Tên gốc của chương: The sky road (Lilia)
GÓC NHÌN CỦA LILIA HELSTEA
“Lilia, ba thực sự
hy vọng con hiểu con may mắn cỡ nào.”
Ba đang ngồi sau
bàn làm việc, những ngón tay đan vào nhau trước mặt. Ông ấy không la mắng,
nhưng tôi có thể biết ba khó chịu như thế nào qua giọng nói run rẩy của ông.
Mẹ đang tựa lưng
vào cánh cửa đóng chặt trong văn phòng của Ba, mặt tái mét, mắt nhắm nghiền khi
lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Con biết, Ba à,
con biết!” Tôi nói, giọng nghe mỏng và tông điệu phàn nàn trong lỗ tai tôi. Tôi
cúi người về phía trước và lấy tay che mặt. “Con sẽ không tái phạm nữa, con hứa…”
Khi không có lời
đáp lại, tôi ngước lên nhìn. Đôi lông mày đậm của Ba cong lại với nhau thành
cái cau mày. “Bộ đây là cách mà ba đã nuôi dạy con à?”
Tôi ngồi thẳng dậy
và nhìn chằm chằm vào ông ấy, không hiểu Ba tôi muốn nói gì.
“Có phải nhà
Helstea này sẽ bỏ cuộc chỉ vì một bước lùi?” Ông ấy cau mày sâu hơn. “Nếu thật
như vậy, ba thề rằng Nhà đấu giá Helstea đã không bao giờ thành công.”
“Ba đang nói gì vậy?”
Mẹ đi ngang phòng
và quàng tay qua người tôi, siết chặt lấy tôi.
Cha vuốt phẳng một
cuộn giấy da mà tôi không để ý đến trên bàn của ông. Đó là một bản đồ thô của
Thành phố Xyrus. Một số địa điểm đã được đánh dấu bằng chữ X nhỏ màu đỏ với các
đường kẻ giữa chúng. “Chúng ta chỉ cần thận trọng hơn, vậy thôi. Có điều, hướng
quá nhiều lưu lượng vận chuyển người đến bất kỳ địa điểm nào — cho dù đó là nhà
đấu giá, nhà chúng ta hay một nhà kho bỏ hoang ở đâu đó — chắc chắn sẽ thu hút
sự chú ý.”
Có phải ba tôi đã
lên chiến lược tiếp tục nỗ lực của chúng tôi để giúp mọi người thoát khỏi thành
phố?
“Thay vào đó, chúng
ta nên luân phiên vận chuyển người qua một số ngôi nhà lánh nạn. Ba đã đánh dấu
một số bất động sản có thể dùng ở đây và mẹ con đã lập biểu đồ các tuyến đường
an toàn nhất để di chuyển mọi người quanh thành phố khi cần thiết.” Ông ấy nhìn
tôi với vẻ mong đợi.
“Con ... không biết
phải nói gì,” tôi thừa nhận.
Từ trước cho đến
lúc này, tôi đã luôn cảm thấy như thể tôi đang kéo ba tôi đi cùng với nỗ lực của
mình để làm điều gì đó, bất cứ điều gì, để chống lại sự chiếm đóng của lũ
Alacrya. Bây giờ tôi đã thấy rằng, thực sự, ông ấy đã đi trước tôi ba bước.
Sự thật là vụ ghé
nhà kho mới đây của tôi đã làm mờ ngọn lửa háo hức nổi loạn trong tôi. Chúng
tôi đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, và những kế hoạch đó đã cứu chúng
tôi, nhưng có cả trăm đường để mọi thứ có thể chệch hướng.
Tôi có thể đã chết.
Những đứa trẻ đó có thể đã chết. Gã Sanborn Troel có thể đã làm theo lời hắn hứa
là sẽ ném ba mẹ tôi khỏi rìa thành phố bay này.
(Người dịch:
theo bản đồ của chính tác giả cung cấp, thành phố Xyrus là một thành phố nổi
trên mặt đất, hay nói cách khác là thành phố bay, ném ra khỏi rìa thành phố tức
là chết)
Dĩ nhiên tôi biết
đó là một rủi ro, nhưng ... tôi đã giết một người đàn ông.
Tâm trí mệt mỏi của
tôi chuyển sang nghĩ về Ellie, người đã từng giống như em gái nuôi của tôi. Cô
bé đã ra trận, và cô ta nhỏ tuổi hơn tôi nhiều. Liệu cô ấy có run lên vì sợ hãi
khi đứng trên đỉnh pháo đài Bức Tường chiến đấu với các pháp sư Alacrya và những
con quái mana bị tha hóa tính cách không?
Tôi chợt nhận ra ba
tôi đang nói. “Con xin lỗi, Ba. Ba đang nói gì nãy giờ vậy?”
Ông ấy nhìn tôi với
vẻ lo lắng, và mẹ đưa tay vuốt tóc tôi an ủi. “Con không sao chứ, con yêu? Đây
không phải là điều con muốn sao?”
Tôi ngả đầu vào vai
Mẹ. “Vâng, con chỉ... con sợ…”
Cha khẽ cười. “Con
là một pháp sư tài năng, Lilia, nhưng hơn thế nữa, con rất thông minh. Con sợ
vì bây giờ con thấy những gì ta sẽ mất khi chống lại những kẻ xâm lược này. Con
nên sợ hãi, nhưng chúng ta sẽ không để nỗi sợ đó kìm hãm chúng ta lại. Không
còn nữa.”
“Nhưng nếu con
không đủ giỏi thì sao? Nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng của mẹ, con đã…”
“Con đã ‘đủ giỏi’ để
giúp ba con và mẹ nhìn ra sự thật về những gì chúng ta cần làm,” mẹ trả lời.
“nhưng không ai trong chúng ta cần phải hoàn hảo, bởi vì chúng ta sẽ không làm
điều này một mình.”
Tôi cho rằng mẹ chỉ
đơn giản là đang mộng mơ về việc chúng tôi gắn bó với nhau như một gia đình,
nhưng đúng lúc đó tiếng chuông ở cửa trước vang lên, và nụ cười mỉm của Ba trở
thành một nụ cười phấn khích.
“Vừa nhắc đã đến,
Lilia cưng à, con ra mở cửa được không?”
Cảm thấy bất cẩn
thêm lần nữa, tôi chuồn ra khỏi văn phòng và vội vã đi xuống cầu thang đến cửa
trước. Ba tôi sẽ tin tưởng ai đủ để cho họ tham gia vào kế hoạch của chúng tôi?
Một lời nói bất cẩn lọt vào tai nhầm người thôi... nhưng tôi đã gạt đi sự lo lắng
của mình. Ba luôn là người có thể sai sót gì đó nhưng không bao giờ bất cẩn.
Cảm thấy hơi ngớ ngẩn
trước sự lo lắng của chính mình, tôi mở cửa. Dáng người mặc áo choàng đứng trên
bậc thềm của chúng tôi cao lớn và lực lưỡng. Cô ấy kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ
một nụ cười toe toét trên khuôn mặt rám nắng.
“Giáo sư Glory?”
“Không còn chữ
‘giáo sư’ nữa, phải không?” cô ấy nói như thể điều đó không quan trọng với cô
dù là chút ít. “Nhưng có lẽ tốt hơn là nên vào trong trước, con có nghĩ vậy
không?”
Tôi đứng sang một
bên và vẫy cô ấy vào, cười toe toét trước thái độ vô tư của cô ấy. “Vậy cô là
vũ khí bí mật của ba con để chống lại lũ Alacrya?”
Giáo sư Glory bật
cười. “Anh ấy giống như vũ khí bí mật của cô hơn. Mặc dù, cô cho rằng cô phải cảm
ơn con vì điều đó.”
Tôi dẫn đường qua
nhà khi chúng tôi tiếp tục trò chuyện. “Con chỉ nhắc nhở ông ấy những gì bạn bè
của chúng ta, những người nhà Leywin, đã làm cho lục địa này, con nghĩ vậy.”
“Hà, đừng khiêm tốn
thế, Lilia. Con đã nhắc nhở ba mẹ mình nhớ hy vọng là như thế nào.”
Tôi đỏ mặt, nhưng
đã giữ lại suy nghĩ của bản thân khi ba mẹ tôi tới, cả hai đều vội vã đến chào
vị giáo sư cũ của tôi.
“Vanesy, thật mừng
được gặp lại cô”, mẹ tôi nói, tươi cười rạng rỡ.
“Vâng, chúng tôi rất
vui vì cô đã đến, mặc dù tôi rất ngạc nhiên khi cô nghĩ rằng việc đến đây thì xứng
đáng so với rủi ro trực tiếp ghé thành phố Xyrus. Dù sao thì cô vào thành phố
này bằng cách nào?”
Giáo sư dòng họ
Glory - tên là Vanesy - cười lớn. “Tôi bay. Chưa bao giờ hạnh phúc hơn khi được
lập khế ước với một con quái mana có cánh kể từ vụ Etistin. Nó khiến việc di
chuyển quanh lục địa Dicathen này dễ dàng hơn rất nhiều. Con Torch của tôi
không đủ tỉ mỉ để bay lén lút được, nhưng tôi chỉ gặp hai tên Alacrya có thể
bay, và cả hai đứa chúng đều nhanh chóng phát hiện ra rằng chúng không thể đấu
tay đôi với diều hâu giữa không trung và còn sống để kể về điều đó được.”
“Cô Vanesy đây đã
thiết lập một mạng lưới quân kháng chiến trên khắp lãnh thổ Sapin,” ba nói với
tôi, vẫy tay với chúng tôi để làm cho chúng tôi thấy thoải mái hơn.
Cô Vanesy gật đầu,
trở nên nghiêm túc. “Chúng ta có mười ngàn binh sĩ ở ngoài đó chỉ chực chờ đánh
nhau với lũ người Alacrya. Tôi đã phối hợp giữa các nhóm khác nhau, thiết lập một
mạng lưới các chiến binh kháng chiến.”
“Thế còn các Lance
thì sao?” Tôi háo hức hỏi, nhưng cô Vanesy lắc đầu.
“Không, nhưng cô
nghe tin đồn rằng họ được nhìn thấy ở một ngôi làng làm nông nhỏ ở phía đông.
Việc họ cuối cùng đã lộ diện là một phần lý do khiến cô mạo hiểm trực tiếp đi
chuyến này. Cô nghĩ đó sẽ là thời điểm tốt để kêu gọi thêm một số sự hỗ trợ và
thành phố Xyrus vẫn là nơi có số lượng pháp sư trên mức trung bình.”
Ba tôi cũng gật đầu
theo. “Tuy nhiên, lũ Alacrya sẽ cảnh giác ngay bây giờ. Chúng ta sẽ phải cẩn thận
hơn nữa.”
Cô Vanesy nhếch
mép. “Nếu nói lần thua trận trước là cái rủi, thì trong cái rủi đấy cũng có cái
may, đó là lực lượng của bọn Alacrya dàn trải khá mỏng, và lẽ ra bọn chúng phải
chú ý hơn. Đám Vritra dường như nghĩ rằng chúng ta không còn cuộc chiến nào
dành cho chúng. Tôi đang mong chờ ngày chúng ta có thể chứng minh rằng chúng
sai.”
Cuộc trò chuyện của
chúng tôi vẫn tiếp tục, và tôi phải mất một lúc để nhận ra có điều gì đó đã
thay đổi trong tôi khi lắng nghe. Mặc dù sự phấn khích của cuộc nổi loạn đã giảm
bớt, một thứ gì đó ấm áp hơn và mạnh mẽ hơn đang phát triển thay vào vị trí của
nó.
Đúng như cô Vanesy
đã nói. Đó là hy vọng.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight