30/8/22

Chapter 359: Tiềm Năng

[] [] []

GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN:

Các đường hầm dài giữa khu thánh địa và hang động nhỏ của trưởng lão Rinia trống rỗng và không hề có sự sống. Rõ ràng là chúng tôi đã săn đám chuột hang động đến mức gần như tuyệt chủng. Bây giờ có đến vài trăm người đang kiếm ăn trong khu thánh địa, và mặc dù ma thú có mùi giống sâu bọ, chúng vẫn có thể ăn được — nếu đốt thịt chúng cháy đen và không suy nghĩ quá nhiều về những gì mà mình đang ăn.

Mặc dù trưởng lão Rinia đã nói rằng bà ấy quá ốm để tiếp khách, nhưng tôi không thể ngồi yên được sau những gì tôi nghe được giữa Virion và Windsom. Tôi phải nói chuyện với ai đó, nhưng tôi sợ hãi không dám nói với ai khác. Vì bà Rinia đã biết — dù gì bà ấy cũng là một nhà tiên tri ​​— nên ít nhất tôi sẽ không gây nguy hiểm cho bà ấy bằng cách tiết lộ những gì tôi đã biết được.

Khi chúng tôi đến miệng của một khe hẹp được dùng làm lối vào nhà của Rinia, tôi xoa Boo dưới cằm và sau tai cu cậu. “Ngươi đợi ở đây nha bé bự. Ta sẽ trở lại ngay nha."

Có một mùi đất đắng thoang thoảng từ trong hang khiến tôi nhớ đến những bông hoa bồ công anh.

Tôi lách mình qua vết nứt trên tảng đá cứng. Trước khi tôi thò đầu ra, một giọng nói đầy mệt mỏi kêu lên, “Thôi, vào đi, khổ quá.”

Một ngọn lửa cháy bập bùng ở bức tường phía xa, và bà Rinia đang ngồi trước đống lửa trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, người đắp một chiếc chăn dày. Hang động nóng ngột ngạt và đặc quánh mùi khét lẹt.

“Ta có nhớ là đã nói với cháu rằng ta không có tâm trạng tiếp khách mà,” Rinia rưng rưng, ​​quay lại phía tôi. "Tuy nhiên, nhờ khả năng tiên tri đáng nguyền rủa này nên là ta cũng chẳng ngạc nhiên gì khi cháu không nghe lời ta."

Tôi nhìn quanh hang trước khi trả lời. Bên cạnh hốc tường tự nhiên nơi ngọn lửa của bà Rinia bập bùng cháy, bà ấy có một chiếc bàn cờ nhỏ bằng đá, một cái tủ lớn dựa vào một bức tường, và một chiếc bàn đá thấp được bao phủ bởi các loại cây giâm cành và bột, có khả năng ủ bất cứ thứ gì đang sủi bọt. đi trong nồi trên ngọn lửa của cô ấy. Một hốc tường nhỏ chứa giường của bà ấy và một chiếc tủ đựng quần áo rất đẹp, nhưng lại rất lạc hậu.

“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bà, trưởng lão Rinia, nhưng cháu cần phải…” Tôi ngập ngừng, nhìn vào tình trạng hiện tại của bà ấy, “Bà ổn chứ?” Mặc dù tôi rất muốn nói với bà ấy về Elenoir, nhưng tôi không thể kìm nén cảm giác rằng có điều gì đó không ổn.

“Khoẻ như tuổi đôi mươi luôn,” bà nói, kéo tấm chăn quấn chặt xung quanh mình.

Tôi từ từ băng qua phòng và đi quanh ghế của Rinia để có thể nhìn rõ hơn về bà ấy. Da bà khô héo, hốc mắt trũng sâu và thâm quầng. Mái tóc trắng mỏng phủ trên mặt và những sợi tóc lòa xòa bám vào chăn, rơi khỏi đầu. Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên nhất là đôi mắt của bà: chúng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, màu trắng đục và vô hồn.

“Rinia…” Tôi bắt đầu, nhưng cổ họng tôi thắt lại giọng nghẹn lại. "Tại sao thế? Bà đã-"

“Luôn tìm kiếm, nhóc con à,” bà ấy nói, giọng trầm và réo rắt. "Ta đã luôn luôn tìm kiếm."

Tôi khuỵu gối trước mặt bà ấy và nắm lấy bàn tay của bà ấy trong cả hai bàn tay của tôi, cúi người về phía trước để áp má tôi vào đó. Da bà khô như giấy da và lạnh đến rùng rợn bất chấp nhiệt độ trong hang. "Để tìm gì? Thứ gì mà đáng giá đến mức bà phải ra nông nỗi này vậy?"

“Sự cân bằng giữa chốn hỗn loạn này. Quê nhà của ta… Elenoir…” Rinia nói nhỏ lại, tay bà ấy khẽ giật lên má tôi. “Đó chỉ mới là sự khởi đầu. Cả người dân Dicathen, Alacryan… con người, tộc elves, hay người lùn… Quê nhà của chúng ta — toàn bộ thế giới của chúng ta — sẽ bị thiêu rụi nếu ta không tìm thấy…”

"Tìm thấy cái gì?" Tôi hỏi sau một hồi tạm dừng kéo dài. "Bà đang tìm kiếm cái gì?"

“Tất cả mọi thứ,” bà thì thầm.

Chúng tôi ngồi đó trong im lặng một lúc lâu, và tôi nghĩ một lúc rằng bà ấy đã ngủ mất rồi. Đầu óc tôi tê dại, và tôi nhận ra rằng tôi không thực sự tin Virion hay Rinia khi họ nói về việc bà ấy bị ốm. Nhìn thấy bà ấy trong tình trạng bây giờ… bà ấy cứ như là một cái xác vô hồn, gần như không thể bám lấy sự sống vậy. Tôi không thể không thắc mắc bà ấy phải sử dụng sức mạnh của mình đến mức độ nào mà sức khoẻ lại suy giảm nhanh chóng như vậy.

Quê nhà của chúng ta — toàn bộ thế giới của chúng ta — sẽ bị thiêu rụi…

Tôi rùng mình khi những lời đó vang lên trong tâm trí tôi. "Mình có thể làm gì không nhỉ?" Tôi hỏi, giọng tôi như một lời thì thầm.

“Hãy đến đúng nơi vào đúng thời điểm,” Rinia trả lời, khiến tôi giật bắn mình.

Tôi tránh xa đống lửa và ngồi khoanh chân trên sàn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chai sạn của bà Rinia. "Đâu là nơi thích hợp, và khi nào là thời điểm phù hợp?"

“Đó luôn luôn là câu hỏi,” bàs trả lời một cách mơ hồ.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ghét những trò chơi đánh đố này, nhưng cảm thấy tội nghiệp cho bà lão hơn là thất vọng. Rõ ràng hơn bao giờ hết rằng bà ấy thực sự đang cố gắng giúp đỡ chúng tôi. "Điều này có liên quan đến những gì Virion và Windsom đang che giấu, phải không?"

Bà xoay người, dịch người dưới tấm chăn kẽo kẹt. “Đừng dính líu vào chuyện đó, nhóc con. Đó là một tình huống rất… tế nhị. Bản năng của cháu về chuyện đó đã đúng, nhưng phải giữ nó cho riêng mình thôi. Dù cho chúng ta có nghĩ gì đi chăng nữa, chống lại Virion giờ chỉ có dẫn đến thảm họa thôi. Cả hai chúng ta đều biết cháu không cần phải đến gặp ta để khẳng định điều đó. "

“Mà…” Tôi đấu tranh chống lại sự thôi thúc ép bà ấy về những gì bà ấy đã biết. Có vẻ như điều đó luôn khiến tôi cảm thấy thất vọng một cách cay đắng. Nhưng căng thẳng càng tích tụ trong tôi cho đến khi những lời nói vừa rồi bật ra. "Bà có biết điều gì sẽ xảy ra với Tessia - với cháu - khi cháu hỏi bà về nhiệm vụ không lúc trước không?"

Bà bật ra một tiếng cười sảng khoái rồi nhanh chóng chuyển thành một tiếng ho. “Mọi lựa chọn, mọi tương lai, tất cả đều dẫn đến một kết quả duy nhất. Luôn luôn là vậy.”

"Ý bà là gì?" Tôi hỏi, nài nỉ.

“Số phận của Tessia là sẽ phải hoàn thành vai trò là vật chứa linh hồn của Agrona,” bà nói, nhắm mắt và ngồi xuống ghế. “Tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng tìm tương lai ít tai hại và tích cực nhất mà thôi.”

“Bà đã có thể cảnh báo trước. Bà có thể nói với cháu rằng Tess không nên đi. Virion lẽ ra đã ngăn chị ấy lại, ông ấy...”

“Trong cái tương lai mà cháu mô tả,” bà ấy cáu kỉnh, “đoàn nô lệ đã được cứu, nhưng Curtis Glayder quyết định không tiếp tục đến Eidelholm và giải cứu những elves còn lại bị giam giữ ở đó. Một trong những phụ nữ trẻ đó, trong khi cầu xin chủ nhân mới của cô ấy đừng tử hình cô ấy, đã cung cấp một kiến ​​thức, thứ duy nhất cực kì giá trị: tên của một người đàn ông đã giúp giải thoát nô lệ thoát khỏi dân Alacryan.

“Rồi bọn chúng tìm thấy anh ta. Sau đó, bọn chúng tìm thấy chúng ta. Nhiều người trong chúng ta chết. Và cuối cùng thì Tessia cũng vẫn sẽ bị bắt,” Rinia cay đắng kết thúc.     (Darkie: alo đâu rồi, hỡi những thanh niên bảo Tessia báo đời đâu? Tessia mà không báo thế thì chết cả lũ lâu rồi)

“Vậy còn Arthur thì sao? Tại sao lại bảo anh ấy đừng để người Alacryan bắt được chị ấy? ” Tôi hỏi, giọng tôi hơi run khi tôi nói tên anh trai mình. “Tại sao anh ấy phải… phải…” Tôi nghẹn ngào, quay đi chỗ khác để giấu đi những giọt nước mắt của mình.

“Vì vẫn chưa đến lúc,” bà thở dài.

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ấy, nước mắt tôi khô nhanh như khi chúng xuất hiện, rồi cơn giận dữ nhanh chóng chiếm lấy tâm trí tôi. "Nhưng anh ấy đã chết rồi!" Tôi rít lên. "Và họ cũng đã bắt được chị ấy bằng mọi cách còn gì!"

"Ta biết." Bà ấy với một bàn tay run rẩy đưa về phía tôi, nhưng tôi đã lùi xa hơn vài inch, và khiến tay bà ấy từ từ rơi xuống. "Ta biết chứ."

"Số phận của anh ấy là phải chết sao?" Tôi hỏi khẽ. "Có thực sự cần thiết phải xảy ra không?"

Rinia rùng mình, một cơn run rẩy chậm chạp dường như bắt đầu trong lồng ngực bà và lan ra cho đến khi nó lan qua các ngón chân của bà. “Ồ, làm sao mà ta biết được. Anh trai của cháu chính là một mảnh ghép hỗn loạn. Không giống như những người khác, ta chưa bao giờ thực sự có thể nhìn thấy tương lai của cậu ta.”

“Với bà tất cả chỉ là một trò chơi thôi,” tôi giận dữ lẩm bẩm, tính khí của tôi càng ngày càng điên máu hơn. “Arthur không phải là một mảnh ghép trên bàn cờ của bà. Anh ấy là anh trai của cháu! " Tôi hét lên, rồi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi khi đôi mắt mù của Rinia từ từ mở ra. "Cháu xin lỗi."

Bà chỉ biết lắc đầu. “Không hề dễ đâu, cháu gái à. Toàn bộ cuộc sống của cháu cũng giống như là cố gắng di chuyển một chiếc gậy nhỏ đang trôi trong một cái ao, trôi từ bờ bên này sang bên kia. Nhưng cháu chỉ có thể di chuyển cái gậy bằng cách ném những viên sỏi xuống ao và để cái gậy lướt theo những gợn sóng. Và vấn đề là — cháu bị bịt mắt. Đôi khi gió nổi lên và thổi cây gậy về. Ta cũng không khác gì là mấy. Ta chỉ có thể mở một mắt ra, và ta có thể nhìn thấy tất cả những chiếc gậy nhỏ của mọi người và những gợn sóng di chuyển chúng, nhưng mọi người luôn làm gián đoạn dòng chảy bằng cách ném đá lung tung và ngẫu nhiên một cách hỗn độn… ”

Nâng đầu gối lên ngang ngực, tôi cúi đầu. Mắt tôi bỏng rát, cổ họng sưng tấy, nhưng tôi không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa. Tôi nghiến răng và tự nhéo mình. Những giọt nước mắt cố nén không phải dành cho anh trai tôi, Tessia, hay thậm chí cho chính tôi… mà là tất cả mọi người, mọi thứ. Một nỗi buồn sâu thẳm đã đọng lại trong tôi, lạnh lẽo và bằng cách dễ chịu nào đó, giống như một tấm chăn tuyết dày vậy. Tôi cảm thấy áp lực, sự thôi thúc phải làm điều gì đó để thay đổi mọi thứ bỗng dần biến mất. Vấn đề của thế giới này là quá lớn, và tôi không thể làm gì khác để cứu vãn nó được.

Việc nhận ra rằng tôi có thể buông bỏ mọi thứ mang lại cho tôi một cảm giác bình yên.

Nhưng tôi không muốn trở nên vô vọng. Tôi không muốn bỏ cuộc, để mọi người khác chiến đấu vì tương lai của chúng tôi trong khi tôi trốn tránh, thoải mái chui lủi trong sự vô vọng của mình.

Tôi bất giác nghỉ đến Boo trong tiềm thức, và một lúc sau, cơ thể khổng lồ của cậu ta chui vào hang động, ngay phía sau tôi. Cậu ta lấp đầy không gian nhỏ bé này và làm đổ nát mọi thứ của bà Rinia, nhưng dường như cậu ta cảm thấy rằng tôi cần được an ủi thay vì bảo vệ; nên cậu ấy chỉ nằm xuống phía sau tôi, và tôi dựa vào cậu ấy, tay tôi vuốt ve qua bộ lông của cậu ấy.

“Chà, vụ đó mới nhỉ,” Rinia nói, nở nụ cười ma mị trên môi.

Một luồng hơi ấm tỏa ra từ trong cơ thể tôi, làm tôi tỉnh táo và đốt cháy tấm chăn lạnh lùng thờ ơ kia đi.

“Xin hãy cho cháu hy vọng,” tôi nói nhẹ nhàng. “Làm ơn đấy, bà Rinia. Trong tất cả viễn cảnh của bà, bà hẳn đã thấy một chút ánh sáng nào đó chứ… ”

Bà lão gạt chăn sang một bên, để nó rơi xuống sàn. Tôi thề rằng tôi có thể nghe thấy tiếng xương của bà ấy kêu răn rắc khi bà ấy bắt đầu đứng dậy, nhưng khi tôi di chuyển để giúp bà ấy, bà ấy đã vẫy tay kêu tôi ngồi xuống. Sau khi rời khỏi ghế, bà ấy bước vài bước chậm rãi, lảo đảo về phía tôi, cho đến khi bà ấy có thể đặt tay lên lưng Boo. Một cách nhẹ nhàng, bà tiên tri già bắt đầu hạ mình xuống bên cạnh tôi.

“Rinia, bà không nên—”

“Đừng có mà bảo người lớn nên hay không nên làm gì,” bà cáu kỉnh.

Tôi giúp hướng dẫn bà ấy tốt nhất có thể, cho đến khi bà ấy nằm yên trên mặt đất bên cạnh tôi, lưng tựa vào phía của Boo, giống như tôi.

“Hy vọng không phải lúc nào cũng là điều tốt,” bà nói, hơi thở hổn hển. “Khi hy vọng bị mất đi, nó có thể làm suy sụp tinh thần của chúng. Khi và khi nó sai, nó có thể khiến chúng ta không còn quan tâm đến chính mình nữa.”

“Vậy thì hãy cho cháu hy vọng thực sự đi,” tôi nói, lại với lấy tay bà ấy và siết rất nhẹ nhàng.

Rinia nghiêng người sang một bên để đầu cô ấy tựa vào vai tôi. “Xuất hiện đúng nơi và đúng lúc. Và ta biết khi nào và ở đâu.”

***

Tôi ở lại với bà Rinia thêm vài giờ nữa, cuối cùng giúp bà ngồi vào ghế, lấy cho bà một bát súp, và hồi tưởng lại khoảng thời gian mà Mẹ, Cha và tôi đã ở cùng bà ẩn náu trong một hang động bí mật khác. Nhưng cuối cùng bà ấy trở nên mệt mỏi, vì vậy tôi đã đỡ bà ấy lên giường và rời đi.

Cuộc trò chuyện này khiến tôi kiệt sức. Cố gắng suy nghĩ về những tương lai tiềm năng và những hoàn cảnh tích cực đã khiến tâm trí tôi kiệt quệ và khiến tôi cảm thấy mình nhỏ bé và quá trẻ con. Nhưng rồi tôi nhắc nhở bản thân mình rằng khi Arthur mười bốn tuổi, anh ấy đã đến vùng đất của các vị thần để luyện tập với các vị thần nhằm tham gia một cuộc chiến sẽ thay đổi toàn bộ thế giới.

Tôi vỗ về phía Boo khi chúng tôi lặng lẽ đi bộ đường dài qua các đường hầm quanh co. "Cõng ta được chứ, anh bạn?"

Con gấu gầm gừ đồng ý và dừng lại. Tôi bò lên lưng cậu ấy và ngả người về phía trước để gối đầu lên tay, nằm trên cơ thể rộng lớn của cậu ấy. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn trông chừng lẫn nhau mà, phải không Boo?"

Một tiếng gầm gừ càu nhàu khác vang lên.

“Giống như Arthur và Sylvie, bên cạnh nhau cho đến cuối đời.”

Thấy cậu ta hậm hực trước sự so sánh đó khiến tôi bật cười.

Boo không cần tôi hướng dẫn để tìm thánh địa, nên tôi nhắm mắt và nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Rinia. Tôi mừng là tôi vẫn có thể để lại ấn tượng tốt với bà ấy. Nhìn thấy bà ấy khiến tôi nhận ra rằng bà ấy có thể còn ít thời gian như thế nào. Tôi ước gì bà ấy có thể nói với tôi nhiều hơn về việc “xuất hiện đúng nơi và đúng lúc” mà bà ấy hay nói. Nếu bà ấy mà rời khỏi cõi đời trước khi thời điểm đó đến thì… Tôi chỉ mong là bà ấy đã biết khi đó là khi nào.

GÓC NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA:

Khi đứa trẻ Leywin và con thú của cô bé cuối cùng cũng rời đi, tôi quay trở lại công việc của mình.

Nằm trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào hư không, đôi mắt trần tục của tôi bây giờ đã trở nên vô dụng. Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ con mắt thứ ba của tôi là cần thiết, con mắt có thể nhìn xa hơn và nhìn thấu mọi sự.

Cốt lõi của tôi đau nhức khi tôi vận mana, và tôi đã cố gắng vận đủ sức mạnh để thi triển thần chú. ‘Cái thân già chết tiệt này,’ tôi tự nguyền rủa mình. Nhưng tôi biết rằng, thực tế thì cơ thể vật lý của tôi đã trụ được lâu hơn bao giờ hết.

Chính em gái tôi đã biết rằng có một loại thần dược có thể tăng cường sức mạnh cho cơ thể chúng tôi, ngay cả khi sinh lực của chúng tôi đã quá suy yếu. Quá muộn để cứu bản thân em ấy— nhưng sau đó, ngay cả khi nỗ lực hết mình để cứu sống Virion, em ấy chưa bao giờ tự ép mình quá xa như tôi đang làm bây giờ.

Tôi gửi lời cảm ơn thầm lặng đến em ấy, mong rằng linh hồn em ấy yên nghỉ ở thế giới bên kia. Tôi vẫn chưa thể chắc liệu cuối cùng những nỗ lực của mình có tạo nên sự khác biệt hay không, nhưng tôi đã mất hàng tháng trời để tìm kiếm nhờ vào bình thuốc vẫn còn sủi bọt trên ngọn lửa nhỏ của tôi.

Thi triển thần chú Sight, tôi cảm thấy cơ thể mình thư giãn ra khi con mắt thứ ba mở ra trong tâm hồn tôi. Thông qua con mắt siêu hình này, tôi có thể thấy được thế giới aether, để lộ ra một mạng lưới phức tạp sợi dây đan xen nhau trải rộng vô tận trong tương lai. Tuy nhiên, chỉ nhìn thấy chúng thôi là chưa đủ.

Như người dạy dỗ của tôi đã chỉ dẫn, tôi vươn tay về nhánh aevum… chậm rãi, ngập ngừng, giống như một người định tiếp cận một con vật bán hoang dã. Nhưng chính mối quan hệ của tôi với nhánh aevum đã mang lại cho tôi sức mạnh tiên tri, và như hàng nghìn lần trước đây, aether đã phản ứng, trôi về phía con mắt thứ ba của tôi và kết nối tâm trí tôi và tấm thảm viễn cảnh tương lai có thể được bày ra trước mắt tôi.

Tôi lờ đi cách tất cả chúng cắt đứt ở cùng một điểm.

Ban nãy tới đâu rồi nhỉ…

Chọn một sợi, tôi giật nó ra. Nó kéo lại, lôi ý thức của tôi vào dòng thời gian mà nó đại diện.

Khi tôi không thích những gì tôi nhìn thấy, tôi tìm thấy một sợi chỉ và giật nó ra.

Cái này thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi biết mình cần phải ở đâu và khi nào. Nhưng bất kể những gì tôi đã nói với Ellie, tôi cần nhiều thứ hơn là chỉ ở đúng nơi vào đúng thời điểm. Cuộc hành trình cũng quan trọng không kém đích đến.

Điều đó chỉ khiến mọi thứ càng thêm bực bội khi biết mình đã không còn nhiều thời gian.

Thở dài rùng mình, tôi chọn sợi chỉ tiếp theo, rồi chỉ tiếp theo, và tiếp theo sau đó.

GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN:

Tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ mê vì cảm giác bị ngã, giống như bị vấp ngã trong một giấc mơ.

Đường hầm đầy sương mù và không khí có một mùi nặng nề, ngọt ngào khiến bụng tôi quặn lên và đầu tôi như muốn bơi.

"Boo?" Tôi hỏi, đầu lưỡi dày đặc vì cái tên quen thuộc. "Gì thế?"

Đầu óc tôi chậm chạp sau giấc ngủ ngắn và tôi vẫn còn say ke, nhưng tôi chắc chắn có điều gì đó không ổn với Boo. Cậu ấy đang đi bộ chậm chạp, hít thở sâu, khịt mũi, lao lực hơn bình thường…

Mối quan hệ của tôi phát ra một tiếng rên rỉ lo lắng. Tôi vỗ nhẹ vào cổ cậu ấy và nói: “Này, trời chỉ là sương mù thôi, Boo, chúng ta đang…”

Tôi lại hít vào. Màn sương mù này…

Nhắm mắt lại, tôi tập trung vào ý chí thú ẩn náu trong lõi mana của tôi, lúc này có màu cam sẫm. Tiếp cận với bản thân, tôi kích hoạt ý chí và nhận được một loạt mùi và âm thanh từ các giác quan được cường hoá của tôi.

Boo lỡ một bước nữa, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi với lấy cây cung của mình, nhưng không thể giật nó ra khỏi lưng. Một trong hai chân của Boo đã khuỵ xuống và tôi ngã nhào xuống đất. Tôi biết rằng điều đó đáng lẽ phải đau, nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là khao khát muốn nhắm mắt lại.

Bộ hàm mạnh mẽ của Boo quắp vào lưng áo của tôi và cậu ấy bắt đầu kéo tôi, nhưng ngay cả thông qua giác quan mờ ảo của tôi, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cậu ấy.

“Boo…?”

Tôi bật ra một tiếng cười khúc khích vô tâm khi nghe giọng nói của chính mình, lầm bầm và ngớ ngủ. Tôi biết tôi nên sợ hãi, nhưng thực sự thì tôi chỉ cảm thấy như… sắp… đi… ngủ…

Boo thả tôi ra, phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo. Tôi chỉ vừa kịp xoay đầu để nhìn xuống đường hầm, nơi tôi có thể nhìn thấy hai bóng người đang tiến lại gần. Khuôn mặt của họ bị che đi… hoặc có thể đó chỉ là mắt tôi mờ đi.

“Bình tĩnh nào, anh bạn,” một trong những bóng đen nói, giọng nói của họ trầm hơn bởi tấm vải.

Boo gầm lên và lao tới, bàn chân to lớn của cu cậu quật vào các bóng hình. Họ né ra, nhưng tôi nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng chửi rủa.

“Giải… quyết bọn… họ đi… Boooo,” tôi lẩm bẩm.

Boo lảo đảo về phía trước và vấp ngã trong khi vung móng vuốt. Cậu ấy gầm lên một cách rên rỉ trầm thấp mà tôi nghĩ là do sợ hãi, rồi mọi thứ trở nên tối tăm.

Xuyên qua bóng tối, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

“Đừng… có kiếm chuyện… với tôi,” tôi yếu ớt lầm bầm. “Tôi là… một…”

Những cánh tay mạnh mẽ bếs tôi lên như một đứa trẻ thơ.

“Leywin…”

Một giọng nói, nhẹ nhàng và buồn bã, vang lên trước khi không gian đen tối bao trùm tôi.

"Xin lỗi nhé, Eleanor."

***

Đôi mắt tôi chớp mở, hoặc ít nhất tôi nghĩ thế. Mọi thứ đều xám xịt và mờ ảo. Đầu tôi rối như mạng nhện, miệng và cổ họng khô rát đến mức đau đớn. Tôi lại chớp mắt vài lần, chậm rãi.

"Mẹ ư?"

Tôi cười khúc khích khi nghe giọng nói của chính mình, nó kêu réo rắt như một con cóc già béo ục ịch. Tiếng ồn dừng lại ngay lập tức khi hơi thở của tôi bị nghẹt lại trong lồng ngực, và tôi nhận ra rõ ràng rằng có điều gì đó thực sự tồi tệ đã xảy ra.

"Mẹ? Cha hả?"

Một bóng đen lướt qua tầm nhìn mờ của tôi và các giọng nói cắt xén rỉ ra trong não bộ của tôi. Tôi không thể hiểu chúng.

“A-Anh trai? Anh trai!"

Những giọng nói vô nghĩa, và một trong những bóng người tiến lại gần hơn. Tôi nhấc tay lên để tránh và giật mình bởi tiếng kim loại leng keng và cảm giác lạnh buốt trên cổ tay.

"Anh-"

Mọi thứ ùa về trong đầu tôi, khiến tôi bật ra tiếng thở hổn hển nghẹn ngào. Cha và anh trai tôi đã chết. Rinia, khí gas... Boo!

"Boo!" Tôi hét lên, không buồn che giấu sự hoảng sợ của mình. Cậu ấy nên ở bên tôi mới đúng. Cậu ấy nên dịch chuyển đến chỗ tôi, ở ngay bên cạnh tôi. "Mấy người đã làm gì với Boo rồi?" Tôi bắt đầu hỏi.

Đôi tay mạnh mẽ đè lên vai tôi. Một khuôn mặt xuất hiện ở ngay trước mặt tôi, lúc đầu mờ ảo, sau đó mơ hồ quen thuộc, sau đó là—

“Albold…?”

“Làm ơn bình tĩnh lại đã, Ellie,” anh ta nói chắc nịch, thả lỏng vai tôi. “Boo không hề hấn gì, mặc dù bọn anh thì không hẳn. Chúng anh đã để nó lại trong đường hầm. Anh thực sự không muốn phải làm điều này, nhưng chúng anh phải biết những gì em biết.”

"Bọn anh... gì cơ?" Tôi lắc đầu, cố gắng dọn sạch mớ bòng bong trong đầu. "Anh... mấy người đã tấn công em!" Tôi trừng mắt buộc tội anh ta.

Một nhân vật thứ hai di chuyển vào tầm nhìn để đặt tay lên vai Albold. Chiếc mũ trùm đầu của elves vẫn còn nguyên, nhưng tấm vải che mặt anh ta đã được tháo ra. “Bọn anh cần biết sự thật, Eleanor. Bọn anh không nghĩ rằng em sẽ nói với chúng anh trừ khi em không còn lựa chọn nào khác. "

"Feyrith anh... anh ... đồ khốn!" Tôi cáu kỉnh. Ngả người ra sau, tôi hét lên, “Boo! Boo, cứu ta!”

Albold quỳ xuống trước mặt tôi và nắm lấy dây xích đang xích hai tay tôi lại với nhau. Anh ta giật mạnh vai và cùi chỏ của tôi một cách khó chịu. Đôi mắt anh không màu trong hang tối và ghim chặt vào tôi như những mũi tên. “Đủ rồi, Ellie. Chúng anh đã đảm bảo rằng con thú của em không thể theo dõi bọn anh rồi. Những chiếc còng này ngăn chặn mana đó nên— ”

Bóc!

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên ngay bên cạnh tôi, và Albold bị hất văng ra phía sau qua hang, đập mạnh vào mỏm đá lởm chởm. Một bức tường đầy lông di chuyển trước mặt tôi, thở hồng hộc, gầm gừ đầy giận dữ và sợ hãi.

Một hàng rào nước dày xuất hiện kèm theo tiếng xoáy trong hang động, ngăn cách Boo và tôi với Albold và Feyrith.

Giọng Feyrith bị bóp nghẹt khi anh ta hét lên, “Eleanor, làm ơn hãy lắng nghe tụi anh nói đã! Bọn anh không có ý định hãm hại em đâu, chúng anh chỉ muốn nói chuyện chuyện thôi."

“Mấy người có cách nói chuyện lạ quá ha,” tôi đáp. Boo quay lại nhìn tôi, đảm bảo rằng tôi không sao. Tôi giơ dây xích lên. Với một cái khịt mũi khó chịu, cậu ta cắn chặt chúng, nghiền nát các liên kết kim loại phức tạp như chúng là xương cũ. Ma thuật trấn áp mana biến mất, và tôi cảm thấy cốt lõi của mình đập mạnh lại một lần nữa.

“Bọn anh… bọn anh cần phải chắc chắn,” Feyrith tuyệt vọng nói. "Với mọi chuyện đang diễn ra như bây giờ, bọn anh không thể để em phủ nhận hoặc nói rằng em không thể thảo luận về chuyện này được."

Tôi đứng lên và khua tay chân ra mà vẫn còn cảm thấy nửa mê nửa tỉnh. Khi tôi chắc chắn mình sẽ không ngã, tôi bước quanh Boo và đi đến bức tường nước, nhìn trừng trừng vào những người elves ở phía bên kia. Boo di chuyển sang cạnh tôi, nhe răng ra.

Albold đang vuốt lại đầu mình, và tôi nhận thấy quần của anh ấy đã bị xé toạc và anh ấy có một miếng băng quấn quanh chân, thấm đẫm máu. Cả hai người elves đó đều quan sát khế ước thú của tôi một cách thận trọng. Tôi vỗ vai Boo.

“Thật không thể tin được em đã đi kiếm mấy anh suốt cả tuần qua,” tôi càu nhàu khi bắt gặp ánh mắt của Albold. Anh ta nhăn mặt, nhưng không nhìn đi chỗ khác. “Mấy tên khốn bọn anh muốn cái gì? Mấy anh chỉ có đúng một cơ hội thôi. Và đừng nghĩ rằng Boo sẽ không ăn thịt mấy anh nếu mấy anh dám tấn công em một lần nữa."

Boo gầm gừ đe dọa.

Feyrith huỷ câu thần chú của mình và bức tường nước biến mất, chảy xuống sàn và để lại đá khô phía sau. Hai tay anh ấy giơ lên để tỏ thiện chí hoà bình và anh ấy bước tới. “Bọn anh biết Virion đang nói dối, Eleanor. Câu chuyện của ông ấy quá sức vô lý. Và chúng anh biết em đã nói chuyện với gã asura, Windsom, và việc em đã đến thăm bà tiên tri." Hai tay anh ta buông xuống hai bên và nắm chặt mép áo choàng một cách tuyệt vọng.

Albold nghiến răng. "Anh không biết tại sao một cô bé mười hai tuổi lại dính líu vào tất cả những chuyện này, nhưng chúng anh cần biết những gì em biết."

"Mười bốn!" Tôi phẫn nộ nói, khoanh tay trước ngực. "Và bất cứ điều gì Virion đã nói với anh, tất cả đều là vì lợi ích của anh." Tôi nhớ những lời của Rinia. "Bây giờ mà chống đối ông ấy sẽ chỉ tổ dẫn đến thảm họa khôn lường thôi."

Albold cau có. "Nhiêu đó chưa đủ. Bọn anh - tất cả người elves - đều xứng đáng được biết sự thật. Nếu Virion đang bắt tay với kẻ thù— ”

Tôi phì miệng, hành động khiến cả hai anh chàng elves đều bị sốc. “Sự thật chẳng có quái gì hay ho hết! Biết sự thật không giúp ích được gì đâu, tin em đi.”

Albold ném cho tôi một cái nhìn khó khăn, tuyệt vọng, nhưng Feyrith dường như đang thu mình lại. “Em không phải là người elf, Eleanor. Em không hiểu bọn anh đang cảm thấy thế nào cả."

Tôi mở miệng định đáp trả lại rằng tôi cũng biết cảm giác mất người thân là như thế nào, nhưng lời nói ấy đã chết nghẹn trong cổ họng.

‘Rinia đã nói gì ấy nhỉ?’ Tôi tự hỏi bản thân, cố gắng không dao động trong khi vắt óc để nhớ lại. Đừng dính líu vào chuyện này. Đây là một tình huống cực kì tế nhị…

“Anh biết em cũng đã mất người thân của mình, Eleanor…” Feyrith nói, tiến lên nửa bước, nhưng rén đi khi Boo phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ. “Anh thực sự không biết cha của em là người như thế nào, nhưng… Arthur Leywin là đối thủ lớn nhất của anh, và cũng là một người bạn thân nữa. Sự mất mát đó cũng đã ảnh hưởng đến tất cả chúng anh.” Giọng Feyrith run lên. “Nhưng anh đã mất tất cả mọi người, em có hiểu không? Gia đình-"

Anh chàng elf vỡ òa, khuôn mặt nhăn nhó khi nước mắt tuôn rơi trên má và những tiếng nức nở quấn lấy người anh. Anh ấy ấn một tay lên mắt, cố ôm chặt mặt mình hơn nữa. Qua tiếng nức nở, anh ấy nói, “Cả gia đình anh… họ… họ đều đã ra đi vĩnh viễn rồi.” Anh ấy ngã xuống sàn, và Albold lúng túng quỳ xuống bên cạnh anh, vẻ mặt đầy khổ sở.

Feyrith lấy tay áo lau qua mặt và thở một hơi run rẩy. “Anh đã cố gắng cứu họ… nhưng anh đã bị bắt… thậm chí chưa bao giờ đến gần họ nữa. Anh đã bỏ gia đình để theo học tại Học viện Xyrus theo nguyện vọng của họ… để trở nên vĩ đại hơn chỉ là việc là một con trai thứ tư của một gia đình quý tộc, nhưng anh đã thất bại, em hiểu không? Và bây giờ họ… đã ra đi vĩnh viễn rồi… ”

Albold tái nhợt như một bóng ma bên cạnh Feyrith. Ánh mắt anh ấy tập trung vào phía xa, không nhìn vào người bạn đồng hành của anh ấy hay tôi. “Cả Đức Vua và nữ hoàng của chúng anh, cũng đã ra đi. Công chúa của chúng anh cũng đã ra đi. Quê nhà của bọn anh, nền văn hóa lâu đời của bọn anh, cũng đã biến mất. Bạn bè và gia đình, giáo viên, người yêu, đối thủ… cả thế giới của bọn anh đã biến mất.” Chỉ khi đó anh ấy mới bắt gặp ánh mắt của tôi. "Và chúng anh thậm chí không có quyền được biết sự thật ư."

Tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt lạnh lẽo của anh ấy. Tôi có thể nói gì để xoa dịu nỗi mất mát hoàn toàn và cay đắng như vậy? Nếu họ biết điều gì đã thực sự xảy ra ở Elenoir, liệu điều đó có thực sự khiến họ cảm thấy tốt hơn, hay chỉ càng bất lực hơn - tuyệt vọng - giống như tôi? Bên cạnh đó, Rinia cũng đã bảo tôi tránh xa chuyện này ra.

Nhưng mà, bà ấy cũng không bảo tôi không được nói với bất kỳ ai khác. Tôi không nghĩ rằng sự thật sẽ khiến các elf yên tâm hơn, nhưng dù sao thì không phải bọn họ xứng đáng biết được sự thật hơn ư?

Tôi tựa vào người Boo, lướt những ngón tay qua bộ lông của nó và lắng nghe trái tim nó đập thình thịch bên tai. "Được chứ. Em sẽ nói với mấy anh sự thật."

[] [] []

#Darkie