[] [] []
Giả vờ lo lắng, tôi thận trọng
len lỏi qua các đường hầm phía sau người đàn ông tên Rat, mắt tôi nhảy từ bóng
này sang bóng tối khác. Con đường quanh co và ngoằn ngoèo như một sợi dây vậy.
Chúng tôi di chuyển thận trọng và thường xuyên dừng lại để lắng nghe và nhìn
quanh các góc cua, nhưng khu vực này rất yên tĩnh ngoại trừ tiếng bước chân của
Rat kéo lê thê.
‘Tôi cảm thấy hơi tệ khi để
Caera ở lại một mình với tất cả những tên côn đồ khát máu đó,’ Regis nói, tôi cảm
nhận được cậu ta đang bay quanh lõi của tôi.
‘Ta biết,’ tôi thừa nhận.
‘Thật không dám tưởng tượng cô ấy sẽ làm gì bọn chúng nếu không có chúng ta ở
đó can ngăn.’
Chúng tôi đi qua một đoạn đường
hầm bị sập, và tôi nhận thấy một mảng tường bể khiến tôi tự hỏi liệu một con
quái vật nào đó — hoặc tên ascender — có thể đào xuyên qua lớp đất này hay
không. Nghĩ lại sự xuất hiện nhanh chóng của Kage tại cổng vào của khu vực này,
khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Khả năng đi xuyên qua đất rắn khá phổ biến
giữa các pháp sư thổ hệ trung cấp ở Dicathen.
Chúng tôi rẽ phải và quay
ngược trở lại, một lúc sau đó thì lặn xuống bên dưới đường hầm mà chúng tôi đã
đi qua. Có nhiều mảng tường lỏng lẻo hơn gợi ý rằng ai đó thường xuyên đi theo
cách này, và các mạch đá đỏ ngày càng dày và sáng hơn khi chúng tôi đi lâu hơn.
Aether trong bầu khí quyển
cũng dày đặc hơn, bao phủ không khí như một màn sương màu tím. Tôi tự tin rằng
Rat đã dẫn tôi đi đúng đường, và tôi có thể tìm thấy ngôi đền ngay cả khi không
có anh ta.
Tôi mở rộng sự tập trung của
mình để cảm nhận các con đường aetheric kết nối từng điểm trong không gian xung
quanh tôi. Tuy nhiên, với mạng lưới đường hầm chằn chịt và hang động rộng lớn,
tôi không thể hiểu được phản hồi mà tôi nhận được.
‘Mặc dù hơi chán với cảnh cậu
bánh bèo nhu mì, nhưng tôi thừa nhận đây là quyết định đúng.’
‘Đương nhiên rồi. Đó là lý
do tại sao ta rất hiếm khi nghe lời ngươi,’ tôi chế nhạo.
"Thật không công bằng, nhỉ?"
"Gì cơ?" Tôi hỏi,
hơi mất cảnh giác khi Rat đột nhiên bắt đầu nói.
"Chúng luôn muốn chúng
ta sẽ phục vụ chúng như thú cưng trong nhà, nhưng khi làm như vậy, chúng ta lại
phải dựa vào sức mạnh của chủ nhân mình để giữ mạng của mình." Người đàn
ông xanh xao, trầm lặng nở một nụ cười kín kẽ.
"Đó là lý do tại sao anh
phục vụ Kage à?" Tôi hỏi, thay đổi tư thế của mình để nghe như thể tôi sợ
phải nói tên kẻ loạn trí kia.
Đôi vai co rúm lại của Rat
nhún lại. “Hắn ta rất tàn bạo, nhưng chính sự tàn bạo đó mới lập được trật tự ở
đây. Anh có thể không tin tôi, nhưng mọi thứ còn tồi tệ hơn trước khi hắn đến.”
“Anh… anh có nghĩ rằng hắn sẽ
làm tổn thương tiểu thư Caera không?”
Tôi không quá lo lắng về
Caera, vì biết cô ấy có khả năng tự lo cho bản thân được, tôi hy vọng như thế sẽ
đồng cảm hơn với người dẫn đường của mình. Nếu tôi có thể khiến anh ta mở lòng hơn,
tôi có thể dễ dàng hiểu được thật sự thì chính xác chuyện gì đang xảy ra trong
khu vực này, bao gồm cả việc tìm ra cách để thoát khỏi nó.
Rat còng lưng thêm nữa khi
nghe câu hỏi của tôi. Khi anh ấy lên tiếng, nó không khác gì một lời thì thầm.
“Kage và đàn em của hắn… không bao giờ đối xử tử tế với phụ nữ cả. Tôi không bênh
vực hắn ta, nhưng…” Anh ta dừng lại và quay mặt về phía tôi khi tôi giả vờ tạo
một tiếng động sợ hãi từ phía sau cổ họng. Đôi mắt đen của anh ta nhìn tôi một
cách dò xét. “Chúng ta nên tiếp tục di chuyển thôi. Chúng ta vẫn còn cách ngôi
đền hơi xa. "
Tai của Rat giật giật và nó
dừng lại một giây trước khi tiếp tục. Chúng tôi đi trong im lặng một thời gian,
cho đến khi chúng tôi đến một đường hầm, nơi những chiếc dây leo siết cổ dày đặc
đã mọc từ sàn đến trần nhà, chặn đường phía trước. Rat quay ngược lại, tìm một
đường hầm khác mà anh ta nói sẽ dẫn qua lối đi đó.
"Anh đã ở đây bao lâu rồi?"
Tôi hỏi nhỏ.
“Một năm… có thể hơn.” Đôi
vai anh ta nhấp nhô lên xuống và nhún vai bất lực. “Tôi đã chiến đấu được khá
lâu, giống như những người khác. Sau đó đã sống ở ẩn. Rồi Kage xuất hiện. Ít nhất
là khi có hắn ta, chúng tôi đã trở nên có trật tự hơn trong khi tìm cách thoát
khỏi đây. "
"Anh thực sự nghĩ rằng
cần phải hiến máu để thoát không?" Tôi hỏi, không chắc chắn.
Rat đánh hơi gì đó và khạc
nhổ trên mặt đất khi dẫn chúng tôi băng qua một số đường hầm khác nhau. “Tôi đã
chứng kiến biết bao nhiêu xương máu chảy vào đó cả năm rồi, và không bao giờ là
đủ cả. Một vài tháng trước, Kage đã kéo tất cả những ascender mà hắn ta đã giam
giữ đến ngôi đền đó và đồng thời cắt cổ họng của họ, để đảm bảo tất cả đổ đủ
máu cùng một lúc… nhưng ngay cả nhiêu đó vẫn chưa đủ.” Rat dừng lại, lắng nghe
xung quanh trước khi nói với tôi. “Có một số người trong những đường hầm này
nghĩ rằng phải là một cái gì đó khác. Rằng có lẽ chúng ta đã đọc nhầm cổ tự rồi…”
Một cơn ớn lạnh rùng mình chạy dọc sống lưng anh ta, và tôi thực sự có thể thấy
sức nặng của những cái chết kia đang đè lên người anh ta.
“Đó là lý do tại sao” - anh
ta sắp xếp lại suy nghĩ, một lần nữa đưa cho tôi cái nhìn tìm kiếm đó - “Tôi đã
sắp xếp để anh có thể thấy nhiều thứ hơn cái ngôi đền đó.”
Tôi nhìn anh ta một cách ngờ
vực, nhưng không nói gì.
“Tôi nghĩ chúng ta có điểm
giống nhau đấy,” anh ta tiếp tục một cách thận trọng, với một chút hy vọng thoảng
qua trong lời nói. "Chúng ta có thể không được tạo ra để đổ máu và chiến đấu,
nhưng chúng ta việc phải chạy việc vặt cho chủ nhân mình." Anh ngập ngừng,
rồi lắc đầu với một nụ cười lo lắng. “Thời gian của tôi ở đây đã làm lu mờ cách
cư xử của tôi mất rồi. Tôi thậm chí còn chưa biết tên của anh."
“Grey,” tôi nói, lúng túng
đáp lại nụ cười của anh ấy. “Anh có tên nào khác ngoài…” Tôi nói nhỏ, xoa gáy.
Anh ta buồn bã cau mày,
nhưng nói, “Amand. Nhưng ở đây... hãy gọi tôi là Rat. Những người khác đều gọi
như vậy.” Anh ta đứng thẳng người. “Grey, tôi nghĩ rằng cùng nhau, chúng ta có
thể kết thúc chu kỳ tồi tệ này. Tôi đã sẵn sàng về nhà, để gặp…” Anh dừng lại lần
nữa, cau mày sâu hơn. “Tôi còn có mẹ già… và em trai nhỏ… họ có thể nghĩ rằng
tôi đã chết…”
Tôi mở miệng, rồi lại ngậm
miệng, không cần phải giả vờ khi nghĩ về Ellie và mẹ tôi, sống chui sống ẩn
mình dưới sa mạc Darvish, mà không hề biết rằng tôi còn sống.
Hắng giọng, Rat tiếp tục.
“Tôi hy vọng anh sẽ đề cao rủi ro mà tôi đang chịu bằng cách nói với anh điều
này nhưng… suốt thời gian qua, tôi đã chuyển thông tin về Kage cho các phe phái
khác trong khu vực này.”
Regis nghẹn ngào. ‘Ôi chà,
thế Rat của chúng ta sống đúng với cái tên của mình luôn.’
“Đã nhiều tháng kể từ khi bất
cứ ai trừ Kage và người của gã được phép đến thánh vật, hoặc kết giới bảo vệ
nó. Mặc dù Kage nắm giữ quyền lực ở đây, nhưng gã ta không hẳn là quá… thông
minh. "
“Và có thể đôi mắt mới sẽ có
thể nhìn ra được nhiều ý nghĩa của những từ cũ hơn,” tôi nói, trích dẫn một
dòng trong cuốn sách về thần chú mà tôi đã đọc khi còn học tại Học viện Xyrus.
“Chính xác,” Rat đồng ý.
"Vậy... anh sẽ giúp tôi chứ?"
Tôi lo lắng mở miệng, đóng lại,
rồi lại mở ra. "Tôi chỉ muốn đưa tiểu thư của mình rời khỏi khu vực này một
cách an toàn."
Gật đầu xác nhận, Rat tiếp tục
dẫn tôi đến ngôi đền, cách nơi chúng tôi dừng lại nói chuyện không xa. Vài ngã
rẽ sau đó, chúng tôi thấy ba người phụ nữ đang đứng trong đường hầm, vũ khí đã
được rút ra.
Tôi sững người, nhưng Rat vẫn
tiếp tục tiến về phía họ.
"Ai đây?" một người
phụ nữ cao với mái tóc bện chặt hỏi, chĩa ngọn giáo vàng vào ngực tôi.
“Là người mới,” Rat trả lời
một cách khó nhọc. "Không phải của Kage."
"Tại sao hắn ta ở
đây?" Đôi mắt nâu của cô ta nhìn qua tôi một cách ngờ vực, đặc biệt chú ý
quanh xương ức của tôi. Cô ta cau mày sâu hơn.
Rat gãi sau tai. “Cũng giống
như cô thôi, T’laya.”
Cô ta tặc lưỡi, nhưng đi
sang một bên của đường hầm. Rat len lỏi giữa những người phụ nữ, mỗi người
cao hơn anh ta vài inch, mắt anh ta chăm chắm nhìn vào vũ khí của họ.
Tôi cũng bắt chước cảnh giác
khi tôi cũng đi qua giữa hai người đang đứng như lính canh ở hai bên, nhìn tôi
một cách lạnh lùng.
Chúng tôi đến một điểm mà
con đường chia cắt ra làm hai, uốn cong sang trái và phải. Rat vòng qua bên
trái, rồi dừng lại. Anh ta nhắm mắt và ấn một tay vào tường, và một âm thanh
rung động làm rung chuyển cả lối đi.
Giống như một bức màn được
kéo sang hai bên, bức tường mở ra, để lộ một căn phòng hoàn toàn tách biệt khỏi
phần còn lại của khu vực. Ba người đàn ông, tất cả đều rách rưới và bẩn thỉu —
rõ ràng là một phần trong băng đảng của Kage — vũ khí giương lên, sau đó lùi lại
trước mắt Rat.
Một gã đàn ông to con lớn
xác với chiếc rìu to bằng hai tay và râu dài tới bụng liền đặt tay lên đầu. Hắn
ta liếc nhìn về phía ba người phụ nữ, để lộ một hàm răng khấp khểnh, ố vàng,
nhưng vẻ mặt gã ta sa sầm lại khi để ý đến tôi.
“Ngươi không nói gì về một gã
khác,” gã nói một cách cộc cằn. “Kage—”
"Tôi đến đây làm gì nếu
chủ nhân của chúng ta không ra lệnh?" Rat khò khè. “Kage ngày càng mất
kiên nhẫn với thánh vật rồi. Người đàn ông này là một Trinh Sát tài năng phục vụ
cho một thượng huyết tộc mạnh mẽ. Kage đã chỉ thị rằng anh ta sẽ được phép đến
ngôi đền cùng với T’laya và những người phụ nữ của cô ấy ”.
Người bảo vệ vạm vỡ có vẻ vẫn
chưa bị thuyết phục, nhìn chúng tôi một cách hoài nghi.
"Ông có bao giờ muốn rời
khỏi đây không, cái đồ đầu to óc trái nho kia?" Rat gắt gao, bật lại ba
người bảo vệ khổng lồ chiếm gần hết sàn nhà.
Người đàn ông nghĩ về điều
này một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang Rat và tránh sang một bên. Rat vẫy tay với
chúng tôi, ra hiệu xuống sàn.
Tuy nhiên, đôi mắt của tôi
đã bị thu hút bởi nó, đến thứ thánh vật mà ai ai cũng chém giết lẫn nhau để
tranh giành nó.
Phản ứng đầu tiên của tôi
là… thất vọng.
Có bộ quần áo được treo lơ lửng
trong một chùm ánh sáng vàng, từ dùng để mô tả tốt nhất là áo choàng bọc thép.
Chúng dày và cồng kềnh, vải có màu nâu xám mờ, với chiếc vạc da sẫm màu, giáp
vai cồng kềnh. Cổ tự được thêu vào các đường may và chạm khắc dọc theo cạnh của
các miếng áo giáp da.
Bỏ style cổ lổ sĩ đó sang một
bên, bộ giáp thánh vật này trông cứ như được làm ra để Orc xài hơn là con người.
‘Ồ, Ai biết được. Trông nó
khá phù hợp mà,’ Regis trầm ngâm nói. ‘Phù hợp làm đầm cho một công túa.’
Có gì đó về cách mà aether
di chuyển trong phòng thu hút chú ý của tôi, và tôi nhìn kỹ hơn. Một tia sáng aether
thạch anh tím tinh tế truyền vào bộ áo giáp.
‘Đó là…?’
‘Ta cũng nghĩ vậy,’ tôi xác
nhận, bị mê hoặc bởi cái cách mà aether xoay quanh bộ giáp, bị hút vào nó từ khắp
khu vực. Đó là lý do tại sao aether trong khí quyển ở đây dày hơn rất nhiều.
T’laya băng qua trước mặt
tôi, phá bỏ bùa chú của thánh vật. Cô quỳ xuống trên bức tranh, ngón tay lần
theo những rãnh sâu trên nền đá.
Cổ ngữ bao gồm nhiều cổ tự
phức tạp được sắp xếp cẩn thận thành các vòng tròn đồng tâm. Trông rất tinh xảo,
giống như vẽ một bức tranh bằng chữ, nhưng nó lại một thiết kế phi truyền thống.
Tôi liền nghĩ rằng ngay cả một giáo sư về cổ tự cũng sẽ phải rất chật vật để dịch
ra được. Và càng khó hơn vì nhiều cổ tự đã bị mài mòn hoặc hư hỏng theo thời
gian, và các đường rãnh có màu nâu đỏ do máu đổ ra đây liên tục.
Ở phần đầu, các cổ tự hợp nhất
thành một biểu tượng thứ hai nhỏ hơn, nơi bộ áo giáp lơ lửng trong kết giới bảo
vệ của nó.
Tôi cúi xuống để xem kỹ hơn,
ngón tay lần theo những đường nét chạm khắc.
“Ánh sáng dẫn đường cho ta…”
một trong những người phụ nữ ascender thốt ra khi cô ấy bước vào đền thờ.
Rat khịt mũi. "Anh nghĩ
sao?"
‘Bảo sao chẳng ai dịch được
là phải. Đống này lộn xộn kinh khủng,’ Regis nói một cách hữu ích.
Tôi đọc lại lần thứ ba, chật
vật với việc sắp xếp lại các chữ cổ tự.
“Nó bắt đầu từ đây,” Rat
nói, chỉ vào chỗ đứt của các vòng tròn đồng tâm gần ánh sáng vàng và thánh vật.
“Có lẽ sẽ hữu ích nếu anh đọc từ đầu đến cuối.”
Tôi chuyển đến nơi anh ta chỉ
và bắt đầu phiên dịch với sự trợ giúp của Regis.
"Sao mà tộc người theo
chủ nghĩa hòa bình lại đòi hiến tế nhiều máu thế nhỉ," Regis nghĩ.
Cậu ấy nói đúng. Khi Kage và
Rat tiết lộ lý do bạo lực lên ngôi ở khu vực này, tôi tưởng bọn họ là những kẻ
ngu ngốc và đã đọc sai hướng dẫn của các pháp sư cổ đại, nhưng các cổ tự ở đây
liên tục nhắc đến máu.
‘… “Máu của một kẻ”… chữ cổ
tự đó nói gì vậy?’
‘Ta cũng không rõ,’ tôi thừa
nhận. Có thể nó đã bị hư hỏng.
‘… “Của một kẻ mà” gì gì đó “máu
của máu mủ của chúng ta, có thể” gì gì đó “phải gánh”? Chả hiểu quái gì cả… '
T’laya cũng chỉ cùng một chữ
cổ tự mà chúng tôi không hiểu, hỏi liệu có ai có thể đọc nó, nhưng không ai có
thể cả.
Sự chú ý của tôi thoáng chốc
chuyển sang ba tên lính gác đang áp sát vào tường. Mỗi tên đều lớn xác — ‘và ngu
si’, Regis nói thêm — hơn bất kỳ ascender nào khác mà tôi từng thấy, và tôi hiểu
tại sao Kage lại chọn họ để canh gác. Những người như thế này không hề tỏ ra tò
mò, và sẽ không nghĩ quá sâu về câu đố này, mặc dù đó là chìa khóa dẫn đến một
gia tài mà họ thậm chí không thể cân đo đong đếm được.
“Các pháp sư cổ đại là một
dân tộc chuộng hòa bình mà,” tôi nói, một nửa với chính mình. “Bọn họ tin tưởng
vào lý tưởng này nhiều đến nỗi bọn họ không hề chống trả gì khi một chủng tộc
khác đến xoá sổ họ. Thay vào đó, họ xây dựng Thánh Tích để giữ cho kiến thức
của họ tồn tại. Họ không rèn vũ khí hay áo giáp. Đó là lý do tại sao nơi này
này đã bị khóa lại." Tôi giải thích một phần. "Họ thậm chí còn gọi đây
là 'một ngôi đền của sự vô ích.' "
“Nhưng thánh vật kia cũng là
chìa khóa để thoát khỏi đây,” Rat chỉ ra, xoa râu trên cằm. "Anh có cho rằng
đây chỉ là một ngõ cụt không?" Một cảm giác căng thẳng bao trùm lấy anh ta.
“Nếu như thế thì…”
T’laya nhổ xuống đất. “Luôn
luôn có cách. Luôn luôn có hướng giải quyết trong Thánh Tích."
Tôi tập trung lại hình tròn,
lẩm bẩm một mình dịch lại từ đầu. " ‘Máu của máu mủ chúng ta’ ... gánh nặng
bởi mục đích... kẻ’..."
Lông mày của tôi nhíu lại
khi tôi đọc lại hình tròn vài lần nữa, tập trung nhiều hơn vào phần cổ tự có vẻ
mâu thuẫn và ghép ý nghĩa của chúng lại với nhau.
Tôi thở dài trước khám phá của
mình. Mọi thứ không bao giờ dễ dàng cả.
Bật ra một tràng cười, tôi đứng
dậy. "Tôi-tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu rồi."
Rat tiến lại gần tôi, mắt
nheo lại trước những nét chữ cổ tự rồi nhìn tôi đầy cảnh giác. "Anh biết
được gì thế, Grey?"
Miệng tôi tự mở ra vì phấn
khích. "Máu là không phải..."
Kiềm lại bản thân, tôi phát
ra một tiếng ho.
Tôi hít thở sâu để nói chậm
lại. “Chỉ là… tôi… những chữ cổ yêu cầu máu từ một dòng dõi nhất định nào đó…”
Thấy phản ứng của tôi, Rat dịu
lại, khẽ cúi đầu. “Tôi xin lỗi, Grey. Chỉ là trong cả năm qua, rất nhiều người
đã tuyên bố rằng mình hiểu ý nghĩa của các cổ tự, nhưng họ chưa bao giờ đúng cả.
Tôi không có ý chê anh đâu, tôi chỉ là...hơi đa nghi thôi.”
Tôi gật đầu và để một nụ cười
dần nở trên khuôn mặt. “Nó cần một người nào đó từ…” Sau đó, tôi sững người, miệng
há ra.
"Từ gì, Grey?" Rat
cáu kỉnh, tiến lại gần tôi một bước, vẻ mặt pha trộn giữa mong đợi và thất vọng.
“Lạy Vritra, tôi là người hầu
tồi tệ nhất của Alacrya,” tôi rên rỉ, sợ hãi nhìn anh ta. “Tôi gần như quên mất
tiểu thư Caera. Anh có nghĩ rằng cô ấy vẫn ổn không? Tôi… tôi sẵn sàng nói cho anh
biết cách lấy được thánh vật, nhưng trước tiên chúng ta cần đảm bảo rằng cô ấy
được an toàn trước đã.”
Rat lắc đầu. T’laya và những
người bạn đồng hành của cô ta ngừng việc họ đang làm và đang nhìn tôi một cách
ngờ vực. Ba tên bảo vệ nhìn nhau trong bối rối.
“Sẽ dễ dàng giải thoát cô ấy
khỏi Kage sau khi chúng ta chiếm được thánh vật. Sau đó, chúng ta sẽ có ưu thế
hơn,” Rat nhấn mạnh. “Một khi chúng ta biết cách rời khỏi đây…”
Tên lính gác to con lên một
bước nặng nề và chĩa rìu về phía Rat. “Lần này Kage không cử ngươi tới phải
không, Rat? Ngươi dám gạt bọn ta ư!"
Rat bất giác rụt người lại
khi nghe tên to con kia gầm lên. Tuy nhiên, trước khi người đàn ông có thể đuổi
theo chúng tôi, một ngọn giáo vàng xuyên qua cổ hắn ta. Trong một nốt nhạc, hai
người còn lại cũng chịu số phận tương tự khi bị T’laya và đồng bọn của cô ta giải
quyết.
Người phụ nữ cao lớn giật ngọn
giáo của mình khỏi cổ người đàn ông đã chết và chĩa nó vào tôi. "Giải
thích đi."
“Máu phải… từ…” Tôi nuốt nước
bọt một cách nặng nề. “Phải cần có máu của một hậu duệ asura,” tôi vội vàng kết
thúc.
Ngọn giáo của T’laya dí sát
vào cổ họng tôi. “Ngu xuẩn. Dối trá. Chuyện đó là bất khả thi.”
“K-Không phải đâu mà,” tôi
rít lên. “ ‘Hiến máu của kẻ đã làm hại máu mủ của chúng ta.’ N-người asura
chính là kẻ thù của các pháp sư cổ đại…”
Đôi mắt cứng rắn của T’laya
nhìn chằm chằm vào tôi khi cô ấy tìm kiếm sự thật. Sau một vài giây dài, cô ta nguyền
rủa và lùi lại, hạ cây thương xuống. "Vậy thì chúng ta thực sự sẽ phải thối
rữa ở đây mãi mãi."
Tôi xoa cổ họng, nơi một giọt
máu đang chảy xuống da. Vết thương đã lành, nhưng dường như không ai nhận ra.
Rat nhìn tôi chăm chú. Tôi
nhăn mặt. Đôi mắt anh ta nheo lại. "Chuyện gì vậy, Grey?"
Tôi do dự cho đến khi T’laya
phát ra một tiếng gầm giận dữ, rồi nói, “Tiểu thư Caera… cô ấy thuộc tộc thượng
huyết tộc Denoir, nhưng không phải ruột thịt của cô ấy. Cô ấy mang dòng máu
Vritra trong người.”
Đôi mắt của Rat lóe lên, ánh
nhìn của gã mãnh liệt đến mức tôi có thể cảm thấy một số cảm giác lạ lùng gì đó,
giống như những ngón tay nhào nặn cả não của tôi. Khuôn mặt của Rat nở ra một nụ
cười rộng đầy hài lòng, và gã ta giơ một tay lên.
Cơ thể tôi bỗng ngừng phản ứng.
Ở đâu đó trong sâu thẳm ý thức của mình, tôi có thể cảm thấy một tiếng vo ve gần
như không thể nghe thấy, nghe thấy tiếng paht1 ra từ trong xương hơn là tai. Là
một câu thần chú thuộc tính âm thanh, tấn công trực tiếp vào hệ thần kinh của
tôi để làm tôi tê liệt. Mặc dù những người khác quay lưng lại, nhưng tôi chắc
chắn rằng họ cũng bị ảnh hưởng như tôi.
‘Là ấn tự regalia,’ Regis nhận
ra. ‘Một loại bùa chú tê liệt dựa trên âm thanh nào đó. Nó khá mạnh đấy.’
Đúng thật là vậy. Việc dùng
mana thích hợp sẽ ngăn nó hoạt động, nhưng cách nó tấn công trực tiếp vào hệ thần
kinh khiến đòn tấn công này rất hiệu quả. Sức mạnh thể chất vượt trội của tôi
cũng khó thể nào vượt quá nó.
Đôi mắt đen láy của Rat co
giật khi nhìn tôi, hai tay nắm chặt lại. “Ngươi quả thật ranh ma đến nguy hiểm
đấy,” hắn ta nói, liếm môi. “Diễn kịch với cô ta à… Kage thật ngu ngốc và quá hấp
tấp. Ta biết ngay rằng ngươi không chỉ là một Trinh Sát che giấu mana của
mình."
Hắn gõ đầu. “Một trong số rất
nhiều cổ tự rất hữu ích của ta cho phép ta có thể nghe thấy dòng chảy của máu ngươi,
nhịp đập của trái tim ngươi, không khí thổi qua phổi của ngươi. Ta có thể biết
khi nào ai đó đang nói dối. Và vì ta biết ngươis đã nói sự thật, rất may là
không cần phải giả vờ nữa. Đây là một cuộc đấu trí rất thú vị — giả vờ xem ai yếu
đuối và thảm hại hơn — nhưng ta mệt rồi. Cảm ơn Grey vì đã hỗ trợ nhiệt tình.”
‘Art, tôi phải làm gì? Hay để
t-'
Tôi nói với Regis những gì
tôi cần ở cậu ấy làm, và rồi cậu ấy chìm vào im lặng.
Với một nụ cười nhếch nhát,
Rat rút ra một con dao găm dài cong từ thắt lưng ra và bước đến gần tôi. Hắn ta
tiếp tục nhìn vào mắt tôi khi hắn đưa lưỡi kiếm ngang qua cổ họng tôi, và tôi
có thể cảm nhận được hơi ấm của máu mình đang tràn xuống phía trước.
Cơ thể tôi gục xuống đất, và
Rat nghiêng người về phía tôi. Mặc dù tôi không thể cử động, nhưng tôi vẫn có
thể cảm nhận được con dao găm đâm vào sườn, lưng và cuối cùng là trái tim tôi.
Đôi mắt tôi nhắm nghiền lại, và hơi thở của tôi lặng đi.
GÓC NHÌN CỦA RAT:
Máu tích tụ dưới cơ thể của tên
ascender với đôi mắt vàng khi gã ta gục xuống một cách vô hồn.
"Sau cùng thì có như ngươi
cũng hữu ích đấy." Tôi lau lưỡi kiếm bằng ống tay của Grey trước khi đứng
dậy và quay mặt về phía T’laya.
Nữ ascender cao, kiêu hãnh đứng
bất động, những người bạn đồng hành bên cạnh cô cũng chịu số phận tương tự. Người
của cô ấy sẽ nhanh chóng lụi tàn nếu không có ba trụ cột này, tôi chắc chắn như
vậy. Tôi vung dao găm trước đôi mắt đỏ ngầu của T’laya. Mặc dù cô ta không thể
cử động, nhưng tôi có thể biết từ nhịp tim ổn định của cô ta rằng cô ta đã biết
điều gì sắp xảy ra.
Phép thuật ngưng trị âm
thanh bắt đầu khiến tôi gặp phản phệ, vì vậy tôi không dành thời gian để thưởng
thức cái chết của họ theo cách mà tôi mong muốn nhất. Khi cô ta nằm chết bên cạnh
những người bạn đồng hành của mình, tôi giải phóng thần chú của mình và hít một
hơi mệt mỏi, vui sướng.
“Một hy sinh cuối cùng trước
khi kết thúc,” tôi nói, cầm con dao găm của mình lên phía thánh vật như nâng ly
chúc mừng.
Chuyển mana vào một trong những
cổ tự kém mạnh hơn của tôi, tôi ấn tay xuống đất. “Kage. Mang cô ta vào.”
Nếu tên đốn mạt đó làm theo
chỉ dẫn của tôi, thì gã ta sẽ ở gần đây cùng với nữ thượng huyết tộc kia. Mặc
dù tôi không tin tưởng hoàn toàn việc Grey có thể giải mã được thánh tích này,
nhưng tôi đã cảm nhận được sự tự tin vào bản thân không thể lay chuyển của gã.
Rồi tôi khá bất ngờ khi biết
thân phận thực sự của cô ta. Mặc dù gã không nói phần quan trọng nhất, nhưng
tôi đã nghe thấy những biến thể tinh tế trong giọng điệu của gã. Không chỉ việc
tiểu thư Caera Vritra mang trong mình dòng máu Vritra, mà dòng máu của cô ta
cũng đã biểu lộ rồi. Nếu không có sự trợ giúp của Grey, tôi có thể đã mặc sai lầm
và đâm xuyên qua lõi của cô ta và đưa cô ấy cho Kage. Dù biết rằng cô ấy mang
trong mình dòng máu Vritra… điều đó đã thay đổi mọi thứ.
Kage đến một hoặc hai phút
sau, kéo theo tiểu thư Caera theo sau. Cô ta nghiến chặt hàm khi nhìn thấy thi
thể của người bạn đồng hành của mình trên sàn nhà. "Có thực sự cần thiết
phải giết anh ta không?"
“Tiểu thư Caera của thượng
huyết tộc Denoir,” tôi nói, cúi đầu nhẹ. Miệng cô ta ngậm lại. "Máu mủ của
Vritra." Miệng cô ta mím chặt, và khuôn mặt thì tái đi. Tôi cười toe toét
khi nhìn thấy điều này. Di chuyển đến đứng ngay trước mặt cô ta, tôi chỉnh lại
dây xích giữ cổ tay cô ta. “Cô có biết còng huỷ thi triển phép thuật cực kỳ hữu
ích trong việc thăng bậc đến mức nào không? Và đây là những biến thể đặc biệt cấp
cao đấy. Cô không bao giờ biết khi nào cần phải vô hiệu hóa kẻ thù — hoặc đồng
minh — khi mà phát hiện ra chiến tích.”
Cằm cô ấy nâng lên, nhấn mạnh
rằng cô ta đã coi thường tôi như thế nào. "Nếu ngươi đã biết huyết tộc của
tôi, thì ngươi sẽ không dám đặt một ngón tay vào ta..."
Cười khúc khích, tôi đưa tay
mò mẫm quanh cổ cô ấy để tìm cổ vật mà tôi biết chắc chắn phải có ở đó. Khi tay
tôi quấn lấy sợi dây chuyền mảnh, tôi giật mạnh, xé toạc nó khỏi cổ cô ta.
Những chiếc sừng xuất hiện từ
hai bên đầu của cô ta, cong về phía trước và lên trên, với các ngạnh sừng hướng
về phía sau, bao quanh đầu cô ấy giống như một vòng nguyệt quế màu đen. Tôi gõ
một ngón tay dọc theo bề mặt cứng và mịn, bị thu hút bởi nó. Cô ta run lên
trong cơn thịnh nộ bị kìm nén lại. Thay vào đó, cô ta nói với vẻ bình tĩnh gượng
gạo, đôi mắt đỏ của cô ta nheo lại thành hai con dao găm đẫm máu.
“Khi chúng ta rời khỏi đây, ta
sẽ có cả một thánh vật sống và một hậu duệ của Vritra. Hãy tưởng tượng đi, tiểu
thư Caera. Ta sẽ thuê dệt nên câu chuyện về việc phát hiện ra cô trong vùng hội
tụ này, bán sống bán chết, bị phản bội bởi người hầu trung thành nhất của mình…
Tất nhiên, cô sẽ không còn giống như trước nữa, bởi vì sau tất cả cô đã quá ám ảnh
với mọi chuyện diễn ra trong đây. Và với khối gia tài kếch sù nhờ thánh vật sống
này, biết đâu nhà Denoirs thậm chí sẽ phong ta trở thành một người chồng phù hợp
cho cô con gái đã tan nát bọn họ thì sao?” Tôi nở một nụ cười chế giễu cô ta. “Vào
một ngày không xa, ta sẽ trở thành một ascender nổi tiếng nhất ở Alacrya. Ta
dám cá rằng ta thậm chí sẽ có được diện kiến với Đấng Cai Trị Tối Cao. Chẳng lẽ,
đối với người đã tìm ra một thánh vật sống, ông ta sẽ từ chối sự kết hôn của
chúng ta?" Nụ cười của tôi càng mở rộng khi tôi càng tưởng tượng thêm.
"Mà tại sao cô lại giấu món quà đẹp đẽ này?”
Đôi mắt đỏ tươi chết người
đó chỉ trừng trừng nhìn lại tôi.
“Chà, thời gian trò chuyện
thân mật như vậy sau này đủ rồi. Còn bây giờ…” Nắm cặp sừng cô ta, tôi kéo cô
ta đi — đảm bảo rằng cô ấy phải bước qua xác của người bạn đồng hành đã chết kia
— và đá vào sau chân khiến cô ấy khuỵu xuống.
Tay cô ta bị siết chặt bởi
những chiếc vòng tay đang trói chặt lại, tôi dùng dao găm của tôi rạch một đường
đẫm máu trên lòng bàn tay cô ta, sau đó xô cô ta xuống đất, để bàn tay chảy máu
của cô ấy đập mạnh vào phiến đá chạm khắc trên sàn nhà, máu loang lổ trên mặt
đường.
Trước sự thất vọng của tôi,
cô ta không thở hổn hển vì đau đớn, nhưng so với những gì sắp diễn ra thì cũng
chỉ là thứ vặt vãnh thôi.
Chỉ là… không có gì xảy ra cả.
Thở ra một hơi dài, tôi cảm
thấy tâm trạng tốt của mình dần biến mất. “Ta thực sự mong rằng mình có thể có
cả hai giải thưởng của mình, nhưng than ôi, cuộc sống mà. Không phải lúc nào
chúng ta cũng đạt được mọi thứ mà chúng ta mong đợi, phải không, tiểu thư? ”
Một lần nữa nắm sừng cô ấy,
tôi xoay Caera đối mặt với tôi, ban cho cô ta vinh dự không bị rạch cổ họng từ
phía sau. Đôi mắt cô ấy tập trung vào thứ gì đó phía sau tôi, mắt mở to và một
nụ cười nở trên khuôn mặt thay vì nỗi kinh hoàng mà tôi đáng lẽ phải thấy.
Từ từ quay lại, tôi thấy Grey
đang đứng dậy ấy, vết thương của hắn đã lành, làn da của hắn thậm chí còn không
có vết đâm chém nào bởi lưỡi kiếm của tôi. Nhưng tôi biết tôi đã đâm xuyên tim
hắn và… cắt cổ hắn rồi mà… máu vẫn còn thấm quần áo hắn chứng tỏ tôi đã kỹ lưỡng
nhắm vào tất cả chỗ hiểm rồi mà!
Kage nguyền rủa và rút thanh
mã tấu của mình ra, nhưng gã không có cơ hội để tấn công. Một bóng đen lao ra
khỏi cơ thể Grey, quật Kage xuống đất. Tôi hầu như không nhìn thấy con sói kia,
không thể rời mắt khỏi đôi mắt vàng ròng của Grey.
Đột nhiên, tất cả mọi thứ đều
có lý. Sự tự tin ngút trời không thể che giấu của gã ta. Ngay cả bây giờ tôi
cũng không thể cảm nhận được mana của hắn ta. Không phải vì hắn ta là một tên
Trinh Sát kỳ quặc, có khả năng che giấu sự hiện diện của mình… không. Mà chỉ
đơn giản là vì hắn ta mạnh hơn tôi rất nhiều… nhưng tôi đã hạ gục những tên khốn
lớn hơn, mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn tôi trước đây rồis.
Cốt lõi của tôi đau nhức khi
tôi vận mana vào lõi của mình một lần nữa, thi triển ngưng trị âm thanh. Một âm
thanh nhỏ rung lên từ tôi, tần số chính xác để làm gián đoạn hệ thống thần
kinh, ngăn cản mọi chuyển động.
Con sói bóng tối đóng băng tại
chỗ, hàm của nó nhe lấy mặt Kage, nước dãi chảy ra từ những chiếc răng to tướng.
Kage cũng bị tê liệt, nằm ngửa dưới sinh vật, miệng gã ta rú lên trong lo sợ.
Sau lưng tôi, tôi nghe thấy hơi thở của tiểu thư Caera như ngừng lại trong phổi.
Gã ascender mắt vàng liền bất
động. Tôi nhếch mép và xoay con dao găm của mình cho gã xem.
“Chắc cần phải cắt đầu của ngươi
khỏi cổ để đảm bảo ngươi không quay trở lại nhỉ? Có lẽ, sau khi làm vậy thì ta
thiêu trụi cả cơ thể ngươi luôn cho chắc. "
Một cách bất khả thi, hắn ta
lắc đầu. "Thôi cảm ơn."
Mặc dù tôi có thể nhìn thấy tử
thần vẫy gọi mình hiện lên trong mắt hắn ta, nhưng tôi từ chối bỏ cuộc mà không
chiến đấu. Quay người, tôi lao tới chỗ ả Caera. Nếu tôi có thể sử dụng cô ta
làm con tin, thì—
Đột nhiên hắn ta đã ở bên cạnh
tôi, tay cầm một con dao găm thạch anh tím lởm chởm phát sáng giữa các ngón
tay, với lưỡi kiếm găm trong bụng tôi. Thẳng vào cốt lõi của tôi. Phép thuật của
tôi được giải phóng cùng với một luồng động tĩnh dữ dội khiến tai tôi ù đi. Tôi
có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô ta và tiếng gầm gừ của Kage khi con
quái vật đè gã ta xuống sàn.
Sức mạnh rời khỏi cơ thể khi
tôi ngã xuống đất dưới chân Grey. Máu của tôi chảy liên hồi, lấp đầy các rãnh cổ
tự.
Phía trên tôi, ánh đèn vàng
bắt đầu le lói. Với chút sức lực cuối cùng của mình, tôi quay đầu để nhìn thấy
thánh vật.
Kết giới bảo vệ bất khả xâm
phạm suốt mấy năm qua bỗng dưng mờ nhạt đi. (Darkie: hmm, theo cách hiểu của
t thì đơn giản vì sao Rat thất bại trong khi Arthur thành công là vì thánh tích
yêu cầu “Hiến máu của kẻ đã hãm hại máu mủ của pháp sư cổ đại”. Bởi vì Arthur
là con của Alice, một pháp sư trị liệu deviant, mà bà Rina có từng bảo rằng
deviant là hậu duệ của pháp sư cổ đại trước đây -> Arthur là hậu duệ của
pháp sư cổ đại. Rat vì đã giết Arthur nên chỉ cần hiến máu của Rat.)
[] [] []
#Darkie