên khác đẩy lùi vào chỗ tường cong, và luồng soulfire trở thành một lá chắn giữa chúng tôi. Cùng lúc đó, tôi tạo thành một thanh kiếm và chém ngang hông hắn. Aether từ lưỡi kiếm tan nhẹ khi tiếp xúc với lửa soulfire. Lưỡi kiếm trên tay tôi rung lên trước phản lực từ của hai luồng năng lượng đối nghịch, rồi đâm xuyên qua cái lá chắn này và chém ngang cổ họng hắn ta.

Blaise cố hét lên nhưng chỉ ứa ra máu. Đôi mắt đỏ âm u nheo lại thành một sự nhăn nhó thống khổ, rồi cơn gió đen quấn lấy hắn và kéo hắn ta ra khỏi tôi.

Những móng vuốt làm từ mana phong hệ cũng cùng loại Decay cào tới tôi và nắm lấy hai cổ tay tôi. Tôi hủy lưỡi kiếm và dồn aether vào hai tay mình, gia cố hàng rào bảo vệ của mình cho đến khi nó tỏa sáng thành hình bao tay màu sáng thạch anh tím rõ ràng quanh bộ găng tay có vuốt của tôi, aether tích tụ nhiều đến mức những cái xương cứng cáp trên tay tôi cũng bắt đầu nhức.

Ngọn gió đó lướt qua để chụp lấy bàn tay, nhưng không thể nắm lớp bao tay bằng aether được.

Cảm nhận được nhiều đòn phép khác đang nhắm tới mình, tôi thực hiện một động tác cắt sắc bén vào không gian trước mặt bằng một bàn tay bọc găng aether, rồi tung aether bị nén thành một đường vòng cung rộng để ăn bớt cả chùm lửa phép dí theo.

Một tiếng hú đau đớn, phẫn nộ như nhấn mạnh âm thanh lửa đang đốt cháy không khí, những cái gai đen mọc trồi ra từ mặt đất, và sét đang đánh xuống.

Ở bên kia căn phòng, chiêu Destruction bùng lên từ người Regis. Một cơn gió nóng, giống như ta đang đứng ở rìa của hỏa ngục, làm khô những hạt mồ hôi lấm tấm trên lông mày tôi, và khiến tất cả các phép thuật đang hoạt động ở xung quanh đều bị thiêu rụi như những chiếc lá khô.

“Valeska!” Con nhỏ Ulrike hét lên, giọng nói kéo dài như xuyên thấu của cô ta đi kèm với nỗi sợ hãi không thể kìm chế được.

Ngay lập tức, tôi chú ý vào trong phòng dịch chuyển.

Regis ở phía xa đầu bên kia căn phòng, bị xuyên thủng vài lỗ bởi tia sét rất mạnh màu xanh đen. Đất đá quanh cậu ta đã bị chiêu Destruction thổi bay đi hai mươi feet theo mọi hướng, và các ban công phía trên đầu cậu ta đã sụp đổ. Hàm cậu ta há ra, những sợi nước bọt dày đặc lủng lẳng giữa hai bộ răng, và đôi mắt sáng tập trung hoàn toàn vào con mồi.

Trên sàn ngay bên ngoài đống đổ nát, Valeska đang lê thân đi bằng một cánh tay trong khi tạo ra một lá chắn dày bằng gió giữa cô ta và Regis. Một phần mái tóc đen và chỗ hai gốc sừng trên đầu cô ta đã bị đốt cháy, và khuôn mặt phủ đầy những vết phồng rộp xấu xí. Một chân bị cụt đến tận đầu gối.

Con Ulrike đang nổi lơ lửng cách mặt đất hai mươi feet, tung ra một đợt bắn phá các tia sáng màu xanh đen được phun ra từ đầu ngón tay xuống Regis. Một số đã bị thiêu rụi vì chiêu Destruction trước khi chúng chạm đến cậu ấy, nhưng không phải tất cả, và cậu ta cũng không cố gắng phòng thủ làm gì.

Thằng Ifiok đang ở trên ban công sau lưng tôi. Một cánh tay không còn da thịt chỉ trơ xương, treo lơ lửng bên cạnh thân, và phần da ở cổ hở ra rộng và rỉ nước. Bàn tay còn lại đang vẫy khi hắn niệm phép tạo ra hàng chục chiếc gai đen từ mặt đất lao qua căn phòng theo mọi hướng, những cái gai cẩn thận tách ra xung quanh nhằm né đồng đội hắn khi nhắm vào mục tiêu là cả Regis và tôi.

Tên Blaise đã chuyển vị trí đứng đến ngay lối vào phòng dịch chuyển, trước đường hầm được trang trí bằng một loạt các khung cổng hình vòm. Hắn đang đứng giữa một mảng lửa soulfire hình ôvan (hình bầu dục) cháy sáng lập lòe, mấy đầu ngón tay nhấn vào cổ họng. Ngọn lửa soulfire nhuốm màu tím đang nhảy múa trong vết thương cho đến lúc da thịt hắn liền lại với nhau, trong khi những đám mây lửa phép được hắn tạo thành khi nãy vẫn tiếp tục cháy trong không khí ngăn giữa hai chúng tôi khi hắn vật vã để bọc tôi trong đám mây đấy bằng sức mạnh của mình.

Thằng Richmal đang điều khiển vài xúc tu dài làm từ chất lỏng màu xanh thẫm có tính axit đang sôi lên trên nền gạch bằng đá granit. Vết thương bên hông hắn đã lành, và thậm chí cả áo giáp dường như cũng tự liền lại. Một trong những xúc tu của hắn quấn quanh eo Valeska và giúp lôi cô ta đi lúc hai người khác quấy rối Regis, nhắm vào cổ và chân cậu ta.

Trong lúc ấy, thêm ba người lao vào tấn công tôi, đòn chém như roi đang cắt vào không khí và phun chất nhờn có axit từ mọi hướng.

Dùng chiêu God Step, tôi di chuyển nhanh khỏi cả chùm pháp thuật đang bủa vây quanh mình để ra chỗ ban công, rồi lại rời đi ngay tức khắc khi đám mây lửa của Blaise xẹt trong không khí bay về phía tôi.

Hàm của Regis với vẻ tức giận đang ngoạm vào mấy cái xúc tu gây ăn mòn khi tôi xuất hiện trở lại sát bên Valeska. Một lưỡi kiếm aether hình thành trên tay tôi hướng xuống, và đâm vào lõi của cô ta. Cô ả hét lên chói tai nhưng ngắt giọng thình lình khi bị cái xúc tu quấn quanh thân lôi giật đi. Lưỡi kiếm của tôi khoét một lỗ bốc khói bên hông cô ta và lớp đá granit dưới sàn.

Một cái gai sắt khổng lồ xuất hiện từ dưới bóng của tôi và đâm thẳng lên trên. Kẹp kiếm vào nách, tôi tranh thủ động lực từ cái gai để nó đẩy tôi lên không trung và tránh khỏi những xúc tu đang vồ lấy tôi. Xoay người trên không, tôi chém chệch hướng luồng sét đang dội vào người Regis, rồi hạ cánh ngay trước mặt cậu ta. Lưỡi kiếm aether quẹt ngang mớ dây leo đang quấy rối cậu ấy, và sau đó là mớ dây leo dí theo tôi, nhưng nhiều phép thuật hơn đang giáng xuống đầu chúng tôi.

‘Chạy lẹ,’ giọng nói trầm trầm nửa tưng tửng của Regis vang trong đầu tôi. Chiêu Destruction đang phồng lên quanh người cậu ta, tích tụ như dung nham chực chờ ở miệng núi lửa, và sắp sửa phun trào.

Nhảy lên, tôi đạp một chân vào thân một nhánh gai đang trồi lên và dùng chiêu Burst Step dí theo Valeska, lưỡi kiếm aether của tôi đâm xuyên qua gạch granit trên sàn nhà thành một đường thẳng về hướng cô ta và tên Richmal.

Đằng sau tôi, một chiêu Destruction kiểu nổ sao tân tinh (nova) bung ra quét sạch cả phòng, xóa sạch mọi thứ nó chạm vào. Nhưng tôi tập trung vào việc tìm kiếm con nhỏ Valeska. Ả ta dường như hoạt động với vai trò pháp sư loại Shield (Lá Chắn) trong nhóm kẻ địch, che giấu, bảo vệ và thậm chí còn phân bố lại vị trí đứng của bọn chúng khi cần thiết. Nếu không có cô ta, cả lũ còn lại sẽ bị lộ dễ dàng.

Richmal cố gắng lặp lại thủ thuật bắt tôi khi đang tôi đang giữa đà di chuyển của chiêu Burst Step, nhưng tôi đã sẵn sàng đón lỏng trò đó. Lưỡi kiếm aether vung lên cùng lúc khi căn phòng bị mờ đi từ hai bên tầm nhìn của tôi, và tôi cắt xuyên qua đòn phép thuật của hắn và đập vào cầu vai hắn ta trước.

Hắn bị đẩy nhấc bổng lên văng vào mặt ngoài tường của phòng dịch chuyển, và mọi phép thuật hắn đang niệm nhấp nháy mất chỉ trong giây lát.

Valeska cố đứng lên bằng cách chống một tay lên đầu gối sau khi Richmal cứu cô ta. Bất chấp những vết thương đầy đau đớn trên người, cô ả vẫn niệm phép, bao quanh thân bằng một lực rất khủng khiếp trong lúc cố chém tôi bằng một đòn gió cô đọng thành hình lưỡi hái rất nguy hiểm. Tôi xoay người và né tránh những đòn mà tôi không thể chặn bằng nắm đấm phủ aether, và rồi, khi đã ở gần cô ta, tôi kích hoạt chiêu God Step.

Nhảy lên, những tia chớp tím nho nhỏ hình vòng cung rộng chạy dọc theo cẳng tay khi tôi đấm xuống đầu cô ta từ vị trí dịch chuyển mới của mình. Nghe có tiếng xương vỡ khi nắm đấm của tôi chạm phải, và rồi mọi thứ trở nên tối đi.

Những ngọn gió đen phủ vào mặt tôi, vỗ đập và quay cuồng, xô giật tôi hết kiểu này đến kiểu nọ. Với bàn tay vẫn còn phủ aether, tôi cào các ngón tay vào đòn phép này, cắt nhỏ nó ra khỏi mặt. Nhưng lúc tôi có thể nhìn thấy phía trước trở lại, thì Valeska đã bị lôi đi chỗ khác nhanh như tên bắn.

(Nguyên văn: tác giả ghi “Black wings”, không biết có đánh máy nhầm từ chữ “black winds” hay không, vì từ này giờ suốt chap bọn Wraith không hề ra đòn nào có cánh cả)

Triệu hồi lại thanh kiếm của mình, tôi lao về phía Richmal đang nằm gục từ sau lưng, vung kiếm vào cái gáy đang sơ hở của hắn. Một bóng dáng mập mờ màu xanh đen bay tới tôi từ hướng bên hông, tông thẳng vào người tôi và đẩy tôi bay chệch hướng. Thanh kiếm của tôi chém lướt qua và chìm vào cả da thịt lẫn bộ giáp phủ cổ tự.

“Blaise, đem Valeska trở lại đây,” giọng trầm của Richmal vang vọng khi hắn đứng dậy. Vẻ mặt căng thẳng, mái tóc rối bù trên đầu và nhuốm màu nâu đỏ.

Ulrike dừng lại cách tôi mười bước, kẹp tôi đứng giữa cô ta và Richmal. Máu phun ra từ chân, có vẻ như gần đứt lìa ở đầu gối. Cô ta đứng dựa vào cái khiên hình tháp, chắn nó giữa hai chúng tôi, và chĩa ngọn thương tạo bằng phép vào mặt tôi, gầm gừ, sự yên tâm thoải mái của bản thân ban nãy biến mất.

Một tiếng hú dữ dội làm rung chuyển hang động, và Regis nhảy vào từ bên cạnh, những bộ móng to lớn của cậu ấy đập mạnh Ulrike xuống đất.

Hàng chục chiếc phi tiêu màu xanh lá nhìn rất khó chịu bay ra từ tay Richmal, lao rải rác tới phía Regis. Tôi quan sát thấy ​​dòng mana xanh đậm ngấm vào người cậu ấy, lưu thông qua mạch máu của cậu ta chỉ trong vài giây.

Ngọn lửa lỏng chạy dọc các kênh dẫn trong người khi tôi rút aether từ lõi, chuyền xuống cánh tay vào lòng bàn tay, nơi nó tích tụ cho đến khi áp lực nén buộc nó phải bùng ra bên ngoài, phủ sáng cả hang trong ánh tím và nhấn chìm Richmal.

Có một tia sáng lóe lên, và một chùm điện tích màu xanh đen gián đoạn không khí quanh người Regis. Cậu ta gầm lên, khè ra một đòn Destruction lan rộng, nhưng điện tích tách ra xung quanh và né xa khỏi ngọn lửa của cậu ta trước khi nhập lại như một cái máy chém ở trên đầu cậu ta. Cùng lúc đó, Ulrike đang nằm dưới chân cậu ta bị tia chớp trên tay ả ta kéo giật ra.

Chùm điện tích phía trên Regis bổ thẳng xuống người cậu ta như một cái cưa đang đốn cây, tách cả da thịt, xương và thậm chí là aether ra nhìn thấy rõ. Người bạn đồng hành của tôi rú lên khi cái thân từ phần lưng dốc to khổng lồ của cậu ấy bị tách làm đôi, nửa thân sau vấp phải cặp chân to ngắn, nửa thân trước vật vã giữ thăng bằng khi cậu ta lúng túng lao theo con mồi.

Cơn thịnh nộ sắp bung nóc và sự đòi hỏi tung chiêu Destruction của Regis ập đến trong đầu tôi thông qua sự kết nối tâm trí của chúng tôi, hai thứ này đang đấu tranh chống lại bản năng sinh tồn của cậu ấy và đẩy cậu ta đến gần ngưỡng nguy hiểm của trạng thái không ổn định đang tồn tại.

(Người dịch: nói nôm na là đoạn này đau quá nên Regis sắp hóa điên vì chiêu Destruction, chiêu này như cơn thịnh nộ và gây ảnh hưởng đến tâm trí nếu không kiềm chế được)

Cơn hoảng loạn sắc như dao lam đang cứa vào ruột gan tôi, và tôi chỉ có thể chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi vật lộn để xử lý xung đột nội tâm của Regis cùng với những cảm xúc bị kìm nén của chính mình. Tôi quên mất lượng mana đang hợp lại từ những cái bóng phía trên tôi ngay trước khi một cái gai mỏng như mũi giáo đâm ra từ cái cột trụ gần nhất và lao thẳng vào mặt tôi.

Tôi xoay người vào giây cuối, dính một đòn vào bên đầu được bọc giáp, chỗ cặp sừng mọc ra. Cái gai vỡ tan, và một mảnh vỡ dài cả gang tay đang xoay vòng vòng bay trong không khí đâm vào má tôi. Tôi cảm thấy nó cà lên tận xương khi nó chệch hướng xuống để đẩy phần đáy hộp sọ của tôi ra ngoài.

Lực va chạm đẩy tôi bay vào cái cột chịu lực trong phòng, nơi tôi dựa vào một lúc, đang choáng váng, một tay sờ soạng vào phần đuôi lởm chởm của cái gai chỗ đang thò ra khỏi mặt tôi.

Mặt đất vỡ vụn dưới chân tôi, làm tôi khuỵu gối xuống một cái hồ đầy bùn đang bốc cháy. Hàng chục chiếc gai sắt đen đan vào nhau tạo thành một cái mái vòm nhọn từ cái hồ bùn này, ghim đè tôi vào thứ chất độc mà tôi có thể cảm thấy như nó đang rút cạn sức lực khi tấn công hệ thần kinh của tôi. Những cái gai thắt lại, ép tôi xuống mớ bùn sâu hơn nữa. Phổi tôi bị co thắt, và tôi cảm thấy tim mình như đập ngập ngừng ngắt quãng.

Mái vòm sắt sáng lên ánh sáng đen xanh thẫm, và hàng trăm tia điện bắt đầu dội trước sau khắp hồ bùn này. Cơ thể tôi bị khóa chặt. Đầu óc tê liệt vì cú sốc trong khi chất bùn tiếp tục ăn mòn bộ giáp của tôi. Khi tôi định vươn tới nhánh aether để kích hoạt thánh ấn dùng God Step trong đầu, tôi không thể cảm nhận được nó. Tôi hoàn toàn không cảm thấy gì ngoài cơn đau do mana đang tấn công từng dây thần kinh trong cơ thể.

“Ngay bây giờ, trong khi hắn đang bị ghim! Valeska, hãy báo cho Chúa tể Tối cao, thông báo với ngài —”

Tai tôi ù đi còn mắt đang nhắm nghiền thì như nổ đom đóm và các thớ cơ bắt đầu co thắt khi tôi đẩy những cái gai ra, nhưng chẳng hiệu quả gì hết. Tôi mất hết ý thức không nghe rõ những lời Richmal đang nói, chỉ biết rằng các thành viên đội Wraith đang hét vào mặt nhau. Mặc dù tôi không thể hiểu chúng nói gì, nhưng sự tuyệt vọng trong giọng nói của chúng rất rõ ràng.

Những vi hạt màu xanh đen từ mana dị thuật loại điện lóe sáng lên và nổ tung khi chúng va chạm với các vi hạt màu thạch anh tím tạo nên từ lớp kết giới bằng aether bao phủ quanh thân tôi. Những vi hạt từ mana màu xanh lục thẫm kêu xèo xèo và chui vào hạt aether trước khi bốc hơi. Các hạt mana thổ hệ loại dị thuật màu nâu xám thì nứt rồi vỡ ra khi chạm vào lớp kết giới màu tím.

Ngó xuyên qua khe hở nhỏ giữa những cây gai, tôi thấy Regis, hoặc những gì còn lại của cậu ta. Người bạn đồng hành của tôi đã bị thu nhỏ lại tới kích cỡ chỉ bằng một con tinh linh nhỏ bé (wisp) làm từ aether đang bị bẫy trong cái lồng mana của Ulrike. Tôi có thể cảm nhận được cậu ta, nhưng sự cảm nhận chỉ hơi hơi, đang bị cháy âm ỉ, vì ý thức của cậu ấy đang lùi dần theo từng khoảnh khắc trôi qua khi lượng aether tinh chất của cậu ta càng ngày càng cạn dần chỉ để duy trì hình dáng yếu ớt của cậu ấy.

Tôi dùng tâm trí vươn tới chỗ cậu ta, cố gắng kéo cậu ấy vào tôi bằng sức mạnh từ ý chí của mình, nhưng cậu ta không phản ứng lại, không thể thoát khỏi câu thần chú đang thiêu rụi cậu ta thành hư vô.

Thời gian dường như chậm lại, gần giống lúc tôi đang dùng chiêu Static Void ngày trước. Đột nhiên, tôi có thể cảm thấy sức nặng của toàn bộ lượng mana kia va vào lượng aether phủ quanh người tôi, thấy được cách các vi hạt mana này vừa uốn cong, vừa gợn sóng, vừa nhảy múa cùng một lúc, thấy được mọi hình dạng của từng phép thuật riêng lẻ, cách các hình dạng này được hình thành, mục đích của chúng, những đường lằn siêu hình khâu vá mỗi hình dạng phép thuật lại với nhau.

Mana đan vào nhau tạo thành hình dạng nào là tùy theo ý muốn người niệm phép, trong khi aether thì vừa chứa đựng mana vừa xác định hành vi tự nhiên của nó, nhưng aether cũng đồng thời di chuyển để thích nghi với việc mana đi qua nó, hai nguồn lực mana và aether này vừa vặn với nhau như ánh sáng và bóng tối. Thật không thể tin được tôi đã không nhận ra điều này trước đây.

Tay tôi run lên khi tôi chạm vào vùng va chạm hỗn loạn của aether và mana trước mặt. Cùng với đó, sự tác động qua lại lẫn nhau của ánh sáng và bóng tối, nói kiểu ẩn dụ như thế — tức là mana và aether — đang rung lên nhẹ và bắt đầu chuyển động, luôn luôn cùng nhau, vừa phối hợp với nhau vừa đối lập với nhau cùng một lúc. Và, ở giữa chúng, kiểu như có một tấm rèm ngăn cách ánh sáng và bóng tối.

Mấy ngón tay tôi co giật. Tấm rèm chuyển động. Aether bọc quanh mana và lôi nó sang một bên.

Những cái gai đan xen vào nhau dùng để ghim tôi xuống bị lôi ra, bay lơ lửng trong không khí xung quanh tôi. Mấy cái gai run rẩy, không ổn định, ý chí của Ifiok ép mấy cái gai phải có một mục đích, nhưng dòng chảy của aether đẩy mấy cái gai đi, xác định lại những gì mana được phép làm.

Cả chùm điện hình mạng nhện nhảy từ cái gai này sang cái gai khác, vang lên tiếng rang rắc đầy đe dọa, những tia điện nhỏ xẹt ra vươn về phía tôi, bị đẩy chệch hướng, và bị tái hấp thu toàn bộ, không thể giật xa hơn mức aether cho phép chúng để tới được chỗ tôi.

Cái hồ axít này rời ra, tách biệt ra, lùi xa ra khỏi tôi.

Khi tôi từ từ đứng lên, hai chân tôi run rẩy với nỗ lực áp đặt ý chí mình lên aether, và thông qua điều khiển aether, là gián tiếp điều khiển mana. Kẻ địch đứng bao vây tôi, nhưng không còn phong thái tự tin ra mặt và biểu hiện vênh váo nữa.

Thay vào đó, tôi thấy nhiều cặp mắt đỏ mở to giữa những khuôn mặt chuyển từ xám xịt sang tái đi vì sợ hãi.

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight