13/9/22

Chapter 370: Lấy Sức

[] [] []

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:

Tôi gõ nhẹ vào cửa trước khi đẩy nó ra và nhìn vào bên trong. Có một người phụ nữ với đôi má tròn trịa ngước nhìn tôi, gật đầu rồi quay lại chăm sóc cho bệnh nhân của mình.

Seth nằm trên giường, quấn đầy băng, da cậu ta bóng loáng bởi thuốc mỡ chữa bệnh. Người phụ nữ đang đưa một loại thiết bị hình que gì đó qua thân của anh ta, điều trị các xương sườn bị gãy, ngoài ra cậu ta còn bị gãy xương chậu và trật khớp hông.

‘Trâu bò kinh thật,’ Regis nói. ‘Thế mà tôi cứ tưởng thằng nhóc đi đời nhà ma rồi.’

‘Ừ, cái tính đó chắc có lẽ đã di truyền trong cả huyết tộc cậu ta,’ tôi đáp lại. ‘Và chị gái cậu ta chắc hẳn cũng y như vậy.’

‘Ờ ờ, đúng rồi, chửi bỏ mẹ nó mấy cái đứa trẻ chết tiệt này vì những gì mà Agrona đã ép buộc gia đình chúng làm. Hoàn toàn công bằng và công minh luôn, bởi vì đương nhiên là bọn chúng chắc chắn có thể đã chống lại ý nguyện của gã ta mà ha? Đúng là dăm ba cái lũ hèn.’

Tôi thở dài. ‘Chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi, Regis. Ta chỉ đang tỏ ra nhỏ nhen, và ta cũng biết điều đó.’

"Thế thì đừng có nói ngon ngọt với tôi chi, tôi không phải là đám công túa của cậu đâu, công túa." Regis nói và khịt mũi.

Tôi không thể làm được gì cho Seth, nên tôi quay lại khu vực quan sát, nơi tôi để Briar và Aphene phụ trách lớp. Khi tôi vừa mở cửa, tôi đã bắt gặp Briar đang rống lên để kiềm chế lớp học quá phấn khích của tôi.

“Tất cả hãy im lặng đi! Chúng tôi có một vị khách — ồ, Giáo sư Grey… ”

Briar nhìn từ tôi sang Viện trưởng Ramseyer, người vừa bước vào đấu trường, trông thư thái một cách lạ thường, thậm chí còn tỏ vẻ kinh ngạc. “Đừng quá hộc hằn với đội vô địch của chúng ta chứ,” ông ta nói. “Tất cả các em vui mừng đều là có lý do chính đáng cả mà. Đó là lý do tại sao ta đến đây để nói một vài điều. Cậu không phiền chứ, Giáo sư Grey? "

Tôi ra hiệu cho ông ta tiếp tục.

Viện trưởng chờ một vài học sinh trò chuyện cuối cùng yên lặng. “Các em chiến đấu rất tuyệt vời,” ông ta nói, tươi cười với các học sinh. “Xin chúc mừng tất cả các em vì màn trình diễn ấn tượng trong giải đấu, và đặc biệt nhất là nhà vô địch giải đấu của chúng ta, tiểu thư Enola của thượng huyết tộc Frost.”

Các sinh viên reo hò và vỗ tay, nhưng rồi tiếng ồn giảm đi nhanh chóng khi viện trưởng im lặng chờ đợi.

“Ngoài ra, ta muốn đề cao Marcus của thượng huyết tộc Arkwright và Valen của thượng huyết tộc Ramseyer, cả hai đều đã làm rạng danh thượng huyết tộc của mình, và đã tiến xa nhất trong giải đấu này ngoài nhà vô địch của chúng tôi!”

Một tràng pháo tay khác vang lên, mặc dù tôi thấy một vài ánh mắt khó chịu khi viện trưởng khen ngợi cháu trai của mình một cách lộ liệu vậy. Valen chắc không để ý, chỉ tỏ ra vui mừng trước lời khen của ông mình.

“Và tất nhiên,” viện trưởng Ramseyer tiếp tục, “chúng ta không thể quên những người bạn học vẫn còn bị thương của chúng ta, Seth của thượng huyết tộc Milview và Yanick của huyết tộc Farshore. Ta hy vọng các em sẽ truyền đạt lại cả lời nói và niềm tự hào của ta khi các em gặp lại hai em đó.”

Không lâu sau chiến thắng suýt soát của Seth trước đối thủ đến từ Học viện Bloodrock, chân của Yanick đã bị một đối thủ bất cẩn đánh gãy, nhưng đó là chấn thương nặng duy nhất của chúng tôi. Học viện Trung tâm là học viện nổi bật nhất của toàn giải đấu, với tỷ lệ chiến thắng cao hơn bất kỳ học viện nào khác ở đây.

Các học viên đã trở nên náo nhiệt điên cuồng hơn với mỗi hiệp đấu trôi qua, và lao ra sân cổ vũ một cách điên cuồng khi Enola cuối cùng đã giành được chức vô địch. Tôi bỗng cảm thấy lạ lẫm, vì chính tôi cũng góp phần trong thành công của các học viên mình. Sau cùng thì chính sự huấn luyện của tôi đã đưa chúng đi xa đến vậy. Và biết điều đó vừa truyền cho tôi niềm tự hào, nhưng cũng vừa tạo thêm cảm giác tội lỗi trong tôi.

Và vì vậy, thay vì đem lại cho những đứa trẻ này sự ủng hộ tích cực mà chúng cần, tôi chỉ lùi về sau, suy nghĩ của mình về kế hoạch của tôi trong giải Victoriad. Cố bao biện cho bản thân, sử dụng chấn thương của Seth như một cái cớ để có được vài phút một mình yên tĩnh để những cảm xúc mâu thuẫn trong tôi nguội lạnh bớt.

“Bây giờ,” Viện trưởng Ramseyer nói và vỗ tay, “sau khi các sự kiện hôm nay kết thúc, ta chắc chắn rằng tất cả các em đều háo hức muốn để cơ thể được nghỉ ngơi và thư giãn đầu óc, vậy nên ta sẽ để Giáo sư Grey và các trợ giảng của mình chăm sóc các em thật tốt. Một lần nữa, làm tốt lắm các em, rất tốt! ”

Viện trưởng bắt tay tôi khi ông ta rời đi, các học viên xôn xao trò chuyện. “Còn anh, Giáo sư Grey, tôi cũng phải chúc mừng anh. Trước đây, tôi thừa nhận rằng lớp Chiến thuật cận chiến nâng cao chưa bao giờ thực sự là ưu tiên của học viện, nhưng hãy nhìn thành quả của anh đi.” Vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày nhường chỗ cho một nụ cười toe toét. “Thế mà trước đây tôi định thay thế anh cơ đấy. Ha ha ha! ”

Lắc đầu, ông ta đi ra khỏi đây, và tôi có thể nghe thấy ông ta lẩm bẩm, "Ồ, tôi nóng lòng muốn muốn đề cập chuyện này với các viện trưởng khác vào tối nay lắm đây."

Briar và Aphene nhìn tôi một cách mong chờ. Tôi gật đầu với họ.

"Nghe này!" Briar hét lên. “Chúng ta giờ phòng ai về phòng nấy. Không có lang thang la cà đâu hết. Cả đám vừa bị đánh bầm dập lên bờ xuống ruộng bờ đê cả rồi, nhưng đừng mảy may nghĩ rằng tôi sẽ nhẹ tay với cô cậu nếu mấy cô cậu tự ý đi lòng vòng đấy."

Nở một nụ cười nhếch mép, tôi đi theo phía sau, chỉ mở nửa mắt để ý đến cả nhóm.

“Mọi người chắc đã có số phòng của mình rồi,” Aphene nói khi chúng tôi đến dãy phòng chỉ định của chúng tôi. "Nếu quên số của mình, thì tôi đoán người đó sẽ phải ngủ ở hành lang."

“Tôi biết hầu hết mấy cô cậu đều háo hức muốn lẻn ra khỏi phòng và đi chơi với bạn bè mình,” tôi nói thêm. “Tất cả những gì tôi muốn nói là… đừng để bị bắt.”

Có một vài người cười khúc khích, và thậm chí Aphene cũng mỉm cười, nhưng Briar chỉ đảo mắt và nhìn tôi một cách bực bội. Sau đó, hàng học viên chia ra khi chúng bắt đầu tìm kiếm phòng của mình.

Vì tôi được miễn nghiệp vụ dạy học, tôi bước vào căn phòng nhỏ yên tĩnh của mình và đóng cửa lại.

Regis ngay lập tức nhảy ra khỏi cơ thể tôi và đánh hơi xung quanh. "Nơi này cũng không hẳn xịn xò như một lâu đài, nhỉ?"

Các phòng được cung cấp cho sinh viên và giáo sư là chỉ có vừa đủ đồ dùng thiết yếu, đó là nói giảm nói tránh. Chúng tôi được cung cấp phòng riêng trong chính đấu trường này, và được mời ở lại suốt sự kiện này, bao gồm một ngày trò chơi chiến tranh và một ngày đấu tay đôi giữa những thượng huyết tộc.

Phải đến ngày thứ ba và ngày cuối cùng của giải Victoriad, các retainer và Scythes mới chấp nhận thử thách dành vị trí của chúng. Nếu Nico cắn câu, thì tôi chỉ cần đợi đến ngày thứ ba. Cho đến lúc đó…

Tôi lấy ra hòn đá chìa khoá trong cổ tự lưu trữ không gian của mình ra. Đây đã là một ngày rất dài và mệt mỏi đầu óc, và điều tôi thực sự cần lúc này là thiền định và tập trung lại.

Ngồi khoanh chân lên giường với hòn đá chìa khóa ở giữa hai đầu gối, tôi nhắm mắt lại, nhưng không vận aether vào nó. Thay vào đó, tôi chờ đợi. Lần thử nghiệm nhỏ của tôi với Enola đã cho tôi thấy rằng tôi cần phải có người ngoài giúp thì mới có thể tinh thông được kiến thức trong thánh vật này.

Một vài phút trôi qua, tiếng gõ cửa mà tôi chờ đã đến.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra và Caera bước vào, trông có hơi bơ phờ. Cô ấy đã gặp với huyết tộc của mình trong phòng quan sát của huyết tộc của cô ấy theo yêu cầu của Corbett ở vài vòng đấu cuối cùng.

“Xin lỗi,” cô lẩm bẩm. “Lenora cứ bắt tôi ở lại suốt cuộc trò chuyện rất ngượng ngịu với một người đàn ông trẻ mang dòng máu Vritra, người đã được nuôi dưỡng để trở thành một thượng huyết tộc ở vùng Sehz-Clar.”

“Ồ,” tôi nói, điều chỉnh bản thân và ra hiệu cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đơn trong phòng của tôi đang đặt ở chân giường. "Liệu người đó có thể sẽ thành hôn phu của cô trong tương lai không, thưa Tiểu Thư Caera?"

“Không, thưa Giáo sư Grey, nhưng như thế cũng không thể làm Lenora từ bỏ đâu.” Caera ngã xuống ghế với vẻ cáu kỉnh, rồi nhìn tôi nghiêm túc hơn. “Mà anh muốn thảo luận gì thế? Cuối cùng cũng chịu tiết lộ cho tôi biết kế hoạch bí ẩn của anh là gì à?”

“Không,” tôi thừa nhận, nở một nụ cười hối lỗi. "Thực ra, tôi cần cô giúp một việc."

Cô ấy ngả người ra ghế và khoanh tay, nhìn tôi đầy nghi ngờ. "Ồ vậy ư?" Sự tập trung của cô ấy chuyển sang hòn đá chìa khoá. "Tôi cho là có liên quan đến thứ đó nhỉ?"

Tôi dành vài phút để giải thích chính xác thì tôi muốn cô ấy làm gì, rồi cô ấy điều chỉnh vị trí để ngồi thoải mái hơn.

"Vậy, tôi chỉ cần làm thế thôi hả…?"

“Chính xác,” tôi trả lời.

Cô nhắm mắt lại. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô ấy, và mặc dù tôi không thể cảm nhận được mana, tôi vẫn có thể cảm nhận được hiệu ứng tác động ngoài đời của nó. Một chuyển động yếu ớt trong không khí khiến tóc của cô phập phồng, bay xuống trước mặt cô. Môi cô ấy mím lại khi cô ấy tập trung cao độ. Mắt cô ấy đảo quanh bên dưới đôi mi đang nhắm nghiền có chút màu xám vì giải Victoriad.

“Cảm ơn nhé, Caera,” tôi nói, nhắm mắt lại và vận aether vào hòn đá chìa khóa, để ý thức của tôi đi theo. Như trước đây, ngoài bức tường aether màu tím ra, tôi chỉ thấy một màu đen trống rỗng trong đây.

Rồi sự hiện diện của mana của Caera đã làm xáo trộn không gian đen tối bên trong đó, khiến cả không gian thay đổi và di chuyển. Lướt qua bóng tối, tôi cẩn thận quan sát chuyển động nhịp nhàng diễn ra bên trong bóng tối như mực, ghi nhớ lại mọi đặc điểm mà tôi có thể thấy.

Trong một khoảng thời gian mười lăm phút, đó là giả như Caera làm theo chỉ dẫn của tôi, nhưng thời gian dường như kéo dài hơn nhiều bên trong thánh vật này — chuyển động trong đây trông như những sải chân đứng dậy và nhảy lên, phập phừng như ngọn lửa trên một khúc gỗ.

Sau đó, các chuyển động thay đổi, trở nên lởm chởm, sắc bén, dần dần chuyển động càng thất thường và bất ổn hơn, giống như nhiều hình dáng khác nhau - mỗi cái vẫn chung phần tổng thể - đang tiến hành một cuộc chiến bất ngờ và bạo lực với nhau.

Việc này không kéo dài lâu trước khi hình dạng chuyển động lại tiếp tục thay đổi, giờ đây đã trở những dòng suối tinh tế, vừa chảy vừa tỏa ra khắp nơi, giống như một dòng sông dung nham nóng dữ dội đang phun trào.

Ở mỗi lần chuyển biến, tôi thực hành tạo aether bằng nhiều cách khác nhau, cố gắng tạo ảnh hưởng đến chuyển động không màu trong đây. Những cú quất, những đường chém, cố tạo các vụ nổ aether, và thậm chí triệu hồi lưỡi kiếm aether lởm chởm thử, nhưng tôi chẳng thể tác động được gì tới không gian xung quanh.

Không có gì có tác dụng cả.

Dù thử thách này là gì đi nữa, tôi vẫn thiếu một thứ thiết yếu — dù có biết hay là không — để giải nó…

Đột nhiên, mồ hôi lạnh thấm ướt trán tôi, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và tôi rời ra khỏi hòn đá chìa khóa, mắt mở trừng trừng.

Caera đang ngồi trên ghế, hiện đang truyền mana khắp cơ thể để nâng cao thể chất của mình. Đôi mắt cô ấy mở ra và nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy hơi giật mình và cắt đứt việc truyền mana của mình. “Tôi tưởng—”

“Đây,” tôi nói, đưa hòn đá chìa khóa ra.

Cô do dự, nhìn nó như thể nó có thể phát nổ.

Tôi đứng dậy và di chuyển đến cuối giường. Nắm lấy tay cô ấy, tôi đặt thánh vật vào lòng bàn tay cô ấy, sau đó vòng hai tay tôi quanh bàn tay cô ấy, để thánh vật ở giữa tay chúng tôi.

Tôi giải thích. “Tôi sẽ vận aether vào đây. Tôi cần cô cho tôi biết cô thấy gì... nếu mà nó hoạt động."

“Ừm, được rồi, anh…” Lời nói của cô ấy bị cắt ngang thành tiếng thở gấp ngạc nhiên khi tôi bắt đầu.

Đôi mắt của Caera nhắm nghiền lại và cơ thể cô ấy cứng lại. “Tôi thấy… một bức tường khổng lồ, thanh tao… như thể tôi đang đến gần rìa của thế giới.”

Di chuyển theo bản năng và đã tập luyện, tôi dẫn ý thức của cô ấy đi sâu hơn vào trong không gian này.

“Tôi đang di chuyển qua một không gian tất cả đều là màu tím, hàng trăm sắc thái tím khác nhau… và cảm giác thật ấm áp. Cảm giác như thể-” Cô lại thở hổn hển, lần này còn to hơn. “Ánh sáng đang hướng dẫn tôi… đó là mana. Tôi có thể thấy nó! Tất cả các màu sắc… toàn bộ thế giới ở đây đều được cấu tạo từ mana, được định hình bởi chính mana. Chuyện gì đang xảy ra vậy, Grey? Tôi đang quan sát gì thế này?”

Tôi nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng đi nhanh tới bức tường, bụng tôi quặn lại một cách khó chịu.

Thánh vật này có gì đó liên quan đến mana, chúng tôi vừa mới chứng minh điều đó. Chỉ có điều, chỉ Caera có thể nhìn thấy các hạt mana bên trong hòn đá chìa khóa, còn tôi thì chỉ thấy một khoảng không đen vô tận. Vậy điều này có nghĩa là… sao?

Tôi không có lõi mana, nhưng sự hiện diện của lõi mana đâu phải sẽ cho phép một pháp sư nhìn thấy tất cả hạt mana. Ừ thì có thể cảm nhận chúng, đúng, nhưng tôi cần phải kích hoạt ý chí thú của Sylvia và kỹ năng Realmheart để nhìn thấy trực tiếp các hạt mana, thời mà lõi mana của tôi chưa bị phá hủy.

“Vậy tại sao lúc cậu vào đó chỉ toàn là bóng tối vô tận và xuất hiện những con quái vật đen như mực thế kia?” Regis hỏi trong góc tâm trí.

‘Việc thiếu lõi mana của ta hẳn đang cản trở ta cảm nhận chính xác thứ mà thánh vật này đang cố gắng chỉ cho ta,’ tôi trả lời, nhìn xuống thánh vật hình khối đang nằm trong tay Caera, vẫn đang hấp thụ aether của tôi để kích hoạt trong tâm trí của cô ấy. Những gợn sóng bóng tối kia, chúng rõ ràng là do mana di chuyển gây ra, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả… trừ khi đó là biểu hiện khi dùng mana, chẳng hạn nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể Caera khi cô vận mana hoả hệ.

'Chắc giống như khi ta nhìn thấy một làn khói nóng bốc lên từ một viên đá để lâu dưới ánh nắng chói chang. Mana di chuyển khiến không gian thay đổi, và, cậu biết đấy, sẽ làm gián đoạn thông tin mà cậu cảm nhận được.” Regis lăn người, vùi mặt vào gối trên giường của tôi, thứ mà chắc hẳn cậu ta đã đánh cắp khi tôi không để ý. "Nhưng việc cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó trong đó, bất kể nó là gì, thì đây cũng là một dấu hiệu tốt mà, phải không?"

Tôi dựa vào tường khi xem xét điều này, tự hỏi xem loại cơ chế lẫn kiến thức gì trong thánh vật này lại có thể cho phép tôi cảm nhận được sự chuyển động của mana, ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy nó. Cả không gian bên trong thánh vật có bản chất là aetheric và cũng không hề có bất kỳ ánh sáng tự nhiên nào, nên phép so sánh với một hòn đá nóng của Regis không hoàn toàn phù hợp với những gì tôi nghĩ cho lắm. Mà phải kiểu như…

… Ảnh phản chiếu của nước khi nhìn từ bên ngoài lớp thuỷ tinh. Tâm trí tôi nhớ lại ký ức rất xa trước khi chiến tranh xảy ra, khi Phu Nhân Myre lần đầu tiên giải thích chuyện này với tôi. “Aether tạo ra các khối xây dựng mà thế giới được xây nên, còn mana là thứ lấp đầy thế giới bằng sự sống và dinh dưỡng.” Bà ấy ví Aether như một chiếc cốc, và mana là nước đổ đầy nó. Nhưng dù cho nước là thứ luôn thay đổi hình dạng, thì nó vẫn không làm thay đổi hình dạng cốc được. Phải không… nhỉ?

“Oke hơi rối rồi đó. Không phải tộc rồng hơi tụt hậu trong kỹ thuật aether sao?” Rồi con sói bóng đêm bật cười khúc khích. ‘Kỹ thuật Aether. Haha, hiểu khum?’ (Darkie: Bản gốc là Aether ‘Art’, mà Art thì là tên viết tắt của Arthur)

Bản thân không gian trong thánh vật là aether, nó chỉ chứa mana bên trong thôi. Tôi không thể nhìn thấy mana, nhưng bằng cách nào đó, mối liên hệ của tôi với aether cho phép tôi cảm nhận được chuyển động trong nó. Khi nó phản ứng với tác động bên ngoài, và cần phải gây ra những biến động mạnh hơn.

"Grey?" Giọng của Caera nhỏ như một tiếng thì thầm với chút lo lắng, khiến tôi nhận ra rằng mình đã im lặng được một lúc.

“Xin lỗi,” tôi nói ngay lập tức, “Tôi chỉ đang bận suy nghĩ. Cô có phiền ở lại đó một chút nữa không? Còn một số thứ nữa tôi muốn thử.”

"Anh đùa tôi à?" Caera cười toe toét. "Thật đáng kinh ngạc. Quá tuyệt đẹp. Tượng tượng xem chúng ta có thể thấy thế giới như thế này mọi lúc xem?”

Tôi mỉm cười buồn bã, đẩy sâu suy nghĩ về Realmheart và ý chí thú của Sylvia xuống sâu trong đáy lòng.

Giờ chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm rồi.

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

Cơn gió lạnh vuốt ve má và lướt qua một lọn tóc bạc phơ sau tai tôi. Nó nhảy múa xung quanh tôi, mang theo một chút tuyết bên ngoài và xoay xoắn dần xuống phía pháo đài Taegrin Caelum bên dưới.

"Yếu đuối."

Tôi chà xát mạnh vào ngực nơi mà lưỡi kiếm của Grey đã đâm xuyên qua tôi… ở một kiếp sống khác, một cơ thể khác, và bây giờ khi nhớ lại nó, tôi có thể cảm thấy vết sẹo của vết thương cũ như đang đau lên.

"Tôi đã mong chờ nhiều hơn thế này."

Gió thổi xoáy vào trong, hất chiếc áo cánh của tôi như muốn tôi cũng nhảy theo chúng. Ở trên cao trên pháo đài của Agrona, không khí rất lạnh lẽo và trong lành, và cảm giác háo hức muốn cảm nhận được mana ngày càng tăng.

Những ngọn núi trải dài đến mức tôi có thể nhìn thấy thấy chúng ở mọi hướng. Những đám mây ngưng tụ ở đường chân trời - xám nhẹ và đầy tuyết - nhưng trời trong hơn thì bầu trời rộng lớn kia sẽ màu xanh pha lê. Lạnh lùng nhưng đầy mời gọi.

“Tôi là ứng cử viên tốt hơn.”

Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố gắng gạt đi những khoảnh khắc cuối cùng của kiếp sống trước, nhưng càng lúc ký ức đó càng lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi nhiều ngày… hay là là nhiều tuần nhỉ? Thời gian trôi đi rất kỳ lạ trong pháo đài Taegrin Caelum, như thể quy luật tự nhiên thực sự chẳng có ý nghĩa gì đối với pháo đài và người cai trị nó vậy.

"Nếu tôi phải bỏ cô và Nico ở lại để đạt được mục tiêu của mình, tôi sẽ sẵn lòng làm vậy."

Đó là những lời thật lòng cuối cùng mà người được cho là bạn của tôi đã nói với tôi. Trước khi cậu ta đâm kiếm qua ngực tôi. Và Nico đã chứng kiến hết tất cả mọi thứ.

Đó là ký ức cuối cùng của tôi. Quay đầu lại và nhìn thấy Nico đang có một vầng sáng toả ra, khung cảnh bị che khuất một nửa bởi những đám mây bụi, khuôn mặt đau đớn tột cùng khi anh ấy đã đến quá muộn để giúp tôi…

Tôi rùng mình thở dài.

Chẳng trách tại sao Nico lại thành ra như bây giờ.

Tôi rũ bỏ ý nghĩ đó. Đó không phải lỗi của Nico. Tất cả những gì tôi phải làm là chết đi và tỉnh dậy, nhưng Nico… con đường của anh ấy còn dài hơn, và đầy đau đớn khổ cực hơn nhiều.

Bị buộc phải nhớ lại cái chết của chính mình đã khiến tôi trầm cảm cả mấy ngày nay, và thậm chí sau đó phải mất nhiều ngày hơn nữa để tôi trở lại bình thường. Sau quá nhiều thời gian để thích nghi với cơ thể mới - cơ thể của tôi - bị nhốt trong phòng mà có cảm giác như nhà tù, giống như bị tra tấn vậy. Tôi đã phải sống một kiếp đời tù đày, và tôi không bao giờ được phép là chính mình, sống vì bản thân mình, đưa ra lựa chọn cho chính mình.

‘Nhưng phục vụ Agrona có khác gì không?’

“Tôi sẽ khiến cho nó khác đi,” tôi nói với ngọn gió đang nhảy múa. "Lần này, tôi sẽ kiểm soát số phận của mình."

Tôi huỷ phép thuật bay.

Cơ thể tôi uốn éo trong không khí và tôi nhìn chằm chằm xuống pháo đài. Không khí loãng đi trước mặt tôi và gió thổi mạnh từ phía sau, tôi lao xuống với tốc độ bàn thờ. Taegrin Caelum, nhỏ như một món đồ chơi trẻ con chỉ một lúc trước, giờ đang lao về phía tôi, càng lúc càng to hơn.

Tôi đột ngột quay người, cơ thể đau nhức vì áp lực gia tăng, và bay qua cánh cửa ban công đang mở của tôi với tốc độ nhanh đến mức khiến chúng đóng sầm lại sau lưng tôi. Cánh cửa dẫn vào mê cung hành lang mở ra ngay như thể đáp lại ý muốn của tôi trước khi tôi có thể lao vào nó, và tôi lăn dọc theo hành lang lâu đài với tốc độ nguy hiểm.

Khi tôi dừng lại, luồng gió sau lưng tôi đã khiến một con quái thú nhồi mana ngã khỏi chiếc cột và lăn lông lốc. Tôi nhăn mặt, vì không cố ý gây ra bất kỳ thiệt hại nào, nhưng cũng có một phần nhỏ trong tôi cảm thấy chút vui khi chơi trò mạo hiểm như thế này.

Tôi gõ cửa phòng Nico, nhưng không có ai trả lời. Có mana thổ hệ trên ổ khóa kim loại nặng, và nó bật sang một bên theo ý muốn của tôi, cho phép cánh cửa mở ra.

Chân tôi lơ lửng khỏi sàn và tôi bay vào phòng. Cả căn phòng rất tối tăm, trống rỗng và không có chút hơi ấm nào cả…

Nico không có ở đây.

Chỉ có một người khác trong Taegrin Caelum mà tôi có thể thực sự nói chuyện cùng, nên tôi rời khỏi phòng của Nico, bay ra khỏi ban công và bay quanh rìa pháo đài. Tôi dừng lại, lơ lửng trong không trung trước cửa ban công cao dẫn vào phòng riêng của Agrona, rồi hai cánh cửa đẩy ra ngoài như để chào đón tôi.

Mỗi lần chúng tôi gặp nhau đều giống như tôi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Agrona.

Cặp sừng của ông ta không hề có vật trang trí, bộ quần áo đẹp đẽ thường ngày đã được thay bằng quần da sẫm màu và áo dài trắng bình dị có chút hơi rộng, những chiếc cúc trên cùng được cởi ra để lộ ngực và những hình xăm chữ cổ tự khuất dưới lớp áo. Làn da màu đá cẩm thạch của ông ấy lấp lánh giữa ánh nắng sớm mai lạnh lẽo, hoặc có lẽ đó là sức mạnh mana trong phần lõi của ông phản chiếu ra, lõi của Agrona cháy sáng như một mặt trời thu nhỏ bên trong xương vậy.

"Cảm thấy tốt hơn chưa?" Ông ấy hỏi với thần thái thản nhiên. “Ta vừa đang nghĩ về cô đấy. Draneeve báo rằng cô đã bỏ lỡ lần đánh giá sức mạnh cuối cùng của mình. Mà…” Đầu ông hơi nghiêng sang một bên, liếm môi mình. "Có thứ gì đang đè nặng tâm trí của cô ư, Cecil?"

Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ tươi rực rỡ của ông ta — thực thể gần với tới chúa trời hơn con người — và hất cằm lên. “Tôi đã dành nhiều thời gian để xem xét những gì mà ông đã cho tôi xem, Agrona, và tôi cần nói với ông một vài điều.”

Ông ta nở một nụ cười thật nhân hậu, nhưng kèm theo thần thái tự tin của một kẻ chinh phạt. Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, tôi biết ông ta sẽ vẫn lắng nghe, nhưng không gì có thể làm lung lay ý định của ông ta được.

“Tôi sẽ không trở thành vũ khí của ông,” tôi tiếp tục, giọng nói thanh thoát như gió. “Hay công cụ của ông. Tôi muốn có thể tự minh đưa ra lựa chọn cho bản thân, và có một cuộc sống thực sự, chứ không phải chỉ để sống ngày qua ngày.”

Agrona nhún vai hoàn toàn bình thường. “Tất nhiên rồi, Cecil. Cuộc sống của cô là của chính cô mà.” Ông nở một nụ cười duyên dáng, ấm áp và thấu hiểu khiến tôi khó nhớ tôi muốn nói gì. "Ta định gọi cô vào để thảo luận thêm về điều này, nhưng thành thật mà nói thì ta rất thích cảnh tượng cô bay đến đây với khuôn mặt nghiêm nghị như băng, sẵn sàng đưa ra yêu cầu của mình."

Tất nhiên là ông ấy đang nói dối.

Tôi hít một hơi thật sâu và lượng mana xung quanh chúng tôi tràn ra ngoài như thể nó là một phần của tôi. Không khí ấm dần lên, hơi nước ngưng tụ lại và bắt đầu rơi xuống như những bông tuyết ướt, ngay cả các viên đá trong pháo đài Taegrin Caelum cũng rung lên.

"Nói cho tôi nghe sự thật đi."

Agrona bước về phía ban công. Đôi mắt ông nhắm lại và ông hít một hơi đầy phổi. “Sức mạnh,” ông nói, giọng thì thầm nhưng vang dội uy quyền,"nguyên tuý và bất khả thi."

Mở mắt ra, ông đưa tay ra hứng lấy một vài bông tuyết. “Liệu ta có lặp lại sai lầm của những tên ngu ngốc đã giam cầm cô trong kiếp trước không? Kìm hãm tiềm năng của cô lại và cố gắng kiểm soát cô? Ta mong là cô không nghĩ rằng ta sẽ ngu ngốc đến mức đó.”

“Nhưng ông đã đối xử với Nico như vậy,” tôi chỉ ra, cố gắng bấu chặt vào cảm giác bất lực và đau đớn khi Agrona thản nhiên nhắc đến những năm tháng giam cầm và tra tấn — đội lốt huấn luyện — mà tôi đã trải qua trong kiếp đời cuối cùng của mình. "Anh ấy-"

“Không phải là Di sản,” Agrona nói một cách thản nhiên. “Mặc dù… những gì Nico đã chịu đựng vì cô, chỉ để có cơ hội được đứng bên cô một lần nữa… Nico đã rất vô vọng và bất lực khi chứng kiến ​​Grey tước đi mạng sống của cô. Không thể làm bất cứ điều gì cả. Nico sẵn sàng chịu đựng bất kỳ nỗi thống khổ nào chỉ để đưa cô trở lại và giữ cho cô an toàn, dù cho cái giá phải trả là chính bản thân mình.”

Agrona quan sát tôi sát sao. “Nhưng cô không ở đây để nói về Nico, phải không? Ta không hề nói dối khi nói rằng lựa chọn của cô là của riêng cô, nhưng có một số điều mà cô cần biết.”

Ông dừng lại khi một con chim bay ngang qua tôi để đậu trên lan can ban công. Nó gõ mỏ vào kim loại, kêu lên và xù lông màu đen và đỏ sáng bóng của nó. Agrona đưa tay ra, bàn tay ông bỗng đầy hạt giống. Sinh vật đó nhảy từ lan can vào lòng bàn tay của ông ta và bắt đầu ăn, bốn cánh của nó đập liên tục.

“Nó… thật đẹp,” tôi nói, thoáng mất tập trung.

“Cô sẽ không tìm thấy giống chim này ở bất kỳ nơi nào khác ở Alacrya,” Agrona trầm ngâm khi nhìn con chim mổ hạt. “Chúng là giống chim đến từ Epheotus, chỉ sống duy nhất ở các vách đá dựng đứng của Dãy núi Geolus. Ta đã mang một số con đến đây, từ lâu rồi, khi mà… ”

Cơ thể Agrona đột nhiên cứng lại khi đang nói dở. Đột nhiên các ngón tay của ông khép lại như một cái lồng xung quanh con chim. Nó kêu lên một cách đầy sợ hãi và bắt đầu đập vào tay ông và mổ những ngón tay của ông một cách vô ích.

“Ở đây, chúng rất lạc lõng, cũng giống như cô,” anh nói, ánh mắt nhìn con chim một cách mãnh liệt. "Cô đang gặp nguy hiểm, Cecil, và cô sẽ luôn luôn gặp nguy hiểm trừ khi chúng ta chiến thắng và ném gia tộc Indrath khỏi ngọn núi của bọn chúng."

"Tại sao?" Tôi hỏi, không thể rời mắt khỏi con chim, một điềm gở mạnh mẽ khiến bụng tôi chùng xuống.

“Không giống như các Vritra, những người tự hào và đi tiên phong trong việc khám phá những điều bí ẩn, các gia tộc asura còn lại đều rất khiếp sợ về những ký thức mới ngoài tầm hiểu biết của bọn chúng. Nếu bọn chúng mà chạm được tay vào cô…”

Ông ta rời mắt khỏi con chim và nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi cảm thấy mình như bị cuốn hút vào chúng, giống như đang nhìn chằm chằm xuống miệng núi lửa đang hoạt động vậy. Tôi có thể cảm thấy ông ấy đang ngồi trong tâm trí tôi như thể ông ấy đang lật từng trang ký ức của tôi. Nhưng thay vì cảm thấy như bị xâm phạm, tôi lại có một sự ấm áp và thoải mái, giống như việc có ông ta trong đó với tôi nghĩa là tôi không còn cô đơn.

‘Nhưng cô không hề đơn độc, Cecilia.’

Tay ông ta khép lại. Con chim phát ra tiếng kêu bị bóp nghẹt, rồi tiếng răng rắc lạo xạo vang lên. Khi bàn tay của Agrona mở ra lần nữa, sinh vật xinh đẹp kia giờ chỉ còn là đống thịt bầy nhầy với xương và cánh gẫy.

Hất cổ tay, xác chim nhỏ bé bay qua mép ban công và rơi xuống những tảng đá sắc nhọn ở phía dưới.

“Nhưng ta sẽ gây chiến với các asura chỉ vì lợi ích của cô,” Agrona nói, giọng nói càng đanh thép hơn. “Bọn chúng không chỉ là mối nguy hiểm đối với cô thôi, mà còn đối với tất cả chủng tộc thấp kém hơn nói chung. Và người dân của cả lục địa Alacrya và Dicathen đều xứng đáng được sống một cuộc sống bình thường mà không sợ bọn chúng. Ta có thể cai trị chủng tộc thấp kém hơn, hướng dẫn chúng tiến hoá xa hơn, nhưng ta không quan tâm đến việc đập hết đi để xây lại từ đầu như Kezess.”

Ông  chìa tay về phía tôi, tay sấp lại, như thể mong đợi tôi sẽ nắm lấy nó. “Nếu cô cùng ta chiến đấu trong cuộc chiến sắp tới, cô có thể bảo vệ bản thân và người dân của hai lục địa khỏi mối nguy hiểm mang tên asura. Sau cùng, bọn chúng đã chứng tỏ độ độc tài và khinh thường chủng tộc thấp kém ở Elenoir khi chúng đã thẳng tay diệt chủng cả một chủng tộc chỉ để ngăn cô đạt đến đỉnh cao sức mạnh của mình.”

Khi đề cập đến Elenoir, một làn hương màu ngọc lục bảo rò rỉ từ lõi của tôi, lấp đầy tầm nhìn của tôi và khiến tôi chao đảo trong không trung. Agrona căng người, nhưng tôi giành lại quyền kiểm soát ngay lập tức và đẩy cảm giác đó xuống sâu trở lại cốt lõi của tôi, nơi vẫn còn sự hiện diện lạ lẫm của con quái Elderwood Guardian, tôi vẫn chưa thể khuất phục được sức mạnh của nó.

Agrona theo dõi cơ thể tôi với đôi mắt sắc bén, kiểm tra từng inch người tôi. “Con thú đó luôn nổi điên khi đề cập đến vụ tấn công đó nhỉ,” ông ta đểd ý. "Thú vị đấy. Nếu cô có thể kiểm soát được nó, có thêm sức mạnh khủng bố của nó cộng với khả năng kiểm soát mana tự do thượng thừa của cô sẽ rất có ích đấy, nhưng nó không phải là điều kiện cần có để cô phát huy toàn bộ tiềm năng của mình."

Tôi xoa xương ức trên lõi mana của mình, có chút cảm thấy khó chịu.

“Nhưng ta hiểu rằng thế giới này sẽ không bao giờ trở thành ngôi nhà của cô,” Agrona tiếp tục, như thể ông ấy đang kéo thẳng suy nghĩ của tôi ra khỏi đầu. “Và vì vậy, ta hứa với cô một điều. Sau khi chúng ta đánh bại các asuras và lật đổ Gia tộc Indrath, ta sẽ sử dụng kiến ​​thức mà ta có được từ các Thánh Tích để trả lại cho cô cuộc sống cũ, thế giới cũ của cô — theo đúng như ý của cô.”

Hơi thở của tôi như nghẹt lại trong lồng ngực.

“Hãy thử tưởng tượng đi, Cecil. Hình dung chính xác cuộc sống mà cô muốn, bất cứ điều gì mà cô hằng ao ước. Giờ, cô sẽ làm gì để đạt được nó? ”

Đây là một trò lừa, hoặc một cái bẫy, hoặc—

Nhưng cách đối xử của ông ấy với tôi đã thay đổi. Giọng điệu của ông ta toát lên vẻ tôn trọng, thậm chí là thận trọng. Cách ông ta nhìn tôi rất khác, giống như cách anh ấy xem tôi như một đối tác chứ không phải một công cụ. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt ông ta, và đó chính xác là lý do tôi đến đây. Ánh mắt đó ánh lên vẻ tự tin và tò mò, và tôi hoàn toàn biết chắc chắn rằng ông ấy sẽ giữ lời.

Tôi sẽ làm gì để có cơ hội được trở lại cuộc sống mà lẽ ra tôi phải có ư?

"Bất cứ điều gì, Agrona."

[] [] []

#Darkie

(Darkie: Clmn mấy chap gần đây dài kinh khủng khiếp sợ)