Tên gốc của chương: Poor and Poorer (Jasmine)
GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH
Tôi kéo cánh cửa
nhà trọ Underwall ra và đẩy cô bé người elf đi qua trước, hy vọng trông thấy
con bé có thể ngăn mọi lời phàn nàn từ mồm Dalmore.
Ông chủ quán liếc mắt
nhìn chúng tôi, rồi mặt mày cau lại và đảo mắt. “Không nhé Jasmine, chúng tôi
đã…” Giọng nói chắc nịch của người phục vụ tắt dần khi ông ấy nhìn chằm chằm
vào con bé elf đang chết đói. “Đừng nói với tôi là cô bắt cóc một đứa trẻ!”
Tôi không thể kìm
được cái khịt mũi kinh tởm của mình khi cô bé ngước nhìn tôi với vẻ cảnh giác.
“Dalmore, lão già
ngốc này. Con bé đã bị lạc, một mình trong rừng.” Khi ông ấy cứ nhìn chằm chằm,
tôi búng tay. “Con nhỏ cần đồ ăn nóng. Đồ uống.”
Dalmore bối rối như
thể tôi dọa sẽ đánh ông ta, rồi biến vào căn bếp nhỏ phía sau quầy bar. Hai
khách quen khác trong nhà trọ tò mò quan sát chúng tôi, nhưng họ nhanh chóng
quay đi khi tôi trừng mắt nhìn họ.
Lắc đầu, tôi dẫn cô
bé đến cái bàn gần nhất và ra hiệu cho bé ngồi xuống, sau đó ngồi xuống đối diện
với nó.
Chuyến đi bộ trở về
của chúng tôi từ vùng Beast Glades diễn ra nhanh chóng và yên tĩnh quá mức cần
thiết; Tôi đã quá yếu, không đủ sức bảo vệ một đứa trẻ khỏi mấy con quái mana nếu
chúng tôi làm gì lạ để gây chú ý.
Những biện pháp chữa
trị của cô bé đã giúp tôi không bị chảy máu đến chết hoặc suy tạng vì nọc độc,
và khi tôi đủ bình phục để đi lại được, tôi thu lượm một số thứ như mấy cái
răng ở ngạnh hàm của con ravager, trích xuất ra một lượng nọc độc tương đối,
hai miếng da nặng trĩu cứng như thép từ lưng nó, và lõi quái thú, là tất cả những
gì tôi có thể lắp được trong chiếc nhẫn chiều đa chiều không gian của mình.
Tôi đã hy vọng con
ravager này có thể ăn được, nhưng cả tảng thịt to nhưng mềm nhũn bên dưới mai
đã bốc mùi thối, và tôi lo là thịt có độc, nên chúng tôi đã để nó cho những con
quái thú khác ăn tươi nuốt sống.
Sự mệt mỏi tức giận
đã ngấm vào từng thớ thịt trong cơ thể tôi, và tất cả những gì tôi muốn bây giờ
là một ly rượu mạnh, một bồn tắm nước nóng và sự nghỉ ngơi xứng đáng trong vài
ngày.
“Cô Jasmine?”
Nhận ra mình đã
nhìn chằm chằm vào mặt bàn ít nhất vài phút, tôi nhìn lên và bắt gặp đôi mắt
xanh lục nhạt đó. “Hửm?”
“Có ... có người tộc
elf nào khác ở đây không?” Giọng cô bé chỉ là lời thì thầm, và dày đặc sự lo lắng.
Tôi lắc đầu. Môi dưới
của cô bé elf run lên.
Dalmore xuất hiện từ
trong bếp với một cái bát lớn, bốc khói và một cái cốc. Ông ấy cẩn thận đặt
chúng xuống bàn, rồi ngồi xuống, ánh mắt lo lắng nhìn bé gái.
Cô bé nhìn tôi để
xác nhận trước khi cẩn thận nhấp một ngụm trong bát. Một chút cau mày lướt qua
khuôn mặt bẩn thỉu của cô bé, nhưng con bé vẫn tiếp tục ăn.
“Vậy,” Dalmore bắt
đầu, nhìn tôi từ khóe mắt, “Chuyện gì đã xảy ra? Cháu là ai?”
“Tên cháu là
Camellia Lehtinen,” cô bé trả lời giữa những lần húp nước súp bằng muỗng. “Cảm
ơn vì đã cho cháu ăn, thưa ngài.”
Khuôn mặt già nua mệt
mỏi của Dalmore rạng rỡ. “Ngài cái gì chứ? Thôi nào, hãy gọi bác là Dal.”
Cô bé chỉ cười và
tiếp tục nhấm nháp bát nước súp. Khi con bé uống một ngụm trong cốc, mắt nó
sáng lên. “Ý, sữa có mật ong nè!” Con bé húp tiếp một ngụm thật to, rồi cười
toe toét với Dalmore. “Cảm ơn, thưa ngài - à, thưa bác Dal. Đó là món yêu thích
của con. Mẹ con từng…”
Vẻ tươi tắn hớn hở
nhất thời mất dần trên nét mặt cô bé, và nó đặt chiếc cốc xuống.
Dalmore nở một nụ
cười buồn với con bé. “Nói tiếp đi, cháu bé. Nói cho tụi bác biết về chuyện đó.
Nó sẽ giúp ích cho cháu đấy.”
Cô bé lau nước mắt.
“Cháu - Cháu đến từ một ngôi làng nhỏ, gần nơi ... họ tấn công lần đầu tiên.
Papa và các anh trai con ở lại chiến đấu, với một nhóm do Công chúa Tessia dẫn
đầu, còn Mama và con ... tụi con đi cùng những người khác, di tản xa hơn về
phía bắc, hướng về thành phố Zestier.
“Nhưng tụi con đã bị
tấn công bởi những người lính đã vượt qua rào chặn của nhóm cô công chúa, rồi
Mama và con bị tách khỏi những người khác. Tụi con chạy và chạy, và hàng giờ
sau đó Mama con nhận ra rằng hai người đã chạy vòng ngược lại nên đã dẫn con chạy
xuống phía nam.
“Tụi con đã cố tìm
lại ngôi làng của mình, nhưng chúng tôi gặp đám lính. Họ đuổi theo tụi con. Mẹ
bảo con chạy tiếp , và sau đó mẹ - mẹ đã …”
Đã bao lâu rồi kể từ
cuộc tấn công vào Elenoir nhỉ? Có phải cô gái bé nhỏ gầy như que củi này đã ở
ngoài đó, sống sót một mình trong suốt thời gian này không?
Dalmore đang phát
ra những tiếng thủ thỉ nhẹ nhàng, dường như đang gắng hết sức để bình tĩnh lại.
“Thôi được rồi, cháu bé à. Giờ con đã an toàn. Jasmine đây trông giống như một
người thô lỗ, nhưng cô ta sẽ chăm sóc con rất chu đáo.”
Tôi giật mình bắn
cho ông ta một cái nhìn, mắt mở to và rất tỉnh táo.
Tôi á? Chăm sóc cho
một đứa trẻ à? Tôi kìm mình lại không buông ra lời chế giễu cợt nhả.
Hắng giọng, tôi
nói, “Ai đó cần giúp con bé này tìm lại mấy người thân…”
“Ý hay đấy,”
Dalmore nói một cách lạnh lùng. “Nhưng trước tiên, sao ta cho Camellia đây tắm
nước nóng trước, rồi thay một số quần áo mới và tìm một chiếc giường để nghỉ
ngơi, phải không?”
Tôi chậm rãi gật đầu.
“Tôi không thể trả—”
Cô chủ quán nói vội
gạt lời tôi đi. “Tại sao em không đi tìm vài bộ đồ mới cho cô bạn bé nhỏ của
chúng ta đây, và chị sẽ đi làm nóng bồn tắm.”
“Ừ, được rồi,” tôi
lẩm bẩm, mừng vì có cơ hội được ở một mình với những suy nghĩ riêng, ngay cả
khi tôi muốn nằm trên một chiếc giường ấm áp.
Cô bé nhìn tôi lo lắng.
“Có lẽ con nên đi với cô thay vì ở đây?”
Tôi lắc đầu chắc nịch.
“Không, con ở lại đây với bác Dal. Đừng lo lắng, bác ấy là người tốt, và con sẽ
an toàn ở đây.” Tôi bắn cho ông ta một cái nhìn để nói với ông ấy rằng nên tốt
như lời tôi vừa nói. “Cô sẽ đi không lâu đâu.”
Bỏ qua ánh nhìn của
cô bé đang chằm chằm vào lưng mình, tôi nhanh chóng rời nhà trọ Underwall và đi
đến một quán rượu khác gần đó. Trước khi làm bất cứ điều gì khác, tôi cần uống
một ly đã.
Quán này cũng thật
im ắng. Tôi uống vội hai cốc bia trước khi đặt một cái ngạnh hàm dưới dính máu
dài năm feet lên quầy bar thay vì trả tiền mặt — khiến nhân viên phục vụ không
hài lòng — và sau đó quay ra khỏi quán đi vào màn trời đêm với không khí lạnh lẽo,
trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Từ quán đó, tôi
thong thả đi ngoằn ngoèo quanh thị trấn. Khu chợ gần dọn hết quầy bán hàng. Một
số thương nhân và người buôn bán ở lại trong pháo đài Bức Tường thì có ít hàng
để bán, và họ cũng không buồn mở tiệm bán, thay vào đó họ kinh doanh và bán
hàng trực tiếp tại nhà họ.
Một người phụ nữ kiểu
như vậy, có chồng là một người lính vẫn đóng quân ở đây, trước đây từng là thợ
may. Tôi biết cô ấy vẫn giúp sửa quần áo, vì vậy tôi đi đến nhà cô ta trước.
Tôi chưa đến nhà cô
ấy bao giờ nên phải đi lang thang khắp khu dân cư và gõ nhầm cửa tới hai lần mới
tìm được nhà.
Người phụ nữ trả lời
tôi dù còn trẻ, nhưng cuộc đời của một người làm vợ lính đã khiến cô ấy già đi
sớm hơn. Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nói, “Xin lỗi, thưa cô. Tôi
không thể làm được gì nhiều với số tiền đó. Tốt hơn hết là cô nên mua quần áo mới.”
Tôi cố nén vẻ mặt
nhăn nhó khó chịu khi đang mặc bộ đồ và giáp dính máu và tả tơi này. “Tôi đang
tìm quần áo cho một bé gái, cao khoảng này” - Tôi đưa tay lên ngang vai - “và gầy
như một cây non.”
Người phụ nữ nhìn
tôi đầy dò xét. “Cô có tiền chứ? Hay có lẽ là trao đổi hàng? Nhớ rằng tìm vải
đàng hoàng để may bộ quần áo mới không phải dễ.”
Vẻ mặt cau có của
tôi vụt tắt, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức. “Tôi là một pháp sư mạnh mẽ. Có lẽ
tôi có thể làm gì đó…”
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn
lắc đầu từ trước và nhích cửa sắp đóng lại. “Không cần làm giùm việc gì đâu. Nếu
cô không có gì để trao đổi, tôi e rằng sẽ không giúp được gì. Bây giờ thì chúc
ngủ ngon, cô nương.”
Cánh cửa đóng sầm
vào mặt trước khi tôi kịp đáp lời. Tôi định đạp đổ nó và cho người phụ nữ keo
kiệt một cú đấm vào đầu, nhưng điều đó sẽ chỉ khiến tôi bị ném vô tù lần nữa.
Thay vào đó, tôi
lùi một bước khỏi cửa và chỉ đứng đó trong một phút.
Tiếng kêu đến lạc
giọng của một con hopper nhày nhụa vang lên từ khu vực Beast Glades vượt qua
pháo đài Bức Tường đến tận đây. Mùi thịt nướng trên lửa bay dọc qua các con phố
từ một trong những ngôi nhà gần đó. Ai đó đang hát một bản nhạc buồn, chậm rãi
trong khi say khướt mà tôi không thể nghe rõ ca từ.
Tâm trí tôi chợt
quay lại cuộc trò chuyện của tôi với đại đội trưởng. Cụ thể hơn, với người đàn
ông mà ông ấy đã gặp ngay trước tôi: người quản kho lương thực, Jeremiah Poor.
Tôi chưa từng ghé
thăm người lùn này với tư cách chính thức. Có lẽ là vì dòng máu Flamesworth đang
chảy trong người tôi, nên tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ xin từ thiện.
Nhưng dù sao, thì lần này cũng đâu phải xin cho tôi dùng.
Điều này lẽ ra phải
làm cho tôi cảm thấy thoải mái, nhưng tôi không thể không tự hỏi chính mình làm
điều vậy để làm gì. Cô bé người elf chẳng là gì với tôi cả. Tôi đã xém chết để
cứu con bé. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Tôi không hề có ý định trở thành người
giám hộ của con bé khi tôi đưa nó trở về pháo đài Bức Tường.
Mặc dù trong lòng
nghĩ vậy, tôi quay đầu đi khỏi nhà của cô thợ may và đi về phía pháo đài Bức tường.
Tôi biết người quản kho lương có văn phòng ở đâu đó. Tôi không mất nhiều thời
gian để tìm, vì người lính canh đầu tiên tôi thấy đã tiếp cận tôi và hỏi tôi
đang làm gì khi thấy tôi leo cầu thang vào bên trong lớp thành lũy của pháo đài
Bức tường.
Người thanh niên trẻ
này nhìn không hơn một cậu trai mới lớn là bao, tự mình dẫn tôi đến văn phòng của
Jeremiah Poor, quan sát tôi tỏ vẻ nghi ngờ suốt cả chặng đường đi.
Chúng tôi thấy ông
Jeremiah vẫn đang chăm chỉ làm việc, xem lại danh mục hàng tá thứ được viết vào
vào cuộn da dày kéo dài như sớ. Ông ấy nhìn lên ngay lập tức khi chúng tôi bước
vào và mỉm cười thân thiện. “À, cậu Wendel. Và cô Flamesworth trẻ tuổi nữa.” Người
lùn nhảy lên khỏi chỗ ngồi và cúi đầu chào. “Tôi có thể giúp gì cho hai người?”
“Tôi tìm thấy cô
này đang này đang ngó nghiêng quanh đây,” người lính canh trẻ tuổi - tên Wendel
- càu nhàu, hất đầu nhé về phía tôi. “Nói rằng cô ấy đang tìm ngài.”
Tôi xua tay bảo người
lính canh im đi trước khi tập trung nói chuyện với Jeremiah. “Tôi cần một vài bộ
quần áo.”
Ông ta liếc qua bộ
đồ và áo giáp tơi tả của tôi. “Nhìn là hiểu mà.”
“Cho một bé gái,
cao thế này này, rất gầy.”
Gã quản kho lương
cau mày và nhìn xuống danh sách của ông ta. “Rất nhiều quần áo trẻ em của những
người di tản bỏ lại, nhưng cô có phiền không khi tôi hỏi tại sao cô lại cần những
thứ như vậy không?”
Tôi thấy đắng lòng
vì sự ngờ vực rõ ràng như vậy, nhưng thực sự không thể trách ông ấy vì sự nghi
ngờ này. “Tôi tìm thấy một người elf tị nạn trong khu vực Beast Glades.”
Ông người lùn đưa
tay vuốt bộ râu xồm xoàm, cau mày lo lắng, nhưng chính Wendel mới là người lên
tiếng. “Và cô đã thông báo cho Đại đội trưởng Albanth về điều này chưa? Có thể
sẽ có những người khác nữa, chúng ta nên…”
“Không có bất kỳ ai
khác, nhưng cũng nên nói với Albanth một câu.” Tôi nhìn anh ta một cái rất ngầu.
“Sao cậu không chạy đi nói hả Wendel? Hãy cho đại đội trưởng biết tôi đã mang về
cho ông ấy thêm một miệng ăn, và còn cần thêm người chăm sóc con bé nữa. Cô bé
đang ở quán trọ Underwall.”
Người lính trẻ liếc
từ tôi sang ông quản kho lương. Có vẻ như cậu ta đang suy nghĩ rất nhiều. Cuối
cùng, cậu ấy gật đầu lia lịa, vẫy tay chào Jeremiah và nhanh chóng rời đi.
Tôi lắc đầu, còn
người quản kho lương thì cười khúc khích.
“Chàng trai tốt. Một
trong số bảy anh em phục vụ tại pháo đài Bức tường.” Jeremiah dừng lại, rồi nói
thêm, “Và là người duy nhất sống sót sau cuộc tấn công của bầy quái thú.”
Cơn đau từ vết thương
và sự mệt mỏi thấu xương bắt đầu ập đến với tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt của ông
người lùn đang nhìn và tôi nhún vai. “Người tốt chết nhiều lắm. Còn bây giờ,
ông có vài bộ đồ cho bé gái đó hay không đây?”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight