[] []
[]
GÓC
NHÌN CỦA TESSIA:
Nâng tay lên, tôi say sưa với
phản ứng của mana. Các hạt màu đỏ nhảy múa, tràn đầy năng lượng. Màu vàng lơ lửng
trên mặt đất, lăn lộn như những viên đá nhỏ. Mana xanh lướt qua tôi như thủy
triều rút và bám vào da tôi như một màn sương. Tuy nhiên, những hạt màu xanh lá
cây là màu yêu thích của tôi. Chúng cho thấy một cảm giác sắc bén, giống như thể
một lưỡi dao vậy, quất và nhanh như ngọn gió mà chúng đại diện, nhưng cũng có một
cái gì đó mát mẻ và sạch sẽ ở chúng. Năng lượng gió cho một cảm giác vừa mềm mại
mà cũng mang tới sự lạnh lẽo và cứng cỏi.
Tôi đang đứng trên một cao
nguyên không tên ở trong dãy núi Basilisk Fang. Không xa Taegrin Caelum cho lắm.
Không có gì xung quanh đây mà tôi có thể vô tình phá hủy… nhưng tôi không ở đây
vì Agrona sợ tôi có thể mất kiểm soát. Thay vào đó, ông ta biết mức độ sức mạnh
của tôi, và ông ta muốn tôi thả lỏng và thư giãn bản thân mình.
Vươn tay lên bầu trời, tôi tập
trung mana lại, kéo nó vào một điểm cụ thể ở trên cao. Kết hợp nước và gió lại,
chúng va chạm vào nhau tạo thành một đám mây bão đen khổng lồ, bao phủ những ngọn
núi xung quanh chúng tôi hàng dặm.
Những khán giả nhỏ đang theo
dõi trong im lặng. Tất nhiên, Nico cũng ở đó, cùng với ba người Scythes khác.
Draneeve, trợ lý của Nico và một vài nhân vật cấp bậc cao khác từ pháo đài cũng
đã đến. Agrona thì không, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ta rời pháo đài trước
đây.
Ma lực hoả hệ bùng lên từ những
viên đá ấm áp và hợp nhất thành những tia sét trắng, nóng hổi lao xuống phá vỡ
các tảng đá và ném mảnh đạn xuống sân tập của tôi. Nước ngưng tụ thành băng, bắt
đầu rơi xuống như những viên đá được bắn đi để oanh tạc và nghiền nát các miệng
hố thành sỏi đá.
Ngay cả ở khi ở đỉnh cao sức
mạnh của tôi trên Trái đất, tôi chưa bao giờ có thể làm bất cứ điều gì như thế
này với khí công.
Ký ức của tôi đã ổn định hơn
nhiều trong những tuần vừa qua, kể từ khi Agrona hứa rằng tôi có thể rời khỏi
pháo đài của ông ấy. Ông ấy nói rằng tôi sẽ bắt đầu cảm thấy là chính mình hơn
khi tôi ở trong cơ thể này lâu hơn. Những chữ cổ tự bao phủ khắp da thịt tôi đã
giúp giữ tâm trí tôi ổn định hơn, giữ cho giọng nói kia im lặng.
Mana phong hệ kết tụ lại
thành một lưỡi kiếm rộng và sắc bén, quấn quanh quanh tôi như một con rồng,
ngăn cách tôi với những người khác. Phong hệ, cả hai thuộc tính mềm mại và cứng
rắn…
Cuộc sống của tôi - ý là cuộc
sống trước đây của tôi - đã đòi hỏi tôi phải cố gắng hết sức để liên tục chịu đựng
các cuộc huấn luyện dài dẳng và cực hình. Nhưng luôn có một phần cảm xúc của
chính mình mà tôi luôn giữ trong tim, phần cảm xúc đó là lần đầu tiên trong đời
tôi cảm nhận được sự ấm áp yêu thương, và chính sự ấm áp đó đã cứu rỗi tôi cho
đến khi...…
Tôi tập hợp mana xung quanh
lại, giật mình khi nhớ lại những phần ký ức rời rạc và vụn vỡ đó. Tôi vẫn không
thể nhớ gì về cái chết của mình, và Nico chỉ nói rằng tôi sẽ nhớ lại sau này.
Nico…
Tôi liếc nhìn chỗ anh ấy đứng
đang nhìn tôi làm phép, mái tóc đen rũ xuống mặt anh ta. Tôi không thể không
chú ý đến cách anh ấy đứng cách xa những người khác. Nico tội nghiệp, luôn là một
kẻ bị xa cách ngay cả ở đây.
Draneeve vỗ tay và hét vọng
vào gió, chiếc mặt nạ của anh ta khiến cho giọng nói của anh ấy cảm thấy không
mấy thoải mái khi nghe. Nico ra hiệu cho anh ta im lặng, và người đàn ông đeo mặt
nạ ngừng hét lên, mặc dù anh ta vẫn tiếp tục với một tràng pháo tay chậm rãi,
không nhất quán.
Vươn tay ra, tôi kéo và nén
cơn bão khổng lồ và thu nhỏ lại cho đến khi nó lơ lửng ngay trên tôi, kích thước
cơn bão hầu như một cây táo. Thần chú này, trong một khoảnh khắc trước đây là một
thần chú nguy hiểm chết người với sức công phá khủng khiếp, bây giờ đã là một
cái gì đó hoàn toàn khác. Những sinh vật có cánh nhỏ bé được tạo ra từ không
khí quay vòng trong những đám mây, trong khi những con cá heo làm từ nước nhảy
và vẩy nước tung tóe bên dưới chúng.
Nó thật đẹp. Mana rất đẹp.
Ki là năng lượng, có khả năng được tập hợp và giải phóng nhưng không bao giờ thực
sự tạo thành hình, không giống như cách mà mana có thể tạo hình và điểu khiển.
Đây chính là phép thuật thực sự.
Sự chú ý của tôi chuyển sang
lo lắng về ba người đứng tách biệt với những người còn lại: các Scythe. Xét về
lí mà nói thì, Nico là một trong số họ, nhưng họ đã giữ khoảng cách với anh ấy,
hoặc anh ấy giữ khoảng cách với họ. Hoặc là cả hai.
Các sắc thái màu xám khác
nhau của làn da, sừng đen và mắt đỏ đều giúp biến họ thành một thứ gì đó rất
khác người. Ánh mắt của họ vừa tò mò vừa khó chịu, giống như một khán giả đang
xem người thuần hóa sư tử ở rạp xiếc. Nó khiến tôi tin vào những gì Nico đã nói
với tôi: "họ biết rằng đến cuối cùng tôi rồi sẽ mạnh hơn họ".
"Rất tốt, làm rất tốt!"
Draneeve cất lên bằng giọng nói có chủ đích của mình. "Cô đã phát triển
nhanh hơn rất nhiều so với ngài Nico đây. Chỉ vài tuần trong cơ thể cô gái elf
gầy gò này và cô đã..."
Có một tiếng rắc lớn.
Draneeve nắn mặt nạ của mình
lại - một vật màu trắng trơn với hai lỗ nhỏ cho đôi mắt và một nụ cười được vẽ
một cách tạp nham - và xoa xoa đầu của mình nơi Nico đã "yêu thương" trao
một cú trái đấm cho anh ta. Tôi cau mày với Nico, người với thần thái lạnh lùng
không chút xấu hổ gì cả. Anh ta ghét Draneeve, tôi biết, nhưng anh ấy sẽ không
nói cho tôi biết tại sao.
Cadell và Dragoth đang quan
sát Nico.
Dragoth to lớn, to lớn hơn bất
kỳ người đàn ông nào mà tôi từng thấy, nhưng ngược lại anh ta cũng giống nhiều
người tôi gặp. Khi tôi thăng hạng trong giải đấu King's Crown, có rất nhiều người
giống như anh ta. Những chiến binh tự mãn, tự đắc. Nhanh chóng cười với những
câu chuyện cười của riêng họ và nhanh chóng gây gổ với bất kỳ lời lăng mạ.
Cadell kỳ lạ hơn, đáng sợ
hơn. Anh ta có một khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn, sắc bén như một chiếc rìu,
nhưng cách cư xử của anh ta rất trưởng thành và kiểu có kinh nghiệm trải đời.
Tôi không thích anh ta.
Nhưng Scythe thứ ba là người
mà tôi thấy thú vị nhất. Tôi chỉ gặp cô ấy một lần trước đây, và điều đó thật
ngắn gọn. Mặc dù trông cô ấy còn trẻ - cùng lắm là hai mươi - nhưng trong đôi mắt
của cô có một ánh nhìn sâu sắc, ham học hỏi và một sự thông minh sáng suốt và một
chút... già đời. Tôi có cảm giác như thể cô ấy đang mổ xẻ tôi bằng đôi mắt đen
của cô ấy, cả lúc đó và bây giờ. Không giống như những người bạn đồng trang lứa,
cô ấy vẫn theo dõi theo tôi. Không phải vì những câu thần chú của tôi, với lũ
mòng biển và những con cá heo nước ngớ ngẩn, mà là chính tôi.
Nhìn vào mắt cô ấy, tôi gần
như có thể thấy cả một cỗ máy với những bánh răng đằng sau chúng đang quay, cố
gắng hoạt động để tìm hiểu về tôi. Liệu rằng cô ấy có coi tôi như là một mối đe
dọa không? Hay như một công cụ? Tôi không chắc.
"Nico," Cadell
nói, giọng nói đầy lạnh lẽo và sự khó chịu thấy rõ, "hãy tử tế với con vật
cưng của mình. Rốt cuộc, chính Draneeve là người đã đưa ngươi trở về từ lục địa
kinh khủng đó." Draneeve bồn chồn, thái độ khó hiểu đằng sau chiếc mặt nạ
xấu xí của anh ta. "Cậu ta bây giờ đãs là một vị tướng, thậm chí có thể là
retainer, nếu cậu ta không đến Dicathen để cứu sống kẻ vô ơn ngươi."
Phép thuật của tôi biến mất,
đám mây tan thành sương mù, rồi tan thành hư vô khi tôi đợi Nico đáp lại. Anh ấy
nắm chặt tay và rời khỏi Draneeve một bước. "Đừng nói với ta như thể ta nhỏ
hơn ngươi, Cadell. Ta cũng là một Scythe, nhớ không?"
Dragoth cười toe toét, hàm
răng trắng như ánh trăng qua bộ râu. "Ngươi nói đúng, Nico bé bỏng. Ngươi
là một Scythe. Và cái tên Scythe chẳng còn ý nghĩa gì mấy kể từ khi ngươi trở
thành một trong số bọn ta." Anh ấy đã bật cười thành tiếng trước trò đùa của
mình, nhưng không dừng lại ở đó. "Có lẽ Bivrae nên là một Scythe, hoặc thậm
chí là Draneeve!" anh ta nói, gần như hét lên, nụ cười toe toét của anh ta
như thể mõm một con thú săn mồi.
Nico chế giễu. "Và
Dragoth hùng mạnh đã ở đâu trong cuộc chiến tranh? Hãy nói cho ta biết, hỡi
Titan của vùng trị Vechor, tại sao retainer của ông đến Dicathen để bỏ mạng
trong khi ông vẫn an toàn và—"
“Hãy cẩn thận những gì mày định
sủa tiếp theo,” Dragoth gầm gừ, nụ cười của anh nhanh chóng tắt dần. Anh tiến một
bước về phía Nico, cơ bắp to lớn của anh căng lên.
Mặt đất phồng lên khi một
cây nho gai mọc giữa chúng, nhanh chóng mở rộng thành một hàng rào bằng gạch xấu
xa. Tôi không có ý định sử dụng bất kỳ phép thuật nào, nhưng tôi bị cuốn hút bởi
cuộc chiến của họ. Bản năng phòng thủ của tôi luôn hướng tới phép thuật thực vật,
ngay cả khi các nguyên tố khác có ý nghĩa hơn.
Dragoth nghiêng người về
phía trước, đặt cả hai tay lên dây leo đầy gai. "Cô vẫn còn trẻ, ấy thế mà
đã đạt đến đỉnh cao sức mạnh của mình rồi à, kẻ chuyển sinh."
Nico nghiêng đầu sang một
bên. Đôi mắt anh lạnh lùng như than chết. “Tất cả những ai có thể hy vọng thách
thức ta đều ở đây,” anh ấy nói nhẹ nhàng trước khi quay sang tôi. "Rõ ràng
là em đã sẵn sàng để đi rồi. Chúng anh đã đợi đủ lâu - tất nhiên là trước sự
khăng khăng của chúa tể Agrona," anh ta nhanh chóng nói thêm, đưa cho
Cadell một cái nhìn chua chát.
"Khả năng điều chế mana
của cô thật ấn tượng," Scythe Seris nói, ánh mắt sắc như dao cạo của cô ấy
cắt đứt tôi từng chút một, "nhưng đừng để bị làm mờ mắt bởi những gì trước
mắt cô. Hãy mở giữ cho đôi mắt và tai luôn mở và đừng cố thử vươn ra ngoài sự
hiểu biết của bản thân. " (kiểu như câu:"Curiosity killed the cat")
"Cô ấy là Di sản,"
Nico phản bác một cách đen tối. "Bản thân những ngôi sao kia vốn đã không
nằm ngoài tầm với của cô ấy."
***
Trải nghiệm đầu tiên của tôi
về thế giới này là lúc ở quê hương trong rừng tộc Elf. Sự kỳ lạ của nó đã làm
tôi không hiểu gì cả. Tôi đã quá bối rối và ngạc nhiên về sự tái sinh của chính
mình nên không mấy quan tâm nhiều đến khu rừng đầy mê hoặc của họ. Ngay cả sự
xuất hiện của gã khổng lồ ba mắt - một asura, tôi tự nhủ - cũng không khiến tôi
cảm thấy ấn tượng bằng sự kết nối của linh hồn và tâm trí tới ngôi nhà mới của
mình.
Chính ở pháo đài Taegrin
Caelum này khi tôi bắt đầu hiểu nơi này thực sự khác với Trái đất như thế nào.
Nhưng tại đây, mọi thứ tôi học được đều đã được chọn lọc bởi Agrona. Mãi cho đến
khi Nico dẫn tôi vào Thánh tích, tôi mới đánh giá được toàn bộ chiều sâu của sự
khác biệt kỳ lạ và tuyệt vời giữa hai thế giới.
Cổng dịch chuyển riêng của
Agrona có thể kết nối với bất kỳ cổng nào khác ở Alacrya, cho phép chúng tôi dịch
chuyển đến gần đích đến của mình. Tôi muốn khám phá, dành thời gian khám phá tất
cả khi chúng tôi đi vòng quanh tầng hai của Thánh tích. Chỉ riêng bầu trời ở đó
cũng gần như lấy đi hơi thở của tôi khi tôi nhìn lên khung cảnh rộng lớn trong
xanh. Tôi nghĩ rằng cơn bão của tôi là một phép thuật ấn tượng, nhưng…
Về mặt logic mà nói, tôi biết
rằng bầu trời là một tác phẩm của phép thuật, nhưng tôi không thể hiểu được nó.
Dường như không thể tưởng tượng nổi rằng bất cứ ai cũng có thể tạo ra một thứ
như vậy. Khi tôi chia sẻ suy nghĩ này với Nico, anh ấy phớt lờ tôi, thay vào đó
tập trung vào việc nạt nộ len lỏi qua đám đông đàn ông và phụ nữ mặc giáp xung
quanh chúng tôi.
"Chẳng nhẽ anh hoàn
toàn miễn nhiễm với những kì quan của thế giới này à?" Tôi hỏi trong khi
đang đi bên cạnh Nico. "Anh có thể là đã quen với tất cả những thứ kì diệu
của thế giới này, nhưng em chỉ mới tới đây thôi."
"Chúng ta có nơi cần đến,"
anh ấy cáu kỉnh. Anh ấy hẳn đã thấy tôi khó chịu từ khóe mắt, bởi vì anh ấy đã
đi chậm lại một chút. "Anh xin lỗi Cecil. Anh.... đã có chút kích động.
Chúa tể Agrona đã gợi ý cho chúng ta những gì chúng ta có thể tìm thấy ở đây có
thể quan trọng đối với anh, nhưng mà ông ta không có nói rõ và...." Lời
anh ấy tắt dần, khuôn mặt nhăn nhó. "Anh xin lỗi, đó không phải lỗi của
em. Anh chỉ đang nóng lòng muốn nhanh chóng nói chuyện với lũ thẩm phán đấy."
“Không, em xin lỗi,” tôi
nói, ngay lập tức cảm thấy có lỗi với sự lựa chọn từ ngữ của mình. Anh ấy đã kể
cho tôi nghe rất nhiều về cuộc sống của anh ấy, cả cuộc sống của anh ấy như thế
nào sau khi tôi vô tình tham gia giải đấu King's Crown và cuộc sống bị chia rẽ
của anh ấy ở đây. "Em không cố ý xem nhẹ những gì anh đã trải qua."
"Anh biết," là tất
cả những gì anh ấy nói.
Tôi im lặng làm theo khi
Nico dẫn chúng tôi đi thẳng như một mũi tên hướng tới một tòa nhà lớn, đáng sợ
tạo bởi hắc thạch và gai đen. Nó hơi giống một con nhím khổng lồ với một đội
quân toàn lũ Gargoyle* bám trên lưng. (Google hình dạng nhé)
Một người phụ nữ với mái tóc
như ngọn lửa đang chờ chúng tôi trước tòa nhà. Cô khoác trên người một chiếc áo
choàng sẫm màu có thêu một thanh kiếm vàng và vảy. Đôi mắt của cô ấy vẫn nhìn
vào đôi giày mình khi chúng tôi đến gần, và ngay cả khi cô ấy bắt đầu nói, cô ấy
cũng không nhìn lên.
"Thật là một vinh dự lớn
khi được chào đón một vị đại diện của Đấng Cai Trị Tối Cao." Giọng điệu của
cô ấy rất uy quyền, ngay cả khi cô ấy cố gắng tỏ ra khiêm tốn. "Mặc dù,
tôi phải thừa nhận, chúng tôi đã mong đợi ngài sẽ đến sớm hơn."
Nico đi ngang qua cô ấy, và
cô ấy xoay người theo sau, chỉ lùi lại xa anh ấy một chút so với tôi. "Đấng
Tối Cao không có thời gian cho những việc vặt vãnh như một vài thẩm phán tham
nhũng. Ta vẫn không rõ tại sao lại cần một Scythe có mặt để xử lí," Nico
nói nhanh.
Tôi muốn tham quan xung
quanh, nhưng chúng tôi đã đi quá nhanh trước khi tôi kịp chú ý tới bất cứ điều
gì . Tôi gần như bật cười khi nhìn thấy bức bích họa khổng lồ của một người đàn
ông mà tôi cho là Agrona. Có vẻ như các nghệ sĩ thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy
ông ấy bao giờ, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra cũng có thể là như vậy thật. Sau
đó, chúng tôi đi qua nó, cả Nico và người phụ nữ tóc đỏ đều không để ý đến bức
tượng ấy.
Nico dừng lại ở một cánh cửa
sắt đen, gõ ngón tay một cách sốt ruột trong khi chờ đợi thẩm phán tối cao mở
nó ra. Vẫy bàn tay đầy ma lực của mình trước cửa, cô ấy ra hiệu cho chúng tôi về
phía một cầu thang thiếu ánh sáng làm bằng đá sẫm màu và gạch xám. Nico lại dẫn
đầu, nhanh chóng đi xuống cầu thang. Vào thời điểm chúng tôi xuống đến tầng sâu
nhất, anh ấy đang di chuyển với một tốc độ nhanh đến khó chịu, buộc thẩm phán tối
cao và tôi phải bước nhanh để theo kịp anh ấy.
Một mê cung gồm những đường
hầm hẹp mở ra ở hai bên của chúng tôi, được xếp bằng những cánh cửa xà lim có
rào chắn. Trong phòng giam gần cầu thang nhất, có một người phụ nữ rách rưới
nhoài người tới hướng ánh sáng, ngay khi vừa nhìn thấy Nico, cô ta ngay lập tức
trốn vào bóng tối, khuôn mặt nhăn nhó như thể vừa nhìn thấy một con quỷ.
Nico bỏ qua những đường hầm
phân nhánh khi anh ấy dẫn chúng tôi đi thẳng xuống con đường ở giữa.
Sau đó, tôi chợt nhận ra một
điều.
Thái độ khó chịu của anh ấy,
cách anh ấy hầu như phớt lờ tôi sau khi dành ba tuần qua làm việc không ngừng
nghỉ để chứng minh cho Agrona thấy rằng tôi đã sẵn sàng, tính khí xấu của anh ấy…
Nico rất lo lắng về cuộc thẩm vấn này.
Thật khó để nói rằng vị hôn
phu một thời của tôi luôn tỏ ra bồn chồn thế này, nhưng anh ấy đã trở nên cứng
nhắc, mọi cử chỉ đều không tự nhiên và vụng về, và anh ấy thậm chí không thèm
nhìn tôi lấy một cái. Anh ấy không chỉ đơn thuần là lo lắng; như thể đang lo sợ
với bất cứ điều gì sắp xảy đến.
Cuối hành lang là một đôi cửa
rộng làm bằng sắt, đen kịt như màn đêm và hoàn toàn được bao phủ bởi những chữ cổ
tự màu bạc. Chúng trông giống như có thể giam một con tê giác hung hãn bên
trong. Tuy nhiên, bất chấp kích thước của chúng, chúng tự mở tung ra khi thẩm
phán tối cao đến gần, để lộ ra một căn phòng hình tròn, lớn ở phía bên kia.
Tôi cảm thấy khó chịu đến lộn
ruột.
"Những người này đã làm
gì để phải hứng chịu những điều này?" Tôi hỏi, hướng mắt đi chỗ khác.
Bên trong phòng giam, năm
dáng người bị xích cả cổ tay và mắt cá chân bị treo lên trần nhà. Có vòng bằng
đồng bịt miệng. Mặc dù có mana trong xiềng xích và đồ bịt miệng bằng đồng, tôi
không thể cảm nhận được bất cứ kì điều gì từ các tù nhân. Hoặc là mana của họ
đang bị ức chế hoặc - tôi nuốt khan - lõi mana của họ đã bị phá hủy.
"Chúng thông đồng với một
huyết tộc để kết tội một người đàn ông vô tội về tội mà anh ta không phạm phải",
thẩm phán tối cao nói chắc nịch. "Sự lạm dụng quyền hành một cách trắng trợn
vì lợi ích cá nhân nên chúng xứng đáng với điều này và tệ hơn."
Tôi bước về phía phòng giam,
mặc dù tôi không hoàn toàn chắc chắn về việc đó, nhưng Nico đã ngăn tôi lại.
Anh ấy đưa tay ra để chạm vào cánh tay tôi, nhưng dừng lại. "Anh nghĩ sẽ tốt
hơn nếu em đợi ở đây."
Tôi gần như nhẹ nhõm. Lùi lại
một bước, tôi gật đầu. Khi anh ấy và thẩm phán tối cao đã vào trong, cánh cửa bắt
đầu đóng lại. Vào giây phút cuối cùng, khi mắt anh ấy rời khỏi tôi, khuôn mặt
anh ấy thay đổi, cứng lại như được tạc từ đá cẩm thạch nhạt. Sau đó anh ấy đi
vào, và tôi nhìn những hạt mana màu vàng chạy dọc theo các rãnh giữa cửa, trần
và sàn.
Có một cái ghế đẩu bằng gỗ cạnh
cửa ra vào, nên tôi ngồi xuống. Đầu óc tôi cứ quay cuồng với những khuôn mặt vô
hồn trong phòng. Tôi đã có lõi mana của riêng mình trong một khoảng thời gian
ngắn, nhưng ý nghĩ về việc mất đi nó vẫn khiến tôi sợ hãi không thể nói thành lời.
Để khám phá ra rằng mana tồn tại — và học cách tái cấu trúc thế giới vật chất chỉ
bằng một suy nghĩ — chỉ để rồi mất đi sức mạnh đó…
Người Alacryan không thể hiểu
được. Ngay cả Agrona, thậm chí Nico…
Ở Trái đất, tôi đã sớm biết
rằng, mặc dù tôi có một lượng ki tương đối lớn, nhưng sức mạnh đó sẽ không bao
giờ là của tôi để sử dụng. Tôi là vũ khí. Đó là những gì họ nghĩ về Di Sản.
Agrona cũng không khác gì với
bọn chúng.
Tôi cọ cọ lòng bàn tay vào hốc
mắt,như muốn phủi đi ý nghĩ khó chịu. Có thể đúng là Agrona hy vọng tôi sẽ sử dụng
sức mạnh của mình vì ông ấy, nhưng ông ấy đã tái sinh tôi và biết rằng đó sẽ là
sức mạnh của tôi. Ông ấy biết tôi thực sự là gì. Và ông ấy muốn cho tôi thấy khả
năng của tôi.
‘Bọn chúng liên tục che giấu
mọi thứ. Giống như ngay bây giờ. Nico đang làm gì mà lại không muốn cô nhìn thấy?’
Một ý nghĩ đã xâm chiếm bộ
não của tôi, tôi không thể thoát khỏi nó. Tôi vừa tò mò muốn biết chuyện gì
đang xảy ra bên trong căn phòng đó vừa do dự khi bước vào. Tôi đã lắng nghe,
nhưng có một lớp màng mana phong hệ được tạo ra để cách âm phòng giam.
Khi tôi tập trung vào mana,
nó đã bị ảnh hưởng và gợn sóng lăn tăn, và âm thanh của cuộc trò chuyện bị bóp
nghẹt được truyền đến tai tôi. Tôi nhớ lúc mình đã bơi ở học viện, học cách tập
trung ki của mình trong các môi trường khác nhau, và cách nước làm biến dạng giọng
nói của những người bên ngoài hồ bơi. Nghe có vẻ chính xác như vậy. Tôi càng bơi
đến gần bề mặt, và giọng nói càng rõ ràng hơn. Tôi vượt qua kết giới ngăn âm
thanh, và đột nhiên tôi có thể nghe thấy tiếng Nico như thể anh ấy đang đứng
ngay bên cạnh tôi.
"—Hãy kể cho ta nghe từng
điều chết tiệt mà mấy người nhớ về hắn. Đừng bỏ sót chi tiết nào dẫu là nhỏ nhất."
Giọng Nico trầm và khàn, giống như anh ấy đang nói từ dưới đáy của một hẻm núi.
Một điệp khúc của những giọng
nói kẽo kẹt trả lời, mỗi giọng nói đều tuyệt vọng hơn.
"— sự gian manh trong mắt
hắn ta khi mà hắn—"
"—Như một bức tượng,
như thể hắn ta chưa bao giờ sợ—"
"—Có thể là một kẻ vô năng,
bởi vì chúng tôi chưa bao giờ cảm nhận được mana của hắn ta hoặc—"
"—Đã tạo ra một áp lực
khủng khiếp—"
"Dừng lại. Dừng lại!"
Nico gầm gừ. Phòng giam im ắng. "Nếu các ngươi tiếp tục tranh nhau gào
thét và la hét thế này, ta sẽ đốt cháy lưỡi của các ngươi để chỉ một đứa có thể
nói." Tôi sợ hãi trước lời đe dọa khủng khiếp của anh ta, nhưng tự nhủ rằng
anh ta chỉ làm những gì anh ta phải làm. "Ngươi, nói cho ta biết làm thế
nào mà tên ascender này lại thu hút sự chú ý của ngươi."
Có một số tiếng rên rỉ và hắng
giọng trước khi một giọng nói nhỏ và nhỏ cất lên. "Một người hầu của Huyết
Tộc Granbehl đã mang đến cho chúng tôi một câu chuyện kỳ lạ ... về một ascender
không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, người có vẻ mạnh mẽ không thể đong đếm
và nhưng lại không hề có chút mana nào." Người nói ngừng lại, thở hồng hộc.
"Họ nghi ngờ rằng Ascender Grey đã lén giấu một thánh vật—"
Giọng nói nghẹn ngào như đá
và xương đều nứt ra. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của cơn thịnh nộ của
Nico qua những cánh cửa được ngăn chặn.
Khi Nico nói lại, giọng anh
ta căng hơn. "Tại sao ta lại không được thông báo về tên của tên ascender
này?"
“N-nó nằm trong bản báo cáo
mà chúng tôi đã gửi đến tháp Taegrin Caelum,” vị tư pháp tối cao nói nhanh, giọng
run run.
"Bất khả thi,"
Nico gầm gừ trong hơi thở của mình, và tôi nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng
khi anh ấy bắt đầu tăng tốc độ.
Đứng dậy, tôi ngập ngừng di
chuyển về phía cửa ra vào. Các bu lông thép rút lại khi tôi đến gần, và cánh cửa
mở tung. Bên trong, thẩm phán tối cao đã thu mình lại vào bức tường cong, đầu
cô ấy cúi xuống. Nico đi đi lại lại trước mặt bốn tù nhân còn lại. Người thứ
năm, một người đàn ông với râu dê, đã bị đâm chết bởi ba chiếc gai đen. Máu của
ông ta chảy thành dòng sẫm màu xuống các gai trước khi nhìn thấy các vết nứt
trên sàn nhà.
"Hắn ta đã chết rồi,"
Nico nói chắc nịch. Anh quay gót, đi đi lại lại theo hướng khác. "Nhưng hắn
ta giống như một con gián chết tiệt vậy. Nếu ai đó có thể sống sót thì..."
Anh ta quay lại lần nữa. "Ngay cả khi hắn ta sống sót, hắn ta không thể đến
được lục địa Alacrya mà không bị chúng ta phát hiện."
"Nico, cái gì..."
Anh ta búng tay và chỉ vào
tôi trước khi tiếp tục nói một mình. "Hắn ta có thể đã tìm thấy một cánh cổng
cổ xưa, vẫn còn hoạt động... nhưng thậm chí hắn ta sẽ không ngạo mạn đến mức sử
dụng cái tên đó ... giống như thắp đuốc trong bóng tối ..."
‘Đây có phải là người đàn
ông mà cô yêu không?’
Tôi run lên khi cơn chóng mặt
tràn qua cơ thể, bắt đầu từ sau mắt, sau đó xộc thẳng vào ruột. Tôi nắm lấy cổ
tay anh ấy bằng một bàn tay run rẩy. "Nico, anh đã làm gì?"
Anh ta vùng vẫy cánh tay của
mình ra khỏi tay tôi, nhe răng về phía tôi như một con quái vật. "Câm miệng!"
Một con quái vật gầm thét trỗi
dậy bên trong tôi. Ý chí thú của Elderwood Guardian vặn vẹo, sôi sùng sục. Đó
là con thú bị mắc kẹt gào thét chống lại xiềng xích trói buộc nó, nhưng nó cũng
chỉ là cỏ và dây leo và cây cối chiếm lại thế giới khi con người bỏ rơi nó. Nó
làm tôi sợ hãi, thứ hoang dã đang ngủ yên trong tôi. Nó quá giống ki của tôi
trong cuộc sống cuối cùng của tôi: không thể kiểm soát, bùng nổ không ngừng…
Tôi đã học cách thao túng mọi
loại mana. Ngay cả cái gọi là phép thuật Deviant cấp cao, việc sử dụng chúng quá
đơn giản như tạo quả cầu tuyết vào mùa đông… nhưng Agrona đã cảnh báo tôi tránh
xa ý chí thú đó ra. Có lẽ một ngày nào đó tôi có thể chế ngự nó, còn bây giờ…
Ánh sáng trong phòng hắt lên
màu xanh lá cây lấp lánh của khu rừng dưới tán cây rậm rạp, và một dây leo nho
màu ngọc lục bảo đơn lẻ uốn quanh cánh tay tôi, vươn về phía Nico.
Cơn thịnh nộ trên mặt anh ta
tan ra, khiến anh ta tái nhợt và nhuốm màu xanh lá cây. Anh ta giật lùi lại khỏi
tôi như thể anh ta đã bị thiêu cháy.
"Cecil, em có sao
không? Anh xin lỗi, anh vừa..." Dứt lời, anh vuốt cả hai tay qua mái tóc mềm
của mình.
Các đường dây leo trên người
tôi dần dịu lại, và ánh sáng trở lại bình thường. Nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy
con thú vẫn rung động đầy thịnh nộ. "Em ổn."
Nico hắng giọng và đối mặt với
bốn tù nhân. Bà già thì ngất xỉu, còn người đàn ông mập mạp nằm lăn lộn trên
sàn. Họ đã phải hứng chịu toàn bộ áp lực sức mạnh đột ngột từ Nico và tôi mà
không có biện pháp bảo vệ nào cả.
‘Hắn ta sẽ làm tổn thương
cô.’
Điều đó không quan trọng.
Tinh thần của Nico đã tan nát. Anh ấy còn không phải là chính mình. Nhưng điều
đó không có nghĩa là anh ấy không thể được chữa lành theo thời gian.
"Tên Grey này trông như
thế nào?" Nico hỏi, nói với người ở giữa, một ông già yếu ớt.
"Tóc vàng nhạt..."
ông già rống lên. "Đôi mắt vàng, thần thái hơn người. Có lẽ hai mươi tuổi,
với những nét sắc sảo và kiêu hãnh..."
Nico, mắt anh mất tập trung
khi cố gắng hình dung ra người ascender bí ẩn.
"Và khí chất vương giả
nữa," ông già nói thêm. "Hắn ấy có thần thái như bậc quý tộc, quý
phái, thượng đẳng... như một vị vua."
Nico chế giễu, một âm thanh
hung ác cào xé không khí. "Như một vị vua?" Cơ thể Nico bùng lên, cơn
thịnh nộ đột ngột phình lên của anh như thể cơ thể bằng xương bằng thịt có thể
kiềm chế được nữa. Ngọn lửa đen nhấn chìm anh ta, nhảy ra khỏi cơ thể anh ta
như tro nóng.
"Vua là cái quái gì cơ
chứ!" anh ta gầm lên. "Ở ĐÂY CHỈ CÓ ĐẤNG CAI TRỊ!"
Tôi có thể thấy mana dần bị hắc
hoá, điên cuồng chui vào bên trong da thịt của các tù nhân. Tất cả bọn họ đều
cháy ở bên trong. Ở bên ngoài, họ quằn quại trong sự dày vò thầm lặng, nỗi đau
quá lớn thậm chí không thể hét lên.
Nico thở hổn hển, và với mỗi
lần thở ra, không khí xung quanh anh dường như biến dạng. Thẩm phán tối cao đã
lùi ra khỏi phòng giam để tránh ngọn lửa đen. Cô ấy chỉ có thể đứng nhìn, không
thể lên tiếng bảo vệ công lý mà cô ta tuyên bố đại diện.
"Những bộ xương già vô
dụng!" Nico hét lên, giọng anh như vỡ vụn. Da thịt của ông già bắt đầu phồng
rộp và nứt ra, và những đốm lửa đen nhỏ thoát ra từ các vết thương khi ngọn lửa
linh hồn nuốt chửng họ.
Không mất nhiều thời gian.
“Điều đó là không hề cần thiết,”
tôi nói, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Tôi không muốn chọc giận Nico, nhưng tôi
cũng không sợ anh ấy. "Họ không đáng bị thiêu rụi bởi sự sợ hãi và thịnh nộ
của anh."
Nico nhắm mắt lại. Hơi thở của
anh, và ngọn lửa bao quanh anh như một vầng hào quang chết chóc lùi vào trong
da thịt anh và tắt dần. "Chỉ là đám vô danh tiểu tốt thôi. Một đám thấp kém."
Giọng anh hoàn toàn không có cảm xúc.
"Lại là cái tên Grey nữa
..." Tôi nói, giọng tôi chỉ là một tiếng thì thầm. "Tại sao người đàn
ông này lại có ảnh hưởng lớn đến mức chỉ cần nhắc tên của anh ta có thể gây ra
phản ứng mạnh mẽ như vậy? Grey là ai?"
Nico, quay lưng về phía tôi,
dường như thu mình lại. "Hắn từng là bạn của chúng ta..."
Anh ta quay lại, và chỉ
trong một khoảnh khắc tôi đã nhìn thấy khuôn mặt thật của Nico mà tôi từng biết.
Tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt anh ấy, viền đỏ và lấp lánh nước mắt. Tôi biết nỗi buồn
ẩn chứa trong chúng. Anh ấy đang nhìn tôi bây giờ giống như cách anh ấy đã từng
nhìn tôi, bất lực. Tuyệt vọng.
"Và hắn ta là kẻ đã sát
hại em, Cecilia."
[] []
[]
#Phạm Đạt