Tên gốc của chương: From Afar (Emily, Lilia, Mica)
GÓC NHÌN CỦA EMILY WATSKEN
Trận chiến đã kết
thúc. Ông Gideon đã kéo tôi đến chiếc xe đẩy gần đó nhất và đang giữ một mảnh
áo choàng của mình đè lên chỗ vết thương trên người tôi để cố cầm máu, nhưng tấm
vải sẫm màu này đã loang lổ vết máu.
“Cố lên, cô
Watsken. Chúng ta cần đưa cô đến chỗ người chữa thương (healer). Nào đứng lên,
lên nào!”
Cánh tay gầy guộc của
ông ấy lôi mạnh tôi, kéo tôi đứng dậy một cách khó nhọc. Mỗi chuyển động đều
như tạo thành những làn sóng lửa âm ỉ nhói lên từ vết thương, khiến tôi cảm thấy
như mình sắp ói ra, hoặc ngất đi, hoặc có thể là cả ói ra rồi ngất đi cùng lúc.
Tôi không thực sự để
ý khi ông Gideon hướng dẫn tôi, thay vào đó chỉ tập trung vào việc giữ cho đôi
chân mình đứng nổi. Từng nhịp thở sâu đau đớn.
“Cả lũ các người!”
Gideon hét lên. Gần đó có một nhóm nam nữ thanh niên trạc tuổi tôi.
Họ đến từ đâu vậy?
Tôi lơ đãng tự hỏi.
“Có ai trong mấy
người là pháp sư hệ emitter không?” Khi cả nhóm nhìn chúng tôi một cách thận trọng,
Gideon đã bắt bẻ họ. “Sao?”
“Không, thưa ông.”
Người nói là một cậu bé gầy tóc vàng. Cậu ta có vẻ quen thuộc, nhưng tôi gặp
chút khó khăn khi tập trung nhìn rõ gương mặt cậu ấy. “Nhưng có một dược sư
kiêm thầy thuốc trong thị trấn, đó là ta giả định rằng ông ấy chưa bỏ trốn.
Chúng tôi cũng bị thương, chúng tôi có thể chỉ hai người nh…”
Cậu bé cắt lời, ánh
mắt lướt qua chúng tôi. Gideon quay lại nhìn, kéo tôi quay theo.
Không khí dường như
rung chuyển theo hướng của Dãy Núi Grand, mặc dù tôi không thể biết nó là thật
hay chỉ là đôi mắt tôi đang rung lắc trong đầu. Rồi tôi cảm thấy bàn chân rung
lên, một cơn chấn động có thể nghe được truyền khắp xương tôi.
Khi tất cả chúng
tôi nhìn chằm chằm vào những cái bóng màu xanh lam xa xa ngoài tầm mắt về phía
tây bắc, bầu trời đằng sau chúng đột nhiên trở nên trắng xóa, như thể có một
tia chớp bao phủ toàn bộ bầu trời đất nước Elenoir xa xôi.
GÓC NHÌN CỦA LILIA HELSTEA
Đó là một ngày
quang đãng lạ thường. Thành phố bay Xyrus hầu như lúc nào cũng có bầu trời xanh
bên trên và những đám mây trắng cuộn bên dưới, nhưng hôm nay những đám mây tan
ra, và cảm giác như tôi có thể nhìn thấy toàn bộ lục địa Dicathen. Khi nhiệm vụ
của tôi tại Học viện Xyrus tạm gián đoạn do cuộc tấn công của các Lance, tôi đã
đi dạo quanh rìa thành phố, chỉ lắng nghe và quan sát.
Bầu trời trong xanh
đến nỗi tôi có thể thấy tận cùng Dãy Núi Grand, nhìn vào vùng Beast Glades và tới
tận vùng Elenoir. Thị trấn nhỏ Greengate không thể nhìn thấy từ khoảng cách
này, nhưng tôi biết nó ở ngoài kia, nằm khuất dưới chân đồi về phía nam, được
bao quanh bởi những cánh đồng.
Jarrod, Clara,
Cleo, mấy đứa nhà Havenhurst, và một số nhóc khác mà tôi đã giúp thoát khỏi Học
viện Xyrus sẽ ở đó, an toàn. Cảm giác biết điều này mang lại cho tôi là sự ấm
áp và hy vọng, tự hào và sợ hãi, hạnh phúc và đam mê, mọi thứ quyện vào nhau.
Giáo sư Glory đã
nói rằng sẽ cần tất cả mọi người để thắng cuộc chiến này. Không ai có thể ngồi
ngoài. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần sẽ hy sinh. Sẽ rất khó, nhưng nếu mọi
người đàn ông, phụ nữ và trẻ em cùng phản công lại, thì chúng ta có thể giành lại
lục địa của mình và cứu người dân của ta.
Tôi dừng lại gần
nhà kho, nơi tôi tạm biệt Jarrod Redner, người tị nạn đầu tiên của tôi, để
nhìn ra vùng đất mà
chúng tôi đang cố gắng cứu lấy.
Nó thực sự rất đẹp.
Cách mặt trời chiếu sáng Dãy Núi Grand ở phía xa, cách bầu trời phía sau gần
như chuyển sang màu trắng…
Ủa màu trắng?
Phía sau sườn núi lởm
chởm của dãy núi này, như thể màu sắc của bầu trời Elenoir bị rút hết, nhưng có
thể nhìn thấy những đám bụi khói đang trôi qua khu rừng, thậm chí là nhìn từ
trường Xyrus.
Có một tia sáng màu
tím lấp lánh, và tôi kinh hãi nhìn theo khi một làn sóng hủy diệt bắt đầu lan
ra bên ngoài, từ từ bao trùm cả Elenoir trước khi vùng này mất hút sau một đám
mây đen.
GÓC NHÌN CỦA MICA EARTHBORN
Minh đang trôi lơ lửng
phía trên vùng Beast Glades, nhìn chằm chằm về hướng bắc. Một thứ gì đó ở quê
nhà của người elf đang giải phóng ra một lượng mana cực lớn. Mình không thể
nhìn thấy nó ngay cả khi thị lực đã được cường hóa, nhưng mình có thể cảm nhận
được.
Cảm giác choáng ngợp
đến nỗi mình thậm chí còn không nhận thấy chị Aya bay lên và lượn lờ bên cạnh
cho đến khi chị ấy nói. “Nó là gì vậy?”
“Chẳng biết được…”
Tụi mình im lặng,
chìm đắm trong một luồng sức mạnh ma thuật ào ạt ra mà tụi mình thậm chí không
thể nào tưởng tượng được. Có cảm giác như ai đó đã xé toạc thế giới này và đổ
mana tinh khiết vào, nhưng từ cách nó ào từ trên xuống và chảy lan ra xung
quanh, mình chắc chắn rằng đó là một trận chiến.
(Nguyên văn: tác
giả ghi “It felt like someone had ripped open the word”, có vẻ từ “word” là sai
chính tả của từ “world”)
Nhưng ai, hoặc cái
gì, có thể gây ra nó?
Chị Aya đột nhiên
thở hổn hển và ấn tay vào ngực. Chị ấy tự hụt vài bước chân, nên mình ào tới
quàng tay ôm lấy chị ta, giữ cho chị không lao đầu xuống cánh rừng bên dưới.
“Có chuyện gì vậy,
chị Aya?”
Khuôn mặt chị tái
mét, đôi mắt mở to và điên cuồng. Chị đang nhìn chằm chằm qua vai mình về phía
vùng Elenoir, nơi mà màu sắc dường như đã trôi khỏi bầu trời.
Rồi mình cảm nhận
được nó, một vụ nổ mana dữ dội đến mức khiến tim mình loạn nhịp. Ôm chị Lance tộc
elf, mình chỉ có thể nhìn đám mây đen bắt đầu phủ kín bầu trời trắng. Cả đống
áp lực và lửa đang ào ra khắp khu rừng Elshire hướng về phía tụi mình, ngốn nuốt
hết mọi thứ trên đường đi của chúng.
Trong vòng tay mình, chị Aya bắt đầu gào lên.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight