31/8/22

Chapter 360: Thánh Tích Máu III

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR:

Ánh mắt của tôi dán chặt vào lưng Grey khi chúng tôi ra khỏi đường hầm trong mê cung, im lặng ngoại trừ tiếng thở khò khè liên tục của Kage. Dù anh ta bây giờ trông hoàn toàn khỏe mạnh nhưng vẫn khó có thể gạt bỏ hình ảnh Grey nằm bất động, cổ họng bị cắt đứt ra khỏi tâm trí tôi…

Tôi nhắm mắt lại, chớp mắt cho hình ảnh đó biến mất đi và thay vào đó tập trung vào tiếng cầu xin lải nhải đến từ Kage khi gã hướng dẫn chúng tôi về phía cổng thoát ra.

“—đó thực sự không phải lỗi của tôi mà. Khi Rat thấy mọi người luôn rời đi sau khi họ quyết định rằng không thể chiếm lấy thánh vật đó, gã đã nảy ra ý tưởng đóng cổng dịch chuyển lại và buộc mọi người phải ở lại. Tôi chỉ làm theo kế hoạch của hắn ta thôi mà… chứ không thì tôi phải làm gì khác giờ?”

"Thế ngươi có bị ép buộc phải biến những nữ ascender tình cờ vào khu vực này thành đồ chơi của riêng ngươi không?"

Kage như thu nhỏ lại dưới cái nhìn của tôi, mặc dù chúng tôi không thèm dùng xích mana để còng hắn lại nữa. Nhưng hắn ta vẫn còn khá cay cú vì tôi có thể cảm thấy mana của hắn bùng lên vì tức giận.

“Tiếp tục bước đi, bớt càu nhàu lại,” Regis cáu kỉnh bám sát phía sau gã ascender đầy sẹo.

Đôi mắt của tôi chuyển sang lưng Grey khi anh ta di chuyển nhẹ nhàng phía sau Regis, để con sói bóng tối lùa Kage dẫn chúng tôi đến lối ra.

Một sự bực bội khó chịu, đang nhen nhóm trong lòng tôi khi tôi nghĩ lại những gì Grey đã yêu cầu tôi.

Anh ta biết rằng Kage không phải là mối đe dọa lớn, nhưng sự thật là Grey vẫn âm thầm yêu cầu tôi phải hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Tôi bị bỏ mặc lại sau như một khoản tiền cọc, giống như công chúa lâm nạn - một khuôn mẫu về sự yếu đuối và mong manh mà tôi dành cả đời mình ghét bỏ - và Grey đã mong đợi tôi tự đặt bản mình vào tình trạng dễ bị tổn thương mà không một lời giải thích gì.

Phải tự kiểm soát mọi thứ và kiếm chế bản thân không giết Kage khi gã ta rút một cặp còng ức chế mana và thông báo rằng chúng tôi sẽ theo sau Rat và Grey cùng nhau.

Tôi xoa xoa những vết bầm tím mờ trên cổ tay, cơn đau âm ỉ như một lời nhắc nhở về sự nguy hiểm khi tin tưởng quá nhiều — điều mà tôi chưa bao giờ phạm phải trước đây. Tôi đã chọn để chúng tước lấy quyền lực của mình đi, tin tưởng vào Grey rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.

Dù sao thì cũng không có gì quá tệ, tôi thừa nhận khi ấn băng vào vết máu trên lòng bàn tay.

Quá bận tâm bởi những suy nghĩ này, tôi gần như đụng phải Grey, không nhận ra rằng Kage đã dừng lại.

“Nó ở ngay đây thôi à,” gã lầm bầm, nở nụ cười với Regis, giống như một tên đầy tớ bị đánh đập đang tìm cố làm chủ nhân mình hài lòng.

"Thế còn chờ cái quái gì nữa?" Chiếc bờm phập phừng của Regis bốc lên đầy khó chịu. "Mở nó ra lẹ lên."

Kage chần chừ một chút rồi giơ tay lên bức tường đất. Mặt đất run lên, rồi tan ra hai bên, chảy ra như bùn trong một trận lở đất, để lộ ra một đường hầm bên trong. Regis đưa người dẫn đường bất đắc dĩ của chúng tôi vào trong, rồi chúng tôi đến một ngõ cụt. Kage lặp lại câu thần chú, mở ra một đường hầm ẩn thứ hai, dẫn đến đường hầm thứ ba và thứ tư trước khi cuối cùng mở vào một hang động tròn.

Những mạch đá đỏ rực mọc thành hình tròn trên trần nhà, thắp sáng hang động và cổng dịch chuyển với thứ ánh sáng màu rỉ sét. Bản thân cánh cổng, nằm ở chính giữa căn phòng, trông giống như một bức màn đỏ rực xuyên qua lớp đá đỏ gạch vậy.

Tất cả chúng tôi đi qua Kage, gã ta chết đứng ở miệng đường hầm, lo lắng quan sát chúng tôi. Ngay sau khi sự chú ý của chúng tôi rời khỏi gã ta, gã ta quay đầu lại và chạy ngược trở ra.

Regis nhìn gã ta đi với chút thích thú mờ nhạt trên khuôn mặt.

Không thèm nhìn lại, Grey nói, "Giải quyết hắn đi," và Regis lao theo.

Grey dường như chẳng còn quan tâm đến Kage nữa, tập trung chú ý hoàn toàn vào cánh cổng. Anh ta đi vòng quanh nó hai lần, nhìn chằm chằm vào nó như thể anh có thể nhìn thấy những gì đang chờ đợi chúng tôi ở phía bên kia.

Quần áo của anh ta rách nát tơi tả ở những chỗ bị đâm và chém, và chuyển sang màu máu đỏ. Tôi vẫn chưa hiểu hết những gì đã xảy ra. Grey không giải thích cách anh ta đã vô hiệu hóa kết giới đó, chỉ giải thích cách anh ta lấy thánh vật và ra lệnh cho Kage dẫn chúng ta đến cánh cổng. Anh ta đã im lặng gần như suốt quãng đường.

Anh ấy đột ngột dừng lại và ánh mắt anh ấy nhìn xuống lòng bàn tay bị thương của tôi. "Tôi xin lỗi về điều đó."

Tôi siết bàn tay bị cắt của mình được bọc trong một mảnh áo rách của Grey. Vết thương hơi rát, nhưng không quá sâu và sẽ nhanh chóng lành lại. "Tôi sẽ tha thứ cho anh nếu anh giải thích chính xác thì chuyện gì đã xảy ra."

"Cũng phải." Anh trầm ngâm trong giây lát. “Phong thái của Rat rất không tự nhiên đối với một kẻ bị giam cầm. Mấy điều nhỏ nhặt. Nhưng tôi chợt nhận ra mọi thứ khi tôi nhìn thấy vào vòng tròn đầy cổ tự đó và nhận ra rằng bọn chúng không biết làm thế nào để thực sự mở nó”.

"Ý anh là sao?"

Grey cúi xuống và dùng bụi bẩn trên sàn để lau đi một ít máu dính trên tay. Khi anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy trở nên lạnh lùng và đầy toan tính. “Tôi đã nghĩ xem tôi sẽ làm gì nếu tôi ở vị trí của bọn chúng. Làm thế nào để tôi có thể gom gọn những ascender mạnh mẽ nhất về tay mình… ”

“Nhưng nếu anh đã hiểu được ý nghĩa của cổ tự thì tại sao lại để bản thân bị đâm chém dữ vậy?”

Ngón tay của Grey vô thức sờ lên những cái lỗ trên cái áo dài, nơi lưỡi kiếm của Rat đâm vào. “Bởi vì tôi cần hắn ta phải làm thế. Họ đã đúng việc thánh tích đòi hiến tế máu, nhưng mà phải là máu từ một kẻ đã làm hại máu mủ của các pháp sư cổ đại djinn."

Vậy là, anh để cho hắn ta đâm mình ư? Tôi gần như hỏi anh ta, nhưng tôi đã sắp xếp các mảnh ghép với nhau trong tâm trí của mình. Rốt cuộc, các tên phản diện thường rất dễ đoán trước được. Tất cả những gì Grey phải làm là cho Rat một lý do để hãm hại anh ta, khiến Rat tự biến mình thành chìa khóa để mở ra thánh tích. Nhưng nếu như vậy thì, điều đó có nghĩa là…

"Vậy là, anh có dòng máu của pháp sư cổ đại dijin ư?"

Grey hờ hững nhún vai. “Tôi cho rằng có rất nhiều người như tôi. Nhưng thánh tích lần trước đã gọi tôi là “hậu duệ” và xác nhận rằng tôi có nguồn gốc tổ tiên là dijin… Tôi đoán đó là chỉ nhiêu đó là đủ.”

Tôi mở miệng tính hỏi về nguồn gốc pháp sư cổ đại này, nhưng liền từ bỏ ý định. Mặc dù tôi muốn biết nhiều hơn, nhưng tôi có thể thấy rằng Grey đang ngày càng trở lạnh lùng hơn, và chắc chắn rằng tôi sẽ không nhận được câu trả lời mà tôi mong muốn. Thật bực bội khi anh ta vẫn liên tục đầy rẫy bí ẩn này ngay cả sau khi tôi đã tin tưởng anh ấy đến vậy, nhưng sau cùng thì… tôi cũng biết mình đã đăng ký chuyện gì rồi.

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua trước khi tôi thở ra một hơi dài. "Mà tại sao anh lại đi xa đến mức đó?"

Grey nhướng mày ngạc nhiên. Anh ta hắng giọng và đột ngột đứng dậy. Anh ấy im lặng rất lâu nên tôi tưởng anh ấy sẽ không trả lời, nhưng rồi một nụ cười buồn nở trên nét mặt anh ấy, một biểu cảm chứa đựng quá ít nhưng lại cũng quá nhiều cảm xúc. "Tôi nợ tất cả những người tôi đã bỏ lại phía sau, nên tôi phải trở lại đủ mạnh mẽ để bảo vệ họ."

Tôi đã cố gắng đưa câu trả lời này vào bức tranh mà tôi chắp ghép loạn xạ về cuộc đời Grey — một bức tranh đầy rẫy những khoảng trống bí ẩn — nhưng như thế vẫn chả giải thích được tại sao anh ấy lại đi xa đến mức này.

Trước khi tôi có thể quyết định xem mình có muốn hỏi thêm nữa hay không, một tiếng hét, theo sau đó là một giọng nói trầm ấm vang lên dưới đường hầm. "Chỉ có tôi mới được gọi cậu ta là công chúa!"

Cả đường hầm rung chuyển, và bụi nhẹ rơi xuống chúng tôi. Tôi chợt nhìn vào đôi mắt vàng, mở to của Grey, và cả hai chúng tôi đều phá lên cười sảng khoái.

Lắc đầu, tôi hỏi, “À, mà anh có định thử cái thánh vật hay xem bộ quần áo rách rưới kia có phù hợp làm đầm dạ hội không? ”

Anh ta đảo mắt bất lực, nhưng vẫn kích hoạt cổ tự không gian của mình và rút thánh vật ra.

Tôi cố nén cười khi anh ta cầm bộ áo giáp nặng nề cũ kỹ lên. Chiếc áo choàng màu nâu xám quá dài với anh ta, và sẽ kéo lê sau lưng anh ta như một chiếc váy cưới. “Mặc thử đi, Grey,” tôi nói, không thể nhịn cười. “Biết đâu chiếc đầm đẹp đó sẽ phù hợp với một công chúa xinh anh thì sao…”

Anh ta phớt lờ tôi và dò xét chiếc áo choàng, ngón tay lướt dọc theo hàng chữ cổ tự. Chạm nhẹ nhàng, anh ấy vuốt ve tò mò, và tôi có thể thấy môi anh ấy mấp máy mặc dù anh ấy không nói thành tiếng. Tôi biết anh ta chắc chắn có khả năng cảm nhận được thứ gì đó từ chiếc áo choàng, mặc dù tôi chỉ có thể cảm thấy một chút lượng mana nhỏ bên trong đó, không nhiều mana hơn trên cái nhẫn anh ta mang là bao.

Grey mặc chiếc áo choàng choàng qua một cánh tay và ấn tay xuống vải. "Tôi nghĩ…"

Áo giáp biến mất, để lại một luồng sáng màu tím mờ ảo ma mị.

"Chuyện gì vừa xảy ra thế?" Tôi hỏi, không rõ liệu anh ta vừa cất chiếc áo choàng đi hay anh ta vừa kích hoạt một loại khả năng aether nào đó mà tôi không thể cảm nhận được.

Khóe miệng anh co giật, Grey đã làm gì đó — rồi bỗng một cách thần kì nào đó, thần thái của anh ta khiến tôi dựng tóc gáy — khiến chiếc áo choàng xuất hiện trở lại, ôm lấy cơ thể của anh. Anh đưa hai tay sang hai bên, xem xét nó.

Trông thật nực cười. Tôi tính mở miệng để nói với anh ta như vậy, nhưng chỉ biết cứng miệng. Áo choàng chuyển động phập phùng, lớp vải gợn sóng như nước bùn, co lại vừa vặn với cơ thể anh ta.

Màu xám nâu đậm dần thành một màu đen tuyền, và tấm vải nặng trĩu kéo trên mặt đất tách ra và biến thành từng chân giáp riêng lẻ. Thánh vật — không còn là một chiếc áo choàng — tiếp tục siết chặt cho đến khi nó vừa vặn với cơ thể Grey như một tấm da thứ hai. Chất liệu vải cứng lại thành những vảy nhỏ, đen như chất lỏng bám chặt vào cơ thể anh, làm nổi bật cơ hình nhỏ nhắn nhưng vạm vỡ của Grey. Có lớp vàng lấp lánh giữa lớp vảy, chạy dọc x cơ thể như những đường gân sáng lấp lánh.

Giáp chân bọc quanh đôi ủng của anh ta, với những mũi dao chồng lên nhau và có một lưới vàng gắn chúng lại với nhau, rất khó để ý nế anh ta di chuyển, và những chiếc vạc giáp vai che đi vai của anh ta. Đôi găng tay có móng vuốt ôm lấy bàn tay và trên cẳng tay.

Cái trùm đầu vải rộng thênh thang biến đổi thành vảy đen, nhưng thu nhỏ lại để che cổ họng, cằm và hai bên đầu của Grey, để lại mái tóc sáng màu của anh ta trên bộ giáp đen và giữ cho khuôn mặt của anh ta có thể nhìn thấy được. Ngay khi tôi nghĩ quá trình biến đổi đã hoàn tất, một cặp sừng đen tuyền hình thành trên tai của anh ta, mọc ra từ bộ giáp và cong về phía trước và xuống để nhấn mạnh ngoại hình của anh ta.

Tôi thở gấp, hít vào một hơi thật sâu khi nhận ra mình đã quên thở.

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi uốn cong bàn tay được bao bọc hoàn toàn trong găng tay có móng vuốt, và thử tạo ra một lưỡi kiếm aetheric. Lưỡi kiếm găm dài toả sáng, hình dáng của nó hơi lởm chởm, sau đó ổn định lại. Tôi có thể cảm nhận áp lực nắm trong lòng bàn tay của mình, không bị chiếc găng tay gây khó dễ. Huỷ lưỡi kiếm, tôi giơ hai tay lên và xoay vai, sau đó tung ra một loạt cú đá và đấm vào không khí.

Bộ giáp di chuyển cùng tôi một cách hoàn hảo, không hề cản trở chuyển động của tôi.

Một hình bóng đen xuất hiện ở khóe mắt khiến tôi chú ý, và tôi đưa tay lên chạm vào chiếc sừng mọc ra từ chiếc mũ giáp.

“Á chà chà,” giọng nói quen thuộc của Regis cất lên khi cậu ta quay trở lại. "Mới đi vắng xíu mà chuyện quái gì vừa xảy ra thế?"

Mỉm cười với người bạn đồng hành, tôi vận một chút aether tới bộ áo giáp, và nó biến mất, để lại một lớp sương aether tím mờ ảo.

Đôi mắt sáng của cậu ta càng trố ra, và to hơn đến mức muốn rớt cả mắt ra ngoài một cách hài hước khi tôi vận aether triệu hồi bộ giáp lại. Nó quấn quanh tôi như một cái bóng, nhẹ nhàng và vừa vặn đến mức tôi khó có thể cảm nhận được nó.

“Ấy đù! Sừng cặp! ” Regis cười to. "Chúng ta là một bộ ba mọc sừng này." (Darkie: the horny trio)

Caera nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành của tôi. "Thôi cảm ơn, đừng đặt cái tên đấy."

Regis vòng quanh đánh hơi tôi. “Nó có thật này, có thể chạm được, nhưng cũng có gì đó…”

“Nó được làm từ aether,” tôi nói thay. "Giống kiểu kết năng lượng lại thành hình dạng vật lý thật ấy." Tò mò, tôi chìa tay ra. "Regis, cắn ta thử xem."

Không thèm tỏ ra do dự dù chỉ một chút, cậu ta ngay lập tức cắn vào cẳng tay tôi, răng nghiến vào áo giáp. Tôi cảm thấy áp lực cắn rất rõ ràng nhưng lại không đau. Nghiêng đầu về phía người bạn đồng hành của mình, tôi hỏi. “Chỉ có thế thôi à?"

Gầm gừ, Regis cắn mạnh hơn, và áp lực tăng lên. Tập trung vào cẳng tay, tôi đẩy aether ra ngoài da giống như cách tôi vận aether bảo vệ cơ thể mình. Bộ giáp dường như phản ứng với điều đó, dùng lượng aether của tôi vận ra để tăng cường phòng thủ và giảm áp lực cắn.

Regis buông tay và lè lưỡi. "Kinh quá. Cứ như thè lưỡi liếm một cục pin vậy. Miệng tôi bây giờ ngứa ran hết cả ra. ”

Mặc dù tôi tò mò muốn tiếp tục kiểm tra khả năng của thánh vật mới này, nhưng tiếng ồn ào của cổng thoát hiểm thu hút tôi, và tôi háo hức chuyển sang khu vực tiếp theo và thử nghiệm bộ giáp theo cách khác. "Chúng ta nên đi thôi."

Caera cau mày liếc nhìn đường hầm vào hang động nhỏ này. “Còn những người khác trong khu này thì sao? Chúng ta có nên…?"

“Tôi không muốn cho bất kỳ ai khác có thêm lý do để nghĩ rằng chúng ta là những người đã lấy thánh vật ở đó,” tôi trả lời. “Đường hầm dẫn đến đây giờ đã trở nên rõ ràng, và chắc chắn họ sẽ bắt đầu tìm lối ra sau khi Rat và Kage đã biến mất. Họ rồi cũng được nó thôi."

Caera trông có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn đứng cạnh tôi trước cánh cổng. “Vậy thì anh dùng La bàn của mình đi.”

Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay cô ấy, khiến cô ấy ngạc nhiên. Chúng tôi có chung cặp simulet để di chuyển cùng nhau trong Thánh tích, nhưng lần này, tôi cảm thấy chắc chắn rằng đích đến đằng sau cánh cổng đó chỉ có tôi qua được, nên tôi muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không bị tách rời. "Cổng dịch chuyển này sẽ dẫn chúng ta đến nơi cần đến."

Khi Regis đã chui trở lại bên trong cơ thể tôi, chúng tôi cùng nhau bước qua cổng dịch chuyển đỏ tươi.

Và sau đó, chúng tôi thấy mình đang ở trong một khung cảnh kỳ quái mà tâm trí tôi rất khó có thể để chấp nhận. Nó trông giống như hành lang trắng tinh khiết mà Regis và tôi đã xuất hiện ở tàn tích cổ đại đầu tiên, ngoại trừ một điều…

Các mảng sàn và tường trắng sáng trôi lơ lửng trên — hoặc dưới, hoặc bên trong — một khoảng trống đen vô tận, vỡ vụn và bị kéo dãn ra, từng phần riêng lẻ trôi nổi tự do, một số cái xoay tròn, một số khác lộn ngược sang một bên… nhưng ở những khoảng trống đen kia, khi nhìn từ ở góc mắt của tôi, tôi thấy có một căn phòng giống như một thư viện, nhưng thay vì có cuốn sách trên giá thì có hàng dãy pha lê bảy sắc cầu vồng, và trong các viên tinh thể chứa những hình ảnh chuyển động như ký ức vậy…

“Grey…” Giọng Caera từ đằng xa vọng lại, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng cô ấy đã không còn ở bên cạnh tôi. Tôi không chắc cô ấy đã rời đi khi nào, hay thậm chí khi nào mà tôi buông tay cô ấy ra.

Tôi bước về phía trước một bước và quan cảnh quanh tôi thay đổi. Caera vẫn đang ở đó, đang dựa vào một bức tường chưa hoàn thiện. Sàn nhà dưới chân chúng tôi đang từ từ quay vòng, một phần khác của hành lang rời rạc hiện ra, một vòng xoáy các pha lê đen rung lên khi các mảnh ghép lại với nhau để tạo thành một cánh cổng, rồi nó lại vỡ ra, cứ thế lặp đi lặp lại điều này một cách cực kỳ khó nhìn.

“Không sao đâu,” tôi nói, nắm lấy tay cô ấy. "Tôi đây này."

Thư viện — hay bất kỳ nơi gì mà tôi vừa thấy — đã biến mất, thay vào đó là một đống đổ nát tương tự như nơi mà tôi đã tìm ra ông djinn đầu tiên. Giống như thư viện, tôi chỉ có thể nhìn thấy nó khi tôi không nhìn trực tiếp vào đó, và tôi không biết làm cách nào để tiếp cận nó, vì có cảm giác như chúng tôi đã ở đó rồi.

“Cánh cổng,” Regis gợi ý. "Nếu chúng ta có thể đến được cánh cổng thì biết đâu được.”

Đôi mắt của Caera mở trừng trừng, và cô ấy bỏ cánh tay của mình ra khỏi tay tôi và đứng thẳng. Cô ấy xanh xao và đổ mồ hôi, nhưng liền lấy lại tinh thần nhanh chóng trong khu tàn tích quái dị đến phát bệnh này. “Thật là một nơi kinh khủng…”

“Tôi không nghĩ đây là mục đích—” Nhìn Caera, tôi hoảng hốt nhận ra rằng cặp sừng của cô ấy bỗng lộ rõ ra.

Sợ rằng khu vực này bằng cách nào đó đã can thiệp vào ma thuật, giống như trong khu vực băng giá, tôi kiểm tra bộ giáp mới của mình, nhìn chằm chằm vào lớp vảy và đưa tay lên chạm vào một chiếc sừng… nhưng bộ giáp vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, một thứ gì đó trong khu vực đang gây ảnh hưởng đến đến khu vực này, nó phát ra một loại hào quang mà bằng cách quái lạ nào đó, đã ổn định lại khu vực này.

Khi tôi cúi đầu nhìn qua vùng hào quang hẹp kia - một vùng chỉ rộng nửa inch xung quanh tôi, nơi không gian biến dạng đang dần ổn định trở lại hình dạng ban đầu - tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang liền mạch trước chúng tôi.

Với Caera ở bên cạnh tôi — cô ấy rút thanh kiếm dài của mình ra để giúp giữ thăng bằng khi cô ấy đi dọc theo một hành lang mà cô ấy không thể nhìn thấy rõ — tôi đi trước dẫn đường, sử dụng hình ảnh được lọc qua ánh hào quang mờ ảo xung quanh bộ giáp của tôi để điều hướng cho đến khi chúng tôi đứng trước cánh cổng pha lê đen.

Trong tâm trí tôi, một giọng nói đứt quãng vang lên, ‘Vào,-xin vui lòng, chào, hậu duệ,’ khiến đầu tôi đau nhói sau thái dương bên phải.

Hàng triệu mảnh vỡ của cánh cổng pha lê biến dạng bung ra như một lá cờ và xoáy đi. Tôi đứng đợi một hồi thì đột nhiên tôi lại đứng trong thư viện mà tôi đã nhìn thấy từ khóe mắt của mình, nhưng không có gì xảy ra cả. Sau đó, cánh cổng được dựng lại, và các mảnh pha lê bắt đầu ghép lại với nhau trở về hình dạng đầu.

“Vào,-xin vui lòng, chào, hậu duệ,” vang lên trong đầu tôi lần thứ hai, khiến cơn đau đầu càng thêm thốn.

Giọng của Regis nghe có vẻ mờ nhạt và xa xăm vang lên, "Chúng ta cần phải làm gì đó nhanh lên sếp. Tôi không nghĩ Caera có thể tồn tại lâu ở đây được đâu."

Caera chao đảo chút, đôi mắt cô nhắm chặt vì không thể chịu được khung cảnh quái dị đau đớn về cánh cổng biến dạng đang dần hồi phục. “Chuyện gì đang xảy ra vậy, Grey? Tôi không thể nào mở mắt ra nỗi… ”

Chớp mắt mạnh khiến đầu tôi đau như ai đó thiêu đốt nó, tôi nhìn cánh cổng pha lê vỡ ra và bắt đầu cải tạo lại. Bản năng sinh tồn trong não tôi đã cảnh báo không nên bước vào cánh cổng đó. Tôi tưởng tượng việc bị mắc kẹt trong vòng lặp này mãi mãi, biến dạng tan nát và bị tái tạo lại nhiều lần cho đến khi Thánh tích này xuống cấp và tự sụp đổ…

Tôi lại thấy căn phòng hình tròn bằng đá đổ nát từ khóe mắt của mình. Nó rất gần, như thể tôi có thể…

Trong chớt mắt tôi chợt nhận ra mình có thể thử dùng Thần Tốc để dịch chuyển sang đó, tôi thả lỏng mắt và tìm kiếm những con đường aether để dùng Thần Tốc đi được, nhưng chúng đã bị thắt chặt vào nhau. Nhưng nếu tôi mà đúng, thì như thế cũng không thành vấn đề.

Tôi nắm lấy cánh tay của Caera và kích hoạt Thần Tự của mình.

Khu vực này giống một bản sao của tàn tích đầu tiên tôi đến, cũng được làm từ đá xám trơ trụi và đổ nát ở nhiều nơi. Ở trung tâm của căn phòng là một cái bệ đá đầy chữ cổ tự, xung quanh nó là bốn quầng sáng đá. Lẽ ra phải có bốn cái mới đúng.

Thay vào đó, chỉ có hai quầng sáng vẫn chậm rãi quay quanh nó. Nhìn đống đá vỡ vụn ở chân bệ, tôi có thể thấy rõ chuyện gì đã xảy ra với hai cái còn lại.

Giống như lần trước, có một viên pha lê nhỏ bay lơ lửng trên bệ, tỏa ra ánh sáng oải hương lập loè. Và cũng giống như lúc trước, có một thứ gì đó trong căn phòng ngoài viên pha lê cũng chứa một lượng lớn aether.

Một người phụ nữ bước ra từ sau cây cột. Caera nâng lưỡi kiếm của mình lên một cách phòng thủ, nhưng tôi đặt một bàn tay lên trấn an vai. Cô ấy liếc nhìn tôi một cách thận trọng trước khi từ từ hạ vũ khí xuống.

Người phụ nữ đó hoàn toàn phớt lờ Caera. Đôi mắt tím rực của cô ấy khóa chặt vào tôi, hay nói đúng hơn là nhìn bộ giáp của tôi.

Cô chỉ cao chưa đầy ba mét bẻ đôi, và gầy đến mức yếu ớt. Làn da cô ấy có màu hoa oải hương hơi hồng, mái tóc cắt ngắn của cô ấy thì màu thạch anh tím, và cô ấy chỉ mặc một chiếc quần đùi màu trắng và một chiếc khăn quấn ngực với các dòng chữ cổ tự bao phủ từng inch trên cơ thể cô ấy. Mặc dù ông pháp sư cổ đại djinn đầu tiên tôi gặp toát lên thần thái điềm đạm hơn, nhưng thần thái cao quý toát ra từ người phụ nữ và ánh mắt kiên định không di dịch và cực kỳ chăm chú như một ngọn lửa trại.

Cô ấy nở một nụ cười yếu ớt và đượm buồn. “Vậy là có ai đó đã tìm ra cổ vật ta sáng chế rồi. Thú thật thì ta cứ nghĩ rằng sẽ không có kẻ nào có thể vượt qua được ngôi đền của ta cho đến tận cùng thời gian."

"Cô sáng chế ra ư?"

Cô ấy cúi đầu, chỉ về bộ giáp tôi đang mặc. “Khi rõ ràng rằng gia tộc Indrath quyết định thà tiêu diệt người dân của ta hơn là chấp nhận sự thật là bọn ta không thể giúp bọn chúng thấu hiểu tinh thông aether, ta đã cố thành lập một nhóm kháng chiến chống lại bọn chúng. Có vài người sẵn sàng chống trả và có thể giúp ta rèn ra bộ giáp đó, nhưng quá ít, và cũng quá muộn. Thay vì tự mình mặc nó và lao vào một kết cục đại bại đã được định sẵn, ta đã thiết kế khu vực nơi cậu tìm thấy nó với hy vọng một ngày nào đó nó sẽ thuộc về ai đó sẵn sàng chiến đấu chống lại đám asura."

Caera nhìn tôi một cách không chắc chắn. “Grey, chuyện gì vậy? Đó có phải là… một pháp sư cổ đại không? ”

Tôi chỉ tay về phía viên pha lê, nó nhấp nháy như một đồ vật phẩm phát sáng sắp chết. “Không, không hẳn thế. Đó chỉ là một phần ký ức của cô ấy được đựng trong viên tinh thể đó thôi. Họ đoại loại như là… người bảo hộ gì gì đó.” Quay sang người phụ nữ djinn, tôi nói, “Mà người lần trước gặp tôi khá bối rối khi thấy tôi. Nhưng sao cô thì không hề? "

“Ta có chút dư âm về ký ức của ông ấy, và ta biết cậu sẽ đến. Ta chỉ hy vọng rằng cậu sẽ đến trước khi đền chứa đựng ý thức của ta sụp đổ hoàn toàn." Cô xoa một mảnh của quầng đá vỡ. “Ý niệm thời gian của ta rất… không chính xác, nhưng ta biết thời gian còn lại của ta là khá ít. Chúng ta nên bắt đầu thử thách sớm thôi.”

"Thử thách?" Caera lắc đầu. "Tôi vẫn chưa hiểu gì cả."

Tôi nhanh chóng giải thích những gì đã xảy ra lần trước khi tôi tìm thấy một trong những ký ức tồn đọng của pháp sư cổ đại djinn khác, và tôi tin rằng mỗi người bọn hò đều bảo vệ một phần kiến ​​thức — ẩn trong một hòn đá chìa khoá — có thể giúp tôi mở khóa sức mạnh mới.

"Chúng ta sẽ chiến đấu với nhau nhỉ?" Tôi hỏi người phụ nữ djinn, người đã chăm chú quan sát chúng tôi khi tôi giải thích.

Cô ấy cười nhạt. “Trớ trêu là, ta đã bị phạt phải nhận nhiệm vụ canh gác và đưa thử thách dành cho bất kỳ kẻ nào đặt chân đến đây. Bị trừng phạt vì dám tuyên bố rằng việc chúng ta im lặng chống chịu thay vì đứng lên chống lại lũ rồng là điều điên rồ và đi ngược lại chủ nghĩa hòa bình."

Cô ấy giơ một tay lên để chặn lại những câu hỏi vừa hình thành trên môi tôi. “Tuy nhiên, mặc dù đồng bào của ta không hiểu và cũng không muốn hiểu việc mong muốn chống trả — để bảo vệ đồng loại chúng ta — nhưng bọn họ cũng không cấm ta truyền lại bí kỉ võ thuật mà ta đã phát triển khi còn sống. Bằng cách giao cho ta kiểm tra tinh thần thay vì kiểm tra thể chất, bọn họ cho rằng ta sẽ 100% nghe lời họ hay gì không bằng.

Cô ấy hạ cánh tay xuống hai bên, và một lưỡi kiếm aether xuất hiện trên tay trái của cô ấy. Nó dài, mỏng và hơi cong, hình dạng của nó rõ ràng đến mức ngạc nhiên mà không hề biến dạng như nỗ lực cùi bắp của tôi. Lượng aether chứa trong một lưỡi kiếm đó đủ để giải phóng vài vụ nổ aether chứ không đùa.

“Như ta đã nói, quá thiển cận.” Sau đó, một lưỡi kiếm thứ hai xuất hiện ở bên phải cô. Cô ta bắt chéo hai thanh kiếm lại, lia hai mũi nhọn hằn lên sàn đá dưới chân mình, tạo ra những tia lửa xẹt lên.

“Cậu đã chứng minh sức mạnh chống trả, tấn công và làm đổ máu kẻ thù của chúng ta. Cậu chính xác là người mà ta hằng mong đợi, và ta sẽ huấn luyện cậu sử dụng aether không chỉ như một công cụ sáng tạo, mà còn như một vũ khí hủy diệt đích thực.”

[] [] []

#Darkie