Tên gốc
của chương: More Dangerous Than It Used to Be (Jasmine)
GÓC
NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH
---- Phần 1 ----
Tôi chăm chú nhìn
lên mặt trời, chỉ là một mảng sáng đằng sau những đám mây, làm thước đo thời
gian trong ngày. Trời đã quá buổi trưa rồi, điều đó có nghĩa là tôi đã lê bước
trong cái vùng Beast Glades này suốt vài giờ mà không nhìn thấy một sinh vật ăn
được nào.
Thú mana rất nhiều,
nhưng tôi không thể chỉ giết và xẻ thịt bất cứ con nào tôi thấy đầu tiên, đặc
biệt là một số con nguy hiểm. Nhiều con có độc, giống như cái con nhảy nhảy
(hopper) nhìn bầy nhầy như bùn nhưng lại giống con cóc khổng lồ đằng kia, trong
khi một số con hoàn toàn không làm bằng thịt.
Những con khác chỉ
đơn giản là không ngon.
Khoảng hai mươi
feet phía trước, một cái gì đó đang lao về phía tôi. Với một cái hất nhanh cổ
tay, một trong mấy con dao găm của tôi lao vút vào không trung và chém một phát
nghe tiếng “huỵch” và có vẻ ướt át.
Cẩn thận bước tới
đó, tôi rút lưỡi dao của mình ra khỏi lớp da cứng của một con xạ hương có răng
nanh, con quái mana hôi thối này trông giống một quả bóng lông màu nâu, nhưng
chủ yếu là răng và hàm. Không ai sẽ ăn một thứ như vậy; chúng có vị cũng tệ như
mùi của chúng.
(Người dịch: xạ
hương (musk) vừa là tên loài mùi tiết ra từ tuyến lệ con hươu đực, được dùng để
tinh chế thành nước hoa, vừa là tên một chủng hươu có thật ngoài đời. Hình minh
họa phía dưới)
“Chết đói,” tôi lẩm
bẩm, dùng giày thúc vào cái xác nhỏ. Xạ hương có răng nanh thuộc vào loại cực kỳ
hung dữ, nhưng thông thường sẽ không săn những sinh vật lớn hơn chúng.
Ngay phía trước,
hai con nữa nhào ra từ dưới một bụi cây và phi vào rừng.
Khi tôi chuẩn bị
phóng con dao găm dí theo những con quái thú đang chạy trốn — vì lõi của chúng
vẫn còn giá trị một chút gì đó — thì một nhánh cây kêu cót két phía trên tôi. Đứng
yên như tượng, tôi chuyển mana lên tai để nâng cao thính giác và lắng nghe cẩn
thận. Những tiếng cào thô bạo và những móng vuốt sắc nhọn cắt vào vỏ cây gợi ý
một số loại quái mana kiểu bọ.
Chầm chậm, tôi tuột
con dao găm thứ hai ra khỏi vỏ, cầm mỗi tay một dao.
Một cành cây gãy
khi một thứ gì đó nặng nề lao về phía tôi. Tôi lách nhẹ để né đòn tấn công và
xoay người để tìm một con nhện lông lá khổng lồ, với những lưỡi đao sắc như dao
cạo chém vào nơi lẽ ra là chân nó.
Con nhện nhấc cái
chân bằng dao sắc nhọn đó khỏi mặt đất và quẹt một đường chém tôi, nhưng tôi
nhanh chóng lùi lại hai bước để tránh vết cắt, rồi tự mình lao về phía trước,
phóng một con dao vào giữa cụm mắt của nó và con dao còn lại vào khớp chỗ nối đầu
với phần thân tròn hình củ còn lại của nó.
Mấy cái chân sắc nhọn
khua loạn xạ khi sinh vật này không kiểm soát được chuyển động nữa, nhưng nó chết
rồi. Chỉ là chính nó chưa nhận ra thôi.
Rút hai con dao găm
ra, tôi nhảy lên lưng con nhện chân kiếm, khiến nó đổ gục xuống. Sau một lúc,
cơn co giật dừng lại.
Tôi từ từ trượt xuống
phía sau lưng nó và đi vòng qua khuôn mặt đầy máu của nó, khuỵu chân xuống để
nhìn rõ hơn. Mỗi cái răng hàm của nó dài bằng bàn tay tôi từ cổ tay đến đầu
ngón tay.
“Trông thật xấu xí,
phải không?” Tôi nói trước khi bẻ cả hai chiếc răng nanh lớn và cất chúng đi.
Tôi cũng đã lấy chân và lõi, nhưng có chuyển động ở những cái cây gần đó khiến
tôi mất tập trung vào con quái vật vừa giết.
Có thứ gì đó đang
lao nhanh qua bụi cây, tạo ra rất nhiều tiếng ồn. Từ âm thanh của nó, tôi đoán
nó không to lắm, nhưng chỉ những con thú săn mồi mới tạo ra tiếng ồn lớn như vậy.
Ba con vật dáng
tròn, tám chân lướt qua các ngọn cây, có lẽ cũng đang cảm thấy sẽ có một bữa ăn
dễ dàng.
Không muốn để mất
con mồi tiềm năng cho những con quái mana này, tôi chạy nhanh theo nó, chém
xuyên qua những cái cây nhanh hơn và lặng lẽ hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Những con nhện tấn
công trước. Một trong số chúng rơi xuống từ những cái cây cách tôi ba mươi
feet, nhưng nó gặp cả hai con dao găm đang bay tới và xoay tròn cùng một luồng
mana phong hệ hình đĩa xuyên qua ba trong số những chiếc chân sắc nhọn rồi quay
trở lại tay tôi.
Tôi chạy ngang qua
con quái vật mana đang kêu gào mà không cần liếc nhìn lần hai, chắc chắn rằng
nó sẽ không sống nổi lâu nếu thiếu ba chân.
Những con khác chắc
hẳn đã nhận ra chúng bị cạnh tranh, bởi vì một trong các con quái mana còn lại
đã bắn một lớp màng dính vào đường tôi đang chạy.
Tôi quấn cơ thể
mình bằng mana phong hệ và lao vào tấm mạng nhện, hy vọng sẽ xuyên thủng nó.
Tôi đã làm được, nhưng điều tôi không ngờ tới là những sợi tơ nhỏ có thể cắt
xuyên qua hàng rào bảo vệ bằng mana của tôi và để lại hàng tá vết rách nông
trên vùng da hở của tôi.
Những vết cắt nhỏ bỏng
rát đau đớn, mặc dù nó giảm xuống thành ngứa khi mana của tôi bắt đầu chữa lành
những vết thương nhỏ.
Rên rỉ vì khó chịu,
tôi lại tiếp tục đuổi theo. Những bụi rậm đã bị dọn sạch phần nào đó, và đột
nhiên tôi có thể nhìn thấy thứ mình đang đuổi theo.
Thay vì con thú săn
mồi mà tôi đã tưởng tượng, đó là một cô gái trẻ. Một người tộc elf. Con bé cách
tôi năm mươi feet về phía trước, và con nhện nhanh nhất gần ngay phía trên con
bé.
Tôi tạo gió ngưng tụ
quanh chân và cả dưới chân rồi tôi đạp vào gió, đẩy bay lên không trung. Sử dụng
mấy cành cây như bàn đạp, tôi nhảy lên ngày càng cao, cho đến khi tôi ngang tầm
với những con quái mana và thu hẹp khoảng cách gần hơn với cả hai.
Phát ra một tiếng
huýt sáo lanh lảnh để thu hút sự chú ý của chúng, tôi búng mình ra khỏi thân
cây.
Nhện chân kiếm xoay
người nhanh nhẹn, đôi chân dài chống đỡ thân nó trên một số nhánh cây khác
nhau. Thân hình củ phình ra và một luồng tơ nhện bắn tung tóe qua tán cây xung
quanh chúng tôi, tạo ra một mạng lưới chằng chịt giữa tôi và nó.
Những con dao găm của
tôi cũng nhanh chóng không kém, cắt một khoảng trống trên những sợi tơ sắc bén,
và động lực làm tôi xuyên qua các sợi tơ để đối mặt với con quái mana.
Hai trong số những
cái chân sắc như dao cạo chém xuống, làm run bần bật cặp dao găm trong tay tôi.
Dĩ nhiên cú va chạm kiểu đó đã đẩy tôi bay đi, tuy nhiên tôi vụng về xoay người
qua đầu con nhện và đáp xuống tấm lưng rộng và đầy lông của nó.
Đôi chân của nó dẻo
một cách đáng kinh ngạc, uốn cong lên và xoay quanh cơ thể của chính nó để tiếp
tục đâm chém vào tôi. Tôi chặn đòn bằng một con dao găm trong khi con dao còn lại
cắm vào con quái mana, đục nhiều lỗ xuyên qua lớp da dày.
Một tiếng rên rỉ
vang vọng khắp khu rừng trước khi sinh vật này đi khập khiễng và ngã nhào khỏi
cái cây đang bám trụ.
Bụng dạ tôi như lộn
ngược một chút khi tôi thấy mình đang rơi nhanh xuống, nhưng tôi đã đạp cơ thể
đang rơi cùng xuống của con nhện và đáp xuống một cành cây gần đó. Dưới tôi,
con quái mana nặng nề rơi xuống đất thành tiếng lạo xạo nghe có vẻ ướt át.
Một tiếng hét lanh
lảnh chói tai vang lên gần đó, rồi ngắt giữa chừng.
Tôi nhận ra con nhện
chân kiếm thứ ba không còn ở trên cây nữa, và bụng tôi lại nhói lên vì lo lắng
thêm lần nữa. Ánh mắt của tôi nhanh chóng theo dõi khắp tầng tán cây trong rừng,
nhưng tôi không nhìn thấy con quái mana hay cô bé người elf.
Truyền dẫn mana
phong hệ vào bản thân thân, tôi chuyền từ cành này sang cành khác, di chuyển
theo hướng con bé đang chạy.
Góc nhìn từ trên
cao giúp tôi có thể nhìn xuyên qua lớp cây cối rậm rạp, nhưng tôi vẫn suýt bỏ
sót: trong một cái hốc giữa ba thân cây đổ, có cái hố tối với miệng hố bị chăng
kín bởi mạng nhện, quanh hố phần lớn được bao phủ bởi lá và cành cây gãy.
Bên trong miệng lỗ,
có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.
---- Phần 2 ----
Không có thời gian
để suy nghĩ thấu đáo mọi thứ, tôi nhảy từ trên cây xuống, nhắm thẳng vào cửa
hang.
Gió vụt qua khiến
tóc tôi phất phơ sau lưng như ngọn cờ. Tôi dồn mana vào chân mình để đạp xuống
và đạp ra xung quanh nhằm kiểm soát cú rơi của mình tốt hơn. Cả hai con dao găm
đều được cầm ngược chuôi, sẵn sàng ra đòn.
Con nhện chân kiếm
thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận sự hiện diện của tôi trước khi tôi
lao vào nó, lực va chạm của chúng tôi đã bẻ gãy lớp mai cứng của nó và hất cả
hai dính vào một bức tường dày đặc mạng nhện. Cùng lúc đó, con dao găm của tôi
cắm vào lưng nó, bộ phận nối các chân với nhau.
Chúng tôi nảy khỏi
bức tường hang động - hóa ra không phải cái hang mà thực ra là một cái hố sâu gần
như xuyên thẳng xuống bóng tối - trước khi chạm đất, những mạng nhện nhớp nháp
giăng lơ lửng chặn giữa hố.
Bên dưới tôi, con
nhện chân kiếm co giật yếu ớt, đôi chân có lưỡi dao của nó cưa những sợi tơ,
máu me rỉ ra qua vết nứt ở ổ bụng và những lỗ trên lưng.
Tiếng thở khò khè
kinh hãi phát ra từ trên cao.
Bị mắc kẹt như ...
chà, như con ruồi kẹt trong mạng nhện, cô bé người elf đang kéo và giật mạnh
cái bẫy, nhưng chẳng hiệu quả gì để giúp con bé thoát ra. Đôi mắt không rõ màu
của con bé vì trong hang tối, mở to kinh hãi, và toàn bộ cơ thể con bé đang
giãn ra co lại theo những nhịp thở nhanh và nông.
“Bình tĩnh nào, mấy
con nhện đang…”
Lời nói của tôi bị
ngắt giữa chừng bởi tiếng hét của con bé khi một thứ gì đó lao lên từ bên dưới
và xé toạc con nhện chân kiếm đang hấp hối nằm trên mạng nhện. Cuộc tấn công
quá nhanh đến nỗi sinh vật kia đã biến mất với cú chộp của nó trước khi tôi kịp
nhìn thấy nó.
Sự xuất hiện của một
con quái vật thậm chí còn lớn hơn, nguy hiểm hơn này đã khiến cô gái rơi vào sự
kinh hoàng. Con bé vặn vẹo trở mình trên những những sợi tơ nhớp nháp, chỉ tổ
làm bản thân dính chặt hơn vào mạng nhện với mỗi cử động ấy.
“Chết tiệt, đừng
giãy nữa!” Nói thế cũng vô dụng. Lời tôi nói chẳng lọt vào đôi tai điếc của nhỏ
này, và mấy cú đánh của con bé vào mạng nhện chắc chắn sẽ thu hút con quái mana
quay lại chỗ chúng tôi sau khi nó kết liễu xong con nhện chân kiếm.
Dùng cặp dao găm,
tôi bắt đầu cắt mấy sợi tơ nhện, cắt thật cẩn thận để đảm bảo rằng tôi vẫn còn
chỗ bám và không bị rơi thẳng xuống bộ hàm đang hóng của bất cứ con gì kinh dị
nằm ẩn dưới lòng đất trong hang động này.
Khi tôi thoát khỏi
mạng nhện và khom mình ngồi an toàn trên một mỏm đá gồ ghề dính vào vách hang,
tôi tập trung mana vào mắt và tai để nhìn xuống bóng tối.
Tôi chỉ có thể nhận
ra một phần từ hình dáng cục tròn chia làm nhiều khúc trong cái hang ở dưới. Nó
co giật khi nuốt chửng con nhện chân kiếm, những tiếng động va chạm và tiếng vỡ
giòn tan sau đó vang lên khắp lối vào hang động.
Mặc dù tôi chỉ có
thể nhìn thấy một phần cơ thể của con thú, nhưng tôi có thể biết nó rất lớn -
dài ít nhất ba mươi feet, có lẽ hơn thế nữa.
Nó được tạo thành từ
nhiều khúc tách rời, mỗi khúc được nối với một số chân, và khiến tôi liên tưởng
đến một con rết khổng lồ. Chút xíu ánh sáng ít ỏi thôi lọt được vào đáy hố bị
phản chiếu dội khỏi những tấm giáp dày cộp trên thân nó.
Tôi không nhận ra
con quái vật, hay biết chủng loại của nó, nhưng tôi chắc chắn rằng nó rất mạnh.
Cô bé người elf vẫn
đang đập điên cuồng vào tấm mạng nhện, khiến nó phát ra những rung động, giống
như rung chuông báo hiệu bữa tối cho sinh vật bên dưới.
Tôi biết mình có thể
thoát ra ngoài dễ dàng, nhưng tiếp cận con bé sẽ khiến tôi phải lùi mình vào
tâm mạng nhện, đặt tôi vào một vị trí rất tồi để có thể phòng thủ trước một cuộc
tấn công khác.
Sẽ là dối trá nếu
nói rằng tôi không nghĩ đến việc thoát ra ngoài và phó mặc cô bé elf cho số phận.
Tuy nhiên, thay vì
nhảy lên miệng hố và ra khỏi hang, tôi đã đi xuống sâu hơn hơn. Cẩn thận và lặng
lẽ nhất có thể, sử dụng mana phong hệ để làm giảm tiếng ồn, tôi nhảy từ mỏm đá
này sang mỏm đá khác cho đến khi tôi xuống tận đáy hang, đúng vị trí ánh sáng
phản chiếu từ trần hang tạo thành hình rìa mép hang.
Cái hang không lớn
như tôi nghĩ, mặc dù tôi chỉ có thể đục vài lỗ ở nơi đây để nối với các đường hầm
khác chạy xung quanh nhằm thoát ra khỏi hang ổ của con quái mana này, có lẽ mở
rộng thành một mạng lưới đường ngầm lớn hơn như hang thỏ.
Nó dài tận hai mươi
feet từ trần hang đến cái sàn hang gồ ghề, và có lẽ thân nó rộng tới ba mươi hoặc
bốn mươi feet đường kính.
Con quái mana khổng
lồ ở ngay bên dưới tôi.
Như tôi nghĩ từ lúc
ở gần trần hang, nó trông rất giống một con rết khổng lồ được bao phủ bởi lớp
kim loại dày. Tuy nhiên, nó lớn hơn tôi đoán. Lớn hơn nhiều.
Nó có hai chiếc râu
dài mọc ra từ đỉnh cái đầu phẳng lì, liên tục dò xét xung quanh và hai cái ngạnh
răng cửa cong ở hàm dưới, mỗi chiếc đủ dài bằng chiều cao của tôi. Thứ đó có thể
khiến tôi mất nửa người chỉ bằng một nhát cắn.
Khúc cuối thân nó
tách ra và thu hẹp lại, cuộn lại thành hai chiếc đuôi có gai như bọ cạp.
Sau đó tôi nhận ra
nó là con gì. Một con ravager (kẻ tàn
phá) …
Con quái mana cấp S
cử động, xoay người khỏi bữa ăn ngắn ngủi của nó. Bây giờ tôi đã ở gần nó hơn,
tôi chắc chắn rằng nó dài ít nhất năm mươi feet, nhưng cách nó cuộn người đã ngụy
tạo kích thước thật của nó.
Mấy con ravager là
những sinh vật đào hang thường sống sâu trong những nơi hoang dã nhất của vùng
Beast Glades. Chúng săn những con quái mana cấp S khác, như con iron hydrax
(mãng xà thép nhiều đầu) và con midnight grizzly (gấu hoa râm đêm), đặt mấy cái
bẫy mạng nhện ở chỗ kiểu lỗ hang có ánh sáng chiếu xuống như vậy và mồi chúng với
những con thú khác yếu hơn.
Hay yếu như cô bé elf, tôi nghĩ
mà thấy cay đắng.
Những rung động nhỏ
chạy dọc theo mạng lưới, tiếp tục lan xuống nền hang. Tôi chắc chắn rằng kẻ săn
mồi đã biết nó có nhiều con mồi hơn trong bẫy của mình, nhưng con nhện chân kiếm
đã làm nó vơi bớt cơn đói, vậy nên nó đang thư thả cho bữa ăn nhẹ tiếp theo.
Có lẽ tôi sẽ có đủ
thời gian để ra khỏi đường hầm — nếu tôi sẵn sàng bỏ cô bé lại. Ngay cả khi tôi
có làm vậy, cũng chỉ là có lẽ kịp lúc thôi.
Và sinh vật này vẫn
ở đây, quá gần pháo đài Bức Tường để có thể an tâm.
Lồm cồm bò dậy, tôi
bò quanh mép của cái hố thẳng đứng, bám chặt vào lề tường bằng đất ngay nơi dẫn
dọc xuống thành một cái hang rộng hơn ở dưới.
Tôi có thể nghe thấy
tiếng con ravager di chuyển, hàng trăm cái chân của nó khuấy đất thành tiếng
cào rất yên tĩnh.
Đầu của nó xuất hiện
bên dưới tôi, cảm giác như cái râu chạy dọc phía trước, đầu nó chọc vào mạng nhện
và bò lên tường. Chúng làm tôi liên tưởng đến một vài con giun khổng lồ đang bò
trong đất.
---- Phần 3 ----
Một tiếng hét thảm
thiết phát ra từ trên cao.
Con ravager dừng lại,
toàn bộ cơ thể run lên khi nó chuẩn bị lao lên cái hố hình ống và ăn tươi nuốt
sống cô bé.
Không còn lựa chọn
nào khác, tôi lao thẳng xuống, đáp xuống khúc lưng con vật mana cấp S chỗ ngay
sau đầu, và hướng cả hai lưỡi kiếm về phía khoảng trống giữa hai trong số mấy
miếng thép cồng kềnh tạo nên bộ giáp xương ngoài của nó.
Đột nhiên con
ravager di chuyển, cơ thể lùi về phía sau chạy khỏi lối vào đường hầm với tốc độ
đáng kinh ngạc. Tôi loạng choạng và ngã sấp xuống, hai lưỡi dao của tôi trật khỏi
vết chém ban nãy, thay vào đó cà ngang qua lớp vỏ cứng. Con ravager tiếp tục di
chuyển, xoay người ra khỏi đường hầm để quay vào bên trong hang động, đẩy tôi đến
gần cặp đuôi kép nhìn như đuôi con bọ cạp đang cuộn tròn.
Cơ thể tôi trượt
trên lớp áo giáp thép trơn nhẵn cho đến khi tôi lăn qua bên rìa của con ravager
này.
Không muốn rơi vào
đường chạy của những cặp chân đang khuấy động mặt đất, tôi nhào ra ngoài, quăng
mình khỏi con quái mana, sau đó phóng nhanh ra luồng mana phong hệ vào chính chỗ
tôi đứng để đẩy mình bay lên và đáp xuống bằng hai chân.
Con bọ này cuộn quanh
tôi như một bức tường sống, hai chân của nó dặm xuyên qua lớp đất mềm trong khi
cái đầu phẳng rộng lơ lửng qua lại, những chiếc râu dài cảm nhận được trần và
sàn hang cũng như dọc theo lưng của chính nó.
Hai cái đuôi thép
gai lơ lửng phía trên người nó, sẵn sàng tấn công. Tôi dự đoán chúng sẽ rơi xuống
người tôi bất cứ lúc nào, nhưng con ravager đã kìm lại.
Tôi giữ nguyên vị
trí của mình, thu mình trên mặt đất giữa hàng loạt chân và những đoạn giáp đang
nghiêng vặn vẹo quằn quại. Con ravager đang giảm tốc độ và sau vài giây, nó ngừng
di chuyển hoàn toàn, ngoại trừ râu làm bộ phận cảm ứng.
Cả thân hình đồ sộ
hạ thấp, nằm ép xuống đất. Chiếc râu chạy trên sàn hang, rất chậm. Cái đầu — và
những cái răng cửa — đã chĩa thẳng vào người tôi.
Con ravager này
không có mắt.
Con quái mana này
hoàn toàn ở dưới lòng đất, và tôi nhận ra là nó bị mù. Nó săn những con mồi lớn
và mạnh mẽ bằng những rung động mà chúng tạo ra khi di chuyển trên bề mặt. Nó
không quen với việc chiến đấu với những thứ nhỏ hơn nó rất nhiều, điều mà bình
thường sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.
Nhưng mấy cái râu
đó nhạy đến mức nào?
Cẩn thận dùng mana
phong hệ cô đọng thành hình viên đạn có kích thước bằng đá cẩm thạch chứa trong
lòng bàn tay, tôi bắn nó vào bức tường hang động, va chạm tạo nên một tiếng động
chói tai.
Con quái vật này xoắn
lại với tốc độ khủng khiếp và hai chiếc đuôi của nó bung ra, khoét ra những
rãnh sâu vào đất. Phần cơ thể lành lặn khi bị tôi chém ban nãy vòng quanh tôi
khi nó di chuyển để kiểm tra vị trí vừa đánh, dùng cái râu cảm nhận được sự giết
chóc của nó.
Tôi quan sát mọi thứ
có thể nhìn được trong hang động lần nữa, tìm cách thoát khỏi tình hình này. Nó
có vẻ không tốt tí nào.
Tôi không có cách
nào biết mấy đường hầm khác sẽ dẫn đến đâu, và tôi không thể đến được bất kỳ đường
hầm nào trong số đó mà không thu hút sự chú ý của con ravager. Nó có thể di
chuyển nhanh hơn tôi, và tung một đòn kết liễu từ một trong hai đầu của nó.
Nếu tôi chạy tìm miệng
hang, liệu tôi có thể leo lên và ra ngoài đủ nhanh để thoát khỏi các ngạch hàm
dưới của con quái mana này không? Có thể, nếu con ravager bị phân tâm.
Trước đó, nó đã
không tìm thấy tôi ngay lập tức sau khi tôi ngã khỏi lưng, điều này khiến tôi
nghĩ rằng nó không thể phát hiện được chuyển động của tôi. Nếu tôi có thể làm
cho nó di chuyển…
Ngưng tụ một viên đạn
mana khác trong lòng bàn tay, tôi bắn nó qua tấm lưng rộng lớn của con ravager
và bay vào một trong số các đường hầm thông nhau. Tuy nhiên, vào thời điểm nó
va chạm vào bức tường đường hầm, tiếng động không rõ ràng đến nỗi ngay cả đôi
tai dùng mana cường hóa của tôi cũng không nghe thấy.
Vì con quái mana
không lao xuống đường hầm ngay lập tức, tôi chỉ có thể đoán rằng nó cũng không
nhận ra.
Đường hầm quá xa.
Là một pháp sư hệ augmenter, tôi chỉ có thể đẩy mana của mình ra xa khỏi người.
Những viên đạn không đủ năng lượng để gây ra tiếng ồn đủ để thu hút sự chú ý của
con quái vật.
Một tiếng khóc thút
thít phát ra từ đường hầm cao thẳng đứng phía sau tôi, khiến đầu và râu của con
ravager quay về hướng đó.
Đường hầm mà tôi đã
chọn để đánh lạc hướng nó nằm phía bên kia hang động từ lối vào, càng xa càng tốt.
Tôi đã muốn dẫn nó đi xa hơn nơi tôi muốn chạy trốn, nhưng có những đường hầm
khác gần hơn.
Trước khi con
ravager có thể quyết định quay lại bẫy của nó và lấy con bé tộc elf làm bữa ăn
nhẹ, tôi đã bắn nhanh ba viên đạn nén khí vào đường hầm gần nhất bên cạnh.
Đòn đầu tiên rơi xuống
đất ngay trước miệng đường hầm, làm bay lên nhiều bụi bẩn. Đòn thứ hai một lúc
sau đập vào tường hầm, và đòn thứ ba đập vào trần hang cao khoảng hai mươi
feet.
Con ravager này di
chuyển trước khi viên đạn thứ ba va chạm, xoay tròn cơ thể dài của nó và cả
hang động tràn ngập âm thanh của hàng trăm bước chân chạy thật nhanh.
Dùng tiếng ồn để ngụy
trang, tôi chạy nhanh về phía lối thoát và bắt đầu nhảy lên đường hầm hình ống
dựng đứng, mỗi cú nhảy được tiếp thêm sức mạnh bởi mana xoay quanh chân tôi.
Con bé vẫn còn mắc
kẹt trong mạng nhện, nhưng tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy bốn sợi dây leo
đang uốn lượn thò xuống đây từ khu rừng phía trên, chui qua những sợi tơ nhện để
quấn lấy cô bé, cố gắng kéo nó ra.
Tôi phi thẳng qua
người con bé và leo ra khỏi miệng hang. Nắm lấy sợi dây leo dày nhất đang quấn
quanh eo cô bé, tôi nỗ lực hết sức kéo thật mạnh.
Những sợi tơ dính
trên mạng nhện của con ravager đã bám chặt lấy con bé ngay cả khi cô ta được nhấc
ra khỏi hang và được đặt nhẹ nhàng lên một khúc gỗ lớn che tầm cái bẫy. Ngay
khi con bé an toàn, những sợi dây leo xoắn về phía tôi, trở thành chướng ngại vật
ngăn cách tôi với con bé.
Cô bé đang nhìn tôi
với đôi mắt màu bạc hà tươi đang mở to sợ hãi. Khuôn mặt gầy gò, góc cạnh lấm
lem bùn đất và máu, còn mái tóc vàng sáng trộn chung một mớ lá, cành cây và mạng
nhện.
Cố gắng thật yên
tĩnh, tôi nói, “Không có thời gian đâu. Chúng ta phải đi ngay,” và ra hiệu cho
con bé đi theo tôi.
Nó không chịu đi.
Tôi bước về phía
con bé một bước, nhưng một trong mấy sợi dây leo đó vụt vào tôi như một cái
roi. Cẳng tay tôi đưa lên để chặn nó, và khi nó cuộn quanh tôi, tôi giật mạnh sợi
dây leo đứt làm đôi.
Cô gái nhỏ nao núng
và cố gắng tránh xa tôi, nhưng lòng bàn tay đặt trên khúc gỗ bị trượt vì lớp
rêu phủ và con bé ngã nhào về phía sau với một tiếng hét ngắn và lanh lảnh.
Ngay sau đó, âm
thanh ầm ầm của vài trăm cái chân kéo một cơ thể thiết giáp dài năm mươi feet
lên đường hầm hình ống đè bẹp mọi thứ khác trên đường đi.
Tôi hầu như không
có thời gian để chui lên những cành cây nghiêng về phía miệng hang trước khi
con ravager chui ra khỏi hố. Tôi đã bất cẩn, trong khi chạy ra ngoài đã làm gãy
một số cành nhỏ khi trèo lên cây, tạo ra rất nhiều tiếng ồn.
Con ravager nhanh
chóng lần theo, thân hình dài của nó vươn lên ngày càng cao khỏi cái hố, rồi bò
lên cây tới chỗ vị trí mấy cành con vừa gãy ban nãy. Những cái ngạnh hàm giống
như lưỡi hái đóng lại với một tiếng “rắc”
vang vọng chỉ cách chỗ tôi có vài bước chân.
Trong rừng, cô bé
đang chạy tán loạn, tạo khoảng cách giữa bản thân và trận chiến.
Đặt chân đứng thật
vững ở một nhánh cây to, tôi thực hiện một cú nhảy có cường hóa bằng mana, nhấc
tôi lên cao gần hai mươi feet so với cái cây, dành cho bản thân một giây để hít
thở.
Con ravager lúc này
đã hoàn toàn rút ra khỏi đường hầm bên dưới, và tự quấn quanh thân cây để tiếp
tục leo theo tôi. Có tiếng xào xạc vang lên khi rễ cây bị xé toạc khỏi mặt đất
và cái cây bị đổ sang một bên nhìn rất nguy hiểm, do không thể chịu được trọng
lượng của con quái mana có kích thước quá cỡ.
Nó có theo chúng ta
không nếu tôi nhảy qua người nó và chạy đi trốn? Ngay cả khi nó không chạy
theo, liệu bao lâu trước khi con ravager này tìm thấy pháo đài Bức Tường? Nó có
thể đào hang ngay dưới rào chắn vòng ngoài và đi thẳng vào thị trấn.
Đó sẽ là một cuộc
thảm sát.
Những chiếc râu gần
ngang tầm tôi, uốn éo qua lại khi chúng cảm nhận được tôi — và nếu không có nó
thì con ravager không mắt này sẽ ngưng hoạt động.
Tôi cảm thấy mặt
mình trở nên nhăn nhó do quá tập trung khi thả mình xuống cành cây mà tôi vừa đứng
ban nãy, lăm lăm hai con dao trên tay. Khi tôi phóng ngang qua đầu con quái
mana, tôi quét hai con dao về phía trước, mỗi con dao di chuyển theo hình vòng
cung mượt mà chặt đôi một trong hai sợi râu dài ngoằng.
Phần thịt như cao
su bị tách ra dễ dàng, nhưng các ngạnh hàm dưới đóng chặt lại như bẫy lò xo, cuốn
lấy vài sợi tóc của tôi và giựt ra khỏi đầu khi tôi trượt qua dưới thân nó. Kêu
lên một tiếng giận dữ, rồi tôi xoay chuôi hai con dao găm lại và đâm chúng vào
phần thân dưới của con quái vật, nơi không được bọc thép dày như các tấm giáp
trên lưng nó.
Một tiếng ré lên
nghe chói tai như một con ve sầu khổng lồ khiến răng tôi như muốn rụng vì tiếng
ồn, nhưng tôi giữ chặt tay cầm hai con dao khi tiếp tục trượt xuống theo chiều
dài cơ thể của con ravager, kéo thành hai vết cắt dài dọc theo bụng nó.
Máu nhầy nhụa màu
vàng đổ xuống người tôi như mưa. Tiếng ồn ngày càng lớn và khủng khiếp đến mức
tôi lo lắng mình có thể ngất đi. Đột nhiên tôi bị đè bẹp giữa con quái mana và
cái cây, bị ghim ở đó, làm tôi bị choáng.
Rồi tôi lại rơi xuống,
xung quanh là những mảnh gỗ vụn và phần thịt đỏ đậm của con ravager đó.
---- Phần 4 ----
Tiếng hét của con
quái mana đã thổi bay mọi suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi thậm chí không đủ tập
trung để dùng mana, và cứ thế rơi tự do cho đến khi chạm đất với tiếng xương
gãy do va đập nghe đến chói tai . Một
cơn đau từ xa kéo đến bên mạn trái của tôi, và tôi tự hỏi mình một cách vu vơ rằng
cơ thể đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn. Bên cạnh đó, sự va chạm của cơ thể
con ravager gồm nhiều đoạn thân bằng thép xuống mặt đất quanh tôi dường như kéo
dài trong một thời gian rất lâu.
Nằm trên mặt đất
trong rừng, mắt nhắm nghiền và tai ù đi, tôi lại vu vơ tự hỏi liệu cô bé người
elf còn sống không. Bên dưới tiếng vo ve dai dẳng trong tai vì đòn tấn công bằng
tiếng ré lên của con ravager, khu rừng dường như im lặng. Ít nhất thì không có
tiếng ồn nào từ mấy quái mana khác là một dấu hiệu tốt.
Cuối cùng, sau vài
giây hay vài phút gì đó, tôi cố lăn qua một bên và đẩy cơ thể vào tư thế ngồi.
Một cơn đau âm ỉ, sâu bên dưới xương sườn khiến tôi thở không nổi, buộc tôi phải
nằm trở lại.
Tôi thở ra một hơi
dài và ngập ngừng di chuyển một tay đến chỗ đó: có thứ gì đó đang đâm vào người
tôi từ bên ngoài.
Với mọi nỗ lực, tôi
cố banh mắt ra nhìn xuống thân mình.
Ngòi gai của một
trong hai cái đuôi kiểu bọ cạp đã đâm vào phần lưng dưới của tôi, xuyên từ phía
sau nhô ra trước.
“Chết tiệt.”
Tôi biết mình cần
phải kéo cái ngòi ra khỏi người mình, nhưng nói thì dễ hơn làm.
Ngó quanh mặt đất gần
mình, tôi phát hiện một hai con dao găm của mình đang cắm lút cán dưới đất cách
vài bước chân. Quá xa để tôi có thể chạm tới.
Tôi nắm lấy cái
ngòi gai và cố gắng bẻ nó ra bằng tay, truyền mana vào cánh tay để tiếp thêm sức
mạnh cho bản thân, nhưng tôi không có bất kỳ cách nào bẩy nó ra khi nó cắm thẳng
vào mặt lưng tôi.
“Xin-xin chào?”
Giọng nói nhẹ
nhàng, sợ hãi phát ra từ phía bên kia của đống thịt con ravager chất cao như
núi.
“Con còn sống à,”
tôi nói, các cơ quanh ngòi đốt của con ma thú cử động khi nói gây ra một làn
sóng đau đớn mới lan ra khắp mọi chỗ còn lại trên cơ thể tôi. “Hay đấy.”
“Cô-cô trông ... cô có đau không?”
“Cô sẽ ổn thôi,”
tôi rên rỉ, không chắc đó có phải là sự thật hay không. “Con có thể đến đây với
cô không?”
Tôi nghe thấy kẽo kẹt,
như tiếng cây thổi trong gió, rồi cảm thấy tiếng bước chân của cô bé gái đang đến
gần.
“Ôi trời-”
Không nói nên lời,
tôi chỉ vào nơi con dao găm nhô lên khỏi nền đất mềm.
Cô gái chạy đến chỗ
nó, rồi quay lại, chìa nó ra cho tôi một cách rón rén.
Cầm lấy nó, tôi bắt
đầu cưa phần ngòi cứng như đá, cố gắng cắt bỏ phần ngạnh để tôi có thể nâng
mình lên thoải mái. Sau một vài giây, tôi nhận ra rằng cơ bắp mình đã mệt lả,
quá mệt mỏi nên tôi cầm lưỡi dao rất khó khăn.
Hơi thở của tôi ngắn
dần, và tôi có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ ngực và cổ mình.
“Có độc,” tôi nói
nhẹ nhàng, thả cánh tay mềm nhũn ra chỉ trong một giây.
Đôi mắt mở to của
cô gái bằng cách nào đó thậm chí còn rộng hơn, và cô bé đưa một tay run rẩy về
phía con dao găm. “Con có thể th-thử…”
Khịt mũi một phát,
tôi quay lại dùng hết sức có thể cưa cái ngòi. Nó dày bằng cổ tay tôi và cứng
như sừng. Ở hoàn cảnh khác nhau, có lẽ tôi làm được mà không gặp quá nhiều khó
khăn, nhưng với mọi chuyện đã xảy ra như hiện giờ, tôi biết thực sự có khả năng
tôi sẽ chết vì nọc độc trước khi có thể gỡ cái ngòi ra.
Cô gái quan sát một
lúc, đôi mắt to màu bạc hà nhìn chằm chằm vào tôi, những giọt nước mắt khiến
chúng lấp lánh ngay cả trong ánh sáng lờ mờ. Tôi cưỡng lại ý muốn chụp lấy cô
bé, để tiết kiệm sức lực để rút ngòi ra. Sau một phút, cô ta dường như hết sững
sờ và bắt đầu chạy xung quanh, nhìn chằm chằm vào xuống mặt đất.
“Con đang làm gì đấy?”
Tôi cáu kỉnh, không giấu được vẻ bực bội. Tôi thậm chí không thể chết một cách thanh thản sao?
“Tìm kiếm,” cô bé
quay lại qua vai, rồi tôi mất dấu con bé.
Đầu óc nhiễm độc, mệt
mỏi của tôi không thể nghĩ ra điều gì khác bực bội để lên tiếng, nhưng một vết nứt từ ngòi con ravager khiến tôi lại
chú tâm vào. Tôi đã cưa cũng được phân nửa đường kính cái ngòi rồi.
Với lưỡi dao vẫn kẹt
trong thân ngòi màu đen này làm đòn bẩy, tôi nắm lấy cái ngòi bị cắt một phần
và rút ra. Nó xoắn lại, nứt và gãy, rồi cuối cùng vỡ ra.
Một vài giọt chất đặc
quánh màu đen phun ra từ đầu ngòi bị cắt đứt.
Không muốn tự đầu độc
mình thêm nữa, tôi xé toạc một mảnh áo sơ mi của mình và lau sạch nọc độc hết mức
có thể, sau đó bắt đầu trượt thân mình lên cái ngòi cho đến khi tôi cảm thấy nó
tuột ra khỏi lưng.
Chân tôi run rẩy và
mọi thứ đau đớn như địa ngục, vì vậy tôi ngồi xuống, một tay che cái lỗ trên bụng
mình. Máu chảy ào ào qua các ngón tay tôi.
“Nghe này,” tôi nói
khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần. “Có một nơi con có thể đến. Pháo
đài Bức Tường. Không quá xa nơi đây.” Lời nói của tôi hơi bị lắp.
Mái tóc sáng màu của
cô bé tung lên khi cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi và bắt đầu nhét thứ gì đó vào
vết thương. “Xoay người một chút để con cũng có thể nhét được vào phía sau.”
Tôi đã làm như nó
nói, mặc dù tôi không thể hiểu con bé đang làm những gì, và vì vậy tôi tiếp tục
chỉ đường cho cô bé. “Đi thẳng về phía tây, rồi men theo dãy núi về phía nam.
Chỉ vài giờ nữa thôi.”
Sau khi xử lý xong
phần lưng tôi, cô gái nhỏ chuyển đến ngồi trước mặt tôi và đưa cho tôi ba quả đậu
xanh nhỏ. “Đây, nhai những thứ này. Nhanh lên.”
Tôi nhướng mày nhìn
mấy quả này, mỗi quả to bằng ngón tay cái.
“Hạt vừng. Chúng là
một chất chống nọc độc tự nhiên - và lá cây húng quế sẽ cầm máu.”
Với một cái nhún
vai, tôi cho ba cái vỏ hạt vào miệng và nhai thật nhanh. Mỗi viên chứa hàng chục
hạt nhỏ có vị ngọt nhẹ, thơm mát.
Cô bé đặt một tay
lên vai tôi và đẩy nhẹ. “Nằm xuống và nghỉ ngơi. Hãy để mana của cô chữa lành vết
thương. Con s-sẽ đứng gác, được chứ?”
Sự run rẩy trong giọng
nói nhỏ nhẹ của con bé rõ là không truyền tự tin, nhưng nếu phương pháp điều trị
của cô bé này không hiệu quả, tôi sẽ chết, vì vậy tôi nằm xuống đất và nhắm mắt
lại.
“Nhân tiện, con tên
Camellia. Cảm ơn. Ý con là, cảm ơn vì đã cứu con.”
“Cô tên Jasmine,”
tôi lầm bầm trong sự mệt mỏi.
Tác giả:
TurtleMe
Người dịch:
Nightmoonlight
Ảnh minh họa:
_ Con xạ hương
(musk):