5/9/22

Chương 20: Điều này thay đổi mọi thứ (Jasmine)

Tên gốc của chương: This Changes Everything (Jasmine)

GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH

Nhìn bầu trời xa xăm chuyển sang màu trắng là điều đáng ngại ngay cả khi chẳng có tí áp lực nào đè lên người. Khi nó lóe lên màu hồng, tôi kéo bé Camellia lại bên mình, chắc chắn rằng có điều gì đó sắp xảy ra. Mây đen cuộn lên trên dãy núi từ đằng xa, rồi mặt đất bắt đầu rung chuyển dưới chân tôi.

 

Bé Camellia thở hổn hển và áp mặt vào người tôi, cơ thể gầy gò của con bé rung lên khi cả đống mana dội vào người chúng tôi. Áp lực thuần túy của nó đủ mạnh để đánh bật hơi thở ra khỏi phổi tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là ôm chặt cô bé vào người và quan sát.

 

Một số sinh viên tị nạn đến từ trường Xyrus làm y như chúng tôi, nhóm nông dân ở thị trấn Greengate cũng tương tự. Mặc dù họ không thể cảm nhận được lượng mana, họ vẫn có thể cảm thấy áp lực đáng kinh ngạc đang siết chặt phổi họ như ai đó tung ra một nắm đấm.

 

Mây đen như sôi lên tràn ngập chân núi, choáng cả bầu trời và che khuất cả đường chân trời. Nó đang di chuyển về phía chúng tôi với tốc độ không thể tin được, nhưng không ai chạy cả. Một vài người dân làng run rẩy đến nỗi họ phải ngồi xuống đất, nhưng không ai cố bỏ chạy.

 

Có thể tất cả họ đều biết rằng không chạy được đi đâu cả với điều đang xảy ra này.

 

Cơn cuồng phong đẩy gió ập vào nhóm chúng tôi, buộc cả kẻ to lớn như Durden cũng phải khom người xuống. Tôi nhắm mắt lại để tránh những mảnh xà bần bay vào mắt và tập trung cảm nhận vòng tay của Camellia ôm lấy tôi, cách con bé run rẩy, nước mắt cô bé thấm qua áo tunic tôi mặc làm nó ướt đẫm.

 

Các câu hỏi hiện ra lộn xộn trong đầu tôi, đến và đi quá nhanh đến nỗi khiến tôi thậm chí chẳng cố giải đáp chúng. Suy nghĩ của tôi lắng đọng thành một mớ hỗn độn, và tôi đột nhiên chỉ muốn ngồi xuống một nơi nào đó và uống cho say mèm.

 

Không.

 

Dù cuộc tấn công này là gì, dù ai đã khởi động nó, bất chấp tất cả những câu hỏi mà nó đặt ra, tôi biết chắc một điều. Nó có nghĩa là mọi thứ vừa mới thay đổi. Tôi không thể tưởng tượng được có thứ gì sống sót sau một vụ nổ năng lượng quá lớn như vậy, và nếu nó đến từ vùng Elenoir như tôi đoán, thì có thể toàn bộ quê hương của tộc elf vừa bị xóa sổ khỏi diện mạo của xứ Dicathen này.

 

Nếu bọn Alacrya có phép thuật đủ mạnh để quét sạch cả một đất nước, thì mọi hy vọng thực sự đã mất ... nhưng tôi không thể không nghĩ rằng đây không phải là bọn chúng. Chúng đã chiếm cả vùng Elenoir. Tại sao bây giờ lại phá hủy nó? Điều này thật vô lý…

 

Nhưng nếu không phải bọn chúng, thì là ai? Các Lance à?

 

Tôi lắc đầu khi bụi bẩn và các mảnh vụn xà bần bắn đầy mặt. Ngay cả khi họ có loại sức mạnh đó, các Lance sẽ không làm điều này. Không có cuộc tấn công nào chống lại bọn Alacrya đáng giá bằng hàng triệu sinh mạng mà gần như chắc chắn đã biến mất.

 

Rồi tôi cảm thấy độ nặng của vấn đề. Cảm thấy nó rất rõ. Thiệt hại về sinh mạng là không thể đong đếm được.

 

Tôi đang ôm trong tay một trong những người tộc elf cuối cùng ở lục địa Dicathen này.

 

Tôi khuỵu gối xuống, bế Camellia lên. Cô bé cuộn mình như quả bóng, làm tôi nâng con bé lên hoàn toàn. Ngay cả khi cô bé không hoàn toàn hiểu được những gì đang xảy ra, nó chắc hẳn đã cảm nhận được điều đó, đâu đó sâu thẳm trong lõi mana của con bé. Nhà cô bé đã không còn nữa. Còn chủng tộc của con bé…

 

Helen đang đứng cạnh tôi, tay cậu ấy vuốt ve tóc tôi. Tôi không thể nhớ lần cuối ai đã làm thế với mình.

 

Cơn gió đã ập đến với chúng tôi trong nhiều giờ, nhưng có thể chỉ là vài phút. Chúng tôi không chiến đấu với nó, không chạy khỏi nó, chỉ… ở lại đây — cùng nhau — trải nghiệm nó, hiểu rằng phải có kết thúc. Tuy nhiên, tôi không biết thế giới trông thế nào sau thời điểm này, và với hy vọng tôi đã cảm thấy, thì bây giờ là một cái gì đó khác.

 

Nỗi sợ.

 

Thật thư thái, khi sống như không còn gì để mất.

 

Đó là điều tôi không hiểu khi Helen và nhóm Twin Horns chọn tiếp tục chiến đấu. Cảm giác như như thế giới này đã kết thúc khi chúng ta thua trong chiến tranh, nhưng hóa ra nó chỉ thực sự kết thúc đối với người chết.

 

Adam. Reynolds. Arthur…

 

Phần còn lại của chúng tôi phải có trách nhiệm với những người đã hy sinh tất cả. Dicathen là nhà của chúng tôi, và miễn là còn một người Dicathen trong sức mạnh và ý chí chiến đấu, thì chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

 

Đặt tay mình lên vai Camellia, tôi siết chặt vai cô bé.

 

“Tôi đã sẵn sàng đánh trả.”

 

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight